[BHTT-EDIT] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 42
Một bụng ai oán vừa ngùn ngụt đã bị câu văn mẫu này bóp nghẹt.Khúc Kỳ nhân cơ hội tóm lấy:
"Ái chà, cái bộ dáng ủy khuất này là muốn tỷ tỷ ôm một cái đúng không?"Chưa dứt lời đã đem mèo đen ôm vào ngực, vừa tránh cái đuôi, vừa né lỗ tai, vừa ôn nhu sờ lưng, vừa nghịch đệm thịt mịn màng đến độ khiến người muốn khóc.Mèo đen cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn nàng, móng vuốt khẽ cào nhẹ mu bàn tay như làm nũng.Khúc Kỳ cười híp mắt:
"Ha ha, còn bày đặt làm bộ! Rõ là 'dục cự hoàn nghênh' mà~"Sau đó không khách khí gì nữa, vùi đầu vào mà xoa, xoa đến mức mèo chủ tử méo mó thành một bánh mèo, bị sờ đến nheo mắt rên rỉ:
"... Meo~"Cái đuôi đen khẽ vươn ra, không tự chủ mà vòng lấy cổ tay Khúc Kỳ.Khúc Kỳ: "!"
Nàng hoảng hốt như bị điểm huyệt, vội vàng tách cái đuôi kia ra, để sang một bên như cất đi đồ vật cấm.Mèo đen cũng ngẩn người.
Khoan đã... mình chưa từng dùng đuôi quấn lấy tay Khúc Kỳ bao giờ mà? Sao vừa rồi lại làm một cách tự nhiên như vậy...Rồi — trong khoảnh khắc đó — một chuỗi ký ức hỗn loạn lập tức ập tới.Những hình ảnh lúc say rượu, rối loạn, mềm nhũn nằm trong ngực nàng, cùng cô làm nũng, lẩm bẩm "muốn sờ"...Mèo đen hóa đá.Nó cứng đờ như bị nhúng nguyên con vào nồi nước sôi, cả thân mèo như đang bốc hơi.Nếu không có lớp lông đen phủ toàn thân, chỉ sợ giờ phút này nó đã đỏ bừng từ tai tới đuôi.Khúc Kỳ thấy mèo đen bỗng dưng cứng đơ như khúc gỗ, nghiêng người nhéo nhẹ cằm nó, mỉm cười dụ dỗ:
"Sao thế, lại phát ngốc gì nữa?"Ai ngờ mèo đen trợn to mắt vàng, cả người run lên, rồi đột nhiên... lăn ra giường, rơi vào trạng thái "mèo sống không bằng chết".
"Ái chà, cái bộ dáng ủy khuất này là muốn tỷ tỷ ôm một cái đúng không?"Chưa dứt lời đã đem mèo đen ôm vào ngực, vừa tránh cái đuôi, vừa né lỗ tai, vừa ôn nhu sờ lưng, vừa nghịch đệm thịt mịn màng đến độ khiến người muốn khóc.Mèo đen cuối cùng cũng chịu quay đầu nhìn nàng, móng vuốt khẽ cào nhẹ mu bàn tay như làm nũng.Khúc Kỳ cười híp mắt:
"Ha ha, còn bày đặt làm bộ! Rõ là 'dục cự hoàn nghênh' mà~"Sau đó không khách khí gì nữa, vùi đầu vào mà xoa, xoa đến mức mèo chủ tử méo mó thành một bánh mèo, bị sờ đến nheo mắt rên rỉ:
"... Meo~"Cái đuôi đen khẽ vươn ra, không tự chủ mà vòng lấy cổ tay Khúc Kỳ.Khúc Kỳ: "!"
Nàng hoảng hốt như bị điểm huyệt, vội vàng tách cái đuôi kia ra, để sang một bên như cất đi đồ vật cấm.Mèo đen cũng ngẩn người.
Khoan đã... mình chưa từng dùng đuôi quấn lấy tay Khúc Kỳ bao giờ mà? Sao vừa rồi lại làm một cách tự nhiên như vậy...Rồi — trong khoảnh khắc đó — một chuỗi ký ức hỗn loạn lập tức ập tới.Những hình ảnh lúc say rượu, rối loạn, mềm nhũn nằm trong ngực nàng, cùng cô làm nũng, lẩm bẩm "muốn sờ"...Mèo đen hóa đá.Nó cứng đờ như bị nhúng nguyên con vào nồi nước sôi, cả thân mèo như đang bốc hơi.Nếu không có lớp lông đen phủ toàn thân, chỉ sợ giờ phút này nó đã đỏ bừng từ tai tới đuôi.Khúc Kỳ thấy mèo đen bỗng dưng cứng đơ như khúc gỗ, nghiêng người nhéo nhẹ cằm nó, mỉm cười dụ dỗ:
"Sao thế, lại phát ngốc gì nữa?"Ai ngờ mèo đen trợn to mắt vàng, cả người run lên, rồi đột nhiên... lăn ra giường, rơi vào trạng thái "mèo sống không bằng chết".