[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C92 - Em thích người



Bõm——

Phó Thanh Vi bị Mục Nhược Thủy túm lên và ném thẳng xuống nước.

Dưới chân núi Bồng Lai Quán có một hồ nước. Xuân dến, tiết trời ấm dần, là thời điểm thích hợp để học bơi.

Vài chú vịt đang tung tăng bơi lội dưới nước, nghe tiếng rơi như bom nổ thì giật mình vỗ cánh, hoảng hốt bơi nhanh về phía bờ.

"Ục ục ục——"

Phó Thanh Vi chìm thẳng xuống như một cục chì.

"Sư......" Một bàn tay ngoi lên mặt hồ trong chốc lát, nhưng nhanh chóng mất dạng.

Mục Nhược Thủy nhảy xuống nước, túm lấy cổ áo nàng kéo lên. Khi khuôn mặt nàng vừa ló ra khỏi mặt nước, Phó Thanh Vi liền bám chặt lấy vai cô, treo người lên thân thể người phụ nữ ấy, miệng mũi đầy nước, ho sặc sụa không ngừng, mắt đỏ hoe.

Mục Nhược Thủy: "......"

Phó Thanh Vi khóc nức nở: "Em muốn lên bờ."

Mục Nhược Thủy đành phải đưa nàng lên bờ.

Toàn thân Mục Nhược Thủy cũng ướt sũng, áo dính sát vào người, cô nói: "Người muốn học là em, khóc cũng là em."

Phó Thanh Vi liếc nhìn lén đường nét cơ thể cô, rồi vội thu ánh mắt lại: "Huhuhu."

Ngồi trên bờ, nàng ho một lúc lâu, sau đó nghiêng đầu để nước trong tai chảy ra, rồi bắt đầu lên án Mục Nhược Thủy: "Em còn chưa chuẩn bị xong, người đã ném em xuống nước! Ai lại làm như vậy chứ!"

Mục Nhược Thủy nói: "Em đã chuẩn bị mười phút rồi! Nếu ta không ném em, không biết đến khi nào em mới xuống."

Phó Thanh Vi bực bội: "Em không học nữa!"

Sư tôn chẳng dịu dàng chút nào!

Mục Nhược Thủy khoanh tay sau lưng, bình phẩm: "Bản lĩnh không lớn, mà độ cáu kỉnh thì chẳng nhỏ." Sau đó cô nói tiếp: "Không học thì thôi, theo ta về núi."

Phó Thanh Vi vốn không thực sự muốn bỏ học, ngay lập tức nắm lấy cổ tay cô, nói: "Sư tôn thật hung dữ với em, em chỉ muốn có cơ chế thưởng thôi mà."

Mục Nhược Thủy thản nhiên: "Ta chưa thưởng cho em đủ nhiều sao?"

Từ khi cả hai cùng Tiểu Tam Hoa gia nhập Linh Quản Cục, Phó Thanh Vi với tư cách là tân binh, đã một mình thực hiện vài nhiệm vụ lớn nhỏ. Linh Quản Cục biết có Mục Nhược Thủy ở bên nàng, liền tận dụng tối đa sức lao động, thậm chí còn không cử Long Huyền Cơ đến hỗ trợ. May mắn là nàng chưa gặp nguy hiểm gì quá lớn.

Long Huyền Cơ đóng vai trò hỗ trợ rất quan trọng, cô là một y tu toàn năng đến mức Linh Quản Cục hận không thể phân thân cô để nhét vào mọi đội ngũ, họ chẳng màng việc mẹ con họ bị chia cắt.

Trong nhóm chat nhỏ, mỗi lần nhận nhiệm vụ, Long Huyền Cơ đều than vắn thở dài.

[Đội hành động đặc biệt nữ đại bàng (5)]

Long Huyền Cơ: [hút thuốc.jpg]

Phó Thanh Vi: [@Tiêu Linh Tú, lại là cậu dạy hư người ta, ra đây chịu đòn!]

Công Dương Tôn: [@Tiêu Linh Tú, khuyên đạo hữu Tiêu hãy thiện lương]

Tiêu Linh Tú: [Trời cao chứng giám, mình không hề dạy riêng, em ấy tự học đấy!]

Long Huyền Cơ: [Mệt mỏi quá......]

Ba người: [Xoa xoa]

Tiêu Linh Tú: [Lần sau chị sẽ xin cấp trên, xem có thể cho em đến đội tụi chị để phi đao không]

Long Huyền Cơ: [hút thuốc.jpg]

Ba người: [......]

Long Huyền Cơ tiếc rằng không thể cùng Phó Thanh Vi làm nhiệm vụ, nhưng thi đậu Linh Quản Cục là mong muốn của cô, không chỉ vì tìm kiếm Phó Thanh Vi, đối với cô đây cũng cũng là một dạng tu hành.

Mỗi người đều có con đường của riêng mình.

Trong khi thực hiện nhiệm vụ, Phó Thanh Vi cũng không quên tìm kiếm cơ hội mưu cầu lợi ích cho bản thân.

Kể từ lần hai người hôn nhau tối hôm ấy, Phó Thanh Vi như nghiện cảm giác đó, ngày nào không hôn là nàng cảm thấy thiếu thiếu gì đó, nghi ngờ mình đã bị virus hôn ăn vào não. Đặc biệt là vào những đêm khuya, khi cả hai đã tọa thiền xong, tắm rửa sạch sẽ, nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn, cơ thể mềm mại thơm tho, bốn mắt nhìn nhau, đôi môi khẽ động.

Không hôn thì còn chờ gì nữa? Nàng đã cố gắng kiềm chế đến mức không cởi hết đồ đã là nhẫn nhịn lớn nhất rồi.

Nhưng Mục Nhược Thủy không cho phép.

Cô không thích mất kiểm soát hay buông thả dục vọng. Đồng thời, cô cũng không cho phép Phó Thanh Vi tùy tiện hôn mình.

Phó Thanh Vi không đủ can đảm để cưỡng hôn cô, chỉ dám làm nũng, đùa giỡn một chút. Nhưng một khi Mục Nhược Thủy nghiêm mặt, nàng liền ngoan ngoãn như một chú chim cút nhỏ, ngoan ngoãn nằm yên trong chăn, không dám vượt qua ranh giới.

Mục Nhược Thủy thỉnh thoảng lại tập kích nàng ban đêm, hoàn toàn chiếm thế chủ động.

Nhưng Phó Thanh Vi không biết điều đó, chỉ cảm thấy dù không được hôn thật, nàng vẫn luôn mơ thấy mình đang hôn sư tôn trong giấc mơ. Đôi khi sáng sớm tỉnh dậy, nàng còn cảm thấy mình có thay đổi lớn, căng đầy sức sống.

Thế nhưng, giấc mơ nào có chân thực như hiện thực. Trong mơ, nàng không thể dùng sức, đến việc ôm lấy sư tôn để hôn cũng không làm được. Người phụ nữ cúi xuống, đầu lưỡi cuốn quanh, vừa mút vừa cắn, mà nàng trong mơ cũng không cách nào ngẩng người lên phối hợp.

Tóm lại, cảm giác trong mơ vẫn không thật bằng được hôn một cái trong thực tế.

Cô gái mới lớn sắp phát điên khi nghĩ đến chuyện hôn môi rồi.

Ngày thứ hai sau khi nhận việc, nàng được giao nhiệm vụ đầu tiên: điều tra vụ ma ám ở một khách sạn cách thành phố Hạc một tiếng đi tàu cao tốc.

Chuyện này đã gây xôn xao dư luận, trở thành một đề tài lớn trên các diễn đàn kỳ bí. Một bài viết kể chuyện ma trong khách sạn bùng nổ trên mạng, còn có cả những blogger ngoài tỉnh đến quay video câu view. Kết quả, như những vị khách trước, họ đều nhảy lầu tự sát.

Đúng là minh chứng rõ ràng cho câu: Không tìm đến cái chết thì sẽ không chết.

Một trong những blogger khá nổi tiếng, trước khi lên đường đã quay một video tràn đầy tự tin và khí thế. Sau đó, mỗi ngày anh ta đăng một video, quay lại căn phòng, hành lang, cầu thang...... tất cả những nơi đã ghé qua.

[Đợi đã, vừa nãy có thứ gì đi ngang qua phía sau anh phải không?]

[Đừng quay đầu lại, có một bóng trắng ở phía sau anh......]

[Giàu mạnh, dân chủ, văn minh, hài hòa, công chính, pháp trị]

[Ahhhhhhhhh]

Ống kính camera theo bình luận quay lại, trong cầu thang tối tăm chỉ được chiếu sáng bằng ánh đèn từ điện thoại, bóng trắng thoáng qua rất nhanh, một đôi mắt đỏ như máu lướt qua.

Tay của blogger run lên rõ ràng, nhưng anh ta cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: "Đó là camera hồng ngoại, chẳng có gì đâu. Không tin thì xem đây."

Anh ta đặc biệt tiến lại gần, chỉ cho mọi người thấy góc tường nơi đặt camera, ánh đèn đỏ chớp nháy.

[Tôi khuyên anh nên rời khách sạn ngay, thà tin là có còn hơn không]

[Gì chứ? Anh ta đi rồi thì chúng tôi xem gì?]

[Người phía trên xấu tính ghê, vì thỏa mãn tò mò mà bắt blogger đánh cược cả mạng sống sao?]

[Đã donate, anh tiếp tục quay đi, tôi với mấy người bạn đều đang theo dõi, vừa kinh dị vừa kích thích]

[Tôi là đạo sĩ, thật sự có ma, blogger mà không đi thì tự cầu phúc đi]

[Haha, anh là đạo sĩ, vậy tôi là thiên sư đây này. Blogger trong mảng tâm linh mà sợ đến vậy thì sớm thu dọn đồ rồi giải nghệ đi]

Bình luận tranh cãi gay gắt, còn Phó Thanh Vi, sau khi xem hết video livestream cuối cùng của blogger, kết luận của nàng giống hệt vị đạo sĩ trong phần bình luận: Quả thực có ma.

Theo tài liệu từ cảnh sát, blogger tự sát vào bốn giờ sáng hôm sau, chứng tỏ đêm đó anh ta không nghe lời khuyên rời đi, nên mới gặp phải chuyện chẳng lành.

Phó Thanh Vi chuyển vào căn phòng mà blogger đã tự sát.

Vì bản lĩnh cao nên nàng không sợ, cùng lắm thì gọi sư tôn cứu mạng.

Nhưng Mục Nhược Thủy phải ngủ ở phòng bên cạnh.

Nàng không sợ ma, nhưng trong thâm tâm người Hoa luôn có kiêng kỵ với người chết. Dù ga gối đã được thay mới, nàng vẫn mang theo bộ chăn ga gối đệm mới để bọc lại toàn bộ.

Lúc tám giờ tối, khi nàng dọn dẹp xong giường, Mục Nhược Thủy đi tới, khẽ đẩy vai nàng.

Cô quay lưng bước ra cửa, chậm rãi nói: "Đuổi ta phải không?"

Phó Thanh Vi nhẹ nhàng dỗ dành: "Không phải, thật sự không phải đuổi người đâu. Nếu người ở đây, hồn ma cả đêm cũng không dám ló mặt."

"Ta có thể thu lại khí tức."

"Nhưng những đại nhân vật thực sự thì dù có che giấu cũng không giấu được."

"......."

Mục Nhược Thủy bước vào phòng bên cạnh, một tay chống lên khung cửa, nói: "Em đuổi ta. Ta ghi nhớ rồi đấy."

Tính tình đúng là nhỏ mọn hết chỗ nói.

Phó Thanh Vi: "...... Em có thể thỏa mãn một yêu cầu của người, bất kể là gì."

Mục Nhược Thủy: "Vô vị. Ta muốn em làm gì, em vốn dĩ phải làm theo."

Phó Thanh Vi: "Vậy người cứ ghi nợ em một lần, sau này trả lại."

Mục Nhược Thủy suy nghĩ một lát, cũng không nghĩ ra cách nào khác, đành chấp nhận tối nay mỗi người một phòng.

"Có chuyện thì nhớ gọi ta, đừng để mình rơi vào nguy hiểm."

"Biết rồi mà." Phó Thanh Vi hôn nhẹ lên má cô khi cô tháo khẩu trang, nhân tiện trượt sang khóe môi rồi lại hôn một cái, như chuồn chuồn đập nước.

Mục Nhược Thủy mắt nhắm mắt mở cho qua.

Chỉ cần không đưa lưỡi ra, cô sẽ giả vờ như không cảm nhận được.

"Chúc ngủ ngon, sư tôn."

"Ngủ ngon."

Phó Thanh Vi giúp cô đóng cửa, rồi trở về phòng mình, cất kỹ pháp khí, buộc vài chiếc chuông nhỏ bằng dây đỏ ở đầu giường, rồi nằm vào chăn, sớm chìm vào giấc ngủ, sẵn sàng chào đón quỷ tới tìm.

Ai mà ngờ được nửa năm trước, nàng còn ở nhà bị nữ quỷ dọa đến tái mặt, những âm thanh kỳ lạ khiến nàng mất ngủ, hốc hác đến mức trông còn đáng sợ hơn cả nữ quỷ. Vậy mà giờ đây, nàng đã bình thản, thậm chí còn sẵn sàng dẫn sói vào nhà.

Phó Thanh Vi còn trẻ, ngủ rất say, vừa đặt đầu xuống gối không bao lâu đã chìm vào giấc mộng.

......

Nàng cảm thấy một luồng khí nóng xen lẫn sự lạnh lẽo áp xuống, hơi nóng bao phủ trên đỉnh đầu. Nàng đứng dưới bóng cây bên con hẻm nhỏ, ánh sáng gay gắt làm nàng không mở nổi mắt.

Phó Thanh Vi giơ tay che mắt, thích nghi với ánh sáng rồi mới hạ tay xuống.

Nàng nhận ra con hẻm này chính là con đường mà năm ngoái nàng từng đi khi thực địa môn học, sau khi xuống xe buýt, từ đây nàng bất ngờ đến được hậu sơn của Bồng Lai Quán.

Phó Thanh Vi cúi xuống lấy điện thoại ra: Ngày 20 tháng 9 năm 2029.

Nàng đã trở về quá khứ? Hay đây chỉ là một giấc mơ?

Sau lưng vang lên hai tiếng bước chân nhẹ nhàng và nhanh chóng, hai nữ đạo sĩ nàng gặp trên xe buýt dừng lại trước mặt nàng, vẻ mặt như vừa kịp đuổi theo nàng, đầy nhẹ nhõm.

Nữ đạo sĩ trẻ tuổi hơn nói: "Người thiện tín* này, vận khí của cô đang suy yếu, e rằng sẽ gặp phải tai ương. Tôi có lá bùa trừ tà, mong cô mang theo bên mình. Tôi không phải lừa đảo, không thu tiền đâu. Đây, đây là thẻ đạo sĩ của tôi, hoàn toàn hợp pháp."

*善信/thiện tín: tin tưởng vào điều thiện

Phó Thanh Vi mở miệng, nói: "Khoa trưởng Chiêm?"

Chiêm Anh "Ơ" một tiếng: "Cô biết tôi à?"

Phó Thanh Vi: "Tôi......"

Chiêm Anh chăm chú quan sát nàng một hồi, nhận ra mình không quen biết nàng. Nhưng cô vẫn nhét thêm một lá bùa hình tam giác vào tay nàng, nói: "Vô lượng thọ phúc, kết chút duyên lành. Nếu rảnh rỗi thì đến đạo quán cầu chút bình an."

Sau đó, cô cùng nữ đạo sĩ lớn tuổi hơn rời đi.

Phó Thanh Vi cầm hai lá bùa trừ tà, đi qua đi lại trong con hẻm nhỏ nhiều lần, nhưng không kích hoạt được kỹ năng dịch chuyển.

Nàng đành quay lại việc thực địa môn học, vội vàng ăn trưa, rồi đi làm thêm công việc quay chuyển động vào buổi chiều.

Dự án hoạt hình kéo dài hai năm cuối cùng đã hoàn thành. Đạo diễn trao cho nàng một phong bao lì xì.

"Tiểu Phó, em sắp tốt nghiệp rồi đúng không? Nếu không có nơi nào tốt hơn, em có muốn cân nhắc trở thành diễn viên chuyển động chuyên nghiệp không?"

"Không ạ."

Phó Thanh Vi đối diện với ánh mắt tiếc nuối của đạo diễn, khéo léo từ chối: "Em vẫn muốn tìm một công việc ổn định hơn."

"Vậy thì thôi, cũng muộn rồi, em về nhà sớm đi, đến nơi thì báo bình an nhé."

"Cảm ơn đạo diễn."

Đợt tuyển dụng mùa thu của trường đã bắt đầu, kéo dài suốt nửa học kỳ. Ngành học của Phó Thanh Vi hiện tại vẫn có triển vọng việc làm khá tốt. Trên đường về nhà bằng tàu điện ngầm, nàng mở điện thoại, nhận được thông báo phỏng vấn mới.

Hôm sau, nàng sửa soạn đi phỏng vấn, tối quay về căn phòng thuê, tiếp tục cuộc sống đều đặn như mọi ngày.

Có lần, nàng gọi xe đi đến vùng ngoại thành, định tìm đến Bồng Lai Quán. Nhưng mặt trước ngọn núi của đạo quán là khu căn cứ huấn luyện quân sự, người thường không được phép tiếp cận. Vòng đến phía sau, nàng leo lên núi, nhưng chỉ thấy một ngọn núi bình thường, không hề có cổng gỗ cổ kính, cũng chẳng có người kia.

Không khí trên núi trong lành, chim chóc thú rừng tự nhiên, nhưng lại thiếu mất đạo quán cùng người nàng muốn tìm.

Học kỳ cuối năm tư, Phó Thanh Vi làm một lập trình viên bình thường.

Còn Cam Đường, làm trợ lý luật sư ở văn phòng luật, lương mỗi tháng chỉ được hai nghìn năm trăm tệ, khổ hơn cả đời sống kiểu Mỹ.

Dù công việc vất vả, lương của Phó Thanh Vi vẫn cao hơn Cam Đường. Nhưng nhìn Cam Đường mệt mỏi như một con chó chết, nàng đành xin nghỉ phép, tự mình đi du lịch, đặt phòng tại một khách sạn.

Khách sạn này hình như nàng đã từng gặp qua. Căn phòng rộng ba mươi mét vuông, vì là phòng ở góc nên lớn hơn, cửa sổ kính bo góc 270 độ, đầu giường quay vào trong, tủ quần áo đều đã đóng kín.

Nàng đứng trong phòng, cảm giác trái tim mình trống rỗng.

Dường như có thứ gì đó quan trọng bị khoét sâu từ trong lòng nàng, biến mất, không thể tìm lại được nữa.

Một tin nhắn từ sếp yêu cầu nàng sửa code. Vừa nằm xuống, Phó Thanh Vi thầm mắng boss trong lòng cả ngàn lần, nhưng vẫn ngoan ngoãn bò dậy, ngồi vào bàn, mở laptop mang theo để làm việc.

Ánh sáng màn hình lúc hai giờ sáng chiếu lên khuôn mặt trẻ trung nhưng mệt mỏi của nàng.

Mới vào làm một năm, nàng cảm thấy như mình đã mất đi mười năm tuổi thọ.

Sống như thế này thì có ý nghĩa gì chứ?

Tiền không nhiều, thời gian không đủ, sở thích chẳng có, bạn bè đi cùng cũng không, ngay cả sư tôn cũng không còn nữa.

Từ ngày 20 tháng 9, hơn một năm đã trôi qua, khoảng thời gian ấy còn dài hơn cả lúc nàng và Mục Nhược Thủy bên nhau. Mỗi ngày nàng sống như một cái xác vô hồn, chẳng phân biệt được hiện tại là cơn ác mộng dài đằng đẵng, hay cuộc gặp gỡ giữa nàng và cô chỉ là một ảo tưởng do chính nàng tạo ra.

Ngay cả khi đó chỉ là một giấc mơ, nàng phải làm sao để quay lại giấc mơ ấy?

"Thanh Vi."

Người phụ nữ mặc áo bào xanh đứng trong căn phòng, ánh đèn neon mờ nhạt làm nền bên ngoài cửa sổ.

"Sư tôn!"

Phó Thanh Vi vừa kinh ngạc vừa vui mừng.

Mục Nhược Thủy đưa tay ra, ánh mắt chất chứa nụ cười dịu dàng làm người khác mê đắm, nói: "Đến đây với ta."

"Sư tôn......"

Phó Thanh Vi đứng dậy từ bàn, ngoan ngoãn bước về phía cô.

Nàng vừa bước tới vừa rưng rưng nước mắt.

Nàng thật sự rất nhớ cô.

Đinh linh đinh linh.

Tiếng chuông mơ hồ vang lên bên tai.

Mặc dù đôi mắt vẫn ngấn lệ, nhưng trong lòng Phó Thanh Vi đã bắt đầu niệm Kim Quang Chú. Niệm vài lần, không gian trước mắt nàng như bị thiêu đốt bởi ngọn lửa nóng rực, vặn vẹo, từng lớp ảo giác dần dần tan biến.

Trong căn phòng tối đen, những chiếc chuông nhỏ buộc bằng dây đỏ ở đầu giường rung lên điên cuồng. Trước mắt nàng đâu phải là sư tôn với phong thái bất tử, mà là một nữ quỷ mặt xanh mặc đồ trắng.

Cửa sổ phía sau nàng đã mở toang. Có lẽ đây chính là cách nữ quỷ kéo người nhảy lầu, tạo hiện trường tự sát.

Nữ quỷ thấy bị phát hiện, liền hét lên một tiếng chói tai, móng tay dài nhọn tấn công nàng.

Phó Thanh Vi nhanh chóng cắn đầu ngón tay, không lùi mà tiến, vẽ một đường lên trán nữ quỷ bằng kiếm chỉ: "Đứng yên!"

Thân hình nữ quỷ khựng lại vài giây, Phó Thanh Vi đã rút thanh kiếm gỗ đào từ trong tủ ra, chuyển thế thủ thành thế công. Đôi tay nữ quỷ, thứ duy nhất có thể tấn công, liên tục bốc lên mùi cháy khét của da thịt bị bỏng. Nàng dồn ép nữ quỷ vào góc phòng, lưỡi kiếm đặt ngang cổ cô ta.

Thế gian có nhiều nữ quỷ, phần lớn là vì khi còn sống họ không có tiếng nói, đến khi chết mới hóa thành lệ quỷ, âu cũng là những kẻ đáng thương.

Trừ những trường hợp không thể cứu vãn, Phó Thanh Vi luôn cố gắng không diệt sạch hồn phách của những chị em đồng bào. Vì vậy, nàng vẫn chưa sử dụng bùa chú.

Nàng dùng dây đỏ trói nữ quỷ lại, dự định lát nữa sẽ tụng kinh siêu độ, rồi nhờ âm sai đến dẫn cô ta đi.

Còn hiện tại......

Nàng gọi điện cho Mục Nhược Thủy đến.

Mục Nhược Thủy dùng thẻ dự phòng mở cửa phòng nàng, giọng cô vang lên trước khi bước vào. Người phụ nữ khẽ hừ một tiếng.

"Bây giờ em còn dám sai bảo ta như vậy sao?"

Vừa bước vào, cô đã bị một bóng dáng từ giữa phòng lao tới ôm chặt, suýt chút nữa bị đẩy ngược ra ngoài.

Đồ đệ càng ngày càng đại nghịch bất đạo!

Mục Nhược Thủy cau mày, định nổi giận, nhưng lại thấy cảm xúc của đồ đệ có gì đó không đúng, đành ôm nàng vào trong, tiện tay đóng cửa lại. Ánh mắt cô quét qua nữ quỷ bị trói gọn gàng trên sàn, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm.

Nữ quỷ co rúm lại, lặng lẽ tự cuộn mình: Không thấy tôi, không thấy tôi......

Phó Thanh Vi vùi mặt vào hõm cổ cô, hít sâu lấy hơi thở của cô, giọng nói nghẹn ngào như muốn làm người khác xót xa: "Sư tôn, em vừa mơ thấy một giấc mơ."

Mục Nhược Thủy vòng tay ôm lấy eo nàng, hỏi: "Mơ thấy gì?"

"Em mơ thấy tất cả những gì ở hiện tại chỉ là mơ."

"Em đã rơi vào ảo giác."

"Em biết." Sư tôn đâu bao giờ cười với nàng dịu dàng như vậy, trừ giai đoạn bị đoạt xác ngay sau khi nàng bái sư.

Phó Thanh Vi hít mũi, nói: "Nhưng em vẫn thấy khó chịu, trong lòng em rất khó chịu."

Nàng kéo tay Mục Nhược Thủy đặt lên ngực mình, nói: "Người có cảm nhận được không?"

"......"

Mục Nhược Thủy chỉ cảm nhận được sự đầy đặn và mềm mại.

Tự thấy bản thân là sư tôn, không nên như vậy, cô rút tay lại, ôm nàng, vỗ nhẹ lưng, cố gắng dịu giọng: "Không sao rồi, vi sư đây mà."

"Em muốn cảm nhận rõ ràng sự tồn tại của sư tôn."

"Phải làm sao em mới cảm nhận được?"

Phó Thanh Vi ngẩng mặt lên, thẳng thắn nói: "Em muốn hôn người."

Mục Nhược Thủy từ chối không được dứt khoát: "Cái này......"

Phó Thanh Vi mượn dũng khí vừa thoát khỏi ảo giác, đã chủ động hôn lên môi cô.

Nụ hôn này khác với những lần họ hôn trong trạng thái tỉnh táo. Phó Thanh Vi muốn cảm nhận sâu hơn hơi thở của cô, vì vậy vừa bắt đầu đã hôn rất sâu. Mục Nhược Thủy hé miệng, để nàng tiến vào, lưỡi nàng mềm mại, ngọt ngào cuộn lấy nhau, vừa hòa quyện đã không thể dừng lại.

Trong mơ, sự đáp lại không bao giờ đủ, nhưng giờ đây Mục Nhược Thủy quấn lấy đầu lưỡi nàng, mỗi lần đều cảm nhận được sự chủ động và mãnh liệt từ nàng, nhiệt tình đến mức quá đáng.

Ngón tay cô luồn vào mái tóc phía sau đầu Phó Thanh Vi, giữ chặt gáy nàng. Phó Thanh Vi cũng ôm chặt lấy vai cô, mở miệng phối hợp, lưỡi quấn lưỡi, không ngừng trêu chọc, cứ như muốn một nụ hôn kéo dài đến vĩnh cửu.

Âm thanh ướt át của nụ hôn vọng lại trong không gian, Phó Thanh Vi thở gấp, khẽ rên rỉ.

"Ưm... ưm..."

Mục Nhược Thủy đỡ lấy gáy nàng, khi nàng yếu ớt cô liền trở nên chủ động hơn, cuốn lấy lưỡi nàng về phía mình, phát ra âm thanh "chụt chụt" đầy ám muội.

Cho đến khi......

Phó Thanh Vi khẽ đẩy vai cô.

Mục Nhược Thủy thả nàng ra, để nàng dựa vào mình hít thở.

Nữ quỷ bị trói trên sàn âm thầm liếc mắt sang, nuốt nước bọt: "......"

Tôi còn ở đây đấy nhé.

Mục Nhược Thủy lạnh lùng nói: "Nhắm mắt lại."

Nữ quỷ lập tức quay lưng, nhắm chặt mắt, bịt tai một cách triệt để.

Phó Thanh Vi tưởng cô đang ra lệnh cho mình, bởi giọng điệu mạnh mẽ ấy lại khiến nàng phấn khích, vội vàng nhắm mắt lại.

Mục Nhược Thủy: "......"

Thôi vậy, nàng ngoan thế này, cô hôn thêm cũng được.

Cô nâng cằm Phó Thanh Vi lên, một tay ôm lấy khuôn mặt nàng, vừa hôn vừa nhẹ nhàng đẩy nàng đến sát tường, để nàng có chỗ dựa. Phó Thanh Vi vòng tay ôm lấy eo thon của cô qua lớp áo bào xanh, sự nhiệt tình của nàng như từng ngọn lửa nhỏ đốt cháy trái tim.

Dù chỉ mới thực hành vài lần, kỹ năng hôn của Mục Nhược Thủy đã vượt xa nàng. Dường như mỗi động tác của cô không phải chỉ là hôn môi nàng, mà đang khơi dậy từng con sóng trong cơ thể nàng.

Đôi môi nàng bị cô chiếm lĩnh, hé mở hết cỡ để cô hoàn toàn tiến vào. Độ ẩm, sự mềm mại, và sự hòa quyện nhịp nhàng của cả hai tạo nên những âm thanh ám muội, khiến người ta vừa ngượng ngùng vừa đê mê.

Phó Thanh Vi không ngừng nuốt nước bọt, cảm giác ngọt ngào tan vào trong cổ họng, không còn phân biệt được là của ai.

"Ưm......" Nàng thả tay từ eo xuống vai cô, không rõ là muốn đẩy ra hay ôm chặt hơn nữa, hơi thở ngày càng dồn dập.

Mỗi tế bào trong cơ thể, mỗi giọt máu trong mạch đều đang gào thét: Rất thích sư tôn.

Cuối cùng, nụ hôn sâu đến mức khiến nàng nghẹn ngào, phát ra tiếng khóc nhỏ.

Chỉ hôn thôi mà cũng khóc.

Mục Nhược Thủy biết rằng con người có một từ gọi là "yêu." Cô không biết yêu là gì, nhưng cô thích nàng như thế này.

Thích nàng khóc trong vòng tay cô.

Vì thoải mái mà rơi lệ.

Cô dịu dàng dùng đầu ngón tay lau đi giọt nước mắt nơi khóe mắt nàng.

"Giờ đã cảm nhận được sự tồn tại của ta chưa?"

"Còn thiếu một chút." Phó Thanh Vi được đằng chân lân đằng đầu, thở hổn hển, nhưng đã tham lam nghĩ đến lần tiếp theo.

"Được."

Mục Nhược Thủy chờ nàng bình tĩnh lại, cúi xuống trao cho nàng thêm một nụ hôn dịu dàng.

Cô không hỏi thêm nữa, như thế này là đủ rồi.

Hôn thêm nữa sẽ không tốt cho cơ thể nàng.

Sau khi đã thưởng thức ba bữa tiệc, Phó Thanh Vi mới nhận ra nữ quỷ đang bị trói chặt dưới sàn, đang quay lưng về phía họ. Lúc này, nàng mới đỏ bừng mặt.

"......"

Nàng bắt đầu tụng kinh siêu độ để tiễn cô ta đi.

Nữ quỷ: "......"

Sau khi mời âm sai đến và tiễn nữ quỷ đi, Phó Thanh Vi tiếp tục tìm cách tranh thủ quyền lợi cho mình.

"Em phá ảo giác được một lần, bắt nữ quỷ một lần, siêu độ nữ quỷ thành công một lần, hoàn thành nhiệm vụ một lần nữa," Phó Thanh Vi giơ bốn ngón tay lên, nói, "Tổng cộng là bốn lần."

Quả là tính toán như thần, đến Tiểu Li Hoa canh giữ trên núi cũng nghe thấy rõ ràng.

Mục Nhược Thủy liếc nàng, nụ cười như có như không.

"Ba lần, không thể ít hơn." Nàng nói.

Cô ung dung ngồi xuống ghế, ánh mắt vẫn lạnh nhạt.

"Hai lần."

Mục Nhược Thủy nâng bàn tay thon dài của mình lên, tựa như ngắm nghía dưới ánh đèn.

"Một lần, được chưa?"

"Được." Cô cuối cùng cũng mở lời, "Em hoàn thành một nhiệm vụ, ta thưởng em một lần."

"Vậy một lần có thể kéo dài cả đêm được không?" Phó Thanh Vi không ngại ngần mặc cả.

Mục Nhược Thủy đáp ngay: "Không được."

Nhưng thực tế, cô vẫn thưởng cho nàng, chỉ là trong mơ nên Phó Thanh Vi không biết. Mỗi lần hoàn thành nhiệm vụ, đêm đó nàng đều ngủ rất sâu, giấc mơ cũng sống động đến kỳ lạ. So với những yêu quái trực tiếp xuất hiện, quỷ hoặc tinh quái biết sử dụng ảo cảnh thậm chí còn nguy hiểm hơn, không khác gì sự mê hoặc của tà khí.

Trong ảo cảnh của nữ quỷ, Phó Thanh Vi đã sống một cuộc đời khác, không có Mục Nhược Thủy. Nàng vẫn có thể sống tiếp, nhưng trái tim từ đó thiếu vắng một mảnh lớn, mãi mãi không thể lấp đầy.

Từ tháng Mười năm ngoái, nàng và Mục Nhược Thủy ngày ngày bên nhau, cùng chung một mái nhà. Sự mập mờ ngày càng tăng, ranh giới giữa sư đồ cũng dần trở nên mơ hồ. Đôi lúc nàng không phân biệt được tình cảm của mình là rung động thật sự hay chỉ là sự lệ thuộc tự nhiên khi lần đầu vượt qua ranh giới mập mờ với một người.

Nhưng trong đêm nay, nàng đã hoàn toàn hiểu rõ lòng mình. Đó là tình cảm của một người phụ nữ dành cho một người phụ nữ khác.

Nàng tận hưởng sự mập mờ, vì đối tượng là cô. Đổi thành bất kỳ ai khác, điều đó cũng không có ý nghĩa gì.

Tiền đề của tất cả là vì người đó chính là cô.

Gần đến bình minh, cả hai ngủ trong phòng bên cạnh.

Phó Thanh Vi nằm bên cạnh cô, từng nhịp tim đều đang khẳng định câu trả lời của mình.

Mục Nhược Thủy nhắm mắt, cố gắng chìm vào giấc ngủ, nhưng hơi thở bên cạnh không hề tĩnh lặng. Phó Thanh Vi vẫn chưa ngủ, nàng cẩn thận xoay mặt, ánh mắt rơi lên gương mặt cô.

Cô biết nàng đang nhìn mình.

Mục Nhược Thủy vốn đã quen với việc bị nàng nhìn chăm chú, nhưng lần này cô lại không thể mở miệng giục nàng ngủ, thậm chí không thể cử động cơ thể.

Có lẽ vì tình cảm chứa đầy trong ánh mắt ấy.

Cơ thể người phụ nữ hơi cứng lại, máu trong cơ thể dường như đang lặng lẽ chảy nhanh hơn. Những khớp ngón tay lạnh lẽo đặt bên hông bỗng được một bàn tay chạm vào, rồi chậm rãi nắm lấy, khẽ vuốt ve mu bàn tay cô.

Cùng lúc đó, giọng nói vang lên bên tai, dịu dàng và chân thành.

"Em thích người."

***

Lời tác giả:

Con gái lớn không làm 0 thì vẫn khá giống 1.

Editor: Hôm nay muộn một chút 😊

Chương trước Chương tiếp
Loading...