[BHTT-EDIT] Quỳ Xin Nữ Chủ Buông Tha Bổn Cá Mặn

Chương 79



Cung Trĩ hít sâu mấy lần mới mở video.

Đầu bên kia màn hình là ánh đèn vàng nhạt quen thuộc, chan chứa hơi ấm của một mái nhà, và gương mặt hơi rung nhẹ, mềm mại như dòng nước xuân của người phụ nữ. Cung Trĩ thoáng sững lại, bên kia màn hình chính là ngôi nhà của nàng, ngôi nhà mà từ lúc nhận được chìa khóa, nàng đã bắt đầu xây dựng và trang trí theo ý mình.

Nàng bày biện mọi thứ trong nhà một cách chặt chẽ, tỉ mỉ, ngập tràn hơi thở đời thường, ngay cả ánh đèn cũng phải đổi thành màu vàng nhạt. Mùa đông nhìn thấy thì ấm áp, nhưng mùa hè lại dễ tạo cảm giác nóng bức về mặt thị giác.

Thế nhưng Cung Trĩ chưa bao giờ thấy như vậy là sai cả, nàng thích nhét đầy không gian rộng rãi ấy.

Sự chật chội khiến nàng bình tĩnh, mang lại cho nàng cảm giác an toàn.

Trước đây, nàng chưa từng nghĩ kỹ rốt cuộc mình làm vậy là vì điều gì...

"Có chuyện gì thế? Tâm trạng không tốt à?" Giọng Thẩm Dĩnh vang lên, đầy ắp sự quan tâm.

"...Không, không phải vậy." Cung Trĩ mấp máy môi, trong đầu nghĩ rất nhiều, muốn kể về thái độ của mẹ, nhưng cuối cùng chỉ khẽ nói: "Chỉ là... đột nhiên em rất nhớ chị."

"Chị cũng rất nhớ em." Giọng Thẩm Dĩnh lập tức trở nên dịu dàng, mang theo ý cười: "Rất nhớ."

Trước đây, Cung Trĩ thật ra không hiểu vì sao Thẩm Dĩnh lại luôn nhớ mình đến thế. Dù cả hai đều bận rộn, nhưng chẳng có chuyện công tác xa hay phải chia ly, mỗi ngày đều có thể gặp nhau.

Trong mắt Thẩm Dĩnh, nàng luôn là ưu tiên hàng đầu. Dù có công việc, cô cũng thà đợi đến khi Cung Trĩ ngủ rồi mới làm bù, chứ không để nàng phải chờ mình tăng ca. Vì chuyện này mà Cung Trĩ từng giận dỗi, cho rằng cô không biết quý trọng sức khỏe bản thân.

Nhưng giờ phút này, nàng bỗng chợt hiểu ra.

Nhìn thấy hình ảnh, nghe thấy giọng nói, cũng chỉ là một loại an ủi mà thôi. Thứ nàng khao khát chính là cái ôm, là sức mạnh của vòng tay siết chặt, là hơi ấm và cái chạm của đối phương. Vì chỉ như thế mới có thể xoa dịu cảm xúc trong lòng.

"Em nghĩ... có lẽ em còn thích chị nhiều hơn trước nữa."

Thẩm Dĩnh bật cười: "À, thế thì thật tuyệt. Chỉ cần mỗi ngày em lại thích chị thêm một chút là đủ."

Má Cung Trĩ hơi đỏ lên, lúng túng liếc sang bên cạnh, rồi lại quay đầu nhìn gương mặt dịu dàng trong màn hình: "Chị thật là gian xảo, nói chuyện ngọt ngào quá trời."

"Đây không phải nói ngọt ngào, mà là nói thật lòng."

Cung Trĩ hít sâu một hơi, làm sao bây giờ, cảm thấy càng rung động hơn nữa.

Thẩm Dĩnh thấy Cung Trĩ có chút khác lạ, bèn đặt điện thoại lên đầu giường để nàng thấy cảnh mình đang xếp hành lý: "Bộ quần áo này có nên mang theo không?"

"Đem đi đi, chị thấy được là được."

Tâm trạng đang xao động theo những câu chuyện vụn vặt thường ngày dần dần lắng lại. Cung Trĩ chống cằm, ngồi nhìn Thẩm Dĩnh đang bận rộn thu xếp hành lý trước vali.

Chiếc điện thoại truyền lại hình ảnh của đối phương một cách chân thực. Cung Trĩ ngắm bờ vai mảnh khảnh, đôi cánh tay thon dài thỉnh thoảng duỗi ra rồi khẽ run lên khi gấp quần áo. Thắt lưng của cô đôi lúc khom xuống, để lộ ra một chút thịt mềm ở hông.

Hai người nói chuyện với nhau, đôi khi cũng chỉ là những câu không mấy ý nghĩa. Nhưng lòng Cung Trĩ cuối cùng đã bình tĩnh trở lại. Cái xúc động muốn ngay lập tức lao về nhà để ôm chặt lấy Thẩm Dĩnh cũng dần tan đi, thay vào đó là một dòng suối ấm, bao bọc cả thân tâm nàng trong sự dịu dàng, thư thái.

"...Thật ra trước kia em luôn cảm thấy mình có lỗi với mẹ."

Cung Trĩ chợt nói.

Bóng lưng Thẩm Dĩnh khựng lại, nhưng cô không quay đầu. Bởi vào khoảnh khắc này, Cung Trĩ không cần cô nhìn lại, có lẽ cũng không cần đến sự an ủi.

"Chị biết rồi đấy. Người như em, sinh ra trong một gia đình như vậy, lại không thể cho họ một đứa con gái bình thường. Vì giả thì vẫn là giả, có cố che giấu cũng luôn có kẽ hở. Em không thể giả vờ ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ, cũng chẳng học nổi sự khờ khạo ấy. Thế nên em dứt khoát giữ khoảng cách với họ."

Cung Trĩ ngừng một chút.

Rất lâu sau, nàng mới khẽ nói: "Hôm nay mẹ xin lỗi em. Bà nói bà không phải là một người mẹ tốt. Nếu bà có thể dành cho em thêm chút kiên nhẫn và yêu thương..."

"Thật ra không phải như vậy..."

Bởi Cung Trĩ biết, cho dù Khưu Tư Nghiên thật sự bỏ ra rất nhiều thời gian cho mình, có lẽ nàng sẽ cảm động, sẽ cố gắng giả vờ làm một đứa trẻ. Nhưng trái tim nàng vẫn sẽ khép chặt. Nàng vốn là một người ích kỷ và lạnh lùng. Khi nhìn thấy cách cha mẹ đối xử với Cung Dực, nàng sẽ cảm thấy họ đã có người thay thế.

Đã có người thay thế rồi, vậy thì việc gì nàng phải cố gắng lấy lòng?

"Đúng ra...người nên xin lỗi phải là em." Cung Trĩ đưa tay che mắt, "Dù em nghĩ chuyện đó chẳng có gì to tát, nhưng khi nghe mẹ nói lời xin lỗi, em vẫn... vẫn thấy vừa hổ thẹn vừa đau lòng."

Dòng lệ nóng hổi tràn khỏi khóe mắt, len lỏi qua kẽ ngón tay rồi tuôn xuống.

Nhưng Cung Trĩ hiểu, đó chỉ là cảm động mà thôi.

Nàng xúc động trước lời nói của mẹ, cảm nhận sự chấn động trong tim. Thế nhưng, sâu thẳm bên trong vẫn có một phần con người lạnh lùng nhìn chằm chằm, như một đứa trẻ bướng bỉnh.

"Nếu chị không thể cho em tình yêu trọn vẹn một trăm phần trăm, vậy thì em cũng không muốn yêu chị."

Ấu trĩ, ích kỷ, lạnh nhạt, tham lam.

Đó mới là nàng, là con người thật sự của nàng.

"A Trĩ..." Thẩm Dĩnh quay đầu lại, thấy gương mặt trong màn hình đã khóc lem nhem, giống hệt một con vật nhỏ lông xù đáng thương. Cô chỉ muốn lao đến, ôm chặt vào lòng, nhét vào túi áo, mang đi khắp nơi, nói cho nàng bất cứ lúc nào.

"Chị yêu em. Chị sẽ luôn yêu em, mãi mãi yêu em."

Cung Trĩ bặm môi, nhìn Thẩm Dĩnh, khẽ hỏi: "Sao chị lại tốt đến vậy chứ?"

Thẩm Dĩnh cười, sau đó nghiêm túc đáp: "Chưa đủ tốt đâu."

Bởi trên đời này sẽ luôn có nhiều người yêu em, nhưng Thẩm Dĩnh muốn ánh mắt Cung Trĩ chỉ dừng lại nơi mình. Vì vậy cô phải yêu em nồng cháy hơn bất cứ ai. Vì người con gái cô yêu thương, vốn dĩ chỉ là một đứa trẻ thiếu tình thương, khát khao tình yêu như con thiêu thân lao vào lửa.

Cô thật sự quá muốn ánh mắt Cung Trĩ sẽ mãi hướng về phía mình.

"Chưa đủ tốt." Thẩm Dĩnh nói với vẻ nghiêm túc, "Chị muốn tốt hơn nữa, để em lúc nào cũng chỉ nhìn về phía chị."

Cung Trĩ lại che mặt, nghĩ rằng bản thân thật tệ hại, bởi Thẩm Dĩnh đã nhìn thấu nàng. Nàng khát khao tình yêu, nhưng lại do dự chẳng dám đến gần. Thế nên, nàng chỉ đứng từ xa quan sát, cho đến khi đối phương dốc hết tất cả, nàng mới rụt rè bước lại thử chạm vào.

May mắn thay, người nàng gặp lại đúng là người nguyện dùng hết sức mình để yêu nàng.

"...Mẹ nói cảm ơn chị."

Cung Trĩ đánh trống lảng, như một con vật nhỏ bị hoảng hốt chui tọt vào chiếc tổ an toàn của mình.

Thẩm Dĩnh khẽ cười, nhìn gương mặt Cung Trĩ qua màn hình với sự dịu dàng, nhưng sâu trong đôi mắt lại ánh lên sự cố chấp và khát khao điên cuồng. Người trước mặt đã bị cô bắt được rồi, dẫu có trốn trong cái tổ gọi là an toàn kia, thì cũng là cái tổ được cô cho phép.

Thật tốt.

Nụ cười của Thẩm Dĩnh nở rộng hơn: "Có lẽ chị thật sự nên cảm ơn mẹ một chút?"

"C...cái gì chứ?" Cung Trĩ vội ngẩng đầu khỏi bàn tay, khuôn mặt đỏ bừng, "Đó là mẹ em cơ mà!"

"Ừm, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ là mẹ chị. Với lại, mẹ chị thì cũng là mẹ em thôi." Thẩm Dĩnh bật cười.

Cung Trĩ: "..."

Xét về mối quan hệ giữa hai người, sau này quả thật cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng Cung Trĩ cứ thấy có gì đó sai sai. Nàng nhìn chằm chằm Thẩm Dĩnh, còn cô thì chỉ mỉm cười hỏi: "Vài hôm nữa sẽ gặp mẹ rồi, em có căng thẳng không?"

"Có gì đâu mà căng thẳng..."

Cung Trĩ lí nhí đáp, rồi nghe thấy Thẩm Dĩnh tiếp lời: "À đúng rồi, mẹ chị cũng biết chuyện của chúng ta rồi đó. Cho nên, em tuyệt đối đừng có căng thẳng nha~"

Đáp lại câu nói ấy, là màn hình video bị tắt phụp.

Thẩm Dĩnh hơi ngẩn ra, nhưng không hề tức giận. Ngược lại, cô bật cười ha ha. Khi còn đang cười, cô phát hiện điện thoại lại rung lên, lần này là của Thẩm Thư. Cô mở máy, đầu dây bên kia là buổi sáng trong trẻo. Nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Thẩm Dĩnh, Thẩm Thư sững lại một chút, cũng nở nụ cười dịu dàng: "Tâm trạng của con có vẻ rất tốt ha, Tiểu Dĩnh."

"Vâng!" Thẩm Dĩnh gật đầu, sau đó nụ cười càng thêm rực rỡ, "Mẹ, mẹ phải chuẩn bị tiền 'đổi cách xưng hô' rồi đấy nhé."

Thẩm Thư tròn xoe mắt ngạc nhiên, muốn nói điều gì đó. Nhưng khi thấy con gái cười vui vẻ đến thế, cuối cùng bà nuốt những lời ấy xuống. Dù sao thì, bà đã rất lâu rồi không được thấy con gái cười sảng khoái như vậy. Trước kia, dù có tỏ ra vui vẻ thế nào, tận sâu trong lòng con gái vẫn như bị đè nặng bởi thứ gì đó.

Với tư cách là một người mẹ, bà có thể hi sinh tất cả cho con. Nhưng thái độ từ chối của con gái lại khiến bà bất lực.

Mà hiện tại như thế này, thật sự rất tốt.

Thẩm Thư thở dài: "Chúng ta nên thật lòng cảm ơn con bé."

"Con sẽ dùng cả đời này để cảm ơn và yêu em ấy." Thẩm Dĩnh nghiêm túc nói.

Bị cô con gái rải một màn ngọt ngào, Thẩm Thư nghẹn lời, chỉ đành mấp máy môi rồi bất lực lắc đầu: "Nhưng cũng phải xem người ta có chịu đựng nổi con hay không."

Sau đó, ngày hai mươi tám, hai mươi chín cũng trôi qua, chính là đến đêm ba mươi.

Nhà họ Cung vốn ít người, dù bên ngoài trang hoàng náo nhiệt thế nào thì vẫn lộ ra nét hiu quạnh. Nhưng vào dịp Tết, việc đốt pháo hoa trong đại trạch thì chẳng ai nói gì. Cả nhà quây quần trong phòng khách, thức đêm đón giao thừa, tai nghe chương trình Xuân Vãn, sở dĩ là nghe, vì bốn người đã tụ tập quanh bàn đánh mạt chược.

Đây cũng là một truyền thống, vừa giúp chống buồn ngủ, vừa có thể xem xét nhân phẩm của lũ trẻ, bởi người ta vẫn nói: chơi bài mà phẩm hạnh không tốt, thì nhân phẩm cũng chẳng ra gì.

Còn mấy cụ già còn thức trực trong nhà thì ra ngoài châm pháo, tiếng lách tách vang giòn rã, thỉnh thoảng qua khung cửa sổ lại thấy những chùm pháo hoa rực rỡ rơi xuống bầu trời.

Đúng mười hai giờ, gần như tất cả điện thoại của mọi người đều reo lên.

Cung Trĩ nhận được rất nhiều lời chúc, từ Khương Nhiên, ngay cả "Diệt Tuyệt Sư Thái" cũng nhắn tin, rồi bạn thân của Thẩm Dĩnh – An Chi, chưa kể đến các cổ đông lớn nhỏ và tầng lớp quản lý trong Triều Sinh. Cung Trĩ đều lần lượt trả lời. Giữa tiếng pháo hoa rộn rã bên ngoài, cô nhìn pháo sáng rực trời, rồi gõ một dòng gửi cho Thẩm Dĩnh trên WeChat:

"Chúc mừng năm mới. Năm sau, cũng mong chị sẽ chỉ dạy nhiều hơn."

Tin nhắn bên kia đáp rất nhanh:

"Chúc mừng năm mới."

Kèm theo một đoạn ghi âm.

Cung Trĩ có chút chột dạ, nhấn mở rồi áp sát tai. Ở đầu kia, vang lên tiếng cười khẽ: "Chị yêu em. Và... chị đang đợi em về nhà."

Khoảnh khắc ấy, trong lòng Cung Trĩ dâng lên một niềm mong đợi nho nhỏ.

Trong chính ngôi nhà của mình, có một người đang chờ đợi mình, yêu thương mình.

Đó là ngôi nhà thuộc về nàng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...