[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 31



**Quan h hu ngh** 

Phương Tư Vanh chăm chỉ chuẩn bị bài, nghiêm túc học tập và ôn luyện, chỉ với một mục tiêu: dùng thành tích vượt trội để làm người khác phải ngậm miệng. Cậu ta là một người cực kỳ kiên nhẫn. Mặc dù không có bạn bè, nhưng cậu vẫn luôn tự nhủ rằng mình là thiếu gia của nhà họ Phương! Những người khác trong lớp, theo cậu, chẳng có gì khác biệt, ngoại trừ một người duy nhất: Mạnh Lưu Cảnh, người có gia thế tốt hơn cậu ta một chút. 

Mỗi lần nhìn vào những gương mặt mà cậu cho là tầm thường và vô vị, Phương Tư Vanh lại cảm thấy khinh thường và chán ghét. Vì vậy, cậu không muốn giao du hay hoà nhập với đám đông đó. Cậu chỉ muốn dựa vào thành tích của mình để ép những kẻ đó phải nể phục và tự động đến gần cậu. 

Thế nhưng, sau lần kiểm tra nguyệt khảo đầu tiên, cái tên Ngụy Thanh Chu vẫn vững vàng ở vị trí số một, không hề suy chuyển. 

Còn vị trí thứ hai là ai? Thật ra, chỉ có người đang đứng hạng hai mới quan tâm đến chuyện đó mà thôi. 

Từ lão sư đặt tập phiếu điểm lên bục giảng, khuôn mặt rạng rỡ: "Lần này bài thi nguyệt khảo của các em được thiết kế giống hệt với các trường khác trong thành phố Dung Thành. Điều đó có nghĩa là qua lần kiểm tra này, chúng ta có thể tính toán bảng xếp hạng toàn thành phố. Chúng ta sẽ phân tích kỹ từng cá nhân để xem mỗi bạn đang yếu ở điểm nào."

Mạnh Lưu Cảnh, lúc này đang nghịch chiếc compa xoay vòng trên bàn, nghe vậy liền khẽ thì thầm: "Xem ra cậu là người duy nhất không cần phân tích gì, vì chẳng có điểm nào yếu cả."

Ngụy Thanh Chu gần như đạt điểm tuyệt đối ở tất cả các môn tự nhiên, còn văn học cũng chỉ thiếu vài điểm là chạm đỉnh. Thành tích này khiến Mạnh Lưu Cảnh vô cùng kinh ngạc, thậm chí không thể tin nổi. 

Nghe lời nhận xét, Ngụy Thanh Chu chỉ mỉm cười, nhẹ gật đầu đáp lại: "Vậy để tớ phân tích thử cậu nhé. Tại sao cậu cứ giữ mãi vị trí thứ năm, không nhúc nhích được vậy?"

Mạnh Lưu Cảnh không còn lời nào để nói: "Tớ cũng không biết nữa! Lần này tớ thật sự không cố ý. Tớ đâu có tài năng phi thường gì để mãi đứng yên ở chỗ đó!"

Ngụy Thanh Chu chỉ cười, không trả lời. 

Từ lão sư tiếp tục thông báo: 

"Lần này, đồng học Ngụy Thanh Chu không chỉ đứng đầu khối mà còn đạt tổng điểm cao nhất toàn thành phố Dung Thành! Cả lớp, hãy dành một tràng pháo tay cho bạn ấy!" 

Tiếng vỗ tay vang lên không ngớt, toàn bộ bạn học trong lớp đều dồn ánh mắt về phía Ngụy Thanh Chu. Trong đó có sự ngưỡng mộ, khâm phục, hoài nghi, thậm chí cả ghen ghét. Và một người không thể giấu được sự oán hận trong ánh mắt, chính là Lý Oanh Nhiễm, nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía Ngụy Thanh Chu.

Mạnh Lưu Cảnh ngồi dựa người, trên mặt lộ rõ nụ cười nhàn nhạt đầy vẻ hài hước. Phía sau, Bùi Dung Triệt vỗ tay đến mức gần như tê rần, phấn khích bởi ba người từng đội sổ giờ đây lại chia sẻ cùng một niềm vinh dự. 

"Ôn Nhu tỷ, cậu đúng là quá lợi hại. Cả thành phố này cũng không ai qua mặt được cậu! Thật đáng nể, thật đáng nể!" 

Lưu Húc Hà hào hứng đề xuất: "Lão đại, tối nay chúng ta đi ăn mừng một chút đi!"

Mạnh Lưu Cảnh chống cằm, nhướng mày đầy kiêu hãnh: "Không được! Ăn mừng thì phải tổ chức hoành tráng một chút chứ!"

Cả nhóm không hẹn mà cùng phá lên cười. 

Bạch Tuế An lặng lẽ quan sát, càng nhìn càng cảm thấy khó hiểu. Bốn người này thoạt nhìn cũng không có vẻ gì là đáng sợ. Vậy tại sao hôm đó, Bùi Dung Triệt lại có thái độ quá khích đến vậy với Lý Oanh Nhiễm? 

Sau giờ học, Bạch Tuế An được Từ lão sư gọi vào văn phòng. 

"Làm quen với môi trường được chưa? Một tháng qua mọi thứ ổn chứ?" Từ lão sư vừa hỏi vừa rót cho cô một ly nước ấm. 

Bạch Tuế An lễ phép nhận ly nước, đặt lên bàn rồi mỉm cười ngọt ngào: 

"Dạ ổn ạ. Cảm ơn lão sư và các bạn đã giúp đỡ em rất nhiều!" 

Từ lão sư mỉm cười hài lòng: 

"Vậy thì tốt. Ta cố ý sắp xếp em ngồi cạnh Ngụy Thanh Chu cũng là để hai người có thể học hỏi lẫn nhau. Thành tích của em ấy rất tốt, tính cách lại hòa nhã, kiên nhẫn. Đến cả hai học sinh như Bùi Dung Triệt và Lưu Húc Hà, vốn chẳng ai nghĩ là có thể cải thiện, mà em ấy cũng giúp đỡ được. Nếu em gặp bài nào khó, hãy nhờ Ngụy Thanh Chu. Em ấy thậm chí còn có cách giải bài hay hơn cả giáo viên như tôi. Còn về Mạnh Lưu Cảnh, tuy thoạt nhìn không nghiêm túc, nhưng cách em ấy giải bài cũng rất sáng tạo, chỉ là thiếu sự tập trung. Với những bài khó, em cũng có thể hỏi em ấy. Thật ra, nhóm của họ tính cách không tồi, chỉ là hơi nghịch ngợm thôi."

Bạch Tuế An thoáng ngẩn người, bởi vì lời Từ lão sư vừa nói về Ngụy Thanh Chu và Mạnh Lưu Cảnh lại hoàn toàn trái ngược với những gì cô cảm nhận. 

"Lão sư, hai bạn ấy không phải kiểu kéo bè kéo cánh và bắt nạt bạn học sao? Em thấy..." 

Từ lão sư tròn mắt kinh ngạc: 

"Ngụy Thanh Chu? Em nghĩ em ấy giống kiểu người đó sao? Còn Mạnh Lưu Cảnh và nhóm của em ấy cũng chẳng đến mức như em nghĩ đâu!" 

"Nhưng... họ có vẻ rất hung dữ, lão sư. Em cảm thấy..." 

Từ lão sư lắc đầu, mỉm cười: 

"Những đứa trẻ đó đều rất tốt. Có những chuyện không thể chỉ nhìn bề ngoài mà đánh giá, đặc biệt là trong việc chọn bạn. Tôi được phụ huynh em nhờ cậy, nên ngoài việc dạy học, tôi cũng sẽ đưa ra một vài lời khuyên khác cho em." 

Khi Bạch Tuế An trở lại lớp, giờ học đã trôi qua được nửa tiết. Lý Oanh Nhiễm truyền cho cô một tờ giấy: 

[Tối nay đến quán "Nói Gì", chúng tớ có một món quà muốn tặng cậu!]

Sau giờ học, nhóm của Ngụy Thanh Chu thu dọn cặp sách rồi rủ nhau đi thẳng đến một quán BBQ ở thành Tây. 

Phía trước quán BBQ, Bùi Dung Triệt chỉ tay về phía bên cạnh, nơi vừa khai trương một quán bar nhỏ: 

"Bên kia hình như vừa mở một quán bar, không biết không gian thế nào. Xem đánh giá thấy cũng được." 

Lưu Húc Hà gật gù: "Đúng đấy, ăn xong qua thử xem. Quán này cho phép 16 tuổi trở lên vào mà!"

Ăn xong BBQ, lúc đó đã hơn 9 giờ tối, nhóm họ rời quán và đi đến "Nói Gì." 

Trùng hợp, nhóm của Lý Oanh Nhiễm cũng đang ở đó. Họ đã đến từ sớm ngay sau giờ học, nên có vẻ đã quen thuộc với nơi này hơn. 

Bạch Tuế An chọn một góc sofa, gọi một ly trà sữa rồi nhìn quanh quán. Không gian ở đây khá đơn giản nhưng lại mang phong cách rất riêng. Đặc biệt là những bức tranh tường đầy sáng tạo, khiến cô rất thích thú. 

Lý Oanh Nhiễm tiến tới, dáng vẻ thần bí. Sau khi nghe xong một cuộc điện thoại, cô quay lại nói: 

"Hôm nay không phải tôi gọi các cậu đến, mà là bạn trai tôi."

Liễu Tương, người duy nhất biết được mọi chuyện, mặt mày đầy vẻ đắc ý: 

"Đúng vậy, bạn trai của Oanh Nhiễm tỷ siêu soái luôn! Hơn nữa còn là học trưởng của chúng ta!" 

Bạch Tuế An cảm thấy không mấy thiện cảm với Liễu Tương, thoạt nhìn khá ngốc nghếch, những gì nói ra đều nhạt nhẽo, khiến người nghe xong câu đầu đã chẳng còn muốn nghe thêm câu sau. 

"An An, cậu chưa gặp anh ấy bao giờ đúng không? Một lát nữa mình sẽ giới thiệu cho hai người làm quen." Lý Oanh Nhiễm mỉm cười thân thiện, đẩy đĩa trái cây về phía Bạch Tuế An. 

Bạch Tuế An lịch sự nói cảm ơn, vừa ăn được vài miếng thì có bốn nam sinh bước tới. Ba người vóc dáng khá gầy, còn một người hơi mũm mĩm. 

"Đến rồi, chúng tôi ngồi đây nhé." 

Ánh mắt Bạch Tuế An khẽ lướt qua họ, dừng lại ở một nam sinh có dáng vẻ lịch sự. Quả thật, anh chàng trông khá nho nhã và điển trai, tạo cảm giác sạch sẽ, ôn hòa. 

Tống Trăn Hàng đặt hộp quà trên bàn, nở nụ cười lịch thiệp: 

"Các bạn, đây là quà tôi mua trên đường đến đây. Đừng chê nhé." 

Liễu Tương và một cô gái khác ngay lập tức chìa tay ra nhận, trên mặt tràn đầy niềm vui sướng: 

"Cảm ơn Hàng ca nhiều!" 

Lý Oanh Nhiễm ngọt ngào khoác tay anh ta: 

"Sao anh tới trễ vậy?" 

Tống Trăn Hàng xoa đầu cô: 

"Trên đường có kẹt xe, tài xế đi hơi chậm." 

Trong khi ăn trái cây, Bạch Tuế An lặng lẽ đánh giá ba người còn lại. Họ trông cũng bình thường, không có gì nổi bật. Tuy nhiên, trên mặt cả ba đều mang nụ cười có phần giả tạo, khiến cô chẳng mấy thiện cảm. 

Lý Oanh Nhiễm kéo Tống Trăn Hàng đến trước mặt Bạch Tuế An, không chút để ý đến ba người bạn cùng phòng của anh ta, cười rạng rỡ giới thiệu: 

"Đây là bạn mới chuyển đến lớp chúng ta, cũng là bạn thân nhất của mình, Bạch Tuế An." 

Liễu Tương bị cụm từ "bạn thân nhất" làm cho sắc mặt trở nên khó coi. 

Bạch Tuế An đứng dậy, mỉm cười: 

"Chào anh, tôi là Bạch Tuế An. Hình như mọi người gọi anh là Hàng, đúng không?" 

Tống Trăn Hàng đẩy nhẹ gọng kính, lịch sự đáp: 

"Đúng rồi. Tống Trăn Hàng. Đẹp người thì thường nhìn người đẹp, đúng là cậu rất có khí chất." 

Dường như anh ta nhận ra ánh mắt chăm chú của Lý Oanh Nhiễm, nên thản nhiên thêm một câu: 

"Nhưng vẫn không đẹp bằng Oanh Nhiễm của tôi." 

Câu nói khiến Bạch Tuế An hơi khó xử, chỉ biết cười gượng mà không đáp lời. Cô thầm nghĩ: *Người này là EQ thp hay đơn gin là không có não đ nói chuyn?

Vừa định thu tay về, đột nhiên có một người bạn cùng phòng của Tống Trăn Hàng từ phía sau chen lên, nở nụ cười đầy dầu mỡ: 

"Chào em! Em là Bạch Tuế An đúng không? Tôi là bạn cùng phòng của cậu ấy, hôm nay nhất định phải làm quen với em!"

Bạch Tuế An thoáng sửng sốt khi thấy hai nam sinh khác lập tức tiếp cận mấy cô bạn đi cùng Lý Oanh Nhiễm, thái độ đầy vẻ lấy lòng. Cô cảm thấy vô cùng khó chịu với những hành vi này, nhưng vì nể mặt Lý Oanh Nhiễm nên chỉ gật đầu nhàn nhạt rồi quay lại ghế của mình, cẩn thận tiếp tục ăn hoa quả mà không để ý thêm. 

Bên cạnh, cậu nam sinh mập mạp vừa ngồi xuống đã lên tiếng: 

"Giúp tôi chỉnh lại áo khoác này chút được không? Mặc không thoải mái." 

Bạch Tuế An nghiêng mắt nhìn, thấy cô gái nhận lấy áo khoác liền kinh ngạc reo lên: 

"Trời ơi! Đây chẳng phải mẫu mới của XX năm nay sao!" 

Nam sinh mập mạp cười đắc ý, khoanh chân, cố tình khoe đôi giày hàng hiệu: 

"À, chỉ là áo thôi mà. Nếu cậu thích thì lấy giúp tôi đi một cái." 

Bạch Tuế An thầm trợn mắt: *C tưởng anh ta s tng luôn cho người ta, hóa ra ch là nh đi ly h?

Nam sinh ban đầu định lấy lòng Bạch Tuế An thấy cô liếc sang, lại hiểu nhầm là cô đang ngưỡng mộ mấy món đồ hàng hiệu kia. Anh ta lập tức bước tới gần, ngồi sát lại khiến cô không khỏi nhích ra xa hơn một chút. 

Thấy khoảng cách giữa hai người bị kéo giãn, cậu ta vẫn cười toe toét: 

"Anh gọi em là An An nhé! Hay là Tuế An? Gọi tên nghe xa cách quá!" 

Bạch Tuế An cau mày, lạnh nhạt đáp: 

"Anh có hơi tự nhiên quá đấy." 

Nam sinh thoáng sững lại, nhưng ngay lập tức trong mắt lại ánh lên chút hưng phấn, như thể đây là một thử thách thú vị: 

"Đúng đúng, chúng ta còn chưa quen nhau, nhưng không sao, chưa quen thì làm quen! Thêm WeChat đi, bạn bè là nền tảng để làm thân mà, đúng không?" 

Bạch Tuế An gần như không thể tin nổi, cô thẳng thừng từ chối: 

"Tôi không thêm người lạ. Đừng tốn công với tôi." 

Cậu nam sinh hơi chột dạ nhưng cũng biết dừng lại đúng lúc, vội giấu điện thoại đi: 

"Được, không thêm thì thôi. Vậy để anh mời em một ly đồ uống, thế này thì được chứ?" 

Bạch Tuế An định từ chối thì Lý Oanh Nhiễm đang nằm gọn trong lòng Tống Trăn Hàng bỗng lên tiếng, cười khúc khích: 

"An An, cho anh ấy một cơ hội đi mà. Uống chút đồ uống thôi, có gì to tát đâu. Dù sao chúng ta cũng đang uống mà, ai trả tiền chẳng giống nhau?" 

Lý Oanh Nhiễm nói một tràng dài như thể ra sức thuyết phục. Bạch Tuế An không kịp phản bác, còn nam sinh kia đã nhanh chân đi tới quầy bar, bắt đầu thương lượng gì đó với nhân viên. 

Không lâu sau, anh ta vừa lòng gật đầu, rồi đích thân bắt tay vào pha chế. Trong không gian âm nhạc nhẹ nhàng, những động tác pha chế được cậu ta cố ý làm chậm, khoe mẽ đầy điệu nghệ. Quả nhiên, không ít ánh mắt xung quanh bị thu hút. 

Lý Oanh Nhiễm mỉm cười tán thưởng: 

"Giỏi ghê, anh ta còn biết pha chế rượu nữa!" 

Tống Trăn Hàng nghe vậy, ánh mắt thoáng trở nên mơ hồ khi nhìn bạn cùng phòng. 

Không lâu sau, nam sinh bưng một ly cocktail màu xanh nhạt tới trước mặt Bạch Tuế An, đưa ra với vẻ đắc ý: 

"An An, em thử cái này xem." 

Bạch Tuế An không muốn nhận, liền từ chối thẳng: 

"Tôi không uống rượu." 

"Không sao mà, anh cho rất ít cồn thôi, coi như nước trái cây ấy, đừng từ chối mà." 

Liễu Tương nãy giờ quan sát với vẻ tò mò, dường như có chút hứng thú với nam sinh này. Cô liếc mắt vài lần, cuối cùng không nhịn được chen vào: 

"An An, không uống cũng phí lắm. Đây là tâm ý của học trưởng đó!" 

Bạch Tuế An mất kiên nhẫn, quay sang lạnh lùng nói: 

"Nếu sợ phí thì cậu uống đi, cứ nhắm vào tôi làm gì?" 

Liễu Tương bị câu nói làm nghẹn họng. May mắn là một người bên cạnh nhanh chóng đưa cho cô một miếng dưa hấu. Cô chẳng thèm nhìn mà trực tiếp cầm lấy từ tay nam sinh rồi bỏ vào miệng.

Chương trước Chương tiếp
Loading...