[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc
Chương 2
Âm thanh quá lớn, lập tức thu hút ánh nhìn xung quanh. Ban đầu chỉ là lén lút dõi theo, rồi dần biến thành soi xét công khai.Ba người phụ nữ, ba vẻ đẹp khác biệt, đứng chung một chỗ đã đủ để trở thành tâm điểm. Huống hồ gần đây, chuyện Cố Thanh Sương và Lục Song đi cùng nhau vốn đã là đề tài xôn xao trong bệnh viện.Lục Song cũng nhận ra mình lỡ lời, vẻ mặt thoáng lúng túng. Nhưng vì sĩ diện nên không mở miệng xin lỗi, cô ta chỉ mím môi nhìn Cố Thanh Sương, ánh mắt chột dạ.Thế nhưng khi cái tên "Thẩm Lê Đăng" được nhắc đến, gương mặt Cố Thanh Sương lập tức thay đổi.Gương mặt vốn như băng lạnh ngàn năm ấy, giờ lại càng thêm vào u ám, hệt như bầu trời ngoài cửa sổ lúc này.Minh Ly không muốn mất mặt trước bao người, nhất là khi thấy Minh Hi vốn ham vui náo nhiệt đã đứng trong đám đông từ lúc nào, như muốn xuyên qua dòng người để đến che chở cho chị mình.Cô bèn nắm chặt tay Cố Thanh Sương, đứng sát gần nàng. Cô là vũ công, dáng người mảnh mai, khung xương gầy gò, nhưng lại cao hơn Cố Thanh Sương vài centimet. Khi đứng cạnh nàng, Minh Ly như hoá thành một bức tường mỏng vững chãi, ngăn cách hết thảy những ánh nhìn không mấy thiện ý hướng về Cố Thanh Sương."Lục tiểu thư, mỗi cá thể đều là độc nhất vô nhị." Bàn tay lạnh buốt của Cố Thanh Sương nằm gọn trong tay cô, từng chút hơi ấm được truyền đi, hy vọng có thể xoa dịu được nàng. Trên mặt Minh Ly vẫn mang ý cười nhàn nhạt: "Không ai là hàng nhái của ai.""Nhưng cô thật sự quá giống Thẩm Lê Đăng" Lục Song cau mày, còn định cãi lại."Lục Song." Một tiếng gọi trầm thấp của Cố Thanh Sương vang lên, đủ khiến cô ta run rẩy, khi ngẩn đầu lên lại thì đôi mắt đã đỏ hoe, hệt như con thỏ nhỏ bị dồn vào góc."Đây là bệnh viện." Giọng nàng sắc lạnh.Ánh mắt tĩnh lặng ấy quét qua, khiến nước mắt Lục Song rơi từng giọt.Minh Ly khẽ lay tay Cố Thanh Sương, dịu dàng gọi: "A Sương." Nàng quay đầu lại. Trong khoảnh khắc chạm mắt, Minh Ly như đối diện một ngọn băng sơn vĩnh cửu, thiếu điều muốn run lập cập. Bàn tay cô vốn ấm áp bỗng trở nên lạnh giá, cái lạnh từ lòng bàn tay như thể lan khắp toàn thân, còn lạnh hơn cả trận tuyết lúc sáng. Cố Thanh Sương chợt nhớ còn có Lục Song ở đó, họ vẫn phải tiếp tục màn kịch ân ái. Sự lạnh lùng u ám trong đôi mắt kia được thu lại phần nào, nàng chỉ hờ hững phát ra âm thanh từ mũi: "Hửm?""Cô ấy còn nhỏ, đừng quá gay gắt." Minh Ly nhắc khẽ.Cố Thanh Sương thoáng liếc Lục Song đang cúi đầu sắp bật khóc, một lát sau vẫn im lặng.Không khí đặc quánh. Minh Ly mở lời hòa giải: "Lục tiểu thư tình cảm sâu nặng, chỉ tiếc Thanh Sương nhà tôi không đáp lại nổi."Cô tiến lên, vỗ nhẹ vai đối phương, nhỏ giọng: "Trước mặt bao người, nếu không muốn trở thành đề tài trà dư tửu hậu, thì lau khô nước mắt, theo tôi ra ngoài."Lục Song nghẹn ngào, không lên tiếng.Minh Ly kéo cổ tay cô ấy: "Đi theo tôi." Lục Song khẽ gật đầu.Lúc xuyên qua đám đông, gặp phải Minh Hi, cô bé còn kéo tay chị, lo lắng khuyên ngăn. Minh Ly chỉ cười: "Em đi ăn cơm với mẹ trước đi."Đám đông hiếu kỳ cũng tản ra.Trong nhà vệ sinh, Lục Song tìm đại một buồng rồi chui vào gào khóc nức nở. Hẳn là từ nhỏ được người nhà nuông chiều, cô ta chưa từng chịu qua loại ấm ức nào.Minh Ly đứng dựa vào bồn rửa, cầm sẵn khăn giấy, đầu óc rối bời. Đến khi Cố Thanh Sương đưa tay quơ trước mặt, cô mới hoàn hồn, theo phản xạ liếc về phía buồng kín, nơi tiếng khóc dần lắng xuống.Cố Thanh Sương hỏi: "Ăn xong chưa?""Ăn gần no rồi." Minh Ly cười cười: "Giờ thì còn nuốt gì nổi nữa.""Để tôi xử lý. Em quay lại đi."Minh Ly nhướng mày, nụ cười vẫn ở đó nhưng độ ấm trong mắt đã dần rút xuống: "Xử lý thế nào? Uy hiếp hay trách móc?"Người mà ngay cả một lời dịu dàng còn chẳng nói nổi, Minh Ly làm sao dám hi vọng nàng có thể an ủi người khác chứ? Cố Thanh Sương cũng im lặng, bởi nàng tự biết bản thân không khéo ăn khéo nói.Một lúc sau, tiếng khóc trong buồng vệ sinh lắng xuống. Cố Thanh Sương lạnh giọng: "Giờ nghỉ trưa không nên phiền người khác, Lục Song. Nếu đã bình tĩnh lại thì ra ngoài đi."Minh Ly: "..." "Được rồi." Cô ấn nhẹ lên mu bàn tay Cố Thanh Sương: "Chuyện này giao cho em xử lý, OK?"Cố Thanh Sương thoáng cau mày: "Em định nói gì với cô ấy?""Chỉ là tâm sự thôi." Có những lời, Minh Ly không thể nói thẳng trước mặt Cố Thanh Sương, nhất là khi trong buồng vệ sinh kia còn có Lục Song.Cố Thanh Sương vốn không giỏi vòng vo, nói năng lại thẳng thừng, dễ khiến người khác tổn thương. Nếu để nàng ra mặt, sợ rằng sau này Lục Song sẽ càng thêm khúc mắc, công việc sau này sẽ gặp phiền phức. Nhất là khi Lục Song còn là con gái của thầy hướng dẫn nàng. Với mối liên hệ này, càng không thể quá nghiêm khắc.Minh Ly suy nghĩ rất nhiều, nhưng thiên ngôn vạn ngữ cuối cùng chỉ có thể gói gọn trong một câu:"Em và cô ấy đều yêu cùng một người. Có vài chuyện, để em nói với cô ấy sẽ thích hợp hơn, được không?"Nghe đến nửa câu đầu, Cố Thanh Sương lập tức cau mày nhìn sang. Minh Ly vội chỉ vào cánh cửa, ra hiệu chỉ vì Lục Song còn ở bên trong nên mới nói vậy cho qua.Cuối cùng, Cố Thanh Sương không nói gì thêm.Khi Lục Song bước ra, Cố Thanh Sương liếc nhìn cô ấy, rồi quay sang Minh Ly, lạnh lùng dặn: "Nếu em không xử lý được thì gọi tôi.""Được." Minh Ly gật đầu.Cố Thanh Sương rời khỏi nhà vệ sinh. Lục Song mới tới bên bồn rửa, mở vòi nước, dùng nước lạnh rửa mặt, xóa đi vệt nước mắt.Minh Ly hiểu ý đưa cho cô ta một tờ khăn giấy, không nói gì thêm.Lục Song nhìn đồng hồ, thời gian Cố Thanh Sương cho mình chỉ còn lại năm phút, cô khịt mũi, giọng nghẹn ngào: "Tại sao chị lại giúp tôi?"Minh Ly cười nhạt: "Em nghĩ tôi đang giúp em sao? Tôi chỉ là đang giúp Cố Thanh Sương thôi."Giọng nói của cô dịu dàng như nước. Con người này vốn dĩ lúc nào cũng vậy: điềm tĩnh, ôn hòa, chưa từng để lộ cảm xúc. Ngay cả khi trước mặt bao người bị Lục Song gọi là "hàng nhái", vẻ mặt Minh Ly vẫn chẳng hề thay đổi, từ đầu tới cuối vẫn hờ hững. Chính sự dịu dàng ấy khiến người khác dễ dàng hạ bỏ phòng bị.Lục Song cắn môi: "Nhưng người chị ấy yêu... đâu phải chị."Nói xong, ánh mắt cô thoáng ngẩn ngơ khi chạm vào gương mặt Minh Ly.Trước đó, Lục Song chưa nhìn kỹ. Giờ mới phát hiện, Minh Ly không chỉ giống Thẩm Lê Đăng mà còn đẹp hơn.Nếu nói Thẩm Lê Đăng là vẻ đẹp chói lóa, bước vào đám đông liền lập tức thu hút mọi ánh nhìn, thì Minh Ly lại là vẻ đẹp dịu dàng, tinh tế, tỏa sáng trong lặng thầm. Đặc biệt là đôi mắt kia, ôn nhu, sâu thẳm, khiến người ta không sao nhìn thấu.Trong ấn tượng của Lục Song, lần cuối cô gặp Thẩm Lê Đăng là mấy năm trước, lúc đó vừa vào năm nhất đại học y khoa. Chương trình học dài dòng, khô khan, mà vốn dĩ cô chẳng có hứng thú với y học, chỉ vì cha ép buộc nên phải đăng ký. Vì chuyện đó, cô từng giận đến mức tuyệt thực ba ngày. Nhưng cuối cùng vẫn phải nhập học.Ngày nhập học, chính Cố Thanh Sương tới đón cô.Bên cạnh nàng khi ấy là Thẩm Lê Đăng, nụ cười rạng rỡ, chói lóa như Công chúa Khổng Tước được nâng niu giữa ánh mặt trời. *Công chúa Khổng Tước" (孔雀公主): một nhân vật trong truyền thuyết và văn hóa dân gian của dân tộc Dai (Thái tộc ở Vân Nam, Trung Quốc). Chuyện kể rằng có một nàng tiên hoá mình thành chim khổng tước, xuống trần gian tắm ở hồ. Một vị hoàng tử trông thấy, đem lòng yêu mến, từ đó bắt đầu một mối tình giữa người phàm và tiên nữ. Ở Trung Quốc, câu chuyện này rất nổi tiếng, có cả kịch múa và phim điện ảnh lấy cảm hứng từ Khổng Tước Công chúa, coi nàng là biểu tượng cho cái đẹp, tình yêu và sự chung thủy.Cha của Lục Song nhờ Cố Thanh Sương dẫn cô đi làm quen với trường. Nhưng ngay từ cái nhìn đầu tiên, Lục Song đã phải lòng con người ấy.Đáng nói là Cố Thanh Sương tuy vẻ mặt lạnh lùng, đôi lúc nói chuyện sẽ lộ ra vẻ không kiên nhẫn, nhưng nàng luôn nghe theo Thẩm Lê Đăng, cô ấy nói gì nàng cũng làm. Khi Thẩm Lê Đăng mệt thì nàng cõng cô ấy, cô ấy ăn không hết kem thì ăn thay. Miệng thì nói đã muộn, giục giã người kia về, nhưng cuối cùng vẫn kiên nhẫn chờ Thẩm Lê Đăng chơi đến thỏa thích mới chịu cùng rời đi. Có khi, nàng còn chạy đi mua cho Thẩm Lê Đăng cả một đống đồ ăn vặt...Những gì Cố Thanh Sương dành cho Thẩm Lê Đăng luôn khiến Lục Song ngưỡng mộ.Lục Song thầm yêu Cố Thanh Sương suốt năm năm, đến khi được sắp xếp làm thực tập sinh dưới quyền nàng, lại biết tin nàng và Thẩm Lê Đăng đã chia tay, liền ôm hy vọng có thể theo đuổi.Cô cũng muốn có được sự dịu dàng của Cố Thanh Sương.Thế nhưng, thái độ của Cố Thanh Sương với cô vẫn luôn nhạt nhòa, dường như còn bị ràng buộc bởi mối quan hệ với cha cô. Cho dù Lục Song đôi khi lỡ sai, Cố Thanh Sương cũng không bao giờ trách phạt. Trong ba thực tập sinh đi theo, chỉ có cô được ăn cơm với Cố Thanh Sương mỗi ngày. Điều này khiến Lục Song tin rằng, ít nhất trong lòng Cố Thanh Sương cũng có chút cảm tình dành cho mình.Cô không muốn bỏ lỡ. Hôm nay, nhân lúc nghỉ trưa, Lục Song lấy hết can đảm đưa tấm vé xem phim, mời Cố Thanh Sương cùng đi tối nay. Nhưng nàng lại từ chối.Lục Song bám riết, hỏi lý do, chỉ nhận được câu trả lời dửng dưng: gần đây công việc bận, đầu óc không rảnh cho chuyện riêng.Trái tim Lục Song như bị xé toạc. Hóa ra bao nhiêu tình ý cô biểu lộ rõ ràng như vậy, đối phương hoàn toàn không nhận ra.Trong phút bối rối, cô buột miệng thổ lộ. Và ngay khi lời vừa thoát ra, đã lập tức hối hận. Cô tình nguyện cứ lặng lẽ đi theo bên cạnh nàng, thà rằng chỉ được hưởng chút ấm áp mà nàng vô tình gieo xuống.Còn hơn là bây giờ đánh mất cả người lẫn mộng. Nếu không nhờ Minh Ly kịp thời cứu cô khỏi tình huống khó xử ban nãy, Lục Song thực sự không biết nên làm gì.Trong lòng Lục Song thầm biết ơn Minh Ly, nhưng xấu hổ đến mức không nói nổi một lời cảm tạ. Thay vào đó, lại buông lời như khiêu khích. Ai ngờ, Minh Ly không giận, chỉ bình thản hỏi ngược: "Vậy người cô ấy yêu là ai?""Là..." Cái tên Thẩm Lê Đăng lướt đến bên môi, nhưng Lục Song không dám nói. Lý trí đã kịp kéo cô lại, sao có thể tiếp tục làm tổn thương người vừa mới giúp mình?Cô chỉ biết cắn môi.Minh Ly điềm nhiên nói: "Người kết hôn với cô ấy là tôi. Chúng tôi đã bên nhau ba năm rồi."Lục Song bàng hoàng: "Nhưng... chị ấy chưa từng nói."Khác hẳn với mối tình ồn ào năm xưa cùng Thẩm Lê Đăng, ai ai cũng biết Cố Thanh Sương có một thanh mai trúc mã, yêu đến nỗi không ngại ánh mắt thế tục, nâng niu đến tận xương tủy. Khi ấy, mọi người đều tin rằng đóa hoa lạnh lùng trên đỉnh cao kia, cả đời chỉ nở rộ vì Thẩm Lê Đăng.Không ai ngờ họ lại chia tay.Và càng không ngờ Cố Thanh Sương đã lặng lẽ kết hôn với Minh Ly ba năm nay.Trong bệnh viện, tất cả mọi người đều cho rằng nàng còn độc thân.Minh Ly thản nhiên, không chút gợn sóng: "Chúng tôi vốn sống kín đáo. Cô ấy không thích kể chuyện riêng với ai. Tôi cũng nghĩ chẳng cần phải thông báo. Nếu hôm nay không có em, e là chúng tôi vẫn tiếp tục xem nhau như người xa lạ ngay trong bệnh viện này."Lục Song khẽ run: "Vậy chị không lo sao? Chị ấy ưu tú đến thế..."Minh Ly mỉm cười, trả lời chắc nịch: "Cô ấy chưa từng mập mờ với ai. Để tôi đoán nhé, Lục tiểu thư thích cô ấy bao lâu rồi, nhưng vẫn chưa hề được đáp lại đúng không?"Lục Song: "..."Thanh âm của Minh Ly nhẹ nhàng dễ nghe, khiến người ta thoải mái, bất giác hạ xuống mọi phòng bị.Lục Song bĩu môi: "Đúng vậy. Tôi theo đuổi chị ấy đã lâu.""Cô ấy là như vậy đó." Minh Ly nói tiếp: "Về phương diện tình cảm có hơi chậm chạp."Lục Song: "Nhưng chính vì vậy, một khi đã yêu ai thì sẽ chẳng bao giờ thay đổi."Cũng chính con người ấy, trước kia từng vì Thẩm Lê Đăng mà lao vào đánh nhau, suýt bị nhà trường đuổi học. Do đã từng nhìn thấy dáng vẻ của Cố Thanh Sương khi ở bên cạnh Thẩm Lê Đăng, nên Lục Song mới cảm thấy nàng ở cùng Minh Ly lại lạnh lùng đến thế... Cũng không phải, cô không biết diễn tả trạng thái của Cố Thanh Sương thế nào nữa?Không lạnh lùng cũng chẳng nhiệt tình, không giống với Thẩm Lê Đăng nói gì nghe nấy, mà giống như sẻ chia, thương lượng cùng nhau gánh vác.Minh Ly dịu dàng, điềm tĩnh hơn Thẩm Lê Đăng rất nhiều. Trước kia, Cố Thanh Sương luôn là người chăm sóc, nhưng khi ở bên Minh Ly, lại trở thành người được chăm sóc. Minh Ly quan tâm đến cảm xúc của nàng, lo cho quan hệ của nàng với người khác, sắp xếp chu toàn từng điều nhỏ nhặt. Ngay cả với một tình địch như Lục Song, Minh Ly vẫn đủ bao dung để đối xử tử tế.Trong ánh mắt Lục Song, đó chính là điều hiếm hoi nàng nhìn thấy ở Cố Thanh Sương - sự tin tưởng.Tin rằng Minh Ly có thể xử lý tất cả. Và còn có một chút dựa dẫm.Nghĩ đến đây, lòng Lục Song rối như tơ vò.Chuông báo trên đồng hồ reo vang, kéo cô về hiện tại. "Tôi phải đi kiểm tra phòng. Cảm ơn chị."Nói xong, cô bước ra cửa, nhưng bất chợt dừng lại, quay đầu hỏi: "Tôi vẫn chưa biết chị tên gì? Tên đầy đủ."Đôi môi đỏ của Minh Ly mấp máy: "Minh Ly."Lục Song lặp lại danh tự ấy, khóe môi cong lên nụ cười nhạt: "Thật là một cái tên dễ nghe."Dứt lời, cô ấy như một làn khói, vội vàng biến mất. Minh Ly cũng không rõ Lục Song rốt cuộc có ý gì.Cô bé kia đầu óc linh hoạt, thoạt nhìn không phải loại người hay để tâm chuyện vụn vặt. Nhưng liệu cô ấy có thể thật sự nghĩ thông suốt hay không? Dù có nghĩ thông suốt, cũng chưa chắc đã làm được.Suy cho cùng, hiểu rõ và thực sự làm được là hai khái niệm khác nhau.Sau một hồi giằng co trong lòng, Minh Ly rửa sạch tay, bước ra ngoài.Vừa ra đến nơi liền thấy Cố Thanh Sương đứng cách đó không xa, trong tay cầm điện thoại, ánh mắt như đang chăm chú nhìn gì đó.Minh Ly vốn không định quấy rầy, nhưng lúc đi ngang qua lại nghe nàng gọi: "Minh Ly."Chỉ khi ở trước mặt người khác, Cố Thanh Sương mới gọi cô là A Ly một cách thân mật.Còn khi chỉ có hai người, nàng lại lạnh lùng mà gọi thẳng tên.Có lúc ở trên giường bị bắt nạt đến tàn nhẫn, nàng mới nức nở gọi cô là A Ly.Minh Ly liếc qua màn hình điện thoại, nhìn thấy khung trò chuyện.Thấy cô nhìn, Cố Thanh Sương cũng không giấu, thẳng thắn xoay màn hình lại, hơi nghi hoặc hỏi: "Em và cô bé ấy nói gì vậy?"Trên màn hình hiện ra tin nhắn của Lục Song:【 Bác sĩ Cố, sau này em sẽ không thích chị nữa. 】【 Còn nữa, em cảm thấy chị không xứng với Minh Ly. 】Minh Ly: "..."
______________Vỗ tay cho Lục tiểu thư nào :)))))))))
______________Vỗ tay cho Lục tiểu thư nào :)))))))))