[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 23.3
Sáng hôm sau, Minh Ly dậy rất sớm, tuy chỉ ngủ mấy tiếng nhưng đầu óc lại rất thanh tỉnh.Cố Thanh Sương đã rời giường, trong phòng không có ai.Minh Ly rửa mặt rồi đi xuống lầu ăn điểm tâm, Cố Thanh Sương và Cố Tuyết Tường đều không có ở nhà, một mình cô cảm thấy nhẹ nhõm tự tại.Sau khi ăn xong, Minh Ly lại đến Tinh Vãn.Tinh Vãn là một công ty quản lý, nghiệp vụ chủ yếu phụ trách huấn luyện idol. Trong những năm ngành này còn hưng thịnh, công ty đã ký với hơn trăm idol nhỏ, nhưng mấy năm gần đây chính sách siết chặt, ngành idol gần như suy tàn, công ty phải dựa vào tiền bồi thường hợp đồng của idol để duy trì, đến năm nay thì thật sự không cầm cự nổi nữa.Minh Ly đối với lĩnh vực này hoàn toàn không hiểu, hỏi Chúc Hàn Tinh. Chúc Hàn Tinh cũng ngây ngốc mấy giây rồi nói: "Chị à, em là ca sĩ kiêm diễn viên, đối với ngành idol cũng mù tịt."Minh Ly: "...""Ngành nào cũng có rào cản mà." Chúc Hàn Tinh nói: "Nhưng mình có thể giúp cậu hỏi thử xem có ai hiểu rõ không."Cuối cùng, Chúc Hàn Tinh thật sự tìm được một quản lý idol từng làm ở Tinh Vãn. Minh Ly đi tìm hiểu kỹ hơn, phát hiện đây quả thực là một vũng nước sâu khó lường.Chỉ nói như thế này, mô hình lợi nhuận trước đây của họ nếu áp vào hiện tại thì chính là con đường chết, không thể không thay đổi, nếu không thì chỉ có nước bị thu mua.Dưới sự hỗ trợ của trợ lý Lâm, Minh Ly bận rộn hai ba ngày, cuối cùng cũng có chút manh mối.Nhịn mấy hôm, Minh Ly cuối cùng cũng hoàn thành một bản kế hoạch thu mua ra trò, mời chuyên viên xem lại rồi mới giao lên cho Cố Tuyết Tường.Trước khi giao, trợ lý Lâm còn trấn an cô: "Minh tiểu thư yên tâm, với tư cách người mới mà làm được thế này là rất khá rồi, Cố tổng hẳn sẽ thấy ngài có tiến bộ."Minh Ly vẫn lo lắng: "Mẹ yêu cầu cao lắm."Điểm này trợ lý Lâm không thể phản bác.Lần này, Cố Tuyết Tường quả thực tương đối hài lòng với bản kế hoạch của Minh Ly. Dù cho kết luận lần đầu và lần thứ hai của Minh Ly hoàn toàn trái ngược, Cố Tuyết Tường cũng không bắt bẻ.Lần đầu tiên đánh giá, Minh Ly cho rằng công ty này tốt, đáng thu mua; lần thứ hai, sau khi đánh giá kỹ hơn, bất kể về lợi nhuận hay nợ và tài sản, đều cho thấy đây là công ty không đáng thu mua.Cố Tuyết Tường cầm bản kế hoạch của Minh Ly hỏi: "Con có muốn thu mua công ty này không?"Minh Ly do dự rồi đáp: "Từ tình hình hiện tại mà xét, con cho rằng công ty này không đáng để thu mua.""Ta hỏi là con có muốn hay không." Cố Tuyết Tường hỏi.Minh Ly khẽ run, sau một hồi nghi hoặc mới nhận ra dường như Cố Tuyết Tường có ý khác."Một công ty gặp vấn đề ở mô hình lợi nhuận, con có thể thay đổi mô hình đó. Chỉ cần bản chất bên trong còn đó, thì việc thay đổi là chuyện dễ hay khó thôi." Cố Tuyết Tường thản nhiên nói: "Còn việc có đáng thu mua hay không, mười vạn thì không, vậy năm nghìn vạn thì sao? Ba nghìn vạn thì sao? Chỉ cần giá đủ thấp, đều đáng để thu."Minh Ly thăm dò hỏi: "Ý của ngài là...""Ta muốn giao việc này cho con." Cố Tuyết Tường nói, "Con cũng đã học mấy năm, có thể thử tự mình cầm đao rồi."Minh Ly sững sờ, đây là định đưa tiền cho cô chơi thử sao?"Lâm Tuân là người mà ta bồi dưỡng năm năm qua, ta phân phó cô ấy cho con. Con phụ trách vụ thu mua Tinh Vãn, dự toán là tám nghìn vạn, trong vòng hai năm phải khiến sổ sách dần dần có lãi, có thể làm được không?" Cố Tuyết Tường nói tám nghìn vạn nhẹ nhàng như tám trăm đồng, căn bản không coi là việc to tát, hơn nữa giọng điệu bình thản khiến người ta vừa hưng phấn vừa ngột ngạt.Minh Ly còn chưa phản ứng lại, bị lời nói ấy làm choáng váng, sững sờ một lúc mới hỏi: "Ngài... không phải biết con và Sương Sương có hợp đồng sao?"Nếu đã biết, thì không nên giao chuyện lớn như vậy cho cô, hai năm nữa khi hợp đồng hết hạn, cô và Cố Thanh Sương sẽ ly hôn, khi đó sao còn có thể quản việc của Cố gia, lại còn dùng tiền của họ.Cố Tuyết Tường chỉ nhàn nhạt cười: "Thì sao?"Minh Ly: "..."Cố Tuyết Tường vẫn luôn mạnh mẽ và bá đạo như thế.Nhưng Minh Ly thấy chuyện này không ổn, liền nhẹ giọng nói: "Con và Sương Sương chỉ ký hợp đồng năm năm, khi mãn hạn sẽ ly hôn. Ngài đem việc trọng yếu như vậy giao cho con, dù con có làm được hay không, cũng đều không có lợi cho Cố gia.""Minh Ly, còn nhớ ta nói gì không?" Cố Tuyết Tường hỏi."Vâng?""Chỉ cần con chưa ly hôn với Sương Sương, thì con vẫn phải làm những việc này."Cố Tuyết Tường nói: "Ta nghe nói Sương Sương muốn cùng con ký tiếp hợp đồng?"Minh Ly: "..."Không biết Cố Tuyết Tường nghe từ đâu, Minh Ly cũng không biết nên gật hay lắc đầu. Do dự một hồi, cô đáp: "Đúng, nhưng con đã từ chối.""Tại sao?" Cố Tuyết Tường hỏi, "Cảm thấy Cố gia đang trói buộc tự do của con sao? Hay là, con không thích Sương Sương?""Không phải, mẹ." Minh Ly vội vàng phủ nhận.Nhưng muốn giải thích cụ thể, cô lại chẳng biết phải nói thế nào.Cố gia quả thực trói buộc tự do của cô, khiến cô không thể làm điều mình thích, nhưng cũng chính Cố gia đã cho cô tự do.Càng lớn càng nhận ra, trên đời này không có chuyện nào hoàn toàn đen hay trắng.Hai chữ "tự do", thật ra lại mang đầy những quy tắc và giới hạn.Làm gì có nhiều tự do đến thế?Chúng ta đều là những kẻ bị giam cầm trong những chiếc lồng.Minh Ly chỉ có thể cúi đầu trầm mặc.Cố Tuyết Tường chậm rãi nhấp một ngụm cà phê: "Nếu không phải như thế, vậy tại sao không ở lại? Dù con và Sương Sương chỉ là quan hệ hợp đồng, Cố gia cũng có thể bảo đảm cho con cả đời vinh hoa phú quý. Chờ đến khi các con ba mươi tuổi, muốn có con thì cứ giống như dì sinh hai đứa nhỏ, cũng là một nhà hòa thuận vui vẻ."Một nhà hòa thuận vui vẻ, mấy chữ ấy thật mỉa mai.Trước giờ Minh Ly chưa từng cùng Cố Tuyết Tường bàn về vấn đề này, hóa ra bà lại nghĩ như vậy."Mẹ, vậy ngài từng hỏi qua ý của Sương Sương chưa?" Minh Ly hỏi.Cố Tuyết Tường nhàn nhạt ừ một tiếng: "Hỏi nó làm gì? Con bé từ trước đến giờ là người thực tế. Chẳng phải nó muốn tiếp tục sống cùng con, nên mới chuẩn bị ký tiếp hợp đồng sao?"Ngữ điệu thản nhiên, thái độ hờ hững ấy, giống hệt như Cố Thanh Sương.Không phải xem thường ai, chỉ là đơn thuần cảm thấy kiểu sống như vậy rất tốt, vô cùng tốt, cực kỳ tốt, nếu mọi người đều sống như vậy thì cũng tốt thôi.Cố Thanh Sương nói không sai, nàng đúng là một "Tiểu Cố Tuyết Tường".Chỉ khác ở chỗ, nàng chưa từng lăn lộn trong thương trường như Cố Tuyết Tường, vẫn chưa nhiễm bụi phàm tục của thế giới đó.Minh Ly thoáng tức giận, tuy không dám lớn tiếng với Cố Tuyết Tường, nhưng vẫn thẳng lưng, nghiêm túc hỏi ngược lại: "Vậy mẹ cảm thấy, hai người không có tình cảm cũng có thể sống với nhau cả đời sao?"Cố Tuyết Tường không tức giận, trái lại còn hứng thú nhìn Minh Ly, thậm chí ẩn chứa chút thưởng thức: "Không có tình cảm thì có thể bồi dưỡng."Minh Ly nói: "Nếu như nàng không thích con thì sao?""Vậy khiến nàng thích con." Cố Tuyết Tường mỉm cười: "Lúc nào cũng tự trách thì có ích gì? Không thích thì khiến nàng thích, không yêu thì khiến nàng yêu, sao cứ nghĩ mình không thể thay đổi người khác?"Minh Ly: "..."Đúng là... ngôn luận rất điển hình của Cố Tuyết Tường.Minh Ly cắn môi dưới: "Vậy ngài có biết, trước đây nàng từng rất thích một người không?"Nói ra lời này, thật sự là chẳng còn gì giấu giếm nữa.Minh Ly cũng mang tâm trạng "phá vỡ bình", hiện tại tâm tình của cô cực kỳ phức tạp. Một mặt, ở Cố gia cô đã học được rất nhiều, Cố Tuyết Tường cho cô cơ hội này, cô cũng thật sự muốn thử sức, biết đâu mình có năng lực tiềm ẩn nào đó chưa phát hiện. Mặt khác, cô lại rất muốn tiếp tục khiêu vũ, giấc mơ sân khấu Kinh An năm ấy chỉ còn chút nữa là thành, để rồi mãi là tiếc nuối.Vì thế, cô mới liều lĩnh gửi hồ sơ tới Viện vũ kịch Kinh An, bất chấp có thể bị Cố Tuyết Tường trách phạt.Bản thân cô không biết nên chọn thế nào, nên thẳng thắn nói ra tình trạng hiện tại, để xem Cố Tuyết Tường sẽ xử trí ra sao.Dù sao bà cũng không thể để một người mà tương lai sẽ trở thành người ngoài tới quản chuyện của Cố gia.Nếu Cố Tuyết Tường đã có can đảm như vậy, Minh Ly giờ cũng chẳng còn cách nào khiêu vũ, vậy thì cứ thuận theo.Dù sao, nếu trời sập thì đã có Cố Tuyết Tường chống đỡ, cùng lắm là cô mang tiếng ngu xuẩn hay phá của mà thôi.Minh Ly nhìn chằm chằm Cố Tuyết Tường, ánh mắt bà đảo qua mặt cô, chợt mỉm cười: "Thì sao?"À, quên mất, Cố Tuyết Tường là người thực tế, chưa bao giờ do dự như cô.Thứ gì bà coi trọng, cho dù bị cướp đi thì cũng sẽ tìm cách đoạt lại.Những chuyện như thế này, đối với bà căn bản chẳng phải vấn đề.Minh Ly bất đắc dĩ, chỉ nghe Cố Tuyết Tường thong thả nói: "Người kết hôn với Sương Sương là con.""Nhưng cô ta về nước rồi!" Minh Ly vội vàng nói.Cố Tuyết Tường nhướng mày: "Hóa ra con biết Thẩm Lê Đăng."Minh Ly: "...""Ngụy trang cũng khéo lắm." Cố Tuyết Tường như phát hiện món đồ chơi thú vị, nhìn cô cười: "Không giả vờ nữa à?""Không có." Minh Ly lập tức trở lại dáng vẻ ngoan ngoãn."Đã nói ra rồi thì không cần giả bộ." Hôm nay tâm trạng Cố Tuyết Tường dường như rất tốt, với Minh Ly cũng đặc biệt kiên nhẫn: "Đại tiểu thư Minh gia, cha của con là người rất thông minh, Cố gia ta từng có qua lại, nên ta tin tưởng gia phong của con."Cố Tuyết Tường bỗng nhắc đến cha Minh Ly, rồi bình thản nói: "Ta biết trước đây con được mọi người trong nhà cưng chiều, muốn làm gì thì làm, nên khi đến Cố gia mới cảm thấy mất tự do. Nhưng còn cách nào khác? Minh gia phá sản, cha con nhảy lầu tự vẫn, là Sương Sương thay con trả nợ đúng không? Đương nhiên, ta không có ý muốn tính toán gì, dùng bốn, năm trăm để đổi lấy một con dâu, ta cũng coi như hài lòng rồi.""Ban đầu ta không thích chuyện này, nhưng Sương Sương chỉ đích danh muốn kết hôn với con, ta mới đồng ý. Nhưng biểu hiện của con bây giờ khiến ta rất hài lòng. Những việc con làm ở Cố gia khiến ta cảm thấy Sương Sương chọn được bạn đời không tệ, vì thế ta sẵn lòng cho con cơ hội thử sức. Đây là quyết định của ta. Bất luận hai năm sau con có ly hôn với Sương Sương hay không, công ty này vẫn sẽ là của con. Nếu ly hôn, coi như Cố gia bồi thường cho con trong năm năm này. Nếu không ly hôn, càng tốt hơn, con chính là người Cố gia.""Những việc con làm?" Minh Ly kinh ngạc.Cố Tuyết Tường khẽ cười: "Con cho rằng những chuyện mờ ám mình làm qua có thể giấu được ta sao?""Mẹ, con không dám." Minh Ly đáp.Cố Tuyết Tường nói: "Ta điều tra rồi. Con và Cố Phỉ là bạn cùng phòng đại học, nên sau khi cưới Sương Sương, con đã thông qua cô ấy để tạo mối quan hệ với mẹ ta. Hiện giờ, trong số những người trẻ, người mẹ ta thích nhất là Cố Phỉ, kế đó là Sương Sương và con. Còn Mộng Điệp và Thanh Chi, con không qua lại với họ là đúng."Minh Ly: "..."Cô không ngờ rằng, những chuyện mình từng làm khi mới bước chân vào Cố gia, Cố Tuyết Tường đều biết, chỉ là bà chưa từng nói ra mà thôi.Chỉ là, trước sau như một, đối với Minh Ly vẫn nghiêm khắc."Ta nói những điều này không phải để dạy bảo con, chỉ là muốn nói cho con biết, không cần thiết cứ phải cùng ta chơi mấy trò Cung Tâm kế đó. Đối thủ của con xưa nay không phải ta." Cố Tuyết Tường nói: "Đối thủ của chúng ta là giống nhau."Minh Ly đột nhiên hiểu ra một chút ý vị: "Ngài không thích Thẩm Lê Đăng?"Cố Tuyết Tường im lặng.Một lúc lâu sau, Cố Tuyết Tường bình thản nói: "Nếu ta thích cô ta, thì người bước vào cánh cửa này sẽ không phải là con, Minh Ly."Minh Ly: "..."Thẳng thắn đến mức ấy khiến Minh Ly nhất thời không biết nên nói gì, cũng may Cố Tuyết Tường tự mình nói tiếp: "Chỉ là con không cần dùng ánh mắt đó để nhìn ta. Cô ta và Sương Sương chia tay là chuyện của hai người họ, ta không hề nhúng tay."Cố Tuyết Tường khi đó chỉ là tạm thời giữ Cố Thanh Sương lại, không để hai người họ quá sớm kết hôn mà thôi.Cuối cùng, Thẩm Lê Đăng nhận được lời mời từ Viện ca kịch Paris, liền bỏ lại Cố Thanh Sương.Minh Ly không biết nên nói gì cho phải.Khi thật sự trò chuyện với Cố Tuyết Tường, cô lại cảm thấy bà có phần quá thẳng thừng."Thật ra sống đến tuổi ta rồi, con sẽ nhận ra những thứ gọi là tình yêu, chỉ là thứ mông lung mơ hồ, tiền tài và quyền lực mới là thứ chân thực có thể nắm trong tay.""Còn nữa, hồ sơ con nộp cho Viện vũ kịch Kinh An, là ta đã cho người đè xuống."Minh Ly sững sờ: "Ngài có ý gì?""Nếu đã nói thẳng, ta cũng không cần giấu con, miễn cho sau này con biết rồi lại oán ta trong lòng." Cố Tuyết Tường bình tĩnh nói: "Hiện tại con vẫn là vợ của Sương Sương, là người được ta rèn luyện, là con dâu của Cố gia. Con có thể xuất hiện trước công chúng, có thể đóng phim cùng bạn bè, tăng thiện cảm trước công chúng, chuyện đó có lợi cho hình ảnh tập đoàn. Nhưng con không thể đi khiêu vũ, đặc biệt là ở Viện vũ kịch Kinh An.""Tại sao?" Minh Ly hỏi: "Khiêu vũ là chuyện gì mất mặt sao?"Cố Tuyết Tường lắc đầu: "Không. Chỉ là con còn có việc quan trọng hơn phải làm.""Ba năm nay con đã dốc hết sức vào công việc này còn chưa đủ, làm sao có thể vừa khiêu vũ vừa điều hành việc thu mua công ty cho tốt?""Vì vậy ngài đã sớm chọn giúp con rồi đúng không?" Minh Ly hỏi lại.Khoảnh khắc này, cô mới cảm thấy Cố Tuyết Tường giống như mẹ ruột của mình vậy.Bị sắp đặt, kiểm soát.Mặc dù biết Cố Tuyết Tường nói đúng, là vì tốt cho mình, nhưng cách bà đối xử hoàn toàn khác biệt với những gì cô nhận được từ nhỏ.Không khỏi khiến cô cảm thấy nghẹt thở như bị bóp cổ."Nói đúng ra, ta là thay vợ của Sương Sương chọn con đường tốt nhất." Cố Tuyết Tường nói: "Nếu một ngày nào đó con thật sự ly hôn với Sương Sương, vẫn muốn khiêu vũ, ta có thể sắp xếp cho con một vị trí tại Viện vũ kịch Kinh An."Minh Ly: "..."Làm việc thật kín kẽ, không chê vào đâu được, khiến người ta chẳng thể chọn sai đường."Ta biết con giận ta, nhưng hãy nghĩ kỹ xem có muốn tiếp nhận Tinh Vãn hay không." Cố Tuyết Tường nói.Minh Ly hầu như không chút do dự, dứt khoát trả lời: "Con nhận.""Ta biết mà, con là người thông minh. Minh Ly, ta không nhìn lầm con.""Mẹ đã cắt đứt con đường kia của con, con chỉ có thể chọn một con đường khác."Cố Tuyết Tường không gấp, thấp giọng nói: "Người có đủ năng lực thì có thể vừa làm cái này, vừa làm cái kia."Minh Ly gật đầu: "Con biết rồi.""Chuyện Thẩm Lê Đăng về nước không liên quan đến con." Cố Tuyết Tường nói: "Cô ta chỉ về dự lễ cưới của Thẩm Sơ, chờ hôn lễ xong sẽ lại quay về Paris." "Nhưng con nghe nói cô ta đã từ chức ở Viện ca kịch Paris rồi." Minh Ly nói. Cố Tuyết Tường dừng lại, rồi thản nhiên nói: "Chỉ cần trên người tỏa ra mùi hương đủ hấp dẫn, thì cho dù bên ngoài ong bướm bay điên đảo thế nào cũng chẳng sao."...Cuộc "tâm sự" lần này giữa Minh Ly và Cố Tuyết Tường là điều mà trước đây Minh Ly chưa bao giờ tưởng tượng đến.Kết quả, tạm được đi.Dù sao thì hiện tại Minh Ly không còn con đường nào khác, chỉ có thể thử làm thôi.Từ sau đêm hai người cùng làm, quan hệ giữa cô và Cố Thanh Sương cũng hòa hoãn hơn một chút, chủ yếu là Minh Ly về nhà muộn, còn Cố Thanh Sương thường làm việc trong thư phòng. Hai người chỉ chạm mặt nhau khi ngủ.Có lẽ đêm ấy, Cố Thanh Sương đã cảm nhận được việc ngủ dựa trên cơ thể người khác thoải mái thế nào, nên mấy ngày nay đều gối lên cánh tay Minh Ly mà ngủ.Mỗi sáng tỉnh dậy, tay Minh Ly đều tê, nhưng thường là Cố Thanh Sương đã dậy trước.Hôm đó, cánh tay Minh Ly bị đè đến tê rần, khi tỉnh lại thì phát hiện Cố Thanh Sương vẫn đang ngủ trong lòng mình.Minh Ly không nhịn được mà ngắm nhìn nàng thêm một lúc, mãi đến khi Cố Thanh Sương tỉnh dậy, bốn mắt nhìn nhau, Minh Ly cũng chẳng hiểu sao lại cúi xuống hôn nhẹ lên trán nàng.Cố Thanh Sương ngây người, Minh Ly cũng đơ ra.Lúng túng đến mức không biết làm gì, cô chật vật giải thích: "Em... em chỉ là muốn rút cánh tay... không cẩn thận...""Không sao." Cố Thanh Sương ngồi dậy, "Tôi lại gối lên tay em ngủ cả đêm, thật ngại quá."Minh Ly: "..."Cố Thanh Sương lịch sự đến mức khiến Minh Ly không biết nên nói gì.Minh Ly vẫy vẫy tay: "Đã ngủ chung một giường rồi, nói vậy cũng hơi khách khí quá.""Ồ." Cố Thanh Sương khựng lại, "Cảm ơn."Minh Ly: "..."Một buổi sáng cứ thế trôi qua trong ngượng ngùng.Ngoài ra, giữa hai người, mọi thứ lại trở về như cũ.Quả nhiên đã biến thành trạng thái "yên ổn" mà Cố Thanh Sương muốn.Minh Ly cũng bắt đầu bận rộn lên, một tuần liền không cùng ai ăn cơm, thậm chí cũng chưa gửi cho Chúc Hàn Tinh một tin nhắn nào.Việc thu mua và chỉnh đốn một công ty, đối với cô mà nói, là một lĩnh vực hoàn toàn mới.Nhưng nếu đã quyết định làm thì phải làm cho tốt.Minh Ly bận rộn đến mức trời đất đảo lộn, ngay cả trợ lý Lâm cũng không nhìn nổi, mua cho cô một ly cà phê, không nhịn được nói: "Không thì hôm nay nghỉ ngơi một chút?""Không cần." Minh Ly chỉ vào chồng tài liệu trên bàn, nói: "Còn rất nhiều việc chưa xong."Trợ lý Lâm: "..."Trợ lý Lâm tiện thể nhắc cô: "Minh tiểu thư, ngày mốt là tiết Thanh Minh, ngài xem có muốn trống lịch ngày đó không?"Minh Ly ngẩn người một chút, tiết Thanh Minh, cô phải đi tảo mộ cha."Được, cảm ơn trợ lý Lâm." Minh Ly cười xán lạn với cô ấy."Không có gì." Trợ lý Lâm đi mua cà phê, Minh Ly vừa định mở một tập văn kiện ra xem thì điện thoại vang lên.Là Minh Hi gọi tới.Hôm nay đang là giờ học, Minh Hi còn ở trường, sao lại gọi điện cho cô giữa trưa thế này?Minh Ly nghe máy: "Alo?""Chào ngài, là người giám hộ của Minh Hi phải không? Làm phiền ngài đến trường một chuyến." Một giọng nữ trưởng thành truyền tới: "Minh Hi ở trong trường có đánh nhau với bạn học, tình huống hơi nghiêm trọng, có thể cần phụ huynh hai bên gặp mặt trao đổi. Chúng tôi đã thông báo cho phụ huynh bên kia rồi, ngài xem có thể đến được không?"Minh Ly: "..."Minh Hi luôn ngoan ngoãn, sao lại đánh nhau với người ta được?Minh Ly hơi khó hiểu, lập tức đứng dậy cầm túi đi ra ngoài: "Được rồi, cô giáo, tôi đến ngay."Trên đường đến trường, Minh Ly gọi điện cho trợ lý Lâm, nói có việc gấp phải rời đi, dặn mọi việc cứ tiếp tục như thường.Kinh An Tứ Trung là trường cũ của Minh Ly, nhưng sau bao năm, trường đã được tu sửa, xây thêm dãy mới, cô mất kha khá công sức mới tìm được văn phòng chủ nhiệm lớp của Minh Hi.Người đứng trong đó chính là cô giáo dạy tiếng Anh thời trung học của cô.Trong phòng có ba học sinh: một nam hai nữ. Nam sinh cao to, đầu đinh, mặt sưng tím, khóe miệng còn rướm máu, bộ dạng hung hăng ngạo mạn.Minh Hi và một nữ sinh khác đứng ở xa hơn một chút, cô bạn kia thì rụt rè, còn Minh Hi đứng chắn trước mặt che chở cho cô ấy.Minh Ly tiến đến chào hỏi: "Cô giáo, đã lâu không gặp.""Em là Minh Ly? Chị của Minh Hi?" Cô chủ nhiệm hỏi.Minh Ly gật đầu.Vì mấy năm nay Minh Hi luôn đứng đầu lớp, thường được biểu dương trong họp phụ huynh, nên phần lớn các buổi họp đều do mẹ đến, đây là lần đầu Minh Ly xuất hiện.Lần này vừa xảy ra chuyện, Minh Hi lại lập tức gọi chị tới.Đúng là chuyện tốt thì không tới lượt cô, còn bị mắng là có phần ngay.Minh Ly nhìn qua Minh Hi, cô bé ưỡn thẳng người: "Chị, em không sao."Minh Ly: "..."Được rồi, biết rồi.Một cô gái đánh cho cậu con trai mũi bầm mặt sưng, đáng tự hào lắm à?Ờ thì, đúng là đáng tự hào thật.Minh Ly cảm thấy cha mình đúng là nhìn xa trông rộng, năm xưa ông bắt Minh Hi học võ, vừa rèn luyện sức khỏe, vừa phòng thân khỏi bị bắt nạt.Bây giờ thấy rõ tác dụng rồi đó!Dù sao đối phương cũng là con trai, sức mạnh lại lớn, Minh Hi dù thắng thì mặt mũi cũng đỏ đỏ, nhìn qua như dấu bàn tay, khiến Minh Ly nhìn mà xót ruột.Có cô giáo ở đây, Minh Ly chỉ có thể hỏi: "Cô, chuyện là thế nào vậy? Minh Hi sao lại đánh nhau với bạn?"Cô giáo thở dài: "Chờ phụ huynh của bạn Thẩm Sưởng đến rồi nói cùng lúc."Minh Ly gật đầu: "Vậy tôi có thể hỏi Minh Hi trước được không?""Được." Cô giáo nói: "Nhưng đừng vội tin con em mình, hãy để giáo viên xác minh."Minh Ly "ừm" một tiếng, rồi nói: "Đi."Minh Ly vừa đi tới, Minh Hi liền kéo tay cô: "Xin lỗi chị, lại gây phiền phức cho chị.""Không sao." Minh Ly đưa tay chạm vào mặt em, Minh Hi đau đến mức né tránh."Đau lắm à?" Minh Ly hỏi."Đương nhiên là đau. Tên khốn đó tát em mấy phát liền."Cô giáo nghe vậy khẽ ho một tiếng, trừng mắt: "Minh Hi, không được nói tục."Minh Hi bĩu môi.Bên kia, Thẩm Sưởng bắt đầu la lớn: "Mẹ mày nói cái gì hả! Lo chuyện bao đồng! Chết tiệt thật!""Thẩm Sưởng!" Cô giáo hét lên."Cái con mẹ nó hét cái gì mà hét! Không phải vì con điếm học giỏi đó sao! Ba tôi mỗi năm quyên bao nhiêu tiền cho trường này bà biết không? Tôi nhịn bà lâu lắm rồi! Đồ đàn bà mãn kinh!" Thẩm Sưởng vừa mắng vừa hất ghế, nện mạnh xuống đất, trông rất ngông cuồng.Minh Ly đột nhiên cảm thấy Minh Hi đánh còn nhẹ quá.Thứ này đáng lẽ phải bị đè xuống đất mà tẩn cho tơi bời mới đúng.Cô bạn gái đứng sau Minh Hi bị âm thanh lớn dọa sợ, cả người run lập cập như cái bàn chải điện đang bật chế độ mạnh nhất.Minh Ly lập tức kéo hai cô bé ra sau, không nói một lời, chỉ nhìn thằng bé kia, ánh mắt sắc lạnh khiến hắn nhíu mày: "Con mẹ nó, bà chị là ai? Nhìn quen mắt thế nhỉ?""Bạn học." Minh Ly lạnh giọng: "Cậu không thể bỏ từ "mẹ" ra mỗi khi nói chuyện à?"Thẩm Sưởng ngẩn ra."Người thiếu thứ gì thì hay treo thứ đó bên miệng." Minh Ly lạnh tanh: "Còn nhỏ tuổi mà đã như thế, không có người lớn dạy dỗ à? Cha cậu cho trường bao nhiêu tiền hả? Có đủ để mua lại đạo đức bị mất của cậu không?""Người nhà của em sắp đến. Bạn học Thẩm Sưởng, nếu không nghe lời thì tôi sẽ xin chuyển lớp, tôi sẽ trực tiếp nói với hiệu trưởng." Cô giáo chủ nhiệm lạnh mặt nói: "Loại con nhà giàu như em, tôi gặp nhiều rồi. Kinh An Tứ Trung này phú nhị đại nhiều như cá, đến lượt em tác oai tác quái chắc?"Chủ nhiệm lớp cũng từng thấy qua cảnh tượng này rồi."Vừa rồi từng lời từng hành động của em đều bị quay lại hết rồi. Nếu trường không quản được em, tự khắc có nơi quản được."Minh Ly cúi đầu, hỏi nhỏ Minh Hi: "Nó làm gì khiến em tức đến mức phải đánh?"Dù cô đã đoán được Minh Hi không sai, nhưng vẫn cần biết rõ, để lát nữa khi phụ huynh tới còn giữ vững thế chủ động.Minh Hi kéo môi: "Hắn là đồ biến thái, hất váy nữ sinh còn tháo khóa áo ngực của em. Có bệnh à?"Minh Ly: "..."Đánh hay lắm.Đánh hơi nhẹ.Nghe vậy, Minh Ly trong lòng đã có chủ ý, ánh mắt nhìn Thẩm Sưởng càng thêm ác liệt, lát nữa mặc kệ người nhà hắn là ai, cô tuyệt đối không giảng hoà.Nhìn vết đỏ trên mặt Minh Hi, cô càng không chịu nổi.Minh Ly là kiểu người có thể chịu thiệt về mình, nhưng nếu người bên cạnh chịu uỷ khuất thì tuyệt đối không thể nhịn được.Dưới sự đe doạ của cô giáo, Thẩm Sưởng cũng im lặng lại.Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Minh Ly lập tức chuẩn bị sẵn sàng như sắp ra trận.Một giây sau, liền nghe Minh Hi sững sờ kêu lên: "Chị dâu?"Minh Ly cũng bối rối, Minh Hi hỏi nhỏ: "Chị sợ chúng ta đánh không lại nên gọi thêm chị dâu tới hả?"Minh Ly còn chưa kịp phản ứng, thì bên kia Thẩm Sưởng đã mừng rỡ reo lên: "Chị Sương Sương! Cuối cùng chị cũng tới rồi! Con mẹ nó, tôi bị bắt nạt thảm lắm!" **********************Tác giả có lời muốn nói: Minh Hi: Gọi cái đếch gì! Cho mi một bạt tai bây giờ!
Minh Ly: Được được được, hóa ra chị còn quen biết thằng dở hơi này.
Cố Thanh Sương: ... Không phải... Em nghe tôi giải thích...
Minh Ly: Được được được, hóa ra chị còn quen biết thằng dở hơi này.
Cố Thanh Sương: ... Không phải... Em nghe tôi giải thích...