[BHTT - edit ] NỮ THẾ TỬ - Vu Hoan

CHƯƠNG 155 : DƯ ÂM



CHƯƠNG 155 : DƯ ÂM

-Yến xuân các-

Sau khi trải qua một trận binh biến, Yến xuân các cũng loạn một hồi, pháo nã làm sập nhiều chỗ, hạ nhân cùng cô nương trong các người thì tranh nhau đoạt khế thân bỏ chạy, có người thì ở lại, bị thương cũng ít nhiều.

Sau khi Yến quân vào thành, Yến xuân các may mắn có Dương hoa khôi ở đó, cùng tín vật của Thế tử cho, cho nên Yến quân chưa bước vào trong các.

Yến xuân các là nơi có nhiều tài lực chống đỡ sau lưng, sau khi Yến vương lên ngôi, trong lầu các cũng được tu sửa lại, trên dưới đều chuẩn bị tất bật, có thể khai trương lại.

Yến vương làm đế, lấy kinh thành làm quốc đô, không chỉ mang đại thần cùng thân quyến từ phương bắc tới, có phần lớn bách tính cũng tới kinh thành, nhân khẩu tràn vào nhiều, chiến loạn qua đi, đường xá đông đúc, trà lâu tửu quán cũng mở lại, kinh tế cũng dần khôi phục.

Yến xuân các là lâu các có danh tiếng, lấy Dương thị làm hoa khôi các, thông thạo đánh cầm.

Binh biến qua đi, Dương mụ mụ quản sự các đối với Dương thị ngày càng ân cần, khách sáo, Yến vương Thế tử trở thành Hoàng tử, tiến thêm bước nữa là trữ quân, tương lai là người kế vị. Dương thị có chỗ dựa như vậy, Dương mụ mụ sao dám bất kính.

"Mụ mụ đây là làm sao?" Dương thị thấy mụ mụ sai người đem tới một cái rương lớn, bên trong đều là châu báu, liền vội vã khoát tay nói "Như này đã quá nhiều."

Dương mụ mụ ngày trước coi Dương thị là cây tiền, nhưng giờ liền thay đổi ngữ khí, híp mắt cười , kéo tay Dương thị nói

"Những cái này a, đều là ngươi nến được, nghe nói nhà bên hông từng có một tướng quân tới đập phá, Yến xuân các có thể may mắn thoát, việc này không phải dựa vào Tiểu Dao ngươi sao."

Nói xong, Dương mụ mụ lại lấy ra một phần văn tự, nói : "Đây là khế ước bán thân của ngươi."

Nghe ra ý tứ, Dương Thư Dao nhẹ nhíu mày nói "Mụ mụ đây là muốn Thư Dao rời đi sao?"

Mụ mụ nghe xong, kinh hãi xua tay nói: "Không phải thế, ta đúng là hi vọng Tiểu Dao có thể ở nơi này, nhưng Thế tử gia đã là Hoàng tử, hắn yêu thích ngươi như thế, sao ta dám lưu ngươi lại nơi phong hoa này."

Thì ra mụ mụ sợ sau này Thế tử làm Hoàng đế, đem Thư Dao vào cung, sẽ truy cứu trách nhiệm của Yến xuân các, nàng nghe xong, khẽ thở dài vỗ vỗ bàn tay của mụ mụ nói:

"Mụ mụ, người yên tâm, lúc trước là người thu nhận giúp đỡ Thư Dao, tên của ta cũng là người cho, ta sao lại vì một ít cơ duyên mà không nhớ tới ân tình xưa đây."

Nghe được những lời này, Dương mụ mụ thở phào nhẹ nhõm, Dương Thư Dao lại nói "Sau này vẫn như cũ đi, Thư Dao cùng các tỷ muội sống trong lâu các, mụ mụ cũng không cần quá thiên vị Thư Dao."

Dương mụ liền cao hứng đem hòm châu báu đẩy tới, nói "Những đồ này, coi như vì lần này ngươi bảo vệ các mà ta tặng cho ngươi, cầm lấy đi."

Có ân tình, cho nên Dương Thư Dao biết nếu như nàng không nhận, sau này mụ mụ đổi tính sẽ lại đối xử khác với nàng, lại có lời đàm tiếu không hay.

"Mẹ!"

"?"

Một gã sai vặt chạy vào sân nói "Ta tìm được người rồi."

Dương mụ tiến lên khiển trách nói "Đây là hậu viện của các cô nương, ai cho phép ngươi tiến vào?"

Gã sai vặt thở hồng hộc nói "Bên ngoài có một vị đại quan tới, hắn mặc áo cá chuồn, trong tay còn cầm đao, nói muốn tìm Thư Dao tỷ tỷ, tiểu nhân không tìm được ngài liền chạy tới đây để hỏi Thư Dao tỷ."

Người làm trong các ngoại trừ người đứng đầu các ra, chuyện to nhỏ gì không có chủ ở đó đều tìm hoa khôi.

"Đại quan?" Dương mụ mụ suy nghĩ một chút liền nói "Cẩm y vệ sao?"

Dương Thư Dao nghe xong liền nói "Nghe nói sau khi đăng cơ, Yến vương cũng chọn một nhóm thân vệ trở thành cẩm y vệ, lập thêm một Bắc trấn phủ ty, là nơi chuyên án lao ngục, chỉ huy sứ là Hà Gian Vương, thứ tử của Trương vũ và Tân thành Hầu Trương bật, đệ đệ của Trương Đoan."

"Đúng, đúng, đúng." Gã sai vặt liền đáp "Các tỷ tỷ trên lầu đều nói hắn là đệ đệ của Tân thành Hầu, cao lớn bất phàm."

"Hà Gian Vương vì bảo vệ Yến vương mà chết trận, là công thần, không dễ chêu chọc." Dương mụ nói xong nhìn về phía Thư Dao nói.

"Chúng ta cùng người của Bắc bình phủ xưa nay chưa giao thiệp, Trương đại nhân vì sao muốn gặp ngươi a?"

Dương Thư Dao gỡ xuống chiếc cầm, ôm vào trong lòng, dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve thân cầm nói: "Cẩm y vệ là thị vệ thân cận của Hoàng đế, mục đích của họ cũng không phải là Hoa khôi các, cũng không phải là muốn nghe cầm."

Gã sai vặt dẫn Dương Thư Dao tới một gian thanh tĩnh, chỉ huy sứ Trương Đoan cũng đang trong phòng, trong phòng có năm sáu người, Trương Đoan dẫn đầu, toàn cẩm y vệ, bên hông đeo tú xuân đao và ngọc bài ngà voi.

"Quan gia, hoa khôi nương tử đã tới."

Dứt lời, Dương Thư Dao ôm cầm đi vào trong, Trương Đoan chắp tay đang đứng ở cửa sổ xoay người lại, hắn sửng sốt, sau đó đi tới ghế thái sư ngồi.

Trương Đoan tinh tế mà đánh giá Dương Thư Dao, nói "Không hổ là hoa khôi đệ nhất các, quả nhiên giống như lời đồn, phong hoa tuyệt đại."

"Lời đồn dân nữ cầm nghệ chứ không phải là nhan sắc." Dương Thư Dao đáp, nàng lại nói "Không biết đại nhân muốn nghe khúc gì?"

"Ta quả thực là một vũ phu, chỉ biết đi theo chúa thượng chém giết, hiểu đao thương không hiểu thứ này, nghe nói thiếu chủ nhà ta yêu thích cầm nghệ của cô nương."

Dương Thư Dao đem cầm để xuống bàn, bàn tay bắt đầu gảy cầm, những lời của Trương Đoan nàng cũng không phản bác, hộ vệ của Trương Đoan thấy vậy liền rút đao hô "Lớn mật"

Trương Đoan phất tay ra hiệu bọn họ lui ra, một khúc cầm hạ xuống, trà trên bàn cũng đã nguội, âm thanh còn văng vẳng bên tai.

Chờ tiếng đàn đã kết thúc, hắn vỗ tay tán thưởng nói: "Cô nương cầm, quả nhiên danh bất hư truyền, Đoan là mãng phu, nghe cũng có thể hiểu được khúc cầm, trong cung cầm cũng nhã vui vẻ hùng vĩ, tráng lệ nhưng không bằng cô nương gảy cầm, uyển chuyển, nhã nhặn."

"Nghe nói cẩm y vệ được phép bắt người, không cần qua tam ty hội thẩm, báo thẳng lên bệ hạ. đại nhân, người tới Yến xuân các, là đi làm công vụ sao?" Dương Thư Dao hỏi.

Trương Đoan híp mắt cười nói "Nghe tiếng tăm của cô nương đã lâu, hôm nay rảnh rỗi đặc biệt đến xem, quả thật trăm nghe không bằng một thấy, cô nương làm sao lại hiểu lầm ta đến vì việc công a?"

Dương Thư Dao đứng dậy khẽ cười, nói "Đại nhân nhìn thấy nữ tử, chẳng phải cũng muốn ta bồi đại nhân, để ngài hoạ ta sao?

Lời nữ tử nói ra, làm Trương Đoan thất sắc.

Tấn Dương cùng Hoàng đế nói chuyện trong điện, Tấn Dương vừa dứt lời thì Triệu Hi Ngôn cũng xông vào trong điện.

"Điện hạ, bệ hạ cùng công chúa đang nói chuyện, ngài không thể đi vào a." thái giám ngăn cản khuyên bảo Triệu Hi Ngôn, nhưng nàng đã bước vào điện, mấy thái giám liền thức thời lui xuống.

Triệu Hi Ngôn nhìn chằm chằm Tấn Dương từ trên xuống dưới, những lời Tấn Dương nói với Hoàng đế, nàng đều nghe rõ ràng.

Triệu Hi Ngôn hướng mắt liếc nhìn người trên điện, sau đó nắm tay kéo Tấn Dương ra khỏi càn thanh cung, nàng tới càn thanh cung mục đích là Công chúa.

Thái giám thấy vậy liền lo lắng sốt ruột xoay người vào khom người nói: "Bệ hạ, Yến vương điện hạ hắn.."

Hoàng đế khoát tay, thờ dài nói "Để hắn đi..."

Cũng không lâu lắm, nội sứ đi ra, thì chỉ huy sứ Trương Đoan cũng cầu kiến.

Võ quan trẻ tuổi bước vào điện, chắp tay nói "Cẩm y vệ, chỉ huy sứ Trương Đoan, khấu kiến bệ hạ.'

Hoàng đế khoát tay, Trương Đoan liền tiến lên, cầm trong tay một quyển cuộn tranh trình lên, nói "Đây là thần mệnh cho hoạ sĩ, để hoạ dung nhan của hoa khôi kia."

Trương Đoan mở ra nói: "Ngày xưa quân ta tiến vào thành, lùng bắt tay chân của tiên đế, cùng phái đảng của Thái tử, lúc đến Yến xuân các, bị người này cản lại.

Trong tay nàng có tín vật của Thế tử, tướng sĩ của ta chưa giám vào trong, cũng là bởi nữ nử này có tiếng tăm, ngày trước Thế tử ở kinh thành, cùng với nàng cũng có một số lời đồn đại."

Lời đồn mà Trương Đoan nói, Hoàng đế cũng đã nghe qua, hắn nói "Dung nhan của nữ tử này so với tranh vẽ ra, làm sao?'

"Hoạ không thể miêu tả được một phần mười dung nhan của nàng." Trương Đoan đáp, sau đó lại nói thêm "So với Tấn Dương công chúa cũng không kém, nữ tử này can đảm hơn người, tuyệt đối không phải là người thường, không giống như đám nữ tử chốn phong hoa."

Hoàng đế đặt bức hoạ xuống, sau đó đứng lên đi ra ngoài điện, vuốt râu quai nón nói "Ngươi lui xuống trước đi."

"vâng."

Triệu Hi Ngôn kéo Tấn Dương ra khỏi càn thanh cung, đứng trước cửa nới đặt hai con sư tử đá to lớn.

Dọc đường đi, Tấn Dương cũng không mở miệng nói, Triệu Hi Ngôn tự mình đi theo phía sau nàng nói :

"Ta nghe Minh Chương nói bệ hạ triệu nàng vào cung, ta sợ bệ hạ lại làm gì nàng, mới nhanh chóng chạy tới đây, quả nhiên...."

Tấn Dương dừng lại nói "Điện hạ, hiện tại có thể yên tâm hơn chưa?"

Triệu Hi Ngôn cúi mặt nhìn chân mà đi, cho nên không thấy Tấn Dương dừng lại, suýt nữa nàng đụng vào Tấn Dương, nàng ngẩng đầu lên ngơ ngác không hiểu, nói 'Hả???"

"Ta nói những lời trong điện hẳn là Điện hạ đã nghe thấy, vì sao còn không yên lòng?" Tấn Dương quay lại nói.

Triệu Hi Ngôn buông thõng hai tay, bốn mắt nhìn nhau, một lúc sau, nàng tiến lên ôm Tấn Dương vào lòng nói "Ta rất vui vẻ"

Hành động của Triệu Hi Ngôn cũng làm Tấn Dương sửng sốt, hành lang cung đều là nội thị cùng cung nhân, ai ai thấy cũng cúi mặt mà đi, không giám ngẩng lên.

Tấn Dương ngây ra một hồi, sau đó nói "ĐIện hạ, người không cần vị trí Thái tử mà cần ta, không sợ bệ hạ tức giận sao, ngươi làm như vậy kì thực không có nửa điểm lý trí."

Triệu Hi Ngôn nhìn chằm chằm Tấn Dương nói" Công chúa hi vọng ta lý trí sao? Lý trí lựa chọn vị trí trữ quân mà vứt bỏ người mình yêu sao?"

Tấn Dương lần nữa sửng sốt, nàng muốn đáp lại nhưng không biết nên đáp gì cho phải, nếu nói thẳng thắn chỉ sợ trái với lương tâm.

Triệu Hi Ngôn lại nói "Nếu ta chọn vị trí Trữ quân kia, công chúa sẽ Tháy Yến vương Thế tử mà cao hứng, nhưng sợ là Triệu Cẩn Hoà sẽ thất vọng đi, sẽ đối với nhị lang mà thất vọng, đối với Triệu Hi Ngôn mà thất vọng."

Tấn Dương nhìn Triệu Hi Ngôn, không đáp lại, xoay người ra khỏi tử cấm thành, Triệu Hi Ngôn đuổi theo không buông, nàng lên xe ngựa, Triệu Hi Ngôn cũng nhanh chóng mà chặn trường sử, cũng leo lên theo.

Nàng ngồi ở ngoài xe, nói "Sáng sớm ngày mai, ta sẽ khởi hành đi Bắc bình phủ, đón nương hồi kinh."

Tấn Dương đang nhắm mắt trong xe, nhẹ nhàng mở ra nói

"Tới"

Editor : đúng vậy Triệu Cẩn Hoà sẽ thất vọng đi.

Chương trước Chương tiếp
Loading...