[BHTT-EDIT] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 43
Khúc Kỳ thấy nó co quắp trên giường không nhúc nhích, còn tưởng meo meo đang giả bộ nghịch ngợm, lập tức nhào tới, mặt nở nụ cười tà mị:
"Ha ha ha~ mèo nhỏ, lại muốn vuốt ve chứ gì? Không sao, chị đây chiều em hết!"Ai ngờ chữ "sờ" vừa rơi ra khỏi miệng, mèo đen liền run lên bần bật, như bị điện giật. Trong đầu nó thoáng hiện lên tất cả những ký ức hỗn loạn lúc say người mềm nhũn nằm trong ngực Khúc Kỳ, tự mình rên rỉ khẩn cầu..."... Muốn sờ... dễ chịu..."Trời đất, nhục nhã không chịu nổi.Mèo đen dựng hết lông lên, cả người run rẩy, tai cụp xuống, ánh mắt hoảng sợ lùi ngay về góc giường.Nó nhớ rõ đến phát run. Lúc đó bản thân ở trong tay Khúc Kỳ, bất cứ cách chơi đùa nào cũng ngoan ngoãn nghe theo, không màng tôn nghiêm, chẳng tiếc bất cứ giá nào cầu xin đối phương dỗ dành, an ủi...Thậm chí còn... còn để Khúc Kỳ sờ mình ra mấy chuyện xấu hổ không dám nói.... Quá mất mặt!Tai mèo cụp rũ hẳn xuống.Hồi ở Vong Tích Phong, nó từng tu Kiếm Đạo, sớm đã dạy bản thân vứt bỏ thất tình lục dục, không dính nửa hạt bụi ham muốn.Thỉnh thoảng có mấy sư huynh sư tỷ xuống núi "vui chơi", cũng từng rủ rê nó.Có một lần Thịnh Tây Chúc tò mò đi theo tới tửu lâu. Qua ba lượt rượu, đám người kia liền nhào vào nhau, ôm ấp cười nói, trắng lóa thân thể vặn vẹo quấn chặt, thở dốc trầm thấp đầy mị ý.Thịnh Tây Chúc ngồi một bên, nhìn thoáng qua đã thấy ghê tởm, lập tức quay đầu đi, trong lòng dâng lên chán ghét.Hưởng lạc như vậy có gì vui? Kẻ tu đạo chính chính đỉnh đỉnh, vốn nên giữ trong lòng một mảnh thanh minh, không chứa nửa điểm dục niệm nhơ bẩn. Sa vào hưởng lạc, chính là làm hỏng đạo tâm. Sư huynh sư tỷ trầm luân tong bể duc, từng tiếng thở dốc, từng gương mặt quen thuộc trở nên vặn vẹo méo móBọn họ mời gọi nàng với thanh âm vô cùng gợi dục mị ý:
"Thịnh sư muội, mau tới đi, thoải mái lắm~"Khi ấy nàng chỉ lạnh lùng xoay người rời đi, áo trắng phất lên như tuyết lạnh trong đêm tối.Sau này, nàng không bao giờ còn đi cùng đám người đó xuống núi nữa.Nhưng bây giờ...Thịnh Tây Chúc rốt cuộc hiểu được vì sao họ có thể sa vào thứ "tình vui" đó.Cảm giác ấy, như dòng điện nóng bỏng quét khắp người, tê dại nhưng lại khó ngừng.
Lại như ngọn lửa lớn vĩnh viễn không tắt, thiêu đốt đến tận xương tủy.... Thật sự rất dễ khiến người ta nghiện.Mèo đen con ngươi hơi run rẩy, đứng ngây như phỗng, không dám nhúc nhích.Mãi cho đến khi Khúc Kỳ vươn tay khẽ chạm vào đầu nó, dịu dàng gọi:
"Meo bảo, ngẩn ra làm gì đó?"Ngón tay cô nương trắng trẻo sạch sẽ, móng gọn gàng bóng mượt, ấm áp đến kỳ lạ.Mèo đen chớp mắt nhìn tay nàng, mặt nóng bừng đến sắp bốc khói.Chính là bàn tay này... vừa rồi đã...Nó xấu hổ đến cuộn đuôi lại.Khúc Kỳ thấy nó quái lạ, nghiêng đầu khó hiểu:
"Meo bảo? Đau đầu hả?"Cô cẩn thận tránh tai mèo, khẽ vuốt vuốt hai bên hàm bông xù mềm mại:
"Ngoan nào, xoa xoa ngươi, không đau nhé, đau nhức bay đi nè~"Mèo đen cứng đờ, ra sức kiềm chế vẻ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh.
Không thể để Khúc Kỳ nhận ra mình còn nhớ mấy thứ khi nãy! Nếu bị cô phát hiện... chắc cả đời này cũng không ngẩng đầu nổi!Nghĩ vậy, mèo đen cố gắng làm như thường ngày, chủ động rúc vào tay Khúc Kỳ cọ cọ, ra vẻ tự nhiên vô hại.Khúc Kỳ cũng bị lừa, bật cười xoa đầu nó:
"Hết đau chưa hả?"Mèo đen u oán ngẩng mắt nhìn nàng:
"... Meo."Khúc Kỳ dỗ dành:
"Đi, xuống lầu ăn cơm nhé?"Mèo đen hít một hơi, rồi chậm rãi đứng dậy. Trong làn sương mờ, thân thể nó dần biến hóa, lông đen thu lại, hóa thành bóng dáng yêu kiều của thiếu nữ.Thịnh Tây Chúc cụp mắt vàng xuống, trên gương mặt như ngọc còn ửng đỏ mơ hồ, diễm lệ mà kiêu ngạo.Giọng nàng rất nhẹ, hơi khàn khàn như chưa kịp lấy lại bình tĩnh:
"... Ta có việc, muốn rời khỏi mấy ngày."Khúc Kỳ nghe vậy sững người.Ánh mắt cô chớp lên, rồi hơi nheo lại, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an.Cô vội vàng hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu?"Thịnh Tây Chúc trầm mặc một lúc, không giải thích gì thêm, chỉ nói khẽ:
"Ta sẽ quay về nhanh."Khúc Kỳ nghe vậy, cũng không cố gặng hỏi, chỉ là ánh mắt hồ ly xinh đẹp cụp xuống, lộ vẻ thất vọng rõ rệt:
"Vậy... ngươi đi bao lâu? Khi nào thì về?"Thịnh Tây Chúc đáp rất ngắn gọn:
"Nhanh nhất ba ngày, chậm nhất năm ngày."Ma giới cách Tây Hoài không gần, nàng phải kịp trở về trước sinh nhật Ma Tôn, nhanh chóng lấy được Thu Hải Đường làm thuốc dẫn, để giải giấc mộng Nam Kha.Ma giới vốn nằm sâu dưới vực tối đen, không thấy ánh sáng mặt trời, khắp nơi rình rập vô số sinh vật hắc ám.Thịnh Tây Chúc không muốn để Khúc Kỳ cùng đi đến nơi đó vừa âm u lại nguy hiểm, hơn nữa sau đại chiến Tiên Ma, Ma tộc cực ghét tu tiên giả, nếu Khúc Kỳ theo, chắc chắn sẽ bị để mắt.Nàng chậm rãi hạ giọng, dặn dò:
"Ngươi cứ chờ ở đây, đợi ta về."Khúc Kỳ nghe vậy thì hơi bực bội.Con mèo nhỏ này lớn rồi, bắt đầu có bí mật riêng, muốn đi cũng không nói thẳng với người ta.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cũng chẳng phải chuyện nàng có quyền quản. Các nàng dù gì cũng chỉ là bạn, còn chưa thân đến mức chia sẻ mọi bí mật.Khúc Kỳ vẫn không kìm được, níu nhẹ tay nàng, môi mím lại tỏ vẻ lưu luyến:
"Vậy... ngươi nhớ về sớm một chút được không?"Ánh mắt vàng của Thịnh Tây Chúc thoáng dịu xuống, lướt qua một tia ấm áp. Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Ta sẽ cố gắng."Nói rồi, nàng khẽ gỡ tay Khúc Kỳ ra, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng mà không hề ngoảnh đầu lại.Khúc Kỳ đứng ở cửa, ngẩn người nhìn bóng lưng gầy thon khuất dần ở chỗ rẽ hành lang, chỉ chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.Cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, tựa lưng vào tường, trong lòng bỗng nặng nề kỳ lạ.Thôi, đi cũng tốt.Từ sau hôm say rượu xảy ra mấy chuyện đó, Khúc Kỳ cảm thấy mỗi lần nhìn thẳng vào dáng người "nhân hình" của mèo chủ tử đều hơi mất tự nhiên.Rõ ràng là bạn bè mà... mấy chuyện đó... đã vượt quá giới hạn.Chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia lạnh lẽo như tuyết, thanh khiết không nhiễm bụi, trong đầu lại văng vẳng mấy hình ảnh xấu hổ hôm ấy.Khúc Kỳ ôm đầu vò tóc, khẽ rên:
"Ai... sắc đẹp hại người mà."Meo meo vốn không có lỗi, sai là ở chỗ chính cô cứ thích trêu chọc. May mà hôm đó mình còn biết dừng đúng lúc, không thực sự làm gì quá đáng lúc người ta thần trí mơ hồ.Nếu thực sự làm ra chuyện đó thật... giữa hai người chắc chẳng không thể quay lại.Bụng cô lại khẽ kêu "rột rột" một tiếng. Khúc Kỳ giật mình, thở dài rồi đứng dậy, tâm tình nặng nề đi xuống lầu.Đại sảnh vẫn rộn ràng tiếng cười nói, nhưng cô chỉ thấy trống rỗng.Mới đi được mấy bước, liền bị ai đó kéo tới ngồi bên một chiếc bàn tròn.Khúc Kỳ quay lại, thấy Ninh Nguyệt mặt đầy nhiệt tình mời chào:
"Quý khách, xuống ăn cơm rồi à? Ngồi đây đi!"Đối diện là Tần Thụ đang uống trà, chậm rãi gật đầu chào. Lúc này cô đã tháo mạng che mặt, lộ ra gương mặt thanh lệ, nhưng vẻ xa cách vẫn không đổi.Khúc Kỳ nhìn hai người, ngạc nhiên hỏi bằng ánh mắt: Ủa? Sao hai người lại ngồi cùng nhau vậy?Ninh Nguyệt làm mặt khổ sở như muốn nói "ta cũng đâu muốn", ánh mắt bất đắc dĩ đáp ngầm: Là Tần Thụ cứ nhất quyết đi theo đó!Cái đồ đệ ngốc này từ hôm qua đã nhất định đòi tìm hiểu cho rõ: tại sao chỉ cần nói chuyện với Ninh Nguyệt thì y mới có thể nói năng bình thường, còn với ai khác thì ngắc ngứ như gà mắc tóc.Ninh Nguyệt cạn lời.Chẳng lẽ ta nói toạc ra với nó là vì từ bé hai ta đã sống chung, ta tắm nó hát, nó ngủ chảy nước miếng ta cũng biết, trên mông có nốt ruồi ta cũng rành?Nãy giờ hai người ngồi đối diện, bầu không khí ngại ngùng muốn chết. Thấy Khúc Kỳ đi xuống, Ninh Nguyệt vội vàng túm cô qua cho đỡ xấu hổ.Khúc Kỳ: "..."Thì ra mình chỉ là chỗ... hóa giải bầu không khí xấu hổ thôi hả? Cô hừ nhẹ trong lòng nhưng vẫn không khách khí gì, ngồi xuống cái rầm.Ninh Nguyệt chống cằm, tò mò quan sát:
"Gì mà trông như mất hồn thế kia? Ngươi với Trương Tam cãi nhau à?"Khúc Kỳ yếu ớt gắp đũa, đáp lảng:
"Vui vẻ là chuyện của họ, ta có cãi nhau với ai đâu."Ninh Nguyệt: "..."Tần Thụ đặt chén trà xuống, giọng chắc nịch:
"Thất tình."Ninh Nguyệt hai mắt sáng lên:
"Ồ?"Sư đồ hai người kia lập tức đồng loạt nhìn chằm chằm Khúc Kỳ, trong mắt viết to mấy chữ bát quái hưng phấn.Khúc Kỳ lúng túng nhét một miếng thức ăn vào miệng, lầm bầm giận dỗi:
"Đừng có nói bậy! Đâu có lưu luyến gì, thất tình cái gì mà thất tình!"Ninh Nguyệt làm mặt hoảng hốt giả vờ kinh hãi:
"Cái gì? Các ngươi lăn lộn tới mức làm sập giường rồi mà bảo không có lưu luyến?!"Chẳng lẽ... chỉ là quan hệ xác thịt đơn thuần? Chơi bạo ghê!Tần Thụ tay khẽ run, lắp bắp lặp lại:
"...Giường... sụp?"Khúc Kỳ sắp phát điên:
"Đã bảo không phải như vậy rồi mà! Bọn ta cái gì cũng không làm!"Trong đầu cô vừa nhảy ra hình ảnh bản thân hôm đó, nhịn đến độ sắp xuống tóc làm ni cô, ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng phải xấu hổ giùm.Ninh Nguyệt chống cằm nhìn chằm chằm nàng, nói chậm rãi:
"Được rồi, vậy kể coi rốt cuộc là tình huống gì. Biết đâu bọn ta còn giúp được ngươi."Khúc Kỳ nghe vậy hơi do dự, nhưng lòng cũng hơi mềm xuống.Thật ra ta cũng không rành mấy chuyện này, hay tranh thủ hỏi luôn vậy.Cô lúng búng ấp úng:
"Cái này... chính là... ta có một người bạn... hình như đối với bạn tốt của mình, có chút ý nghĩ không đứng đắn."Thấy hai người kia trợn tròn mắt nhìn, cô đỏ mặt vội vã bổ sung:
"Chỉ là một chút thôi! Nói thật đi, cái này có bình thường không?"Tần Thụ im lặng cúi đầu uống trà.Ninh Nguyệt tặc lưỡi một tiếng, khinh bỉ:
"Tiểu đạo hữu à, bạn kia của ngươi... có phải thật ra chính là ngươi không?"Khúc Kỳ lập tức tay run rơi luôn đôi đũa:
"Làm gì có! Đã nói là bạn ta!"Ninh Nguyệt gật đầu ra vẻ phối hợp:
"Ờ ờ, là bạn ngươi. Thế bạn ngươi làm sao phát hiện ra?"Khúc Kỳ mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu lí nhí:
"Là... là đột nhiên nhận ra nàng vô cùng..."Tần Thụ nhíu mày hỏi:
"...Hấp dẫn?"Khúc Kỳ lúng túng:
"...Xem như vậy đi."Trong lòng cô âm thầm bổ sung: Ai kêu tai mèo với đuôi mèo lại dễ thương đến thế chứ...Ninh Nguyệt nhìn biểu tình của nàng, đột nhiên vỗ bàn cảm thán:
"Cái này mà gọi là thích hả? Rõ ràng là thèm thân thể người ta thôi! Đúng là hạ tiện!"Khúc Kỳ giãy nảy:
"Cái gì mà ta! Ta nói là bạn ta mà!"Ninh Nguyệt gật gù trịnh trọng nói:
"Đúng đúng, bạn của ngươi hạ tiện."Tần Thụ cũng khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu nổi ý chê cười.Khúc Kỳ nghẹn lời, tức giận đặt bát xuống:
"Thèm một chút thì sao chứ? Ai mà chẳng có lúc vậy! Các ngươi dám nói các ngươi chưa từng thèm?"Ninh Nguyệt thoáng ngừng, rồi đổi giọng thản nhiên:
"Thực sắc tính dã mà. Thèm một chút cũng bình thường."Tần Thụ cũng gật đầu phụ hoạ:
"...Thật vậy."Khúc Kỳ hừ một tiếng:
"Thấy chưa! Nói hoài làm gì!"Ninh Nguyệt cắn một miếng màn thầu, lại hỏi:
"Vậy còn nàng... ý nói 'bạn ngươi' đó... có cảm giác gì với ngươi?"Khúc Kỳ ủ rũ, ngón tay nghịch nghịch đôi đũa:
"...Không biết."Cô ngẫm nghĩ, lại thành thật bổ sung:
"Nàng còn không biết bạn ta thèm nàng..."Ninh Nguyệt nhìn kỹ gương mặt đỏ lên của nàng, khẽ thở dài:
"Thế ngươi định sao? Muốn cứ giữ quan hệ bạn bè như hiện tại?"Khúc Kỳ nghe hỏi thì im bặt.Trong đầu cô hiện lên cảnh mèo chủ tử lặng lẽ quay lưng bỏ đi sáng nay, đôi mắt lạnh lẽo mà kiên quyết.Khúc Kỳ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"...Ta muốn."Ninh Nguyệt húp canh ừng ực, nhẹ giọng an ủi:
"Vậy cứ giữ như vậy đi. Nếu nàng cũng thèm ngươi, không phải là vui vẻ cả đôi bên sao?"Tần Thụ gật đầu đồng tình.Khúc Kỳ ỉu xìu chọc chọc miếng bí đao trong bát.Thật ra trong lòng ta cũng loạn lắm... Chẳng biết nên làm sao cho phải. Thôi, tranh thủ mấy ngày người kia đi vắng, nghĩ cho thấu đáo đã.Ninh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ của cô thì vươn tay khoác lên vai an ủi:
"Đừng ủ rũ nữa. Mấy hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo khắp thành, ăn ngon chơi vui, thư giãn đầu óc đi. Chờ nàng về rồi tính tiếp!"Khúc Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu:
"Sao ngươi biết nàng đi rồi?"Ninh Nguyệt hơi cứng mặt:
"..."Yểm kia chuẩn bị rời đi cố tình tìm đến nàng, dặn dò cẩn thận nhớ chăm sóc Khúc Kỳ chu đáo.Khi đó, Ninh Nguyệt hỏi nửa đùa nửa thật:
"Ngươi không sợ ta nói thân phận của ngươi cho nàng biết à?"Trương Tam liếc nàng một cái, lạnh như băng đáp:"Nếu ngươi không sợ chết, cứ việc nói."Ninh Nguyệt lập tức khôn ngoan ngậm miệng, ngoan ngoãn nhận luôn "nhiệm vụ bảo mẫu". Dù gì nàng cũng không dám chọc vào Yểm, kẻ vừa nguy hiểm vừa khó đoán, lực phá hoại thì khỏi nói. Thôi thì chăm sóc cho "tiểu cô nương quý giá" kia còn hơn.Khúc Kỳ lúc này cúi mắt xuống, giọng trầm trầm, tâm trạng càng thêm kém:
"Ra là nàng còn đi tìm ngươi nữa."Trong chén canh bí đao, cô dùng đũa đâm chọc mạnh đến mức nó nát như tổ ong, lỗ chỗ khắp nơi.Ninh Nguyệt vội vàng phủi sạch quan hệ, xua tay lia lịa:
"Đừng có hiểu lầm! Là nàng nhờ ta trông nom ngươi thôi mà!"Khúc Kỳ khựng lại, ngẩng đầu, giọng chợt nhẹ hẳn đi:
"...Thật vậy à?"Cô không để ý, nhưng nét mặt bỗng tươi sáng hẳn, hồ ly mắt trong veo, long lanh hẳn lên.Ninh Nguyệt nhìn mà thở dài trong bụng:
"... Đúng đúng đúng. Thật đó."Lại thêm một kẻ yêu mà không tự biết. Đúng là ngốc.Tần Thụ ngồi cạnh lặng lẽ quan sát hai người, đặt chén trà xuống, bỗng nhiên buông một câu:
"Ta cũng đi."Khúc Kỳ ngạc nhiên chớp mắt:
"Đi đâu cơ?"Tần Thụ thản nhiên đáp:
"Đi cùng các ngươi. Ăn với chơi."Ninh Nguyệt lập tức nhăn mặt, giọng đầy oán thán:
"Ngươi theo làm gì chứ? Đi hóng chuyện à?"Tần Thụ nghiêm túc nhìn thẳng nàng, thản nhiên đáp:
"Nghiên cứu ngươi."Khúc Kỳ nhìn cảnh đó, liền cười tủm tỉm như dân ăn dưa chính hiệu:
"Tốt quá, vậy thì cùng nhau đi nhé!"Ninh Nguyệt: "..."Tiêu rồi, giờ không chỉ phải trông hai đứa ngốc này, còn phải che giấu thân phận bản thân.Phố xá Tây Hoài đông nghịt người qua lại, khắp nơi rộn rã tiếng rao, hàng quán san sát, xe ngựa lộc cộc đi tới đi lui. Một cảnh náo nhiệt, khói lửa phồn hoa của nhân gian.Đi ngang một quầy hàng nhỏ, Ninh Nguyệt tiện tay cầm lên một cái kẹo đường nặn hình người, giơ ra:
"Ăn đi! Đặc sản Tây Hoài đó nha, đảm bảo ngon, không ngon khỏi trả tiền."Khúc Kỳ liếc nhìn, thấy cây kẹo đường tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, trong lòng không nỡ phá hỏng, bèn lắc đầu từ chối:
"Ngươi ăn đi. Ta không muốn."Ninh Nguyệt ôm trán, giọng bất lực:
"...Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đi dọc con phố này cái gì cũng không ăn, cũng không mua, vậy ngươi tính đi làm gì? Nghiên cứu hệ sinh thái nhân loại à?"Khúc Kỳ khẽ cúi đầu, giọng nhỏ xíu, nghe buồn bã lạ thường:
"Ta... không có tâm tình ăn uống..."Boss meo không ở bên cạnh, Khúc Kỳ làm gì cũng thấy trống trải, chán chường. Ban đầu cô còn định cùng mèo nhỏ đi ăn đi uống, dắt nhau khắp ngõ ngách Tây Hoài dạo chơi cho thoả. Giờ đối phương không còn ở bên, tất cả những thứ này bỗng dưng vô nghĩa.Tần Thụ thấy Khúc Kỳ không đụng tới kẹo đường, rất tự nhiên giật luôn từ tay Ninh Nguyệt, nói tỉnh bơ:
"Ta ăn."Ninh Nguyệt liếc nhìn đống đồ ăn vặt chất như núi trong tay áo nàng ta, rồi nhìn quai hàm nhai phùng phình, cạn lời hỏi:
"Dạ dày ngươi làm bằng gì vậy hả?"Tần Thụ coi như không nghe, cắn một miếng rộp rộp, gật gù khen:
"Ngon."Ninh Nguyệt: "..."
Không hiểu đời trước ta thiếu nợ ngươi cái gì nữa.Thôi vậy, nàng bất lực móc ví ra trả tiền, động tác thuần thục đến nỗi như làm cả ngàn lần rồi.Xong xuôi, Ninh Nguyệt quay sang nhìn Khúc Kỳ, đề nghị đổi không khí:
"Ngày mai chính là hội Mộng Tết Hoa Đăng. Hay ta với ngươi mướn một chiếc thuyền hoa, chèo hồ ngắm đèn đi?"Khúc Kỳ chớp mắt:
"Mộng Tết Hoa Đăng?"Cô nhớ trong nguyên tác đúng là có lễ hội này. Đến đêm, cả thành Tây Hoài sẽ mở đại lễ, đèn hoa rực rỡ, pháo hoa ngũ sắc nổ đầy trời, vạn ngọn đèn Khổng Minh sáng rực bay lên cầu phúc, xin thần linh che chở.Ninh Nguyệt nhếch môi cười, ánh mắt cong cong:
"Ừ đó! Đêm hội là lúc ngắm hồ đẹp nhất. Cả mười dặm phố giăng đèn kết hoa, pháo hoa phản chiếu xuống nước lung linh lắm, nhìn mê luôn."Khúc Kỳ chỉ hờ hững "ừm" một tiếng, không mấy mặn mà:
"Để rồi tính."Ninh Nguyệt thấy vậy thì thở dài lắc đầu:
"Thôi xong, không cứu nổi. Nhìn ngươi kìa, cứ như tảng đá ngàn năm trông chờ ai đó về vậy."Sau lưng Tần Thụ ló đầu ra, chen lời rất tự nhiên:
"Ta cũng đi."Ninh Nguyệt lập tức khoanh tay, trừng mắt dạy đời:
"Đi cái gì mà đi! Tu hành giả không nên ham vui, đừng trầm mê miệng lưỡi vị dục! Mau mà tu luyện cho ta!"Nói xong câu đó, nàng bỗng khựng lại, mặt cứng đờ.Tần Thụ cắn thêm miếng kẹo, động tác hơi khựng, mắt trầm xuống:
"Ngươi nói nghe quen lắm. Rất giống một người."Ninh Nguyệt cố cười giả lả, giả bộ ngơ ngác:
"Vậy sao? Khéo quá ha. Ai vậy?"Tần Thụ ánh mắt xa xăm, như nhớ ra chuyện cũ, giọng chùng xuống:
"Giống hệt sư tôn ta. Hồi trước nàng cũng hay giảng đạo lý như vậy, còn cấm tiệt ta cất sách cấm với đồ ăn vặt."Ninh Nguyệt khẽ mím môi kiềm chế nét mặt, trong lòng thầm kêu khổ:
Lúc trước còn nói không nhận ta là sư tôn, sau lưng lại nhớ rõ mồn một, còn lén kêu "sư tôn" nữa chứ! Đúng là miệng thì chối, lòng thì không nỡ!Khúc Kỳ thấy hai người đối đáp xong thì phì cười:
"Quan hệ tốt ghê."Ninh Nguyệt trừng mắt lườm, giọng hầm hầm đầy uy hiếp:
"Chỉ là hợp ý thôi!"Khúc Kỳ cong khóe môi, ánh mắt hồ ly hơi híp lại đầy vẻ xấu xa:
"Ai nha, nhân duyên tuy quanh co nhưng quý giá mà. Ta thấy hai vị rất hợp, không bằng kết bạn đi."Ninh Nguyệt: "..."Nàng nghiêm túc nghi ngờ Khúc Kỳ cố tình trả đũa vụ hôm qua hù dọa quá ác.Tần Thụ gật gù, nghiêm túc vươn tay về phía Ninh Nguyệt:
"Xin chào, bằng hữu."Ninh Nguyệt mỉm cười cứng đờ:
"... Hảo, thật là tốt quá."Trong lòng nàng đang gào thét: Ta rốt cuộc bị cái gì xui khiến mò lên Nhân Gian giới, Không bằng ở Ma giới ăn ngon ngủ kỹ có phải sung sướng hơn không!Ba người lộn xộn nhốn nháo đi dạo tiếp giữa phố đêm đang mơ màng vào thời khắc lên đèn.Mười dặm phố dài bắt đầu lấp lánh ánh sáng, từng chiếc đèn lồng vàng rực treo san sát, kéo dài mãi như không có điểm dừng. Từ đâu đó còn truyền tới mùi thịt kho nồng đượm, khói bếp lượn lờ, tựa như viết lên cảnh đời yên bình trong mơ.Khúc Kỳ đứng trước cửa quán, vô thức theo thói quen muốn ôm mèo đen ben cạnh, nhưng quay đầu thì vồ hụt mất.Không có.Người đông đúc, đèn đuốc sáng choang, vậy mà chỉ còn một chiếc bóng cô độc của cô kéo dài theo ánh đèn trên mặt đất.Tịch mịch thật.Khúc Kỳ khẽ thở dài, buồn bực xoay người.Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu nho nhỏ —"Meo..."Cả người cô cứng đờ, lập tức quay đầu theo tiếng gọi.Nơi góc đường, một con mèo trắng đang ngồi xổm, đôi mắt vàng kim to tròn như vầng trăng.Khúc Kỳ kinh ngạc, len lỏi xuyên qua đám người, bước đến cúi người bên cạnh nó.Mèo trắng hơi rụt về sau, dường như có chút sợ người lạ. Đôi mắt vàng trong suốt đầy cảnh giác nhìn nàng, sống lưng cũng cong lên.Khúc Kỳ chăm chú quan sát.Con mèo này toàn thân lông trắng xám lẫn lộn, tiều tụy gầy nhom, hoàn toàn không giống tiểu mèo bảo của nàng, lúc nào cũng lông mượt bóng loáng, đôi mắt tuy đẹp nhưng luôn mang chút ghét bỏ lấp lánh.Nhưng... ánh mắt kia lại giống nhau đến kỳ lạ.Vàng như trăng sáng giữa đêm, lại pha chút ráng chiều ấm áp.Mèo trắng nhìn nàng, trong cổ họng khẽ gừ cảnh cáo.Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi ra viên thịt vừa mua hồi nãy, còn lót giấy cẩn thận, đặt nhẹ xuống trước mặt mèo.Cô khom người, dịu giọng:
"Thử ăn đi, có gì ăn vẫn hơn không ăn nha."Mèo trắng vểnh tai, cái mũi hồng khẽ động, dường như đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, bụng lập tức reo lên ọc ọc.Nó rụt rè tiến lên một bước, ngồi trước viên thịt mà chần chừ mãi không dám ăn.Khúc Kỳ bật cười:
"Cảnh giác ghê nha."Nói rồi, cô lấy ra một viên giống y hệt, bỏ vào miệng nhai rôm rốp:
"Nhìn nè, không có độc đâu. Ngươi ăn được mà."Thấy cô ăn trước, mèo trắng cuối cùng cũng hạ cảnh giác, cúi đầu bắt đầu cắn viên thịt.Khúc Kỳ chống cằm, ngồi xổm bên lề đường nhìn nó ăn, bất giác thở dài.Không biết tiểu mèo bảo bây giờ đang ở đâu, có đang làm gì. Không có cô làm phiền bên tai, liệu có thấy cô đơn không?Khó nói nha.Vừa nghĩ tới đó, lông mày cô liền dựng thẳng lên, mặt hằm hằm:Tên kia ngày thường mặt lạnh, không có cô ồn ào bên cạnh, chắc chắn đang hớn hở!Mèo trắng ăn xong viên thịt, đưa lưỡi liếm liếm móng vuốt, liếc mắt thấy cô bé trước mặt lại đang thất thần, ánh mắt lạc đi đâu, trên mặt còn hiện lên vẻ hung dữ như muốn đánh ai.Nó nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng.Khúc Kỳ còn đang phiêu diêu trong cõi thần tiên, chợt cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngứa, con mèo trắng đã rụt rè bước tới, lấy bộ lông bù xù cọ nhẹ lên tay nàng.Cô sững lại, chớp mắt nhìn nó, rồi vươn tay khẽ niệm một quyết pháp tẩy sạch. Trong nháy mắt, bộ lông xám bẩn liền trở nên mượt mà, óng ánh như lụa.Khúc Kỳ gật đầu hài lòng:
"Ừm, tuy gầy chút nhưng cũng rất đáng yêu."Mèo trắng toàn thân khẽ run một cái, cúi đầu nhìn móng vuốt trắng tinh, sửng sốt:
"Meo ô?"Vị nhân loại này vừa làm gì thế? Sao tự nhiên mình lại sạch sẽ rồi?Nó chớp mắt mấy lần, rồi chầm chậm tiến lên, đặt mông ngồi xuống ngay trước mặt nàng, sau đó thản nhiên ngửa bụng ra, cái đuôi vẫy vẫy làm nũng.Khúc Kỳ thoáng ngây ra.Meo meo của mình chưa từng như thế này nha...Cô thử dè dặt đưa tay xoa bụng nó. Mèo trắng lập tức híp mắt, phát ra tiếng gừ khẽ đầy hài lòng, còn cọ cọ vào tay nàng, con mắt vàng kim lấp lánh sáng rỡ.Nhìn ánh mắt đó, Khúc Kỳ bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Meo meo nhà mình không có ở đây, vậy mà mình lại đi vuốt ve mèo khác... cái này không phải ngoại tình thì là gì!Nghĩ vậy, cô lập tức rút tay về, ho khan một tiếng nhỏ giọng nói:
"Ta phải đi rồi. Tạm biệt nha."Dứt lời, Khúc Kỳ quay lưng bước nhanh đi, không dám ngoái đầu.Mèo trắng ngồi trên đất, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô biến mất, con mắt vàng đầy mơ hồ và ngẩn ngơ:
... Cái nhân loại này, không thích mình sao?---Hôm sau, sáng sớm.Khúc Kỳ xuống lầu định ăn sáng thì liền bị Ninh Nguyệt và Tần Thụ kéo đi đặt trước vé thuê thuyền hoa.Trên đường đến tiệm, bỗng dưng cô nghe thấy một tiếng "meo" rất nhỏ vang lên.Khúc Kỳ cau mày quay đầu:
"Ở đâu ra mèo?"Ninh Nguyệt cũng nhìn sang, thấy con mèo trắng chạy tới, buồn bực nói:
"Ơ? Sao lại chạy theo đến tận đây?"Khúc Kỳ nhìn kỹ chẳng phải chính là con mèo hoang mà tối qua cô đã cho ăn sao?Mèo trắng vừa nhìn thấy nàng, lập tức lao tới, thân thể mềm mại cọ cọ vào chân cô làm nũng.Tần Thụ và Ninh Nguyệt liếc nhau, ánh mắt đồng loạt dừng trên người nàng, đầy ẩn ý.Tần Thụ nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi khi nào thì nuôi thêm một con nữa thế?"Khúc Kỳ chột dạ ho nhẹ, cúi xuống vuốt nhẹ đầu mèo, nhỏ giọng nói:
"... Hôm qua tình cờ gặp thôi."Cô ngồi xổm xuống, đối mặt mèo trắng, bất đắc dĩ nói:
"Ta đã có một con mèo rồi, không thể lại nuôi ngươi nữa đâu."Meo meo trở về mà thấy mình sờ mèo khác, chắc chắn sẽ giận mất!Mèo trắng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng:
"Meo?"Ta không cố ý theo đâu nha! Chỉ thấy ngươi... hơi thú vị thôi mà!Khúc Kỳ thở dài, móc từ trong túi ra một xiên thịt gà nhỏ:
"Cầm ăn đi, rồi ngươi tự lo cho bản thân nhé."Mèo trắng cúi đầu chậm rãi ăn hết, đến khi ngẩng lên nhìn quanh thì chỉ còn thấy đám người đông đúc.Nữ nhân kia đã lẫn vào biển người, không thấy bóng dáng đâu nữa.Nó cúi đầu, khẽ kêu một tiếng mất mát:
"Meo ô..."--Đêm đó, lễ hội mộng tết hoa đăng chính thức bắt đầu.Phố dài mười dặm đèn đuốc rực rỡ như ban ngày, người xe như nước, tiếng cười nói huyên náo vang vọng khắp nơi. Người người mặc đồ mới, mặt mày rạng rỡ, chìm trong không khí hội hè nồng đậm.Khúc Kỳ được Ninh Nguyệt và Tần Thụ kéo đi khắp nơi, nào là đoán đố đèn, nào là nếm quà vặt đặc sản, hai người kia cãi qua cãi lại chí chóe làm nàng nhức hết cả đầu.Ninh Nguyệt hăng hái kéo tay Khúc Kỳ:
"Đi nào! Mau đi du hồ!"Tần Thụ thì nghiêng đầu cắn mứt quả, giọng nghiêm túc mà ngây ngô hỏi:
"Thuyền có bị rỉ nước không? Ngộ nhỡ lật thuyền thì sao?"Ninh Nguyệt lập tức vỗ ngực đầy tự tin:
"Sao mà rỉ được! Đây là thuyền hoa ta đã chọn kỹ càng, Khúc đạo hữu còn bỏ cả đống tiền thuê riêng nữa đó, chất lượng đảm bảo!"Khúc Kỳ khẽ thở dài, mặt đầy vẻ già đời cảm khái:
"Ai, cuộc sống của người có tiền, thật đúng là giản dị mà tự nhiên."Hai người: "..."Khúc Kỳ liếc nhìn quanh phố đông nghịt người, rồi nói:
"Các ngươi đi trước đi, ta muốn đi dạo loanh quanh một chút rồi tìm sau."Ninh Nguyệt và Tần Thụ nhìn nhau, cũng hiểu tâm trạng cô không mấy vui, đành gật đầu.Ninh Nguyệt còn vẫy tay dặn với theo:
"Đi nhanh nha! Đừng để lỡ pháo hoa kẻo hối tiếc đấy!"Khúc Kỳ ừ một tiếng, xoay người lẫn vào đám đông nhộn nhịp, tà áo đỏ thấp thoáng rồi mất hút.Cô chầm chậm bước đi trong đám người, ánh đèn hoa rực rỡ hắt lên mặt nạ hồ ly đỏ trắng mà cô mới mua ở một sạp hàng ven đường. Mặt nạ này làm từ giấy bồi, vẽ cực kỳ tinh xảo, phối màu đỏ trắng đan xen, trông vừa đẹp vừa có chút nghịch ngợm.Khúc Kỳ đeo lên mặt, liếc qua trên phố cũng có không ít người đeo mặt nạ: nào là thú dữ, tiên nữ, yêu ma mặt xanh nanh vàng nhìn vô cùng kỳ quái.Không xa, bên bờ hồ đã tụ tập rất nhiều người đang thả đèn Khổng Minh. Trên bầu trời, những chiếc đèn lồng lớn nhỏ bay lên san sát, như dải ngân hà chảy trong đêm, ánh sáng lung linh đẹp đến ngẩn ngơ.Khúc Kỳ tò mò đi tới gần, nhìn mấy người bên cạnh, cũng bắt chước mua một chiếc đèn và một tờ giấy nhỏ kèm theo.Cô cầm tờ giấy trống, ngơ ngác hỏi:
"Cái này là gì vậy?"Lão chủ quán cười toe toét:
"Cô nương, đây là tập tục Tây Hoài. Viết điều ước lên giấy rồi bỏ vào đèn, thả lên trời cầu thần tiên phù hộ, nguyện vọng sẽ thành sự thật."Khúc Kỳ à lên một tiếng, cẩn thận nhận lấy rồi đi đến bên thành cầu đá.Cô chống cằm nghĩ ngợi, cuối cùng cúi đầu, cầm bút viết một hàng chữ thật nhỏ trên tờ giấy.Chữ ở đây mình không thạo viết cổ, thôi thì cứ dùng giản thể vậy...Khúc Kỳ bất đắc dĩ thở dài cũng chẳng biết thần tiên ở đây có đọc được chữ kiểu này không nữa.Viết xong, cô nhét tờ giấy vào bụng đèn, châm lửa.Ánh lửa nhảy lên trong gió đêm, soi đôi mắt trong suốt của cô lấp lánh. Đèn lồng chầm chậm bay lên, nhập vào biển đèn muôn ánh, như một vì sao rời khỏi tay mà dâng về trời.---Bỗng sau lưng vang lên một giọng trầm khàn rất nhẹ:
"Trong đèn đó, ngươi viết gì vậy?"Khúc Kỳ khẽ giật mình quay lại.Chỉ thấy bên cạnh mình là một người mặc áo xanh, trên mặt đeo mặt nạ A Tu La dữ tợn. Nhưng nhìn thân hình, hẳn là nữ tử.Khúc Kỳ hơi nheo mắt, cong môi cười:
"Viết gì à? Viết là ta hy vọng người mà ta nhớ, giờ này khắc này có thể ở bên cạnh ta."Nữ tử áo xanh lặng im hồi lâu, giọng khàn khàn đáp khẽ:
"... Là một lời cầu nguyện rất hay."Khúc Kỳ bĩu môi, hừ nhẹ:
"Có hay cũng vô dụng, người đó là một kẻ bại hoại."Nữ tử áo xanh nghiêng đầu, giọng thấp hẳn xuống:
"Ồ? Có thể nói rõ không?"Khúc Kỳ trợn mắt, cất giọng đầy oán thán:
"Người đó á, vừa xấu tính lại còn kiêu ngạo, suốt ngày đấu võ mồm với ta, không nghe lời, lại còn không có tí mèo đức nào. Lúc nào mặt cũng đơ như tượng đá..."Nữ tử áo xanh bên cạnh nghe vậy thì hoàn toàn im bặt.Khúc Kỳ mưu cầu đồng minh, cố tìm người hùa theo:
"Nhìn xem, nàng ta có phải rất xấu tính không?"Nữ tử áo xanh khẽ dừng, giọng thấp khàn:
"... Ừm, đúng vậy."Khúc Kỳ nghe xong hồ ly mắt cong tít, cười híp cả mắt. Ánh đèn hội rực rỡ hắt lên khuôn mặt nhỏ, làm nổi bật môi hồng răng trắng, nụ cười ẩn sau chiếc mặt nạ hồ ly vừa ranh mãnh vừa rạng rỡ.Cô chậm rãi nói, giọng khẽ như gió đêm:
"Dù nàng hư hỏng như vậy... nhưng ta vẫn rất nhớ nàng."Nữ tử áo xanh đứng im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, thật lâu không nói gì.Khúc Kỳ quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt dịu dàng, trong veo, tự nhiên như suối chảy nhưng cũng ẩn giấu một tia tình ý không che đậy.Phía sau lưng cô là cả bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn, đèn hoa phản chiếu đỏ rực trên mặt hồ, nhưng tất cả cũng không rực rỡ bằng dáng vẻ cô lúc này.Khúc Kỳ cười nhẹ, thì thầm như tự nói với lòng mình:
"May quá, nguyện vọng của ta đã thành sự thật."
"Ha ha ha~ mèo nhỏ, lại muốn vuốt ve chứ gì? Không sao, chị đây chiều em hết!"Ai ngờ chữ "sờ" vừa rơi ra khỏi miệng, mèo đen liền run lên bần bật, như bị điện giật. Trong đầu nó thoáng hiện lên tất cả những ký ức hỗn loạn lúc say người mềm nhũn nằm trong ngực Khúc Kỳ, tự mình rên rỉ khẩn cầu..."... Muốn sờ... dễ chịu..."Trời đất, nhục nhã không chịu nổi.Mèo đen dựng hết lông lên, cả người run rẩy, tai cụp xuống, ánh mắt hoảng sợ lùi ngay về góc giường.Nó nhớ rõ đến phát run. Lúc đó bản thân ở trong tay Khúc Kỳ, bất cứ cách chơi đùa nào cũng ngoan ngoãn nghe theo, không màng tôn nghiêm, chẳng tiếc bất cứ giá nào cầu xin đối phương dỗ dành, an ủi...Thậm chí còn... còn để Khúc Kỳ sờ mình ra mấy chuyện xấu hổ không dám nói.... Quá mất mặt!Tai mèo cụp rũ hẳn xuống.Hồi ở Vong Tích Phong, nó từng tu Kiếm Đạo, sớm đã dạy bản thân vứt bỏ thất tình lục dục, không dính nửa hạt bụi ham muốn.Thỉnh thoảng có mấy sư huynh sư tỷ xuống núi "vui chơi", cũng từng rủ rê nó.Có một lần Thịnh Tây Chúc tò mò đi theo tới tửu lâu. Qua ba lượt rượu, đám người kia liền nhào vào nhau, ôm ấp cười nói, trắng lóa thân thể vặn vẹo quấn chặt, thở dốc trầm thấp đầy mị ý.Thịnh Tây Chúc ngồi một bên, nhìn thoáng qua đã thấy ghê tởm, lập tức quay đầu đi, trong lòng dâng lên chán ghét.Hưởng lạc như vậy có gì vui? Kẻ tu đạo chính chính đỉnh đỉnh, vốn nên giữ trong lòng một mảnh thanh minh, không chứa nửa điểm dục niệm nhơ bẩn. Sa vào hưởng lạc, chính là làm hỏng đạo tâm. Sư huynh sư tỷ trầm luân tong bể duc, từng tiếng thở dốc, từng gương mặt quen thuộc trở nên vặn vẹo méo móBọn họ mời gọi nàng với thanh âm vô cùng gợi dục mị ý:
"Thịnh sư muội, mau tới đi, thoải mái lắm~"Khi ấy nàng chỉ lạnh lùng xoay người rời đi, áo trắng phất lên như tuyết lạnh trong đêm tối.Sau này, nàng không bao giờ còn đi cùng đám người đó xuống núi nữa.Nhưng bây giờ...Thịnh Tây Chúc rốt cuộc hiểu được vì sao họ có thể sa vào thứ "tình vui" đó.Cảm giác ấy, như dòng điện nóng bỏng quét khắp người, tê dại nhưng lại khó ngừng.
Lại như ngọn lửa lớn vĩnh viễn không tắt, thiêu đốt đến tận xương tủy.... Thật sự rất dễ khiến người ta nghiện.Mèo đen con ngươi hơi run rẩy, đứng ngây như phỗng, không dám nhúc nhích.Mãi cho đến khi Khúc Kỳ vươn tay khẽ chạm vào đầu nó, dịu dàng gọi:
"Meo bảo, ngẩn ra làm gì đó?"Ngón tay cô nương trắng trẻo sạch sẽ, móng gọn gàng bóng mượt, ấm áp đến kỳ lạ.Mèo đen chớp mắt nhìn tay nàng, mặt nóng bừng đến sắp bốc khói.Chính là bàn tay này... vừa rồi đã...Nó xấu hổ đến cuộn đuôi lại.Khúc Kỳ thấy nó quái lạ, nghiêng đầu khó hiểu:
"Meo bảo? Đau đầu hả?"Cô cẩn thận tránh tai mèo, khẽ vuốt vuốt hai bên hàm bông xù mềm mại:
"Ngoan nào, xoa xoa ngươi, không đau nhé, đau nhức bay đi nè~"Mèo đen cứng đờ, ra sức kiềm chế vẻ mặt, cố tỏ ra bình tĩnh.
Không thể để Khúc Kỳ nhận ra mình còn nhớ mấy thứ khi nãy! Nếu bị cô phát hiện... chắc cả đời này cũng không ngẩng đầu nổi!Nghĩ vậy, mèo đen cố gắng làm như thường ngày, chủ động rúc vào tay Khúc Kỳ cọ cọ, ra vẻ tự nhiên vô hại.Khúc Kỳ cũng bị lừa, bật cười xoa đầu nó:
"Hết đau chưa hả?"Mèo đen u oán ngẩng mắt nhìn nàng:
"... Meo."Khúc Kỳ dỗ dành:
"Đi, xuống lầu ăn cơm nhé?"Mèo đen hít một hơi, rồi chậm rãi đứng dậy. Trong làn sương mờ, thân thể nó dần biến hóa, lông đen thu lại, hóa thành bóng dáng yêu kiều của thiếu nữ.Thịnh Tây Chúc cụp mắt vàng xuống, trên gương mặt như ngọc còn ửng đỏ mơ hồ, diễm lệ mà kiêu ngạo.Giọng nàng rất nhẹ, hơi khàn khàn như chưa kịp lấy lại bình tĩnh:
"... Ta có việc, muốn rời khỏi mấy ngày."Khúc Kỳ nghe vậy sững người.Ánh mắt cô chớp lên, rồi hơi nheo lại, trong lòng lập tức dâng lên một tia bất an.Cô vội vàng hỏi:
"Ngươi muốn đi đâu?"Thịnh Tây Chúc trầm mặc một lúc, không giải thích gì thêm, chỉ nói khẽ:
"Ta sẽ quay về nhanh."Khúc Kỳ nghe vậy, cũng không cố gặng hỏi, chỉ là ánh mắt hồ ly xinh đẹp cụp xuống, lộ vẻ thất vọng rõ rệt:
"Vậy... ngươi đi bao lâu? Khi nào thì về?"Thịnh Tây Chúc đáp rất ngắn gọn:
"Nhanh nhất ba ngày, chậm nhất năm ngày."Ma giới cách Tây Hoài không gần, nàng phải kịp trở về trước sinh nhật Ma Tôn, nhanh chóng lấy được Thu Hải Đường làm thuốc dẫn, để giải giấc mộng Nam Kha.Ma giới vốn nằm sâu dưới vực tối đen, không thấy ánh sáng mặt trời, khắp nơi rình rập vô số sinh vật hắc ám.Thịnh Tây Chúc không muốn để Khúc Kỳ cùng đi đến nơi đó vừa âm u lại nguy hiểm, hơn nữa sau đại chiến Tiên Ma, Ma tộc cực ghét tu tiên giả, nếu Khúc Kỳ theo, chắc chắn sẽ bị để mắt.Nàng chậm rãi hạ giọng, dặn dò:
"Ngươi cứ chờ ở đây, đợi ta về."Khúc Kỳ nghe vậy thì hơi bực bội.Con mèo nhỏ này lớn rồi, bắt đầu có bí mật riêng, muốn đi cũng không nói thẳng với người ta.Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, thật ra cũng chẳng phải chuyện nàng có quyền quản. Các nàng dù gì cũng chỉ là bạn, còn chưa thân đến mức chia sẻ mọi bí mật.Khúc Kỳ vẫn không kìm được, níu nhẹ tay nàng, môi mím lại tỏ vẻ lưu luyến:
"Vậy... ngươi nhớ về sớm một chút được không?"Ánh mắt vàng của Thịnh Tây Chúc thoáng dịu xuống, lướt qua một tia ấm áp. Nàng chỉ nhẹ nhàng đáp:
"Ta sẽ cố gắng."Nói rồi, nàng khẽ gỡ tay Khúc Kỳ ra, xoay người bước nhanh ra khỏi phòng mà không hề ngoảnh đầu lại.Khúc Kỳ đứng ở cửa, ngẩn người nhìn bóng lưng gầy thon khuất dần ở chỗ rẽ hành lang, chỉ chớp mắt đã không còn thấy đâu nữa.Cô lặng lẽ ngồi xổm xuống, tựa lưng vào tường, trong lòng bỗng nặng nề kỳ lạ.Thôi, đi cũng tốt.Từ sau hôm say rượu xảy ra mấy chuyện đó, Khúc Kỳ cảm thấy mỗi lần nhìn thẳng vào dáng người "nhân hình" của mèo chủ tử đều hơi mất tự nhiên.Rõ ràng là bạn bè mà... mấy chuyện đó... đã vượt quá giới hạn.Chỉ cần nhìn thấy gương mặt kia lạnh lẽo như tuyết, thanh khiết không nhiễm bụi, trong đầu lại văng vẳng mấy hình ảnh xấu hổ hôm ấy.Khúc Kỳ ôm đầu vò tóc, khẽ rên:
"Ai... sắc đẹp hại người mà."Meo meo vốn không có lỗi, sai là ở chỗ chính cô cứ thích trêu chọc. May mà hôm đó mình còn biết dừng đúng lúc, không thực sự làm gì quá đáng lúc người ta thần trí mơ hồ.Nếu thực sự làm ra chuyện đó thật... giữa hai người chắc chẳng không thể quay lại.Bụng cô lại khẽ kêu "rột rột" một tiếng. Khúc Kỳ giật mình, thở dài rồi đứng dậy, tâm tình nặng nề đi xuống lầu.Đại sảnh vẫn rộn ràng tiếng cười nói, nhưng cô chỉ thấy trống rỗng.Mới đi được mấy bước, liền bị ai đó kéo tới ngồi bên một chiếc bàn tròn.Khúc Kỳ quay lại, thấy Ninh Nguyệt mặt đầy nhiệt tình mời chào:
"Quý khách, xuống ăn cơm rồi à? Ngồi đây đi!"Đối diện là Tần Thụ đang uống trà, chậm rãi gật đầu chào. Lúc này cô đã tháo mạng che mặt, lộ ra gương mặt thanh lệ, nhưng vẻ xa cách vẫn không đổi.Khúc Kỳ nhìn hai người, ngạc nhiên hỏi bằng ánh mắt: Ủa? Sao hai người lại ngồi cùng nhau vậy?Ninh Nguyệt làm mặt khổ sở như muốn nói "ta cũng đâu muốn", ánh mắt bất đắc dĩ đáp ngầm: Là Tần Thụ cứ nhất quyết đi theo đó!Cái đồ đệ ngốc này từ hôm qua đã nhất định đòi tìm hiểu cho rõ: tại sao chỉ cần nói chuyện với Ninh Nguyệt thì y mới có thể nói năng bình thường, còn với ai khác thì ngắc ngứ như gà mắc tóc.Ninh Nguyệt cạn lời.Chẳng lẽ ta nói toạc ra với nó là vì từ bé hai ta đã sống chung, ta tắm nó hát, nó ngủ chảy nước miếng ta cũng biết, trên mông có nốt ruồi ta cũng rành?Nãy giờ hai người ngồi đối diện, bầu không khí ngại ngùng muốn chết. Thấy Khúc Kỳ đi xuống, Ninh Nguyệt vội vàng túm cô qua cho đỡ xấu hổ.Khúc Kỳ: "..."Thì ra mình chỉ là chỗ... hóa giải bầu không khí xấu hổ thôi hả? Cô hừ nhẹ trong lòng nhưng vẫn không khách khí gì, ngồi xuống cái rầm.Ninh Nguyệt chống cằm, tò mò quan sát:
"Gì mà trông như mất hồn thế kia? Ngươi với Trương Tam cãi nhau à?"Khúc Kỳ yếu ớt gắp đũa, đáp lảng:
"Vui vẻ là chuyện của họ, ta có cãi nhau với ai đâu."Ninh Nguyệt: "..."Tần Thụ đặt chén trà xuống, giọng chắc nịch:
"Thất tình."Ninh Nguyệt hai mắt sáng lên:
"Ồ?"Sư đồ hai người kia lập tức đồng loạt nhìn chằm chằm Khúc Kỳ, trong mắt viết to mấy chữ bát quái hưng phấn.Khúc Kỳ lúng túng nhét một miếng thức ăn vào miệng, lầm bầm giận dỗi:
"Đừng có nói bậy! Đâu có lưu luyến gì, thất tình cái gì mà thất tình!"Ninh Nguyệt làm mặt hoảng hốt giả vờ kinh hãi:
"Cái gì? Các ngươi lăn lộn tới mức làm sập giường rồi mà bảo không có lưu luyến?!"Chẳng lẽ... chỉ là quan hệ xác thịt đơn thuần? Chơi bạo ghê!Tần Thụ tay khẽ run, lắp bắp lặp lại:
"...Giường... sụp?"Khúc Kỳ sắp phát điên:
"Đã bảo không phải như vậy rồi mà! Bọn ta cái gì cũng không làm!"Trong đầu cô vừa nhảy ra hình ảnh bản thân hôm đó, nhịn đến độ sắp xuống tóc làm ni cô, ngay cả Liễu Hạ Huệ cũng phải xấu hổ giùm.Ninh Nguyệt chống cằm nhìn chằm chằm nàng, nói chậm rãi:
"Được rồi, vậy kể coi rốt cuộc là tình huống gì. Biết đâu bọn ta còn giúp được ngươi."Khúc Kỳ nghe vậy hơi do dự, nhưng lòng cũng hơi mềm xuống.Thật ra ta cũng không rành mấy chuyện này, hay tranh thủ hỏi luôn vậy.Cô lúng búng ấp úng:
"Cái này... chính là... ta có một người bạn... hình như đối với bạn tốt của mình, có chút ý nghĩ không đứng đắn."Thấy hai người kia trợn tròn mắt nhìn, cô đỏ mặt vội vã bổ sung:
"Chỉ là một chút thôi! Nói thật đi, cái này có bình thường không?"Tần Thụ im lặng cúi đầu uống trà.Ninh Nguyệt tặc lưỡi một tiếng, khinh bỉ:
"Tiểu đạo hữu à, bạn kia của ngươi... có phải thật ra chính là ngươi không?"Khúc Kỳ lập tức tay run rơi luôn đôi đũa:
"Làm gì có! Đã nói là bạn ta!"Ninh Nguyệt gật đầu ra vẻ phối hợp:
"Ờ ờ, là bạn ngươi. Thế bạn ngươi làm sao phát hiện ra?"Khúc Kỳ mặt đỏ tới mang tai, cúi đầu lí nhí:
"Là... là đột nhiên nhận ra nàng vô cùng..."Tần Thụ nhíu mày hỏi:
"...Hấp dẫn?"Khúc Kỳ lúng túng:
"...Xem như vậy đi."Trong lòng cô âm thầm bổ sung: Ai kêu tai mèo với đuôi mèo lại dễ thương đến thế chứ...Ninh Nguyệt nhìn biểu tình của nàng, đột nhiên vỗ bàn cảm thán:
"Cái này mà gọi là thích hả? Rõ ràng là thèm thân thể người ta thôi! Đúng là hạ tiện!"Khúc Kỳ giãy nảy:
"Cái gì mà ta! Ta nói là bạn ta mà!"Ninh Nguyệt gật gù trịnh trọng nói:
"Đúng đúng, bạn của ngươi hạ tiện."Tần Thụ cũng khẽ gật đầu, ánh mắt không giấu nổi ý chê cười.Khúc Kỳ nghẹn lời, tức giận đặt bát xuống:
"Thèm một chút thì sao chứ? Ai mà chẳng có lúc vậy! Các ngươi dám nói các ngươi chưa từng thèm?"Ninh Nguyệt thoáng ngừng, rồi đổi giọng thản nhiên:
"Thực sắc tính dã mà. Thèm một chút cũng bình thường."Tần Thụ cũng gật đầu phụ hoạ:
"...Thật vậy."Khúc Kỳ hừ một tiếng:
"Thấy chưa! Nói hoài làm gì!"Ninh Nguyệt cắn một miếng màn thầu, lại hỏi:
"Vậy còn nàng... ý nói 'bạn ngươi' đó... có cảm giác gì với ngươi?"Khúc Kỳ ủ rũ, ngón tay nghịch nghịch đôi đũa:
"...Không biết."Cô ngẫm nghĩ, lại thành thật bổ sung:
"Nàng còn không biết bạn ta thèm nàng..."Ninh Nguyệt nhìn kỹ gương mặt đỏ lên của nàng, khẽ thở dài:
"Thế ngươi định sao? Muốn cứ giữ quan hệ bạn bè như hiện tại?"Khúc Kỳ nghe hỏi thì im bặt.Trong đầu cô hiện lên cảnh mèo chủ tử lặng lẽ quay lưng bỏ đi sáng nay, đôi mắt lạnh lẽo mà kiên quyết.Khúc Kỳ cúi đầu, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"...Ta muốn."Ninh Nguyệt húp canh ừng ực, nhẹ giọng an ủi:
"Vậy cứ giữ như vậy đi. Nếu nàng cũng thèm ngươi, không phải là vui vẻ cả đôi bên sao?"Tần Thụ gật đầu đồng tình.Khúc Kỳ ỉu xìu chọc chọc miếng bí đao trong bát.Thật ra trong lòng ta cũng loạn lắm... Chẳng biết nên làm sao cho phải. Thôi, tranh thủ mấy ngày người kia đi vắng, nghĩ cho thấu đáo đã.Ninh Nguyệt nhìn thấy bộ dạng rầu rĩ của cô thì vươn tay khoác lên vai an ủi:
"Đừng ủ rũ nữa. Mấy hôm nay ta dẫn ngươi đi dạo khắp thành, ăn ngon chơi vui, thư giãn đầu óc đi. Chờ nàng về rồi tính tiếp!"Khúc Kỳ ngạc nhiên ngẩng đầu:
"Sao ngươi biết nàng đi rồi?"Ninh Nguyệt hơi cứng mặt:
"..."Yểm kia chuẩn bị rời đi cố tình tìm đến nàng, dặn dò cẩn thận nhớ chăm sóc Khúc Kỳ chu đáo.Khi đó, Ninh Nguyệt hỏi nửa đùa nửa thật:
"Ngươi không sợ ta nói thân phận của ngươi cho nàng biết à?"Trương Tam liếc nàng một cái, lạnh như băng đáp:"Nếu ngươi không sợ chết, cứ việc nói."Ninh Nguyệt lập tức khôn ngoan ngậm miệng, ngoan ngoãn nhận luôn "nhiệm vụ bảo mẫu". Dù gì nàng cũng không dám chọc vào Yểm, kẻ vừa nguy hiểm vừa khó đoán, lực phá hoại thì khỏi nói. Thôi thì chăm sóc cho "tiểu cô nương quý giá" kia còn hơn.Khúc Kỳ lúc này cúi mắt xuống, giọng trầm trầm, tâm trạng càng thêm kém:
"Ra là nàng còn đi tìm ngươi nữa."Trong chén canh bí đao, cô dùng đũa đâm chọc mạnh đến mức nó nát như tổ ong, lỗ chỗ khắp nơi.Ninh Nguyệt vội vàng phủi sạch quan hệ, xua tay lia lịa:
"Đừng có hiểu lầm! Là nàng nhờ ta trông nom ngươi thôi mà!"Khúc Kỳ khựng lại, ngẩng đầu, giọng chợt nhẹ hẳn đi:
"...Thật vậy à?"Cô không để ý, nhưng nét mặt bỗng tươi sáng hẳn, hồ ly mắt trong veo, long lanh hẳn lên.Ninh Nguyệt nhìn mà thở dài trong bụng:
"... Đúng đúng đúng. Thật đó."Lại thêm một kẻ yêu mà không tự biết. Đúng là ngốc.Tần Thụ ngồi cạnh lặng lẽ quan sát hai người, đặt chén trà xuống, bỗng nhiên buông một câu:
"Ta cũng đi."Khúc Kỳ ngạc nhiên chớp mắt:
"Đi đâu cơ?"Tần Thụ thản nhiên đáp:
"Đi cùng các ngươi. Ăn với chơi."Ninh Nguyệt lập tức nhăn mặt, giọng đầy oán thán:
"Ngươi theo làm gì chứ? Đi hóng chuyện à?"Tần Thụ nghiêm túc nhìn thẳng nàng, thản nhiên đáp:
"Nghiên cứu ngươi."Khúc Kỳ nhìn cảnh đó, liền cười tủm tỉm như dân ăn dưa chính hiệu:
"Tốt quá, vậy thì cùng nhau đi nhé!"Ninh Nguyệt: "..."Tiêu rồi, giờ không chỉ phải trông hai đứa ngốc này, còn phải che giấu thân phận bản thân.Phố xá Tây Hoài đông nghịt người qua lại, khắp nơi rộn rã tiếng rao, hàng quán san sát, xe ngựa lộc cộc đi tới đi lui. Một cảnh náo nhiệt, khói lửa phồn hoa của nhân gian.Đi ngang một quầy hàng nhỏ, Ninh Nguyệt tiện tay cầm lên một cái kẹo đường nặn hình người, giơ ra:
"Ăn đi! Đặc sản Tây Hoài đó nha, đảm bảo ngon, không ngon khỏi trả tiền."Khúc Kỳ liếc nhìn, thấy cây kẹo đường tinh xảo như một tác phẩm nghệ thuật, trong lòng không nỡ phá hỏng, bèn lắc đầu từ chối:
"Ngươi ăn đi. Ta không muốn."Ninh Nguyệt ôm trán, giọng bất lực:
"...Cô nãi nãi của ta ơi, ngươi đi dọc con phố này cái gì cũng không ăn, cũng không mua, vậy ngươi tính đi làm gì? Nghiên cứu hệ sinh thái nhân loại à?"Khúc Kỳ khẽ cúi đầu, giọng nhỏ xíu, nghe buồn bã lạ thường:
"Ta... không có tâm tình ăn uống..."Boss meo không ở bên cạnh, Khúc Kỳ làm gì cũng thấy trống trải, chán chường. Ban đầu cô còn định cùng mèo nhỏ đi ăn đi uống, dắt nhau khắp ngõ ngách Tây Hoài dạo chơi cho thoả. Giờ đối phương không còn ở bên, tất cả những thứ này bỗng dưng vô nghĩa.Tần Thụ thấy Khúc Kỳ không đụng tới kẹo đường, rất tự nhiên giật luôn từ tay Ninh Nguyệt, nói tỉnh bơ:
"Ta ăn."Ninh Nguyệt liếc nhìn đống đồ ăn vặt chất như núi trong tay áo nàng ta, rồi nhìn quai hàm nhai phùng phình, cạn lời hỏi:
"Dạ dày ngươi làm bằng gì vậy hả?"Tần Thụ coi như không nghe, cắn một miếng rộp rộp, gật gù khen:
"Ngon."Ninh Nguyệt: "..."
Không hiểu đời trước ta thiếu nợ ngươi cái gì nữa.Thôi vậy, nàng bất lực móc ví ra trả tiền, động tác thuần thục đến nỗi như làm cả ngàn lần rồi.Xong xuôi, Ninh Nguyệt quay sang nhìn Khúc Kỳ, đề nghị đổi không khí:
"Ngày mai chính là hội Mộng Tết Hoa Đăng. Hay ta với ngươi mướn một chiếc thuyền hoa, chèo hồ ngắm đèn đi?"Khúc Kỳ chớp mắt:
"Mộng Tết Hoa Đăng?"Cô nhớ trong nguyên tác đúng là có lễ hội này. Đến đêm, cả thành Tây Hoài sẽ mở đại lễ, đèn hoa rực rỡ, pháo hoa ngũ sắc nổ đầy trời, vạn ngọn đèn Khổng Minh sáng rực bay lên cầu phúc, xin thần linh che chở.Ninh Nguyệt nhếch môi cười, ánh mắt cong cong:
"Ừ đó! Đêm hội là lúc ngắm hồ đẹp nhất. Cả mười dặm phố giăng đèn kết hoa, pháo hoa phản chiếu xuống nước lung linh lắm, nhìn mê luôn."Khúc Kỳ chỉ hờ hững "ừm" một tiếng, không mấy mặn mà:
"Để rồi tính."Ninh Nguyệt thấy vậy thì thở dài lắc đầu:
"Thôi xong, không cứu nổi. Nhìn ngươi kìa, cứ như tảng đá ngàn năm trông chờ ai đó về vậy."Sau lưng Tần Thụ ló đầu ra, chen lời rất tự nhiên:
"Ta cũng đi."Ninh Nguyệt lập tức khoanh tay, trừng mắt dạy đời:
"Đi cái gì mà đi! Tu hành giả không nên ham vui, đừng trầm mê miệng lưỡi vị dục! Mau mà tu luyện cho ta!"Nói xong câu đó, nàng bỗng khựng lại, mặt cứng đờ.Tần Thụ cắn thêm miếng kẹo, động tác hơi khựng, mắt trầm xuống:
"Ngươi nói nghe quen lắm. Rất giống một người."Ninh Nguyệt cố cười giả lả, giả bộ ngơ ngác:
"Vậy sao? Khéo quá ha. Ai vậy?"Tần Thụ ánh mắt xa xăm, như nhớ ra chuyện cũ, giọng chùng xuống:
"Giống hệt sư tôn ta. Hồi trước nàng cũng hay giảng đạo lý như vậy, còn cấm tiệt ta cất sách cấm với đồ ăn vặt."Ninh Nguyệt khẽ mím môi kiềm chế nét mặt, trong lòng thầm kêu khổ:
Lúc trước còn nói không nhận ta là sư tôn, sau lưng lại nhớ rõ mồn một, còn lén kêu "sư tôn" nữa chứ! Đúng là miệng thì chối, lòng thì không nỡ!Khúc Kỳ thấy hai người đối đáp xong thì phì cười:
"Quan hệ tốt ghê."Ninh Nguyệt trừng mắt lườm, giọng hầm hầm đầy uy hiếp:
"Chỉ là hợp ý thôi!"Khúc Kỳ cong khóe môi, ánh mắt hồ ly hơi híp lại đầy vẻ xấu xa:
"Ai nha, nhân duyên tuy quanh co nhưng quý giá mà. Ta thấy hai vị rất hợp, không bằng kết bạn đi."Ninh Nguyệt: "..."Nàng nghiêm túc nghi ngờ Khúc Kỳ cố tình trả đũa vụ hôm qua hù dọa quá ác.Tần Thụ gật gù, nghiêm túc vươn tay về phía Ninh Nguyệt:
"Xin chào, bằng hữu."Ninh Nguyệt mỉm cười cứng đờ:
"... Hảo, thật là tốt quá."Trong lòng nàng đang gào thét: Ta rốt cuộc bị cái gì xui khiến mò lên Nhân Gian giới, Không bằng ở Ma giới ăn ngon ngủ kỹ có phải sung sướng hơn không!Ba người lộn xộn nhốn nháo đi dạo tiếp giữa phố đêm đang mơ màng vào thời khắc lên đèn.Mười dặm phố dài bắt đầu lấp lánh ánh sáng, từng chiếc đèn lồng vàng rực treo san sát, kéo dài mãi như không có điểm dừng. Từ đâu đó còn truyền tới mùi thịt kho nồng đượm, khói bếp lượn lờ, tựa như viết lên cảnh đời yên bình trong mơ.Khúc Kỳ đứng trước cửa quán, vô thức theo thói quen muốn ôm mèo đen ben cạnh, nhưng quay đầu thì vồ hụt mất.Không có.Người đông đúc, đèn đuốc sáng choang, vậy mà chỉ còn một chiếc bóng cô độc của cô kéo dài theo ánh đèn trên mặt đất.Tịch mịch thật.Khúc Kỳ khẽ thở dài, buồn bực xoay người.Bỗng nhiên, bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu nho nhỏ —"Meo..."Cả người cô cứng đờ, lập tức quay đầu theo tiếng gọi.Nơi góc đường, một con mèo trắng đang ngồi xổm, đôi mắt vàng kim to tròn như vầng trăng.Khúc Kỳ kinh ngạc, len lỏi xuyên qua đám người, bước đến cúi người bên cạnh nó.Mèo trắng hơi rụt về sau, dường như có chút sợ người lạ. Đôi mắt vàng trong suốt đầy cảnh giác nhìn nàng, sống lưng cũng cong lên.Khúc Kỳ chăm chú quan sát.Con mèo này toàn thân lông trắng xám lẫn lộn, tiều tụy gầy nhom, hoàn toàn không giống tiểu mèo bảo của nàng, lúc nào cũng lông mượt bóng loáng, đôi mắt tuy đẹp nhưng luôn mang chút ghét bỏ lấp lánh.Nhưng... ánh mắt kia lại giống nhau đến kỳ lạ.Vàng như trăng sáng giữa đêm, lại pha chút ráng chiều ấm áp.Mèo trắng nhìn nàng, trong cổ họng khẽ gừ cảnh cáo.Khúc Kỳ nghĩ nghĩ, lấy từ trong túi ra viên thịt vừa mua hồi nãy, còn lót giấy cẩn thận, đặt nhẹ xuống trước mặt mèo.Cô khom người, dịu giọng:
"Thử ăn đi, có gì ăn vẫn hơn không ăn nha."Mèo trắng vểnh tai, cái mũi hồng khẽ động, dường như đã ngửi thấy mùi thơm nức mũi, bụng lập tức reo lên ọc ọc.Nó rụt rè tiến lên một bước, ngồi trước viên thịt mà chần chừ mãi không dám ăn.Khúc Kỳ bật cười:
"Cảnh giác ghê nha."Nói rồi, cô lấy ra một viên giống y hệt, bỏ vào miệng nhai rôm rốp:
"Nhìn nè, không có độc đâu. Ngươi ăn được mà."Thấy cô ăn trước, mèo trắng cuối cùng cũng hạ cảnh giác, cúi đầu bắt đầu cắn viên thịt.Khúc Kỳ chống cằm, ngồi xổm bên lề đường nhìn nó ăn, bất giác thở dài.Không biết tiểu mèo bảo bây giờ đang ở đâu, có đang làm gì. Không có cô làm phiền bên tai, liệu có thấy cô đơn không?Khó nói nha.Vừa nghĩ tới đó, lông mày cô liền dựng thẳng lên, mặt hằm hằm:Tên kia ngày thường mặt lạnh, không có cô ồn ào bên cạnh, chắc chắn đang hớn hở!Mèo trắng ăn xong viên thịt, đưa lưỡi liếm liếm móng vuốt, liếc mắt thấy cô bé trước mặt lại đang thất thần, ánh mắt lạc đi đâu, trên mặt còn hiện lên vẻ hung dữ như muốn đánh ai.Nó nghi hoặc nghiêng đầu nhìn nàng.Khúc Kỳ còn đang phiêu diêu trong cõi thần tiên, chợt cảm thấy đầu ngón tay ngứa ngứa, con mèo trắng đã rụt rè bước tới, lấy bộ lông bù xù cọ nhẹ lên tay nàng.Cô sững lại, chớp mắt nhìn nó, rồi vươn tay khẽ niệm một quyết pháp tẩy sạch. Trong nháy mắt, bộ lông xám bẩn liền trở nên mượt mà, óng ánh như lụa.Khúc Kỳ gật đầu hài lòng:
"Ừm, tuy gầy chút nhưng cũng rất đáng yêu."Mèo trắng toàn thân khẽ run một cái, cúi đầu nhìn móng vuốt trắng tinh, sửng sốt:
"Meo ô?"Vị nhân loại này vừa làm gì thế? Sao tự nhiên mình lại sạch sẽ rồi?Nó chớp mắt mấy lần, rồi chầm chậm tiến lên, đặt mông ngồi xuống ngay trước mặt nàng, sau đó thản nhiên ngửa bụng ra, cái đuôi vẫy vẫy làm nũng.Khúc Kỳ thoáng ngây ra.Meo meo của mình chưa từng như thế này nha...Cô thử dè dặt đưa tay xoa bụng nó. Mèo trắng lập tức híp mắt, phát ra tiếng gừ khẽ đầy hài lòng, còn cọ cọ vào tay nàng, con mắt vàng kim lấp lánh sáng rỡ.Nhìn ánh mắt đó, Khúc Kỳ bỗng cảm thấy hơi chột dạ. Meo meo nhà mình không có ở đây, vậy mà mình lại đi vuốt ve mèo khác... cái này không phải ngoại tình thì là gì!Nghĩ vậy, cô lập tức rút tay về, ho khan một tiếng nhỏ giọng nói:
"Ta phải đi rồi. Tạm biệt nha."Dứt lời, Khúc Kỳ quay lưng bước nhanh đi, không dám ngoái đầu.Mèo trắng ngồi trên đất, nghiêng đầu nhìn bóng lưng cô biến mất, con mắt vàng đầy mơ hồ và ngẩn ngơ:
... Cái nhân loại này, không thích mình sao?---Hôm sau, sáng sớm.Khúc Kỳ xuống lầu định ăn sáng thì liền bị Ninh Nguyệt và Tần Thụ kéo đi đặt trước vé thuê thuyền hoa.Trên đường đến tiệm, bỗng dưng cô nghe thấy một tiếng "meo" rất nhỏ vang lên.Khúc Kỳ cau mày quay đầu:
"Ở đâu ra mèo?"Ninh Nguyệt cũng nhìn sang, thấy con mèo trắng chạy tới, buồn bực nói:
"Ơ? Sao lại chạy theo đến tận đây?"Khúc Kỳ nhìn kỹ chẳng phải chính là con mèo hoang mà tối qua cô đã cho ăn sao?Mèo trắng vừa nhìn thấy nàng, lập tức lao tới, thân thể mềm mại cọ cọ vào chân cô làm nũng.Tần Thụ và Ninh Nguyệt liếc nhau, ánh mắt đồng loạt dừng trên người nàng, đầy ẩn ý.Tần Thụ nhàn nhạt hỏi:
"Ngươi khi nào thì nuôi thêm một con nữa thế?"Khúc Kỳ chột dạ ho nhẹ, cúi xuống vuốt nhẹ đầu mèo, nhỏ giọng nói:
"... Hôm qua tình cờ gặp thôi."Cô ngồi xổm xuống, đối mặt mèo trắng, bất đắc dĩ nói:
"Ta đã có một con mèo rồi, không thể lại nuôi ngươi nữa đâu."Meo meo trở về mà thấy mình sờ mèo khác, chắc chắn sẽ giận mất!Mèo trắng ngơ ngác ngẩng đầu nhìn nàng:
"Meo?"Ta không cố ý theo đâu nha! Chỉ thấy ngươi... hơi thú vị thôi mà!Khúc Kỳ thở dài, móc từ trong túi ra một xiên thịt gà nhỏ:
"Cầm ăn đi, rồi ngươi tự lo cho bản thân nhé."Mèo trắng cúi đầu chậm rãi ăn hết, đến khi ngẩng lên nhìn quanh thì chỉ còn thấy đám người đông đúc.Nữ nhân kia đã lẫn vào biển người, không thấy bóng dáng đâu nữa.Nó cúi đầu, khẽ kêu một tiếng mất mát:
"Meo ô..."--Đêm đó, lễ hội mộng tết hoa đăng chính thức bắt đầu.Phố dài mười dặm đèn đuốc rực rỡ như ban ngày, người xe như nước, tiếng cười nói huyên náo vang vọng khắp nơi. Người người mặc đồ mới, mặt mày rạng rỡ, chìm trong không khí hội hè nồng đậm.Khúc Kỳ được Ninh Nguyệt và Tần Thụ kéo đi khắp nơi, nào là đoán đố đèn, nào là nếm quà vặt đặc sản, hai người kia cãi qua cãi lại chí chóe làm nàng nhức hết cả đầu.Ninh Nguyệt hăng hái kéo tay Khúc Kỳ:
"Đi nào! Mau đi du hồ!"Tần Thụ thì nghiêng đầu cắn mứt quả, giọng nghiêm túc mà ngây ngô hỏi:
"Thuyền có bị rỉ nước không? Ngộ nhỡ lật thuyền thì sao?"Ninh Nguyệt lập tức vỗ ngực đầy tự tin:
"Sao mà rỉ được! Đây là thuyền hoa ta đã chọn kỹ càng, Khúc đạo hữu còn bỏ cả đống tiền thuê riêng nữa đó, chất lượng đảm bảo!"Khúc Kỳ khẽ thở dài, mặt đầy vẻ già đời cảm khái:
"Ai, cuộc sống của người có tiền, thật đúng là giản dị mà tự nhiên."Hai người: "..."Khúc Kỳ liếc nhìn quanh phố đông nghịt người, rồi nói:
"Các ngươi đi trước đi, ta muốn đi dạo loanh quanh một chút rồi tìm sau."Ninh Nguyệt và Tần Thụ nhìn nhau, cũng hiểu tâm trạng cô không mấy vui, đành gật đầu.Ninh Nguyệt còn vẫy tay dặn với theo:
"Đi nhanh nha! Đừng để lỡ pháo hoa kẻo hối tiếc đấy!"Khúc Kỳ ừ một tiếng, xoay người lẫn vào đám đông nhộn nhịp, tà áo đỏ thấp thoáng rồi mất hút.Cô chầm chậm bước đi trong đám người, ánh đèn hoa rực rỡ hắt lên mặt nạ hồ ly đỏ trắng mà cô mới mua ở một sạp hàng ven đường. Mặt nạ này làm từ giấy bồi, vẽ cực kỳ tinh xảo, phối màu đỏ trắng đan xen, trông vừa đẹp vừa có chút nghịch ngợm.Khúc Kỳ đeo lên mặt, liếc qua trên phố cũng có không ít người đeo mặt nạ: nào là thú dữ, tiên nữ, yêu ma mặt xanh nanh vàng nhìn vô cùng kỳ quái.Không xa, bên bờ hồ đã tụ tập rất nhiều người đang thả đèn Khổng Minh. Trên bầu trời, những chiếc đèn lồng lớn nhỏ bay lên san sát, như dải ngân hà chảy trong đêm, ánh sáng lung linh đẹp đến ngẩn ngơ.Khúc Kỳ tò mò đi tới gần, nhìn mấy người bên cạnh, cũng bắt chước mua một chiếc đèn và một tờ giấy nhỏ kèm theo.Cô cầm tờ giấy trống, ngơ ngác hỏi:
"Cái này là gì vậy?"Lão chủ quán cười toe toét:
"Cô nương, đây là tập tục Tây Hoài. Viết điều ước lên giấy rồi bỏ vào đèn, thả lên trời cầu thần tiên phù hộ, nguyện vọng sẽ thành sự thật."Khúc Kỳ à lên một tiếng, cẩn thận nhận lấy rồi đi đến bên thành cầu đá.Cô chống cằm nghĩ ngợi, cuối cùng cúi đầu, cầm bút viết một hàng chữ thật nhỏ trên tờ giấy.Chữ ở đây mình không thạo viết cổ, thôi thì cứ dùng giản thể vậy...Khúc Kỳ bất đắc dĩ thở dài cũng chẳng biết thần tiên ở đây có đọc được chữ kiểu này không nữa.Viết xong, cô nhét tờ giấy vào bụng đèn, châm lửa.Ánh lửa nhảy lên trong gió đêm, soi đôi mắt trong suốt của cô lấp lánh. Đèn lồng chầm chậm bay lên, nhập vào biển đèn muôn ánh, như một vì sao rời khỏi tay mà dâng về trời.---Bỗng sau lưng vang lên một giọng trầm khàn rất nhẹ:
"Trong đèn đó, ngươi viết gì vậy?"Khúc Kỳ khẽ giật mình quay lại.Chỉ thấy bên cạnh mình là một người mặc áo xanh, trên mặt đeo mặt nạ A Tu La dữ tợn. Nhưng nhìn thân hình, hẳn là nữ tử.Khúc Kỳ hơi nheo mắt, cong môi cười:
"Viết gì à? Viết là ta hy vọng người mà ta nhớ, giờ này khắc này có thể ở bên cạnh ta."Nữ tử áo xanh lặng im hồi lâu, giọng khàn khàn đáp khẽ:
"... Là một lời cầu nguyện rất hay."Khúc Kỳ bĩu môi, hừ nhẹ:
"Có hay cũng vô dụng, người đó là một kẻ bại hoại."Nữ tử áo xanh nghiêng đầu, giọng thấp hẳn xuống:
"Ồ? Có thể nói rõ không?"Khúc Kỳ trợn mắt, cất giọng đầy oán thán:
"Người đó á, vừa xấu tính lại còn kiêu ngạo, suốt ngày đấu võ mồm với ta, không nghe lời, lại còn không có tí mèo đức nào. Lúc nào mặt cũng đơ như tượng đá..."Nữ tử áo xanh bên cạnh nghe vậy thì hoàn toàn im bặt.Khúc Kỳ mưu cầu đồng minh, cố tìm người hùa theo:
"Nhìn xem, nàng ta có phải rất xấu tính không?"Nữ tử áo xanh khẽ dừng, giọng thấp khàn:
"... Ừm, đúng vậy."Khúc Kỳ nghe xong hồ ly mắt cong tít, cười híp cả mắt. Ánh đèn hội rực rỡ hắt lên khuôn mặt nhỏ, làm nổi bật môi hồng răng trắng, nụ cười ẩn sau chiếc mặt nạ hồ ly vừa ranh mãnh vừa rạng rỡ.Cô chậm rãi nói, giọng khẽ như gió đêm:
"Dù nàng hư hỏng như vậy... nhưng ta vẫn rất nhớ nàng."Nữ tử áo xanh đứng im lặng, chỉ lặng lẽ nhìn nàng, thật lâu không nói gì.Khúc Kỳ quay sang nhìn thẳng vào mắt nàng, ánh mắt dịu dàng, trong veo, tự nhiên như suối chảy nhưng cũng ẩn giấu một tia tình ý không che đậy.Phía sau lưng cô là cả bầu trời đêm rực rỡ ánh đèn, đèn hoa phản chiếu đỏ rực trên mặt hồ, nhưng tất cả cũng không rực rỡ bằng dáng vẻ cô lúc này.Khúc Kỳ cười nhẹ, thì thầm như tự nói với lòng mình:
"May quá, nguyện vọng của ta đã thành sự thật."