[BHTT - EDIT ] Mỗi Ngày Đêu Giúp Vợ Trước Thoát Đơn - Vô Đức Vô Năng
Chương 118
[Chúc mừng thân thân, hai nữ chính nguyên tác đã tiến thêm một bước, chỉ số ngọt ngào +2]Một lần được thưởng 2 điểm, Diêu Tương Ức thật sự bất ngờ.[Trên thế giới có một kiểu tình yêu bắt đầu từ việc nhận làm muội muội. Thân thân, ngươi thật sự hiểu rõ nha.]Diêu Tương Ức: “…”Nàng lắc đầu, gạt bỏ khỏi đầu những hình ảnh loli ngây thơ kỳ quặc kiểu Đài Loan, rồi lại tiếp tục dấn thân vào sự nghiệp trị số ngọt ngào.Bạch Mộng Chiêu dù chưa tốt nghiệp đại học, nhưng người lại mềm mại như một nhánh thủy tiên xanh mướt. Ba ly rượu vào bụng, nàng đã ngà ngà say, ngồi không vững.May mà không có dấu hiệu say xỉn mất kiểm soát, chỉ nửa nằm bên mép bàn, hai tay ôm đầu nặng trĩu.Diêu Tương Ức dùng mu bàn tay chạm nhẹ lên má nàng:
“Say rồi, muội muội à. Bảo bối, xem ra bữa cơm này không ăn nổi nữa, chúng ta đưa nàng về nhà thôi.”Cánh tay vừa chạm liền bị ăn một cú đấm nhẹ, mang theo chút giận dỗi.“Ngươi gọi ai là muội muội đó!”
Thu Thanh Thì nhíu mày, sắc mặt thay đổi.“Nàng là muội muội của ngươi, ta là tức phụ của ngươi, vậy nàng cũng là muội muội của ta.”Vừa nói đến chữ “muội muội”, giọng Diêu Tương Ức vô thức nâng cao, kết hợp với khí chất tinh tế quý phái của nàng, nghe như một công tử thời phong kiến đang trêu ghẹo nữ nhân nhà lành.“Ta làm muội muội thì liên quan gì đến ngươi!”
Thu Thanh Thì chỉnh lại lời.Nếu là trước kia, Diêu Tương Ức chắc chắn sẽ không nhịn được mà giáo huấn nàng một trận. Nhưng thời thế thay đổi, người mang thai là nàng, mà người thừa kế lại quan trọng hơn cả tổng tài.“Được rồi, ngươi đi đưa muội… Bạch tiểu thư về nhà.”
Diêu Tương Ức khoác áo, đứng ở góc như một nhân viên phục vụ.Thu Thanh Thì trừng nàng một cái, ánh mắt như muốn thiêu đốt… miễn cưỡng nguôi giận, bước đến bên Bạch Mộng Chiêu, đỡ nàng đứng dậy.Đúng lúc đó, chân Bạch Mộng Chiêu mềm nhũn, người nghiêng sang một bên, suýt ngã.Thu Thanh Thì sợ nàng ngã sấp mặt, liền vòng tay ôm lấy, giữ nàng trong lòng.[Ngây thơ loli nhắc nhở: chỉ số ngọt ngào +1]Diêu Tương Ức ghen tuông cuồn cuộn, tiểu kiều thê của nàng đang diễn cảnh “khanh khanh ta ta” với nữ chính nguyên tác, mà nàng thì vì trị số ngọt ngào không thể tiến lên ngăn cản, chỉ có thể đội chiếc mũ xanh tha thứ.Thu Thanh Thì lại thấy rất an ủi. Nàng nghĩ, may mà người đỡ lấy Bạch Mộng Chiêu là ta, nếu không thì đã ngã vào lòng Diêu Tương Ức rồi!Nàng liếc xéo Diêu Tương Ức, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng không cam lòng.A, đồ bá tổng lắm chiêu, gặp một nữ sinh viên uống say liền lộ bản chất, tâm tư bay loạn.Thu Thanh Thì gắt gỏng:
“Đứng đó làm gì, nhìn ngươi là thấy phiền, lái xe đi!”Diêu Tương Ức tức trong lòng, nhưng vẫn cố giữ vẻ kiên cường, miệng vẫn muốn cãi:
“Không phải ngươi bảo ta đừng động vào muội muội sao?”“Ta là mẹ của con nàng, ta không chỉ huy được ngươi chắc?”Diêu Tương Ức ghét cái kiểu “mượn danh thiên tử ra lệnh chư hầu” của nàng, cảm thấy quá ngạo mạn, liền hất tay áo, bước ra khỏi ghế dài, ném lại một câu:
“Ta đi lái xe.”Ngồi trên xe Maybach, Bạch Mộng Chiêu dựa vào cửa sổ, lẩm bẩm như đang tự quyết định điều gì.Thu Thanh Thì ngồi ghế phụ, nhìn kính chiếu hậu, dựng tai lên nghe nàng nói gì, có liên quan đến chuyện nàng và Diêu Tương Ức hay không. Phía trước nói quá mơ hồ, chỉ nghe rõ đoạn sau:
“Diêu tổng, ta có thể đến nhà ngươi ở không?”Diêu Tương Ức:
“Hảo a!”Thu Thanh Thì:
“Không được!”Hai người đồng thanh, giọng đều cao hơn bình thường, nhưng lý do thì khác nhau.Diêu Tương Ức vì trị số ngọt ngào:
“Đêm nay ngươi cùng tỷ tỷ tâm sự nhiều một chút, tăng thêm tình cảm tỷ muội.”Thu Thanh Thì thì tức giận, lập tức biên soạn mười tin nhắn WeChat để mắng Diêu Tương Ức:— [Ngươi quá đáng, nàng bước vào cửa Diêu gia là có thế, trừ khi ta chết.]
— [Ngươi cố tình chọc ta tức đến động thai khí đúng không! Ta không sinh nữa, mai đi phá thai, cho Diêu gia không còn người kế nghiệp.]
— [Ta quyết định hạ giá, nói thật cho ngươi biết, ta là danh viện số một, dù đã kết hôn vẫn có người theo đuổi không ngừng.]
— [Ngươi đừng ép ta ra tay, ta điên lên là tự đánh mình luôn. jpg][…]“Làm tỷ tỷ, được không?”
Bạch Mộng Chiêu đổi tư thế, ngả người lên lưng ghế phụ, ghé sát tai Thu Thanh Thì hỏi.Giọng nàng mềm mại, mang theo men say, hơi rượu phả vào Thu Thanh Thì, cảm giác tê tê dính dính.Thu Thanh Thì giật mình, trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.Tiểu cô nương này đúng là có thủ đoạn quyến rũ, trách sao Diêu Tương Ức – một người khô khan như cán bộ lão thành – cũng bị nàng mê hoặc!Thu Thanh Thì cố ý hỏi:
“Làm muội muội, ngươi thích tỷ tỷ nhiều hơn, hay thích Diêu tổng nhiều hơn?”“… Thích Diêu tổng.”Thu Thanh Thì giơ tay:
“Diêu tổng, ta không quấy rầy thế giới hai người của các ngươi nữa, đằng trước có đèn xanh đèn đỏ, rẽ vào bên kia đi.”Diêu Tương Ức tự thấy lương tâm không thẹn, nhưng vẫn cúi đầu lấy lòng:
“Một đứa trẻ nói linh tinh thôi, đừng để bụng.”“Ý ngươi là ta ấu trĩ?”Không, ý ta là ngươi vô cớ gây sự!
Diêu Tương Ức chỉ dám nghĩ, không dám nói, đành mở miệng:
“Về nhà đóng cửa lại, ngươi đánh ta một trận nguôi giận là được.”“Không giận thì đánh làm gì!”Diêu Tương Ức nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười…“Được rồi bảo bối, ta hiểu lầm.”Bạch Mộng Chiêu giờ đã khác xưa, đến nhà cũ làm khách ngủ lại, ai cũng phải chào một câu “Đại giá quang lâm”. Biết nàng đã thành muội muội của Thu Thanh Thì, lão gia tử rất vui.“Vậy ngươi chính là nửa người Diêu gia rồi, ta nhận ngươi làm cháu, sau này thường đến chơi.”“Chúng ta cũng nhận ngươi làm cha nuôi mẹ nuôi.”
Diêu Ngọc Giai vừa chỉ vào mình, vừa chỉ sang chồng.“Ta là ca ca của ngươi.”
Thu Thanh Mặc nói ngay sau đó.Đỗ Tụng Chi và Thu Phú Quý vốn không thích Bạch Mộng Chiêu. Dù sao nàng cũng là “tiểu tam” tai tiếng bên cạnh Diêu Tương Ức. Nhưng cả nhà chỉ còn hai người họ là chưa lên tiếng, nên đành giả vờ cười gượng, trái với lương tâm mà nói:
“Chúng ta cũng là cha nuôi mẹ nuôi.”Thu Thanh Thì như rơi xuống hầm băng, cảm giác mất mát lan khắp cơ thể.Xong rồi, nàng không còn là người được cả nhà yêu thương nữa.Diêu Tương Ức xoa tay nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Ngươi còn có hài tử, rồi sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi.”Thu Thanh Thì gạt tay nàng ra, nghiến răng nói với ca ca:
“Hôm nay tất cả nỗi nhục đều là do ngươi ban tặng!”“Không cần cảm ơn.”“Được, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”“Muốn làm gì?”
Diêu Tương Ức chẳng hề sợ hãi.“Có bản lĩnh thì chờ đó.”
Thu Thanh Thì như thỏ chạy lên tầng hai, rồi lại như thỏ chạy xuống, trên tay là một chiếc camera màu đen cồng kềnh.Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy chiếc camera này chính là loại nàng từng dùng để theo dõi Diêu Tương Ức đi chợ đêm.Diêu Tương Ức tò mò không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn để nàng tự do hành động.“Gia gia, ba, mẹ, ca, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi.”
Thu Thanh Thì giơ camera lên, cười tươi như hoa.Mọi người vui vẻ đồng ý, dù thật lòng hay giả vờ, đều đứng dưới ánh đèn phòng khách, tạo dáng hòa thuận vui vẻ.Mễ dì nhận lấy camera, bấm nút chụp.“Rắc!”Ảnh đã chụp xong.Thu Thanh Thì tiến lên kiểm tra, khen mễ dì chụp đẹp, rồi ôm camera lên lầu, bật máy tính, thao tác nhanh như gió, đăng nhập Weibo, tải lên tấm ảnh gia đình vừa chụp, kèm theo dòng trạng thái:
“Muội muội đến nhà chơi, ta và Bá Bá rất vui vẻ.”Nàng do dự một lúc, rồi vẫn nhấn nút “Đăng”.“Vật nhỏ, ngươi hư quá nha ~”
Diêu Tương Ức không biết đã đứng sau nàng từ lúc nào.Thu Thanh Thì giật mình, lắp bắp:
“Hừ, tiểu tam vào nhà, fan của ta… chắc chắn sẽ mắng chết ngươi.”“Cũng được.”
Diêu Tương Ức gật đầu, có vẻ rất hài lòng với chiêu trò gây tổn hại này.Thu Thanh Thì nghĩ nàng chỉ đang dọa cho có, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Xin tha… tha chết cho ngươi.”Vừa dứt lời, Diêu Tương Ức đã giành lấy chuột, bấm nút “Đăng”.Thu Thanh Thì: “!!!”“Bá Bá, ngươi điên rồi!”Thu Thanh Thì nhảy dựng lên, run rẩy xóa bài đăng Weibo.Diêu Tương Ức khoanh tay đứng đó, ung dung nói:
“Bảo bối, bình tĩnh.”“Bình tĩnh cái rắm!”Ôi trời, danh viện số một đã thốt lời thô tục.Diêu Tương Ức chẳng hề xấu hổ:
“Ngươi mắng chửi người trông rất đáng yêu, mắng thêm vài câu ta nghe cho đã.”Thu Thanh Thì chiều lòng nàng:
“Cút cút cút cút cút!”Diêu Tương Ức nắm lấy tay nàng, chóp mũi chạm vào nhau, thần bí nói:
“Chốc nữa sẽ có trò hay.”
“Say rồi, muội muội à. Bảo bối, xem ra bữa cơm này không ăn nổi nữa, chúng ta đưa nàng về nhà thôi.”Cánh tay vừa chạm liền bị ăn một cú đấm nhẹ, mang theo chút giận dỗi.“Ngươi gọi ai là muội muội đó!”
Thu Thanh Thì nhíu mày, sắc mặt thay đổi.“Nàng là muội muội của ngươi, ta là tức phụ của ngươi, vậy nàng cũng là muội muội của ta.”Vừa nói đến chữ “muội muội”, giọng Diêu Tương Ức vô thức nâng cao, kết hợp với khí chất tinh tế quý phái của nàng, nghe như một công tử thời phong kiến đang trêu ghẹo nữ nhân nhà lành.“Ta làm muội muội thì liên quan gì đến ngươi!”
Thu Thanh Thì chỉnh lại lời.Nếu là trước kia, Diêu Tương Ức chắc chắn sẽ không nhịn được mà giáo huấn nàng một trận. Nhưng thời thế thay đổi, người mang thai là nàng, mà người thừa kế lại quan trọng hơn cả tổng tài.“Được rồi, ngươi đi đưa muội… Bạch tiểu thư về nhà.”
Diêu Tương Ức khoác áo, đứng ở góc như một nhân viên phục vụ.Thu Thanh Thì trừng nàng một cái, ánh mắt như muốn thiêu đốt… miễn cưỡng nguôi giận, bước đến bên Bạch Mộng Chiêu, đỡ nàng đứng dậy.Đúng lúc đó, chân Bạch Mộng Chiêu mềm nhũn, người nghiêng sang một bên, suýt ngã.Thu Thanh Thì sợ nàng ngã sấp mặt, liền vòng tay ôm lấy, giữ nàng trong lòng.[Ngây thơ loli nhắc nhở: chỉ số ngọt ngào +1]Diêu Tương Ức ghen tuông cuồn cuộn, tiểu kiều thê của nàng đang diễn cảnh “khanh khanh ta ta” với nữ chính nguyên tác, mà nàng thì vì trị số ngọt ngào không thể tiến lên ngăn cản, chỉ có thể đội chiếc mũ xanh tha thứ.Thu Thanh Thì lại thấy rất an ủi. Nàng nghĩ, may mà người đỡ lấy Bạch Mộng Chiêu là ta, nếu không thì đã ngã vào lòng Diêu Tương Ức rồi!Nàng liếc xéo Diêu Tương Ức, quả nhiên thấy vẻ mặt nàng không cam lòng.A, đồ bá tổng lắm chiêu, gặp một nữ sinh viên uống say liền lộ bản chất, tâm tư bay loạn.Thu Thanh Thì gắt gỏng:
“Đứng đó làm gì, nhìn ngươi là thấy phiền, lái xe đi!”Diêu Tương Ức tức trong lòng, nhưng vẫn cố giữ vẻ kiên cường, miệng vẫn muốn cãi:
“Không phải ngươi bảo ta đừng động vào muội muội sao?”“Ta là mẹ của con nàng, ta không chỉ huy được ngươi chắc?”Diêu Tương Ức ghét cái kiểu “mượn danh thiên tử ra lệnh chư hầu” của nàng, cảm thấy quá ngạo mạn, liền hất tay áo, bước ra khỏi ghế dài, ném lại một câu:
“Ta đi lái xe.”Ngồi trên xe Maybach, Bạch Mộng Chiêu dựa vào cửa sổ, lẩm bẩm như đang tự quyết định điều gì.Thu Thanh Thì ngồi ghế phụ, nhìn kính chiếu hậu, dựng tai lên nghe nàng nói gì, có liên quan đến chuyện nàng và Diêu Tương Ức hay không. Phía trước nói quá mơ hồ, chỉ nghe rõ đoạn sau:
“Diêu tổng, ta có thể đến nhà ngươi ở không?”Diêu Tương Ức:
“Hảo a!”Thu Thanh Thì:
“Không được!”Hai người đồng thanh, giọng đều cao hơn bình thường, nhưng lý do thì khác nhau.Diêu Tương Ức vì trị số ngọt ngào:
“Đêm nay ngươi cùng tỷ tỷ tâm sự nhiều một chút, tăng thêm tình cảm tỷ muội.”Thu Thanh Thì thì tức giận, lập tức biên soạn mười tin nhắn WeChat để mắng Diêu Tương Ức:— [Ngươi quá đáng, nàng bước vào cửa Diêu gia là có thế, trừ khi ta chết.]
— [Ngươi cố tình chọc ta tức đến động thai khí đúng không! Ta không sinh nữa, mai đi phá thai, cho Diêu gia không còn người kế nghiệp.]
— [Ta quyết định hạ giá, nói thật cho ngươi biết, ta là danh viện số một, dù đã kết hôn vẫn có người theo đuổi không ngừng.]
— [Ngươi đừng ép ta ra tay, ta điên lên là tự đánh mình luôn. jpg][…]“Làm tỷ tỷ, được không?”
Bạch Mộng Chiêu đổi tư thế, ngả người lên lưng ghế phụ, ghé sát tai Thu Thanh Thì hỏi.Giọng nàng mềm mại, mang theo men say, hơi rượu phả vào Thu Thanh Thì, cảm giác tê tê dính dính.Thu Thanh Thì giật mình, trong lòng bốc lên một ngọn lửa vô danh.Tiểu cô nương này đúng là có thủ đoạn quyến rũ, trách sao Diêu Tương Ức – một người khô khan như cán bộ lão thành – cũng bị nàng mê hoặc!Thu Thanh Thì cố ý hỏi:
“Làm muội muội, ngươi thích tỷ tỷ nhiều hơn, hay thích Diêu tổng nhiều hơn?”“… Thích Diêu tổng.”Thu Thanh Thì giơ tay:
“Diêu tổng, ta không quấy rầy thế giới hai người của các ngươi nữa, đằng trước có đèn xanh đèn đỏ, rẽ vào bên kia đi.”Diêu Tương Ức tự thấy lương tâm không thẹn, nhưng vẫn cúi đầu lấy lòng:
“Một đứa trẻ nói linh tinh thôi, đừng để bụng.”“Ý ngươi là ta ấu trĩ?”Không, ý ta là ngươi vô cớ gây sự!
Diêu Tương Ức chỉ dám nghĩ, không dám nói, đành mở miệng:
“Về nhà đóng cửa lại, ngươi đánh ta một trận nguôi giận là được.”“Không giận thì đánh làm gì!”Diêu Tương Ức nhìn nàng, ngoài cười nhưng trong không cười…“Được rồi bảo bối, ta hiểu lầm.”Bạch Mộng Chiêu giờ đã khác xưa, đến nhà cũ làm khách ngủ lại, ai cũng phải chào một câu “Đại giá quang lâm”. Biết nàng đã thành muội muội của Thu Thanh Thì, lão gia tử rất vui.“Vậy ngươi chính là nửa người Diêu gia rồi, ta nhận ngươi làm cháu, sau này thường đến chơi.”“Chúng ta cũng nhận ngươi làm cha nuôi mẹ nuôi.”
Diêu Ngọc Giai vừa chỉ vào mình, vừa chỉ sang chồng.“Ta là ca ca của ngươi.”
Thu Thanh Mặc nói ngay sau đó.Đỗ Tụng Chi và Thu Phú Quý vốn không thích Bạch Mộng Chiêu. Dù sao nàng cũng là “tiểu tam” tai tiếng bên cạnh Diêu Tương Ức. Nhưng cả nhà chỉ còn hai người họ là chưa lên tiếng, nên đành giả vờ cười gượng, trái với lương tâm mà nói:
“Chúng ta cũng là cha nuôi mẹ nuôi.”Thu Thanh Thì như rơi xuống hầm băng, cảm giác mất mát lan khắp cơ thể.Xong rồi, nàng không còn là người được cả nhà yêu thương nữa.Diêu Tương Ức xoa tay nàng, nhẹ giọng an ủi:
“Ngươi còn có hài tử, rồi sẽ có ngày Đông Sơn tái khởi.”Thu Thanh Thì gạt tay nàng ra, nghiến răng nói với ca ca:
“Hôm nay tất cả nỗi nhục đều là do ngươi ban tặng!”“Không cần cảm ơn.”“Được, ngươi bất nhân thì đừng trách ta bất nghĩa.”“Muốn làm gì?”
Diêu Tương Ức chẳng hề sợ hãi.“Có bản lĩnh thì chờ đó.”
Thu Thanh Thì như thỏ chạy lên tầng hai, rồi lại như thỏ chạy xuống, trên tay là một chiếc camera màu đen cồng kềnh.Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy chiếc camera này chính là loại nàng từng dùng để theo dõi Diêu Tương Ức đi chợ đêm.Diêu Tương Ức tò mò không biết nàng định làm gì, nhưng vẫn để nàng tự do hành động.“Gia gia, ba, mẹ, ca, chúng ta chụp một tấm ảnh gia đình đi.”
Thu Thanh Thì giơ camera lên, cười tươi như hoa.Mọi người vui vẻ đồng ý, dù thật lòng hay giả vờ, đều đứng dưới ánh đèn phòng khách, tạo dáng hòa thuận vui vẻ.Mễ dì nhận lấy camera, bấm nút chụp.“Rắc!”Ảnh đã chụp xong.Thu Thanh Thì tiến lên kiểm tra, khen mễ dì chụp đẹp, rồi ôm camera lên lầu, bật máy tính, thao tác nhanh như gió, đăng nhập Weibo, tải lên tấm ảnh gia đình vừa chụp, kèm theo dòng trạng thái:
“Muội muội đến nhà chơi, ta và Bá Bá rất vui vẻ.”Nàng do dự một lúc, rồi vẫn nhấn nút “Đăng”.“Vật nhỏ, ngươi hư quá nha ~”
Diêu Tương Ức không biết đã đứng sau nàng từ lúc nào.Thu Thanh Thì giật mình, lắp bắp:
“Hừ, tiểu tam vào nhà, fan của ta… chắc chắn sẽ mắng chết ngươi.”“Cũng được.”
Diêu Tương Ức gật đầu, có vẻ rất hài lòng với chiêu trò gây tổn hại này.Thu Thanh Thì nghĩ nàng chỉ đang dọa cho có, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi hoảng, cố gắng giữ bình tĩnh:
“Xin tha… tha chết cho ngươi.”Vừa dứt lời, Diêu Tương Ức đã giành lấy chuột, bấm nút “Đăng”.Thu Thanh Thì: “!!!”“Bá Bá, ngươi điên rồi!”Thu Thanh Thì nhảy dựng lên, run rẩy xóa bài đăng Weibo.Diêu Tương Ức khoanh tay đứng đó, ung dung nói:
“Bảo bối, bình tĩnh.”“Bình tĩnh cái rắm!”Ôi trời, danh viện số một đã thốt lời thô tục.Diêu Tương Ức chẳng hề xấu hổ:
“Ngươi mắng chửi người trông rất đáng yêu, mắng thêm vài câu ta nghe cho đã.”Thu Thanh Thì chiều lòng nàng:
“Cút cút cút cút cút!”Diêu Tương Ức nắm lấy tay nàng, chóp mũi chạm vào nhau, thần bí nói:
“Chốc nữa sẽ có trò hay.”