[BHTT-EDIT] Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 80



Ngày mùng Hai Tết là để đi thăm họ hàng, mà họ hàng đông quá, một lượt cũng đi không xuể, nên phải chia ra hai lượt mới xong. Cung Chính Kỳ ngồi ở nhà, vừa xoa xoa đôi chân vừa than mình già thật rồi, dù tiếp khách hay đi thăm hỏi cũng hao hết sức.

Cung Trĩ thì đang tính toán chuyện hôm sau muốn trốn đi chơi, nàng lén kể cho Khưu Tư Nghiên biết.

Khưu Tư Nghiên chỉ cười, vỗ vai con gái: "Cứ để mẹ lo, đảm bảo bố con chẳng nói được câu nào phản đối."

Đó là một chuyện vô cùng hiếm lạ đối với Cung Trĩ. Nàng nhìn mẹ cười: "Cảm ơn mẹ."

Tập được thói quen làm nũng mới phát hiện, thì ra làm nũng cũng là một loại bản năng. Trước đây nàng học được từ Thẩm Dĩnh, giờ lại áp dụng với chính mẹ ruột của mình.

Khưu Tư Nghiên cũng chớp mắt với nàng: "Ra ngoài nhớ mua chút gì đó cho bố con. Ông ấy miệng thì cứng rắn, nhưng thật ra lòng dạ mềm như đậu phụ, nhất là đối với hai đứa con."

Cung Trĩ nghiêm túc gật đầu, còn mở điện thoại ra ghi chú vào sổ tay. Nhìn thấy dáng vẻ ấy của con gái, lòng Khưu Tư Nghiên ngập tràn thương yêu. Bà thật sự không ngờ sẽ có một ngày con gái lại thân thiết, coi trọng lời bà nói như thế.

Không phải trước đây Cung Trĩ không nghe lời, mà là luôn có một khoảng cách, không gần gũi.

Cung Trĩ vừa bước ra khỏi phòng thì bắt gặp anh trai mình. Cung Dực nhìn em gái, hơi kinh ngạc: "Sao thế? Trò chuyện với người yêu à? Nhìn cái mặt cười rạng rỡ còn ấm hơn cái lò sưởi."

Cung Trĩ đưa tay sờ khóe miệng, lắc đầu: "Không phải, là vừa nói chuyện với mẹ thôi."

Cung Dực nhướn mày, ồ một tiếng, hắn biết ngày hôm sau Cung Trĩ sẽ lẻn đi, thấy thế cũng cười bỡn cợt: "Được cho phép rồi hả?"

"Mẹ đặc cách cho phép." Cung Trĩ nhướng mày cười tươi, "Anh thì ở nhà ngoan ngoãn phụng dưỡng cha mẹ đi nhé."

"Đúng là đồ vô tâm." Cung Dực nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó nhìn quanh rồi lại hạ giọng hỏi: "Tống Chỉ có nhắn tin cho em không?"

Cung Trĩ lật điện thoại, lắc đầu: "Không."

Cung Dực ồ một tiếng: "Anh cũng không có. Xem ra chẳng ai được cả."

Cung Trĩ thấy thế có chút bất đắc dĩ: "Anh à, nếu thật sự thích chị Tống thì cứ theo đuổi đi. Bố mẹ sẽ không cấm đâu."

"Đừng nói linh tinh." Cung Dực nhìn em gái, cuối cùng lấy hết can đảm xoa đầu nàng. Cung Trĩ cau mày, chỉ tránh né, nhưng không nói gì. Cung Dực hơi bồn chồn.

"Chị Tống của em sau này chắc chắn sẽ phải tìm người ở rể. Anh không được... Anh mà đi ở rể thì em có muốn thừa kế Khải Minh không?"

Sắc mặt Cung Trĩ tái đi, nhớ đến kiếp trước mình khổ cực tranh đấu, nàng vội xua tay: "Em không thể đâu! Vậy nên anh cứ ở bên chị Chu Nhan cho tốt đi, đừng đứng núi này trông núi nọ."

"Anh nào có trông ngó gì! Chỉ là... lo lắng thôi. Căn bệnh của cô ấy..." Cung Dực khẽ thở dài, nói tiếp: "Em nói đúng, anh không nên nghĩ ngợi lung tung."

Cung Trĩ lắc đầu không định để ý đến anh mình, chuẩn bị xuống lầu. Nhưng Cung Dực lại đưa tay xoa đầu Cung Trĩ lần nữa: "Năm mới vui vẻ nhé, em gái. Chúc em ngày mai chơi vui vẻ."

Nói xong, điện thoại của Cung Trĩ vang lên âm thanh chuyển khoản, là Cung Dực vừa gửi lì xì năm mới.

Cung Trĩ cúi đầu nhìn điện thoại, mọi tâm tư cuối cùng hóa thành ý cười trên môi.

Hôm sau, Cung Trĩ trốn đi, còn là Thẩm Dĩnh đến đón. Cung Trĩ nghiêng đầu nhìn cô, đưa lì xì: "Năm mới vui vẻ."

Thẩm Dĩnh đáp lại bằng một nụ hôn, cũng đưa cho nàng một túi hồ sơ, cười: "Năm mới vui vẻ. Đây là lì xì của em."

Cung Trĩ cúi xuống xem, rồi ngẩng đầu, ánh mắt phức tạp nhìn Thẩm Dĩnh: "Chị đem hết cả gia sản cho em xem, không sợ em làm bậy à?"

"Mọi thứ của chị đều là của em, sợ cái gì." Thẩm Dĩnh cười, ghé tới hôn nhẹ khóe môi Cung Trĩ. Cung Trĩ chỉ tay về phía camera ngoài cổng. Thẩm Dĩnh nhìn theo, rồi cười khúc khích tựa vào vai cô: "Làm sao bây giờ, để bố mẹ anh trai em biết em đang trêu ghẹo phụ nữ nhà lành rồi. Em phải chịu trách nhiệm với chị đấy."

Cung Trĩ: "??? Rõ ràng là chị hôn em mà!"

Thẩm Dĩnh chớp mắt: "Đúng thế. Nhưng em là nhà tư bản xấu xa, còn chị chỉ là một người làm công nhỏ bé thôi."

Cung Trĩ cúi đầu nhìn túi hồ sơ trong tay, lại nhìn Thẩm Dĩnh: "Người làm công?"

Thẩm Dĩnh khẽ ừ một tiếng: "Chứ còn gì, chị đem hết vốn liếng ra cho em rồi, giờ coi như trắng tay. Nếu em phụ chị..."

Nói đến đây, khóe mắt cô hơi nheo lại.

Cung Trĩ hỏi: "Thế chị định làm sao?"

"Chị sẽ đứng dưới tòa nhà Triều Sinh và Khải Minh giăng băng rôn lớn, tố cáo em phụ bạc phụ nữ nhà lành, lừa thân lừa tình." Thẩm Dĩnh hừ hừ.

Cung Trĩ vừa tưởng tượng ra cảnh đó liền không nhịn được cười ngặt nghẽo. Dù nghĩ vậy có hơi xấu, nhưng quả thật nàng rất muốn nhìn thấy dáng vẻ Thẩm Dĩnh giương băng rôn tố cáo mình. Thẩm Dĩnh liếc Cung Trĩ một cái, liền biết nàng đang nghĩ gì, bèn hừ hai tiếng, khẽ xoa đầu nàng: "Được rồi, được rồi, chúng ta còn phải tranh thủ thời gian nữa."

"Vâng." Cung Trĩ đáp.

Thẩm Dĩnh lại nhìn nàng. Trên gương mặt đối phương còn vương nụ cười nhàn nhạt, nhưng rõ ràng có thể cảm nhận được tâm trạng của nàng đang rất tốt, tựa như niềm vui toát ra từ tận sâu trong linh hồn, từ trong ra ngoài tỏa ra sự hân hoan.

Thẩm Dĩnh biết rõ nguyên nhân.

Cô vừa thấy mừng, lại vừa ghen tị.

Bởi vì có thể khiến Cung Trĩ vui vẻ đến thế, lại không phải là cô. Trong lòng Thẩm Dĩnh còn dấy lên chút hoảng loạn, nếu Cung Trĩ nhận được đầy ắp tình yêu, liệu nàng có phát hiện ra sự ti tiện của cô, rồi ghét bỏ, rời xa cô hay không?

Cung Trĩ quay đầu nhìn Thẩm Dĩnh, đặt tay lên tay cô, thở dài: "Chị lại giận rồi à? Đã hứa là phải nói với em kia mà?"

Thẩm Dĩnh nghiêng đầu nhìn nàng, khóe mắt hơi đỏ.

Người này, mỗi lần khóc hay động tình đều khiến đuôi mắt đỏ lên như điểm son, mang theo mùi vị quyến rũ khó tả. Hai ngày nay Cung Trĩ không nếm được vị thịt, vốn không cảm thấy gì, giờ bỗng dưng thấy hơi đói. Nàng thầm nuốt nước bọt, chăm chú nhìn Thẩm Dĩnh, rồi từ khóe môi khẽ nhếch của đối phương phát hiện ra manh mối, liền thẹn quá hóa giận: "Chị cố ý quyến rũ em đấy à?"

"Chị nào có cố ý, rõ là em nghĩ linh tinh." Thẩm Dĩnh thở dài, tâm trạng sa sút chợt tốt lên, "Có điều, liễu yếu đào tơ như chị mà vẫn được em để mắt tới, chị đã vui lắm rồi."

Cung Trĩ: ... lại diễn trò nữa.

"Chị rõ ràng như thế." Cung Trĩ đáp, trị số hắc hóa đã nhảy lên.

"Chị chỉ là... thấy em tốt quá, ngày càng có nhiều người thích em. Chị chỉ là..." Thẩm Dĩnh lấy hết can đảm, cuối cùng vẫn nói thật. Những việc cô từng hứa với Cung Trĩ, cô vẫn luôn ghi nhớ, và cũng hy vọng có thể thực hiện một cách nghiêm cẩn, không sai sót.

"Chị chỉ là có chút lo được lo mất. Rất sợ một ngày nào đó em không cần chị nữa, rồi quay lưng bỏ đi. Khi đó chị sẽ không chịu nổi."

Xe đã lăn bánh.

Cung Trĩ ngả người vào ghế, nhìn thẳng phía trước. Cửa kính xe hiện ra một hiệu ứng màn ảnh rộng với độ cong lớn, khiến cô có cảm giác như đang xem một bộ phim đường trường. Trong phim, hai nhân vật chính lái xe, hướng về phía tự do và một thế giới mới.

Cung Trĩ không kìm được mà bật cười một tiếng.

"Sao có thể chứ? Bọn họ... đâu phải là chị."

Bởi vì sẽ chẳng có ai yêu em như chị yêu em cả.

"Chính là vì chị, nên họ mới sẽ gần gũi em, sẽ cải thiện quan hệ với em. Tất cả đều là nhờ chị."

Cung Trĩ vốn là một tiểu quái vật cần rất nhiều, rất nhiều tình yêu.

Tiểu quái vật nhe răng cười với Thẩm Dĩnh: "Cho dù em không chắc mình có thể thích chị như chị thích em. Nhưng em sẽ không thích bất kỳ ai khác."

Bởi vì trên thế gian này, con thú săn dạt dào tình ý như Thẩm Dĩnh, chỉ có duy nhất một.

Hai người lên máy bay, thời gian có hơi gấp. Thẩm Dĩnh vừa ngồi xuống ghế, mới kịp gọi video cho Thẩm Thư. Cung Trĩ ngoan ngoãn chào hỏi qua điện thoại. Ở bên kia, trời đã chạng vạng, xung quanh ai nấy đều vẻ mặt bình yên. Thẩm Thư nói chuyện với Thẩm Dĩnh, Cung Trĩ chỉ ở một bên nhìn. Bất chợt, cô thấy một bóng lưng quen thuộc, dáng vẻ vội vã, thoáng qua rất nhanh.

Cung Trĩ liếc Thẩm Dĩnh, cau mày. Nàng cúi đầu nhìn điện thoại của mình, do dự rất lâu, cuối cùng vẫn nhắn cho Tống Chỉ một tin: "Chị Tống, chị còn ở trong nước không?"

Tống Chỉ không trả lời. Cung Trĩ dán mắt vào màn hình, sau đó trong đầu vang lên giọng hệ thống:

[Ký chủ, trước đó cô bảo tôi tra tin tức về bạch nguyệt quang. Tôi tìm trên các trang web trong và ngoài nước, quả thật phát hiện một ít manh mối.]

[...Có hơi chậm.] Cung Trĩ đáp, suýt nữa thì quên mất chuyện này.

[Đã bị xóa sạch gần hết, hệ thống phải truy ngược và khôi phục nội dung cũng mất không ít công sức.] Giọng hệ thống mang theo vẻ ấm ức.

Cung Trĩ thấy có chút áy náy, bèn vỗ nhẹ vào Thẩm Dĩnh. Thẩm Dĩnh khó hiểu quay lại, Cung Trĩ nghiêng người, khẽ hôn lên khóe môi cô.

[Trị số hắc hóa giảm... 12]

Thẩm Dĩnh chớp mắt, Cung Trĩ mỉm cười: "Tiếp tục nói chuyện đi."

Thẩm Dĩnh lại mỉm cười quay đầu, còn cố tình khoe với mẹ mình: "Mẹ, vừa rồi mẹ không nhìn thấy gì cả."

Thẩm Thư: ... con bé chết tiệt này.

Còn bên phía Cung Trĩ: [Được rồi, ban thưởng cho cô, mau nói đi.]

Hệ thống: ... cảm giác như bị có lệ, nhưng chẳng có bằng chứng.

[Vào khoảng giữa năm ngoái, từng có tin đồn trên báo lá cải rằng sức khỏe người thừa kế nhà họ Tống đang bên bờ sụp đổ, nhà họ Tống tính toán chọn người kế thừa khác. Tin tức đó kéo dài khoảng 3 tháng, còn có ảnh chụp lén bóng lưng Tống Chỉ xuất hiện trong viện điều dưỡng tư nhân. Nhưng chỉ sau ba tháng, tin tức ấy đã bị dập tắt hoàn toàn, trên mạng giờ không còn dấu vết. Cùng lúc đó, nhà họ Tống tung ra hình ảnh của đại tiểu thư, đồng thời tuyên bố sẽ toàn diện khai thác thị trường Trung Hoa.]

Cung Trĩ suy nghĩ: [Năm ngoái?】

[Tính theo Dương lịch và Âm lịch, chừng 9 tháng trước.] Hệ thống trả lời.

[9 tháng trước...]

Cung Trĩ còn đang nghĩ, thì điện thoại rung lên. Cô cúi đầu, là tin nhắn trả lời của Tống Chỉ.

"Hiện giờ chị không ở trong nước. Tiểu Cung Trĩ tìm chị có việc gì sao? Chị chắc sẽ về sau Tết."

Cung Trĩ ngẫm nghĩ, liền đáp vài câu xã giao. Triều Sinh muốn phát triển, tất yếu không thể tránh tiếp xúc với Tống Chỉ, xã giao bình thường Cung Trĩ chẳng cần tỏ ra quá tránh né.

Ngược lại, Thẩm Dĩnh đặt cằm lên vai Cung Trĩ, cúi đầu nhìn vào điện thoại của Cung Trĩ, từng câu từng chữ đọc lên: "Tiểu Cung Trĩ? Hừ."

Cung Trĩ thấy có chút buồn cười, còn Thẩm Dĩnh thì lợi dụng dáng người của Cung Trĩ để che khuất tầm mắt người khác, trực tiếp cắn lấy vành tai mềm mại của nàng: "Cô ấy có biết thật ra chị chẳng nhỏ chút nào không?"

Trong lúc nói, Cung Trĩ cảm thấy có thứ gì đó khẽ cọ vào ngực mình.

Cung Trĩ: "..."

Nàng khẽ ho một tiếng, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ chắc là không thể nào biết được đâu."

Thế rồi bên tai nàng vang lên hơi thở nóng rực của Thẩm Dĩnh, trong giọng nói còn tràn đầy ám muội: "Chị đã đặt khách sạn từ lâu rồi, đợi chúng ta đến nơi, phải nghỉ ngơi cho thật thoải mái đã."

Cung Trĩ bèn lườm một cái, nàng nghĩ, e rằng nghỉ ngơi là điều khó mà làm được.

Chương trước Chương tiếp
Loading...