[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng

Chương 120



Thấy Diêu Tương Ức một bộ dáng như đã tính toán sẵn, Thu Thanh Thì bị kéo căng tâm lý, rồi lại thả lỏng xuống, trách móc: 
“Làm chuyện xấu cũng không báo trước cho ta một tiếng.”

“Muốn cho ngươi một bất ngờ.”

“Gọi là kinh hãi thì đúng hơn.” 
Thu Thanh Thì gạt tay nàng đang vuốt ve bụng mình.

“Ta sờ xem hài tử có bị giật mình không.” 
Diêu Tương Ức xoa mu bàn tay vừa bị đánh đau.

“Không cho ngươi sờ!” 
Thu Thanh Thì ôm bụng, cuộn người vào sofa, giày còn chưa kịp tháo.

Diêu Tương Ức kéo nàng vào trong, chừa lại một khoảng trống, không màng nàng giãy giụa, ngồi xuống bên cạnh, bắt đầu trêu chọc – tay chân không yên.

Thu Thanh Thì không chịu nổi, mắng nàng là đồ lưu manh.

Nhưng không những không ngăn được, ngược lại càng khiến nàng hăng hơn. Lý do là: các nàng là vợ chồng hợp pháp, nàng muốn đùa thế nào thì đùa thế ấy.

Thu Thanh Thì: 
“Trước kia ngươi đúng là cái người ngốc nghếch!”

Diêu Tương Ức lắc đầu một vòng, như đang ngâm nga “Chi, hồ, giả, dã”, mở miệng lại là giọng cà lơ phất phơ: 
“Vậy ngươi thích ta ngốc nghếch, hay thích ta không ngốc nghếch?”

Thu Thanh Thì hé miệng một chút rồi lập tức ngậm lại, hoàn hảo diễn một câu thành ngữ – muốn nói mà ngại.

“Mau nói.” 
Diêu Tương Ức không chịu nổi nàng e thẹn, như cố tình trêu chọc, năm ngón tay bóp nhẹ chân nàng qua lớp váy lụa.

“Thích ngươi không ngốc nghếch ~” 
Thu Thanh Thì vừa nói xong đã vội vùi mặt vào tay, rụt người lại, đôi tai đỏ rực như con cua vừa luộc.

Diêu Tương Ức cong ngón trỏ, búng nhẹ vào vành tai nàng, từng cái một.

Thu Thanh Thì bị búng đến chịu không nổi, há miệng đuổi theo tay nàng, như một con mèo nhỏ không cam lòng bị bắt nạt, phản kháng ngây thơ.

Diêu Tương Ức thật sự cùng nàng chơi đùa, không biết hối cải, tiếp tục trêu tai nàng. Nếu nàng muốn bắt, Diêu Tương Ức liền né. Nhiều lần không né kịp, đau đến hít khí lạnh, cuối cùng mồ hôi túa ra.

Đã chơi thì chơi tới cùng, Diêu Tương Ức còn cào nàng ngứa.

“Ha ha ha ~” 
Thu Thanh Thì cười muốn trốn, nhưng sofa có hạn, không có chỗ để chạy. Nàng giãy giụa bò dậy, ôm cổ Diêu Tương Ức, ngồi lên đùi nàng, xin tha: 
“Bá Bá, ngươi đừng bắt nạt ta nữa.”

Diêu Tương Ức dùng mũi cọ nhẹ lên gương mặt hồng hào của nàng, giận dỗi nói: 
“Rốt cuộc ai bắt nạt ai nhiều hơn?”

“Ngươi bắt nạt ta nhiều!”

Diêu Tương Ức bội phục nàng ăn nói bừa bãi, không tranh luận nữa, chỉ nhẹ nhàng vuốt vài sợi tóc bên mái nàng, dịu dàng dỗ dành: 
“Chúng ta xuống lầu đi, Bạch tiểu thư đến làm khách, ngươi không thể giở tính trẻ con.”

“Không muốn!”

“Nghe lời,” 
Diêu Tương Ức cắn nhẹ vành tai nàng, giọng khàn khàn: 
“Ngoan ~”

Thu Thanh Thì là một người phụ nữ trưởng thành bình thường, nhưng tâm tư lại rất phức tạp.

Nàng có đủ lý do để nghi ngờ Diêu Tương Ức đang nhớ lại chuyện ngủ cùng nàng, nên mới cố lấy lòng. Nàng đẩy mặt Diêu Tương Ức ra, nghiêm túc nói: 
“Cảnh cáo ngươi, ngàn vạn lần đừng có ý nghĩ không đứng đắn. Ba tháng đầu thai kỳ chưa ổn định, không được làm bậy.”

“Xí, ngươi nghĩ đi đâu vậy, ta là loại người đó sao?”

“Đúng vậy.”

Diêu Tương Ức: “…”

Tình yêu đầy ắp, cuối cùng lại trao sai người.

Nghĩ thông suốt điểm này, Diêu Tương Ức không thèm thương lượng nữa, xách cổ áo nàng lôi xuống lầu.

Thu Thanh Thì không chịu ngoan ngoãn, dọc đường dùng mọi chiêu trò: cào tay, đá chân, giãy giụa.

“Bốp!”

Mông nàng bị Diêu Tương Ức đánh một cái, nóng rát đau, mà kẻ gây chuyện còn ác độc nói: 
“Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt.”

Thấy chưa!

Đây là kiểu bá tổng!

Không cho nàng ngủ yên, nàng liền trở mặt không nhận người.

“Gia gia, Diêu Tương Ức đánh ta.” 
Vừa xuống lầu, việc đầu tiên Thu Thanh Thì làm là tìm người chống lưng.

Dù gọi là “gia gia”, nhưng cả phòng khách đều nghe rõ, ánh mắt lập tức rời khỏi Bạch Mộng Chiêu.

Người phản ứng đầu tiên là Đỗ Tụng Chi, như tên lửa phóng lên trời, đột ngột đứng dậy: 
“Nàng đánh ngươi? Đánh thế nào?”

Trong lòng vừa đau vừa giận, mắng Diêu Tương Ức vô tình, dám đánh vợ tào khang ngay đêm “tiểu tam” vào nhà.

Thật sự điên rồi, đạo đức đảo lộn.

Đỗ Tụng Chi thầm thề phải đòi lại công bằng cho con gái.

Không ngờ Diêu Tương Ức nhanh hơn 0.1 giây, bước lên trước Thu Thanh Thì, giơ tay ra: 
“Mẹ, oan uổng, là Thanh Thì dùng tài hùng biện cắn ta trước.”

Đỗ Tụng Chi cúi mắt, quả nhiên thấy trên tay nàng có vài vết răng, trong lòng như bị dội nước đá, lửa giận tắt ngúm thành một làn khói trắng.

Cả người như đóa hoa bị nắng thiêu, khô héo rũ xuống.

Gương mặt già càng thêm mất thể diện.

Để vớt lại chút tôn nghiêm, bà chỉ còn cách trút giận lên Thu Thanh Thì.

“Ngày ngày không làm việc chính, có thời gian thì sinh cho ta một đứa cháu nội.”

“Đúng đó.” 
Thu Phú Quý rất thích chủ đề này, lập tức phụ họa: 
“Giàu bạc triệu mà không có người thừa kế thì cũng vô dụng.”

“Sao lại không có!” 
Thu Thanh Thì không chịu nổi bị kích, buột miệng.

Lời vừa nói ra, cả phòng im phăng phắc. Ba giây sau, lão gia tử là người phản ứng đầu tiên, đôi mắt đục ngầu phát sáng: 
“Có rồi?!”

Ông quá kích động, chống gậy dậm liên tục.

“Không có… đâu.” 
Người nói là Thu Thanh Mặc, vừa nói vừa liếc mắt đưa tình với Diêu Tương Ức.

Diêu Tương Ức bị hắn nhắc nhở, vừa ổn định hơi thở đã vội nói: 
“Đúng vậy, chưa có.”

Ánh mắt nàng ra hiệu cho tiểu kiều thê đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Tiểu kiều thê không còn cách nào, đành lén bĩu môi, sửa lời: 
“Chúng ta đang chuẩn bị, tin rằng sẽ sớm có tin vui.”

Thế là lại rước lấy một trận thất vọng từ lão gia tử và cha mẹ, khiến lòng tự trọng của nàng – danh viện số một – bị tổn thương nghiêm trọng.

Lại nhìn sang Diêu Tương Ức…

Tên này chẳng có chút giác ngộ, đỡ lão gia tử ngồi xuống xong liền kéo Bạch Mộng Chiêu rút khỏi vòng chiến, cùng nhau cúi đầu lướt điện thoại…

Quá đáng thật!

Thật sự quá đáng!

Thu Thanh Thì muốn khóc nhưng không khóc nổi, đột nhiên ngộ ra một chân lý: 
— Nam sợ chọn sai nghề, nữ sợ gả nhầm chồng.

May mà Diêu Ngọc Giai và Liễu Hạ Hạ vẫn thương nàng – cô con dâu này – nên đứng ra giúp nàng khuyên cha mẹ.

“Ông bà thông gia, chuyện này không nên làm lớn…”

Diêu Tương Ức rất có phong thái chủ nhà, mắt vẫn nhìn Bạch Mộng Chiêu đang đứng bên cạnh, lông mày không hề dao động: 
“Không sao.”

“Nhưng Thu tỷ tỷ một mình… Ngài không định giúp nàng sao?”

“Nàng đáng bị chỉnh.”

Bạch Mộng Chiêu: “…”

Diêu Tương Ức vẫn mải mê nghịch điện thoại, như thể bên trong có cả núi vàng núi bạc khiến nàng không thể rời tay. Chợt nàng nhấc khuỷu tay, chạm nhẹ Bạch Mộng Chiêu: 
“Mau xem Weibo.”

Bạch Mộng Chiêu cầm điện thoại trong tay, tuy hơi nghi ngờ nhưng vẫn làm theo. Ngón cái bật sáng màn hình.

“Xem Weibo của Thu tỷ tỷ đi.” 
Diêu Tương Ức nói.

Bạch Mộng Chiêu vừa nhìn đã giật mình, không ngờ Thu Thanh Thì lại đăng ảnh gia đình lên Weibo.

Theo bản năng, nàng mở phần bình luận. Quả nhiên, một trận gió tanh mưa máu đang diễn ra.

Cư dân mạng chia làm bốn phe:

- Phe “bún ốc” (fan couple Diêu – Thu)
- Phe anti-fan
- Phe từng là fan nhưng đã quay lưng
- Phe người qua đường

Trong đó còn có fan CP trong sạch, fan thân cận, fan trung thành của Diêu Tương Ức, và fan cá nhân của từng người…

Một vài bình luận nổi bật:

> [Ta chắc chắn Thu Thanh Thì bị ép buộc nhận Bạch Mộng Chiêu làm muội muội! Thanh Thanh, chỉ cần ngươi chớp mắt, ta sẽ vượt mưa gió đến cứu ngươi.]

> [Thì ra là tỷ muội tốt, bảo sao Diêu Tương Ức chăm sóc Bạch Mộng Chiêu. Có lẽ cũng vì nể mặt Thu Thanh Thì. Mọi người ngủ sớm đi, đừng xen vào chuyện người khác.]

> [Có người thật sự có vấn đề, không nhận ra người ta đang sống cuộc sống hào môn tốt đẹp, cứ thích vu oan.]

> [Ta chỉ tò mò Diêu Tương Ức có ngoại tình không? Nàng từng mua máy bay cho Bạch chưa? Du thuyền? Nhà? Nếu có gian tình thì nên tặng gì đó chứ. Paparazzi mau đào tin đi, chuyện này càng xem càng rối.]

> [Tổ tiên ta dưới mồ cũng không chịu nổi! Bạch Mộng Chiêu lại là muội muội của Thu Thanh Thì?!]

> [Ngươi đơn giản như đầu heo vậy. Có nghĩ đến chuyện họ mới kết nghĩa không? Mục đích là để tẩy trắng quan hệ giữa Diêu Tương Ức và Bạch Mộng Chiêu. Tội nghiệp Thu Thanh Thì.]

> [Thương Thu tỷ tỷ. Rốt cuộc có ly hôn không? Mau ly đi, đừng tái hợp nữa. Diêu Tương Ức không phải người.]

> [Diêu Bá Bá chọc gì ngươi? Nếu thật muốn ly hôn, nàng còn lì lợm mua máy bay, du thuyền cho Thu Thanh Thì làm gì? Có tiền không biết tiêu ở đâu sao!]

> [Nhà ta là hào môn thật sự, thiên kim tiểu thư chính hiệu. Không xứng làm muội muội của Thu Thanh Thì sao? Nói nàng trèo cao là sai rồi. Nhà Thu Thanh Thì cũng không phải hào môn gì ghê gớm.]

Bạch Mộng Chiêu ôm trái tim nhỏ bé đang chấn động, thầm cảm thán: Diêu Tương Ức thật biết chơi.

Nàng không ngờ mọi chuyện lại giống như thời quân phiệt hỗn chiến trước giải phóng…

Kinh tâm, động phách, đầy kích thích.

“Ngươi chia sẻ lại đi.” 
Diêu Tương Ức nói tiếp.

Bạch Mộng Chiêu: “!”

Muốn nàng đổ thêm dầu vào lửa sao?

Diêu Tương Ức nhìn nàng bằng ánh mắt kiên định, vỗ vai nàng, truyền thêm sức mạnh.

Nhưng Bạch Mộng Chiêu vẫn đánh giá thấp khả năng của Diêu Tương Ức. Ảnh gia đình chỉ là món khai vị, điều khiến nàng khiếp sợ là phần sau.

Tối 10 giờ, đúng lúc ảnh gia đình đang “lên men”, một tin tức bất ngờ lọt vào hot search. Ban đầu chỉ ở vị trí thứ 30.

Tiêu đề cực kỳ gây sốc, khiến Bạch Mộng Chiêu suýt tưởng mình hoa mắt.

Nàng kéo giao diện cập nhật, tin đó nhảy lên vị trí thứ 20.

Cập nhật ba lần liên tiếp, nó đã leo lên vị trí số 1.

#Bạch Mộng Chiêu bị mối tình đầu vứt bỏ#

Vào đọc mới biết “mối tình đầu” chính là Kỷ Bình Hàm.

Bạch Mộng Chiêu sững sờ: 
Ta là ai, ta đang ở đâu, ta đang làm gì?

“Diêu Diêu… Tổng?”

Diêu Tương Ức thản nhiên thừa nhận: 
“Ta làm.”

Bạch Mộng Chiêu: 
“Ta… Biết.”

Ngoài ngươi ra, không ai có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.

Chương trước Chương tiếp
Loading...