[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN
CHƯƠNG 116
ThửNgụy Ngôn sững sờ một lát, khẽ nhíu mày: "Là con nhà ai?" Ngụy Thanh Chu không biết có nên nói hay không, liền im lặng. Ngụy Ngôn hiểu tính con gái, bà thở dài: "Dù sao mẹ cũng phải biết đó là ai, hiểu rõ gia cảnh của người ta, cũng phải biết tính cách của đứa bé kia thế nào. Nếu sau này con gả đi mà chịu ấm ức, mẹ làm sao có thể yên tâm được?" Nghe vậy, trong lòng Ngụy Thanh Chu có chút khó chịu. Nàng đau lòng giữ chặt tay áo mẹ, nghĩ một lát rồi tìm đại một cái cớ: "Mẹ đừng lo, người ta còn chưa biết đâu..." Ngụy Ngôn quay đầu lại, thấy con gái ngồi co ro trên ghế sofa, rầu rĩ gục đầu lên đầu gối mà thở dài: "Mẹ, con không muốn giấu mẹ. Con đã thích nàng rất lâu rồi. Nhưng mà... con không dám nói. Mẹ ơi, người con thích là một cô gái, mẹ có thất vọng về con không?" Ngụy Thanh Chu cúi đầu, không dám nhìn biểu cảm của mẹ. Đến lúc thực sự phải đối diện với mẹ và mong bà thấu hiểu, nàng vẫn cảm thấy căng thẳng. Thật lâu sau, nàng mới cảm nhận được bàn tay mẹ nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu mình. Ngụy Thanh Chu giật mình ngẩng đầu lên, lại thấy trên mặt Ngụy Ngôn hiện lên một nụ cười bất đắc dĩ. "Đứa ngốc này... Cả đời này mẹ đã chọn sai người, nếu không có dì Phương và chú Mạnh giúp đỡ, hai mẹ con ta cũng chẳng thể có cuộc sống như bây giờ. Mẹ đã hiểu ra rồi, đời người chẳng qua cũng chỉ mấy chục năm, đến được thế gian này một chuyến thì đừng tự trói buộc mình. Cuộc sống là của chính con, chỉ cần tìm một người con thấy thuận mắt, biết quan tâm, vậy là đủ rồi." Ngụy Thanh Chu chớp mắt, nước mắt rưng rưng, lập tức ôm chầm lấy mẹ: "... Mẹ, cảm ơn mẹ đã thấu hiểu con." Ngụy Ngôn vỗ nhẹ lưng con gái, vuốt ve gương mặt nàng, giống như khi còn bé vẫn thường dỗ dành nàng, nhẹ nhàng đung đưa. Hai mẹ con tận hưởng khoảnh khắc ấm áp hiếm có. Một lúc lâu sau, Ngụy Ngôn không nhịn được lại hỏi: "Là con nhà ai thế? Mẹ có quen không?" Ngụy Thanh Chu vừa nghĩ đến cái tên kia liền cảm thấy tim đập rộn ràng, khóe môi không kìm được mà cong lên, nhỏ giọng đáp: "Là Mạnh Lưu Cảnh." Lời vừa dứt, Ngụy Ngôn sững sờ. Bà lập tức nâng con gái dậy, vẻ mặt kinh ngạc: "Tiểu Cảnh sao? Nhưng... con bé có đồng ý không?" Nếu là người khác thì còn dễ nói, với điều kiện của con gái mình, chắc chắn không quá khó khăn. Nhưng Mạnh Lưu Cảnh lại là đứa trẻ được gia đình nuôi dạy vô cùng tốt, bản thân nàng cũng rất xuất sắc, dù xét ở phương diện nào cũng không hề thua kém con gái bà. Suy nghĩ hồi lâu, Ngụy Ngôn lại nhớ đến Phương Kính Du và Mạnh Từ, không khỏi thở dài: "Haiz... Không biết ba mẹ con bé nghĩ thế nào. Ngày mai trong bữa cơm, mẹ sẽ hỏi thử. Nếu họ cũng đồng ý, thì đó mới là chuyện tốt." Ngụy Thanh Chu nghe vậy cũng bắt đầu lo lắng. Ngụy Ngôn đứng dậy, tắt TV rồi chuẩn bị về phòng: "Mẹ đi suy nghĩ xem nên nói thế nào, con cũng ngủ sớm đi nhé."..........Trưa hôm sau, Ngụy Thanh Chu mang theo một chiếc rương nhỏ, có chút mơ hồ mà đến nhà họ Mạnh. Mạnh Từ thấy nàng, vô cùng thân thiết, chủ động buông tờ báo xuống: "Tiểu Chu tới rồi? Đúng lúc giờ ăn, mau vào ngồi đi." Sau đó, ông quay sang nói với dì Trương: "Dì Trương, Tiểu Chu đến rồi, hầm cho con bé món cá mà nó thích nhé." Phương Kính Du cũng nghe thấy giọng nói, liền gác điện thoại sang một bên, vui vẻ gọi: "Tiểu Chu ~ Mau tới đây! Hôm qua sao không đến cùng? Ai đưa con tới đấy? Có phải Lưu Cảnh đi đón không? Tối nay bảo mẹ con qua đây luôn, chúng ta cùng ăn cơm." Sự chào đón và nhiệt tình như mọi khi, Ngụy Thanh Chu đã sớm quen thuộc, nhưng vẫn cảm thấy thật ấm áp. Nàng đặt chiếc rương nhỏ xuống bên chân, tay còn lại cầm một túi quà, đặt lên bàn: "A di, đây là mặt nạ con mua cho dì, còn có rượu cho thúc thúc. Loại mặt nạ này con đã dùng rồi, hiệu quả rất tốt, dì thử xem nhé." Phương Kính Du thích thú nhận lấy mặt nạ, đặt bên cạnh, rồi ôm nàng vô cùng thân thiết: "Ai da, vẫn là Tiểu Chu của chúng ta hiểu chuyện nhất! Lưu Cảnh về nhà chẳng mang gì cho dì, tối qua còn làm dì tức muốn chết! Con xem quầng thâm mắt dì này!" Ngụy Thanh Chu cười theo, hỏi: "Cậu ấy làm gì khiến dì giận ạ?" Phương Kính Du cau mày: "Tối qua đột nhiên nói thích một người, làm dì và ba con bé trằn trọc cả đêm, không ngủ được. Còn bảo hôm nay người đó sẽ đến nhà chơi! Dì muốn xem thử tên tiểu tử kia có đủ tiêu chuẩn của ba con bé không! Nếu không đạt, dì lập tức đá cậu ta ra ngoài!" Ngụy Thanh Chu nghe xong, cảm thấy căng thẳng hơn bao giờ hết. Nàng nghe tiếng bước chân quen thuộc, liền vội vàng quay đầu lại, chu môi nhìn Mạnh Lưu Cảnh đầy tủi thân, như thể đang trách nàng vì đã lừa mình đến đây. Mạnh Lưu Cảnh ho nhẹ một tiếng, ngồi xuống bên cạnh nàng, kéo sát lại gần. Phương Kính Du vừa thấy con gái liền hừ lạnh, kéo Ngụy Thanh Chu vào lòng, ôm chặt: "Người kia khi nào tới? Làm mẹ và ba con đợi lâu như vậy, có phải thấy mình giỏi lắm không?" Bị ôm chặt, Ngụy Thanh Chu nhắm mắt, thầm trách mình đến trễ. Mạnh Lưu Cảnh gãi đầu, lẩm bẩm: "Tiêu chuẩn cao như vậy, không biết có ai có thể đạt được đây..." Nàng cố tình nói nhỏ giọng, tỏ vẻ bất mãn. Mạnh Từ đặt báo xuống, nghiêm túc nói: "Cao? Trước mặt con đây chẳng phải có một người đủ tiêu chuẩn sao? Có gì mà cao? Sao Tiểu Ngụy đạt được yêu cầu của ba mà người khác lại không? Đừng kiếm cớ!" Bị điểm danh khen ngợi, Ngụy Thanh Chu căng thẳng nhưng cũng cảm thấy đỡ lo hơn một chút. Mạnh Lưu Cảnh thuận thế nói: "Thế thì con không thể tìm rồi... Dù cho Ngụy Thanh Chu có thể chấp nhận con, ba mẹ có thể chấp nhận chúng con không?" Phương Kính Du lập tức cắt ngang: "Sao lại không thể? Tiểu Chu là đứa trẻ ngoan, mẹ đã sớm muốn có con bé làm con gái rồi! Người ưu tú như vậy mà con còn chê, thật không hiểu mắt con mọc ở đâu nữa!" Mạnh Từ thở dài: "Hôm nay người kia nếu không bằng Tiểu Chu, con bảo hắn tốt nhất đừng đến nữa!" Ông tức giận đến mức run cả tờ báo, không muốn nói thêm gì. Mạnh Lưu Cảnh không nhịn được cười, kéo chiếc rương nhỏ của Ngụy Thanh Chu lại mở ra. Bên trong là những huy chương và giấy chứng nhận thành tích. "Hoắc~" Nàng nhỏ giọng kinh ngạc, sau đó bày hết tất cả ra bàn. "Kia, ba mẹ kiểm tra đi, xem tiêu chuẩn có quá cao không?" Nói xong, nàng liền kéo Ngụy Thanh Chu sát lại, hai người vai kề vai ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ. Ngụy Thanh Chu căng thẳng vô cùng, nắm chặt tay, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Bất ngờ bị xoay ngược tình thế, hai vợ chồng già nhất thời hoảng hốt. Phương Kính Du nhìn hai đứa trẻ đang ngồi ngay ngắn, lại nhìn cái rương to tướng, rồi quay sang nhìn chồng mình. Mạnh Từ buông tờ báo xuống, liếc mắt qua chiếc rương lớn đặt ngay giữa nhà, ánh mắt phức tạp, trầm giọng hỏi: "Con thích Tiểu Chu?" Ánh mắt ông sắc bén, giọng điệu không lộ ra vui buồn, khiến Mạnh Lưu Cảnh không khỏi căng thẳng. Ngụy Thanh Chu hít sâu một hơi, nắm chặt tay Mạnh Lưu Cảnh, đứng dậy đối diện với Mạnh Từ: "Không phải đâu, thúc thúc, là con thích cậu ấy trước, là con theo đuổi cậu ấy. Mọi chuyện diễn ra đến giờ đều chưa có sự đồng ý của hai bác, con thành thật xin lỗi. Nhưng con tin rằng sau này con có đủ năng lực để giữ vững cuộc sống hiện tại của cậu ấy. Con nhất định sẽ trân trọng cậu ấy, mong hai bác đừng phản đối." Nói xong, cô cúi người thật sâu. Mạnh Lưu Cảnh cũng vội đứng dậy, nghiêm túc nói: "Ba, mẹ, bọn con không phải chỉ đùa giỡn, cũng không phải bốc đồng. Bọn con đã suy nghĩ rất kỹ mới cẩn thận đưa ra quyết định này." Nhìn hai đứa trẻ nghiêm túc đứng trước mặt mình, Mạnh Từ chỉ khẽ phất tay, lại cúi đầu đọc tiếp tờ báo, không bày tỏ thái độ gì. Phương Kính Du thì lại nhăn mặt, giọng trách móc: "Hai đứa định cứ thế mà qua mặt bọn ta à? Giờ đột nhiên thông báo là có ý gì? Không đồng ý cũng phải đồng ý chắc?" Mạnh Lưu Cảnh giữ chặt tay bà, dịu giọng nói: "Mẹ, đây không chỉ là chuyện của bọn con, mà còn là chuyện của cả hai nhà. Không ai ép buộc ai cả. Con quyết định nói với ba mẹ cũng vì muốn đường đường chính chính cho Thanh Chu một danh phận. Cậu ấy thích con lâu như vậy rồi, đã chịu đủ ấm ức. Con muốn là người chủ động mang lại cảm giác an toàn cho cậu ấy. Còn về phần ba mẹ, con cũng muốn ba mẹ nhìn thấy lựa chọn của con. Cậu ấy có thể không phải người hoàn hảo theo tiêu chuẩn thông thường, nhưng đối với con, cậu ấy là người giỏi nhất, tốt nhất mà con từng gặp." Mạnh Lưu Cảnh hít một hơi sâu, ánh mắt kiên định: "Ba, mẹ, con thực sự mong ba mẹ có thể chấp nhận bọn con. Bọn con sẽ sống thật tốt, chứng minh rằng hôm nay không phải chỉ là lời nói suông. Xin hãy cho bọn con một cơ hội." Hai người đồng thời cúi người thật sâu. Phương Kính Du nhìn con gái, cuối cùng không giữ nổi nét mặt nghiêm nghị nữa. Bà thở dài, kéo Ngụy Thanh Chu ngồi xuống bên cạnh mình. Giọng bà có chút tiếc nuối: "Haiz, con nói xem, bao nhiêu người không chọn, lại cứ phải chọn cái con khỉ nghịch ngợm này. Sau này mẹ phải lo nhiều chuyện rồi đây." Ngụy Thanh Chu hơi sững sờ, theo bản năng quay sang nhìn Mạnh Lưu Cảnh. Ai ngờ cô nàng cũng đang đờ người. Phương Kính Du tiếp tục nói: "Chuyện này, ta với Mạnh thúc thúc con sẽ không phản đối. Quan trọng vẫn là phải bàn bạc với mẹ con trước. Tối nay gọi Ngụy tỷ tới đây, cả nhà ăn một bữa cơm đi." — Đây là đồng ý rồi! Mạnh Lưu Cảnh lập tức vui mừng ra mặt, quay sang nhìn Mạnh Từ: "Thật sao?! Ba!" Mạnh Từ nhanh chóng giơ tờ báo lên che khuất khuôn mặt, hừ nhẹ một tiếng. —— Nói thế nào nhỉ, Ngụy Thanh Chu vốn dĩ đã là người mà bọn họ xem trọng từ lâu rồi. Trưởng thành, chín chắn, hiểu chuyện, năng lực xuất sắc, thành tích tốt, ngoại hình không có gì để chê, lại còn chu đáo, biết quan tâm người khác. Mạnh Từ đã gặp qua không biết bao nhiêu người, ông nhìn ra được sự thông minh và chân thành của Ngụy Thanh Chu. Gia đình họ không thiếu thốn thứ gì, nên khi nói đến hôn sự của con cái, điều quan trọng nhất vẫn là tìm được người thực sự phù hợp.---Buổi tối, Ngụy Ngôn dẫn theo trái cây giao cho dì Trương, bị Phương Kính Du nhiệt tình kéo đến phòng khách."Ngụy tỷ, chị đến rồi, tôi có chuyện muốn nói với chị!"Ngụy Ngôn bị Phương Kính Du lôi kéo một cách thần bí, cười hỏi: "Chuyện gì mà thần bí vậy?"Phương Kính Du ngồi vào bên cạnh bàn: "Dạo gần đây tôi buồn phiền lắm, chị xem, Mạnh Lưu Cảnh cũng lớn rồi, ba con bé cùng tôi đều nghĩ nên giới thiệu hôn nhân cho nó trước xem sao, nhưng mà lại không biết chọn kiểu người nào là tốt."Ngụy Ngôn sửng sốt: "Tôi chưa từng thấy ai mà bà quen biết nhiều như vậy."Nói xong, bà theo bản năng liếc nhìn về phía con gái mình đang ngồi trên sofa —— biết làm sao bây giờ, con gái còn đang thầm thương người ta, mà người ta đã bắt đầu chuẩn bị tìm rể rồi!Nguỵ Ngôn có chút sốt ruột mà nhìn Phương Kính Du lấy ra một đống lớn ảnh chụp, chẳng có gì hỗ trợ để nhìn ra được tâm tư.Phương Kính Du quan sát thấy biểu tình của bà, nhìn ra bà đang lo lắng, nhưng không biết lo lắng điều gì.Vì vậy, kéo dài một lúc khiến Nguỵ Ngôn mệt mỏi, Phương Kính Du dứt khoát đẩy đống ảnh chụp ra: "Ngụy tỷ, thật ra những cái này tôi đều không thích, Mạnh Lưu Cảnh con bé thích... kiểu người gì!"Phương Kính Du để lại chút đường sống: "Tôi chỉ muốn bà cùng tôi nhìn thử được không.""Có tiêu chuẩn gì không?" Ngụy Ngôn nhíu mày lại, "Vậy, Tiểu Cảnh thích kiểu người gì?"Phương Kính Du tỏ vẻ khó xử: "Con bé thích con gái."Ngụy Ngôn nhẹ nhàng thở ra: "Cụ thể là kiểu con gái nào?"---Phương Kính Du: "Học giỏi, hiểu chuyện, có khí chất, biết ăn mặc, lại còn biết làm người, khiến người ta thương yêu..."Phương Kính Du càng khen càng nhiều, thực sự là hình ảnh của Ngụy Thanh Chu trong lòng bà quá hoàn hảo, khen một hồi lâu mới nhận ra mình đã nói lạc đề, vội vàng xấu hổ rút lại."Dù sao thì đại khái là vậy thôi."Ngụy Ngôn nghe vậy, vừa nghe vừa so sánh với con gái mình. Con gái bà đâu có kém gì, có thể áp dụng hết những tiêu chuẩn này vào ngay!Hai người thì ngồi đếm trên đầu ngón tay, một người tính toán, một người cũng tính toán. Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu, Mạnh Tuần Triệt ngồi trên sô pha, từ sau quầy pha lê nhìn lén."Em nói mẹ đang làm gì vậy?" Mạnh Tuần Triệt hỏi.Mạnh Lưu Cảnh lắc đầu: "Cảm giác như đang làm chuyện gì giống như chơi trò chơi vậy."Ngụy Thanh Chu cảm thấy dường như họ đã có sự đồng thuận, nhưng lại không nghe rõ họ nói gì, nên có chút sốt ruột.Mạnh Từ vẫn giữ tờ báo sáng nay trong tay, lâu lâu lại xem một trang, lâu lâu lại chắn mặt, tay cầm tờ báo vẫn chưa xem hết tiêu đề.Bên kia, Ngụy Ngôn liếc nhìn một lần rồi hỏi: "Vậy... bà đã chọn ai chưa?"Phương Kính Du nhìn Ngụy Ngôn rồi gật đầu: "Ngụy tỷ, chị có ai muốn giới thiệu không?"Hai người đều nhìn nhau, trong mắt có chút hy vọng, rồi tĩnh lặng vài giây, gần như đồng thời hỏi:"Vậy sao bà không thử xem Thanh Chu thế nào?""Chị, nếu không thì cho Tiểu Chu và Lưu Cảnh một cơ hội được không?"Hai người đều ngẩn ra một lúc rồi lập tức cười phá lên.Phương Kính Du vội vàng bỏ đống ảnh minh tinh vào túi nhựa, căn bản là chưa xem qua nhiều lần, kéo tay Ngụy Ngôn, vừa cười vừa đi ra ngoài."Ai nha, tôi đã nói là chúng ta phải nghĩ đến chuyện này cùng nhau mà!""Đúng vậy, đúng vậy, tôi lo lắng quá, sợ hai người không đồng ý.""Ai nha, lời này của chị, lão Mạnh và tôi đã bàn từ lâu rồi, giữa trưa còn chưa ăn cơm, chỉ sợ chị không đồng ý với cái con khỉ quậy này!""Sao lại thế! Tiểu Chu thật thà, ít nói quá! Tiểu cảnh mà ở cùng, con bé chắc chắn sẽ vui lắm!""Vậy mà con bé còn không biết xấu hổ sao? Không được phép nghịch ngợm đâu!""......"