[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 87
Lôi Kéo Nàng, Sợi Tơ Trước Sau Đều Nằm Trong Tay Mạnh Lưu Cảnh.Khoảng cách quá xa, Lưu Húc Hà mồ hôi nhễ nhại, cậu ta chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng cổ vũ, sau đó dựa vào ấn tượng nhìn về hướng Lục Khương. Đây là lần đầu tiên nàng đến xem cậu thi đấu, dù thế nào đi nữa, cũng không thể thua! Trận đấu bước vào giai đoạn cuối, Lục Khương liên tục đảo mắt giữa bảng đếm ngược và diễn biến trên sân, cuối cùng không kìm được mà đứng bật dậy, lớn tiếng cổ vũ cho Lưu Húc Hà. Cảm xúc của nàng bị bầu không khí xung quanh kích thích, hoàn toàn không còn sự trầm ổn thường ngày. Trong sân vận động ngập tràn sức trẻ, nàng khoác áo vest, mái tóc xoăn nhẹ nhàng rủ xuống, đi giày cao gót, nhưng giọng hô của nàng chẳng hề thua kém bất kỳ nữ sinh nào đang cổ vũ cho Lưu Húc Hà. Nghi Chư Nhu đứng phía sau, nhanh chóng chụp lại khoảnh khắc nàng hô to cổ vũ rồi gửi ngay cho Lưu Húc Hà, sau đó mới thở phào nhẹ nhõm, coi như đã hoàn thành nhiệm vụ. Cuối cùng, trận đấu khép lại, không nằm ngoài dự đoán—đội bóng của Hạc Đại giành chiến thắng! Mặc dù chỉ cách biệt một điểm, nhưng cũng đủ để khiến khán giả phấn khích. "Lưu Húc Hà!!!!! Aaaaa!!!!!" Tiếng hò reo vang dội, cậu ta không chỉ thu hút sự chú ý nhờ kỹ thuật chơi bóng mà còn bởi ngoại hình nổi bật. Những tiếng hô hào không ngớt, đặc biệt là từ các nữ sinh, hoàn toàn lấn át cả giọng của Lục Khương. Nhiệt tình dần dần lắng xuống, nàng vô thức quay đầu lại, nhìn thấy phía sau mình là những cô gái còn cuồng nhiệt hơn. Bọn họ chụp ảnh, gọi tên Lưu Húc Hà, vẻ mặt tràn đầy kích động, không thể che giấu sự ngưỡng mộ dành cho cậu. Nàng không rõ tại sao lại có chút hụt hẫng như vậy. Nhưng khi lần nữa nhìn về phía sân đấu— Lưu Húc Hà đang cùng đồng đội ăn mừng, bỗng nhiên, xoay người hướng về khán đài, rồi cúi đầu nhìn xuống bao cổ tay, nắm tay chạm lên trán, sau đó quay về hướng Lục Khương, thật sâu khom lưng hành lễ. Đám nữ sinh xung quanh hét lên thất thanh, màn hình lớn chiếu rõ nụ cười rạng rỡ của Lưu Húc Hà. Cậu mở miệng nói gì đó, nhưng giữa không khí huyên náo, không ai nghe rõ. Thế nhưng, Lục Khương lại nghe thấy. [ Lục Khương, tôi thắng rồi. ] Cậu không đáp lại bất kỳ ai khác, không tiếp nhận sự ái mộ của những cô gái xung quanh. Giữa muôn vàn tiếng reo hò, chỉ cúi chào một người, chỉ dành riêng niềm vui chiến thắng này cho nàng. Đây là thiên hướng, là ngoại lệ. Bùi Dung Triệt híp mắt nhìn lên sân, có chút không chắc chắn: "Ha hả, vừa rồi có phải cậu ấy nói gì không? Là đang nói chuyện à?" Mạnh Lưu Cảnh nhìn Lục Khương, lại nhìn xuống sân nơi Lưu Húc Hà vẫn luôn hướng về phía này, bèn quay sang hỏi Bùi Dung Triệt: "Loa của cậu có dùng nữa không?" Bùi Dung Triệt ngẩn ra: "À à! Để tớ bật lên cho cậu!" Mạnh Lưu Cảnh tức giận đá cậu ta một cái: "Ai cần nghe cậu hét, đưa cho nàng!" Bùi Dung Triệt lập tức hiểu ra, tặc lưỡi cười gian: "Ôi chao, cậu nói đúng!" Cậu ta nhét chiếc loa vào tay Lục Khương: "Gọi to lên đi! Nếu không thì mấy cô gái kia hét to quá, cậu ấy nghe không thấy đâu!" Lục Khương sững người, nhìn xuống thứ trong tay, lại ngẩng đầu quan sát xung quanh, rồi như hạ quyết tâm. Nàng hít sâu một hơi, đặt loa lên môi, giọng nói khuếch đại vang vọng khắp sân: "Lưu Húc Hà! Lưu Húc Hà!" Càng gọi, âm lượng càng lớn, hơn nữa giọng nữ sinh bẩm sinh cao vút và sắc nét hơn nam sinh. Cuối cùng, giữa tiếng reo hò dày đặc, Lưu Húc Hà cũng nghe thấy người mà mình thích gọi tên. Cậu ta giơ cao cánh tay, vẫy mạnh về phía nàng. Lục Khương không nói thêm điều gì khác, chỉ không ngừng gọi tên, từng tiếng, từng tiếng một. Nàng cảm thấy vô cùng kích động, cũng cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Giữa những tiếng cổ vũ cuồng nhiệt, cái tên này—cùng với tất cả những cảm xúc mãnh liệt lúc này—đều hòa quyện vào nhau, không thể tách rời.Lưu Húc Hà mỉm cười khi nghe nàng gọi tên mình, phối hợp với nhịp điệu của nàng trên sân, vung tay lên cao rồi hạ xuống đáp lại. Giây phút này, không có ai khác, chỉ có Lưu Húc Hà và cô gái nhỏ mà cậu đã giữ trong lòng gần mười năm. Hồi bé, cậu luôn ngước nhìn Lục Khương, lẽo đẽo theo sau nàng, giúp nàng che giấu, giúp nàng chép bài, và mỗi lần nàng bị phạt, cậu luôn là người đứng ra chắn trước mặt nàng. Bây giờ, cậu lại cúi đầu nhìn nàng. Trong mỗi ánh mắt sâu thẳm của mình đều là sự trân trọng dành cho bảo bối của mình. Lưu Húc Hà cuối cùng cũng thoát khỏi dáng vẻ thiếu niên gầy gò ngày trước, trở thành một chàng trai có thể bảo vệ nàng. --- Nhưng bữa tiệc chúc mừng cuối cùng vẫn không thể diễn ra, bởi vì khi cả nhóm vừa đến gần nhà hàng, Lục Khương nhận được cuộc gọi từ cha nuôi, báo tin mẹ ruột của nàng đột ngột qua đời. Lục Khương đau đớn tột cùng, Lưu Húc Hà lo lắng cho nàng nên lập tức đi cùng nàng về quê. Tiễn bọn họ rời đi, Bùi Dung Triệt đề nghị: "Hay là chúng ta đi chơi xe karting đi! Nhà của biểu đệ tớ mở đó, lần trước tớ có đi thử một lần, thấy cũng khá thú vị." "Được đó! Tớ muốn đi!" Bạch Tuế An phấn khích reo lên. "Vậy thì đi thôi." Mạnh Lưu Cảnh quay sang nhìn Ngụy Thanh Chu, vừa định đi thì bị nàng kéo nhẹ ống tay áo. Cô khựng lại, "Sao thế?" Ngụy Thanh Chu cụp mắt xuống, cắn nhẹ môi, ánh mắt lướt qua bàn tay Mạnh Lưu Cảnh đang thả lỏng bên người: "Lần trước chơi trò mật thất trốn thoát, cậu đã nắm tay tớ." Câu nói ngắn gọn, nhưng nàng còn chưa nói hết mặt đã đỏ bừng. Mạnh Lưu Cảnh nghe vậy càng ngượng ngùng hơn, khóe môi khẽ nhếch lên thành một nụ cười nhỏ, rồi gật đầu, vươn tay nắm lấy ngón tay nàng. "Có phải đang lén lút gì đâu, lần sau cứ nắm luôn đi, làm gì còn phải rụt rè xin phép nữa." Mạnh Lưu Cảnh bĩu môi thì thầm. Ngụy Thanh Chu bật cười, cúi mắt nhìn hai bàn tay đang đan vào nhau, hiểu rằng Mạnh Lưu Cảnh cũng đang xấu hổ, nên chủ động siết chặt hơn một chút. Nàng khéo léo tránh khỏi ngón út của Mạnh Lưu Cảnh, hoàn toàn bao trọn tay cô trong lòng bàn tay mình. Cảm giác ấm áp lan tỏa, ba người đều không hẹn mà cùng bật cười —— nhất là khi phát hiện phía trước, Bạch Tuế An vẫn luôn lén lút quan sát họ. --- Vì không phải kỳ nghỉ nên câu lạc bộ karting cũng không quá đông người. Chủ câu lạc bộ đã được báo trước, trực tiếp dẫn cả nhóm đến đường đua VIP, nơi có nhiều khúc cua gắt nhưng cũng có những đoạn đường thẳng tốc độ cao. Hai loại xe đơn và xe đôi được xếp ngay ngắn ở hai bên. "Không khí ở đây tuyệt thật!" Bạch Tuế An hào hứng chạy về phía dàn xe, mắt sáng rực, "Mấy chiếc này ngầu quá! Ở nhà tớ, ba mẹ không bao giờ cho tớ chơi mấy thứ này đâu!" Bạch gia có mỗi nàng là tiểu công chúa, dĩ nhiên họ sợ nàng gặp nguy hiểm. Bùi Dung Triệt chào hỏi quản lý mấy câu rồi dẫn đầu bước lên một chiếc xe đôi: "Lại đây nào, Tiểu Bạch! Để Bùi ca chở cậu một vòng!" Bạch Tuế An phấn khích ngồi vào ghế phụ, nhưng rất nhanh liền nhận ra vấn đề: "Sao chỗ tớ chỉ có vô lăng mà không có chân ga vậy? Không cho tớ đạp ga à?" Bùi Dung Triệt cười lớn: "Biết cậu là sát thủ xa lộ, nên người ta cố ý thiết kế vậy để đề phòng đó!" "Miệng cậu đúng là độc thật đấy! Ở trước mặt tớ thì ngoan ngoãn chút đi." Bạch Tuế An bực mình đấm hắn một cái. Bùi Dung Triệt cười cười rồi ngoan ngoãn im lặng, khởi động xe phóng vút ra khỏi vạch xuất phát. Mạnh Lưu Cảnh tựa vào người Ngụy Thanh Chu, cười nói: "Cái tên của Lâm học tỷ đúng là hữu dụng thật, chỉ cần nhắc tới là có thể trị được Bùi Tử." Ngụy Thanh Chu lặng lẽ nhìn cô, nở một nụ cười dịu dàng. Cô lại quay đầu sang nhìn nàng, sau đó hơi ngạo kiều mà hất mặt đi. Ý này là... cô cũng giống như Bùi Tử, rất dễ bị chính mình thu phục sao? Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng siết tay Mạnh Lưu Cảnh, lắc nhẹ một cái, không nói lời nào nhưng lại như đang dỗ dành nàng. Hệ thống: "Chỉ số của nữ chính -1. Hiện tại còn 20%. Xin ký chủ tiếp tục cố gắng nhé!"---Bạch Tuế An hò hét còn to hơn cả tiếng động cơ, dù hai người đã đi đến khúc cua xa nhất vẫn có thể nghe thấy tiếng nàng hét lên đầy phấn khích. Ngụy Thanh Chu vừa cười vừa định ngồi vào ghế phụ, nhưng Mạnh Lưu Cảnh kéo nàng lại: "Ngồi ghế phụ không vui đâu, có muốn thử lái chính không?" Ngụy Thanh Chu hơi sững sờ: "Nhưng... lần đầu tớ chơi, đi cùng cậu là được rồi." Mạnh Lưu Cảnh không đồng ý với cách nghĩ này, đẩy nàng đến vị trí lái chính: "Nói gì vậy chứ, sau này cậu còn là người lăn lộn trong giới kinh doanh, lẽ nào lại chịu thua trước một chiếc xe nhỏ? Đã hứng thú thì cứ làm đi, ai quan tâm đó có phải là lần đầu tiên hay không!" Ngụy Thanh Chu nhìn cô, chợt nhớ lại lần đầu tiên chơi game cũng vậy. Mạnh Lưu Cảnh không bắt nàng chơi mấy tướng đơn giản, mà trực tiếp dạy nàng đi rừng. Mạnh Lưu Cảnh dường như chưa bao giờ xem nàng là một bông hoa trong nhà kính. Cô ấy luôn để nàng bước lên phía trước tiếp xúc với những điều mới, làm chủ mọi thứ mà mình thích, rồi sau đó ở phía sau trân trọng, đồng hành cùng nàng, giúp nàng tự tin và vững vàng hơn. Ngụy Thanh Chu chưa từng suy nghĩ nhiều về chuyện tình cảm của người khác, không biết liệu ai cũng sẽ như vậy hay không, nhưng nàng thực sự rất thích cách ở bên nhau như thế này. Nàng không vì ở bên Mạnh Lưu Cảnh mà mất đi chính mình, ngược lại, nhờ có cô ấy, nàng càng khai phá được nhiều giá trị của bản thân hơn. Nàng tin rằng mình sẽ ngày càng tốt hơn trong mối quan hệ này, cũng tin chắc sẽ trao hết thảy những gì tốt đẹp nhất của bản thân cho Mạnh Lưu Cảnh. Vì vậy, cả hai nhất định sẽ ngày càng tốt hơn. Chưa kịp thoát khỏi dòng suy nghĩ, Mạnh Lưu Cảnh đã giúp nàng chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, còn hướng dẫn nàng cách thao tác. "Nghe rõ chưa, Tiểu Ngụy?" Ngụy Thanh Chu xinh đẹp mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu: "Nghe rõ rồi!" Mạnh Lưu Cảnh mềm lòng, không nhịn được mà bóp nhẹ gương mặt mềm mại của nàng. Cảm giác dễ chịu đến mức khiến cô lưu luyến không muốn buông tay. "Được rồi! Chúng ta xuất phát nào!" "Được!" Ngụy Thanh Chu phấn khởi khởi động động cơ, vừa định lái đi thì phía sau đột nhiên có một cú va chạm mạnh. Cả hai người giật nảy mình, suýt chút nữa vọt thẳng về phía trước. Phía sau, Bùi Dung Triệt vô cùng áy náy: "Ôn Nhu tỷ! Xin lỗi xin lỗi!" Bạch Tuế An thì đã cười đến không thở nổi, căn bản không nhận ra chuyện gì vừa xảy ra. Mạnh Lưu Cảnh nghiến răng nhìn cặp đôi 'cao hứng quá hóa hồ đồ' phía sau, vỗ tay Ngụy Thanh Chu: "Lùi lại, đâm trả!" Ngụy Thanh Chu nghe lời lùi về sau, nhưng Bùi Dung Triệt nhanh chóng xuống nước, cũng dồn sức lùi lại: "Đừng đừng đừng! Tớ sai rồi, tớ sai rồi...! Bạch Tuế An! Cậu còn cười ngây ngô cái gì chứ, đừng có xoay tay lái bậy bạ nữa!" Hai người phía sau vụng về đến mức suýt nữa tự hại lẫn nhau, cuối cùng dứt khoát quay vòng tại chỗ. Bùi Dung Triệt nhìn như sắp say xe đến nơi. Ngụy Thanh Chu ôm vô lăng cười ha ha, sau đó chậm rãi đưa xe về đúng quỹ đạo. Mạnh Lưu Cảnh ở bên cạnh phối hợp, động viên nàng. Hai người lúc đầu chạy chậm để làm quen cảm giác, sau đó dần dần tăng tốc. "Lợi hại quá! Ngụy Thanh Chu, cậu thực sự giỏi đấy! Lúc tớ mới học còn chạy mãi mới quen!" "Ngầu ghê luôn!" "Trời ơi, tay đua đẹp nhất của học viện đây rồi!" "Có tố chất lắm, không tầm thường đâu nha!" Những lời khen liên tiếp cứ thế tuôn ra từ miệng Mạnh Lưu Cảnh, không hề keo kiệt chút nào. Ngụy Thanh Chu như một quả bóng khí cầu, được cô cổ vũ đến mức ngày càng tự tin hơn, cuối cùng tròn vo mỹ mãn mà bay lên không trung. Nhưng nàng không lo bị gió thổi bay mất, bởi vì sợi dây giữ chặt nàng vẫn luôn nằm trong tay Mạnh Lưu Cảnh. Cô ấy không chỉ cổ vũ nàng chinh phục những điều mới mẻ, mà còn luôn ở bên cạnh đồng hành và động viên.Hai người phối hợp ăn ý, chỉ hơn nửa giờ đã có thể điều khiển xe một cách tự nhiên. So với lúc ở cùng Bạch Tuế An, cuối cùng bọn họ cũng tìm được nhịp điệu chung, không đến mức cứ mãi loay hoay. "Lão đại! Đua xe nào!" Bạch Tuế An vừa lo ăn vừa ham chơi. Mạnh Lưu Cảnh vui vẻ nhận lời, khẽ dựa người ra sau, nhường một bên cho Ngụy Thanh Chu: "Bây giờ hối hận vẫn còn kịp đấy, hạc giữa bầy gà, mỹ nữ tay lái thần sầu Tiểu Ngụy?" Bùi Dung Triệt cười lớn: "Không đời nào! Một người đẹp trai nhất thành như tôi sao có thể cúi đầu trước Mạnh thô lỗ được?" Bạch Tuế An cũng không chịu thua: "Tôi chính là Bạch đoan trang! Không thể thua được!" Mạnh Lưu Cảnh nhìn nàng, vẻ mặt đúng kiểu "Khóe mắt muốn nứt ra", lạnh lùng hừ một tiếng: "Được thôi, 'tanh nam xứng'* cùng 'bạch đoan trang'." (*) Tanh nam xứng: Ý chỉ nhân vật nam phụ thường xuất hiện trong tiểu thuyết hoặc phim ảnh, thường được miêu tả là kiểu người cố chấp, phiền phức. Cái từ "bạch" này, chắc là mang ý "uổng phí". "Khiêu khích hả?!" Bùi Dung Triệt tức giận, nói được nửa câu thì đột nhiên không báo trước mà lao xe đi: "Ha ha ha, bọn tôi đi trước đây!" "Trời ạ!" Mạnh Lưu Cảnh giật mình, vội kéo lấy Ngụy Thanh Chu: "Sư phụ! Đuổi theo cái xe phía trước ngay!" Ngụy Thanh Chu cười đến chảy nước mắt, không dám chậm trễ mà tăng tốc, còn Mạnh Lưu Cảnh thì lớn tiếng chế giễu: "Bùi Tử, cậu thật sự chẳng có chút khí chất nam nhân nào hết!" Bùi Dung Triệt vừa đón gió vừa giả giọng nũng nịu: "Phải đó Mạnh tỷ tỷ ~ người ta không hề nam tính đâu ~" Bạch Tuế An cười đến đau bụng, giơ nắm đấm đập hắn: "Gớm chết đi được, tôi thật sự muốn nhảy khỏi xe luôn đây này!" ---