[BHTT-Edit] Phạm Thượng - Huyền Tiên

C36 - Đây không phải là lần đầu tiên cô tỉnh dậy sao?



"Cảm ơn sư… Đạo trưởng."

Bước chân của Mục Nhược Thủy khựng lại một chút ở cửa, không quay đầu, rồi bước vào phòng ngủ.

Cô đứng yên trong phòng, chỉ cách một cánh cửa, không rõ lý do gì mà ngẩn người một lúc, sau đó mới ngẩng đầu và đi về phía giường.

Yển cốt, còn gọi là nhập tinh cốt, được nhắc đến không ít trong các kinh điển Đạo giáo, thường được gọi là tiên cốt. Người thăng thiên trong quá khứ xa xưa có yển cốt hay không đã không thể xác minh, bởi việc thành tiên giờ đây chỉ còn là truyền thuyết. Tuy nhiên, trong các ghi chép qua các thời kỳ, người mang yển cốt thường là những người có danh tiếng lẫy lừng, hoặc khai tông lập phái, hoặc phục hưng Huyền Môn, thậm chí có những người trong thời loạn thế còn thay đổi cục diện thiên hạ.

Cũng không loại trừ người sống sót được thiên vị, chọn ra những đạo sĩ lưu danh thiên cổ có yển cốt để viết nên lịch sử, đương nhiên mỗi người trong đó đều đạt thành tựu lớn.

Như nói về chính Mục Nhược Thủy, ngoài việc có chút năng lực nổi bật, lập một môn phái nhỏ, trên dưới chỉ có mỗi cô, sử sách nhà Thanh chẳng ghi lại chút gì.

Nhưng điều mà Huyền Môn công nhận là người mang yển cốt có căn cơ tuyệt hảo để tu đạo, không chỉ hiếm gặp, mà trong mười vạn người chưa chắc có một. Phó Thanh Vi nếu đã sở hữu yển cốt và tình cờ tiếp xúc với Huyền Môn, điều đó chứng tỏ nàng có duyên phận với Tiên Đạo.

Vì nhiều lý do, Mục Nhược Thủy không thể không dẫn nàng nhập môn. Còn tương lai, ai sẽ dẫn dắt nàng tiến xa hơn thì vẫn chưa rõ.

Cô chưa từng nghĩ đến việc nhận đồ đệ.

Nói là không muốn, chẳng bằng nói rằng cô không có khái niệm về việc nhận đồ đệ. Bồng Lai Quán cũng được, cô sống ở đó cũng tốt, trước giờ đều chỉ có một mình. Thu nhận đồ đệ là như thế nào?

Cô chỉ từng bắt gặp một đôi sư đồ, chính là đôi mờ ám trong phòng bệnh hôm nay, chẳng giống chút nào với một quan hệ sư đồ nghiêm chỉnh.

Mục Nhược Thủy có phần bài xích. Cô có cái nhìn rất nghiêm túc và coi trọng mối quan hệ sư đồ, không chấp nhận sự cợt nhả hay vô lễ. Trừ phi cô thực sự công nhận, nếu không, cô sẽ không mở miệng. Việc đồng hành với nàng và việc lấy danh nghĩa sư phụ để đồng hành, hoàn toàn khác nhau.

Một ngày làm thầy, cả đời làm thầy. Tôn kính, yêu thương, không bao giờ chia cách.

Mục Nhược Thủy nằm xuống giường, trên chăn vẫn còn hơi ấm sót lại, rồi tắt đèn phòng ngủ.

*

Khẩu quyết tâm pháp thổ nạp rất ngắn, chỉ tầm hơn trăm chữ, nhưng đều là tiếng Trung Quốc cổ nên hơi khó hiểu. Phó Thanh Vi cầm sổ ghi chép dưới ánh đèn, trước tiên phải đọc trôi chảy.

Chỗ nào không hiểu, nàng dùng bút ghi chú bên cạnh, để mai hỏi Quán chủ.

Không gian yên tĩnh, chỉ có âm thanh loạt xoạt của bút trên giấy.

Phó Thanh Vi chợt nghĩ ngợi. Hôm nay họ đến bệnh viện thăm Chiêm Anh, Quán chủ dường như không nhiệt tình với những người của Linh Quản Cục, không chỉ vậy, còn khá lạnh nhạt. Thế nhưng Tuế Dĩ Hàn và những người khác lại hoàn toàn ngược lại, không phải là đặc biệt kính trọng cô sao?

Quán chủ có vẻ không quen biết Linh Quản Cục.

Mới đây nàng có nhắc đến Khâu Nguyệt Bạch. Khâu Nguyệt Bạch nói rằng ba mươi năm trước, Quán chủ từng cứu mạng bà ấy, nhưng Mục Quán chủ lại không có phản ứng gì.

Khoan đã, ba mươi năm trước?

Phó Thanh Vi đặt bút xuống, đôi mày nhíu chặt.

Chẳng lẽ Mục Nhược Thủy không hề chìm vào giấc ngủ cả trăm năm?

Nhưng cách bài trí trên núi cùng hành vi, lời nói của cô rõ ràng cho thấy cô đáng lẽ đã ngủ từ thời Dân Quốc.

Chuyện này là thế nào?

Phải chăng có người nói dối? Linh Quản Cục tại sao lại phải nói dối?

Họ muốn gì từ Quán chủ?

Quán chủ có biết chuyện này không?

Ngày mai nàng sẽ tìm cơ hội hỏi thử, nếu Linh Quản Cục thực sự có ý đồ khác, nàng cũng có thể nắm được tình hình.

Phó Thanh Vi ghi lại chuyện này vào sổ ghi chú, rồi tiếp tục tập trung vào khẩu quyết. Những năm đại học của nàng rất bận rộn, trí nhớ vẫn còn khá tốt, so với thời kỳ ôn thi đại học không giảm sút là bao. Đoạn văn ngắn hơn trăm chữ bằng tiếng Trung Quốc cổ chỉ cần đọc vài lần là thuộc.

Rừ rừ——

Chiếc điện thoại trên bàn trà khẽ rung.

Phó Thanh Vi buông chân vừa gác xuống, với lấy điện thoại.

[Mục Từ]: [Tin nhắn thoại] Bài tập sáng tối đừng bỏ, đọc chú nhiều lần, sẽ có ích cho em

[Phó Thanh Vi]: Biết rồi, ngủ ngon

[Mục Từ]: [Tin nhắn thoại] Ừ, đừng ngủ quá muộn, thức khuya hao tổn khí huyết, sẽ phí công mà không đạt được gì

[Phó Thanh Vi]: Cảm ơn đạo trưởng

Mục Nhược Thủy không nhắn lại nữa.

Bên cạnh Phó Thanh Vi là tâm pháp thổ nạp vừa được ca ngợi. Những bài kinh sáng tối nàng đã thuộc lòng, dù không phải đạo sĩ, nàng cũng giống như một đạo sĩ thực thụ.

Giống như Mục Nhược Thủy không phải sư phụ của nàng, nhưng đã làm những việc mà một sư phụ nên làm.

Hữu thực vô danh/Mối quan hệ không tên.

Phó Thanh Vi đối với cô có thêm một phần kính trọng. Nếu đạo trưởng không muốn nhận, nàng sẽ lặng lẽ giấu trong lòng.

[Phó Thanh Vi]: Em sẽ ngồi thiền, điện thoại đã chuyển sang chế độ im lặng.

Phó Thanh Vi chuyển sang chế độ tập trung, gác chân trái lên chân phải, đỉnh đầu hướng lên thiên đỉnh, ngồi ngay ngắn trên ghế sofa, lòng bàn tay hướng lên trời. Hàng mi rậm hạ xuống che đôi mắt.

Nàng lẩm nhẩm khẩu quyết, giống như một đứa trẻ sơ sinh lần đầu tự học thở, bắt đầu thực hành thổ nạp.

Lần đầu nàng luyện trong một giờ, không quen với cách ngồi thiền nên chân hơi tê. Sau khi đứng dậy vận động một lát, nàng tiếp tục ngồi thiền, miệng niệm kinh buổi tối.

Mục Nhược Thủy lặng lẽ nghe âm thanh thấp thoáng truyền ra từ phòng khách.

Hai tiếng trôi qua, nàng vẫn đang tụng kinh, quả thật không chút lười biếng.

Thức dậy sớm hơn cô, đi ngủ muộn hơn cô, chăm chỉ và nghiêm túc, đúng là một hạt giống tốt. Nếu như… Tuế Dĩ Hàn có đủ tư cách… Thôi, việc này để sau hẵng nói.

Một ý nghĩ lóe lên nhưng Mục Nhược Thủy chưa nghĩ ra kết luận thì đã tự ngắt dòng suy nghĩ.

Nửa đêm, cô đứng trước chiếc sofa dài trong phòng khách. Phó Thanh Vi đã ngủ say, đôi môi khẽ hé, hàng mi rũ xuống che kín đôi mắt, khuôn mặt khi ngủ rất an tĩnh, đường nét mềm mại, thoáng chút ngoan ngoãn.

Mục Nhược Thủy không kìm được mà đưa tay chạm vào đuôi chân mày của nàng.

Cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng, đầu ngón tay lướt dọc xuống bên tai.

Phó Thanh Vi trong giấc mơ khẽ phát ra tiếng thì thầm, nghiêng đầu nhẹ về một bên. Mục Nhược Thủy thu tay lại, khóe môi hơi cong lên.

Lẽ ra cô có thể chạm thêm vài lần, nhưng nếu chẳng may nàng tỉnh dậy, hiểu nhầm rằng cô có ý đồ gì đó, thì những công sức làm nàng bớt sợ mình xem như đổ sông đổ biển. Đành thôi vậy.

Mục Nhược Thủy lặng lẽ quay về phòng ngủ, chỉ để lại hương thơm thoang thoảng từ vạt áo. Người đang trong mộng chẳng hề hay biết.

Cơn gió đêm thổi tan những tầng mây u ám phủ trên bầu trời thành phố Hạc, ánh trăng càng thêm rực rỡ, dịu dàng rọi xuống khuôn mặt người phụ nữ trẻ đang say ngủ, ấm áp như đầu ngón tay vừa lướt qua chân mày nàng.

Phó Thanh Vi rất thích cảm giác được ánh nắng đánh thức. Tia sáng đầu tiên dừng trên hàng mi của nàng. Nàng tắt báo thức còn mười phút nữa mới reo, kéo rèm cửa sổ, mở cửa ban công, đón làn gió mới và ánh nắng tràn vào.

Phó Thanh Vi vươn người thật dài, xoay xoay cổ, tâm trạng vui vẻ.

Nàng khép cửa phòng ngủ lại, bắt đầu bài tập thể dục hàng ngày trong phòng khách. Sau khi tập xong, nàng ngồi thiền và thực hiện bài tập buổi sáng.

Cơn gió mùa đông từ ban công ùa vào, tinh nghịch kéo vài lọn tóc trước ngực, nhồn nhột lướt qua cằm, trong khi ánh nắng ấm áp chiếu rọi trên lưng nàng.

Cửa phòng ngủ lại mở ra khi nào, nàng cũng không hề hay biết.

Mục Nhược Thủy đi vòng một vòng trong phòng khách, mặc bộ đồ ngủ bằng vải nhung san hô màu hồng. Người phụ nữ trẻ ngồi thiền dưới ánh nắng như chìm vào trạng thái định tâm, hoàn toàn không nghe thấy gì xung quanh.

Hít, thở, lọc bỏ tạp chất trong phổi. Một luồng khí trong lành cực kỳ nhỏ bé từ trời đất theo mũi đi vào phổi, len lỏi khắp các cơ quan nội tạng.

Lần thứ hai ngồi thiền, Phó Thanh Vi đã nhập định.

Mục Nhược Thủy ngồi bên cạnh quan sát nàng rất lâu. Buồn chán, cô vào bếp làm bữa sáng.

Chỉ với những món sơ chế sẵn trong tủ lạnh của nàng, làm bữa sáng không mất đến mười phút, mỗi ngày đều ăn những thứ như vậy.

Cô nhất quyết sẽ không tìm công thức nấu ăn cho nàng.

9 giờ rưỡi sáng.

Bụng của Phó Thanh Vi kêu lên một tiếng, tiếp đó là một loạt bản nhạc vang lên làm chính nàng tỉnh giấc, thoát khỏi trạng thái nhập định. Nàng ngơ ngác nhìn xung quanh phòng khách, từ tivi, máy chơi game, đến bình hoa chứa nước, đều là những thứ quen thuộc, nhưng giờ đây lại phủ lên một tầng cảm giác xa lạ.

Phó Thanh Vi vừa nãy chẳng phải còn ở trong rừng núi sao? Biển rộng để cá vẫy vùng, trời cao cho chim tự do bay lượn.

Mục Nhược Thủy bước tới, nhẹ nhàng búng một cái lên trán nàng.

"Ăn sáng thôi, trước tiên tế cho cái miếu ngũ tạng của em đã."

"Được, em đi làm ngay."

Phó Thanh Vi đi ngang bàn ăn, nhìn thấy mấy chiếc sandwich đã làm xong. Nàng quay lại ôm lấy Mục Nhược Thủy trước khi cô kịp ngồi xuống.

"Yêu người~" Giọng điệu ngân nga như đang hát.

Mục Nhược Thủy đã quen với kiểu này, giả vờ khó chịu, dùng ngón tay đẩy vai nàng ra.

Phó Thanh Vi thành thạo dụi đầu vào hõm cổ của cô một cái, rồi đến bàn ăn, cầm lấy sandwich mà ăn ngấu nghiến. Không hiểu sao ngồi thiền lại tiêu hao năng lượng hơn cả tập thể dục, giờ nàng có thể ăn hết cả một con bò.

"Đạo trưởng, em vẫn chưa no."

Mục Nhược Thủy mở app nấu ăn mới tải, nói: "Chưa no thì tự làm, có tay để làm gì?"

"Em làm dở lắm." Phó Thanh Vi rất nhanh chấp nhận hiện thực.

"Trước khi gặp ta, em không bị đói chết à?"

"Đùa thôi mà, em đi làm ngay đây."

Thấy nịnh nọt thất bại, Phó Thanh Vi biết điều, nhanh chóng đi vào bếp, làm thêm một phần sandwich kẹp trứng chiên và thịt nguội, cuối cùng cũng no bụng.

[Bạn đang đăng ký app nấu ăn, mã xác nhận là 472942.]

Mục Nhược Thủy vụng về chuyển qua app, nhập mã xác nhận sáu chữ số. Màn hình điện thoại hiện ra đủ loại công thức nấu ăn phong phú.

Nguyên liệu, các bước, hướng dẫn tỉ mỉ, rõ ràng, không thiếu thứ gì.

Cô tùy tiện mở vài công thức, cảm nhận sự tiện lợi mà công nghệ mang lại cho cuộc sống hiện đại, nhưng thật ra cô đâu có ý định nấu ăn.

Em ấy hình như không ăn được quá cay.

Phó Thanh Vi dọn dẹp xong chén đĩa, từ bếp đi ra phòng khách chỉ mất hơn mười bước. Mục Nhược Thủy điềm nhiên đóng ứng dụng, vẻ mặt không chút khác thường, ngẩng đầu nhìn nàng ngày càng tiến lại gần, hỏi: "Có chuyện gì?"

Phó Thanh Vi ngồi xuống cạnh cô, chỉ cách một nắm tay, nếu không phải là đồ mùa đông thì chắc đã cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của đối phương.

Mục Nhược Thủy khẽ nâng cằm, ra hiệu nàng ngồi qua ghế đơn.

Phó Thanh Vi đành ngồi sang đó, hỏi: "Đạo trưởng, tại sao ngồi thiền lại tiêu hao năng lượng nhiều hơn cả tập thể dục? Có phải em làm sai phương pháp không?"

Mục Nhược Thủy nói: "Vì em quá yếu."

"...... Chúng ta có thể đừng nhắc đến từ này không? Rất tổn thương lòng tự tin đó."

"Con người khi bắt đầu làm một việc gì đó, luôn phải đi từ khó đến dễ." Mục Nhược Thủy không phủ nhận, nhưng cũng tránh dùng từ đó, nói: "Chẳng lẽ ngay từ đầu lúc em tập thể dục đã có thể làm vài set hít xà đơn hay gập bụng sao? Thực hành nhiều sẽ khéo léo.”

"Nhưng tập thể dục là vận động thể lực, ngồi thiền đâu có tiêu hao sức lực?"

"Thổ nạp là công phu nội môn, sự tiêu hao trong một hơi thở ra vào không hề kém so với lao động thể chất."

"Báo cáo, vậy tại sao có người có thể ngồi thiền cả ngày cả đêm, thậm chí lâu hơn, mà không thấy đói?"

"Khi hỏi không cần phải giơ tay." Mục Nhược Thủy lần nữa nhắc nhở nàng, rồi giải thích: "Về nguyên lý, nếu công phu thổ nạp đạt mức tinh thâm, sau khi thanh lọc và tái tạo cơ thể (1), có thể chỉ cần hấp thụ linh khí từ trời đất mà sống, nhưng rất khó. Trong thực tế, gần như không ai làm được."

"Đây chẳng phải chính là truyền thuyết về Tịch Cốc (2) sao? Thì ra là thật." Phó Thanh Vi giống như một kho tàng câu hỏi, không ngừng bám lấy Mục Nhược Thủy để truy vấn. Mục Nhược Thủy hiếm khi nhẫn nại, trả lời hết, còn nhắc nhở nàng:

"Không nên tham vọng viển vông."

"Em đâu có tham vọng, chỉ là tò mò thôi. Với lại em cũng chẳng muốn Tịch Cốc, thế gian có bao nhiêu món ngon cơ mà." Phó Thanh Vi nói, "Đạo trưởng, người nói thực tế không ai Tịch Cốc được, nhưng người có thể, người chính là ngoại lệ, đúng không?"

"Ta không phải."

"Sao ạ?"

"Em đi làm việc của mình đi."

Cuộc trao đổi thân thiện bất ngờ bị cắt ngang. Mục Nhược Thủy không có ý định nói thêm về chủ đề này, thẳng thắn ra lệnh đuổi khách.

Nhà chỉ lớn chừng này, có đuổi cũng không đi xa được. Giường trong phòng ngủ hiện tại lại tiềm tàng rủi ro với Phó Thanh Vi, nên Mục Nhược Thủy đành đứng dậy, tự mình đi vào phòng ngủ.

Phó Thanh Vi không hiểu mình đã nói sai câu nào, khiến Mục Nhược Thủy đột nhiên không muốn nói chuyện với nàng. Nhưng—

Có chuyện nàng vẫn phải nói.

"Cố vấn Khâu Nguyệt Bạch của Linh Quản Cục nói, ba mươi năm trước người đã cứu mạng bà ấy."

"Biết rồi." Mục Nhược Thủy chỉ hơi khựng chân một chút, nhẹ nhàng trả lời.

Phó Thanh Vi tiếp lời: "Nếu người không từng cứu bà ấy, vậy bà ấy lừa em. Em không biết mục đích của họ là gì, cũng không rõ thông tin này có hữu dụng hay không. Người biết nhiều hơn em, nên em nói cho người biết chuyện này."

"Ừm, cảm ơn."

Mục Nhược Thủy vẫn luôn quay lưng về phía nàng, giấu đi đôi mày khẽ nhíu lại và ánh mắt mơ hồ của mình.

Ba mươi năm trước, cô đã cứu Khâu Nguyệt Bạch? Khâu Nguyệt Bạch là ai? Tại sao cô lại cứu bà ấy?

Chẳng lẽ đây không phải lần đầu tiên cô tỉnh lại?

Rốt cuộc là lần thứ mấy?

Những ký ức bị mất dường như nhiều hơn cô tưởng.

Còn Phó Thanh Vi thì sao? Đây là lần thứ mấy cô gặp nàng?

*

Linh Quản Cục.

Văn phòng chủ nhiệm

Tuế Dĩ Hàn cuối cùng cũng liên lạc được với Khâu Nguyệt Bạch.

Đông Hải bất ngờ bạo động, Chi nhánh Hoa Đông phải cầu viện Tổng cục. Tổng cục mời Khâu Lão tiên sinh ra tay, tạm thời mới ổn định được tình hình.

Tuế Dĩ Hàn: [Khâu Lão, tôi đã gặp Từ Nhượng chân nhân. Có một việc muốn thỉnh giáo ngài. Từ Nhượng chân nhân mà tôi gặp, đeo mặt nạ trừ tà, thắt ngọc bội bên hông, nhưng dáng người và làn da lại giống thiếu nữ đôi mươi.]

Tuế Dĩ Hàn: [Theo tôi được biết, ngài ấy hẳn đã hơn một trăm tuổi, làm sao ngoại hình lại trẻ trung như vậy? Người này có phải thật sự là Từ Nhượng chân nhân?]

Khâu Nguyệt Bạch: [Ba mươi năm trước, ngài ấy cũng có dáng vẻ như một thiếu nữ]

Tuế Dĩ Hàn kinh ngạc: [Chẳng lẽ thật sự có thuật trường sinh bất lão?]

Khâu Nguyệt Bạch: [Trên đời có vô vàn bí thuật, Đạo không có giới hạn. Đến tôi còn có thể làm chậm quá trình lão hóa, Mục tỷ tỷ mạnh hơn tôi gấp trăm lần, vậy có gì là không thể?]

Tuế Dĩ Hàn: [Ngay cả tóc đen như mực, da mịn như ngọc?]

Khâu Nguyệt Bạch: [Da mịn như ngọc là thật, tóc đen như mực thì chưa chắc. Ba mươi năm trước khi tôi gặp ngài ấy, bóng lưng nhìn rất trẻ, da dẻ mịn màng, nhưng tóc đã bạc trắng hết rồi.]

***

Lời tác giả:

Tiểu Phó: Người biết nhiều hơn em, nên em chỉ nói cho người nghe thôi.

Sư phụ: Ta biết gì cũng là em nói cho ta nghe _( :3」∠)_

Chú thích: "Biển rộng để cá vẫy vùng, trời cao cho chim tự do bay lượn." – Trích từ Tổng Quyển Tiền Tập của Nguyễn Duyệt thời Tống.

Chú thích:

(1) 洗精伐髓/ Tẩy tinh phạt tủy: là một khái niệm tượng trưng cho quá trình thanh lọc và tái tạo cơ thể, giúp loại bỏ tạp chất và năng lượng tiêu cực, nâng cao phẩm chất cơ thể và tinh thần để chuẩn bị cho việc tu luyện hoặc đạt đến một trạng thái cao cấp hơn.

(2) 辟谷/ Tịch Cốc: là một khái niệm trong Đạo giáo và văn hóa truyền thống Trung Quốc, mang ý nghĩa "không ăn ngũ cốc" ám chỉ việc tu luyện để đạt đến trạng thái không cần ăn uống mà vẫn duy trì sự sống.

Chương trước Chương tiếp
Loading...