[BHTT - EDIT] Mưa Phùn Mài Đá - Cao Phùng

Chương 17: Mùng 1 ở Hải thị



Đêm Giao thừa hôm ấy, so với bữa cơm tất niên ấm cúng của nhà họ Thư thì bên phía Đường Dật Phong lại có vẻ lạnh lẽo hơn nhiều.

Ở Hải Thị có thể nghe thấy tiếng pháo nổ, nhưng cũng chẳng thể khiến không gian của Đường Dật Phong thêm chút hương vị Tết nào.

Tối đến, cô xào hai món, cùng Đường Quan Sơn ngồi vào bàn, mỗi người ăn một kiểu. Đường Quan Sơn hỏi qua loa mấy câu về tình hình của cô ở trường, rồi cả hai cũng chẳng tìm được đề tài gì khác.

Cơm xong, ai về phòng nấy, coi như yên ổn vô sự.

Đường Dật Phong suốt hơn một tuần liền cũng không chủ động nhắn tin cho Thư Vọng, bản thân cô không để ý, nhưng Thư Vọng thì nhận ra trước.

Khác với trang cá nhân nhạt nhẽo của Thư Vọng, Đường Dật Phong đăng cũng khá thường xuyên.

Khen món nào ở căn-tin hôm nay ngon, chia sẻ chuyện thú vị khi làm thêm, hoặc đăng lại bài báo cô viết cho câu lạc bộ phóng viên, một tuần ít nhất cũng phải có một hai bài.

Chỉ là từ khi nghỉ Tết về nhà, không những trang cá nhân không cập nhật, ngay cả tin nhắn cũng chẳng gửi cho Thư Vọng.

Thư Vọng ít nhiều thấy để tâm.

Để tâm gì ư, chính cô cũng không nói rõ được.

Giống như con mèo con ngày nào cũng chơi trên bãi cỏ khu chung cư, bỗng một hôm biến mất, rồi liền mấy ngày cũng chẳng thấy bóng dáng.

Không thấy lấy một sợi lông, nhưng móng vuốt mèo lại cào nhè nhẹ trong tim.

Vì vậy, sau khi Đường Dật Phong ấn thích một bài đăng của cô, Thư Vọng chủ động gửi tin nhắn.

Không biết nên nói gì, cô bèn gửi một sticker chú chó tò mò ló đầu ra.

"?" Đường Dật Phong lập tức trả lời.

"Bị tra tấn xong rồi hả?"

"Miễn cưỡng qua ải." Thư Vọng mím môi cười khẽ.

"Sao vậy?" Đường Dật Phong trở mình, nằm sấp trên giường gõ chữ.

"Một mình một ngựa bị tóm trên bàn ăn, vây công không đỡ nổi."

"Haha, không ngờ nha." Khóe môi Đường Dật Phong vừa gõ vừa cong lên.

"Không ngờ gì?" Thư Vọng hơi khó hiểu.

"Không tưởng tượng nổi dáng vẻ của chị lúc đó, hơi muốn xem thử."

Thư Vọng ngẫm lại, bản thân cũng không rõ khi ấy trông thế nào, dù gì cũng đâu có đặt gương trước mặt mình.

Về động tác thì chắc là cúi đầu ăn, một miếng rau một miếng thịt.

Về nét mặt thì chắc chẳng có biểu cảm gì.

Có vẻ cũng chẳng đáng xem.

"Vậy giờ chị đang làm gì?" Đường Dật Phong lại đổi tư thế, dựa lưng vào thành giường.

"Xem Gala Cuối Năm à?"

"Không, chị trốn vào phòng rồi." Thư Vọng ngừng một lát rồi trả lời tiếp: "Đang xem phim."

Thanh tiến độ phim đã phát đến một nửa, nhưng Thư Vọng vẫn còn một câu muốn hỏi cô.

"Sao về nhà rồi mà không thấy em đăng gì trên trang cá nhân vậy?"

Thư Vọng nghĩ nghĩ, cuối cùng không gửi nửa câu hỏi sau, cũng chẳng gửi tin nhắn cho chị nữa.

Bên kia hiển thị "đang nhập..." rất lâu, rồi mới gửi sang một câu: "Chẳng có gì để đăng."

"Ờ."

Chữ "Ờ" nghĩa là sao, Đường Dật Phong có chút không nắm bắt được.

Muốn hỏi, nhưng lại thấy chẳng có gì để hỏi.

Cô vò nhẹ mái tóc bên thái dương, ngón tay do dự trước màn hình, đang nghĩ xem nên trả lời thế nào cho chữ "ờ" kia, thì từ phòng ngủ bên cạnh vang lên tiếng ho khan của Đường Quan Sơn.

Nếu chỉ một hai tiếng thì còn thôi, nhưng ông ho liên tục, còn nghe loáng thoáng tiếng cốc rơi xuống đất.

Không thể không để ý, Đường Dật Phong đặt điện thoại xuống, bước tới trước cửa phòng ngủ của Đường Quan Sơn.

"Không sao chứ?" Cô không vào ngay, chỉ gõ cửa hai cái.

Tiếng ho khựng lại, Đường Dật Phong cau mày, định xem có nên mở cửa luôn không.

Đường Quan Sơn nhanh hơn cô một bước ra mở cửa, ông ho đến mức lồng ngực còn hơi phập phồng, "Không sao đâu..."

Ông lại ho thêm tiếng nữa rồi nói: "Bên ngoài pháo nổ mùi khói cay quá."

Đường Dật Phong thấy ông cầm chiếc cốc không, liền tiện tay nhận lấy, rót cho ông một ly nước.

Khi trở về phòng mình, Đường Dật Phong mới nhớ ra là vẫn chưa trả lời tin nhắn của Thư Vọng.

Nhưng thời điểm vừa rồi đã qua mất rồi, Đường Dật Phong cũng chẳng còn tâm trạng muốn hỏi nữa.

Cô xoa mặt, chui luôn vào chăn.

Sáng hôm sau, mới hơn mười giờ, Đường Dật Phong đã bị tiếng mở cửa và tiếng chào hỏi đánh thức.

Tối qua pháo ngoài kia nổ liên miên đến tận nửa đêm, hiếm khi cô mất ngủ đến hai ba giờ sáng, cũng hiếm khi nán ngủ thêm một chút.

Vừa mở cửa đã thấy em trai của Đường Quan Sơn dẫn cả nhà đến chúc Tết, cũng chính là chú út của Đường Dật Phong.

Cô khẽ gật đầu coi như chào hỏi, rồi đi rửa mặt.

"Con bé này, cũng chẳng nói câu chúc mừng năm mới gì cả."

"Anh hai, anh cũng phải dạy bảo nó chứ."

Em trai của Đường Quan Sơn, Đường Kiến Xuyên, vừa đặt túi hoa quả xuống đã cau mày nhìn bóng lưng Đường Dật Phong phàn nàn.

"Đừng để ý nó." Đường Quan Sơn thì không bận tâm, lần lượt mời mọi người vào nhà.

"Anh hai, bọn em mang chút đồ ăn tới, trưa nay khỏi phải nấu nhé." Đường Kiến Xuyên cùng vợ mang đồ vào bếp, con trai họ Tiểu Huy cũng đứng bên cạnh phụ giúp.

"Được, được, được." Trên gương mặt Đường Quan Sơn hiếm khi hiện ra nụ cười.

Ngày trẻ, ông đã luôn giúp đỡ các em mình khôn lớn, giờ thấy họ đều đã yên bề gia thất, con cái quây quần, trong lòng cũng không khỏi trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

Vui mừng vẫn nhiều hơn chua xót.

Cả nhà họ cùng Đường Quan Sơn nói chuyện rôm rả ở phòng khách, còn Đường Dật Phong thì ở lì trong phòng mình giết thời gian.

Từ nhỏ cô đã không thích họ hàng bên nhà bố, cũng không rõ nguyên nhân, tạm coi như là lý do huyền học đi - như là không hợp phong thủy.

Mọi năm họ không tới sớm thế này, mọi năm cô cũng không ngủ nướng, luôn có thời gian để trốn ra ngoài, năm nay thì bị bắt gặp ngay.

"Tiểu Phong, ra ăn cơm đi." Đường Quan Sơn gõ cửa phòng cô.

Trốn không được, vẫn phải ăn.

Các món đặt mua ở nhà hàng được bày ra đĩa, hoa quả rửa sạch xếp thành đĩa trái cây, Đường Kiến Xuyên mang theo một chai rượu Cổ Tỉnh Cống, cùng Đường Quan Sơn mỗi người một ly uống với nhau.

Chuyện trò trên bàn ăn là gì, Đường Dật Phong chẳng để tâm, cũng chẳng nghe kỹ.

"Haizz, bao nhiêu năm rồi, anh hai à..." Mùi rượu khiến mắt Đường Kiến Xuyên đỏ hoe, giọng cũng kéo dài, "Anh không nghĩ tìm một người bầu bạn sao?"

Một câu của ông khiến bầu không khí trên bàn ăn lắng xuống.

Vợ Đường Kiến Xuyên kín đáo liếc sang Đường Dật Phong, rồi trừng chồng một cái, nhưng ông chẳng nhận ra câu nói đó có gì không ổn, lại còn trừng mắt đáp trả.

Đường Quan Sơn cầm chén rượu trong tay, môi mấp máy nhưng không nói gì.

Kim đồng hồ cũ kêu "tích tắc tích tắc", con trai họ Tiểu Huy cũng buông điện thoại, ngẩng đầu lên.

Rất đột ngột, Đường Dật Phong lại muốn bật cười, như thể bữa cơm sum họp này vì sự xuất hiện của cô mà rơi vào im lặng.

Như thể họ vốn là một gia đình hòa thuận êm ấm, còn cô là người ngoài, quấy nhiễu hứng thú câu chuyện của họ.

Cô giống như một người ngoài, mà mẹ cô thì giống như một người chưa từng tồn tại.

Chỉ nửa phút im lặng, Đường Dật Phong đặt đũa xuống, đứng dậy: "Con còn có việc, đi trước đây."

Sau lưng vang lên giọng Đường Kiến Xuyên hơi mang vẻ bực bội: "Anh xem nó kìa..."

Đường Quan Sơn uống cạn rượu trong ly, trong lòng khẽ thở dài.

Giữa cha con họ, ngoài cái khúc mắc mà không ai được chạm đến ấy, ông cũng không phải chưa từng nghĩ đến việc hàn gắn quan hệ.

Năm đó, trước kỳ thi đại học của Đường Dật Phong, ông đã không uống rượu suốt một tuần. Xách xô nước, chạy lên chạy xuống mấy lượt, kỳ cọ sạch bóng chiếc xe Jetta của mình từ trong ra ngoài. Lục lại chiếc sơ mi thời đi làm, giặt sạch, là phẳng phiu, rồi ra tiệm cắt tóc, cạo râu.

Ông đã tính sẽ tự mình đưa Đường Dật Phong đi thi.

Tối hôm trước khi nói với cô, ông cảm nhận rõ ràng Đường Dật Phong không hề phản đối, thậm chí giọng nói đồng ý còn có chút vui vẻ.

Rõ ràng mọi chuyện đáng lẽ sẽ ngày càng tốt lên, nhưng tất cả đều do cơn mưa chết tiệt hôm ấy.

Ngày thi đại học đầu tiên năm đó là một ngày mưa, cơn mưa đầu hạ trút xuống vừa dữ dội vừa bất chấp lý lẽ, hạt mưa rơi xuống đất còn bốc lên làn khói trắng.

Họ ra khỏi nhà sớm hơn dự định, nhưng vẫn không tránh khỏi dòng xe ùn tắc.

Trong lòng Đường Quan Sơn nóng ruột, thời gian chắc chắn là vẫn kịp, nhưng ông cứ lo sẽ muộn, càng lo lại càng dễ xảy ra chuyện.

Xe chạy qua gầm một cây cầu vượt, ở làn bên cạnh có một chiếc xe đột ngột chuyển làn, không bật đèn xi-nhan, ép xe ông một cái, cả hai xe đều phanh gấp.

Đường Quan Sơn thấy tim thắt lại, đồng thời cũng nổi giận, bấm còi mấy cái liền. Đúng lúc chủ xe kia cũng là loại nóng nảy, lập tức xuống xe, trong tay còn cầm thứ gì đó.

Vốn dĩ Đường Quan Sơn chẳng phải loại người dễ nhún nhường, huống hồ lý lẽ ở phía mình, liền mở cửa định bước xuống. Trước khi xuống xe, ông hình như nghe thấy Đường Dật Phong bên cạnh nói "Thôi bỏ đi", ông nghe thấy nhưng quên đáp lại.

Đường Dật Phong muốn kéo tay ông, nhưng chưa kịp chạm vào.

Dưới gầm cầu vượt, ông cãi nhau với người lái xe trẻ kia, lửa giận bị từng câu châm chọc khơi lên, thậm chí còn xô đẩy qua lại.

Sau này Đường Quan Sơn cũng thường tự hỏi, tại sao khi ấy ông không thể kiềm chế, tại sao ông lại quên mất Đường Dật Phong vẫn đang ngồi đợi trong xe, tại sao đã chuẩn bị bao ngày mà cuối cùng vẫn làm hỏng mọi thứ.

Đến khi ông chịu quay đầu lại, xuyên qua màn mưa nặng hạt ngoài cầu, ông thấy Đường Dật Phong ôm chặt túi hồ sơ, ở đầu bên kia đường đón một chiếc xe đưa thí sinh có buộc dải ruy băng vàng.

Nước mưa từ bánh xe qua lại hắt lên ướt sũng ống quần ông, chiếc sơ mi đã được là phẳng lại nhăn nhúm, Đường Dật Phong rời khỏi cây cầu ấy, còn ông thì không.

Ngày thi hôm sau, Đường Dật Phong không nói để ông đưa đi, Đường Quan Sơn cũng không nhắc lại.

Có phải nên trách cơn mưa hôm đó không? Ông không biết.

Chỉ biết rằng từ hôm ấy trở đi, quan hệ của họ lại quay về trạng thái lạnh nhạt như cũ.

Chương trước Chương tiếp
Loading...