[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 23.2
Minh Ly đang tắm trong phòng, tiếng nước chảy róc rách.Cố Thanh Sương cởi quần áo ngoài, chỉ còn lại nội y, rồi đẩy cửa bước vào phòng tắm.Ánh đèn mờ ảo chiếu lên cơ thể người trước mặt, như thể một tác phẩm nghệ thuật được chạm khắc tỉ mỉ.Minh Ly nghe thấy tiếng động, quay đầu lại.Nhìn thấy Cố Thanh Sương thì giật mình, nhưng rất nhanh đã hiểu Cố Thanh Sương muốn làm gì.Ánh mắt Cố Thanh Sương sâu thẳm nhìn chằm chằm cô.Minh Ly không muốn yếu thế, trừng mắt nhìn lại.Cố Thanh Sương đi về phía cô, Minh Ly lau nước trên mặt, lạnh lùng nói: "Chờ chút."Cố Thanh Sương nhướng mày: "Không muốn?"Minh Ly mím môi: "Sao lại tới đây?"Cố Thanh Sương không nói.Minh Ly khoá nước, không còn tiếng nước chảy ào ào, hơi nước toả ra trong không gian kín khiến người ta thở không nổi.Nhưng lúc này Minh Ly cái gì cũng không mặc, cả người phủ đầy những hạt nước, từng giọt trượt xuống trên làn da tạo thành những vệt cong lấp lánh.Cố Thanh Sương vẫn còn hai mảnh quần áo, không kín đáo nhưng cũng không lộ.Minh Ly cũng không ngại bản thân bị nàng nhìn, đâu phải chưa từng thấy qua, nhưng cô không hài lòng việc Cố Thanh Sương vẫn còn giữ lại lớp che chắn cuối cùng, trong khi cô thì chẳng còn gì.Không công bằng.Sau một hồi im lặng, Cố Thanh Sương lên tiếng: "Tôi muốn hút thuốc."Minh Ly hơi sững lại, nhất thời chưa kịp phản ứng, hút thuốc với làm tình liên quan gì nhau.Rất nhanh cô đã nhớ lại đêm ấy, Cố Thanh Sương nói muốn cai thuốc.Cô quên mất mình đã trả lời như thế nào, lúc đó buồn ngủ rũ rượi, hận không thể chôn luôn đầu vào gối, mặc kệ tất cả.Nhưng cô khẳng định là bản thân đã thuận theo Cố Thanh Sương, bởi vì buổi tối hôm ấy các nàng đều rất sung sướng, là loại sung sướng vô cùng thuần tuý khiến toàn thân căng thẳng, như vừa trải nghiệm chuyến tàu lượn siêu tốc kích thích nhất thế giới.Sau cơn cao trào là khoái cảm tê dại cả da đầu.Vì vậy, cô chắn chắn đã chiều theo ý của Cố Thanh Sương.Xem ra Cố Thanh Sương là kiểu người muốn thứ gì là nhất định phải có, tối hôm qua không đạt được, hôm nay nói rõ ra rồi thì phải làm cho bằng được.Minh Ly nghe vậy nở nụ cười, cũng không chống cự. Trong không gian bí bách này, chỉ nhìn Cố Thanh Sương một chút, tâm tình cô đã dễ dàng bị khơi dậyĐáng nói là Cố Thanh Sương xưa nay sẽ không làm như vậy.Hành vi này, nếu ở trong từ điển của Cố Thanh Sương có lẽ đã được xếp vào loại: câu dẫn.Mà Cố Thanh Sương cao ngạo sao có thể làm ra chuyện như vậy?Minh Ly cảm thấy đêm nay Cố Thanh Sương đặc biệt kiên nhẫn, ánh mắt lướt qua một vòng trên người nàng, nhẹ nhàng nói: "Chỉ như vậy thôi sao?""Không thì sao?" Cố Thanh Sương hỏi lại: "Còn chưa đủ?""Nhưng em cái gì cũng không mặc a." Minh Ly nói.Thân thể Cố Thanh Sương bị nhiệt khí vây quanh, lỗ chân lông cũng mở ra: "Vậy em muốn thế nào?"Minh Ly cười cười, không trả lời ngay. Cố Thanh Sương đi về phía trước nửa bước, Minh Ly ngăn lại: "Chờ đã."Ngữ khí nàng lạnh nhạt, nhưng rất mê người: "Em có thể, tự tay cởi."Đây quả thật là một điều kiện rất hấp dẫn.Trước đây cũng là Minh Ly tự tay cởi, nhưng trong tình cảnh như vậy thì Minh Ly chưa từng thử qua.Nói đúng ra thì trước đây, nơi mà họ làm chuyện đó đều rất đơn điệu: ở trên giường trong phòng, hiếm hoi lắm thì cũng là trên sô pha phủ đệm lông thôi, chứ đừng nói đến phòng tắm.Cố Thanh Sương có nhu cầu cao ở phương diện này, dù sao cũng tuổi ba mươi mà, áp lực công việc lớn, nhu cầu sinh lý dồi dào hơn một chút so với Minh Ly. Nhưng yêu cầu của nàng cũng rất cao, phải ở nơi sạch sẽ, phải tắt đèn, không thoải mái đến mức tê dại thì sẽ không kêu.Trước khi quen nàng, Minh Ly như một tờ giấy trắng, tuy hiện tại đã được "khai sáng" nhưng vẫn còn hạn chế.Nhưng đối với phòng tắm play thì có hiểu biết.Đáng nói là Cố Thanh Sương cứ như thế mà bước vào, tươi mát tràn đầy sức sống.Trong lòng Minh Ly đã bùng lên một đám lửa. Nếu không thể đàm luận chuyện tình cảm, vậy thì cứ ngủ thôi, ngủ lâu thì thân thể sẽ tự nhiên nảy sinh ràng buộc.Hơn nữa, cô hận không thể ngay lập tức làm Cố Thanh Sương đến khóc nức nở, khóc thật to, như vậy mới có thể phát tiết phần nào cơn bực bội trong lòng mình.Minh Ly đã thoáng động lòng với đề nghị ấy của Cố Thanh Sương, ánh mắt đã không còn thuần khiết, lạnh lùng nói: "Không."Cố Thanh Sương trừng mắt nhìn cô: "Em muốn như thế nào?""Chị tự mình cởi." Minh Ly nói: "Cởi sạch rồi hãy lại đây."Sợ Cố Thanh Sương không vui bỏ đi, Minh Ly còn gọi thêm xưng hô thân mật chỉ xuất hiện trên giường: "Bảo bối à."Ánh mắt Cố Thanh Sương loé lên, đảo qua thân thể Minh Ly.Trẻ trung, xinh đẹp, da dẻ căng mịn, phơi phới thanh xuân."Xem đủ chưa?" Minh Ly hỏi.Cố Thanh Sương im lặng."Nếu chị không muốn cởi." Minh Ly nói: "Vậy đợi em mặc đồ vào rồi chị hãy tới?"Toàn thân cô đã ướt đẫm, nhưng vẫn nói ra những lời này, giống như nhất định phải đem hai chữ "công bằng" quán triệt đến cùng.Cố Thanh Sương nhíu mày: "Tại sao em không cởi? Tự tay cởi không phải càng có cảm giác thành tựu?"Minh Ly cắn môi dưới: "Em muốn nhìn chị tự mình cởi."Giống như đi hái đóa hoa thánh khiết nhất trên đỉnh Tuyết Sơn, tự tay hái xuống sẽ có cảm giác thành công.Nhưng nếu tất cả những kẻ mơ ước đóa hoa kia đều không thể hái được, mà khi bạn vừa tới, đóa hoa ấy lại tự nguyện rơi vào tay bạn, như vậy càng có một loại cảm giác thành tựu khó tả.Minh Ly cảm thấy chính mình có chút u ám.Lúc này, hễ cứ tưởng tượng ra cảnh Cố Thanh Sương tự thoát quần áo, cảm xúc liền không nhịn được mà cuộn trào, toàn thân đều bị kích thích đến hưng phấn.Ngoài mặt Minh Ly vẫn không biểu lộ gì, yên tĩnh chờ đợi.Cố Thanh Sương như đang cân nhắc tính khả thi của hành động này, một lát sau, nàng đưa tay ra sau lưng, ấn nhẹ một cái, bốn chiếc móc cài lập tức bung ra.Nội y màu trắng cứ thế rơi xuống đất, bị ướt nhưng vẫn đẹp.Minh Ly không chút biến sắc mà nhìn nàng, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống, nhưng ngữ khí vẫn bình tĩnh: "Tiếp tục."Ánh mắt hai người chạm nhau, bàn tay đặt bên hông của Cố Thanh Sương vô thức co lại, cảm giác hưng phấn đã lan toả khắp cơ thể ngay cả khi còn chưa bắt đầu.Trước đây chưa từng trải qua cảm giác đó, nhưng đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sương nhìn thấy ánh mắt chiếm hữu mãnh liệt đến đáng sợ của Minh Ly.Minh Ly chắc chắn không biết bản thân mình trong cuộc sống thường ngày và lúc ở trên giường có sự tương phản rất lớn.Phần lớn thời gian Minh Ly luôn dịu dàng. Lúc mới bắt đầu, cô rất ôn nhu, nhưng càng về sau càng mạnh mẽ xâm chiếm.Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến Cố Thanh Sương thích làm cùng Minh Ly.Nàng thích nhìn thấy ánh mắt ấy của Minh Ly.Cả hai đều trần trụi, không nguỵ trang, chỉ còn cảm xúc mãnh liệt cùng vui sướng nguyên thuỷ nhất, thuần tuý đến mức chỉ cần phát ra vài âm tiết là đối phương đã có thể hiểu ý.Không chỉ thể xác, mà cả tâm hồn.Động tác của Cố Thanh Sương chậm lại, như đang cố tình khiêu khích Minh Ly, Minh Ly cũng không bị dao động, rất kiên nhẫn nhìn chằm chằm nàng.Nước nóng đã lâu không chảy ra, hơi nước trong phòng tắm cũng tản đi gần hết, trên tấm gương mờ hơi nước phản chiếu mơ hồ bóng dáng Cố Thanh Sương.Hơi ấm trên người Minh Ly đã tan, cô không khỏi run lên vì lạnh.Cố Thanh Sương để ý, nhắc nhở cô mở nước nóng, Minh Ly lắc đầu: "Chị không cởi, em không mở.""Em bị cảm thì người khó chịu là em." Cố Thanh Sương nói."Lo cho em à?" Minh Ly khẽ cười: "Vậy thì chị cởi đi."Vừa dứt lời, Cố Thanh Sương đã kéo chiếc quần lót cuối cùng trên người xuống.Thuận tiện tiến lên mở vòi nước. Nước nóng xối lên hai thân thể, Cố Thanh Sương trong nháy mắt cũng ướt nhẹp, tóc dài dính trên lưng.Nhưng trông nàng chẳng hề chật vật.Cố Thanh Sương trong màn nước lên tiếng hỏi: "Trêu đùa tôi vui lắm sao?"Minh Ly ôm lấy eo nàng, cùng thân thể nàng dính chặt vào nhau, lòng bàn tay nâng đỡ sau gáy nàng, thấp giọng nói bên tai: "Bảo bối, này không phải trêu đùa."Cố Thanh Sương phát ra một tiếng thở dốc trầm thấp từ mũi.Minh Ly cắn vào cổ nàng, rồi nhẹ nhàng liếm láp."Đây là tình thú." Minh Ly thì thầm vào tai nàng. . . .Minh Ly đêm nay không hề hạ thủ lưu tình, trong phòng tắm hai lần, về phòng ngủ một lần.Ba lần, mỗi lần đều khiến Cố Thanh Sương tiêu hao không còn chút sức lực nào.Làm xong nằm co quắp ở trên giường, miệng vẫn còn cắn chặt chăn.Mái tóc ướt nhẹp làm ga trải giường và vỏ chăn đều ướt, đương nhiên, những dấu vết trên ga trải giường và vỏ chăn đâu chỉ là nước từ trên tóc.Cố Thanh Sương đưa ánh mắt mông lung nhìn Minh Ly, ngữ khí thoả mãn: "Minh Ly, em đối với tôi là có bao nhiêu oán hận.""Không phải oán hận." Minh Ly cũng gục xuống bên cạnh nàng, kiệt sức, cảm giác ngón tay muốn co giật, nhưng vẫn vòng tay kéo nàng vào lòng, thuận thế ôm chặt nàng: "Đây là. . ."Minh Ly định nói là yêu, nhưng lại cảm thấy từ này không hợp với hai người họ, thế là im lặng.Nói chưa xong đã dừng lại, Cố Thanh Sương tưởng cô ngủ rồi, nhìn qua thì phát hiện cô đang trợn tròn mắt nhìn lên trần nhà."Là cái gì?" Cố Thanh Sương lười biếng hỏi.Minh Ly cười cười: "Chị cảm thấy là cái gì?"Cố Thanh Sương nói: "Em nghĩ gì làm sao tôi biết?""Vậy chị cũng đừng biết." Minh Ly nói: "Cũng đừng hỏi, thoải mái là được."Mí mắt Cố Thanh Sương giằng co một hồi, như muốn mở mắt ra, nhưng uể oải đến không mở ra được, nàng cong môi cười: "Thời gian lâu như vậy rồi, còn có thể nghe được câu này từ miệng em.""Câu gì?" Minh Ly hỏi.Cố Thanh Sương: "Thoải mái là được.""Chẳng lẽ không đúng sao?" Minh Ly nói: "Chị cứ hỏi tới hỏi lui.""Đây là chê tôi hỏi lắm?" Cố Thanh Sương đã rất buồn ngủ, nói chuyện lộ ra vẻ lười nhác, còn nuốt chữ.Nhưng rõ ràng, tâm tình so với lúc trong thư phòng đã tốt hơn nhiều, còn có thể cười.Trải qua giao lưu thân thể mức độ sâu, trong tiềm thức liền cảm thấy khoảng cách giữa hai người rút ngắn lại.Mà nàng cùng Minh Ly trò chuyện cũng đã chay mặn không kiêng kỵ."Không phải." Minh Ly nói: "Chị hỏi làm em khó trả lời."Cố Thanh Sương: "Hả?"Minh Ly không định cùng nàng nói rõ là khó ở chỗ nào, có mấy lời vẫn nên giữ trong lòng, nhưng Cố Thanh Sương hiện tại rất muốn biết, đưa tay chọt chọt eo cô: "Cụ thể một chút."Minh Ly: ". . .""Chị không mệt sao?" Minh Ly đổi chủ đề.Cố Thanh Sương cuộn tròn người, như con mèo tìm chỗ tránh gió. Theo góc nhìn tâm lý học, đây là tư thế ngủ thể hiện sự thiếu cảm giác an toàn. Minh Ly không động đậy, liền thấy nàng nép vào vai mình, gối đầu lên ngực mình, rõ ràng xem thân thể của mình là gối ôm. Minh Ly cũng không nhúc nhích, ôm nàng chặt hơn.Cố Thanh Sương mơ hồ đáp: "Mệt.""Vậy thì ngủ đi." Minh Ly nói: "Đừng thắc mắc nhiều như thế."Chị sẽ không muốn biết.Cố Thanh Sương lại cười: "Em đêm nay xấu tính ghê.""Có sao?" Minh Ly không thừa nhận: "Là chị mệt nên ảo giác thôi.""Tôi là buồn ngủ, không phải bị ngốc." Không hiểu sao, Cố Thanh Sương nói xong lại như bị chọc trúng điểm cười, nàng híp mắt, cười khúc khích trên vai Minh Ly, cả người run lên như hoa lay trong gió.Minh Ly bất lực nhìn nàng: "Chị không mệt sao?"Nói rồi vươn mình đè nàng xuống giường, hai tay giữ chặt tay nàng. Mái tóc ướt của Cố Thanh Sương xoã tung trên giường, nàng khép hờ đôi mắt, lông mi rất dài.Cố Thanh Sương có làn da trắng lạnh, dưới ánh đèn trong phòng, làn da ấy lại càng sáng. Tuy đã ba mươi tuổi và thường xuyên thức đêm, nhưng ông trời lại ban cho nàng lợi thế để có thể tùy hứng, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng không thấy rõ. Minh Ly lúc này có chút hâm mộ, cô là kiểu người chỉ cần thức một đêm liền hiện rõ quầng thâm.Ánh mắt Minh Ly dán chặt vào nàng, ngẩn ngơ vài giây.Cố Thanh Sương cười: "Nhìn đến phát ngốc?"Minh Ly: "Gương mặt của chị thật đẹp.""Tôi biết." Cố Thanh Sương nói: "Nhưng em nói thật hay là nói dối?"Minh Ly cảm thấy trạng thái của Cố Thanh Sương bây giờ không giống vừa mới làm tình, mà giống như uống nhầm rượu giả hơn.Nhưng Cố Thanh Sương trông rất thoải mái, khiến Minh Ly cũng thư giãn hơn, trò chuyện không còn dè dặt: "Đương nhiên là nói thật."Cố Thanh Sương khẽ rầm rì như mèo, không biết là hài lòng hay không.Minh Ly bị nàng quấy rầy một phen, đến cơn buồn ngủ cũng tan biến. Thân thể tuy mệt rã rời nhưng tóc còn ẩm, cô không ngủ được.Tóc của Cố Thanh Sương cũng còn ướt, ga giường và vỏ chăn đều ẩm, Minh Ly không thể để nàng ngủ như vậy, sáng mai dậy chắc chắn sẽ đau đầu. Nhưng nhìn Cố Thanh Sương ngủ say, Minh Ly lại không nỡ gọi dậy.Khi Cố Thanh Sương đổi tư thế trong lòng cô, Minh Ly nhẹ nhàng nâng đầu nàng lên, cẩn thận đứng dậy đi vào phòng tắm.Cô lấy máy sấy ra, đặt Cố Thanh Sương tựa vào ngực mình, sợ tiếng gió làm ồn nên chỉnh mức nhỏ nhất cho nàng.Tóc Cố Thanh Sương không ngắn, xoã xuống là chạm tới vị trí xương bướm.Minh Ly chậm rãi sấy tóc cho nàng, Cố Thanh Sương ngủ không thoải mái, thỉnh thoảng lại trở mình, nhưng vẫn không tỉnh.Khi tóc gần khô, Minh Ly bôi tinh dầu lên tóc nàng, xoa đều rồi tiếp tục sấy nhẹ.Mái tóc ướt ban đầu giờ đã khô thoáng, phảng phất mùi cam quýt nhàn nhạt, là mùi của dầu dưỡng.Tay của Minh Ly tuy mỏi, nhưng vẫn hài lòng ngắm nhìn Cố Thanh Sương đang ngủ say. Cố Thanh Sương, vẫn là lúc ngủ mới đáng yêu.Minh Ly cảm thấy mình thật đúng là có bệnh, buổi tối còn đối đầu với Cố Thanh Sương, thề rằng đời này sẽ không đối xử tốt với nàng nữa, nhưng giờ lại không nhịn được mà chăm sóc nàng.Không cầu báo đáp, chỉ cần nhìn thấy nàng ngủ yên thì Minh Ly đã thấy vui rồi.Minh Ly bế nàng đặt lên sô pha, rồi lao vào thay ga giường và vỏ chăn.Trong phòng chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ đèn ngủ. Cố Thanh Sương ngủ yên bình trên sô pha đối diện, khiến trong lòng Minh Ly tự nhiên sinh ra một loại cảm giác thỏa mãn.Vội vàng thay xong ga giường, ném đồ cũ vào giỏ đồ bẩn, Minh Ly cảm thấy cơ thể mình như sắp tan ra, nhưng Cố Thanh Sương vẫn còn ngủ ở mép sô pha.Minh Ly đấm nhẹ hông mình, rồi đi bế Cố Thanh Sương trở lại giường.Cố Thanh Sương tỉnh lại khi cánh tay đang vòng qua cổ Minh Ly, nàng mơ màng, mí mắt như bị dính keo, chớp chớp nhìn Minh Ly."Mấy giờ rồi?" Nàng chui vào ngực Minh Ly như muốn né tránh ánh sáng, bình thường lạnh lùng thế mà khi ngủ lại vô cùng mềm mại.Minh Ly khẽ nói: "Ba giờ bốn mươi.""Em còn chưa ngủ?" Cố Thanh Sương vùi đầu xuống gối, ngửi thấy mùi thơm mới mẻ, nàng hít sâu một hơi rồi tròn mắt hỏi Minh Ly: "Em thay ga giường?" "Ừm." Minh Ly nói: "Ngủ đi, em sấy tóc xong sẽ ngủ." "Em giúp tôi sấy tóc?" Cố Thanh Sương lười nhác hỏi.Minh Ly giục: "Ừm, nhanh ngủ đi."Cố Thanh Sương nằm trên giường, nửa mê nửa tỉnh nói: "A Ly, em thật tốt."Minh Ly nghiêng mắt nhìn nàng, vén lọn tóc che trên mặt nàng lên, muốn nói gì đó rồi lại thôi."A Ly." Cố Thanh Sương gọi cô.Minh Ly trầm giọng đáp: "Em đây.""Chúng ta cứ yên ổn thế này, được không?" Cố Thanh Sương nói.Minh Ly khựng lại, hỏi nàng: "Em là ai?""Minh Ly." Cố Thanh Sương lè nhè, xem ra thật sự mệt rồi.Minh Ly mỉm cười, cũng còn tốt, không phải Thẩm Lê Đăng.Minh Ly không biết câu này của nàng có bao nhiêu phần chân thành, nhưng ít nhất, vẫn còn có thể nói ra lời dịu dàng như vậy.Yên ổn — hai chữ này thật đơn giản, cô cũng muốn sống yên ổn.Chỉ là không thể khống chế nổi trái tim mình."Em vẫn chưa trả lời tôi." Cố Thanh Sương quơ tay tìm cô.Minh Ly trở tay nắm lấy tay nàng, dựa bên giường khẽ nói: "Sẽ tốt thôi."Chờ đến khi cô không còn để tâm đến cảm xúc của Cố Thanh Sương, không còn bận lòng về hành động của Cố Thanh Sương, giống như trước đây chỉ xem nàng như "bà chủ", khi ấy chắc sẽ tốt hơn.Cố Thanh Sương sắp ngủ, nhưng vẫn lặp lại một câu: "Minh Ly, em thật tốt."Minh Ly bất đắc dĩ mỉm cười, dưới ánh đèn mờ ấm áp, trong phòng yên tĩnh chỉ còn hai người, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng hít thở.Minh Ly kề sát mặt nàng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt qua khóe mắt và đuôi lông mày nàng, gần như nín thở, giọng nói nhỏ đến run run: "Vậy chị thích em có được không?"Cố Thanh Sương đã ngủ.Không nghe thấy, cũng không trả lời.Minh Ly ngồi bên giường một lúc rồi mới đi sấy tóc.Sau khi tóc đã khô, cô vẫn không buồn ngủ, ngồi yên lặng một lúc trong phòng rồi mới nằm xuống giường.Vừa mới nằm xuống, Cố Thanh Sương liền lăn tới, tìm một vị trí thoải mái bên cạnh cô.Minh Ly không nhịn được khẽ cười.Nếu không phải hiểu rõ Cố Thanh Sương, có lẽ cô sẽ nghĩ rằng Cố Thanh Sương thật sự thích mình.Đáng tiếc thay.Cố Thanh Sương sẽ không thích cô.. . .*******************
Nghĩ cũng lạ đời, Minh Ly yêu nhưng phải làm như không yêu, còn Cố Thanh Sương không yêu nhưng mà làm như thể là có tình cảm vậy á. =)))))))))Chương này kiểu: 🥵 -> 🥰 -> 😞
Nghĩ cũng lạ đời, Minh Ly yêu nhưng phải làm như không yêu, còn Cố Thanh Sương không yêu nhưng mà làm như thể là có tình cảm vậy á. =)))))))))Chương này kiểu: 🥵 -> 🥰 -> 😞