[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 126
Sợ tiểu kiều thê thấy tiền sáng mắt rồi lừa đổi chính mình, Diêu Tương Ức mở to đôi mắt trong veo, một đường nhìn theo tiểu kiều thê xuống lầu “nhiệt tình” tiễn muội muội.Tiểu kiều thê không phụ sự mong đợi của mọi người, “nhiệt tình” tiễn muội muội lên xe, còn rất chu đáo dặn dò tài xế trong nhà: “Trời mưa đường trơn, chú ý an toàn.” Nhất định phải đưa muội muội về nhà bình an.Lời nói ấy khiến muội muội xúc động đến mức nói không rõ lời, hạ cửa kính xe, nắm chặt bàn tay trắng nõn của tiểu kiều thê, thề rằng cả đời này chỉ thần tượng nàng, mỗi ngày đều vì nàng mà đánh dấu, điểm danh...Một màn tỷ muội tình thâm thân mật như vậy khiến Diêu Tương Ức nổi cơn ghen.【Đinh~】[Ngây thơ loli nhắc nhở ngươi: nguyên văn hai nữ chính đang tương tác thân mật, chúc mừng thân mật, điểm ngọt ngào +1]Nghe đến chữ “tương tác thân mật”, trước kia nàng thấy bình thường, hôm nay lại thấy chói tai vô cùng.Diêu Tương Ức tiến lên, giơ tay ôm hờ vai tiểu kiều thê, giả vờ nói:
“Ngươi thích muội muội như vậy, vài hôm nữa lại mời nàng đến nhà chơi.”Ngay sau đó, một chiếc chân nhỏ đạp mạnh lên mu bàn chân nàng, như đang uy hiếp: “Ngươi mà dám để con hồ ly kia vào nhà lần nữa, ta sẽ mang theo người thừa kế của ngươi bỏ đi luôn.”Diêu Tương Ức nghẹn họng, tiểu kiều thê làm trò trước mặt mọi người, nàng lại thành tội nhân.Không cam lòng yếu thế, nàng dùng hai ngón tay véo mông tiểu kiều thê, lực mạnh ngang bằng cú đạp vừa rồi.Phía sau, mọi người trong nhà đều thấy rõ hành động nhỏ của hai người.Liễu Hạ Hạ là người đầu tiên không chịu nổi, bà cùng Diêu Ngọc Giai đều là giảng viên đại học, từ nhỏ đã dạy Diêu Tương Ức phải hiểu lễ nghĩa, giờ lại thấy nàng làm trò trước mặt, như đang bạo hành vợ.Thật mất thể diện, còn đâu là gia phong.Bà vội vẫy tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi nhanh.Đợi xe rời khỏi cổng lớn nhà cũ, bà lạnh giọng bảo Diêu Tương Ức theo mình vào thư phòng.Ai ngờ Thu Thanh Thì lại che chắn trước mặt Diêu Tương Ức, xin tha:
“Mẹ, con với Bá Bá chỉ đang đùa thôi.”Lão gia tử từ khi biết Thu Thanh Thì chịu tạm gác công việc để sinh con cho Diêu gia, liền nhìn nàng thuận mắt hơn, cười tủm tỉm giải vây:
“Vợ chồng son tình cảm tốt, cãi nhau chút cũng không sao. Ta nhìn mà còn thấy ghen tị, nhớ hồi ta còn trẻ…”Thế là ông nhanh chóng chuyển chủ đề sang “hồi ức năm tháng gian nan”.Diêu Tương Ức trong lòng đầy cảm kích, bỏ qua tiểu kiều thê, đỡ lão gia tử vào nhà.Liễu Hạ Hạ và Diêu Ngọc Giai lắc đầu thở dài, hậm hực đi theo.Cả khu vườn rộng lớn, chỉ còn lại bốn người nhà họ Thu.Đỗ Tụng Chỉ tức giận nghiến răng, chỉ trích Thu Thanh Thì không biết điều, bị Diêu Tương Ức mê hoặc:
“Nó bị ngươi chiều hư rồi. Mẹ nó mắng vài câu mà ngươi đã xót? Đợi đến ngày nó thật sự nuôi hồ ly tinh bên ngoài, ngươi sẽ khóc cho xem.”Thu Thanh Mặc huýt sáo, thêm một câu mỉa mai:
“Hồ ly tinh mỗi ngày dùng đứa nhỏ trong bụng để uy hiếp nàng ly hôn với ngươi. Phim truyền hình đều diễn như vậy.”Nói xong, hắn liếc bụng Thu Thanh Thì một cái đầy ẩn ý.Nhắc đến chuyện này, Thu Phú Quý lại nổi giận:
“Đã bao lâu rồi? Sao ngươi vẫn chưa có thai?”Đối mặt với sự công kích liên tục từ người nhà, khóe miệng Thu Thanh Thì dần trễ xuống, cả người ủy khuất như một cục bột nhỏ, dậm chân một cái, kéo váy chạy lên lầu hai, nhào vào lòng Diêu Tương Ức, trực tiếp đè nàng xuống chiếc giường mềm mại, ngồi lên eo nàng mà đánh loạn.Diêu Tương Ức bị đánh đau, túm lấy gối đầu làm tấm chắn.“Cô nãi nãi, ngươi làm sao vậy?”“Ba mẹ chê ta không biết cố gắng!”
Thu Thanh Thì mắt đỏ hoe, như sắp rơi một giọt nước mắt đầy u sầu.“Chỗ nào không biết cố gắng?”Thu Thanh Thì chỉ vào bụng mình:
“Chỗ này.”Rồi giận dữ hét lên với Diêu Tương Ức:
“Đều tại ngươi!”Diêu Tương Ức nửa ngồi dậy, hôn nhẹ môi nàng một cái, dịu dàng nói:
“Trừ chiếc Pagani, ta sẽ tặng thêm cho ngươi…”“Ta không cần!”
Thu Thanh Thì hiếm khi chống lại sự dụ dỗ của tiền bạc,
“Ta phải tuyên bố mình có thai, mới không chịu uất ức như vậy.”Diêu Tương Ức túm chặt nàng:
“Coi như vì ta, nhịn một chút.”“Nhịn không nổi!”
Thu Thanh Thì đáp.Diêu Tương Ức dùng lý lẽ:
“Ngươi mang thai, ta hơn nửa năm không có sinh hoạt vợ chồng, chẳng phải cũng vì ngươi mà chịu đựng sao?”Lời này có lý, Thu Thanh Thì không phải người sắt đá, sinh ra chút lòng trắc ẩn.Sắc mặt giận dữ lập tức biến mất, nàng dùng hai tay nâng mặt Diêu Tương Ức, nhẹ nhàng vuốt ve, đau lòng nói:
“Bá Bá, ngươi chịu uất ức rồi.”Chụt, chụt.Nàng hôn lên hai má Diêu Tương Ức.Diêu Tương Ức như vừa ăn một bữa mỹ vị, mắt ánh lên sự ấm áp, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngồi thẳng dậy, ôm nàng thật chặt. Hai người dính lấy nhau, thì thầm lời yêu thương.“Ngươi lâu rồi không ôm ta như vậy, nói lời dễ nghe đi.”
Thu Thanh Thì vòng tay qua cổ Diêu Tương Ức, ánh mắt khẽ động, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào giữa trán nàng.Diêu Tương Ức đang trong trạng thái sẵn sàng:
“Vậy sau này ngày nào cũng như vậy.”“Bụng ta càng ngày càng to, ngươi sẽ không ôm nổi ta.”“Nói vớ vẩn, dù to ta cũng ôm được.”“Hừ, đứa nhỏ nằm giữa ngươi và ta, ngươi ôm trước là nó, không phải ta.”
Nói đến đây, Thu Thanh Thì không khỏi lo lắng:
“Về sau ngươi có yêu mỗi đứa nhỏ, không yêu ta nữa không?”Đây là câu hỏi chí mạng. Diêu Tương Ức lập tức cảnh giác, dù trong lòng sóng gió cuộn trào, mặt vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc, không ngừng lại một giây, nhanh chóng trả lời:“Ngươi mới là người ta đặt ở đầu quả tim.”Dù Thu Thanh Thì có định lực tốt cũng không nhịn được cười, khuôn mặt nhỏ vùi vào vai nàng:
“Ngươi đang dỗ ta.”“Ta là vợ ngươi, không dỗ ngươi thì dỗ ai.”Ha ha ha, Thu Thanh Thì cười đến hoa nở loạn xạ, cười xong rồi, chu môi ướt át hôn nàng một cái.Diêu Tương Ức tất nhiên là thỏa mãn, hôn xong lại hôn, còn tặng kèm một nụ hôn kiểu Pháp ướt át phía sau.“Bá Bá, ngươi hư quá ~”
Thu Thanh Thì khóe mắt ửng hồng, ánh lên vẻ ướt át.“Còn có thể hư hơn nữa.”Cốc cốc!Có người không biết điều gõ cửa phòng hai nàng.“Sách, thân mật thì thân mật, nhưng nhớ đóng cửa lại nha!”
Thu Thanh Mặc dựa vào khung cửa, khóe môi cong cong, mang khí chất con nhà giàu lêu lổng.Thu Thanh Thì sát khí đầy mặt:
“Tránh ra.”Thu Thanh Mặc lại lên giọng đạo lý:
“Người mang thai thì nên ổn định một chút ~”“Bá Bá, ta muốn hắn chết.”
Thu Thanh Thì quay sang Diêu Tương Ức cầu cứu.Yêu cầu của tiểu kiều thê tất nhiên phải được đáp ứng. Diêu Tương Ức nheo mắt lại, nhìn về phía Thu Thanh Mặc, ánh mắt lười biếng nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm khắc không thể diễn tả.Thu Thanh Mặc rùng mình một cái, xem như nhận thua, bắt chước giọng điệu ghê tởm của Thu Thanh Thì:
“Bá Bá, điện thoại của ngươi để dưới lầu, Tô Đề Lạp gọi mấy cuộc tìm ngươi.”Diêu Tương Ức im lặng một lúc, rồi quay sang Thu Thanh Thì:
“Chắc chắn là Tiêu Lê Lê bị Tô Đề Lạp tung tin rồi.”Không khí vui vẻ lập tức tăng vọt.Thu Thanh Thì nhảy xuống giường, giật lấy điện thoại từ tay Thu Thanh Mặc, gọi lại cho Tô Đề Lạp.【Sướng quá đi sướng quá đi!】
Nàng vui đến mức quên cả hình tượng.Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng của Tô Đề Lạp, kèm theo tiếng đập bàn, vỗ tay:
【Thanh Thanh bảo bối của ta, cuối cùng ta cũng báo thù cho ngươi rồi! Tiêu Lê Lê tiêu đời rồi! Ha ha ha ha ha ha!】Thu Thanh Thì nghe xong phấn khích đến mức nhảy tại chỗ.“Cẩn thận nhảy rớt đứa nhỏ của ta.”
Diêu Tương Ức mặt không biểu cảm, chỉ hơi nhấp môi, nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều.“Không quản được nhiều như vậy.”
Thu Thanh Thì quay sang chỉ huy ca mình:
“Mau bật TV!”Thu Thanh Mặc tất nhiên hiểu rõ mối thù giữa nàng và Tiêu Lê Lê suốt mấy năm qua, rất vui lòng cùng nàng “bỏ đá xuống giếng”. Điều khiển từ xa đã sớm nằm trong tay, chỉ chờ nàng ra lệnh.Hắn ấn nút “bật”, chuyển kênh đến đài địa phương Hải Thị.Dòng chữ phụ đề hiện lên bất ngờ:
— Tiêu Lê Lê tuần trước sinh con, đứa bé không phải con ruột của chồng.Ít chữ nhưng đầy sức chấn động.Thu Thanh Thì lần đầu tiên trong đời cảm thấy tiêu đề giật gân thật dễ chịu, quay người ôm lấy cánh tay Diêu Tương Ức, lắc lắc:
“Bá Bá, mua thủy quân! Mua thật nhiều thủy quân! Ta muốn Tiêu Lê Lê chiếm vị trí số một trên bảng hot search!”“Hảo, mua.”
Diêu Tương Ức xoa nhẹ mu bàn tay nàng.“Phải giữ vị trí đó ba ngày ba đêm nha.”Diêu Tương Ức: “… Chỉ sợ hơi khó.”“Ta mặc kệ! Nếu yêu ta, ngươi phải khiến Tiêu Lê Lê thân bại danh liệt!”
“Ngươi thích muội muội như vậy, vài hôm nữa lại mời nàng đến nhà chơi.”Ngay sau đó, một chiếc chân nhỏ đạp mạnh lên mu bàn chân nàng, như đang uy hiếp: “Ngươi mà dám để con hồ ly kia vào nhà lần nữa, ta sẽ mang theo người thừa kế của ngươi bỏ đi luôn.”Diêu Tương Ức nghẹn họng, tiểu kiều thê làm trò trước mặt mọi người, nàng lại thành tội nhân.Không cam lòng yếu thế, nàng dùng hai ngón tay véo mông tiểu kiều thê, lực mạnh ngang bằng cú đạp vừa rồi.Phía sau, mọi người trong nhà đều thấy rõ hành động nhỏ của hai người.Liễu Hạ Hạ là người đầu tiên không chịu nổi, bà cùng Diêu Ngọc Giai đều là giảng viên đại học, từ nhỏ đã dạy Diêu Tương Ức phải hiểu lễ nghĩa, giờ lại thấy nàng làm trò trước mặt, như đang bạo hành vợ.Thật mất thể diện, còn đâu là gia phong.Bà vội vẫy tay ra hiệu cho tài xế lái xe đi nhanh.Đợi xe rời khỏi cổng lớn nhà cũ, bà lạnh giọng bảo Diêu Tương Ức theo mình vào thư phòng.Ai ngờ Thu Thanh Thì lại che chắn trước mặt Diêu Tương Ức, xin tha:
“Mẹ, con với Bá Bá chỉ đang đùa thôi.”Lão gia tử từ khi biết Thu Thanh Thì chịu tạm gác công việc để sinh con cho Diêu gia, liền nhìn nàng thuận mắt hơn, cười tủm tỉm giải vây:
“Vợ chồng son tình cảm tốt, cãi nhau chút cũng không sao. Ta nhìn mà còn thấy ghen tị, nhớ hồi ta còn trẻ…”Thế là ông nhanh chóng chuyển chủ đề sang “hồi ức năm tháng gian nan”.Diêu Tương Ức trong lòng đầy cảm kích, bỏ qua tiểu kiều thê, đỡ lão gia tử vào nhà.Liễu Hạ Hạ và Diêu Ngọc Giai lắc đầu thở dài, hậm hực đi theo.Cả khu vườn rộng lớn, chỉ còn lại bốn người nhà họ Thu.Đỗ Tụng Chỉ tức giận nghiến răng, chỉ trích Thu Thanh Thì không biết điều, bị Diêu Tương Ức mê hoặc:
“Nó bị ngươi chiều hư rồi. Mẹ nó mắng vài câu mà ngươi đã xót? Đợi đến ngày nó thật sự nuôi hồ ly tinh bên ngoài, ngươi sẽ khóc cho xem.”Thu Thanh Mặc huýt sáo, thêm một câu mỉa mai:
“Hồ ly tinh mỗi ngày dùng đứa nhỏ trong bụng để uy hiếp nàng ly hôn với ngươi. Phim truyền hình đều diễn như vậy.”Nói xong, hắn liếc bụng Thu Thanh Thì một cái đầy ẩn ý.Nhắc đến chuyện này, Thu Phú Quý lại nổi giận:
“Đã bao lâu rồi? Sao ngươi vẫn chưa có thai?”Đối mặt với sự công kích liên tục từ người nhà, khóe miệng Thu Thanh Thì dần trễ xuống, cả người ủy khuất như một cục bột nhỏ, dậm chân một cái, kéo váy chạy lên lầu hai, nhào vào lòng Diêu Tương Ức, trực tiếp đè nàng xuống chiếc giường mềm mại, ngồi lên eo nàng mà đánh loạn.Diêu Tương Ức bị đánh đau, túm lấy gối đầu làm tấm chắn.“Cô nãi nãi, ngươi làm sao vậy?”“Ba mẹ chê ta không biết cố gắng!”
Thu Thanh Thì mắt đỏ hoe, như sắp rơi một giọt nước mắt đầy u sầu.“Chỗ nào không biết cố gắng?”Thu Thanh Thì chỉ vào bụng mình:
“Chỗ này.”Rồi giận dữ hét lên với Diêu Tương Ức:
“Đều tại ngươi!”Diêu Tương Ức nửa ngồi dậy, hôn nhẹ môi nàng một cái, dịu dàng nói:
“Trừ chiếc Pagani, ta sẽ tặng thêm cho ngươi…”“Ta không cần!”
Thu Thanh Thì hiếm khi chống lại sự dụ dỗ của tiền bạc,
“Ta phải tuyên bố mình có thai, mới không chịu uất ức như vậy.”Diêu Tương Ức túm chặt nàng:
“Coi như vì ta, nhịn một chút.”“Nhịn không nổi!”
Thu Thanh Thì đáp.Diêu Tương Ức dùng lý lẽ:
“Ngươi mang thai, ta hơn nửa năm không có sinh hoạt vợ chồng, chẳng phải cũng vì ngươi mà chịu đựng sao?”Lời này có lý, Thu Thanh Thì không phải người sắt đá, sinh ra chút lòng trắc ẩn.Sắc mặt giận dữ lập tức biến mất, nàng dùng hai tay nâng mặt Diêu Tương Ức, nhẹ nhàng vuốt ve, đau lòng nói:
“Bá Bá, ngươi chịu uất ức rồi.”Chụt, chụt.Nàng hôn lên hai má Diêu Tương Ức.Diêu Tương Ức như vừa ăn một bữa mỹ vị, mắt ánh lên sự ấm áp, mặt tràn đầy hạnh phúc, ngồi thẳng dậy, ôm nàng thật chặt. Hai người dính lấy nhau, thì thầm lời yêu thương.“Ngươi lâu rồi không ôm ta như vậy, nói lời dễ nghe đi.”
Thu Thanh Thì vòng tay qua cổ Diêu Tương Ức, ánh mắt khẽ động, dùng chóp mũi chạm nhẹ vào giữa trán nàng.Diêu Tương Ức đang trong trạng thái sẵn sàng:
“Vậy sau này ngày nào cũng như vậy.”“Bụng ta càng ngày càng to, ngươi sẽ không ôm nổi ta.”“Nói vớ vẩn, dù to ta cũng ôm được.”“Hừ, đứa nhỏ nằm giữa ngươi và ta, ngươi ôm trước là nó, không phải ta.”
Nói đến đây, Thu Thanh Thì không khỏi lo lắng:
“Về sau ngươi có yêu mỗi đứa nhỏ, không yêu ta nữa không?”Đây là câu hỏi chí mạng. Diêu Tương Ức lập tức cảnh giác, dù trong lòng sóng gió cuộn trào, mặt vẫn giữ bình tĩnh, không để lộ chút cảm xúc, không ngừng lại một giây, nhanh chóng trả lời:“Ngươi mới là người ta đặt ở đầu quả tim.”Dù Thu Thanh Thì có định lực tốt cũng không nhịn được cười, khuôn mặt nhỏ vùi vào vai nàng:
“Ngươi đang dỗ ta.”“Ta là vợ ngươi, không dỗ ngươi thì dỗ ai.”Ha ha ha, Thu Thanh Thì cười đến hoa nở loạn xạ, cười xong rồi, chu môi ướt át hôn nàng một cái.Diêu Tương Ức tất nhiên là thỏa mãn, hôn xong lại hôn, còn tặng kèm một nụ hôn kiểu Pháp ướt át phía sau.“Bá Bá, ngươi hư quá ~”
Thu Thanh Thì khóe mắt ửng hồng, ánh lên vẻ ướt át.“Còn có thể hư hơn nữa.”Cốc cốc!Có người không biết điều gõ cửa phòng hai nàng.“Sách, thân mật thì thân mật, nhưng nhớ đóng cửa lại nha!”
Thu Thanh Mặc dựa vào khung cửa, khóe môi cong cong, mang khí chất con nhà giàu lêu lổng.Thu Thanh Thì sát khí đầy mặt:
“Tránh ra.”Thu Thanh Mặc lại lên giọng đạo lý:
“Người mang thai thì nên ổn định một chút ~”“Bá Bá, ta muốn hắn chết.”
Thu Thanh Thì quay sang Diêu Tương Ức cầu cứu.Yêu cầu của tiểu kiều thê tất nhiên phải được đáp ứng. Diêu Tương Ức nheo mắt lại, nhìn về phía Thu Thanh Mặc, ánh mắt lười biếng nhưng lại toát ra vẻ lạnh lùng nghiêm khắc không thể diễn tả.Thu Thanh Mặc rùng mình một cái, xem như nhận thua, bắt chước giọng điệu ghê tởm của Thu Thanh Thì:
“Bá Bá, điện thoại của ngươi để dưới lầu, Tô Đề Lạp gọi mấy cuộc tìm ngươi.”Diêu Tương Ức im lặng một lúc, rồi quay sang Thu Thanh Thì:
“Chắc chắn là Tiêu Lê Lê bị Tô Đề Lạp tung tin rồi.”Không khí vui vẻ lập tức tăng vọt.Thu Thanh Thì nhảy xuống giường, giật lấy điện thoại từ tay Thu Thanh Mặc, gọi lại cho Tô Đề Lạp.【Sướng quá đi sướng quá đi!】
Nàng vui đến mức quên cả hình tượng.Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười sang sảng của Tô Đề Lạp, kèm theo tiếng đập bàn, vỗ tay:
【Thanh Thanh bảo bối của ta, cuối cùng ta cũng báo thù cho ngươi rồi! Tiêu Lê Lê tiêu đời rồi! Ha ha ha ha ha ha!】Thu Thanh Thì nghe xong phấn khích đến mức nhảy tại chỗ.“Cẩn thận nhảy rớt đứa nhỏ của ta.”
Diêu Tương Ức mặt không biểu cảm, chỉ hơi nhấp môi, nụ cười bất đắc dĩ nhưng đầy cưng chiều.“Không quản được nhiều như vậy.”
Thu Thanh Thì quay sang chỉ huy ca mình:
“Mau bật TV!”Thu Thanh Mặc tất nhiên hiểu rõ mối thù giữa nàng và Tiêu Lê Lê suốt mấy năm qua, rất vui lòng cùng nàng “bỏ đá xuống giếng”. Điều khiển từ xa đã sớm nằm trong tay, chỉ chờ nàng ra lệnh.Hắn ấn nút “bật”, chuyển kênh đến đài địa phương Hải Thị.Dòng chữ phụ đề hiện lên bất ngờ:
— Tiêu Lê Lê tuần trước sinh con, đứa bé không phải con ruột của chồng.Ít chữ nhưng đầy sức chấn động.Thu Thanh Thì lần đầu tiên trong đời cảm thấy tiêu đề giật gân thật dễ chịu, quay người ôm lấy cánh tay Diêu Tương Ức, lắc lắc:
“Bá Bá, mua thủy quân! Mua thật nhiều thủy quân! Ta muốn Tiêu Lê Lê chiếm vị trí số một trên bảng hot search!”“Hảo, mua.”
Diêu Tương Ức xoa nhẹ mu bàn tay nàng.“Phải giữ vị trí đó ba ngày ba đêm nha.”Diêu Tương Ức: “… Chỉ sợ hơi khó.”“Ta mặc kệ! Nếu yêu ta, ngươi phải khiến Tiêu Lê Lê thân bại danh liệt!”