[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên
C93 - Bị muỗi đốt
Khi câu nói ấy được thốt ra, trái tim của Phó Thanh Vi như được soi sáng.Những điều nàng không thể nhận rõ giờ đây đã được vén màn sương, để lộ ánh sáng rực rỡ như vàng.Một trái tim trẻ trung và rạng rỡ, trong ánh vàng ấy, từng nhịp đập trở nên chậm rãi và kiên định. Đó là nhịp đập đầu tiên của mối tình đầu thuở thiếu thời, chỉ một khoảnh khắc mà hóa thành vĩnh cửu.Dù thời gian có trôi qua bao lâu, Phó Thanh Vi vẫn luôn nhớ về lần đầu tiên nàng tỏ tình trong đời. Khi đó, cả hai nằm bên nhau, hơi thở nhẹ nhàng, gối đầu trong buổi sớm mai, lòng bàn tay ấm nóng đan vào nhau.Thay vì nói rằng nàng muốn từ Mục Nhược Thủy một câu trả lời để họ bên nhau, chi bằng nói rằng nàng cần điều đó cho chính mình.Người trẻ tuổi thường không giấu được cảm xúc, bắt nàng ngày ngày nhìn thấy người mình yêu mà không dám thổ lộ, chẳng khác nào một kiểu tra tấn bằng dao cùn.Thà sớm nói ra để lòng mình nhẹ nhõm. Nếu sư tôn giận, nàng vẫn có cách cứu vãn, chỉ cần giải thích rằng đây là tình cảm của đồ đệ dành cho sư tôn, không ai quy định rằng yêu thích chỉ dành cho tình nhân.Còn nếu Mục Nhược Thủy đáp lại, dù xác suất rất nhỏ, nàng sẽ lập tức mua pháo, thông báo cho cả thế giới biết.Dù biết hy vọng là mong manh, nhưng bàn tay đang vuốt ve mu bàn tay cô vẫn không dừng lại. Lòng bàn tay đẫm mồ hôi, nàng hồi hộp chờ đợi lời phán quyết từ người phụ nữ ấy.Mục Nhược Thủy lặng lẽ thở đều.Một phút trôi qua.Từ hơi thở không hề nhẹ bẫng của cô, Phó Thanh Vi biết rằng cô không định giả vờ ngủ mà sẽ cho nàng một câu trả lời.Bàn tay của Mục Nhược Thủy trong chăn nắm lấy tay nàng, giọng nói trầm tĩnh và lạnh lùng từng chữ vang lên:"Ta cũng thích em, đồ đệ của ta."Cô sợ Phó Thanh Vi hiểu lầm, nên không gọi tên nàng, mà dùng một cách gọi rõ ràng hơn: đồ đệ.Chỉ có thế.Nếu Phó Thanh Vi không phải đồ đệ của cô, thì nàng chẳng là gì cả.Những thứ ngoài mối quan hệ sư đồ, cô không thể cho nàng.Dù hành động của cô đã vượt qua ranh giới ấy, nhưng thành trì trong lòng cô vẫn vững chắc kiên cố ngàn năm.Sau một khoảng lặng kéo dài, Phó Thanh Vi nghiêng đầu, trán tựa vào vai cô, khẽ đáp: "Em cũng rất thích sư tôn."Mục Nhược Thủy giả vờ không nghe ra âm giọng run rẩy trong lời nói của nàng."Ngủ đi." Cô nhẹ nhàng vỗ lên cánh tay nàng, giọng nói dịu dàng."Dạ."Phó Thanh Vi khẽ cọ vào vai cô, rồi trở lại gối của mình, nhưng vẫn nắm chặt tay cô cho đến khi ngủ.Mục Nhược Thủy không rút tay ra, cũng không nhận ra rằng cô thỉnh thoảng khẽ vuốt ve tay nàng.Sự thân mật giữa họ đã vượt xa những ham muốn thể xác, mà còn là nhu cầu sâu sắc hơn về tâm lý. Phó Thanh Vi đã nhận rõ lòng mình, còn Mục Nhược Thủy sẽ mất bao lâu để nhận ra điều đó? Câu trả lời cần có thời gian.Đêm qua, khi bắt quỷ, Phó Thanh Vi đã cắn đầu ngón tay giữa của mình đến rướm máu. Dù nàng đã cầm máu, sáng hôm sau vẫn còn hơi đau.Theo thói quen, nàng tìm Mục Nhược Thủy làm nũng, định nhân cơ hội hưởng chút lợi.Theo thường lệ, sư tôn sẽ nhân cơ hội ngậm lấy ngón tay nàng, sau đó niệm chú chữa lành.Nhưng lần này, Mục Nhược Thủy chỉ chăm chú nhìn ngón tay nàng, rồi thẳng thắn dùng Chúc Yêu Thuật để chữa lành, không có bất kỳ hành động nào khác.Phó Thanh Vi: "......"Hỏng rồi, sư tôn dường như đang cố giữ khoảng cách với nàng.May mà hôm qua nàng đã thương lượng được cơ chế thưởng phạt. Dù tính tình Mục Nhược Thủy đôi lúc không tốt, nhưng cô luôn giữ lời, tuyệt đối không nuốt lời, nếu không nàng chẳng phải mất cả chì lẫn chài sao.Trong vòng một tháng, Phó Thanh Vi hoàn thành bốn nhiệm vụ, hai người đã hôn nhau hơn bốn lần. Nàng cũng đã mơ thấy những giấc mơ khó nói thành lời suốt bốn lần, mỗi lần tỉnh dậy đều hồi tưởng mãi không thôi.Đối với một cô gái mới biết yêu như Phó Thanh Vi, tần suất thế này chẳng khác nào uống rượu độc giải khát, từ bữa tiệc Mãn Hán Toàn Tịch biến thành cháo trắng dưa muối.Hơn nữa, Mục Nhược Thủy cũng không còn chủ động như trước. Ngày xưa, mỗi lần hôn đều là có qua có lại, âm thanh quấn quýt. Giờ đây, thỉnh thoảng cô mới động vài cái, mà cũng phải chờ Phó Thanh Vi năn nỉ.Cô gái trẻ với trí tưởng tượng phong phú này không khỏi nghĩ đến tương lai xa, nếu thực sự có ngày kéo được sư tôn lên giường, liệu có phải cũng cần nắm tay cô, khẩn cầu hoặc tự mình động để cảm nhận sự thỏa mãn không?...... Nghĩ như thể thật sự có thể kéo sư tôn lên giường vậy.Hai người họ đã dừng lại ở giai đoạn cho cho con bú gần nửa năm, mà tiến độ vẫn không nhúc nhích.Tối hôm qua, sau khi kết thúc nhiệm vụ ở ngoại tỉnh, họ quay về Bồng Lai Quán. Xa cách cả tháng, hai chú mèo nhỏ Tiểu Ly Hoa và Tiểu Tam Hoa vui vẻ đuổi bắt nhau trong sân. Phó Thanh Vi đẩy hành lý của Mục Nhược Thủy về phòng, đứng trong sân nhìn tổ ấm của hai người mà cảm thấy ở đâu cũng tốt đẹp.Hai con mèo đùa từ ngoài sân chạy vào trong nhà. Phó Thanh Vi mở tủ lấy bộ đồ ngủ của Mục Nhược Thủy, mang ra hồ nước nóng.Phải thừa nhận rằng, kể từ sau khi hôn nhau, khả năng chịu đựng của nàng đã tăng lên. Nàng có thể đối mặt với dáng người uyển chuyển của Mục Nhược Thủy trong làn nước, mặc dù không thể nhìn lâu, dễ khiến suy nghĩ bay xa.Vừa nhìn thấy nàng, cánh tay đang vốc nước của Mục Nhược Thủy bất giác hạ xuống, đôi vai trắng muốt từ từ chìm xuống mặt nước."Đặt xuống rồi đi đi.""Dạ, sư tôn."Phó Thanh Vi quay lưng bước đi, trong lòng nghĩ: mình vẫn chưa đủ mặt dày. Nếu cứ nhìn chằm chằm vào ngài ấy, biết đâu sẽ khiến sư tôn đỏ mặt.Dĩ nhiên, xác suất 99% là cô sẽ vì xấu hổ mà nổi giận.Chắc chắn nàng sẽ gặp rắc rối to.Nhưng nếu nàng cũng xuống nước thì sao?Phó Thanh Vi lại ngượng ngùng. Tắm uyên ương gì đó, mức độ này quá lớn rồi.Sau nhiều sự kiện đã qua, nàng nhận ra sự khác biệt giữa tưởng tượng và thực tế. Chỉ e vừa xuống nước, hai người ở chung trong hồ nước, nàng sẽ chảy máu mũi mất.Cơm phải ăn từng miếng, giới hạn cũng phải từng chút một mở rộng, không thể một bước mà đến.Bóng dáng Phó Thanh Vi biến mất sau rừng cây, trước mắt chỉ còn lại ánh sao và núi rừng.Lúc này, Mục Nhược Thủy mới chậm rãi nổi lên từ dưới nước, thở ra một hơi dài.Cô khoác áo choàng ngủ, dưới ánh trăng sao cô trở về đạo quán. Lúc này, Phó Thanh Vi đã dọn hành lý và quét phòng xong, ngôi đạo quán từ khi có nàng đã trở nên ấm cúng hơn.Mục Nhược Thủy đứng tựa cửa nhìn một lúc, sau đó trở về căn phòng đối diện của mình.Căn phòng đơn sơ, diện tích nhỏ hơn phòng của Phó Thanh Vi một phần ba. Vì chủ nhân không thường xuyên dọn dẹp, sàn nhà và bàn ghế đều phủ bụi.Phòng không có đèn điện, dù với cô điều này không ảnh hưởng, nhưng ai lại không thích một nơi sáng sủa và sạch sẽ? Chỉ nhìn thêm một chút cô đã thấy chán, ngủ ở đó càng không thoải mái.Mục Nhược Thủy lặng lẽ quay lại phòng đối diện.Phó Thanh Vi vừa giặt xong khăn lau, bước ra từ phòng vệ sinh, nói: "Hôm nay muộn rồi, phòng của sư tôn để mai em dọn nhé? Tối nay sư tôn tạm ở đây được không?"Mục Nhược Thủy gật đầu: "Được."Đồ đệ hiếu thảo...... một lòng một dạ."Em đi tắm đây nhé?" Phó Thanh Vi báo."Ừ." Mục Nhược Thủy đáp ngắn gọn.Tỏ tình xong vẫn để lại chút dư âm khó nói.Phó Thanh Vi sau khi tắm xong ngồi thiền, còn lâu mới đến giờ ngủ. Mục Nhược Thủy mang một chiếc ghế tre ra sân ngồi ngắm trăng.Lúc này là giao thoa giữa mùa xuân và mùa hè, thời tiết dễ chịu nhất trong năm. Mục Nhược Thủy vốn không sợ nóng lạnh, nhưng ngọn gió núi đêm thổi qua, len lỏi vào tay áo, khiến từng lỗ chân lông như cảm nhận được sự ấm áp và ẩm mượt của mùa xuân. Trong khung cảnh ấy, con người dễ buông bỏ mọi suy nghĩ, hòa mình vào thiên nhiên.Cô nhắm mắt, thả lỏng dựa vào lưng ghế tre, hơi ngẩng mặt lên.Ánh trăng bị một bóng dáng chắn lại.Mục Nhược Thủy ngửi thấy hơi thở quen thuộc, không có bất kỳ hành động kháng cự nào, thậm chí ngay cả mí mắt cũng không động đậy.Cho đến khi đôi môi cô bị ai đó khẽ chạm vào.Một bàn tay nhẹ nhàng che lên mắt cô.Cô không nhìn thấy gì, chỉ cảm nhận được hơi ấm nơi môi mình, từng chút một chiếm lĩnh tất cả các giác quan.Kể từ khi nhận ra bản thân thích cô, Phó Thanh Vi không còn chỉ tìm kiếm sự thỏa mãn về thể xác, mà muốn trong sự thân mật này cảm nhận rõ ràng nhịp đập của cả hai.Nàng nhẹ nhàng hôn lên đôi môi của người phụ nữ, môi chạm môi, sự mềm mại khác biệt.Nàng dùng đầu lưỡi vẽ qua đôi môi cô hàng chục lần, nhắm mắt, lặp đi lặp lại việc ngậm lấy đôi môi mềm mại, ướt át của cô, như say mê không dứt. Nhưng cuối cùng, nàng vẫn không hôn sâu thêm.Bàn tay che trước mắt Mục Nhược Thủy được rút xuống, ánh trăng ngoài sân sau chiếu lên mí mắt khép hờ của Mục Nhược Thủy.Khoảnh khắc mở mắt, trong đôi con ngươi đen láy của cô như có ánh nước nhàn nhạt gợn qua.Khi ánh mắt đầu tiên của cô chạm vào ánh mắt của nàng, Phó Thanh Vi sững người.Sư tôn hình như có chút...... không hài lòng?Mục Nhược Thủy thu lại ánh mắt thoáng giận dữ, khẽ hắng giọng. Giọng nói của cô trầm hơn bình thường: "Em đã che mất ánh trăng của ta rồi."Phó Thanh Vi vội vàng tránh sang một bên.Nàng nghĩ, chắc sư tôn sẽ hỏi: Tại sao đột nhiên lại hôn ta?Khi đó, nàng sẽ trả lời: Đây là phần thưởng cho nhiệm vụ lần này.Nhưng cô không hỏi. Phải chăng điều đó đồng nghĩa với việc lần sau vẫn có thể tiếp tục đòi phần thưởng?"Em đã thiền xong rồi, để em ngắm trăng cùng sư tôn."Phó Thanh Vi vào bếp mang một chiếc ghế tre có tựa ra, đặt bên cạnh cô.Mục Nhược Thủy khẽ đáp một tiếng, để mặc nàng nắm lấy tay mình, đan mười ngón tay, đặt trên đùi nàng.Cô có thể ngồi cả đêm không động đậy, ngắm trăng cũng là một hình thức tu luyện. Phó Thanh Vi tuy thích cùng cô tận hưởng khoảnh khắc lãng mạn dưới trăng, nhưng ngồi im một tiếng đồng hồ không nói câu nào, nàng bắt đầu thấy chán. Nàng lấy điện thoại ra lướt mạng, tìm kiếm ghế mây.Ở chân núi Các Tạo có một nhà nghỉ, trong sân có chiếc ghế mây mà lần trước Mục Nhược Thủy dường như rất thích, còn thích hơn cả bà chủ quán hồn yêu kia.Nhìn sư tôn ngồi trên chiếc ghế tre chật chội, đôi chân dài hoặc phải duỗi thẳng cứng nhắc, hoặc phải co lại, trông thật bất tiện. Nàng muốn mua một chiếc ghế mới cho cô.Chọn được mẫu ghế, Phó Thanh Vi xoay bàn tay cô, nắm lấy mu bàn tay, áp lên đùi mình, rồi hỏi: "Sư tôn, nếu em mua ghế, người có chịu tự mình xuống núi mang lên không?"Mục Nhược Thủy: "......"Phó Thanh Vi đưa trang sản phẩm trên điện thoại cho cô xem.Mục Nhược Thủy thoáng động lòng, nhưng lười: "Chia sẻ cho Chiêm Anh đi."Phó Thanh Vi: "......" Xin lỗi Khoa trưởng Chiêm, lại làm phiền chị rồi.Nhưng chưa đầy ba giây, Mục Nhược Thủy đã đổi ý: "Thôi, ta sẽ tự đi lấy."Cô muốn tự mình nhận món quà của đồ đệ, không muốn nhờ người ngoài như Chiêm Anh đi mua hộ, vì điều đó không có ý nghĩa. Cô thà vất vả xuống núi một chuyến.Phó Thanh Vi lập tức đặt hàng: "Em sẽ trả thêm phí vận chuyển để họ giao đến chân núi, hai, ba ngày nữa sẽ đến."Lương tháng đầu tiên vừa được phát, vì làm nhiều nên nàng được thưởng thêm hiệu suất, đủ chi tiêu hàng tháng cho hai người mà không cần động vào tiền tiết kiệm, thậm chí còn dư ra một ít.Tháng sau nàng sẽ làm luận văn tốt nghiệp, vì vậy xin nghỉ một tuần để chuẩn bị, khoảng thời gian này có thể ở lại trên núi cùng cô, hiếm khi được sống trong sự yên tĩnh như thế này.Phó Thanh Vi đã quen làm nhiều việc cùng lúc, nàng cảm thấy viết luận văn và luyện công vẫn không đủ lấp đầy thời gian rảnh, bèn quyết định đưa kế hoạch học bơi vào lịch trình.Phó Thanh Vi đề nghị: "Hay là em học bơi luôn được không?"Mục Nhược Thủy không có ý kiến: "Dưới chân núi có một cái hồ, có thể xuống đó học.""Ai dạy em?""Em còn có thể nhờ ai dạy nữa?""Đừng giận mà," Phó Thanh Vi nói, "Ý em là sư tôn cũng không biết bơi đúng không?""Hừ, dạy em thì thừa sức."Hôm sau, Phó Thanh Vi bất ngờ bị cô túm lên và ném thẳng xuống hồ.Ướt sũng ngồi trên bờ, nàng ho sặc sụa, nước chảy ròng ròng trên mặt: "Sư tôn đối xử với em hung dữ quá, em chỉ muốn có cơ chế thưởng thôi mà."Mục Nhược Thủy cúi mắt nhìn xuống tay áo mình, thản nhiên nói: "Ta thưởng cho em chưa đủ sao?"Phó Thanh Vi hùng hồn: "Đó là những gì em xứng đáng nhận được."Mục Nhược Thủy: "......"Cô lập tức giơ tay định túm nàng lần nữa, nói: "Xuống nước ngay!"Phó Thanh Vi vừa muốn phần thưởng, vừa thật sự sợ nước. Bị túm lấy sau cổ, nàng bám chặt lên người cô như bạch tuộc, giống gấu túi ôm lấy thân cây, dù Mục Nhược Thủy ném vài lần cũng không ném nổi.Một lúc sau, cô chỉ biết bất lực nhìn nàng, vừa bực vừa buồn cười: "Sao em lại thành ra thế này hả, Phó Thanh Vi?"Phó Thanh Vi hét lớn: "Có ai dạy bơi kiểu này không chứ!"Những chuyện khác thì được, chuyện này thì thôi đi.Cuối cùng, Mục Nhược Thủy dứt khoát nhảy xuống hồ cùng nàng.Nước lạnh bao trùm lấy cả hai, tay chân Phó Thanh Vi vùng vẫy loạn xạ. Mục Nhược Thủy giữ chặt tay nàng, cúi xuống dùng môi mình chặn lại miệng nàng đang không ngừng thở ra bong bóng khí.Thế giới của Phó Thanh Vi lập tức trở nên yên tĩnh, tay chân nàng cũng dần bình tĩnh lại.Lượng oxy được truyền qua giúp nàng có thể bình tĩnh tại dưới nước một phút.Mục Nhược Thủy đỡ nàng nổi lên mặt nước, nói: "Tự thử đi.""Thử gì?" Phó Thanh Vi ngây ngốc hỏi, chẳng lẽ là thử hôn cô trong nước?Mục Nhược Thủy giữ lấy một cánh tay nàng, để nàng cảm nhận sức nổi của nước, giải thích: "Không quan trọng em tìm thầy nào dạy bơi, học bơi điều kiện tiên quyết là không sợ nước. Em là tu sĩ, có thể nín thở dưới nước vài phút. Chỉ cần em giữ bình tĩnh, học bơi sẽ nhanh hơn rất nhiều.""Nhưng em vẫn sợ." Phó Thanh Vi thật sự là một con vịt cạn chính hiệu, từ nhỏ đã cẩn thận tránh xa ao hồ. Mỗi khi xuống nước, nàng luôn có cảm giác sợ chết đuối, không sao chống lại được. So với ma, nàng còn sợ nước hơn.Phó Thanh Vi vòng tay ôm lấy eo cô, không dám buông tấm ván cứu sinh duy nhất: "Sư tôn, em không dám."Đây là lần đầu tiên Mục Nhược Thủy thấy nàng sợ hãi đến vậy, không khỏi dâng lên cảm giác thương yêu.Cô khẽ vuốt hàng lông mày đẹp của nàng, dịu dàng nói: "Ta xuống nước cùng em, như vậy được không?"Phó Thanh Vi gật đầu.Mục Nhược Thủy nói: "Chuẩn bị sẵn sàng rồi chúng ta cùng xuống. Nhớ nín thở.""Ba, hai, một."Phó Thanh Vi hít sâu một hơi, trên mặt nước để lại hai vòng tròn đan xen, từng gợn sóng lan ra.Nàng bị Mục Nhược Thủy dẫn dắt chìm xuống đáy hồ.Nàng nhắm chặt mắt, cơ thể không có sức, tự nhiên ngửa ra sau, như thể tùy sóng đưa đẩy.Mục Nhược Thủy lắc đầu, vòng tay ôm lấy eo nàng từ phía sau, đỡ nàng đứng vững, rồi dùng tay chọc nhẹ vào eo nàng, ra hiệu nàng mở mắt.Nước vào mắt không dễ chịu, nhưng là tu sĩ, nàng phải quen với cảm giác này. Sau cơn đau nhẹ, Phó Thanh Vi nhìn thấy cô xoay người từ phía sau ra trước mặt nàng. Vòng tay của cô vẫn giữ chặt eo nàng, đem lại cảm giác an toàn.Phó Thanh Vi cảm giác tay chân mình có chút sức lực trở lại, thử tự kiểm soát cơ thể.Mục Nhược Thủy hiểu ý, thả lỏng tay khỏi eo nàng. Ngay lập tức, Phó Thanh Vi từ tư thế đứng chuyển sang tư thế nằm, mềm nhũn như một vũng nước trôi lững lờ.Tay chân nàng quẫy đạp loạn xạ, không theo bất kỳ quy tắc nào, miệng liên tục thổi bong bóng khí.Ục ục ục—Mục Nhược Thủy không thể tin nổi: "......" Sao lại thế này?Cô truyền cho nàng nửa hơi thở, sau đó kéo nàng bơi về phía giữa hồ.Phó Thanh Vi thả lỏng cơ thể, để cô dẫn đi. Dưới chân, những cọng rong xanh ngắt đong đưa, mềm mại như cánh tay của người tình.Những con cá tò mò bơi qua trước mặt nàng. Phó Thanh Vi tròn mắt nhìn, ngón tay khẽ chạm vào miệng một chú cá nhỏ, nhận được một nụ hôn nhẹ từ nó.Một con cá đuôi đỏ lượn lờ qua trước mắt nàng, vây cá ánh lên màu vàng rực rỡ.Phó Thanh Vi mở to mắt, quay đầu nhìn theo.Mục Nhược Thủy cần mẫn dẫn nàng đi, còn nàng thì xem như chuyến du ngoạn dưới đáy hồ.Cuối cùng, cô đưa nàng tới giữa hồ, dùng môi truyền nốt phần oxy còn lại cho nàng.Giữa hồ sâu hơn chỗ gần bờ rất nhiều, cảnh sắc cũng đẹp hơn hẳn. Nước hồ trong vắt, tụ họp những rặng san hô hiếm thấy, hải quỳ, và cả những sinh vật mà thường chỉ xuất hiện ở đại dương.Phó Thanh Vi từ nhỏ đã tránh xa ao hồ, đừng nói đến lặn sâu, chưa từng thấy thế giới dưới nước. Nàng nhanh chóng bị mê hoặc, quên mất nỗi sợ nước.Cho đến khi nàng cạn oxy, được Mục Nhược Thủy đưa lên mặt nước thở.Phó Thanh Vi chớp mắt, luyến tiếc nói: "Sư tôn, em muốn xem thêm nữa."Mục Nhược Thủy cầm tay nàng, tìm thấy ngón tay bị cá hôn. Cô đặt lên môi mình, ngậm nhẹ, bao phủ bằng hơi thở của mình, rồi nói: "Có vết xước nhỏ."Phó Thanh Vi nhìn kỹ ngón tay mình: "Đâu?"Mục Nhược Thủy mặt không đổi sắc: "Hết rồi. Em không phải muốn xuống tiếp sao?"Phó Thanh Vi quên mất chuyện nhỏ vừa rồi, gật đầu."Em không muốn phải lên mặt nước thường xuyên. Sư tôn có thể tiếp tục truyền khí cho em không?"Mục Nhược Thủy không trả lời, nhưng sau đó, cô truyền oxy cho nàng ba lần khi lặn.Lúc ở dưới nước, Phó Thanh Vi phát hiện sư tôn không thở ra bong bóng khí như mình. Nàng chỉ vào bong bóng nước, rồi chỉ vào cô, ý muốn hỏi.Mục Nhược Thủy ngay lập tức thổi ra một bong bóng nhỏ trước mặt nàng.Phó Thanh Vi không ngờ cô có thể đáng yêu đến vậy, trái tim nàng đập loạn trong làn nước.Sau khi vượt qua nỗi sợ, việc học bơi chỉ còn là vấn đề thời gian.Đến trưa, Mục Nhược Thủy đưa Phó Thanh Vi, người giờ đã có thể vẫy chân nhè nhẹ trong nước, lên bờ. Sau khi phơi khô quần áo, cô đi trước về đạo quán để nấu ăn. Khi Phó Thanh Vi lững thững bước về, mùi thơm của món ăn đã lan ra khắp sân.Tiểu Tam Hoa và Tiểu Ly Hoa đã bắt đầu thưởng thức thịt gà luộc.Phó Thanh Vi bước vào bếp, thêm củi vào lò, hỏi cô lửa có được không. Mục Nhược Thủy lập tức đuổi nàng ra ngoài.Lửa lớn quá, suýt nữa làm hỏng nồi tôm của cô!Đây là thời điểm hiếm hoi mà sư tôn yêu quý của nàng sẽ nghiêm khắc nói: "Ra ngoài ngay!"Phó Thanh Vi đành ngồi bệt ngoài sân, chống cằm chờ cơm, không biết làm gì khác."Ăn cơm thôi."Không khí ngoài trời thật dễ chịu. Mục Nhược Thủy mang thức ăn ra, đặt lên...... nắp quan tài của cô.Phó Thanh Vi im lặng đến đáng sợ, vài giây sau đứng dậy, đi vào trong nhà khiêng một chiếc bàn ra.Mục Nhược Thủy: "Lát nữa dọn vào......"Phó Thanh Vi: "Em sẽ dọn, sẽ rửa bát."Lúc này, Mục Nhược Thủy mới mang nốt thức ăn còn lại ra bàn. Hai người ngồi đối diện nhau.Cô vẫn ăn rất ít. Món ăn do chính mình nấu thì có gì ngon chứ, mấy chục năm qua đều vậy. Nhưng nhìn Phó Thanh Vi ăn ngon lành, như thể đang thưởng thức sơn hào hải vị, mỗi lần đều khiến cô không nhịn được mà ăn thử. Ăn xong rồi lại quay về suy nghĩ ban đầu: Món này có gì ngon chứ.Nhưng điều đó không ngăn được việc mỗi lần nhìn Phó Thanh Vi ăn cơm, Mục Nhược Thủy đều cảm thấy bình yên.Cô không biết cảm giác này được gọi là hạnh phúc, chỉ biết rằng nó mang lại cảm giác bình yên trong lòng, tựa như đây chính là điều mà cô luôn ao ước.Phó Thanh Vi gắp cho cô một miếng măng xào thanh đạm. Bây giờ, măng trên núi đang vào mùa tươi ngon nhất, sáng nay chính Mục Nhược Thủy đã đi đào, tuyệt đối không để qua đêm.Phó Thanh Vi không đặt miếng măng vào chén cô mà dùng tay nâng đũa lên, đưa thẳng tới môi cô.Mục Nhược Thủy khẽ hé môi, ngậm lấy, răng cắn nhẹ, măng giòn ngọt mọng nước....Hình như cũng ngon thật.Ánh mắt cô thoáng động, lại liếc nhìn về đĩa măng.Phó Thanh Vi nhận ra ý đồ của cô, bèn kéo đĩa măng về phía mình, rồi gắp thêm một miếng khác đưa lên môi cô.Mục Nhược Thủy nhai kỹ nuốt chậm, sau đó nói: "Được rồi, em ăn đi, thức ăn nguội mất."Tham quá hóa dở.Mùa hè sắp đến, mùa thu hoạch củ sen cũng sắp tới. Củ sen có thể xào, làm salad, nấu canh sườn, hoặc làm món củ sen ngào đường hoa quế.Hạt sen sau khi bỏ tâm có thể ăn sống, nấu cháo hoặc nấu chè, còn món cá hấp gói lá sen thì thơm ngon khó cưỡng.Hiện tại, mỗi ngày Mục Nhược Thủy chỉ nghĩ đến những việc như vậy, không vướng bận điều gì.Nhưng Phó Thanh Vi thì khác, nàng nghĩ nhiều hơn. Nàng muốn học bơi, muốn làm đồ án tốt nghiệp, muốn luyện công, và quan trọng nhất là tìm cách xin phần thưởng từ cô.Sau bữa cơm, Phó Thanh Vi dọn dẹp phòng của Mục Nhược Thủy, ôm chăn phơi trên cây xuống, đập nhẹ vài cái. Hai con mèo nhảy lên, lăn lộn khiến chăn dính đầy lông rồi chạy biến. Phó Thanh Vi đuổi theo giả vờ mắng vài câu, sau đó quay lại nói: "Sư tôn, em đi ngủ trưa đây, tối em sẽ dọn lông mèo sau."Mục Nhược Thủy không có ý kiến.Phó Thanh Vi mang chăn vào phòng, đề phòng buổi trưa trời mưa. Trên núi, mưa thường đến bất ngờ, nhất là vào những buổi chiều dễ chịu.Quả nhiên, nàng tỉnh dậy trong tiếng mưa rơi lất phất. Chiều nay nàng phải ở trong phòng viết luận văn, trời mưa đúng ý nàng, rả rích suốt đến bốn, năm giờ chiều.Lông mèo trên chăn vẫn chưa ai xử lý.Đến tối, Phó Thanh Vi cũng chẳng cần lấy lý do phòng không có đèn để thoái thác. Mục Nhược Thủy ngầm đồng ý ngủ lại phòng nàng.Dưới núi, hai người đã chung sống hơn một tháng, đột ngột tách ra, ai cũng không quen."Em tắt đèn đây," Phó Thanh Vi nói từ cửa, rồi nhẹ nhàng bò lên giường, vượt qua Mục Nhược Thủy, nằm vào phía trong."Sư tôn ngủ ngon.""Ngủ ngon."Nhưng Phó Thanh Vi không ngủ được vì trong lòng nàng có điều muốn nói. Nàng áp sát lại gần, tay vuốt nhẹ lên mu bàn tay cô, ngập ngừng mãi mới dám nói: "Sư tôn, em muốn phần thưởng."Mục Nhược Thủy nhắm mắt, giọng bình thản: "Sao lại đòi vào giữa đêm?"Chính vì giữa đêm nên Phó Thanh Vi mới muốn. Ai mà không càng về đêm càng bồn chồn?Tối qua, họ chỉ hôn nhau nhẹ trong sân, lần gần nhất khác cũng đã cách đây một tuần.Bên kia, Phó Thanh Vi khẽ xoay mình, nằm nghiêng đối diện với cô.Mục Nhược Thủy cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của nàng dán lên mặt mình. Nếu đêm nay không chiều nàng, e là ánh mắt đó sẽ xuyên thủng cô mất.Cô cũng xoay người, nhìn nàng.Bốn mắt nhìn nhau.Thật ra, không cần phân biệt ai là người chủ động, cả hai gần như cùng lúc hôn lên môi đối phương.Có lẽ vì chiếc giường này, có lẽ vì đêm đã khuya, hơi thở của cả hai phả lên mặt nhau, thật gần gũi.Lần này, hiếm khi Mục Nhược Thủy dịu dàng đáp lại. Phó Thanh Vi ôm eo cô, còn cô nâng khuôn mặt nàng lên, ngón tay mảnh khảnh đặt dưới cằm nàng, nụ hôn đầy say đắm và quấn quýt.Phó Thanh Vi không ngừng phát ra những âm thanh khiến người nghe cảm thấy dễ chịu và mê đắm.Mục Nhược Thủy áp sát nàng hơn, vòng tay ôm nàng càng siết chặt, bàn tay dán trên lưng nàng dần trượt xuống đường cong mềm mại.Phó Thanh Vi đột nhiên "a" lên một tiếng, mặt đỏ bừng.Sư tôn... nhéo nàng một cái.Lưỡi nàng lại bị cuốn lấy, năm ngón tay của Mục Nhược Thủy cũng không kìm được mà siết nhẹ hai lần nữa.Phó Thanh Vi vừa khẽ rên rỉ vừa không nhịn được nghĩ.......Làm sao sư tôn lại thành thạo như vậy chứ?"A......"Phó Thanh Vi bật gọi.Cho đến khi Mục Nhược Thủy cũng gần như không nhịn được mà phát ra tiếng thở khẽ đầy ái muội, cô đột ngột dừng lại, vỗ nhẹ lên nơi vừa nhéo, rồi nói: "Ngủ đi."Cái vỗ tay nhẹ nhàng ấy lại khiến Phó Thanh Vi đỏ mặt lần nữa. Nàng ngượng ngùng chui vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt: "Ngủ ngon."Lần này thực sự là ngủ ngon.Mục Nhược Thủy: "Ngủ ngon."Nhưng đêm của cô vẫn chưa kết thúc.Phần thưởng dành cho Phó Thanh Vi luôn bao gồm một phần trong thực tế, một phần trong mơ.......Sáng hôm sau.Khi Phó Thanh Vi rửa mặt, soi gương thì phát hiện trên cổ mình xuất hiện vài nốt đỏ nhỏ, trông như bị muỗi đốt, nhưng sờ vào lại mịn màng, không giống dấu muỗi đốt.Chưa đến mùa hè mà đạo quán đã có muỗi sao?Nàng vừa bước ra khỏi cửa thì chạm ngay mặt Mục Nhược Thủy, người đã dậy từ trước."Sư tôn," Phó Thanh Vi gọi, nói tiếp, "Người nhìn cổ em đi."Nàng ngẩng cao cổ trắng nõn, cho cô xem những nốt đỏ vừa xuất hiện sau một đêm."Có phải bị muỗi đốt không?"Mục Nhược Thủy tiến lại gần, ánh mắt chăm chú quan sát. Hơi thở ấm áp phả lên da nàng, cô nghiêm túc đáp: "Ừ, đúng là bị muỗi đốt."***Lời tác giả:Mục Nhược Thủy: Ta chính là con muỗi to nhất ở đây.Editor: Mình chỉ muốn nói vài lời vì sự mập mờ này sẽ kéo dài cho đến đoạn sắp ngược mới kết thúc 🥹, không nói thì sợ độc giả khó tính vì khó chịu sẽ bỏ qua tác phẩm này, vì phần hay nằm ở phía sau. Mục Nhược Thủy rất yêu Phó Thanh Vi, nhưng có người đã khắc sâu trong tâm trí cổ rằng sư đồ thì không thể vượt quá giới hạn. Cổ mất trí nhưng vẫn nhớ rõ điều này. Còn vì sao người kia dạy cổ như vậy thì đó là cả một câu chuyện dài 😉. Lúc đọc mình có dự đoán chút chút, nhưng chỉ đoán được 50% thui.