[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 88
Lạnh lùng nói... Vào đây chơi với ta không?Ngụy Thanh Chu vừa cười vừa tăng tốc, liên tục ôm cua ba lần, rút ngắn khoảng cách một cách đáng kể. Bùi Dung Triệt kinh ngạc quay đầu lại: "Hai người sao nhanh thế?! Không ổn rồi, chắc xe này có gian lận rồi!" Bạch Tuế An lôi từ trong túi ra một cây trâm cài tóc mà nàng chuẩn bị để ăn cơm, làm ra vẻ nguy hiểm: "Hay là tớ chọc thủng lốp xe của bọn họ luôn nhé? Cậu thấy thế nào?" Bùi Dung Triệt liếc mắt nhìn, lập tức đề cao cảnh giác: "Cất ngay đi, lỡ run tay rồi đâm trúng tớ thì sao?!" Bạch Tuế An cười lớn rồi cất trâm vào túi. Sau đó, cả nhóm tiếp tục thử đua xe đơn. Đây là lần đầu tiên Bạch Tuế An tiếp xúc với trò này, nàng chạy trên đường đua dành cho trẻ con mà vẫn đâm loạn xạ, vừa lạ lẫm vừa phấn khích hét toáng lên. Ba người còn lại mỗi người lái một chiếc, đứng ở vạch xuất phát, chờ hiệu lệnh bắt đầu cuộc rượt đuổi tốc độ cao. Bùi Dung Triệt lớn tiếng đếm ngược, khi đến "0", cả ba đồng loạt xuất phát. Tiếng động cơ gầm rú, tiếng bánh xe ma sát với mặt đường vang lên kích thích. Ngụy Thanh Chu mới chơi được hơn hai giờ, có thể thao tác nhưng chưa thành thạo. Bùi Dung Triệt đã quen thuộc với trò này, vừa vào cuộc đã dẫn đầu. Mạnh Lưu Cảnh cũng không phải tay mơ, bám sát ngay sau hắn không rời. Bầu không khí trở nên căng thẳng, ai cũng không chịu thua. Bạch Tuế An thì lái chiếc xe con của mình, lề mề chạy ngoài đường đua, đi theo cổ vũ. Gió lướt qua bên tai, mái tóc dài của nàng bay tán loạn, chỉ còn lại tiếng động cơ và tiếng gió rít bên tai. Ngụy Thanh Chu dần quên mất tất cả, trong mắt chỉ còn những khúc cua nối tiếp nhau. Từ lúc còn lóng ngóng va vào rào chắn, đến khi thành công thực hiện cú drift đầu tiên, nàng phấn khích hét lên đầy kích động. Cuối cùng, chỉ còn lại Mạnh Lưu Cảnh và Bùi Dung Triệt quyết đấu với nhau. Bạch Tuế An giống như một chiếc xe tập đi, chậm rãi bò theo. Ngụy Thanh Chu thì đã hoàn toàn chìm đắm trong niềm vui sướng khi vượt qua những khúc cua hoàn hảo. Kết quả, Mạnh Lưu Cảnh và Bùi Dung Triệt gần như cán đích cùng lúc. Khi quay về điểm xuất phát, nhìn thấy hai người kia tự chơi một cách vui vẻ, cả hai cũng không nhịn được mà cảm thấy bị lây nhiễm sự phấn khích ấy.Mặt trời dần lặn, ánh chiều tà nhuộm rực một góc trời. Chơi mệt, cả nhóm rời khỏi bãi đua xe. Bạch Tuế An nhìn hoàng hôn nặng nề, cảm thán: "Thật muốn ngắm bình minh, nhưng lần nào cũng không dậy nổi, chỉ toàn thấy hoàng hôn." Bùi Dung Triệt cười: "Thật sự muốn xem thì mai chúng tớ gọi cậu dậy." Ngụy Thanh Chu đang xem dự báo thời tiết trên điện thoại: "Mai trời đầy mây, phải đợi đến ngày kia mới được. Nhưng hôm đó có tiết của giáo sư Trần." Dù giáo sư Trần rất nghiêm khắc, nhưng năng lực chuyên môn lại vững vàng, nên tiết học của hắn chẳng ai dám bỏ qua. "Vậy để hôm sau nữa đi, sáng hôm đó chúng ta không có tiết." Mạnh Lưu Cảnh giơ điện thoại cho mọi người xem. "Được thôi!" "Giờ đi ăn gì không?" "Ăn thịt nướng đi, lâu lắm chưa ăn." Vừa trò chuyện, cả nhóm vừa đi về phía quán thịt nướng, ăn uống xong cũng hơn tám giờ mới ai về nhà nấy. Vì trung tâm thương mại khá gần nhà Mạnh Lưu Cảnh, nên cô và Ngụy Thanh Chu để Bùi Dung Triệt lái xe đưa Bạch Tuế An về, còn hai người họ thong thả đi bộ về nhà. Ngụy Thanh Chu rất thích những buổi dạo bộ thế này. Dù thời tiết không còn ấm áp như trước, nhưng không khí vẫn dễ chịu, nhất là khi có Mạnh Lưu Cảnh bên cạnh. Mạnh Lưu Cảnh đang kể cho nàng nghe cuốn sách gần đây cô đọc. Từ hồi cấp ba, Ngụy Thanh Chu đã rất thích nghe Mạnh Lưu Cảnh kể chuyện. Dù là tiểu thuyết hay thể loại khác, chỉ cần là giọng cô, nàng đều thấy hấp dẫn. Cốt truyện có thể không đặc biệt ấn tượng, nhưng quá trình lắng nghe mới là điều nàng say mê nhất. "... Cuối cùng, hắn tiêu diệt đại yêu quái và sáng lập một lưu phái riêng." Vừa về đến nhà, Mạnh Lưu Cảnh vừa vặn kể đến đây. Ngụy Thanh Chu cúi xuống thay giày, vẫn cảm thấy chưa đã. Mạnh Lưu Cảnh đặt cả hai đôi giày vào tủ rồi đi về phía bàn ăn: "Thật ra tớ thấy tiểu thuyết này cũng khá ổn, nhưng nội dung không có gì mới mẻ lắm. Cậu có muốn uống nước không?" Ngụy Thanh Chu cũng lại gần: "Được. Hôm nay chỉ kể đến đây thôi sao?" Mạnh Lưu Cảnh hơi sững lại, nhìn lên đồng hồ treo tường rồi chỉ tay: "Chơi một lúc nữa là buồn ngủ rồi. Hay cậu còn muốn nghe tiếp?" Ngụy Thanh Chu nhìn cô, lòng dâng lên một cảm giác khó tả. Chiếc áo len trắng, sơ mi kẻ sọc xanh nhạt, khoác ngoài áo da trắng, tất cả hòa cùng gương mặt dịu dàng đang nhìn nàng đầy bao dung. Nàng chậm rãi hạ tầm mắt, dừng lại ở vòng eo Mạnh Lưu Cảnh. Không hiểu sao, nàng luôn muốn đến gần cô hơn—muốn nắm tay, rồi lại muốn ôm. Đến khi ôm rồi, lại nghĩ đến chuyện hôn... Cảm giác mãnh liệt này, từng ngày từng ngày một, như con tằm âm thầm gặm nhấm lý trí nàng. Hôm nay đã dám chủ động nắm tay rồi, vậy ngày mai có thể ôm một chút không? Có phải sẽ quá nhanh không? Mạnh Lưu Cảnh liệu có thấy không thoải mái? Mải suy nghĩ, trên mặt nàng bất giác ửng hồng. Mạnh Lưu Cảnh cũng bị dáng vẻ đó thu hút. Vô thức xoa nhẹ bàn tay vừa được nắm chặt hồi lâu, ánh mắt lại trượt xuống đôi vai gầy của Ngụy Thanh Chu. Không biết vì sao, chỗ đó có một lực hấp dẫn kỳ lạ, khiến cô muốn kéo nàng vào lòng. Cô vẫn nhớ lần trước ôm nàng, cảm giác mong manh mềm mại đến mức chỉ muốn che chở mãi không buông. Hai người lặng lẽ đứng đối diện nhau, không ai lên tiếng phá vỡ bầu không khí này. Mãi đến khi cánh tay cầm ly nước bắt đầu tê mỏi, Mạnh Lưu Cảnh mới bừng tỉnh, nhận ra cả hai đã nhìn nhau quá lâu rồi.Nhận thức này khiến cô thoáng bối rối. Ngụy Thanh Chu là lần đầu tiên trải nghiệm tình cảm, cô cũng vậy. Cô muốn dành cho Ngụy Thanh Chu những điều tốt nhất, nhưng cảm xúc này quá mãnh liệt, khiến cô không thể kìm nén. Cô sợ làm nàng bất ngờ, lại sợ bản thân quá vội vàng."Ngụy Thanh Chu, tớ có chuyện muốn nói." Cuối cùng cô cũng không nhịn được, bởi vì trong mắt nàng, cô dường như cũng thấy khát khao tương tự.Ngụy Thanh Chu hơi mong chờ, chuyên chú nhìn cô: "Tớ cũng vậy... Tớ không biết có phải quá nhanh không."Dự cảm của Mạnh Lưu Cảnh dường như được chứng thực, cô nuốt xuống sự căng thẳng: "Tớ muốn ôm cậu... Cậu có thấy đường đột không?"Ngụy Thanh Chu tim khẽ lỡ nhịp, sau đó lại đập nhanh hơn. Nàng cắn môi, không do dự một giây nào, bước tới, chủ động ôm lấy Mạnh Lưu Cảnh.Mạnh Lưu Cảnh hơi sững sờ, sau đó lập tức đặt ly nước xuống, vòng tay ôm chặt nàng.Lần đầu tiên, tim hai người chạm vào nhau rõ ràng đến thế, hòa chung một nhịp đập.Vẫn là cảm giác quen thuộc ấy, như thể ôm lấy một dòng nước, không dám dùng sức, nhưng lại rất muốn siết chặt hơn nữa.Ngụy Thanh Chu tựa cằm lên vai cô, vòng tay ôm lấy eo, khẽ nói: "Không đường đột đâu, tớ cũng muốn thế."Mạnh Lưu Cảnh không kìm được nụ cười, kề sát nàng, nhẹ nhàng cọ lên mái tóc mềm mại: "Vậy là chúng ta đều được như ý rồi."Ngụy Thanh Chu khẽ cười: "Ừ, như ý rồi."Mạnh Lưu Cảnh cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, thoải mái đến mức chẳng buồn suy nghĩ xem câu chữ có hợp lý không, chỉ muốn nói ra những gì trong lòng:"Hy vọng sau này chúng ta cũng luôn như ý."Ngụy Thanh Chu nghe vậy, ôm cô chặt hơn.Nàng giấu gương mặt đỏ ửng vào lòng Mạnh Lưu Cảnh, giọng nói khẽ khàng: "Với tớ, bất cứ điều gì cậu mong muốn, tớ đều sẵn lòng thực hiện, tất cả."Những lời này như một ám chỉ, nhưng trong tai Mạnh Lưu Cảnh, nó giống một lời hứa trịnh trọng hơn.Ngụy Thanh Chu luôn dè dặt, chín chắn. Dù lúc này nàng đang ngượng ngùng, nhưng quyết tâm trong lời nói chẳng hề giảm đi chút nào.Mạnh Lưu Cảnh chợt thấy lòng chua xót. Cô thương nàng, thương cả quãng thời gian trước đây nàng luôn giấu kín tình cảm, chịu đựng áp lực chỉ vì sợ cô khó xử. Vì thế, khi hai người ở bên nhau, cô đã hạ quyết tâm: sẽ bù đắp cho nàng, sẽ chủ động nhiều hơn, sẽ chăm sóc nàng nhiều hơn.Nhưng hóa ra, chẳng cần cô nói gì, Ngụy Thanh Chu vẫn luôn âm thầm tiến về phía cô, lặng lẽ kề sát bên cô, nguyện lòng vì cô mà bước tới.Đêm dần sâu, hai người ôm nhau thật lâu mới lưu luyến tách ra.Mạnh Lưu Cảnh nhìn gương mặt đỏ bừng vì ngượng của nàng, bật cười: "Cậu nói xem, có phải chúng ta hơi dính nhau quá không?"Ngụy Thanh Chu cũng cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Tớ thích như vậy, cũng rất cần như vậy."........Sau khi rửa mặt, hai người cùng lấy chút đồ ăn vặt, chơi game một lúc. Mãi đến gần 11 giờ, dọn dẹp rác xong, Mạnh Lưu Cảnh theo yêu cầu nhỏ của Ngụy Thanh Chu, cầm tiểu thuyết lại kể chuyện cho nàng nghe. Ngụy Thanh Chu nằm trên giường, nhìn cô gái ngồi trên sofa, giọng đọc chậm rãi êm ái, trong mắt ngập tràn lưu luyến. Nàng trở mình, ghé vào mép giường, cắt ngang lời Mạnh Lưu Cảnh: "Lạnh không?" Mạnh Lưu Cảnh theo bản năng nhìn nhiệt độ điều hòa: "Lạnh à? Để tớ chỉnh cao lên một chút." Ngụy Thanh Chu lắc đầu: "Không phải, tớ sợ cậu lạnh." Mạnh Lưu Cảnh căn bản không dám nhìn dáng vẻ lười biếng của Ngụy Thanh Chu lúc này. Nàng cuộn tròn trong chăn, thần sắc ngái ngủ, trông như một chú mèo con vừa bị vùi vào ổ chăn mềm mại, đôi mắt lim dim nhìn cô. "Cậu thật xinh đẹp." Nhìn lâu quá, cuối cùng Mạnh Lưu Cảnh cũng không kìm được mà nói ra suy nghĩ trong lòng. "Mỗi lần nhìn cậu, tớ đều dễ dàng bị mê hoặc, không dời mắt nổi. Tớ hay nhìn cậu lắm, lần nào cũng vậy, nhưng lần nào cũng thấy cậu thật đẹp." Được người mình thích khen ngợi là một cảm giác sung sướng đến tận cùng. Khuôn mặt Ngụy Thanh Chu khẽ ửng đỏ, vẻ quyến rũ chẳng hề che giấu mà trút xuống Mạnh Lưu Cảnh. Nhưng nàng chưa quên mục đích của mình. Nhân lúc ánh mắt cô chó nhỏ trước mặt còn đang ngẩn ngơ, nàng khẽ vỗ lên gối bên cạnh, giọng nói mềm mại dịu dàng: "Nếu lạnh... vậy vào đây nằm cùng tớ đi?" Một câu nói ám muội đến thế, thốt ra từ giọng điệu ôn nhu của Ngụy Thanh Chu, khiến Mạnh Lưu Cảnh không hề do dự dù chỉ một giây. Cô xốc chăn lên, chui vào. Ngụy Thanh Chu cười khẽ, hài lòng nghiêng người ôm lấy cô, thoải mái thở ra một hơi. "Nhớ kể chuyện đến khi tớ ngủ nhé." Mạnh Lưu Cảnh mềm lòng đến mức chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức đồng ý, tiếp tục giọng kể nhẹ nhàng. Một tay còn lại vô thức vỗ nhè nhẹ lên lưng Ngụy Thanh Chu. Dưới không gian thư thái và yên bình này, chẳng mấy chốc, Ngụy Thanh Chu đã cảm thấy buồn ngủ. Trước khi chìm hoàn toàn vào giấc mộng, nàng khẽ hít một hơi sâu, rồi lại nhích sát vào Mạnh Lưu Cảnh thêm chút nữa, đến khi gần như không còn khoảng trống nào, mới lẩm bẩm một câu: "Không được lén đi mất đấy." Mạnh Lưu Cảnh đỏ bừng vành tai, bàn tay đang lật sách bỗng dưng không biết đặt đâu. Chờ đến khi cô hoàn hồn lại, nhịp thở của Ngụy Thanh Chu đã dần trở nên đều đặn. Ngụy Thanh Chu khi ngủ rất ngoan, trước mặt Mạnh Lưu Cảnh, nàng chưa từng che giấu sự dịu dàng của mình. Mọi nụ cười sinh động tươi tắn của nàng đều vì cô. Giờ đây, nàng an tâm ngủ bên cạnh, khóe môi còn mang theo ý cười nhẹ. Mạnh Lưu Cảnh ngắm nhìn, quả thật như những gì vừa nói—không dời mắt nổi. Ánh mắt cô miêu tả từng đường nét trên khuôn mặt Ngụy Thanh Chu, sau đó nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, xoay người ôm nàng vào lòng. Dáng người Ngụy Thanh Chu rất rõ ràng, eo thon mềm mại. Nhưng Mạnh Lưu Cảnh chỉ dám cách một lớp chăn mà ôm, cằm cũng chỉ dám khẽ chạm vào trán nàng, không dám tiến thêm chút nào. Bởi vì ngay cả trong giấc ngủ, nàng vẫn dịu dàng đến thế.Cô tin rằng nếu còn tiếp tục đắm chìm trong khoảnh khắc này, chắc chắn mình sẽ làm ra những hành động thân mật hơn. Nhưng cô nhất định phải được Ngụy Thanh Chu cho phép, mới có thể mạo phạm nàng. Nhưng giờ phút này, chỉ cần gần gũi thế này thôi, cô đã thấy mãn nguyện rồi. Cô khẽ cúi đầu, đặt một nụ hôn thật nhẹ lên trán Ngụy Thanh Chu, giọng nói dịu dàng: "Ngủ ngon, Ngụy Thanh Chu."