[BHTT-EDIT] Sau Khi Chia Tay Người Phụ Nữ Tâm Cơ Xấu Xa - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 106



Buổi tối ở Vân Tê Nguyên không oi ả như trong thành phố, nơi đây núi non tươi đẹp, sông suối hữu tình, đêm đến còn mang theo làn gió mát trong lành.

Gió núi thổi qua, cứ thấy khe hở là lùa vào, giống như muốn để lại dấu vết mình từng ghé qua.

Rèm cửa của một phòng suite nào đó trong khách sạn bị gió đêm hất tung, làm lay động bóng hình phản chiếu phía trên.

Là hình bóng quấn quýt thân mật của hai người phụ nữ.

Đã quá lâu rồi chưa từng trải qua cảm giác này, toàn thân Hoài Hạnh như một cây đàn được tinh chỉnh cẩn thận, mỗi tấc da thịt đều là dây đàn rung động theo từng đụng chạm.

Và Sở Vãn Đường chính là người gảy đàn.

Môi cô lưu luyến trên cơ thể Hoài Hạnh, khi thì hôn nhẹ, khi thì cắn mút, lúc thì liếm mút đầy nhiệt tình.

Đầu ngón tay óng ánh như phủ một lớp sương mờ nhẹ nhàng lướt qua từng nơi trên cơ thể Hoài Hạnh, lúc thì sâu, lúc thì nhẹ, khi thì ấn, khi thì xoa.

Đến lần thứ tư, Hoài Hạnh chống hai tay lên đầu giường, đôi chân mềm nhũn quỳ trên gối.

Gò má cô dưới ánh đèn ấm hắt xuống lộ ra một tầng đỏ phơn phớt như mật ong.

Cô cắn chặt môi, nhưng những tiếng rên khẽ vẫn len qua cổ họng bật ra.

Chỉ cần cúi đầu cô sẽ thấy suối tóc mềm mại xoăn dài xõa tung trên gối, không còn bị dây buộc tóc kiềm giữ nữa, cùng ánh mắt dịu dàng và quyến luyến của người phụ nữ đang nhìn cô.

Trán Sở Vãn Đường trơn bóng như ngọc, đôi mắt đẹp nhìn chăm chăm vào phía trên của Hoài Hạnh.

Cô giữ lấy hai chân Hoài Hạnh, không để đối phương ngã xuống.

Càng uống lại càng khát.

Càng khát lại càng uống.

Thế mà hết lần này đến lần khác cô cứ muốn Hoài Hạnh phản ứng mãnh liệt hơn, lại không ngừng kiểm soát nhịp độ, khiến người kia liên tục dao động bên rìa của giới hạn.

Đến khi một lần nữa rời khỏi, khóe môi và cằm Sở Vãn Đường đều đã vương đầy dấu vết.

Bàn tay cô chậm rãi đặt lên.... Rồi tiến sâu vào bên trong.

Thắt lưng Hoài Hạnh không kìm được mà đổ sụp về sau, và vì thế, lại rơi đúng vào bẫy của Sở Vãn Đường.

Cô không chịu nổi nữa mà nằm sấp xuống, kề sát bên tai Sở Vãn Đường, mang theo chút âm điệu như muốn khóc mà gọi: "Sở Sở..."

Giọng cô khàn khàn, nói cũng đứt quãng: "Em không được... không chịu nổi nữa rồi..."

Sở Vãn Đường nghiêng đầu, hôn lên má cô, giọng dịu dàng: "Cố thêm chút nữa nhé."

"Em chịu không nổi nữa..." Giọng Hoài Hạnh mềm nhũn, hai tay chống hai bên, hơi ngẩng đầu lên nhìn Sở Vãn Đường, đôi mắt ngân ngấn lệ trông rất đáng thương.

Sở Vãn Đường khẽ bật cười: "Hay là để chị gọi em là sở sở nhé?"

"Sao?"

"Sở sở khả luyến*." Sở Vãn Đường làm bộ nghiêm túc nói, rồi bất ngờ tăng tốc, "Thật là bé con đáng thương mà, đúng là em bé."

*Chơi chữ Sở Sở trong từ sở sở khả luyến (楚楚可怜) thường dùng để miêu tả vẻ yếu đuối đáng yêu, đồng âm với cách gọi tên "Sở Sở"

Hoài Hạnh nghe tiếng động mập mờ ấy, lại nằm sấp xuống rồi ôm chặt lấy cô, vừa thở dốc vừa hôn nhau mãnh liệt.

Chẳng bao lâu sau, Hoài Hạnh lại bị rút sạch sức lực.

Sở Vãn Đường ném chiếc bao tay vào thùng rác, sau đó lấy khăn ướt nhẹ nhàng lau sạch cho em.

Hoài Hạnh giống như mềm nhũn không xương, vẫn nằm ỳ trên người Sở Vãn Đường, chẳng cần làm gì ngoài việc thở phì phò để lấy lại sức.

Sở Vãn Đường vừa xoa eo cho cô vừa hỏi: "Muốn đi tắm không?"

"Chút nữa."

Hoài Hạnh vừa nói, tay phải vừa trượt xuống dưới. Sở Vãn Đường giữ lấy cổ tay cô lại, hạ giọng hỏi: "Muốn làm gì?"

"Làm chị."

Hoài Hạnh giãy ra, nhìn thẳng vào mắt chị: "Cô giáo Sở đã đợi em rất lâu rồi, sao em có thể chỉ lo cho bản thân mình được."

Sở Vãn Đường nghe thấy cách xưng hô ấy, trong đầu lại hiện lên câu mà Hoài Hạnh từng nói trước đó: "Nhưng tôi sẽ không chỉ có một cô giáo." Dù bây giờ cô đã biết rõ đó là lời nói dối nhưng trong lòng vẫn không tránh khỏi nghẹn ngào.

Cô quay mặt đi, cố gắng điều chỉnh cảm xúc.

Hoài Hạnh đưa tay xoay mặt cô lại, nhìn thẳng vào mắt, như rất khó hiểu mà hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì."

"Thật sao?"

"...Giả đó." Sở Vãn Đường chỉ thấy lòng mình chua xót như biển gầm sóng cuộn.

Hoài Hạnh cúi xuống hôn nhẹ lên môi chị, lần này không còn vòng vo nữa, dịu dàng nói thẳng: "Em chỉ có một mình cô giáo là chị thôi."

Vừa nói, đầu ngón tay vừa móc nhẹ lớp vải kia xuống.

Vừa chạm vào đã mở to mắt, khóe môi nở nụ cười tinh nghịch: "Sở kẹo mềm, chị nhớ em đến thế sao?"

"Ừ, rất nhớ em..."

Hoài Hạnh hất chăn sang một bên, chống người trượt xuống.

"Em cũng khát rồi."

Dù đã lâu rồi chưa từng làm nhưng kỹ thuật của Hoài Hạnh giờ còn thành thạo hơn cả trước.

Cô biết rõ phải chạm vào đâu thì sẽ dễ thấy Sở Vãn Đường mất khống chế, biết rõ nên hôn chỗ nào để chị sẽ không chịu nổi mà gọi tên mình.

Cô thích giọng của Sở Vãn Đường, thích cách ngón tay chị siết lấy ga trải giường đến nhăn nhúm.

Thích đôi mắt đỏ hồng của Sở Vãn Đường, thích ánh nhìn ướt át trong đôi mắt chị ấy khi ngước lên nhìn mình.

Một hộp bao ngón tay là không đủ dùng.

Hoài Hạnh hỏi: "Còn không?"

"Trong vali..." Sở Vãn Đường trả lời yếu ớt.

Hoài Hạnh mở vali chị ra, ngoài bao tay còn thấy cả bộ đồ ngủ gợi cảm từng mặc trước đó. Cô quay lại, xé bao mới đeo vào rồi trèo lên người Sở Vãn Đường, cười tủm tỉm hỏi: "Sao tối nay chị không mặc bộ đồ này?"

"Sợ em không có ý đó..." Sở Vãn Đường cảm nhận được ngón tay Hoài Hạnh, ôm lấy cổ em, nói: "Lỡ đâu em chỉ thấy nóng thật rồi sao?"

Hoài Hạnh cúi đầu hôn chị: "Lát nữa tắm rồi mình sang phòng ngủ phụ nhé. Trong vali em cũng có bao tay."

Lần này, Hoài Hạnh làm rất quá đáng, không phải chỉ mình Sở Vãn Đường biết cách "câu người", cô cũng biết.

Cô khống chế nhiều lần liên tục, khiến Sở Vãn Đường bị hành đến nỗi nước mắt dâng đầy, giọng nũng nịu cầu xin: "Hạnh Hạnh..."

"Chị..." Hoài Hạnh liếm nhẹ môi cô, dịu dàng đáp, "Cố thêm chút nữa."

Sở Vãn Đường thực sự không chịu nổi nữa.

Cuối cùng, cô run rẩy ôm chặt lấy Hoài Hạnh, nước mắt lại tuôn ra.

Đường nét nơi eo mềm mại, uốn lượn dịu dàng như nhành non mùa xuân bị gió xuân vuốt ve. Chút men rượu lúc đầu đã sớm tan biến, vậy mà cả hai vẫn say sưa như thể còn đang say.

Hoài Hạnh dùng khăn ướt lau người cho chị một cách tỉ mỉ: "Lạnh không?"

"Không lạnh."

"Vậy sao còn đang run?" Đầu ngón tay cô ấn nhẹ xuống, cảm nhận một chút.

Sở Vãn Đường: "......"

Thấy biểu cảm câm nín của chị, Hoài Hạnh bật cười: "Thôi được rồi, đi tắm nào."

Khoảng bốn giờ sáng, hai người về phòng ngủ phụ chuẩn bị ngủ.

Hoài Hạnh buồn ngủ không chịu nổi, rúc vào lòng Sở Vãn Đường, nhắm mắt trước. Miệng còn thì thầm mấy chữ: "Chị nhớ tắt đèn đầu giường đó."

Sở Vãn Đường nhìn hàng mi và khóe mắt của cô, nhẹ giọng đáp: "Ừ."

Nhưng khi nghe tiếng hít thở ngày càng đều đặn của Hoài Hạnh, cô vẫn không nhúc nhích mà cứ nhìn mãi không thôi.

Rõ ràng hai người gần nhau đến thế, hơi ấm đang hòa làm một, thậm chí còn vừa thân mật như vậy...

Thế mà cô vẫn cảm thấy Hoài Hạnh cách mình thật xa. Và khoảng cách ấy... giống như ngày càng xa hơn.

Cảm giác đêm nay mang đến cho cô giống hệt cái đêm ở khách sạn Nam Thành năm năm trước.

Cô rất sợ chỉ cần vừa mở mắt ra, lại sẽ nghe Hoài Hạnh nói: "Nổi gió rồi."

"Đó là ảo giác của chị thôi đúng không, Hoài Hạnh?" Sở Vãn Đường áp trán mình lên trán em, khẽ thì thầm hỏi.

Nhưng không ai trả lời cô cả, cửa sổ đóng chặt ngăn cả làn gió đêm.

Cô đưa tay tắt đèn, lại một lần nữa siết chặt Hoài Hạnh vào lòng, không muốn buông ra dù chỉ một chút. Trong cơn mơ màng, cô vẫn lẩm bẩm: "Hoài Hạnh..."

Lông mi Hoài Hạnh khẽ run lên, cô rúc mặt sâu hơn vào hõm vai Sở Vãn Đường.

...

Khi Sở Vãn Đường tỉnh dậy, lòng ngực đã trống trơn, lạnh lẽo từ lâu.

Cô thấy chiếc vali trong phòng ngủ phụ vẫn còn ở đó, nhưng vẫn bất an không yên lòng, vội vàng bật dậy bước ra phòng khách. Ngay ánh nhìn đầu tiên đã thấy Hoài Hạnh đang đứng ngoài ban công phơi nắng sớm, lúc này cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Hoài Hạnh nghe tiếng cửa mở, ngoái đầu lại nhìn, mỉm cười hỏi: "Cuối cùng cũng dậy rồi à? Giờ sắp trưa rồi đó chị."

Sở Vãn Đường thả lỏng trái tim vẫn đang thắt lại, gật đầu: "Chị đi rửa mặt trước."

Hoài Hạnh cũng bước theo: "Em trông chị."

"Cái này mà cũng phải trông sao?" Sở Vãn Đường cười cong mắt, kéo dài giọng trêu.

Hoài Hạnh nắm lấy tay cô, hơi ngẩng cằm lên: "Sao? Có ý kiến gì à?"

"Không có."

Sau khi rửa mặt và thoa kem dưỡng xong, Hoài Hạnh lại ngồi lên bệ bồn rửa tay. Nụ hôn nông sâu xen lẫn kết thúc, Sở Vãn Đường vuốt ve eo cô rồi đưa tay kéo cổ áo ngủ của Hoài Hạnh xuống, thấy dấu hôn còn in trên đấy, khóe môi khẽ cong lên.

Hoài Hạnh cũng vén áo ngủ chị lên, để lộ vòng eo săn chắc: "Chị cũng có dấu nè."

Rồi lại hỏi: "Đã nghĩ ra muốn để nhạc chuông gì chưa?"

"Tạm thời vẫn chưa, cho chị thêm thời gian." Sở Vãn Đường không kìm được hỏi: "Nhưng sau khi về thành phố, em có thể chơi violin cho chị nghe không? Hạnh Hạnh, dùng cây đàn của mẹ chị."

"Được chứ." Hoài Hạnh bước xuống sàn, nhìn cô chăm chú, bật cười bất lực:
"Sở Vãn Đường, chị có từng nghĩ có đôi khi chị không cần phải hỏi em có thể hay không, chỉ cần nói thẳng với em chị muốn nghe là được mà. Thật ra, chỉ cần chị muốn mà em làm được, thì em nhất định sẽ làm."

Tư thái của Sở Vãn Đường hạ xuống rất thấp, dù trước kia chị là người rất thích ra lệnh.

"Biết rồi." Sở Vãn Đường ghé sát tai cô, "Muốn làm tình với em."

Tai Hoài Hạnh lập tức đỏ ửng, kéo tay chị nói: "Đồ ăn sắp giao đến rồi, mình đi ăn cơm đi."

Giống như tối hôm qua, ăn cơm xong nghỉ một lúc, hai người lại kéo rèm cửa.

Cả cuối tuần họ đều trôi qua trong căn phòng này, đến cả tầng dưới cũng không xuống lấy một lần.

Giữa chừng, Sở Vãn Đường cầm laptop họp video với người của Lam Linh, khung hình chỉ từ vai trở lên, Hoài Hạnh nằm ngoài khung hình, dựa đầu lên đùi cô, không xuất hiện trên màn hình, cũng không làm phiền mà chỉ nằm chơi điện thoại. Nhưng cô lại không nhịn được mà vuốt ve gò má Hoài Hạnh, vuốt một lúc, đầu ngón tay liền luồn vào miệng em, trêu đùa đầu lưỡi của em.

Đợi đến khi cuộc họp kết thúc, cô lại cởi đồ Hoài Hạnh, thưởng thức món ngon chỉ thuộc về riêng mình.

Lúc quay về, vẫn là Sở Vãn Đường lái xe. Có lẽ là vì nhớ đến đêm cuối cùng năm năm trước, hai ngày nay cô càng không muốn buông tha cho Hoài Hạnh, số lần làm 1 còn nhiều hơn Hoài Hạnh, mức độ cũng sâu hơn.

Khiến Hoài Hạnh eo mỏi chân mềm, chỉ còn cách nhét chìa khóa xe vào tay cô, còn mình thì ngoan ngoãn ngồi ghế phụ.

Bảy giờ tối, hai người về đến khu Thành Sơn Công Quán.

Hoài Hạnh đã hẹn với Lục Hàm Nguyệt đến thăm Lục Tuyết Dung, cũng có nghĩa là cô sẽ tạm thời tách ra khỏi Sở Vãn Đường.

Sở Vãn Đường ôm lấy cô, cảm xúc rõ ràng hơi trầm xuống, khẽ hỏi: "Khi nào thì em về?"

"Thăm xong là về liền." Hoài Hạnh vỗ vỗ lưng chị, "Sao lại dính người thế?"

"Không được à?"

"Được sao không."

Chuông cửa vang lên, là do Lục Hàm Nguyệt bấm, cô đã nhận được thông báo đổi mật khẩu từ Hoài Hạnh nhưng không giống như trước cứ tự tiện nhập mật khẩu vào nhà.

Lỡ như đụng trúng cảnh không nên thấy thì ngại biết bao.

Sở Vãn Đường đành phải buông vòng tay ra, véo má Hoài Hạnh: "Chị chờ em về."

"Ừm."

Ánh mắt lưu luyến bị cánh cửa ngăn cách, Hoài Hạnh và Lục Hàm Nguyệt đứng cạnh nhau chờ thang máy.

Ánh mắt dò xét bên cạnh rất khó phớt lờ, Hoài Hạnh quay đầu nhìn Lục Hàm Nguyệt, không nhịn được hỏi: "Cậu đang nhìn gì đấy, Hàm Nguyệt?"

"Cuối tuần vui vẻ nhỉ?" Cửa thang máy mở ra, Lục Hàm Nguyệt bước vào trước, "Lần này cậu còn không thèm đăng gì lên vòng bạn bè."

Hoài Hạnh cũng bước vào, "Ừ" một tiếng: "Rất vui vẻ."

Cô nói: "Cả cuối tuần chỉ ở trong khách sạn, không ra ngoài, cũng không có gì để chụp."

Trên đường đi xuống, trong khoang chỉ có hai người họ. Nghe cô nói vậy, Lục Hàm Nguyệt gãi gãi tóc mình, mi mắt rung lên: "Đây là cái cậu gọi là không chìm vào cùng một cái hố đó à? Tiểu Hạnh."

Chưa tới mười giây, cửa thang máy đã mở ra hai bên.

Hoài Hạnh hít sâu một hơi, nhẹ nhàng nói: "Show diễn chẳng phải còn chưa bắt đầu sao?" Cô giấu đi khổ sở của mình, "Đừng lo cho tôi, tôi không sao đâu."

Lục Hàm Nguyệt mấp máy môi nhưng không nói gì thêm. Làm sao cô có thể không lo lắng? Cô không biết rõ Hoài Hạnh nghĩ thế nào, nhưng lại sợ Hoài Hạnh ngày càng lún sâu, đến lúc đó sẽ khó rút ra.

Một lúc sau, cô khẽ thở dài.

Thôi vậy, làm bạn của Hoài Hạnh, cô chỉ cần ủng hộ quyết định của Hoài Hạnh là được rồi.

Nhưng nghĩ nghĩ, vẫn không nhịn được mà hỏi: "Cậu thực sự là 1 hơn à? Tôi nhìn thế nào cũng không thấy giống vậy."

"....."

Hơn nửa tiếng sau, hai người đến chỗ ở của Lục Tuyết Dung.

Lục Chẩm Nguyệt còn đang ở nhà hát chưa về, sắc mặt Lục Tuyết Dung không được tốt lắm, nếp nhăn trên mặt trông sâu hơn trước. Bà tiếp đón hai người cháu, nói: "Dì không sao đâu." Bà mỉm cười, "Nhưng có các con đến nói chuyện với dì một lúc, dì vẫn thấy rất vui."

"Cô." Lục Hàm Nguyệt tựa vào vai Lục Tuyết Dung, "Cô nói vậy sao được, sau này ngày nào con cũng phải tới bám lấy cô thôi."

Hoài Hạnh ngồi ở ghế đơn bên cạnh, giữa cô và người nhà họ Lục luôn tồn tại khoảng cách huyết thống không thể vượt qua.

Cô cũng không thể cách nào phá bỏ được khoảng cách ấy, để thân thiết giống như các cô gái nhà họ Lục.

Lục Tuyết Dung vỗ vỗ mu bàn tay Lục Hàm Nguyệt, nhìn sang Hoài Hạnh, hiếm khi nhắc đến chuyện công việc trước mặt các cô: "Tiến độ show diễn thế nào rồi, Tiểu Hoài?"

"Mọi thứ đã được sắp xếp xong rồi ạ, người mẫu sắp bắt đầu diễn tập đi vị trí."

"Còn chưa đến ba tuần nữa."

"Vâng." Hoài Hạnh khẽ gật đầu, mỉm cười, "Dì Lục cứ yên tâm, cái tên Tơ Quý nhất định sẽ càng vang dội sau show diễn lần này."

Lục Hàm Nguyệt ở bên cạnh tiếp lời: "Thành công đang vẫy gọi chúng ta!"

Lục Tuyết Dung mỉm cười, sau đó hỏi: "Giám đốc thiết kế tạm thời là Sở tiểu thư đúng không?"

"Dạ phải." Hoài Hạnh gật đầu.

"Không nói gì khác, ít nhất năng lực làm việc của cô ấy rất nổi bật, phải cảm ơn cô ấy tử tế đấy, dù là nhận tiền làm việc, nhưng không phải ai cũng tạo được hiệu quả ấn tượng như vậy."

"Con biết mà."

Trong lúc trò chuyện, màn hình điện thoại của Hoài Hạnh thỉnh thoảng lại sáng lên ở bên cạnh.

Cô không thể chơi điện thoại trước mặt Lục Tuyết Dung nên dứt khoát úp màn hình xuống. Mãi đến khi Lục Tuyết Dung nói muốn đi nghỉ ngơi, cô mới mở khóa xem tin nhắn.

Phần lớn đều là do Sở kẹo mềm gửi tới.

Đã ăn cơm rồi, đã uống nước rồi, vừa xem xong một video của nhà thiết kế nước ngoài...

Vẫn không nói thẳng là nhớ. Nhưng nỗi nhớ thì hiện diện khắp nơi.

Hoài Hạnh mím môi, nhắn:【Em chuẩn bị về ngay bây giờ.】

Cô thoát ra khỏi khung chat rồi trả lời tin của Lục Chẩm Nguyệt. Mấy phút trước Lục Chẩm Nguyệt có hỏi họ đã về chưa.

Hoài Hạnh:【Bọn em chuẩn bị quay về rồi, chị Tuế Tuế.】

Lục Chẩm Nguyệt:【Được, hẹn gặp lần sau nhé.】

Với chuyện này, trong lòng Hoài Hạnh không có gợn sóng gì. Cô tôn trọng suy nghĩ của Lục Chẩm Nguyệt, nếu cách tương tác như vậy là tốt hơn cho Lục Chẩm Nguyệt, cô sẵn sàng phối hợp.

Thậm chí cô còn cảm thấy Lục Chẩm Nguyệt nghĩ rất đúng.

Muốn cắt đứt một mối quan hệ, không gặp mặt là cách rất hiệu quả. Và ba tuần sau, cô cũng sẽ làm như vậy.

***

Mười giờ rưỡi, Hoài Hạnh mới tách ra Lục Hàm Nguyệt ở tầng tám.

Chưa kịp nhập mật khẩu, cửa đã được mở ra.

Lục Hàm Nguyệt còn chưa kịp vào nhà, nghe thấy tiếng động liền quay đầu, chỉ thấy eo của bạn mình bị một đôi tay trắng nõn ôm lấy.

Từ góc nhìn của cô không thể thấy mặt Sở Vãn Đường, nhưng vẫn thấy rõ đôi chân Hoài Hạnh mềm nhũn rất nhanh, gần như trong tích tắc đã ngã vào lòng Sở Vãn Đường.

Chỉ vài giây sau, Hoài Hạnh đã bị người ta ôm vào phòng, cửa cũng bị Sở Vãn Đường dùng chân kéo lại, rồi khép lại từ bên trong.

Cả khung cảnh trông rất choáng ngợp.

Đặc biệt là Lục Hàm Nguyệt chưa bao giờ thấy Hoài Hạnh như vậy.

Cô đứng đơ tại chỗ, mãi đến khi kịp phản ứng thì cánh cửa trước mặt cũng mở ra.

Văn Thời Vi tựa vào khung cửa, mặc váy ngủ hơi hở, gương mặt xinh đẹp tràn đầy vẻ nghi hoặc: "Chị còn đang đợi em mở cửa đấy, Tiểu Hàm, sao lại đứng đây mãi vậy?"

Lục Hàm Nguyệt nhìn bạn gái mình như vậy, cười hì hì: "Gợi cảm quá đi, Tiểu Thời."

Cô ôm lấy eo Văn Thời Vi, hít một hơi, không nhịn được nói: "Vừa rồi nhìn thấy Hoài Hạnh."

"Sao?" Văn Thời Vi xoa đầu cô.

"Chẳng lẽ những gì trước đây cậu ấy dạy em toàn là kinh nghiệm làm 0 sao ta...?"

Văn Thời Vi bật cười: "Vậy nữa á?"

"Chị còn tưởng em bẩm sinh đã có thiên phú ở khoản đó cơ đấy."

"......"

Lời tác giả:

Tui khô máu với Tấn Giang luôn... Tui đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến một trận với bên kiểm duyệt rồi.

Thấy tui vất vả vậy, mọi người nhớ bình luận nha!

Chương trước Chương tiếp
Loading...