[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 32



Có phi hay không ngay t đu lin mang theo thành kiến?

Bạch Tuế An cảm thấy vô cùng mệt mỏi sau hơn hai giờ cố gắng giữ thái độ lãnh đạm với nam sinh bên cạnh. May mà cuối cùng, cuộc tụ hội đầy gượng gạo này cũng khép lại khi Lý Oanh Nhiễm nhận được điện thoại từ gia đình giục về. Ngay khi có cơ hội, Bạch Tuế An lập tức đứng dậy, nhanh chóng tiến ra ngoài, chỉ muốn rời khỏi đây càng sớm càng tốt. 

Cậu nam sinh kia nhìn theo bóng lưng cô đầy vẻ thất vọng, cầm ly cocktail do chính mình pha, uống cạn một hơi như thể nuốt cả nỗi chán chường. 

Tống Trăn Hàng quan sát toàn cảnh, bất giác cười lạnh một tiếng, nhưng rất nhanh đã giấu đi biểu cảm khó chịu. Anh ta bước đến gần bạn cùng phòng, vỗ vai hắn đầy thâm ý: 

"Cứ kiên nhẫn đi, không sao cả. Phụ nữ càng khó nắm bắt thì khi có được lại càng thú vị. Tin anh đi." 

Nam sinh gật đầu đồng tình, lập tức lấy lại ý chí chiến đấu, cùng nhóm bạn bước ra cửa. 

Lý Oanh Nhiễm đứng lại tính tiền, quay sang Tống Trăn Hàng dịu dàng nói: 

"Các anh không phải cũng có giờ gác cổng sao? Mau về đi thôi." 

Tống Trăn Hàng cười một cách tự nhiên, vòng tay ôm eo cô đầy chiếm hữu: 

"Vẫn còn sớm mà. Anh sẽ đưa em về." Anh quay đầu lại, ra vẻ lịch thiệp nói với nhóm bạn: "Con gái về một mình thì không an toàn đâu. Các cậu cũng đưa các cô ấy một đoạn đi." 

Câu nói nghe như rất có phong độ, nhưng khi cậu nam sinh ban nãy tiến lại gần Bạch Tuế An với vẻ tươi cười đầy tự mãn, cô lập tức cảm thấy khó chịu khắp người. 

"Không cần!" Bạch Tuế An nhanh chóng từ chối, giọng dứt khoát: 

"Nhà tôi có tài xế tới đón. Một lát nữa sẽ đến thôi." 

Tống Trăn Hàng nghe vậy, liếc cô thêm một cái đầy ý vị khó đoán: 

"Tài xế của Oanh Nhiễm cũng đang trên đường tới. Anh sẽ ở lại chờ cùng cô ấy một lát." 

Hai nam sinh khác thì đang nửa kéo nửa dìu Liễu Tương và cô gái đi cùng, dường như cả hai đều đã ngà ngà say. Bạch Tuế An liếc qua, cảm nhận rõ ràng vẻ đáng khinh thoáng hiện trên khuôn mặt tròn trĩnh của nam sinh mập. Những hành động mập mờ từ trước đến giờ của hắn càng khiến cô thêm chán ghét. 

Cô cố nén sự khó chịu, nhưng không khỏi lên tiếng nhắc nhở, dù gì cũng không thể làm ngơ: 

"Oanh Nhiễm, hai cậu ấy hình như có hơi say rồi. Nhà lại xa, giờ này muộn thế này, nhờ hai anh nam sinh đưa về liệu có ổn không?" 

Lý Oanh Nhiễm từ trong vòng tay Tống Trăn Hàng ngẩng đầu lên, mất vài giây mới hiểu ý cô. Cô suy nghĩ rồi do dự nói: 

"Cũng phải nhỉ. Nhưng mà..." 

Tống Trăn Hàng ngay lập tức cắt lời cô, bình thản nói: 

"Oanh Nhiễm, bọn họ đều là bạn cùng phòng của anh. Em yên tâm đi, không có vấn đề gì đâu. Càng xa càng nên để các cậu ấy đưa về cho an toàn." 

Lý Oanh Nhiễm nghe vậy lại lưỡng lự, quay sang hỏi hai cô bạn: 

"Các cậu thấy sao? Muốn tự về hay để họ đưa về?" 

Liễu Tương quay đầu, cố ý nhìn Bạch Tuế An với ánh mắt dò xét. Thấy Bạch Tuế An đang có chút bối rối và nhìn mình, Liễu Tương lập tức hiểu nhầm rằng cô đang ghen tị với sự quan tâm mà hai nam sinh kia dành cho mình.

"Lúc này, chỉ sợ là không ai chủ động muốn đưa cậu về, nên trong lòng cậu thấy không cân bằng đúng không? Mới muốn bọn tớ tự mình về nhà?" 

Cô ta tự cho là mình phân tích hoàn toàn chính xác, quay sang Bạch Tuế An cười đắc ý: "Tớ muốn anh ấy đưa tớ về!" 

Nam sinh nghe vậy, mừng thầm trong lòng, vội vàng đáp lời: "Yên tâm! Nhất định sẽ đưa cô ấy về tận nhà!" 

Một nữ sinh khác ngượng ngùng níu lấy tay chàng trai mập, nói nhỏ: "Bọn mình về đến nhà sẽ gửi tin nhắn vào nhóm nhé." Nhìn dáng vẻ kia, muốn bao nhiêu tình nguyện thì có bấy nhiêu tình nguyện.

Bạch Tuế An bất đắc dĩ nhìn hai người kia, chỉ có thể ngậm miệng lại. Có vài người vốn không chịu nghe lời hay, nói nhiều chỉ khiến họ nghĩ nàng đang cố ý làm khó, cuối cùng lại chuốc lấy phiền toái không đáng có. 

Nàng không nói gì thêm, nam sinh bên cạnh lại lấy điện thoại ra, tiếp tục tiến tới: "An An, để lại liên hệ đi mà. Gặp nhau lâu như vậy, lưu lại WeChat để lần sau dễ hẹn đi chơi nữa."

Bạch Tuế An cảm thấy phiền muốn chết, gương mặt lạnh tanh đáp: "Không lưu!"

Lý Oanh Nhiễm định khuyên nhủ, nhưng xe nhà cô từ từ chạy đến. Không nói thêm lời nào, cô chỉ dặn nam sinh kia nhất định phải đưa Bạch Tuế An về tận nhà, sau đó ngọt ngào kéo tay Tống Trăn Hàng cùng lên xe. 

Bạch Tuế An hơi hoảng, vội vàng gọi với theo: "Oanh Nhiễm! Cậu sao lại đi luôn thế?"

Nam sinh này cứ bám theo mãi khiến Bạch Tuế An trong lòng không yên. Có thêm Lý Oanh Nhiễm và mấy người nữa thì còn đỡ, giờ chỉ còn lại mình cậu với hắn, sự bất an càng lúc càng lớn. 

Nhưng Lý Oanh Nhiễm chẳng nghe thấy lời cậu, chiếc xe cứ thế nghênh ngang rời đi, để lại Bạch Tuế An tức giận mà chỉ biết lo lắng vô ích. 

Nam sinh cười, lại bước gần hơn: 

"Em lạnh không? Anh choàng áo khoác cho em." 

Nói xong, hắn làm bộ định cởi áo ra để khoác cho cậu. Bạch Tuế An hoảng hồn, vội vàng lùi lại giữ một khoảng cách xa: 

"Không cần! Anh đứng xa ra chút đi!" 

Nam sinh bĩu môi, mặc lại áo khoác, gương mặt hiện rõ vẻ không vui: "Muội muội, thêm một cái liên hệ thôi mà. Em làm gì mà không nể mặt anh thế?"

Bạch Tuế An càng cảm thấy khó chịu, nhíu mày nói: 

"Tôi đã nói ngay từ đầu là không muốn lưu! Anh đứng xa tôi ra được chưa?" 

Nam sinh cười mỉa, nói: 

"Nhưng bạn gái của Hàng ca đã dặn là anh phải đưa em về nhà. Em không định mời anh lên nhà uống chén trà sao? Ít nhất cũng để anh đứng nhìn em vào nhà an toàn chứ?" 

Chỉ cần nghĩ đến việc hắn biết địa chỉ nhà mình, Bạch Tuế An đã thấy rùng mình, cả người nổi da gà. Cô lớn tiếng cự tuyệt: "Không cần anh đưa. Anh thích làm gì thì làm đi! Tài xế của tôi sắp đến rồi, tôi tự về nhà được!"

Nam sinh làm bộ bất đắc dĩ, hừ một tiếng: 

"Chán ghê. Thế nếu tài xế còn chưa tới, sao không vào trong ngồi một lát? Đứng ngoài này làm gì, em không lạnh nhưng anh lạnh đó." 

Hắn vừa nói vừa bước nhanh về phía Bạch Tuế An, giữ chặt lấy cổ tay nàng, rồi kéo người đi theo.

Bạch Tuế An cảm thấy bất an, trong lúc cấp bách, cô giơ chân đạp mạnh lên chân nam sinh, khiến giày của cậu ta bị rớt mất.

Trong tình huống đột ngột đó, nam sinh loạng choạng lùi lại hai bước, cúi xuống nhặt giày rồi buộc lại dây, vừa làm vừa oán trách: 

"Em làm gì vậy? Anh chỉ muốn giúp em về nhà, thêm WeChat cũng không cho, đưa về cũng không đồng ý, chẳng phải đã nói sẽ cùng nhau ra ngoài chơi sao? Em đang giả vờ cái gì vậy?"

Bạch Tuế An nghe thấy thế, liền nhíu mày: 

"Anh nói gì cơ? Lý Oanh Nhiễm có phải là người đã biết trước các anh sẽ đến không?" 

Nam sinh tiếp tục buộc dây giày, đáp lại: 

"À, đúng là cô ấy nói phải mang bạn cùng phòng đến làm quen một chút. Nếu không phải thấy ảnh cô ấy gửi cho, anh cũng đâu có đến." 

Hắn đứng dậy, bước lại gần Bạch Tuế An, nở nụ cười tự mãn: "Thật ra, anh cũng không phải vì cô ấy mà đến đâu. Mặc dù tính em hơi khó chịu, nhưng phải công nhận em lớn lên cũng không tệ, đẹp hơn ảnh chụp nhiều. Em đủ tiêu chuẩn vào danh sách của anh."

Bạch Tuế An nghe mà tức giận, cô không kìm được nữa và muốn mắng lại thì Mạnh Lưu Cảnh cùng Ngụy Thanh Chu cùng Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà từ trong tiệm đồ nướng đi ra. Họ liền thấy một nữ sinh mặc đồng phục trường cùng một nam sinh đang đuổi bắt nhau vòng quanh khu vực trồng cây.

Bùi Dung Triệt nhíu mắt, hỏi: 

"Đó là sao vậy? Cậu ta là tên lưu manh, hay họ đang hẹn hò?" 

Lưu Húc Hà bật cười nói: "Cậu hỏi thử xem, làm rõ rồi tính."

Bùi Dung Triệt bực mình đá cậu một cái: 

"Đừng có mà xúi bậy! Lần trước cũng vậy, tớ cứ tưởng họ đang cãi nhau, ai ngờ cậu ta suýt đánh tớ." 

Ngụy Thanh Chu chỉ cười khẽ, quay sang nhìn Mạnh Lưu Cảnh, và người đó không phủ nhận: 

"Thế thì ai bảo cậu đi làm anh hùng, lần này đến gần để mà nhìn cho rõ rồi mới nói, ai lại dám đánh cậu?"

Lưu Húc Hà cũng khuyến khích: 

"Đúng vậy, cậu cứ vây quanh hai người đó đi, nhìn chằm chằm họ một chút đi!" 

Tiếng nói vừa dứt, cả ba người đều cười vang. Bùi Dung Triệt lúc này mới nhận ra mình lại bị trêu đùa.

Bạch Tuế An nghe thấy tiếng động, quay qua nhìn, vừa lúc thấy Bùi Dung Triệt đang đuổi theo Lưu Húc Hà.

"Không thu thập được cậu đâu! Cậu đi xem đi!" 

"Bùi Dung Triệt!!!!!"

Bạch Tuế An không kịp suy nghĩ, liền kêu cứu một cách tuyệt vọng, vội vàng chạy tới gần nam sinh kia, giống như một cái phao cứu sinh.

Bùi Dung Triệt chỉ khi nào bị trêu đùa mới có thể bị gọi tên to như vậy, hắn theo bản năng run lên một chút, rồi nhìn thấy nữ sinh mặc đồng phục trường đang chạy nhanh đến, cuối cùng đứng trước mặt Ngụy Thanh Chu, chỉ tay về phía sau nói: 

"Người này đuổi theo tôi!"

Nam sinh kia cũng nhận ra tình huống, vội vàng đuổi theo tới, quan sát một lượt Ngụy Thanh Chu và nhóm của nàng, ánh mắt không thể không dừng lại lâu hơn khi nhìn vào hai nữ sinh. Tình huống này rõ ràng là nam sinh đó đang cố gắng tìm cách lý giải mối quan hệ giữa họ, và có vẻ đang không yên tâm về sự xuất hiện của những người này xung quanh Bạch Tuế An.

Trước đó Bạch Tuế An đã cảnh báo rằng nam sinh này là kẻ lưu manh, lúc này lại thấy hắn cứ nhìn chằm chằm các nữ sinh, Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà lập tức hành động, đẩy nam sinh đó ngã nghiêng về phía sau.

"Anh nhìn cái gì?" 

Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà đều có chiều cao tương đương, nhưng Lưu Húc Hà nhờ vào việc luyện tập thể thao, lại là đội trưởng đội bóng đá, cơ thể khỏe mạnh, dáng người rắn rỏi hơn. Còn Bùi Dung Triệt tuy cũng có chút cơ bắp, nhưng không thể so được với Lưu Húc Hà, tuy vậy, chiều cao của cậu ta vẫn tạo ra một áp lực không nhỏ.

Nam sinh thấy vậy, không tranh cãi nữa mà chỉ hỏi lại: "Các em là bạn cùng lớp của Bạch Tuế An phải không? Đừng hiểu lầm, anh là bạn của em ấy, chúng tôi ra ngoài chơi một chút, lát nữa tôi sẽ đưa em ấy về nhà."

Mặt nam sinh này không có vẻ gì lưu manh, nhưng Bùi Dung Triệt vẫn nhìn một lúc rồi hỏi Bạch Tuế An: 

"Hai người rốt cuộc là quan hệ gì?" 

Bởi vì Bạch Tuế An và Lý Oanh Nhiễm quan hệ rất tốt, lại có sự bảo vệ từ cô ấy, Bùi Dung Triệt cảm thấy không cần quá quan tâm, nhưng bây giờ lại bị kéo vào chuyện này, cậu chần chừ một chút rồi quay sang Ngụy Thanh Chu. 

Bạch Tuế An thấy tình huống không ổn, sợ họ không giúp đỡ, liền vội vàng nắm chặt tay Ngụy Thanh Chu, khẩn khoản: 

"Học uỷ, cậu giúp tớ với."

Mạnh Lưu Cảnh quan sát một lượt, sắc mặt bình tĩnh, chỉ nói: 

"Rốt cuộc cậu đến đây làm gì? Nếu không nói rõ ràng thì bọn tôi cũng không biết có nên giúp đỡ không."

Bạch Tuế An thở hổn hển, vội vã giải thích: 

"Lý Oanh Nhiễm nói sẽ cùng tụ tập một chút, nhưng cô ấy không nói trước là bạn trai và bạn cùng phòng của bạn trai cô ấy cũng tới, giờ thì mấy nam sinh này mỗi người một tay giữ tôi lại, không cho đi đâu, còn nhất định phải đưa tôi về nhà. Tôi bảo là có tài xế đến đón rồi, nhưng họ vẫn đeo bám, nhất quyết muốn thêm WeChat, còn kéo tôi lại muốn tôi đi vào với họ."

Mạnh Lưu Cảnh nghe thấy từ ngữ mấu chốt trong câu nói của nam sinh—"Lý Oanh Nhiễm, bạn trai? Ai? Cô ta có bạn trai lúc nào vậy?!"

Nam sinh ánh mắt có chút mơ hồ: "Anh cũng không nghĩ là phải đưa em về đâu! Không phải Lý Oanh Nhiễm đã dặn dò phải đưa em về sao? Mấy người các em, còn nhỏ mà tối muộn ở bên ngoài loạn xạ thế này, lo gì mấy chuyện linh tinh! Chúng tôi cũng đâu phải không quen biết, tránh ra đi!"

Hắn càng nói càng có vẻ chắc chắn, ý đồ muốn đẩy Bùi Dung Triệt ra một bên rồi lại kéo Bạch Tuế An đi.

Bùi Dung Triệt không phải người dễ tính, một phen đẩy nam sinh té ngã: "Anh nghe không hiểu tiếng người à, hay là không biết mình đang quấy rối à? Tôi thấy anh cũng chẳng lớn tuổi gì hơn tôi, mà còn dám giáo huấn tôi sao! Mau lăn đi!"

Nam sinh bò dậy, bụi bẩn văng ra từ quần áo, cũng tức giận: "Cậu đừng quá đáng! cô gái này là bạn tôi, các cậu quản chuyện của chúng tôi làm gì!"

Mạnh Lưu Cảnh không kiên nhẫn: "Bùi Tử, nếu không hiểu thì ra tay đi, ai có thời gian mà lãng phí với anh ta ở đây!"

Bùi Dung Triệt hừ lạnh một tiếng, như thể chuẩn bị ra tay, nam sinh nhanh chóng lùi lại vài bước, không còn quan tâm đến Bạch Tuế An, chỉ biết vội vã kêu lên: "Các người chờ đấy!"

Bùi Dung Triệt trừng mắt nhìn hắn: "Lăn nhanh đi, đồ rác rưởi!"

Bạch Tuế An thấy nam sinh đã đi khuất mới nhẹ nhõm thở ra, liên tưởng lại tình huống vừa rồi, có chút ngượng ngùng, nói lời cảm ơn: "Cảm ơn các cậu."

Ngụy Thanh Chu hạ ánh mắt xuống, nhìn thấy Bạch Tuế An vẫn còn nắm tay mình, với ngữ khí nhàn nhạt nói: "Buông ra."

Bạch Tuế An ngây người một chút mới phản ứng lại, ngón tay không tự giác rút ra khỏi tay Ngụy Thanh Chu: "À... tớ..."

Bùi Dung Triệt lúc này cũng quay lại, nhìn thấy nam sinh đã đi xa mới hỏi: "Vậy cậu tính sao? Chúng tớ ở lại đợi với cậu một chút cho đến khi tài xế tới không?"

Đây là cách tốt nhất. Nhưng Bạch Tuế An lại cảm thấy hơi ngại, mở miệng nói: "Không cần phiền phức thế đâu, tớ... tớ đợi thêm một chút nữa."

Thực ra, nàng vẫn chưa gọi cho tài xế, mà tài xế cũng không biết nàng sắp về.

Lưu Húc Hà nhìn Mạnh Lưu Cảnh, hỏi ý kiến về việc tiếp theo. Mạnh Lưu Cảnh không chắc Bạch Tuế An có ý gì, chỉ nhìn Ngụy Thanh Chu và hỏi: "Cậu thấy sao?"

Ngụy Thanh Chu nhìn Bạch Tuế An rồi nói: "Đợi một chút rồi đi."

Bạch Tuế An ngạc nhiên nhìn Ngụy Thanh Chu, không làm kiêu, vội vàng gật đầu: "Vậy... làm phiền các cậu!"

Hơn hai mươi phút sau, tài xế nhà Bạch Tuế An lái xe đến, dừng lại bên đường và bước xuống mở cửa xe cho Bạch Tuế An.

"Các cậu đi cùng tớ đi." Bạch Tuế An nói.

Lưu Húc Hà cười đùa: "Sao vậy, ngồi xe rồi mà còn lo lắng à?"

Bạch Tuế An liếc cậu một cái: "Tớ chỉ cảm thấy hơi xa, muốn đưa các cậu một đoạn thôi."

Ngụy Thanh Chu lắc đầu, chỉ vào Mạnh Lưu Cảnh đang từ từ lại gần: "Chúng tớ có xe rồi."

Lưu Húc Hà không tiếp tục trêu chọc nữa, cùng Bùi Dung Triệt bước đến xe của họ.

Ngụy Thanh Chu, với thói quen, ngồi vào ghế sau của Mạnh Lưu Cảnh, nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của cô, nét mặt bình thản và yên tĩnh. Bạch Tuế An nhìn thấy, trong lòng bất giác cảm thấy an tâm.

Chẳng lẽ đây chính là cảm giác "đáng tin cậy"? Bạch Tuế An tự hỏi trong lòng.

Kể từ lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe này, ghế sau dường như đã trở thành chỗ ngồi quen thuộc của Nguỵ Thanh Chu. Mỗi lần Mạnh Lưu Cảnh lại nhìn về phía sau với vẻ không hài lòng, nhưng dần dần cũng trở thành một thói quen không ai nói ra.

Bạch Tuế An nhìn nhóm của họ cùng nhau tụ họp, bỗng nảy sinh một suy nghĩ—bình thường mọi người đều xem Mạnh Lưu Cảnh là lão đại, nhưng đêm nay, rõ ràng mọi người đều quan tâm đến ý kiến của Ngụy Thanh Chu hơn.

Cô cảm thấy mình được giúp đỡ mà không bị áp chế, có lẽ cũng là vì Ngụy Thanh Chu chưa bao giờ thể hiện điều gì khó chịu với cô.

Cảm giác này giống như cô vừa mới nhận ra: tình bạn chính là sự tôn trọng và quan tâm lẫn nhau.

Bạch Tuế An cúi mắt, khi nhìn thấy nhóm người chuẩn bị ra về, cô khẽ lên tiếng: "Các cậu đi đường cẩn thận nhé."

Mạnh Lưu Cảnh quan sát dòng xe phía trước, rồi quay lại nhìn Bạch Tuế An.

Bình thường Bạch Tuế An không cảm thấy gì đặc biệt khi ở cùng Mạnh Lưu Cảnh và nhóm bạn, dù có cãi nhau với Bùi Dung Triệt lúc trước cô cũng không cảm thấy có gì lạ, nhưng lần này, cô đột nhiên cảm thấy hơi căng thẳng.

Mạnh Lưu Cảnh chỉ cười nhẹ: "Cậu cũng vậy." Rồi ba chiếc xe lần lượt rời đi.

Bạch Tuế An đứng nhìn nhóm họ, bỗng nhiên nhớ lại tờ giấy mà Lý Oanh Nhiễm đã đưa cho cô, cảm thấy mình dễ tin vào người khác quá.

Cô mở cửa sổ xe, lặng lẽ suy nghĩ, và tự hỏi: liệu có phải từ đầu cô đã mang trong mình thành kiến vì thấy bốn người kia bị phạt?

Chương trước Chương tiếp
Loading...