[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 36
Ánh đèn dịu nhẹ, Mạnh Lưu Cảnh ngồi trên mép giường, hai tay chống ra sau, nhắm mắt ngửa đầu để bôi thuốc.Ngụy Thanh Chu nhẹ nhàng bôi thuốc lên trán Mạnh Lưu Cảnh, lo lắng hỏi: "có đau không?"Mạnh Lưu Cảnh không hề động đậy, ra vẻ khó chịu: "Tớ đã bảo cậu để tớ tự làm, sao cậu cứ cọ đi cọ lại, bôi thuốc xong thì trời cũng sáng mất."Ngụy Thanh Chu không để ý đến lời cô, kiên nhẫn thoa thuốc xong mới trả lời: "Trời còn chưa sáng đâu."Mạnh Lưu Cảnh cười nhẹ: "Đó là vì nó không muốn làm cậu xấu hổ thôi, cậu nên cảm ơn tớ đi."Ngụy Thanh Chu thu dọn thuốc, rồi có chút do dự không biết đêm nay sẽ ngủ ở đâu.Mạnh Lưu Cảnh đã nằm xuống giường, thấy Ngụy Thanh Chu vẫn đứng, liền vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Tớ không cần người trực đêm, cậu đừng quá chủ động."Ngụy Thanh Chu liếc cô một cái rồi bước đến, kéo chăn lên và nhẹ nhàng hỏi: "còn đau không? Miệng vết thương có cảm thấy khó chịu không?"Mạnh Lưu Cảnh không để bụng, nhích người vào trong chăn, ngay lập tức đụng phải đầu gối Ngụy Thanh Chu, đau đến khiến cô "tê" một tiếng. Cô vội vàng lùi lại một chút, xin lỗi: "Xin lỗi! Tớ vô tình đụng phải cậu, tớ sẽ nằm sát bên này."Ngụy Thanh Chu im lặng một lát, không đáp lại. Nàng lật người, quay mặt sang bên, rồi gọi tên cô: "Mạnh Lưu Cảnh."Mạnh Lưu Cảnh cũng quay lại, theo bản năng đáp một tiếng: "Ân."Ngụy Thanh Chu hài lòng, ánh mắt nhìn vào đôi mắt của cô. Lúc này không còn sự thô bạo như trước, thay vào đó là sự bình tĩnh thường ngày, một sự chân thành và nghiêm túc hiện rõ trong dáng vẻ của Mạnh Lưu Cảnh."Cậu làm sao biết tớ ở đó?"Mạnh Lưu Cảnh không thể giải thích rõ ràng, nhưng cô hiểu Ngụy Thanh Chu không phải là người dễ bị lừa dối bằng những lời nói xuông. Sau một lúc im lặng, cô trả lời, dù có chút mơ hồ: "Về sau cũng sẽ như vậy."Ngụy Thanh Chu nhìn nàng với ánh mắt ngờ vực, như muốn tìm kiếm một lý do thuyết phục.Mạnh Lưu Cảnh cũng nằm nghiêng lại, nghiêm túc nói: "Tớ sẽ luôn ở bên mỗi khi cậu gặp khó khăn, giúp đỡ cậu. Nhưng cậu đừng nghĩ nhiều, tớ không có ý xấu gì với cậu, cũng chẳng mong cầu điều gì."Ngụy Thanh Chu lắng nghe, sau đó nhắm mắt lại, hít thở sâu. Hơi thở xung quanh đều mang theo hương vị của Mạnh Lưu Cảnh, từ từ giúp nàng bình ổn lại những lo âu trong lòng.Ngụy Thanh Chu cảm nhận được một sự gần gũi mà trước đây chưa từng có, không phải vì lý do bảo vệ, mà chỉ vì sự ôn nhu mà Mạnh Lưu Cảnh dành cho nàng, một sự xa lạ, nhưng lại là thứ mà nàng luôn mơ ước từ khi còn nhỏ.Lần đầu tiên nàng được ôm vào lòng một cách dịu dàng, xung quanh là hương thơm ngọt ngào và ấm áp, không cần phải cố gắng cảm nhận, nàng cũng đã hoàn toàn chìm đắm trong đó.Mạnh Lưu Cảnh nhìn nàng, chăm chú và kiên nhẫn đợi chờ. Sau một vài phút im lặng, Ngụy Thanh Chu cuối cùng mở miệng, ánh mắt tò mò: "Vẫn luôn sao?" Nàng mở to mắt hỏi.Mạnh Lưu Cảnh không hề do dự mà gật đầu.Ngụy Thanh Chu đôi mắt cô cong lên như hình vòng cung đẹp đẽ, giống như băng tan trong mùa xuân, ánh mắt đó đầy bao dung, không hề phán xét, như thể chấp nhận Mạnh Lưu Cảnh mà không cần giải thích thêm gì.Nàng không còn phân vân, nàng nhận ra rằng thứ nàng quan tâm không phải là Mạnh Lưu Cảnh sẽ làm gì, mà là liệu Mạnh Lưu Cảnh có thể hiểu được con đường mà nàng đang đi, liệu cô có thể mãi luôn ở bên nàng trong những ngày tháng tới.Như nàng nghĩ, Mạnh Lưu Cảnh hiểu nàng, dù nàng không nói ra rõ ràng, nhưng Mạnh Lưu Cảnh sẵn sàng kiên định hứa với nàng. Đó chính là cảm giác an toàn mà Ngụy Thanh Chu luôn tìm kiếm.Nàng biết Mạnh Lưu Cảnh sẽ luôn bảo vệ nàng, và cũng biết rằng Mạnh Lưu Cảnh sẽ không rời bỏ nàng. Hai điều bảo đảm đó đã mạnh mẽ hơn bất cứ điều gì khác.Ngụy Thanh Chu vùi mặt vào trong chăn, không nói thêm gì nữa, chỉ đơn giản nói: "ngủ thôi."Mạnh Lưu Cảnh cảm nhận được sự động lòng của nàng, cô hiểu rằng Ngụy Thanh Chu đang cảm động, vì vậy cảm giác sứ mệnh cũng dâng lên trong lòng.Mạnh Lưu Cảnh kéo chăn lên một chút, rồi nhẹ nhàng nói: "Giúp tớ tắt đèn."Ánh đèn từ từ tắt đi, ánh trăng không thể xuyên qua tấm màn. Trong không gian yên tĩnh không có ai làm phiền, cơ thể mệt mỏi của cả hai đẩy họ chìm vào giấc ngủ............Sự việc đã nhanh chóng có kết quả. Lý Oanh Nhiễm bị tố cáo vì cấu kết với người ngoài gây ra bạo lực, và hành động này đã bị phanh phui. Cô ta bị xử phạt nặng, sau khi đọc lời kiểm điểm Thiên Tự Văn trong nghi thức kéo cờ, đã bị gia đình Lý đưa về nhà để ăn năn. Liễu Tương bị đuổi học, khi khập khiễng thu dọn sách vở thì cũng không dám nhìn Ngụy Thanh Chu. Các học sinh đều rất sợ hãi —— Lý Oanh Nhiễm bình thường gia đình có điều kiện tốt, giáo dục cũng rất đầy đủ, sao lại có thể làm ra chuyện như vậy, cô ta đánh ai vậy?Không có ai thảo luận về kết quả này, các nạn nhân của sự việc, người được Mạnh Tuần Triệt bảo vệ, đều không để lộ chuyện này trước mặt người khác. Chỉ có Mạnh Lưu Cảnh, người bị Bùi Dung Triệt đến tìm phiền phức, thậm chí muốn giữ cô lại vào đêm mưa hôm đó."Cảnh tỷ ~ cậu suy nghĩ lại đi, về sau tớ giúp cậu làm, cậu chỉ cần ngồi xuống ghế, uống trà thôi!" Bùi Dung Triệt kiên trì nài nỉ, vươn quai hàm ra vẻ đáng thương.Lưu Húc Hà cũng giúp nàng đấm lưng: "Đúng rồi, lão đại, tỉnh dậy đi, đừng để bị thương nữa!"Ngụy Thanh Chu nghe thấy thì bật cười, chỉ để mặc bọn họ đùa giỡn, trong khi tiếp tục viết bài thi.Mạnh Lưu Cảnh đẩy hai người ra: "Đừng làm phiền nữa, được chưa? Cứ như ong vo ve bên tai, muốn chết à, tối đi quyền quán, tớ sẽ dạy các cậu!"Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà sợ hãi rụt cổ, không dám nói thêm gì. Nghe vậy, Bạch Tuế An hưng phấn nhìn qua: "Thật sao! Mạnh đồng học đánh quyền à?! Cũng dạy tớ đi!"Mạnh Lưu Cảnh chỉ biết lắc đầu.Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà nhìn nhau, cảm thấy hơi bất ngờ.Phương Tư Vanh với ánh mắt sâu xa nhìn bóng lưng của Mạnh Lưu Cảnh, rồi nhìn Ngụy Thanh Chu, nhếch miệng cười lạnh. Bề ngoài thì nói chuyện phiếm, nhưng thực tế là đang lén viết bài thi. A, ngươi thật sự nghĩ có thể qua mắt ta sao?!Sau hơn một tháng, Lý Oanh Nhiễm cuối cùng cũng xuất hiện trở lại ở lớp, nhưng cô ta chủ động đổi chỗ ngồi, ngồi ở góc xa Ngụy Thanh Chu, và cuối cùng không nói với ai một lời. Thậm chí việc trực nhật cũng phải nhờ bạn học khác giúp đỡ.Cứ thế, thời gian kéo dài đến giữa tháng 5, khi học kỳ hai của năm ba gần kết thúc. Lưu Húc Hà đã bắt đầu chuẩn bị cho kỳ thi đại học, định thi vào trường đại học Hạc Thành để gia nhập đội bóng đá. Ngụy Thanh Chu cũng đang tất bật chuẩn bị cho các kỳ thi, trong khi Bùi Dung Triệt vẫn bận rộn ở nhà, ngày ngày luyện tập để chuẩn bị cho mục tiêu đại học Hạc Thành.Trong khi đó, Mạnh Lưu Cảnh và Bạch Tuế An lại có nhiều thời gian rảnh hơn.Dưới sự giúp đỡ của những bài giảng thường xuyên, Mạnh Lưu Cảnh cuối cùng cũng vào được đội ngũ chuẩn bị tốt nghiệp, dù đội chỉ còn lại hai người ở trường học."Bạch Tuế An, chỉ còn hơn nửa tháng nữa là thi đại học! Em nhìn bộ dáng này, sao còn xem mấy cuốn tiểu thuyết ngôn tình này? Em cứ thế thì không được đâu, sao phải xem bây giờ mới được! Còn vài ngày nữa cũng không nhịn được sao?!"Bạch Tuế An uất ức cúi đầu, nhìn lão Từ cất những cuốn sách tiểu thuyết màu sắc rực rỡ vào túi, chuẩn bị như mọi khi, đem chúng đi bán.---Mạnh Lưu Cảnh bước vào, cố nén cười rồi nói: "Từ lão sư."Từ lão sư quay lại nhìn cô, gương mặt hài lòng: "Trông kìa, Mạnh Lưu Cảnh, trước đây không chịu tiến bộ, giờ lại trở thành trợ thủ đắc lực của tôi rồi! Còn em thì ngày càng làm việc không nghiêm túc, tôi không nói đâu, nhưng... %¥......#¥"Bạch Tuế An vô cùng bất lực, nhìn Mạnh Lưu Cảnh như muốn cầu cứu. Mạnh Lưu Cảnh hiểu ý, vội vàng đáp: "Lão sư, vừa rồi Triệu lão sư tìm cô ngoài kia."Triệu lão sư dạy môn Chính trị, đã từng bị mọi người trêu chọc vì có một lần Từ lão sư ngủ trưa trong văn phòng và nói mớ, từ đó người ta đồn rằng Triệu lão sư có tình cảm thầm lặng.Từ lão sư mặt đỏ bừng, vội nói: "Tôi đi xem có chuyện gì, các em suy nghĩ lại một chút rồi quay lại nhé!"Nói xong, bà bước nhanh ra ngoài. Mạnh Lưu Cảnh không vội vã, nhẹ nhàng nhặt những cuốn tiểu thuyết màu sắc sặc sỡ của Bạch Tuế An lên."Lần sau phải giấu kỹ vào nhé, nếu cứ để lộ ra như vậy, cậu còn dám xem à? Không sợ lão Từ sẽ nói cho gia đình cậu biết sao?"Bạch Tuế An lén lút giấu cuốn sách vào trong áo, rồi kéo tay áo Mạnh Lưu Cảnh vội vã nói: "Đừng dạy dỗ tớ nữa, cậu không biết là mấy ngày nay chẳng ai nói chuyện với tớ, còn không được đọc tiểu thuyết sao?"Mạnh Lưu Cảnh kéo tay cô ra: "Vậy chắc lão Từ sẽ nhanh chóng lại mang sách đến cho cậu xem đêm "ca ca rồi"."Lúc này, Mạnh Lưu Cảnh không ngừng trêu chọc cô về nam chính trong các cuốn tiểu thuyết, còn Bạch Tuế An thì luôn giải thích cỡ nào nhân vật đó tuyệt vời mà không thấy phiền.Hai người vào lớp. Chỗ ngồi phía sau đã bị Bùi Dung Triệt và các bạn khác chiếm vì họ không đến. Tuy nhiên, Phương Tư Vanh vẫn ngồi đó. Cậu ta dù là con nhà giàu, nhưng vẫn cố gắng phấn đấu, chỉ có điều vẫn mãi là "người thứ hai" trong nhóm.Xem cảnh hai người lôi kéo nhau tiến vào, cậu ta khinh bỉ hừ một tiếng: "Không biết nặng nhẹ gì cả."Bạch Tuế An tức giận, dùng lực ngồi xuống chỗ của Ngụy Thanh Chu, khiến cho bàn của Phương Tư Vanh đột ngột bị xô nghiêng."Tôi thích thế đấy, liên quan gì đến cậu? Lải nhải giống như mấy bà dì nấu cơm vậy."Phương Tư Vanh giận dữ, đặt bút xuống: "Cậu lặp lại lần nữa xem!""Tôi nói cậu giống mấy bà dì đó" Bạch Tuế An đáp lại, không hề sợ.Phương Tư Vanh dù còn trẻ nhưng đã có phong thái của tổng tài, mặt đỏ bừng vì tức giận, trừng mắt nhìn Mạnh Lưu Cảnh: "Hy vọng cậu chú ý hành vi người của mình một chút.""Phương tổng, ngài cứ suốt ngày cảnh cáo tôi sao?" Mạnh Lưu Cảnh khoanh tay, nhìn hắn rồi giơ ba ngón tay lên. "Nếu không thì Phương tổng đưa cho tôi con số này, tôi sẽ 'chỉnh' lại cậu ấy một chút."Bạch Tuế An nghe mà sợ đến mức mặt tái đi, nhưng Phương Tư Vanh lại thở phào nhẹ nhõm, lấy điện thoại ra nói: "Chuyển khoản đi."Mạnh Lưu Cảnh cười tủm tỉm, đáp lại: "Ngày hôm qua bài thi ba môn phát cho chúng ta, Phương tổng."Phương Tư Vanh mặt cứng đờ, ngay lập tức thu điện thoại lại và lấy bài thi của mình ra đặt lên bàn với lực mạnh, khiến trên bàn vang lên một tiếng động không nhỏ."Đây là bài thi tôi đã làm xong, cho cậu."Mạnh Lưu Cảnh nhận bài thi, vừa nhận vừa phì cười, rồi nhẹ nhàng vỗ vào đầu Bạch Tuế An: "Thật là hình phạt tàn nhẫn!"Bạch Tuế An bước đến bên cạnh nói: "Lão đại, trước tiên đưa tớ thằng hói đầu kia đi, lát nữa tớ sẽ giải quyết vấn đề của hắn."Mạnh Lưu Cảnh và hai người khác nhanh như chớp chấm điểm bài thi của từng người, vừa xong xuôi thì lại bị làm phiền bởi Phương Tư Vanh, khiến hắn vô cùng chán nản."Mấy người......! Mấy người nhớ cho kỹ nhé, không có lần sau đâu!" Hắn tức giận nói xong rồi cũng đành ngồi xuống, tay vẫn viết lia lịa không ngừng. Mạnh Lưu Cảnh bất lực thở dài —— đứa bạn cùng bàn ưu tú đi thi đấu chưa về, nên cô đành phải dựa vào "ngàn năm lão nhị" để vượt qua những ngày gian nan này thôi. May mà Ngụy Thanh Chu đã kết thúc kỳ thi đấu và trở về lớp. Lúc này, chỉ còn tám ngày nữa là đến kỳ thi đại học. Vốn dĩ đây là lớp chọn, nên đến gần ngày thi, mọi thứ đều trở nên căng thẳng. Ai nấy đều cố gắng hết sức để giành lấy một tương lai tươi sáng, vì vậy dù là đi học hay tan học, mọi người đều cắm cúi viết bài, không dám lơ là. Ngụy Thanh Chu vừa bước vào lớp, liền thấy Bạch Tuế An và Mạnh Lưu Cảnh đang ngồi đối diện chỗ của nàng, ngủ say sưa. Nàng khóe môi hơi trầm xuống, đi đến chỗ ngồi của mình, lấy áo khoác đắp lên người Mạnh Lưu Cảnh. Mạnh Lưu Cảnh mơ màng mở mắt, nhìn thấy Ngụy Thanh Chu đứng trước mặt, ban đầu còn tưởng mình đang mơ. Thấy vẻ mặt nàng có chút không vui, cô liền giơ tay chạm nhẹ vào cằm Ngụy Thanh Chu, khiến nàng giật mình. "Cậu thật đã về rồi à?" Mạnh Lưu Cảnh duỗi người, chống tay lên bàn, nghiêng đầu nhìn nàng: "Thi cử thế nào? Lại có bao nhiêu học bá quỳ gối dưới váy của cậu rồi?" Ngụy Thanh Chu khẽ mím môi: "Đưa bài thi của cậu cho tớ xem." Sao vừa về đã kiểm tra bài vở thế này? Mạnh Lưu Cảnh thầm nghĩ, may mà trước đó đã mượn bài của Phương Tư Vanh, nên cô chẳng ngại ngần lấy bài thi ra: "Xem đi, xem đi, vàng thật không sợ lửa mà!" Bài làm của cô cũng chỉ ở mức tạm được, thậm chí còn phát hiện mình và Phương Tư Vanh chẳng khác nhau là mấy. Vì thế, cô đã mạnh dạn "mượn" bài nhiều lần, dù đứng trước mặt Ngụy Thanh Chu cũng chẳng sợ bị phát hiện. Ngụy Thanh Chu cầm bài thi lên, chăm chú xem qua từng bước giải, tập trung vào phần lập luận chứ không để ý đến chữ viết nguệch ngoạc. Nàng hoàn toàn bị lừa bởi vẻ tự tin của Mạnh Lưu Cảnh. "Lần này cậu giải bài khá chi tiết đấy." Mạnh Lưu Cảnh nhắm mắt lại, tránh nhìn thẳng vào Ngụy Thanh Chu, sợ lộ sự hồi hộp trong lòng: "Tất nhiên rồi, tớ cũng không phải lúc nào cũng lười biếng đâu." Chuông vào lớp vang lên, Bạch Tuế An mới từ từ tỉnh giấc: "Lão đại, cậu hỏi giúp tớ xem Phương Tư Vanh đã làm xong bài tiếng Anh chưa, mượn tớ xem với."Nói xong, Bạch Tuế An mới nhận ra Ngụy Thanh Chu đang đứng đó, ánh mắt đầy nghi ngờ nhìn mình. "... Học ủy? Cậu, cậu về rồi à?" Ngụy Thanh Chu nhìn bài thi trong tay, rồi lại nhìn Mạnh Lưu Cảnh đang thở dài: "Bài của cậu đâu?" Mạnh Lưu Cảnh tức giận chỉ tay về phía Bạch Tuế An: "Toàn bộ ở chỗ cậu ta rồi." Sau khi thu bài xong, Ngụy Thanh Chu quay người, đưa bài thi cho Phương Tư Vanh, người đã giơ tay lên chờ từ nãy: "Xin lỗi nhé, bài của cậu đây." Phương tư vanh đón lấy bài với vẻ kiêu ngạo: "Đáng lẽ nó phải là của tớ. Và tớ hy vọng cậu có thể quản lý tốt hơn đám người của mình." Mạnh Lưu Cảnh không thể tin vào tai mình: Quản lý ư? "Hừ!" Cô quay người định bỏ đi, nhưng bị Ngụy Thanh Chu kéo lại. "Hai người làm lại bài này một lần nữa." Mạnh Lưu Cảnh nhìn đống bài thi trước mặt, đầu óc quay cuồng: "Này Ngụy Thanh Chu, cậu ngày càng trở nên bá đạo đấy. Thi đấu ở đó toàn là người như thế nào vậy? Cậu bị họ làm hư hết rồi!" Ngụy Thanh Chu nghiêm túc nhìn Mạnh Lưu Cảnh: "Nếu cậu không thể vào cùng trường đại học với tớ, thì cậu sẽ không thể xuất hiện trước mặt tớ bất cứ lúc nào được." Mạnh Lưu Cảnh cứng đờ người —— từ cái đêm học kỳ 1 đó, khi cô nói câu "Tớ sẽ luôn tìm thấy cậu mỗi khi cậu gặp rắc rối và giúp cậu", cô cảm giác mình đã bị Ngụy Thanh Chu trói buộc bằng một cách nào đó. Cô ấy ngày càng khắt khe, bắt cô phải học hành chăm chỉ, đẩy cô lên con đường trở thành một học sinh ưu tú. Cái gì mà "Nếu cậu không chịu ăn sáng đầy đủ, không có sức khỏe tốt, thì làm sao giúp tớ giải quyết chuyện phiền toái được." "Nếu cậu không mang đồ bảo hộ, gặp chuyện gì thì làm sao giúp tớ được..." "Nếu bây giờ cậu đã không cùng quan điểm với tớ, vậy thì không thể..." Mạnh Lưu Cảnh nhận ra rằng mình cần phải tự cứu lấy bản thân, nên đành cầm bút lên, chấp nhận số phận và bắt đầu viết. Bạch Tuế An lần thứ N tò mò quá mức: "Học ủy! Lão đại đã hứa gì với cậu vậy? Cậu ấy có lời hứa gì với cậu không? Lúc đó cậu ấy thề thốt thế nào?" Mạnh Lưu Cảnh tức giận liếc nàng ta một cái: "Cậu tốt nhất đừng hỏi những chuyện không nên biết!" Bạch Tuế An trong đầu hiện lên hình ảnh đêm đó Mạnh Lưu Cảnh bị dồn vào góc tường, lòng tò mò càng tăng: "Học ủy, cậu nói đi! Có thề non hẹn biển gì không?" Ngụy Thanh Chu trong lòng dậy sóng, nhưng vẻ mặt vẫn bình thản, lấy điện thoại bấm giờ: "Một tiếng, bắt đầu tính giờ." Bạch Tuế An vội vàng cầm bút lên làm bài. Cả hai người đều im lặng trở lại. Ngụy Thanh Chu nhìn khẽ gương mặt Mạnh Lưu Cảnh, khóe môi dần dần nhếch lên. Thề non hẹn biển? Cuối cùng thì có tính không nhỉ? ---