[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 93
Sự cố.Dưới lầu không khí căng thẳng và khó xử, trên lầu cũng không khá hơn chút nào. Phương Tư Vanh mặt mày cau có, kéo theo tâm trạng bực bội suốt bữa ăn. Vì nhận nhiệm vụ đưa Lâm Tầm Nam về nhà, hắn phải ngồi chờ đến khi mọi người ăn xong mới có thể đứng dậy, tức giận bỏ đi trước, lên xe chờ. Lâm Tầm Nam bất đắc dĩ lắc đầu: "Cậu ta đầu óc không tốt lắm, sáng nay mới bị anh trai mắng một trận, mọi người đừng để ý làm gì." Ai cũng biết Phương Tư Vanh có một người anh trai, là một doanh nhân trẻ có tiếng, danh tiếng ngang ngửa với Mạnh Tuần Triệt. Dù vậy, vì lĩnh vực khác nhau nên bọn họ chưa từng tiếp xúc quá nhiều. Bạch Tuế An tò mò hỏi: "Lâm tỷ, anh trai hắn dữ lắm à? Sao lại mắng hắn?" Lâm Tầm Nam thở dài: "Chuyện nhà cậu ta phức tạp lắm. Ba cậu ta có rất nhiều con cái, dù hiện tại anh trai đang là tổng giám đốc công ty, nhưng ông cụ lại xem trọng Phương Tư Vanh hơn. Hơn nữa, mấy ngày trước cậu ta mới ký được một dự án lớn của Phương thị—một dự án mà anh cậu ta theo đuổi rất lâu nhưng chưa có kết quả. Có lẽ anh trai cảm thấy bị đe dọa rồi. Nhưng tớ cũng không rõ lắm, cậu ta chỉ nói với tớ vài câu thôi." Trong sách không nhắc nhiều đến nhân vật Phương Tư Quyện, nên Mạnh Lưu Cảnh cũng không có ký ức gì về tình tiết này, cô không quá bận tâm. Nhưng lúc này, cô lại tò mò muốn biết Ngụy Thanh Chu và Phương Tư Vanh đã nói gì khi nãy, thế mà Ngụy Thanh Chu lại không chịu nói với cô! Lục Khương kéo kéo Lưu Húc Hà, nhỏ giọng nói: "Chốc nữa em không cần đưa chị về đâu, chị tự gọi xe về được rồi." Lưu Húc Hà nghe vậy thì hơi lo lắng, nhìn đồng hồ thấy cũng muộn rồi, bèn đề nghị: "Thôi để tôi đưa về, chúng ta cùng gọi xe đi." Lục Khương không từ chối nữa. Mọi người cùng nhau đi xuống lầu, chờ một lúc lâu cuối cùng cũng thấy Tống Trăn Hàng. Hắn vừa xuất hiện đã chặn đường Ngụy Thanh Chu. "Chu Chu, mấy em ra ngoài chơi à?" Mạnh Lưu Cảnh lập tức cau mày. Cô vốn đã bực bội vì Ngụy Thanh Chu không chịu nói chuyện giữa nàng và Phương Tư Vanh, giờ lại đụng ngay tên phiền phức này, nên dứt khoát nắm tay Ngụy Thanh Chu kéo ra sau lưng mình, lạnh giọng nói: "Tránh xa một chút!" Tống Trăn Hàng sững sờ—sao lại có thái độ thù địch lớn thế này? Hắn nhìn sang Ngụy Thanh Chu, nàng chỉ mỉm cười, trong mắt đầy vẻ thích thú khi nhìn Mạnh Lưu Cảnh tức giận. Tống Trăn Hàng như muốn nổ tung đầu. Hắn gần đây bận rộn đi làm thêm, tiền tiêu vặt hồi đi dã ngoại đã tiêu quá mức cho phép nên phải đi kiếm tiền bù lại. Vậy mà chẳng làm gì, nhóm người này lại có vẻ còn ghét hắn hơn cả hồi đi dã ngoại?! "Mạnh học muội, sao em lại có thái độ này? Anh đã làm gì chọc em sao?" Mạnh Lưu Cảnh tâm trạng không tốt, chẳng buồn đáp lời. Tống Trăn Hàng vẫn không chịu buông tha: "Chu Chu, anh cảm thấy bạn em hiểu lầm anh. Chờ một lát đi, anh sắp tan ca rồi, có gì hiểu lầm thì nói chuyện..." Mạnh Lưu Cảnh bị hắn gọi "Chu Chu" một tiếng lại một tiếng đến mức phát bực, bực đến mức phát cáu, cau mày quát thẳng: "Anh hôm nay nhất định muốn bị đánh có phải không? Đừng có chọc tôi!" Tống Trăn Hàng giật mình, chột dạ trong chớp mắt. Hắn đột nhiên nhớ đến ông trưởng thôn bị đánh đến tàn phế hôm nào, theo bản năng dịch chân qua một bên, nhường đường.Mạnh Lưu Cảnh xụ mặt, cũng lôi kéo Ngụy Thanh Chu, nổi giận đùng đùng lướt qua Tống Trăn Hàng.Bùi Dung Triệt cười vui vẻ khi thấy người gặp họa, còn Tống Trăn Hàng thì sững sờ tại chỗ, không hiểu mình đã làm gì sai.Cảnh tượng này lọt vào mắt Dư Úy và Từ Tĩnh. Từ Tĩnh trầm ngâm nói: "Nhóm xã viên của em có vẻ không hòa thuận lắm nhỉ?"Lương Kỳ Đỉnh không rõ nội tình nên không đưa ra nhận xét. Ngược lại, Dư Úy nhìn Từ Tĩnh đầy ẩn ý, cười lạnh một tiếng rồi thêm dầu vào lửa: "Tống học trưởng cũng được đấy, chỉ là gia cảnh không tốt lắm. Nhưng cậu ta thật sự rất đơn thuần, có phần chất phác. Em nghe nói cậu ta quen họ từ hồi cấp ba, chắc là có chuyện gì đó không vui."Từ Tĩnh híp mắt quan sát Tống Trăn Hàng, người nọ trông có vẻ phiền muộn, càng nhìn càng thấy hợp với từ "chất phác". Xem cách ăn mặc của hắn, đúng là không được dư dả cho lắm."Thú vị thật. Cậu ta dường như đang chờ một cơ hội."Nói rồi, Từ Tĩnh cắm nĩa vào một miếng thịt, ánh mắt vẫn chăm chú nhìn Tống Trăn Hàng, chậm rãi đưa miếng thịt vào miệng nhấm nháp.Dư Úy nhếch môi cười, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục ăn. Trong lòng lại thầm nghĩ: "Tống học trưởng, ai bảo cậu cứ phải thích nàng ta? Cậu có bao giờ để ý đến cảm xúc của tôi đâu. Vốn dĩ tâm trạng tôi đã không tốt, vậy mà cậu còn chạy đến lấy lòng nàng. Nếu cậu cứ khăng khăng xuất hiện trước mặt tôi vào lúc tôi chán ghét nàng nhất, thì đừng trách tôi..."---Sau khi rời khỏi nhà hàng, Lưu Húc Hà đưa Lục Khương về nhà, hai người cùng bắt xe rời đi. Bùi Dung Triệt muốn tìm cơ hội nói chuyện với Lâm Tầm Nam, nên viện cớ rằng mình còn có việc, để Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu đi trước.Chờ mọi người đi hết, Lâm Tầm Nam nhìn quanh chỉ còn nàng và Bùi Dung Triệt, liền cười nói: "Cậu đi đâu? Tớ cho cậu đi nhờ xe nhé!"Bùi Dung Triệt cũng cười gật đầu: "Được thôi. Tớ cần mua ít đồ rồi về, chắc là tiện đường với cậu, làm phiền rồi."Lâm Tầm Nam hào phóng xua tay, hai người lần lượt lên xe. Phương Tư Vanh khó chịu nhìn sang: "Sao cậu cũng đi chung?"Lâm Tầm Nam đá nhẹ hắn một cái: "Cậu ấy còn có việc, chúng ta tiện đường."Phương Tư Vanh vốn đã không ưa Bùi Dung Triệt, nay lại bị gán cho cái danh "giẻ lau" để từ chối, càng thêm khó chịu, hừ lạnh: "Tôi không muốn tiện đường với hắn."Lâm Tầm Nam hơi bực mình: "Vậy cậu tự về đi, tôi nhất định phải đưa cậu ấy theo!"Phương thiếu gia thở dài thật sâu, mặt xụ xuống, miễn cưỡng ngồi vào một góc xe. Trên suốt quãng đường, nghe thấy hai người phía trước nói cười vui vẻ, hắn dứt khoát nhắm mắt giả vờ không nghe thấy.---Thời gian vui vẻ luôn trôi qua rất nhanh. Chẳng mấy chốc đã đến chỗ Lâm Tầm Nam phải xuống xe—nàng vốn xin nghỉ để ra ngoài, giờ còn phải trở lại quay quảng cáo.Bùi Dung Triệt xuống xe cùng nàng để chào tạm biệt. Gió đêm thổi nhẹ, khiến bóng dáng nàng có vẻ mong manh.Bùi Dung Triệt nhíu mày, cởi áo khoác đưa cho nàng: "Có cần không?"Lâm Tầm Nam sững sờ, ban đầu định nhận lấy vì cũng không có gì to tát. Nàng nhớ lời Ngụy Thanh Chu từng nói, bảo nàng quan sát kỹ hơn những lời đề nghị của Bùi Dung Triệt. Từ lúc quen biết đến nay, Bùi Dung Triệt thực ra cũng không khiến nàng phản cảm lắm.Nhưng ngay lúc sắp nhận áo, nàng chợt nhớ ra nếu bị chụp ảnh thì sẽ phiền phức, bèn rụt tay lại: "Không sao, tôi vào ngay bây giờ thôi."Bùi Dung Triệt thoáng thất vọng, thu áo khoác về: "Vậy cậu nhớ giữ sức khỏe, hai ngày nữa trời sẽ mưa đấy, thời tiết lạnh, trước khi quay quảng cáo nên mặc thêm áo dày."Lâm Tầm Nam ngạc nhiên: "Cậu có thói quen xem dự báo thời tiết à? Mà sao cậu biết ngày mai tớ vẫn phải tiếp tục quay?"Bùi Dung Triệt lúng túng, vì hắn biết là do chính hắn và ba mình đã đề nghị mời Lâm Tầm Nam cho quảng cáo này. Việc xem thời tiết cũng là vì nàng."Tớ..." Hắn còn chưa kịp bịa lý do, thì bị ánh đèn pha của một chiếc xe tải màu trắng làm chói mắt.Phương đại thiếu gia trên xe chờ quá sốt ruột, hạ kính xuống quát: "Họ Bùi, cậu có đi không thì bảo?"Bùi Dung Triệt hơi nheo mắt, nhìn về phía chiếc xe kia. Nó vẫn còn cách một dải phân cách xanh...Lâm Tầm Nam vẫy tay chào hắn: "Mình vào trước đây, mọi người nhớ cẩn thận nhé!" "Ừm." Bùi Dung Triệt vừa dứt lời, bỗng một chiếc xe tải lao thẳng tới từ phía trước, tăng tốc nhắm về phía bọn họ! Lâm Tầm Nam hoảng hốt hét lên, chiếc xe tải đã gần ngay trước mắt. "Lâm Tầm Nam!" Bùi Dung Triệt không chút do dự lao đến, ôm chặt lấy Lâm Tầm Nam, dốc hết sức đẩy nàng sang một bên. Nhưng vẫn chậm một chút, cả hai bị va chạm từ mép xe, cơ thể hắn bị hất văng ra xa. Hắn không dám buông tay, vẫn ôm chặt Lâm Tầm Nam, cuối cùng lưng đập xuống đất, đầu va mạnh vào dải phân cách bên cạnh. Phương Tư Vanh vừa hạ kính xe thì phát hiện chiếc xe tải đang lao thẳng về phía mấy người họ, lập tức nhận ra có điều bất thường. Hắn phản ứng nhanh, mở cửa xe, quát tài xế cùng nhảy xuống. Ngay giây tiếp theo, chiếc xe tải trắng đâm sầm vào xe thương vụ màu đen. Tiếng va chạm chói tai xé toang màn đêm yên tĩnh, xe thương vụ bị hất văng mấy vòng mới dừng lại. Tài xế đỡ Phương Tư Vanh đứng dậy, đầu gối và bả vai hắn trầy xước đầy vết thương. Hắn gạt tay tài xế ra: "Không cần lo cho tôi! Mau kiểm tra tài xế xe tải!" Tài xế vội vàng chạy đến bên kia, chưa kịp đến gần thì tài xế xe tải đã loạng choạng mở cửa bước ra, rồi ngã quỵ xuống đất. "Phương thiếu gia! Hắn hình như ngủ mất rồi! Toàn thân nồng nặc mùi rượu!" Phương Tư Vanh cau mày, gắng sức đỡ lấy bả vai bị trật khớp, rồi lập tức gọi lớn: "Lâm Tầm Nam! Bùi Dung Triệt!" Lâm Tầm Nam vẫn chưa hoàn hồn, cuộn tròn trong lòng Bùi Dung Triệt, run rẩy thở dốc. Nàng chật vật đứng dậy, cảnh tượng hai chiếc xe tan nát trước mắt khiến nàng bàng hoàng. "Chúng tôi ở đây!" Phương Tư Vanh thấy nàng không sao thì thở phào, lấy điện thoại ra định gọi cảnh sát. Nhưng còn chưa kịp bấm số, màn hình đã hiển thị cuộc gọi đến từ Phương Tư Quyện. Đúng lúc này mà hắn lại gọi đến. Phương Tư Vanh gần như đoán được nội dung cuộc gọi, hắn nhấn ghi âm rồi bắt máy. "Alo?" Đầu dây bên kia vang lên một tràng nhạc du dương. Phương Tư Quyện ban đầu cười khẽ, sau đó dần mất kiểm soát, bật cười lớn. Một lát sau, giọng hắn đầy tiếc nuối: "A Vanh, em... vẫn ổn chứ?" Phương Tư Vanh siết chặt nắm đấm: "Là anh làm?" Phương Tư Quyện lại vờ như không nghe thấy, thản nhiên nói: "Em đang nói gì vậy? À đúng rồi, sáng nay ba đã nói rất có lý, anh nghe lọt tai rồi. Anh đúng là không nhẫn tâm bằng em, không thông minh bằng em. Nhưng dù sao chúng ta cũng là anh em ruột mà, A Vanh. Anh nhất định sẽ học hỏi em, mở rộng tầm nhìn... Em có nghe rõ không?" Hắn lặp lại từng lời mà Phương tổng đã dạy dỗ mình sáng nay, không sai một chữ. Giờ phút này, ý tứ trong lời nói của Phương Tư Quyện đã quá rõ ràng. "A Vanh, lần sau anh sẽ tặng em một món quà khác. Lần này chưa hoàn mỹ lắm, mong em hãy chờ mong." Phương Tư Vanh tức giận đến cực điểm: "Được! Phương Tư Quyện, anh đừng hòng có cơ hội làm hại bạn bè tôi thêm lần nào nữa!" Vừa dứt lời, Lâm Tầm Nam bỗng nhiên bật khóc: "Bùi Dung Triệt!" Nàng đột ngột đứng dậy, hoảng loạn hét lên: "Phương Tư Vanh! Gọi xe cứu thương ngay!" Bùi Dung Triệt nằm bất động trên mặt đất, máu đã loang một mảng lớn trên đầu. Phương Tư Vanh lập tức gọi cấp cứu và cảnh sát. Tiếng còi hú xé tan màn đêm tĩnh lặng. Lâm Tầm Nam vừa khóc vừa ôm chặt Bùi Dung Triệt, không dám cử động, cho đến khi xe cứu thương đến nơi. Nhìn Bùi Dung Triệt được nhân viên y tế khiêng lên cáng, nàng mới gần như kiệt sức, ngồi sụp xuống. Phương Tư Vanh nén đau, trấn an nàng: "Cậu cứ lo chuyện của mình trước, Bùi Dung Triệt để tôi lo, đừng quá lo lắng. Khi nào xong việc cậu đến bệnh viện cũng được." Lâm Tầm Nam vốn đang trống rỗng, nhưng sau vài giây, nàng lắc đầu kiên quyết: "Không, tôi đi cùng! Chuyện quảng cáo tôi có thể xin nghỉ, đừng nói nhiều nữa!" Thấy nàng kiên định, Phương Tư Vanh cũng không ép nữa, cả hai cùng lên xe cứu thương đến bệnh viện. Lâm Tầm Nam lo lắng nhìn nhân viên y tế kiểm tra Bùi Dung Triệt. Trên người hắn gắn đầy thiết bị y tế, vết thương trên đầu đã được cầm máu, nhưng hắn vẫn chưa tỉnh lại. Nếu không có Bùi Dung Triệt ôm chặt nàng... Người nằm đây, đáng lẽ là nàng. Thậm chí, có khi nàng còn không đợi được xe cứu thương...