[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 35



Làm nàng run s, tâm đng, cũng tâm an.

Dưới con hẻm tối tăm, Ngụy Thanh Chu bị một cú đấm đánh ngã xuống đất. Không khí xung quanh vẩn đục, mùi hôi thối nồng nặc khiến nàng không mở nổi mắt. 

Chưa kịp nhìn rõ cảnh vật, giọng hét chói tai của Lý Oanh Nhiễm đã vang lên: 

"Đồ ti tiện, hết lần này đến lần khác đều vì cậu mà tôi mất mặt như vậy! Dựa vào cái gì mà ai cũng che chở cậu? Che chở thì sao? Cuối cùng chẳng phải vẫn để tôi tóm được à?!" 

Lý Oanh Nhiễm lại tung thêm một cú đá, dấu bùn lấm lem in lên quần đồng phục trắng sạch của Ngụy Thanh Chu. Không chỉ vậy, nơi nàng vừa ngã xuống giờ đây cũng nhầy nhụa bùn đất. 

Tâm trạng nàng rơi xuống tận đáy vực. Một tiếng sấm nổ vang trời, chưa đầy vài giây sau, cơn mưa lớn trút xuống, nước mưa hắt tung lớp bụi mỏng trên mặt đất. 

Chống tay vào tường, Ngụy Thanh Chu cố gắng đứng lên. Nàng không hiểu vì sao mỗi lần bản thân rơi vào tình cảnh khốn cùng, trời đều đổ cơn mưa nặng hạt, khiến mọi thứ càng thêm chật vật. 

Lý Oanh Nhiễm đứng dưới chiếc ô, phía sau là một gã đàn ông mà Ngụy Thanh Chu chưa từng gặp. Bộ dạng của hắn trông không khác gì đám lưu manh chuyên lảng vảng trên phố. 

Thấy nàng đứng dậy, Lý Oanh Nhiễm lập tức cảnh giác, nhớ đến chuyện lần trước, giọng gay gắt: 

"Lần trước là cậu gửi tin nhắn cho Mạnh Lưu Cảnh đúng không? Đưa điện thoại đây!" 

Liễu Tương ngay lập tức bước tới trước. Những lúc như thế này, sự u ám trong lòng nàng ta luôn bị phóng đại đến cực độ. Nếu là ngày thường, chỉ cần có ai nhìn lâu một chút, nàng ta sẽ né tránh ngay, nhưng ở hoàn cảnh này, khi nhìn thấy một Ngụy Thanh Chu vốn cao ngạo giờ đây toàn thân lấm lem bùn đất, nàng ta bỗng có một loại khoái cảm vặn vẹo. 

Nàng ta ghét những kẻ tỏa sáng rực rỡ, bởi vì ánh sáng ấy làm lộ ra sự tầm thường của chính mình. Vì vậy, nàng ta chỉ hy vọng có thể kéo tất cả những người như thế xuống vũng bùn dưới chân, khiến họ còn thảm hại hơn cả mình. 

Ánh mắt Liễu Tương trở nên dữ tợn, còn độc địa hơn lúc bị bỏng nước sôi. Trong đầu nàng ta chỉ còn duy nhất một ý nghĩ—làm sao để giẫm nát đóa hoa cao ngạo trước mắt này xuống bùn đen. 

Ngụy Thanh Chu lặng lẽ quan sát. Khi cánh tay Liễu Tương vừa vươn tới, nàng không hề báo trước mà vung tay tát mạnh một cái. Tiếng "chát" vang lên giữa cơn mưa, nụ cười hiểm độc trên môi Liễu Tương lập tức bị đánh bay. Cô ta loạng choạng ngã xuống đất, điện thoại của Ngụy Thanh Chu cũng vì cú vung tay quá mạnh mà rơi xuống vũng nước. Chưa kịp bắn tung bọt nước thì đã bị cơn mưa xối xả nuốt trọn. 

Không ai ngờ rằng nàng lại dám ra tay trước. Mọi người đều sững sờ nhìn Liễu Tương. Nhân cơ hội này, Ngụy Thanh Chu lùi sát vào góc tường, đưa mắt tìm kiếm thứ gì đó. Cuối cùng, nàng nhặt lên một thanh sắt rỉ sét, siết chặt trong tay như lá bùa hộ mệnh. 

Ánh mắt những gã đàn ông xung quanh khiến nàng ghê tởm. Ánh mắt đầy căm ghét vô cớ của những người khác cũng khiến nàng cảm thấy nực cười. Nếu đã không thể tránh khỏi chuyện không thể chấp nhận được, vậy thà liều chết phản kháng còn hơn. Biết đâu sẽ có người đi ngang qua nghe thấy động tĩnh. 

Biết đâu... sẽ có người đến. 

Nhưng điện thoại đã rơi mất, không thể nhặt lại. Dù có nhặt được, nàng cũng không còn cơ hội gọi đi. 

Mạnh Lưu Cảnh... liệu có thể đến không?

Giờ phút này, Mạnh Lưu Cảnh đang nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại với định vị đỏ rực, mắt cũng đỏ bừng lên. Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà liều mạng tăng tốc phóng về phía thành Tây. 

Mỗi người đều chỉ mong đến nhanh hơn một chút, chỉ mong không trở thành kẻ "đến chậm". 

Cơn mưa lớn lạnh buốt trút xuống, cái lạnh ấy không chỉ ngấm vào da thịt Mạnh Lưu Cảnh mà còn xuyên thấu đến tận đáy lòng, khiến từng tấc thương xót trong cô đều đông cứng. 

Cuối cùng, khi nghe thấy tiếng huyên náo vọng ra từ con hẻm nhỏ, ba người đồng loạt phanh gấp. Chiếc xe lao lên vỉa hè, húc vào một chiếc xe thương vụ đậu bên đường, nhưng không ai quan tâm. Bọn họ lập tức nhảy xuống xe, lao thẳng vào con hẻm. 

Giờ phút này, Ngụy Thanh Chu đã lạnh đến tận cùng, đôi tay run rẩy siết chặt thanh sắt rỉ, cố gắng giữ vững bình tĩnh, nhưng đối diện với nhiều kẻ như vậy, nàng hoàn toàn không thể chống lại. Cánh tay nàng bị siết chặt, đầu gối quỳ rạp xuống nền đất bẩn thỉu, miệng mím chặt đến mức trắng bệch, không để nước mưa đục ngầu tràn vào. 

"A a a a! Ngụy Thanh Chu! Cậu &%^&$%...... dám đánh tôi! Cậu cũng dám đánh tôi?!" 

Liễu Tương vừa hét chói tai vừa run rẩy vì kích động, sắc mặt mang theo vẻ điên cuồng phấn khích: 

"Tôi phải cào nát mặt cậu ra!" 

Nàng ta loạng choạng lao tới, nhưng gã đàn ông đang giữ Ngụy Thanh Chu lại vung chân đá văng cô ta sang một bên: 

"Cô điên rồi à? Cào nát mặt thì bọn tôi chơi thế nào nữa? Đại tiểu thư, cô dẫn người tới, chẳng lẽ từng đứa đều có bệnh hết sao?" 

Lý Oanh Nhiễm vốn là người bỏ tiền thuê đám này, lúc này nhìn Liễu Tương quỳ rạp trên mặt đất với vẻ ghét bỏ. 

"Cô ta nói cũng không tệ, tôi rất thích. Đưa dao đây." 

Tên côn đồ có vẻ không tình nguyện nhưng vẫn lấy ra một con dao nhỏ đưa qua. 

"Đừng làm quá, chuyện này mà lớn chuyện, lỡ như xảy ra án mạng thì bọn tôi cũng không dễ ăn nói đâu đấy." 

Vừa lúc đó, ba người Mạnh Lưu Cảnh lao đến, vừa vặn nghe thấy câu này. 

Trái tim cả ba đều chợt lạnh. 

Bùi Dung Triệt siết chặt viên gạch trên tay, run lên vì giận dữ. 

Mạnh Lưu Cảnh không nói một lời, trực tiếp giật lấy viên gạch, nhắm thẳng vào kẻ gần mình nhất mà giáng xuống. 

Tiếng hét thảm thiết vang lên, cắt ngang sự đắc ý của Lý Oanh Nhiễm. 

Nàng ta nhíu mày quay đầu lại: "Kêu cái gì— A!!" 

Mạnh Lưu Cảnh tung một cú đá, hất văng nàng ta xuống đất. Một tay túm lấy tóc nàng ta, tay còn lại cầm viên gạch dính máu, lạnh lùng nhìn chằm chằm gã đàn ông đang giữ chặt Ngụy Thanh Chu: 

"Thả tay ra." 

Tên kia sững sờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó bật cười khinh miệt: 

"Một đứa con gái mà cũng dám hung hăng thế à? Biết đâu có khi một mình không đủ chơi, cố tình đến đưa thêm người đấy?" 

Chưa kịp nói hết câu, hắn liền ăn trọn một cú ném ly nước thẳng vào mặt. 

Bùi Dung Triệt nghiến răng chửi: "Mẹ kiếp, câm mồm!" 

Lưu Húc Hà và Bùi Dung Triệt lập tức lao lên, chắn trước mặt Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu, cùng đám lưu manh đánh thành một trận hỗn loạn. 

Ngụy Thanh Chu nhìn thấy ba người lao đến, cả người như thả lỏng. Giữa cơn mưa xối xả, họ là những người đứng trước mặt nàng, che chắn cho nàng. 

Gã lưu manh ôm mũi vì đau mà buông lỏng tay, Nguỵ Thanh Chu cũng lập tức ngã xuống đất. Nhưng dù toàn thân chật vật, ánh mắt nàng vẫn trong trẻo, phản chiếu bóng dáng Mạnh Lưu Cảnh cũng ướt sũng vì mưa. 

Mạnh Lưu Cảnh không nói gì, chỉ cúi xuống, lấy chiếc áo khoác đồng phục mà cô thường xuyên lừa giáo viên để giữ lại, phủ lên vai Ngụy Thanh Chu. 

Nhìn thấy bộ dạng nàng ấy, mỗi hơi thở của Mạnh Lưu Cảnh đều trở nên đau đớn. Hốc mắt đỏ rực, cô siết chặt bờ vai Ngụy Thanh Chu, giọng khàn khàn: 

"Chúng ta lập tức trở về." 

Chỉ nói mấy chữ đơn giản, nhưng ánh mắt quét qua cơ thể lấm lem của Ngụy Thanh Chu lại tràn đầy tức giận. 

Mạnh Lưu Cảnh từng đọc qua những câu chuyện kiểu như "Nữ chính chịu đủ mọi tủi nhục" trong sách vở, nhưng không gì có thể diễn tả được cảm giác khi chứng kiến tất cả tận mắt. Những con chữ trong sách quá mức nhạt nhòa, làm sao có thể miêu tả được sự thật trước mắt? 

Cái gọi là "mười năm chịu đựng", nếu chỉ mới mười phút mà cô đã không thể chịu nổi, thì làm sao để tưởng tượng hết những năm tháng ấy? 

Đây là người cô phải bảo vệ, là người mà suốt hơn hai năm qua cô luôn âm thầm quan tâm. Một con vật nhỏ sống cùng lâu ngày cũng có thể khiến người ta đau lòng, huống hồ chi là một Ngụy Thanh Chu đã dần dần học được cách ấm áp, học được cách bao dung. 

Ánh mắt Mạnh Lưu Cảnh càng lúc càng tối lại. 

Ngụy Thanh Chu nhìn ra được, vội vàng nắm lấy tay Mạnh Lưu Cảnh, giọng khẩn thiết: 

"Mạnh Lưu Cảnh, đừng đi!" 

Nhưng Mạnh Lưu Cảnh không đáp lại. 

"Bọn chúng, một đứa cũng đừng mong thoát!" 

"Bùi Tử, Ha hả, đưa Ngụy Thanh Chu đi trước. Không cần các cậu ở đây." 

"Mạnh Lưu Cảnh!" 

Lần đầu tiên, Ngụy Thanh Chu lớn tiếng gọi cô như vậy. Nhưng Mạnh Lưu Cảnh đã rút tay ra, kéo áo đồng phục trùm lên đầu nàng, che đi tầm mắt của nàng.

Đêm nay, không chỉ có Ngụy Thanh Chu, mà cả Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà cũng đều nhìn thấy một Mạnh Lưu Cảnh hoàn toàn khác biệt.

Không còn dáng vẻ lười biếng phơi nắng hay cúi đầu lướt điện thoại với vẻ mặt vô cảm như thường ngày, Mạnh Lưu Cảnh xé rách áo khoác, chỉ chừa lại một ống tay, chậm rãi quấn quanh nắm đấm của mình. Cầm theo thanh sắt mà Ngụy Thanh Chu dùng để tự vệ, cô lạnh lùng quét sạch từng kẻ cản đường. Những tên côn đồ trước mặt dường như chỉ là bao cát trong lồng sắt, hết kẻ này đến kẻ khác ngã gục dưới tay cô. Máu bắn loang lổ trên quần áo, mưa lớn trút xuống như muốn rửa sạch tất cả, nhưng không thể xua tan sự u ám và áp lực nặng nề toát ra từ người cô. 

Mạnh Lưu Cảnh không hề tránh né những chỗ hiểm, mà ngược lại ra tay càng tàn nhẫn hơn, từng cú đánh đều khiến đối phương không gượng dậy nổi. Lũ người này đều là cặn bã, đã dám làm chuyện bẩn thỉu thì phải chịu hậu quả tương xứng. 

Liễu Tương và Lý Oanh Nhiễm đều bị dọa đến kinh hồn bạt vía. Chứng kiến đám đàn ông vạm vỡ từng người một bị đánh gục, phòng tuyến tâm lý của cả hai cũng sụp đổ hoàn toàn. 

Ngày thường, dù Mạnh Lưu Cảnh có mắng chửi ai thì cũng chỉ dừng lại ở lời nói, nhưng lúc này, cô đang cầm một thanh sắt vấy máu, từng bước từng bước tiến về phía bọn họ. Khi số người còn trụ vững ngày càng ít đi, cả hai mới nhận ra tình thế đã đảo ngược, vội vàng quay đầu bỏ chạy. 

Mạnh Lưu Cảnh nhặt viên gạch dưới đất lên, ném mạnh vào đùi Liễu Tương. 

"A——!!" 

Liễu Tương khuỵu xuống, kéo theo Lý Oanh Nhiễm phía sau cũng ngã nhào. Cả hai chưa kịp bò dậy, Mạnh Lưu Cảnh đã áp sát trước mặt. 

"Mạnh... Mạnh tỷ! Tha cho tôi đi! Đều là do Lý Oanh Nhiễm bày trò, tôi không có liên quan! Đừng đánh tôi! Mạnh tỷ!!" 

Liễu Tương hoảng sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, dùng hết sức bình sinh để vùng vẫy, nhưng vẫn bị cô giữ chặt cổ áo, kéo lê về phía trước như một con gà. Cô ta hoảng loạn đến mức vươn tay, cố gắng kéo Lý Oanh Nhiễm ra chắn trước người mình. 

Lý Oanh Nhiễm tức giận đến mắng chửi cô ta không ngừng, nhưng tiếng hét còn chưa dứt đã bị Mạnh Lưu Cảnh giáng cho một cái tát thẳng tay, lập tức khóc nấc lên. 

"Sáng nay tao đã nói gì với mày? Mày quên nhanh thế à? Hay là ngón tay mày không đáng giá?" 

Lý Oanh Nhiễm sợ hãi đến mức không còn tâm trí để cầu xin, chỉ biết liều mạng kêu cứu. Nhưng những kẻ có thể chạy đều đã chạy hết, ai còn dám ở lại vì mấy trăm tệ mà rước họa vào thân? 

Mạnh Lưu Cảnh thấy bộ dáng khóc lóc đáng thương của Liễu Tương, lại càng cảm thấy buồn cười. 

Cô chưa bao giờ nghĩ mình là người tốt. Một kẻ từng đánh nhau trong lồng sắt như cô thì có thể lương thiện đến đâu chứ? 

Cho nên, sự hèn nhát của Liễu Tương hay nỗi sợ hãi của Lý Oanh Nhiễm, trong mắt cô chỉ là hậu quả mà chúng tự chuốc lấy. Khi còn mạnh, chúng ngang nhiên chèn ép kẻ yếu, đến khi bị dồn vào đường cùng lại ra sức khóc lóc cầu xin. 

Thật đáng khinh. 

Lý Oanh Nhiễm lúc này mới nhớ ra lời cảnh cáo của Mạnh Lưu Cảnh, theo bản năng ôm chặt tay mình, run giọng quát: 

"Mày không dám! Tao là thiên kim nhà họ Lý! Mày dám động đến tao thử xem!!" 

Cô ta càng nói, giọng càng lớn, như thể điều đó có thể giúp bản thân lấy lại thế chủ động. 

Nhưng Mạnh Lưu Cảnh chỉ cười nhạt, cầm lấy một cánh tay của cô ta, mạnh mẽ kéo ra ngoài. 

"A a a——!!!" 

Lý Oanh Nhiễm hoảng sợ đến nỗi gào khóc thảm thiết, giãy giụa kịch liệt, ngay cả chân cũng liều mạng đá loạn. Mạnh Lưu Cảnh tránh không kịp, liền đơn giản ấn chặt cô ta xuống đất, động tác không chút chần chừ. 

Liễu Tương run rẩy bò về phía sau, định lén bỏ chạy nhưng chưa kịp đứng lên đã bị Mạnh Lưu Cảnh túm trở lại. 

Một chân cô đè chặt Lý Oanh Nhiễm, rồi nghiêng đầu nhìn Liễu Tương: 

"Trêu chọc người khác trong trường vui lắm hả? Cảm thấy rất sảng khoái à?" 

Mạnh Lưu Cảnh nghiêng người đến gần, thanh sắt trong tay chậm rãi miết dọc theo đùi Liễu Tương, giọng nói nhẹ bẫng như đang trò chuyện về thời tiết. 

"Chẳng phải mày thích thấy người khác đau khổ sao? Giờ thì tao cũng muốn thử cảm giác đó một chút." 

"Không... không phải! Không phải! Không phải!!!" 

Liễu Tương hoảng loạn lắc đầu, nước mắt, nước mũi hòa vào nước mưa, cả gương mặt ướt đẫm. 

Nhưng Mạnh Lưu Cảnh hoàn toàn không quan tâm. Cô lạnh lùng giơ thanh sắt lên, mạnh mẽ giáng xuống đùi Liễu Tương.

"Á——!!" 

Tiếng hét chói tai vang vọng khắp con hẻm. 

Ngụy Thanh Chu siết chặt nắm tay, lý trí cuối cùng cũng trở về. 

Nàng nhìn Mạnh Lưu Cảnh, thấy người kia đang ngồi xổm trên mặt đất, đã buông tay khỏi Liễu Tương, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo như cũ. 

Lần đầu tiên trong đời, Ngụy Thanh Chu cảm nhận được sự sợ hãi khi đối diện với Mạnh Lưu Cảnh. Nhưng đồng thời, nàng cũng thấy rung động, và yên tâm đến lạ kỳ. 

Bởi vì chỉ có người này, thật sự có thể bất chấp tất cả mà lao đến bên nàng, giữa cơn mưa tầm tã, giữa lúc nàng tuyệt vọng nhất. 

Dù cô ấy có ra sao, dù cô ấy có làm gì, đối với Ngụy Thanh Chu, Mạnh Lưu Cảnh chính là người duy nhất có thể khiến nàng cảm thấy an toàn suốt cả cuộc đời này. 

Chỉ là, Lý Oanh Nhiễm nói đúng một điều. Cô ta là thiên kim nhà họ Lý. Dù nhà họ Mạnh có quyền thế hơn, nhưng chuyện này nếu làm lớn, vẫn sẽ kéo theo không ít rắc rối. Nếu thật sự để Mạnh Lưu Cảnh chặt đứt ngón tay của Lý Oanh Nhiễm, hậu quả sẽ không đơn giản. 

"Bùi Tử! Giữ chặt cậu ấy lại!" 

Ngụy Thanh Chu run rẩy đứng dậy, nghiến răng nói. 

Bùi Dung Triệt giật mình hoàn hồn, lập tức khập khiễng chạy đến, ôm chặt lấy Mạnh Lưu Cảnh từ phía sau.

"Cảnh tỷ! Cảnh tỷ! Đừng làm vậy!" 

Mạnh Lưu Cảnh toàn thân căng chặt, Ngụy Thanh Chu cũng vội vàng bước nhanh tới, giữ chặt lấy nàng: 

"Mạnh Lưu Cảnh!" 

Mạnh Lưu Cảnh không phải mất đi lý trí, nhưng cô cũng không định để chuyện này trôi qua một cách đơn giản như vậy. Nếu không cho chúng một bài học đủ sâu, cả đời chúng cũng sẽ không biết sợ. 

Thấy tình thế có chuyển biến, Liễu Tương lập tức khóc lóc bò tới, ôm chặt lấy chân Ngụy Thanh Chu mà cầu xin, không ngừng dập đầu xin lỗi. Cô ta vừa khóc vừa lắp bắp, tự nhận mình bị ma quỷ ám ảnh, là đồ vô liêm sỉ, là chó, đủ loại lời lẽ hạ thấp bản thân tuôn ra không cần suy nghĩ. 

Mạnh Lưu Cảnh vẫn im lặng. Nhìn thấy thế, Lý Oanh Nhiễm cũng vội vàng phụ họa, nước mắt nước mũi tèm lem, mưa dần ngớt, nhưng tiếng khóc nức nở của hai người vẫn không dừng lại. 

Mạnh Lưu Cảnh buông lỏng tay, thanh sắt rơi xuống đất phát ra tiếng "keng", làm hai kẻ dưới chân giật mình run lên. Cô cúi xuống nhìn Lý Oanh Nhiễm từ trên cao. 

"Sau này, nếu có lúc nào mày tự nhận ra mình ngu xuẩn, mày cũng sẽ phải chịu đau đớn vì sự ngu xuẩn đó. Tao xuống tay quá nhẹ, mày đừng nghĩ nhiều." 

Lý Oanh Nhiễm nín thở, không dám thở mạnh. Mạnh Lưu Cảnh không thèm liếc cô ta thêm một lần nào nữa, quay sang đỡ lấy Ngụy Thanh Chu. 

"Kêu xe." 

Từ xa, tiếng còi cảnh sát vang lên. Mạnh Lưu Cảnh nhíu mày nhìn về phía phát ra âm thanh, nhưng không để tâm quá nhiều. 

--- 

Mười giờ tối, Mạnh Lưu Cảnh đưa Ngụy Thanh Chu về nhà. 

Trương thẩm vừa thấy bộ dạng của hai người, sợ đến mức hoảng hốt, vây quanh nàng hỏi han: 

"Tiểu thư, con bị thương ở đâu? Ai dám bắt nạt con? Có chuyện gì thế này?" 

Mạnh Lưu Cảnh cười cười: 

"Không sao đâu ạ, con đi thay đồ trước, đừng lo lắng." 

Trương thẩm vẫn lo lắng nhìn theo bóng hai người lên lầu, rồi gặp Mạnh Tuần Triệt vừa từ ngoài vào, cầm theo ly nước. 

"Trương thẩm, vẫn chưa ngủ sao? Tiểu Cảnh về rồi à?" 

Trương thẩm thở dài: 

"Thiếu gia, tiểu thư..." 

--- 

Sau khi thay quần áo xong, cửa phòng bị gõ nhẹ. 

Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu nhìn nhau, cô mở cửa, thấy Mạnh Tuần Triệt đang đứng đó, cau mày nhìn nàng: 

"Tiểu Cảnh, có chuyện gì xảy ra?" 

Mạnh Lưu Cảnh không giấu giếm, kể lại mọi chuyện một cách đơn giản. Mạnh Tuần Triệt chậm rãi thở ra, sau đó xoa đầu nàng: 

"Vết thương trên trán nhớ bôi thuốc. Còn lại, để anh lo." 

Mạnh Lưu Cảnh khẽ gật đầu. 

Mạnh Tuần Triệt ngước mắt nhìn sang Ngụy Thanh Chu, giọng trầm xuống: 

"Bao gồm cả Lý gia."

Chương trước Chương tiếp
Loading...