[BHTT] [EDIT] Nghẹn Ngào - Lý Tư Nặc

Chương 13



Nếu như nói lúc gặp Cố Thanh Sương, Xuân Liễu Y vẫn còn cố duy trì dáng vẻ hòa nhã, thì giờ phút này lớp ngụy trang ấy đã hoàn toàn rơi xuống.

Mãi đến khi Xuân Liễu Y rời đi, Minh Ly vẫn chôn chân tại chỗ.

Trước khi đi, Xuân Liễu Y có ném lại một câu: "Tôi bán chính tôi, liên quan cái rắm gì đến cô ta? Ít lo chuyện bao đồng lại."

Dùng từ "bán", chứ không phải "nhảy". Như vậy đã đủ cho thấy Xuân Liễu Y đã sớm hiểu rõ bản chất của màn vũ đạo vừa rồi.

Chữ "bán" từ miệng cô ấy thốt ra nhẹ tênh như mây gió, nhưng Minh Ly vẫn nghe ra được sự căm ghét ẩn trong đó.

Đó là nỗi căm ghét xuất phát từ tận đáy của lòng Xuân Liễu Y.

Tiếng giày cao gót xa dần trong hành lang, Minh Ly như chợt bừng tỉnh, vội vã khóa vòi nước, rồi chạy ra ngoài.

Chốc lát đã đuổi kịp Xuân Liễu Y.

Trong hành lang tối tăm, ánh sáng lờ mờ hắt xuống, chiếu lên mặt Xuân Liễu Y.

Gương mặt ấy rất đẳng cấp, như thể sinh ra là để dành cho màn ảnh rộng. Chỉ cần đứng yên thôi đã toát ra khí chất ngạo nghễ, coi thường chúng sinh. Dùng lời của Chúc Hàn Tinh mà nói, thì đây chính là gương mặt thiên tuyển điện ảnh, vừa nhìn đã thấy chất chứa thật nhiều câu chuyện.

Nhưng lúc này Minh Ly không có tâm trí nào thưởng thức, cô lấy hết dũng khí mở lời: "Vừa nãy, vì sao chị lại muốn tôi gọi nàng?"

Không nói rõ là ai, nhưng cả hai đều ngầm hiểu trong lòng.

Xuân Liễu Y nhìn chằm chằm Minh Ly, bỗng khóe môi cong lên bật cười thành tiếng, đôi vai run nhẹ theo từng tiếng cười.

Nhưng khi ngẩng đầu lên lại, nụ cười biến mất không dấu vết, chỉ còn lại nét lạnh nhạt: "Cô có biết cô rất giống một người không?"

Cổ họng Minh Ly khẽ giật.

Quả nhiên, chính là đáp án này.

Cô đã mơ hồ đoán được, nhưng vẫn ôm một tia hy vọng mong manh — hy vọng nghe được một lý do khác từ Xuân Liễu Y, chẳng hạn như: Bởi vì cô là vợ của nàng.

Bởi vì cô là vợ nàng, nên tất nhiên người nàng tin tưởng nhất là cô.

Bởi vì cô là vợ nàng, nên cô chính là người đặc biệt nhất đối với nàng.

Bởi vì cô là vợ nàng, nên chỉ có cô mới có thể kéo lại lý trí nàng trở về.

Nhưng không. Không phải vậy.

Xuân Liễu Y nhếch môi, đôi mày khẽ nhướng: "Xem ra cô đã sớm biết rồi."

Đôi môi Minh Ly run lên, cánh môi đỏ mọng càng thêm minh diễm trong ánh đèn yếu ớt. Cô gắng sức khắc chế tâm tình, không để mình trở nên quá mức mất mặt.

Cô biết, tiếp tục truy hỏi chỉ khiến bản thân tự chuốc lấy nhục nhã.

Nhưng cái tên kia vẫn như một bóng ma quanh quẩn trong đầu, cuối cùng bật ra khỏi miệng: "Thẩm Lê Đăng...?"

Minh Ly hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về dung mạo của Thẩm Lê Đăng.

Từ nhỏ đến lớn, cô chỉ biết nhìn khuôn mặt chính mình trong gương. Giả sử Thẩm Lê Đăng có đứng ngay trước mặt, cô chắc chắn cũng không thể cảm thấy có điểm nào giống nhau.

Người ta vẫn thường nói cô và Minh Hi giống nhau đến kỳ lạ, tựa như ngay từ khoảnh khắc chào đời đã được đúc ra từ cùng một khuôn. Thế nhưng, dù có cầm ảnh lên so đi so lại bao nhiêu lần, cô vẫn chẳng thể tìm ra được sự tương đồng mà người đời vẫn khăng khăng khẳng định.

Cô luôn cảm thấy đôi mắt của Minh Hi lớn hơn mình, sống mũi cũng cao hơn, thậm chí trán còn rộng hơn một ngón tay. Ấy vậy mà mỗi khi hai người cùng bước vào một cửa tiệm, luôn có bà chủ tươi cười nói rằng: Vừa nhìn đã biết là chị em ruột, giống nhau như đúc.

Giờ phút này, Minh Ly bỗng thấy tò mò: rốt cuộc Thẩm Lê Đăng trông như thế nào?

Trước kia cô ta và mình từng giống nhau đến thế sao? Bây giờ này vẫn còn giống sao?

Vì sao hết người này đến người khác đều nói gương mặt của hai người giống nhau?

Hàng nhái? Kẻ thay thế?

Minh Ly sợ Minh Hi sẽ cảm thấy đau lòng vì những so sánh bất công mà mình phải chịu, nên cô chưa bao giờ dám bộc lộ nỗi ấm ức của mình với em ấy. Thế nhưng từ nhỏ đến lớn, chưa một ai từng nói cô những lời như thế cả.

Cô vẫn luôn là Minh Công chúa độc nhất vô nhị, là hòn ngọc quý được nâng niu trên tay phụ mẫu.

Một cảm giác tủi thân dâng lên, chưa kịp thành lời thì khóe mắt đã rơi xuống một giọt lệ long lanh. Nước mắt lăn xuống sáng lấp lánh, nhưng trong đôi mắt kia lại không còn chút ánh sáng nào.

Xuân Liễu Y thoáng sửng sốt, buột miệng hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối: "Cô không định đi diễn kịch sao?"

Minh Ly ngẩn ra: "A?"

Nhìn vẻ mặt ấy của cô, Xuân Liễu Y bỗng nhiên thu lại lệ khí, lạnh nhạt nói: "Là cô ta."

Chưa để Minh Ly kịp phản ứng, Xuân Liễu Y nói thẳng: "Cố Thanh Sương tuy chẳng phải người tốt lành gì, nhưng cũng không cặn bã tới mức tìm một thế thân. Nếu cô ta đã dứt khoát với Thẩm Lê Đăng thì chính là thật sự chấm dứt. Người kết hôn với cô ta bây giờ là cô, không phải Thẩm Lê Đăng."

"Cũng đừng cố gắng tìm hiểu quá khứ của bọn họ làm gì nữa, chuyện đã qua thì để nó qua đi."

Ngữ khí ôn hoà của Xuân Liễu Y lại có sức an ủi lạ kỳ. Minh Ly nghe xong, trái tim cũng dần dần lắng lại.

Nói xong, Xuân Liễu Y quay lưng bỏ đi.

Minh Ly hướng về phía cô ấy hô một tiếng: "Cảm ơn."

Xuân Liễu Y cũng không quay đầu lại.

...

Minh Ly đứng đó, chẳng thể gọi tên cảm xúc trong lòng. Như thể cả đêm nay cô bị cuốn vào một chuyến tàu lượn siêu tốc, lên cao rồi lại rơi xuống vực sâu, tâm trạng đảo lộn đến chóng mặt.

Dù đã được lời an ủi kia xoa dịu một phen, nhưng nỗi buồn vẫn không tan.

Cô rất muốn khống chế bản thân đừng nghĩ đến những chuyện ấy nữa, nhưng cuối cùng vẫn không thể tránh khỏi việc nhớ về chúng.

Minh Ly không quay lại hội trường yến tiệc, chỉ muốn tìm một góc thật yên lặng để trốn tránh. Nhìn thấy đám người tụ tập hút thuốc cách đó không xa, cô thậm chí còn có ý định thử một điếu, chỉ để xem liệu khói thuốc có thể giúp mình quên đi nỗi buồn hay không?

Dù cho cô có uống say đến mấy, nỗi buồn vẫn chẳng chịu buông tha cô.

Mỗi khi say rượu, tất cả những đau khổ đã qua lại ùa về trong đầu, như một cuốn phim chiếu đi chiếu lại không ngừng, hành hạ cô đau đớn đến mức chỉ muốn chết đi cho xong.

Khi tỉnh táo, cô còn có thể bận rộn để dời đi sự chú ý. Nhưng lúc say thì đành chịu thua.

Đang mải nghĩ ngợi, cô chợt nghe loáng thoáng từ đám người bên cạnh nhắc đến cái tên quen thuộc, Chu Bách.

"Chu Bách từng nuông chiều cô con gái kia lên tận trời xanh, hôm nay e rằng Lục Đình Tùng cũng đang học theo hắn."

"Ai mà biết, cơ mà ngày trước nhìn Chu Bách cưng chiều con gái mà tôi hâm mộ muốn chết."

"Ha ha ha có gì mà hâm mộ, nhà cô đối xử với cô cũng đâu tệ."

"Nhưng vẫn kém xa nhà người ta."

"Nghe nói Lục Quy Hiểu tính tình chảnh chọe, chứ không có hiểu chuyện như cô công chúa Minh gia đâu."

"Vậy Minh Công chúa bây giờ thế nào rồi? Tôi còn chưa được thấy ngoài đời thật."

"Gả vào Cố gia rồi..."

Tiếng cười nói xì xào không kiêng nể vang lên, từ chuyện Lục Quy Hiểu lại kéo sang Chu Bách, rồi Cố Thanh Sương.

Minh Ly bỗng cúi đầu nở một nụ cười. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hình ảnh Lục Quy Hiểu đứng trên sân khấu tối nay lại quen thuộc đến thế.

Thì ra, chính cô cũng từng một thời được sống trong niềm hạnh phúc rực rỡ giống như vậy.

Minh Ly mỉm cười, nhưng ngay lập tức khóe môi run lên một nỗi buồn nghẹn ngào. Đầu lưỡi khẽ liếm qua, mặn chát.

À, là nước mắt.

Khoảnh khắc đó, nỗi nhớ cha bỗng dâng lên mãnh liệt.

Người đã sớm rời khỏi thế gian, chẳng để lại một lấy lời, một chút trách nhiệm cũng không... nhưng đã từng hết mực yêu thương cô hơn bất kỳ ai.

Thật oan ức.

Chương trước Chương tiếp
Loading...