[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 92



Ngày cu t tình tht bi, cô y li t tình vi tôi.

Ngày hôm sau, sau khi Lục Khương trở về vội vàng, mẹ nàng biết chuyện đã xảy ra và cuối cùng cũng bùng nổ những cảm xúc đã kìm nén suốt bao năm qua. 

Chỉ vì không có tiền mua hoa, bản thân lại không đưa tiền cho hắn, vậy mà gã đàn ông đó lại lừa con gái về nhà để đòi tiền. Hắn thậm chí còn mang cả di ảnh của mình tới và cầm lưỡi hái ra uy hiếp! 

Cuộc sống thế này, thực sự không thể chịu đựng nổi nữa. Mẹ Lục Khương lập tức kéo hắn đi làm thủ tục ly hôn. Sau đó, bà dứt khoát thu dọn đồ đạc của mình và trở về quê sống. 

Sau khi xử lý xong mọi chuyện vặt vãnh, lại thêm một vòng bận rộn trôi qua, Lưu Húc Hà tiếp tục quay lại tập huấn, còn Lục Khương cũng phải đi làm. Hai người chào tạm biệt cha mẹ, cùng nhau lên tàu cao tốc trở về. 

Khi đến Hạc Thành, Mạnh Lưu Cảnh và nhóm bạn đã chờ sẵn ở cổng ra, nói rằng muốn tổ chức bù bữa tiệc mừng công ngày hôm đó cho hắn. 

Bùi Dung Triệt vừa thấy liền hào hứng hỏi: 

"Có mang gì ngon về không?" 

Lưu Húc Hà lắc đầu, không biết nên khóc hay cười: 

"Chỉ có thịt vụn, mỗi người một hũ. Đợi tí tớ lấy cho, nhưng đừng có làm đổ đấy!" 

Bùi Dung Triệt lập tức kéo hắn lại, hứa chắc nịch: 

"Được, được! Vậy đi mau đi, tớ đói chết mất rồi!" 

Mạnh Lưu Cảnh kiểm tra tin nhắn đặt chỗ trên điện thoại, sau đó mở bản đồ hướng dẫn: 

"Chỗ ăn đã đặt sẵn, không vội. Tiểu Bạch và Lâm học tỷ lát nữa sẽ qua thẳng đó, bọn mình cứ đi trước." 

Lưu Húc Hà nghiêng đầu nhìn qua: 

"Bọn mình đi đâu ăn vậy?" 

Mạnh Lưu Cảnh đưa màn hình điện thoại cho hắn xem. 

Lưu Húc Hà nhìn thấy tên nhà hàng liền hít một hơi: 

"Wow, sang thế! Đại ca, cậu đối xử với tớ tốt quá đi mất!" 

Ngụy Thanh Chu bật cười, giải thích thêm: 

"Lâm tỷ vừa có phim công chiếu hôm trước, doanh thu phòng vé rất cao, cũng là để chúc mừng cậu ấy." 

"Tốt quá luôn!" Lưu Húc Hà theo phản xạ nhìn sang Bùi Dung Triệt, rồi cảm thán, "Bảo sao hôm nay cậu ăn diện bảnh bao thế!" 

Mạnh Lưu Cảnh giơ một ngón tay lên lắc lắc: 

"Từ tuần trước đến giờ, cậu ta vẫn luôn băn khoăn xem nên mặc gì. Thậm chí cả tuần nay đều thử mix đồ theo phong cách này đấy." 

Mấy người cùng nhau lên xe, đi đến nhà hàng đã đặt trước. Khi vừa đi ngang qua tầng một, một giọng nói quen thuộc vang lên gọi bọn họ. 

"Bùi Dung Triệt?" 

Cả nhóm theo bản năng nhìn sang, hóa ra là Lương Kỳ Đỉnh. Hắn nhiệt tình đứng dậy chào: "Ô, các em cũng đến đây ăn sao? Muốn nhập bàn ngồi chung không?" 

Mạnh Lưu Cảnh lịch sự từ chối: "Không được rồi, bọn em đông người quá." 

Cùng ăn với Lương Kỳ Đỉnh còn có Dư Úy và một người phụ nữ trung niên. Người phụ nữ ấy có gương mặt nhỏ, đường nét sắc sảo nhưng đôi mắt tam giác không ngừng liếc qua lại giữa hai chàng trai ngồi cạnh.

---

"Tiểu Lương, đây cũng là người trong hệ của chúng ta à?" Người kia hỏi. 

Lương Kỳ Đỉnh vội vàng tránh ánh mắt của cô ta, sau đó chủ động giới thiệu: 

"Đây là cô Từ Tĩnh, giảng viên của anh và Dư Úy. Thực ra là một mối hợp tác, bọn tôi ba người cùng đến đây để chúc mừng một chút." 

Sau đó, hắn xoay người lại giới thiệu với Từ Tĩnh: 

"Đây là các thành viên trong câu lạc bộ dã ngoại của bọn em. Mấy người này học tài chính, còn người này hình như là từ học viện thể dục?" 

Lưu Húc Hà gật đầu. 

Từ Tĩnh khoanh tay, mỉm cười nhìn hắn: 

"Trận đấu bóng đá lần trước, cậu là đội trưởng phải không? Tôi có ấn tượng đấy. Nhìn vóc dáng cũng rất đẹp, hôm nay đến đây cũng là để ăn mừng à?" 

Lục Khương càng nhìn càng cảm thấy khó chịu, khẽ kéo áo khoác của Lưu Húc Hà. Hắn hơi khó hiểu quay sang nhìn nàng, chỉ thấy nàng ra hiệu bằng ánh mắt về phía sau mình. Dù không hiểu chuyện gì, nhưng Lưu Húc Hà vẫn ngoan ngoãn đứng lùi lại sau lưng nàng. 

Nhân cơ hội này, Mạnh Lưu Cảnh mỉm cười nói lời từ biệt: 

"Đúng vậy, bọn em lên lầu trước đây. Không làm phiền mọi người nữa." 

Dư Úy trước sau vẫn chăm chú nhìn Ngụy Thanh Chu. Mãi đến khi nhóm người kia khuất bóng trên cầu thang, nàng mới thu hồi ánh mắt. 

— Không biết quan hệ giữa cô ấy và Phương học đệ thế nào nữa. 

Sau khi vào phòng ngồi xuống, Lưu Húc Hà mới quay sang hỏi: 

"Lúc nãy kéo tôi làm gì vậy?" 

Lục Khương cũng không xa lạ gì với mọi người ở đây, liền nói thẳng: 

"Cái cô giáo Từ Tĩnh đó, sao chị thấy bà ta có gì đó kỳ lạ?" 

"Có à?" Bùi Dung Triệt thậm chí chẳng nhớ nổi bà ta trông như thế nào, vì lúc đó trong đầu cậu ta chỉ toàn nghĩ về chuyện Lâm Tầm Nam sắp đến, hưng phấn đến mức chẳng để ý gì khác. 

Mạnh Lưu Cảnh không để tâm lắm, Ngụy Thanh Chu thì cũng chẳng chú ý đến những người đó, vậy nên chủ đề này nhanh chóng bị gạt qua. 

Khoảng nửa tiếng sau, Lâm Tầm Nam và Bạch Tuế An lần lượt bước vào phòng, cả hai đều trùm kín mít. 

Lưu Húc Hà vừa định đóng cửa thì một bàn tay chặn lại. 

Lâm Tầm Nam lúng túng nói: 

"Cậu ta nhất định đòi đi theo. Có tiện cho mọi người không?" 

Phương Tư Vanh bước vào, ngay lập tức chạm mắt với Bùi Dung Triệt. Hai người đều sững sờ — vì bộ đồ họ đang mặc gần như giống hệt nhau. 

"Cậu bắt chước tôi à?" Phương Tư Vanh nghẹn nửa ngày mới hỏi. 

Bùi Dung Triệt cười gượng: 

"Nói thật nhé, huynh đệ, sớm biết cậu cũng có bộ đồ này thì tôi đã mang nó đi làm giẻ lau rồi." 

Phương Tư Vanh hít sâu một hơi, trừng mắt nhìn cậu ta, sau đó ánh mắt di chuyển sang hai người khác, như đang cố gắng quan sát điều gì đó. 

Ngụy Thanh Chu nhìn thấy liền hừ nhẹ một tiếng, cố ý ngồi sát lại gần Mạnh Lưu Cảnh, lưng thẳng tắp, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thẳng vào Phương Tư Vanh. 

Bạch Tuế An ngồi giữa hai người, nhìn qua nhìn lại, rồi cười xòa hòa giải:  "Không có gì, không có gì! Cùng nhau ăn thôi, đều là bạn bè cả mà, đúng không lão đại?" 

Nàng nháy mắt tinh nghịch. Mạnh Lưu Cảnh ban đầu còn không hiểu, nhưng nhớ lại màn tỏ tình động trời hôm đó của Phương Tư Vanh, cô liền theo phản xạ quay sang nhìn Ngụy Thanh Chu, như muốn hỏi ý kiến. 

Ngụy Thanh Chu rất hài lòng với sự hiểu chuyện của Mạnh Lưu Cảnh, liền giơ tay xoa đầu cô: "Ngoan lắm, ngồi đi." 

Sắc mặt Phương Tư Vanh lập tức trầm xuống, bực bội ngồi xuống chỗ trống bên cạnh. 

Mạnh Lưu Cảnh thì đỏ mặt vì bị xoa đầu, nhỏ giọng lầm bầm: 

"Coi tớ là xúc xích nướng hay que xiên à..." 

Đúng vậy, nàng đang nói đến hai bé mèo nhỏ mà họ mang về từ nhà Vương Anh. Sau một hồi suy nghĩ, cuối cùng nàng cũng từ bỏ ý định đặt tên nghiêm túc và dứt khoát gọi một con là "Xúc Xích Nướng", con còn lại là "Que Xiên".

Ngụy Thanh Chu nghe vậy không nhịn được bật cười, hạ giọng dỗ dành:  "Cậu còn ngoan hơn cả chúng nó." 

Mạnh Lưu Cảnh mặt đỏ bừng, đối diện với ánh mắt nàng, nhỏ giọng phản bác:  "Cậu mới vậy ấy, đừng lúc nào cũng khen tớ, cậu cũng ngoan lắm." 

Ngụy Thanh Chu không nhịn được cong khóe môi: "Thật sao?" 

Lâm Tầm Nam chống cằm nhìn hai người, ánh mắt thích thú: 

"Ôi chao, hai người càng ngày càng tình tứ nhỉ~" 

Phương Tư Vanh bị chấn động, cả người cũng theo đó ngồi thẳng lên. 

Bạch Tuế An đắc ý phe phẩy cái đuôi tưởng tượng: 

"Hồi trước còn phải đánh cược với nhau! Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cũng ở bên nhau!" 

Phương Tư Vanh như bị sét đánh giữa trời quang, đến cả ngồi cũng không yên. 

Mạnh Lưu Cảnh hai tai vẫn còn đỏ lựng, nhưng cô không né tránh mà thẳng thắn nói:  "Ừm, nàng để mắt đến tớ, cho tớ một cơ hội, chẳng lẽ tớ lại không biết nắm lấy?" 

Câu này không chỉ nói cho cả bàn nghe, mà còn là nói cho Phương Tư Vanh. 

Phương Tư Vanh rốt cuộc không nhịn được nữa, cau mày đứng bật dậy, nhìn chằm chằm Ngụy Thanh Chu: "Tôi muốn nói chuyện riêng với cậu." 

Cả bàn người đều ngạc nhiên, Mạnh Lưu Cảnh theo bản năng giữ chặt tay Ngụy Thanh Chu, muốn từ chối thay nàng, nhưng Ngụy Thanh Chu lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay cô, trấn an. 

"Không sao đâu, tớ sẽ về nhanh thôi." 

Mạnh Lưu Cảnh vẫn không yên lòng, dõi theo bóng lưng hai người rời đi, mắt vẫn không rời cửa. 

Lưu Húc Hà ngơ ngác nhìn quanh rồi hỏi: 

"Phương thiếu gia với Ôn Nhu tỷ có chuyện gì vậy?" 

Lâm Tầm Nam cười tủm tỉm: 

"Hắn cũng thích Tiểu Mạnh đó." 

Lưu Húc Hà chết trân tại chỗ, sau đó cùng Bùi Dung Triệt đồng loạt quay sang nhìn Mạnh Lưu Cảnh: "Cảnh tỷ, cậu lợi hại thế?" 

Lục Khương giơ tay gõ nhẹ lên đầu Lưu Húc Hà: 

"Lo mà ăn cơm đi!" 

— 

Bên ngoài nhà hàng, Phương Tư Vanh đứng thẳng tắp, cao hơn Ngụy Thanh Chu gần một cái đầu. Sườn mặt hắn căng cứng, cả người như đang dồn nén cảm xúc. 

Gió đêm thổi tung vạt áo khoác màu kaki của Ngụy Thanh Chu, nàng mở miệng trước: 

"Nếu cậu không có gì để nói, vậy khỏi mất thời gian của nhau đi." 

Phương Tư Vanh nghiến chặt răng: 

"Nàng đồng ý với cậu khi nào?" 

Nhắc đến chuyện này, Ngụy Thanh Chu lập tức nhớ lại đêm hôm đó—cái bàn đu dây, hai người ngồi cạnh nhau. Trong lòng nàng cũng không thoải mái, giọng nói theo đó lạnh đi vài phần: 

"Ngay tối hôm cậu tỏ tình." 

Câu này có sức sát thương cực lớn—cậu thất bại trong ngày hôm đó, còn tôi thì thành công. 

Phương Tư Vanh hít sâu một hơi, cười lạnh: 

"Thật trùng hợp, đúng là gần quan được ban lộc nhỉ." 

Ngụy Thanh Chu im lặng, không đáp lời. Hai người cứ thế đứng trong gió, bầu không khí im lặng đến căng thẳng. Cuối cùng, Phương Tư Vanh như hạ quyết tâm, hắn thở ra một hơi, chậm rãi nói:  "Tôi mong cậu đối xử tốt với nàng. Nếu không, tôi sẽ thay thế cậu." 

Ngụy Thanh Chu nghe vậy, ánh mắt càng thêm kiên định. Nàng xoay người đối diện với hắn, không né tránh: 

"Tôi sẽ dùng mọi cách để giữ nàng ở lại. Cậu không cần tự chuẩn bị ghế dự bị đâu, vì sẽ không có cơ hội đâu." 

Tình địch khiêu khích nhau, chung quy cũng chỉ mấy câu như vậy. Ngụy Thanh Chu biết hắn gọi nàng ra đây chẳng qua là muốn xác nhận một điều mà hắn đã lờ mờ đoán được.

Ngụy Thanh Chu xoay người trở về, khóe môi vẫn còn mang theo ý cười chiến thắng. Nàng vừa ngước mắt lên liền bắt gặp Dư Úy. 

Dư Úy nhìn nàng, nở nụ cười tươi tắn, sau đó nhanh chóng lướt qua vai nàng để đi tìm Phương Tư Vanh. 

Ngụy Thanh Chu không bận tâm, chỉ nghe loáng thoáng thấy cô ta lại một lần nữa hỏi xin cách liên lạc với Phương Tư Vanh. 

Phương Tư Vanh tâm trạng vốn đã không tốt. Sáng nay bị anh trai mỉa mai đã đủ bực bội, giờ lại bị tình địch đè bẹp bằng vẻ mặt đắc thắng, đến mức hắn bắt đầu tự hỏi liệu có nên tiếp tục tham gia bữa tiệc khánh công này nữa không! 

Cuối cùng, như mọi khi, hắn vẫn từ chối—giống như lần trước. 

"Đừng phí thời gian với tôi, ở đây không có chỗ cho cô." 

Dư Úy vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt, cố gắng giải thích: 

"Tôi... tôi không có ý đó đâu, Phương học đệ, em đừng hiểu lầm..." 

Phương Tư Vanh đã gặp qua không ít kiểu phụ nữ, Dư Úy chẳng qua là thuộc loại không biết giấu diếm ý đồ của mình. Hắn xoay người, từ trên cao nhìn xuống cô ta: 

"Nếu cô thật sự muốn làm phu nhân hào môn, có thể tìm anh trai tôi." 

Dứt lời, hắn lấy từ trong túi ra một tấm danh thiếp—chính là tấm mà sáng nay Phương Tư Quyện nhét vào túi hắn. 

Hắn nhét danh thiếp vào tay Dư Úy: 

"Đây là cách liên lạc, khỏi cần cảm ơn." 

Dư Úy cắn chặt môi đến tái nhợt: 

"Tôi không phải vì tiền của em mà—" 

"Phương học đệ!" 

Lương Kỳ Đỉnh từ xa đi tới tìm Dư Úy, vừa vặn nhìn thấy Phương Tư Vanh, liền vui vẻ chào hỏi: 

"Thật trùng hợp, hai người đi cùng nhau à?" 

Phương Tư Vanh gật đầu hờ hững, từng cử chỉ đều toát lên vẻ tao nhã chuẩn mực của một công tử thế gia. 

Lương Kỳ Đỉnh hớn hở nói tiếp: 

"Lão sư của anh vừa nhắc đến chuyện hợp tác với em đó! Ghê thật, ngay cả lão sư Từ Tĩnh—người nổi tiếng là khó tính mà cũng đồng ý luôn!" 

Nhắc đến chuyện này, khóe môi Phương Tư Vanh hơi giật giật. Hắn lập tức nhớ tới bà cô luôn thích nắm tay hắn không buông kia, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác buồn nôn. 

"Từ lão sư cũng có mặt ở đây à?" 

Lương Kỳ Đỉnh gật đầu: 

"Đúng vậy! Bọn tôi đến để ăn mừng chuyện này mà!" 

Phương Tư Vanh không nói thêm gì, lập tức quay người lên lầu. Vừa đi, hắn vừa dứt khoát nói lời tạm biệt: 

"Tôi phải đi rồi, hẹn gặp lại." 

Lương Kỳ Đỉnh tò mò nhìn theo bóng lưng hắn, có chút khó hiểu. 

Anh ta gọi với theo Dư Úy, rồi tiện đường đến quầy tiếp tân gọi một phần salad rau. 

Dư Úy siết chặt tấm danh thiếp, tức đến mức cả người run lên. 

Rồi, không kiềm chế được nữa, cô ta xé nát nó. 

Đã ở bên nhau rồi sao? 

Chả trách Ngụy Thanh Chu lại có vẻ đắc ý như vậy khi gặp cô ta! Chắc hẳn nàng cũng nhìn thấu tâm tư của cô ta rồi, còn cười nhạo cô ta si tâm vọng tưởng nữa chứ? 

Ngụy Thanh Chu—!

Dư Úy sắc mặt vô cùng khó coi khi quay trở lại. 

Lương Kỳ Đỉnh cười cười, rót rượu cho Từ Tĩnh: 

"Lão sư, tối nay cô cứ uống thoải mái đi, lát nữa bọn em gọi tài xế lái xe đưa cô về." 

Từ Tĩnh mỉm cười, cầm ly rượu nhấp một ngụm, rồi nhíu mày: 

"Đồ ăn hơi ngấy, có gì giúp đỡ ngán không?" 

"Có chứ." Lương Kỳ Đỉnh lau miệng, đáp ngay: 

"Em vừa gọi một phần salad rau, cô ăn thử xem?" 

Từ Tĩnh gật đầu. Một lát sau, nhân viên phục vụ bưng khay tới: 

"Salad rau của quý khách đây." 

Lương Kỳ Đỉnh vui vẻ nhận lấy, nhưng vừa ngẩng đầu lên liền sững sờ:  "Tống Trăn Hàng?! Hôm nay tôi toàn gặp người quen!" 

Tống Trăn Hàng thoáng ngạc nhiên, theo bản năng hỏi: 

"Tôi làm thêm ở đây, cậu còn gặp ai nữa?" 

Lương Kỳ Đỉnh chỉ lên lầu:  "Cả Mạnh học muội và các nàng nữa, vừa rồi bọn tôi còn chạm mặt." 

Tống Trăn Hàng bất giác có chút hối hận vì hôm nay lại chọn ca làm này:  "Tôi vừa mới nhận ca, họ ở trên lầu à?" 

"Cậu trai trẻ này là ai đây?" 

Từ Tĩnh mắt đã hơi ngà ngà say, quan sát Tống Trăn Hàng một lượt, càng nhìn càng thấy ưng ý. 

Lương Kỳ Đỉnh nhanh chóng giới thiệu hai người với nhau. Tống Trăn Hàng từ trước đến nay có trực giác rất nhạy với những người phụ nữ độc lập, nên lập tức mỉm cười ôn hòa: 

"Chào cô Từ, trước đây em từng gặp cô rồi." 

Từ Tĩnh nhân cơ hội bắt tay, kéo hắn lại gần để nhìn cho rõ, sau đó mới bật cười: 

"A, tôi nhớ ra rồi! Cậu là... hội trưởng hội học sinh phải không?" 

Tống Trăn Hàng hơi ngại ngùng, rút tay về: 

"Đúng vậy ạ." 

"Ngồi xuống đi, ăn chút gì đã." Từ Tĩnh vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh, tỏ ý mời hắn. 

Tống Trăn Hàng liếc nhìn về phía quầy, thấy giám đốc đang đứng đó, có chút khó xử: 

"Em vẫn đang trong ca làm, thật sự ngại quá, để lần sau có cơ hội vậy."

Chương trước Chương tiếp
Loading...