[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 3
Minh Ly không ngờ Lục Song lại thẳng thắn như vậy.Nói buông là buông được liền, thậm chí còn bất bình thay cô.Đến giờ kiểm tra phòng, Cố Thanh Sương còn mấy thực tập sinh đang chờ bên kia, cũng không rảnh nói nhiều thêm với Minh Ly về chuyện của Lục Song. Chỉ cầm lấy điện thoại, nói một câu rằng tối nay có lẽ sẽ về muộn, rồi xoay người rời đi.Minh Ly đứng lặng, dõi theo bóng lưng ấy xa dần.Nàng không ngoảnh đầu lại một lần nào.Chỉ đến khi bóng dáng hoàn toàn biến mất nơi cuối hành lang, Minh Ly mới chịu thu hồi tầm mắt.Khúc nhạc đệm xen ngang đã kết thúc, cô trở về tìm Minh Hi và mẹ. Trước khi bước vào phòng ăn, Minh Ly xoa nhẹ mặt mình, ép bản thân phải nở nụ cười rạng rỡ hơn một chút.Nhưng chỉ cần lay động nhẹ, nơi lồng ngực bỗng quặn đau, nước mắt cũng suýt nữa trào ra.Cách đó không xa, Minh Hi đã vẫy tay gọi, cô hít sâu một hơi, cố nở nụ cười rồi bước tới....Lúc tiễn Minh Ly rời khỏi bệnh viện, Minh Hi chỉ lặng thinh cúi đầu, tâm sự nặng trĩu.Minh Ly hỏi: "Nghĩ gì mà trầm ngâm thế?""Chị..." Minh Hi ấp úng: "Nếu chị thật sự không vui, hay là..."Nói đến nửa chừng, dũng khí chồng chất lại vụt tắt, cô ấy thở dài: "Thôi, quên đi."Minh Ly bật cười: "Muốn khuyên chị ly hôn à?" Nói rồi đưa tay xoa đầu em gái. Mái tóc Minh Hi giờ đã hơi khô, chẳng còn mềm mượt đen tuyền như thuở bé."Em còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều. Lúc chị bằng tuổi em, cả ngày chỉ biết ăn uống thôi.""Nhưng em bây giờ sao có thể so với chị hồi đó." Minh Hi nói: "Nhà mình không còn như trước nữa."Minh Ly gật đầu: "Nhưng hiện tại cũng không tệ. Người ta không thể cứ sống mãi trong quá khứ, Tiểu Hi à."Minh Hi cắn môi, lấy hết dũng khí nói một hơi: "Vậy thì em nói thẳng nhé. Nếu chị không vui, thì hãy ly hôn đi. Em nhìn ra cả rồi, chị dâu không thích chị, và sẽ không bao giờ thích chị. Ở trong nhà đó, chị chỉ như một công cụ. Nếu chị không yêu, thì còn có thể coi như công việc, chẳng sao cả. Nhưng chị lại yêu chị ta, nên mỗi ngày trôi qua với chị đều là dằn vặt."Minh Ly nghe vậy khựng lại, phút chốc nở nụ cười.Không phải kiểu cười gượng giả tạo, mà là nụ cười thật sự, mềm mại kéo theo khóe mắt cong cong.Thấy chị không lên tiếng, cô càng gấp gáp: "Chị còn cười được sao? Em nói thật lòng đấy."Ngũ quan của Minh Hi nhăn lại, gương mặt đẹp đẽ tràn ngập lo lắng, "Đừng coi em như trẻ con nữa, chuyện gì chị cũng giấu em. Em sắp trưởng thành rồi, nửa năm nữa là vào đại học rồi. Những chuyện này em biết không ít hơn chị đâu. Hơn nữa, người ngoài cuộc như em mới nhìn rõ nhất, chị hiểu không?"Minh Ly vẫn cười đến rạng rỡ, lộ cả hàm răng trắng: "Em biết được cái gì?"Minh Hi: "..."Minh Hi tức muốn nổ phổi, giẫm mạnh chân. Minh Ly mới chịu thu lại nụ cười, không trêu chọc em mình nữa."Người trong cuộc mù mờ, kẻ ở ngoài mới sáng tỏ." Minh Hi uất ức nói: "Lúc nhà mình khó khăn nhất, đúng là chị dâu đã giúp chúng ta, em cả đời mang ơn. Nhưng em không muốn chị phải lấy tự do và hạnh phúc của mình ra đánh đổi. Nếu ly hôn, chúng ta có thể từ từ trả lại tiền cho chị ấy. Sau này em vào đại học, có thể làm thêm, nhất định sẽ trả được hết."Giọng cô bé càng lúc càng nhỏ, nghe như sắp khóc tới nơi.Thường ngày vốn là cô gái vô tư hay cười, lúc này lại lo lắng cho Minh Ly hơn cả chính mình, nắm chặt tay chị mà làm nũng lấy lòng, cầu mong chị sẽ suy nghĩ kỹ.Minh Ly đưa tay búng vào mặt em gái, khiến cô ấy đau đến nhe răng trợn mắt."Em không lo học hành, lại toàn lo mấy chuyện này làm gì? Chị nói rồi, ở Cố gia chị không khổ cực đến vậy. Chị có thể xoay sở được, còn học hỏi được nhiều thứ. Ban đầu kết hôn đúng là bất đắc dĩ, nhưng ba năm qua, chị và chị dâu của em vẫn còn chút tình cảm."Câu cuối cùng, chính Minh Ly cũng không chắc chắn. Nhưng cô phải làm ra vẻ kiên định, để Minh Hi không còn bận lòng khi kỳ thi đại học đang đến gần.Minh Hi nhìn chị, Minh Ly cũng đáp lại bằng ánh mắt vững vàng."Nhưng chị dâu sẽ không yêu chị." Minh Hi nói: "Như thế cũng không sao ư?" Minh Hi nói ra mấy lời này vừa e sợ vừa không đành lòng, như thể cô vừa xé toạc màn kịch lừa người dối mình mà Minh Ly dày công dựng nên, sợ Minh Ly sẽ thấy khó chịu.Thế nhưng cô lại càng sợ Minh Ly sẽ ngày càng lún sâu, cuối cùng hi sinh cả đời để bảo vệ một người không thương mình. "Trong hôn nhân, xác suất thật lòng yêu nhau được bao nhiêu chứ?" Minh Ly lần này không coi Minh Hi là đứa trẻ nữa, cô bình thản, như thể đang nói một sự thật không thể chối bỏ:"Có lẽ vì thấy cha mẹ quá yêu nhau, nên chúng ta mới mang theo ảo tưởng rằng kết hôn rồi sẽ hạnh phúc. Nhưng... Tiểu Hi, con người không thể chỉ dựa vào tình yêu mà sống."Minh Ly lại cười cười: "Huống hồ, chẳng phải chị đã yêu nàng rồi sao? Chị cũng không chờ mong nàng sẽ yêu lại mình. Thế thôi, cũng chẳng sao."Minh Hi lặng người.Minh Ly không muốn kéo dài đề tài này, với bất cứ ai cũng vậy. Cô vỗ nhẹ vai em gái: "Chị là người trưởng thành, con đường này là lựa chọn của chị. Em không cần lo lắng thay.""Nhưng nếu một ngày Thẩm Lê Đăng trở về thì sao?" Minh Hi bất chợt nói ra.Đôi tay cô ấy nắm chặt, mang theo tiếng khóc nức nở, hỏi:"Nếu cô ta trở về, nói muốn cùng Cố Thanh Sương nối lại tình xưa? Chị à, chị thật sự chịu nổi ư?"Minh Ly khựng lại, thân thể cứng đờ. Mãi lâu sau cô mới cười nhạt, môi khẽ run nhưng lời vẫn nhẹ tênh như gió: "Có gì mà không chịu nổi?""Ngay cả trong trường, em cũng từng nghe chuyện giữa Cố Thanh Sương và Thẩm Lê Đăng. Tình cảm của họ sâu lắm, vượt qua sinh tử, lại bên nhau suốt bao năm. Chị... chị có thể hơn được sao?"Kinh An Tứ Trung, nơi Minh Hi đang học, cũng là ngôi trường cũ của Minh Ly, Cố Thanh Sương và Thẩm Lê Đăng. Trùng hợp thay, Minh Ly và Thẩm Lê Đăng bằng tuổi, cùng khóa. Nhưng trong ký ức Minh Ly, họ chỉ thoáng gặp nhau trên bảng điểm.Năm đó, Minh Ly mải học đàn, luyện múa, lịch trình dày đặc, tan học là tài xế đưa về, ít khi kết bạn. Chỉ đôi khi nghe người khác nhắc đến một cặp tình nhân nổi tiếng, lộ liễu đến mức ai cũng bàn tán.Khi ấy, hôn nhân đồng tính chưa hợp pháp, những mối tình công khai càng hiếm hoi. Nhưng hai người ấy lại dám đường đường chính chính nắm tay, mặc kệ lời dị nghị. Giáo viên cũng không can thiệp.Sau này, khi đã kết hôn với Cố Thanh Sương, Minh Ly mới biết một trong hai người ấy chính là nàng. Từ góc nhìn hiện tại, thật khó mà tin rằng Cố Thanh Sương từng là một con người ngang tàng, khí phách đến như vậy.Nhưng dù sao, quả thực bóng dáng ấy vẫn phảng phất chút quen thuộc.Nghe Minh Hi nhắc đến, Minh Ly bỗng không biết đáp thế nào. Một lúc lâu, cô chỉ thì thầm:"Chị đâu cần phải so với cô ấy?""Bởi vì chị dâu yêu chị ta." Minh Hi ấm ức bật ra."Tiểu Hi..." Minh Ly khẽ gọi.Minh Hi mím môi, không nói nữa. Nhưng sự thật ấy hiển nhiên đến mức không thể phủ nhận.Ngay cả Lục Song, lần đầu gặp đã nhận ra sự giống nhau, gọi chị mình là "hàng nhái". Minh Hi hôm nay nghe thấy câu đó, chỉ muốn lao đến tát cho cô ta một cái. Nhưng cô không thể.Đây là bệnh viện nơi Cố Thanh Sương làm việc. Và chị gái của cô, vẫn đứng bên cạnh người ấy.Chính điều đó mới khiến Minh Hi càng lo sợ. Bởi ai cũng biết Cố Thanh Sương mang theo một quá khứ chẳng thể nào xóa nhoà. Dù ba năm hôn nhân đã trôi qua, cái tên kia vẫn có thể bị nhắc lại.Nhưng Minh Ly là Minh Ly. Là duy nhất, không thể thay thế.Không phải ai khác, càng không phải "hàng nhái".Chỉ là, Minh Hi sợ, sợ chị mình mãi bị người ta gán cho cái mác như thế. Nên mới lấy hết dũng khí, nói nhiều lời đến vậy. Nhưng khi thấy sắc mặt Minh Ly đã hơi tái nhợt, Minh Hi biết mình đã quá phận.Năm xưa, trước khi Minh Ly và Cố Thanh Sương kết hôn, chị gái từng hỏi ý kiến của cô.Khi ấy Minh Hi mới mười bốn tuổi, đã nói gì nhỉ?Cô nói: "Chị, cơ hội tốt thế này phải nắm lấy. Nếu rời khỏi chị ta, sẽ chẳng còn ai giúp chúng ta trả nợ, những kẻ kia chắc chắn sẽ ép chúng ta đến bước đường cùng."Niên thiếu Minh Hi vẫn luôn coi Minh Ly là chiếc phao cứu sinh duy nhất, mà không hề biết lúc ấy, chính Minh Ly cũng chẳng còn chỗ nào để bấu víu.Trong bệnh viện ồn ào, tiếng bước chân vội vã, tiếng nói chuyện chen lẫn, như một vạc nước sôi trào dâng.Nhưng giữa sự huyên náo ấy, Minh Ly và Minh Hi đứng cạnh nhau, không khí lại tĩnh lặng đến đáng sợ.Cuối cùng, Minh Hi cúi đầu, khẽ nói: "Xin lỗi chị."Rời khỏi bệnh viện, bên ngoài tuyết đã phủ trắng xóa cành cây, dày đặc đến mức che kín cả mầm non còn chưa kịp nhú.Gió so với buổi sáng càng dữ dội hơn, bầu trời xám mờ, ngay cả một tia sáng cũng chẳng lọt qua nổi.Minh Ly liếc đồng hồ, mới hai giờ chiều.Bốn giờ cô có lớp hoa nghệ, buổi tối lại phải cùng mẹ Cố dự tiệc sinh nhật.Chưa đầy hai giờ nghỉ ngơi ngắn ngủi là tất cả khoảng lặng còn sót lại trong ngày của cô.Ban đầu định lái xe về nhà, nhưng vừa lên xe, ánh mắt cô rơi xuống con búp bê vải đặt ở ghế phụ. Trong đầu thoáng hiện lên gương mặt của người bạn thân duy nhất, Chúc Hàn Tinh.Ngay tại ngã tư, Minh Ly đổi hướng, quyết định ghé thăm.Từ nhỏ, cô vốn chán ghét những mối quan hệ xã giao. Khi cha còn sống, cô chưa từng cần phải kết thân lấy lòng ai.Sau này, những kẻ tiếp cận cô, không ai thực sự đơn thuần. Vì vậy, cô chẳng có lấy một người bạn thực sự.Ngoại trừ Chúc Hàn Tinh.Thời cấp ba, Minh Ly và Chúc Hàn Tinh học cùng lớp. Một người cao quý tựa công chúa, một người mặc đồng phục đã bạc màu đến tái nhợt. Vẻ ngoài không chút liên quan, ai cũng nghĩ họ sẽ chẳng bao giờ bước vào đời nhau.Thế mà duyên cớ kỳ lạ, họ lại trở thành bạn bè tri kỷ, không giấu giếm nhau điều gì.Ngày Minh Ly nhà tan cửa nát, Chúc Hàn Tinh khi ấy đang tham gia một cuộc thi hát kín. Đến khi đăng quang quán quân, ôm về phần thưởng hai mươi vạn, cô ấy mới biết Minh Ly đã dọn ra khỏi biệt thự, còn đổi cả số điện thoại.Ngày đó, Minh Ly bị bao người chế giễu, bẽ bàng đến nỗi chẳng còn dũng khí liên lạc với Chúc Hàn Tinh.Không ngờ chỉ ít lâu sau, Chúc Hàn Tinh tự mình tìm tới phòng tập múa nơi Minh Ly đang làm việc, đưa cho cô tấm séc, chỉ nói một câu:"Cậu chắc đã chịu nhiều khổ cực rồi. Giá mà mình biết sớm, đã không thèm tham gia thi đấu."Phần thưởng cho giải nhất cuộc thi là hai mươi vạn, Chúc Hàn Tinh không giữ lại lấy một đồng, đưa toàn bộ cho Minh Ly để giải quyết lúc khẩn cấp.Sau lần đó, trong ba năm, Chúc Hàn Tinh như gặp vận đỏ, sự nghiệp bùng nổ.Cô ấy viết nhạc, ca hát, đóng phim, diễn kịch, bận rộn đến mức chẳng lúc nào ngơi. Trời không phụ lòng người, giờ đây tên tuổi Chúc Hàn Tinh đã rực sáng, gần như phủ kín nửa bầu trời giải trí....Minh Ly đến thăm Chúc Hàn Tinh tại phim trường, cũng gần khu "Cố viên".Lúc cô đến nơi thì Chúc Hàn Tinh đang diễn, Minh Ly hỏi thăm qua quản lý của cô ấy rồi tìm một góc lặng lẽ theo dõi.Bộ phim lần này là một đại chế tác, vai diễn của Hàn Tinh tuy không phải nữ chính, nhưng cũng quan trọng. Đặc biệt hơn cả, người đóng cùng cô ấy là Xuân Liễu Y.Xuân Liễu Y ra mắt từ sớm, nay đã 30 tuổi, danh tiếng và lưu lượng người hâm mộ cực lớn. Từ những bộ phim thần tượng, cô ấy dần bứt phá và vươn lên trở thành nữ chính của dòng phim nghệ thuật. Đạo diễn Cao San – người vừa giành giải điện ảnh quốc tế Oss năm ngoái, nổi tiếng khó tính, kén chọn kịch bản, nhưng phim nào cũng là kiệt tác. Bộ phim này lại đặc biệt hơn cả: một tác phẩm lấy đề tài đồng tính nữ, vốn rất hiếm hoi và khó có được chất lượng tốt trên thị trường.Cao San quy tụ một dàn diễn viên nòng cốt là nữ, mời Chúc Hàn Tinh và Xuân Liễu Y góp mặt vào bộ phim truyền hình này.Tuy phim không dài nhưng đoàn đã quay ròng rã hai tháng, ngày đêm miệt mài.Đạo diễn Cao San có yêu cầu vô cùng khắt khe với từng cảnh quay, có khi sẵn sàng tốn cả một tuần chỉ để quay đi quay lại một cảnh. Cô ấy không hề bận tâm đến chuyện đốt tiền, vì sau lưng luôn có nhà đầu tư chống lưng. Trước đây, Minh Ly hoàn toàn mù tịt về những chuyện này. Nhưng vì thỉnh thoảng để ý tin tức của Chúc Hàn Tinh, lại thêm việc Hàn Tinh thường kể cho cô nghe, dần dần như mưa dầm thấm đất mà biết được đôi chút.Dù tuyết rơi dày đặc, đoàn vẫn đang quay ngoại cảnh, đặc biệt còn là một phân đoạn bi kịch.Chúc Hàn Tinh mặc trang phục mỏng manh, chân trần dẫm trên tuyết, tóc xõa, gương mặt đỏ bừng vì lạnh. Chúc Hàn Tinh chưa từng học qua diễn xuất, thuộc trường phái năng khiếu bẩm sinh. Rõ ràng lần này cô ấy vẫn chưa nhập vai được, đã phải quay lại nhiều lần do không đạt, sắc mặt đạo diễn ngày càng khó coi, nhưng Xuân Liễu Y phối diễn cùng Chúc Hàn Tinh vẫn giữ được sự bình tĩnh. Một tiếng hô cắt, trợ lý lập tức tiến lên khoác thêm áo lông cho cô, đồng thời dặm lại lớp trang điểm.Nhưng Chúc Hàn Tinh lại không làm vậy, làn da để trần của cô đỏ ửng vì lạnh, thế mà cô vẫn như không cảm thấy gì. Giữa trời tuyết, Chúc Hàn Tinh quay lưng lại với mọi người, ngồi xổm vẽ bậy trên nền tuyết.Mấy phút sau, cô chợt đứng bật dậy, lên tiếng gọi: "Đạo diễn, tôi sẵn sàng rồi."Lần này xuất hiện trong ống kính, Chúc Hàn Tinh như biến thành một con người hoàn toàn khác, cô nhìn về phía Xuân Liễu Y: "Hồ Già, trước đây chị không cần em, hiện tại cũng không cần em, rốt cuộc là tại sao? Chúc Hàn Tinh hoá thân thành Thẩm Ngôn, một cô gái đã yêu Hồ Già suốt mười năm.Mười năm sau, hai người gặp lại, giữa họ một lần nữa nảy sinh ràng buộc. Nhưng Hồ Già vẫn không dám đối diện tình yêu ấy.Bị dồn ép đến đường cùng, Thẩm Ngôn trong cơn tuyết trắng mịt mù đã chặn đường Hồ Già, quyết định nói hết lòng mình.Xuân Liễu Y là diễn viên chuyên nghiệp, rất nhanh đã nhập vai Hồ Già. Trong từng ánh mắt, từng cử chỉ đều toát lên nỗi bất đắc dĩ — yêu mà không dám yêu. Nàng muốn khoác áo cho Thẩm Ngôn, nhưng vẫn không dám tiến tới.Mỗi một ánh nhìn mập mờ, mỗi một động tác do dự đều như lời tự tình thầm kín của Hồ Già."Mười năm rất dài." Thẩm Ngôn bật khóc nức nở đến gần nàng, "Chỉ lần này thôi, xin đừng đẩy em ra nữa."Người mà Hồ Già yêu nhất là Thẩm Ngôn, nàng lặng lẽ dốc hết trái tim, âm thầm trả giá mà chẳng cần hồi đáp.Nhưng nàng không dám nói yêu.Bời vì đối với Hồ Già, tình yêu là gông xiềng trói buộc.Thẩm Ngôn bước tới trước mặt nàng, một giọt nước mắt lăn xuống má Xuân Liễu Y.Minh Ly thấy đạo diễn giơ tay định hô cắt nhưng lại hạ xuống, để họ tiếp tục, bởi màn diễn này đã quá nhập tâm.Thẩm Ngôn ôm lấy Hồ Già, thì thầm bày tỏ.... Hai phút sau, cảnh quay kết thúc, Cao San thở phào, hiếm hoi bật ra lời tán dương: "Diễn rất tốt. Cảnh quay này rất hoàn hảo."Mọi người thu dọn, tuyết vẫn rơi dày. Nhưng Chúc Hàn Tinh vẫn đứng yên, nước mắt tuôn xối xả không dừng lại được, đôi mắt ướt đẫm nhìn thẳng vào Xuân Liễu Y. Minh Ly biết cô ấy vẫn chưa thoát vai được.Đang do dự xem có nên bước tới gọi một tiếng không thì nghe thấy Xuân Liễu Y cau mày nói: "Đừng nhìn tôi như thế. Tôi không thích phụ nữ."Giọng điệu đầy kiêu ngạo.Chúc Hàn Tinh vừa khóc vừa lắc đầu: "Tôi biết"Bỗng nhiên có một cô gái cười khẩy, nhổ nước bọt: "Đóng phim với đàn chị thôi mà đã bắt đầu mơ mộng hão huyền rồi? Đồng tính nữ đúng là bệnh hoạn, thật ghê tởm." Chúc Hàn Tinh có lẽ đang chìm trong nước mắt, không nghe thấy gì.Nhưng Minh Ly thì nghe rất rõ. Ánh mắt cô quét tới, chạm thẳng vào cô nữ sinh vừa buông lời độc địa, đối phương cũng trợn mắt đáp trả.Minh Ly bước đến, dừng lại ngay trước mặt, rồi hiên ngang giẫm mạnh một cước xuống bàn chân cô ta.Nữ sinh hít vào một hơi lạnh: "Cô làm gì vậy?!""A, thật ngại quá." Minh Ly nở một nụ cười nhẹ, khiến đối phương sững sờ.Như thể bị gương mặt tươi cười của Minh Ly làm cho chấn động, cô ta muốn nói gì đó: "Không..."Nhưng còn chưa kịp dứt lời, đã nghe Minh Ly bình tĩnh ngắt ngang: "Đồng tính nữ ghê tởm vừa giẫm cô một cái đấy. Sao hả? Có muốn đi đầu thai ngay bây giờ không?"
---------------Minh Ly: "Hả, cô định nói gì? Muốn tôi giẫm nốt bên kia luôn à?"Nữ sinh: "..."
---------------Minh Ly: "Hả, cô định nói gì? Muốn tôi giẫm nốt bên kia luôn à?"Nữ sinh: "..."