[BHTT - EDIT] MẠNH LƯU CẢNH - BỐN MÙA BÌNH AN

CHƯƠNG 115



M, nếu con có la chn ca riêng mình thì sao?

Treo điện thoại xong, Lưu Húc Hà vẫn cảm thấy bất an: 

"Cô ấy có vẻ rất gấp, nhất định phải lập tức đến tìm tớ." 

Mạnh Lưu Cảnh trấn an hắn: 

"Không có chuyện gì là không thể giải quyết, cậu đừng nghĩ nhiều quá. Biết đâu lại là chuyện tốt thì sao? Hai bọn tớ lên trước, nếu lát nữa có chuyện gì, cứ gọi cho tớ." 

Nghe vậy, trong lòng Lưu Húc Hà kiên định hơn một chút, gật đầu: 

"Được, nếu có gì tớ sẽ tìm hai cậu." 

Hắn nhìn Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu đi lên lầu trước, sau đó không bao lâu liền thấy Lục Khương xuống khỏi xe taxi, thở hổn hển chạy về phía cậu. 

Nhìn cô như vậy, Lưu Húc Hà không đành lòng, nhịn không được mà cũng bước nhanh về phía cô, cuối cùng đưa tay đỡ lấy: 

"Sao thế? Có chuyện gì gấp vậy?" 

Lục Khương thở dốc, trên điện thoại vẫn là đoạn tin nhắn mà cô liên tục xem lại suốt quãng đường đến đây. Đó là tin nhắn mà Lưu Húc Hà đã gửi từ vài tháng trước: 

[Tôi không biết liệu lần này có thể nắm chắc cơ hội hay không. Lục Khương, nếu chị chưa vội yêu đương, có thể chờ tôi không? Nếu chị đã sốt ruột rồi, có thể nhìn tôi một chút không?]

Lục Khương cố gắng điều hòa nhịp thở, đưa điện thoại đến trước mặt cậu. Nhìn thấy tin nhắn quen thuộc, mặt Lưu Húc Hà lập tức đỏ bừng. Cô nắm chặt cánh tay cậu, nghiêm túc hỏi: 

"Chuyện này... còn tính không?" 

Lưu Húc Hà vốn nghĩ rằng tài khoản QQ kia chỉ là nơi để bản thân tự nói với chính mình, không ngờ Lục Khương lại đột nhiên đăng nhập, thậm chí còn chạy đến trước mặt mình với bằng chứng trong tay. 

Cậu ta không thể trốn tránh nữa, chỉ có thể thừa nhận: 

"Là tôi gửi." 

Lục Khương sốt ruột, cau mày truy hỏi: 

"Chị hỏi em, bây giờ vẫn còn tính không?" 

Lưu Húc Hà sững sờ trong chốc lát, sau đó liên tục gật đầu, từ gượng gạo đến mạnh mẽ dứt khoát: 

"Tính! Tính, tính chứ!" 

Lục Khương lập tức thở phào nhẹ nhõm, sự căng thẳng trên gương mặt dần tan biến, hốc mắt cô cũng đã ươn ướt. Nhìn vào đôi mắt trong veo của Lưu Húc Hà, cô không nhịn được mà nín khóc mỉm cười. 

"Em thích chị." Cô không phải hỏi, mà là khẳng định. 

Lưu Húc Hà mạnh mẽ gật đầu: 

"Tôi thích chị!" 

Cuối cùng, trái tim Lục Khương cũng được đặt xuống một chỗ thật vững vàng. Cô nhón chân ôm lấy cổ Lưu Húc Hà, chủ động hôn lên. 

Lưu Húc Hà như thể bị sét đánh trúng, đầu óc nhất thời trống rỗng. Nhưng chỉ một giây sau, cậu lập tức siết chặt vòng tay, đáp lại nụ hôn của cô. 

Mấy năm nhung nhớ, cuối cùng cũng được đáp lại. 

Sau nụ hôn, Lục Khương khẽ cười nhìn hắn: 

"Chị cũng thích em." 

Lưu Húc Hà khóc còn dữ hơn cô, vừa lau nước mắt vừa gật đầu liên tục: 

"Vậy chúng ta ở bên nhau đi! Chị làm bạn gái tôi! Cùng nhau về nhà, cùng nhau nói với ba mẹ!" 

Hai người ôm lấy nhau. Bao nhiêu năm bỏ lỡ, cuối cùng cũng có hồi đáp.

Mạnh Lưu Cảnh nhìn hai người đang ôm nhau, vui mừng nở nụ cười: 

"Nhìn xem, Ha Hả cũng không phải đơn phương tình nguyện. Cuối cùng cậu ấy cũng ở bên Lục Khương tỷ rồi." 

Ngụy Thanh Chu khẽ dựa vào cô, nhẹ giọng nói: 

"Giống như chúng ta vậy." 

Mạnh Lưu Cảnh cười khẽ, hoàn hồn nhìn nàng: 

"Ừ, giống như chúng ta vậy." 

--- 

Kỳ nghỉ đông trôi qua hơn một nửa, quãng thời gian đại học của bọn họ cũng chỉ còn lại nửa năm. 

Mạnh Lưu Cảnh và Ngụy Thanh Chu sớm trở về Dung Thành. Sau khi đưa Ngụy Thanh Chu về nhà, Mạnh Lưu Cảnh liền xoay người đi đến một nơi khác. 

Cô đưa ra giấy tờ đặt hàng, nhân viên quầy liền lấy chiếc vòng cổ đã được đặt trước đưa lên mặt bàn: 

"Đây là món đồ cô đã đặt trước." 

Mạnh Lưu Cảnh mở hộp ra xem qua, vừa ý nhận lấy rồi đi thẳng đến khu nghỉ dưỡng của Mạnh Tuần Triệt. 

Khi cô đến nơi, Mạnh Tuần Triệt đang nằm trên ghế dài, ôm một quyển sách đọc. Những năm qua, khí chất của hắn ngày càng trầm ổn. Từ xa nhìn lại, dù ở bất kỳ góc độ nào, hắn cũng đều tỏa ra vẻ thanh tao nhã nhặn. 

"Anh." Cô gọi. 

Mạnh Tuần Triệt hơi bất ngờ, đặt sách xuống: 

"Sớm vậy sao? Anh tưởng em chiều mới đến, chẳng phải vừa mới trở về à?" 

Hắn rót cho cô một tách trà, những lá trà theo dòng nước trôi nổi lên bề mặt. Mạnh Lưu Cảnh ngồi đối diện hắn, khác hẳn vẻ lười biếng tùy ý thường ngày, lần này cô trông rất nghiêm túc. 

Mạnh Tuần Triệt hơi sững người, sau đó cười hỏi: 

"Sao thế? Có phải em cảm thấy kỳ nghỉ hè lần này quá dài, nên tính giúp anh chia sẻ công việc không?" 

Mạnh Lưu Cảnh lắc đầu: 

"Không phải. Hôm nay em đến tìm anh là vì muốn nói với anh rằng em thích một người." 

Nghe vậy, ánh mắt Mạnh Tuần Triệt khẽ trầm xuống, ngay cả trà cũng không uống nổi nữa, đặt ly xuống bàn. 

"Ồ? Đưa ảnh cho anh xem, là bạn cùng lớp sao? Tên gì?" 

Mạnh Lưu Cảnh hít sâu, dứt khoát nói: 

"Ngụy Thanh Chu." 

Mạnh Tuần Triệt ngẩn ra, có chút chưa kịp phản ứng: 

"Hả? Tiểu Chu thì sao?" 

Mạnh Lưu Cảnh lặp lại, từng chữ rõ ràng: 

"Em nói, em thích Ngụy Thanh Chu." 

Mạnh Tuần Triệt im lặng thật lâu, bầu không khí có chút căng thẳng. Hắn lại cầm lấy tách trà, nhấp một ngụm rồi mới chậm rãi nói: 

"Rồi sao nữa? Em định theo đuổi thế nào? Tiểu Chu không phải kiểu người dễ theo đuổi, hơn nữa, hai đứa đều là con gái, liệu cô ấy có thể tiếp nhận không?" 

Mạnh Lưu Cảnh hơi bất ngờ, điều đầu tiên mà hắn suy nghĩ lại là vấn đề này sao? 

Cô đã sớm nghĩ kỹ rồi, cô muốn thẳng thắn với gia đình, cũng muốn tranh thủ sự đồng ý của Ngụy Ngôn. 

Vì vậy, bước đầu tiên trong kế hoạch của cô chính là thuyết phục Mạnh Tuần Triệt. Nếu hắn đồng ý, ít nhất cô sẽ có thêm một người ủng hộ khi nói chuyện với ba mẹ. 

Nhưng cô không ngờ rằng, Mạnh Tuần Triệt chẳng những không phản đối mà còn lo lắng liệu cô có bị từ chối hay không?

Áp lực trong lòng tức khắc vơi đi không ít, Mạnh Lưu Cảnh thẳng thắn nói: 

"Tụi em đã ở bên nhau rồi. Em muốn nói với ba mẹ một chút, nhưng sợ không thành công, nên trước tiên nói với anh. Đến lúc đó, nếu họ phản đối, anh giúp em nói vài lời hay nhé." 

Mạnh Tuần Triệt kinh ngạc nhìn cô: 

"Đã ở bên nhau rồi? Tiểu Chu thật sự đồng ý với em?" 

Mạnh Lưu Cảnh: ... 

"Em... em ngoài hơi cứng nhắc ra thì còn có chỗ nào không tốt chứ? Anh xem thường em đến vậy sao?" 

Mạnh Tuần Triệt bật cười, cắt ngang lời cô: 

"Không phải, không phải, anh không có ý đó. Chỉ là cảm thấy quá bất ngờ thôi." 

Mạnh Lưu Cảnh trợn mắt, yên tâm uống trà. 

Mạnh Tuần Triệt hỏi: 

"Vậy em định khi nào nói với ba mẹ?" 

"Tối nay." 

Nghe vậy, Mạnh Tuần Triệt suy nghĩ một lát rồi nói: 

"Vậy đến lúc đó em cứ phối hợp với anh, anh có một ý tưởng." 

Mạnh Lưu Cảnh nghi hoặc nhìn hắn: 

"Em còn tưởng anh sẽ phản đối đấy. Thậm chí đã nghĩ sẵn phải thuyết phục anh thế nào rồi." 

Mạnh Tuần Triệt trầm ngâm giây lát rồi đáp: 

"Thật ra thì anh cũng hơi bất ngờ, nhưng anh biết cả hai đứa đều là người chín chắn, suy nghĩ thấu đáo. Nếu hai đứa đã đưa ra quyết định, mà anh lại xen vào, chẳng những làm ảnh hưởng đến tình cảm giữa chúng ta mà còn khiến hai đứa bị tổn thương." 

Hắn nhìn cô, chậm rãi nói: 

"Hơn nữa, xét về điều kiện của cả hai, em và Tiểu Chu thật sự rất xứng đôi." 

--- 

Buổi tối, cả nhà quây quần bên bàn ăn. Sau khi trò chuyện về những chuyện lớn trong công ty, Mạnh Tuần Triệt ho nhẹ một tiếng rồi lên tiếng: 

"Tiểu Cảnh có người thích rồi." 

Vừa dứt lời, tiếng bát đũa va chạm lập tức ngừng bặt. 

Mạnh Từ lau khóe miệng, tuy bề ngoài cố giữ vẻ điềm tĩnh, nhưng hàng lông mày lại khẽ nhíu lại. 

"Ai?" 

Mạnh Tuần Triệt thay cô trả lời: 

"Con đã gặp rồi, cảm thấy cũng không tệ, nhưng không biết ba mẹ nghĩ thế nào." 

Phương Kính Du nhìn hắn, thấy hắn thong dong như vậy, mà nhân vật chính lại chẳng nói gì, liền đoán ra hai anh em này đã bàn bạc với nhau trước. Chắc chắn là vì sợ ba mẹ không đồng ý nên mới thăm dò phản ứng trước! 

"Bớt vòng vo!" Phương Kính Du buông đũa xuống, "Để ta xem là ai?" 

Mạnh Tuần Triệt hỏi ngược lại: 

"Ba mẹ cảm thấy người thế nào mới có thể ở bên Tiểu Cảnh?" 

Phương Kính Du giơ tay lên, đếm từng điều: 

"Ta nói trước, yêu cầu của ta không cao. Đầu tiên là thành tích phải tốt, có năng lực. Tiếp theo phải có trách nhiệm, tướng mạo cũng không được quá tệ. Gia thế chúng ta không nói đến, nhưng nếu là kẻ không chịu cố gắng, chỉ muốn dựa dẫm vào nhà ta thì không được!"

Phương Kính Du nói xong liền chọc chọc Mạnh Từ: 

"Ông bổ sung ngay đi." 

Mạnh Từ hiển nhiên đã có sẵn ý định nâng cao yêu cầu, liền bổ sung một cách vô cùng tỉ mỉ: 

"Thứ nhất, thành tích học tập phải đạt ít nhất 90 điểm trở lên ở tất cả các môn. Thứ hai, cần có ít nhất hai mươi giấy chứng nhận quán quân cấp tỉnh trở lên, không giới hạn lĩnh vực. Thứ ba, nhất định phải được bảo nghiên hoặc có thành tích học tập cao hơn." 

Ông buông tay trái xuống: 

"Đó là về mặt năng lực cá nhân, tiếp theo là phương diện đời sống." 

"Về mặt đời sống: Thứ nhất, phải có khả năng tự lập, trong thời gian học tập có thể kiếm được thu nhập cá nhân vượt mức mười vạn. Thứ hai, về diện mạo, phải khiến mẹ con có thể gật đầu chấp nhận. Thứ ba, về nhân phẩm và cách đối nhân xử thế, phải khiến ta hài lòng." 

Ông chỉnh lại gọng kính, chốt hạ: 

"Nếu đáp ứng được những điều kiện này, con có thể đưa người đó đến trước mặt chúng ta, lúc đó sẽ bàn bạc tiếp. Được rồi, ăn cơm thôi." 

Mạnh Lưu Cảnh nghẹn lời, quay sang nhìn Mạnh Tuần Triệt, người sau cũng chỉ có thể tỏ vẻ bất đắc dĩ. 

Phương Kính Du thấy hết mấy động tác nhỏ của hai anh em, liền cảnh cáo: 

"Mạnh Tuần Triệt, mẹ nói cho con biết, đừng có mà giúp Lưu Cảnh che giấu! Chuyện của con mẹ còn chưa nói đến đâu, bao nhiêu cô gái mẹ giới thiệu cho con, con đều từ chối hết!" 

Mạnh Tuần Triệt lập tức câm nín, ôm bát cơm, tập trung ăn nhanh. 

--- 

Sau bữa tối, nghĩ đến những điều kiện mà Mạnh Từ đặt ra, Mạnh Lưu Cảnh bật dậy trên giường, quay sang Ngụy Thanh Chu, yêu cầu cô gom tất cả giấy chứng nhận quán quân cấp tỉnh trở lên. 

Ngụy Thanh Chu tuy không hiểu gì nhưng vẫn ngoan ngoãn thu dọn lại toàn bộ. Mạnh Lưu Cảnh bảo cô đặt tất cả vào một chiếc rương nhỏ, đếm sơ qua cũng đã vượt quá hai mươi cái. 

Sau đó, cô lại gom hết bảng tổng kết thành tích các học kỳ, giao diện quản lý tài sản cá nhân và cả giấy chứng nhận bảo nghiên của Ngụy Thanh Chu. Tất cả đều đạt tiêu chuẩn, thậm chí còn dư dả. 

Cuối cùng, Mạnh Lưu Cảnh nói với Ngụy Thanh Chu: 

"Ngày mai mang theo tất cả đến nhà tớ một chuyến." 

Ngụy Thanh Chu còn đang thắc mắc thì Ngụy Ngôn gõ cửa. Cô vội thu lại điện thoại, đứng dậy ra mở cửa. 

"Tiểu Chu, dạo này mẹ hay thấy mấy thứ này, hai con thú nhỏ này con cầm đi, tặng Tiểu Mạnh một cái. Treo vào móc chìa khóa cũng vừa đẹp." 

Ngụy Ngôn đưa cho cô hai món đồ, một con khỉ nhỏ, một con dê con. 

Có lẽ do ngày thường mỗi lần gọi video với Ngụy Ngôn, Mạnh Lưu Cảnh đều thích trêu con dê bông mà Ngụy Thanh Chu ôm theo, nên mẹ cô tưởng rằng cô rất thích. 

Thực ra cô đúng là thích thật, liền vui vẻ nhận lấy, có phần bất ngờ: 

"Cảm ơn mẹ ~" 

Đóng cửa phòng ngủ lại, hai mẹ con cùng ngồi trong phòng khách xem TV. Trên màn hình đang chiếu một bộ phim mẹ chồng nàng dâu, bà mẹ chồng đang làm khó con dâu. 

Ngụy Ngôn vốn mềm lòng, không chịu nổi mấy cảnh này, nhưng lại không muốn chuyển kênh, bèn lấy tay che mắt một chút, cảm thán: 

"Con nói xem, con gái thời nay lấy chồng mà phải chịu ấm ức như vậy, cha mẹ ở nhà đau lòng biết bao nhiêu!" 

Nghe vậy, Ngụy Thanh Chu bắt đầu do dự không biết có nên nói thật chuyện giữa cô và Mạnh Lưu Cảnh hay không.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, nàng chỉ có một mình mẹ, hai mẹ con nương tựa lẫn nhau mà sống. Nhưng may mắn thay, mẹ nàng không chỉ là mẹ mà còn là người bạn tri kỷ, một người bạn tốt mà nàng có thể tâm sự mọi điều. Chưa từng có chuyện gì nàng giấu mẹ được. 

Thế nhưng, lần này lại là một chuyện quan trọng nhất. Nàng không biết liệu có nên nói ra hay không. 

"... Chu Chu?" Ngụy Ngôn gọi nàng, "Sao lại thất thần thế? Đang nghĩ gì vậy?" 

Ngụy Thanh Chu hoàn hồn, theo bản năng đáp: "Không nghĩ gì cả." 

Nhìn vẻ mặt nàng không được tự nhiên, Ngụy Ngôn nhìn sang màn hình TV, dứt khoát bấm nút tạm dừng rồi quay sang nhìn con gái: 

"Có chuyện gì muốn nói với mẹ phải không?" 

Ngụy Thanh Chu cứng người, thử thăm dò trước: 

"Mẹ, nếu như con cũng có sự lựa chọn của riêng mình thì sao?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...