[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm
Chương 79: Là món nợ cô vĩnh viễn không trả hết
Lâm Diệc Ngôn và Thẩm Thư Di quen nhau vào năm học lớp 11.Cân nhắc đến chuyên ngành sau này, khi phân ban Lâm Diệc Ngôn đã chọn ban xã hội.Đến lớp mới, việc đầu tiên là xếp chỗ ngồi. Lâm Diệc Ngôn không thích chủ động giao tiếp với người khác, các bạn học khác trong lớp đều đang tích cực tìm bạn ngồi cùng bàn, chỉ có cô lặng lẽ đi đến cuối phòng học, tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.Có mấy bạn nữ đến tìm cô để ngồi cùng bàn, nhưng nghe cô muốn ngồi ở dãy cuối cùng thì liền từ bỏ. Nguyên nhân không gì khác, mọi người đều không muốn ngồi ở dãy cuối, hàng ghế sau cách bảng đen quá xa, nhìn không rõ cũng nghe không rõ, không có lợi cho việc học.Theo nhận thức phổ biến của mọi người, những người bị xếp ngồi ở dãy ghế sau phần lớn đều là những học sinh không có chí tiến thủ, học lực kém. Lâm Diệc Ngôn không phải vậy. Thành tích học tập của cô rất tốt, chỉ là vì phát triển quá nhanh, chiều cao 1m7 mấy thậm chí còn cao hơn cả phần lớn các bạn nam trong lớp chưa phát triển hết, không ngồi ở hàng sau sẽ chắn tầm nhìn của nhiều người. Thay vì chờ giáo viên đến xếp cô xuống cuối, chi bằng cô tự chủ động tìm cho mình vị trí thích hợp. Dù sao cô cũng thích ngồi ở dãy cuối, vì hàng sau yên tĩnh.Mất cả tiết học cuối cùng các bạn học cũng xếp xong chỗ ngồi, đợi mọi người lần lượt ngồi vào chỗ, bên cạnh Lâm Diệc Ngôn vẫn trống không. Ban đầu cô nghĩ lớp học tổng số học sinh là số lẻ nên mới thiếu một chỗ, sau đó chủ nhiệm lớp vào giải thích rằng có một bạn nữ vì việc nhà nên đến muộn, phải đợi đến ngày mai khai giảng chính thức mới có thể đến trường.Bạn nữ chưa đến đó chính là Thẩm Thư Di.Lâm Diệc Ngôn vẫn còn nhớ rõ cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Thư Di, cô gái mặc một chiếc váy dài hoa nhí có vẻ mộc mạc, buộc tóc đuôi ngựa cao, đeo ba lô hai vai đi đến trước mặt cô, có chút ngại ngùng nói: "Bạn học, thầy giáo bảo tớ ngồi cùng bàn với cậu."Lâm Diệc Ngôn đang làm một bài kiểm tra tiếng Anh, nghe vậy ngẩng đầu lên, nhìn rõ mặt cô gái. Lông mày lá liễu cong cong, đôi mắt trong veo sáng ngời, khi nhìn người có chút e dè. Ngũ quan không tính là quá tinh xảo, nhưng dịu dàng thanh tú rất dễ nhìn, giọng nói nhỏ nhẹ mềm mại, vừa nhìn đã biết là một học sinh ngoan ngoãn, chăm chỉ.Thẩm Thư Di vóc dáng không cao, ngồi ở dãy sau không thích hợp, nhưng ai bảo cô đến muộn một ngày, các bạn học khác đều đã có bạn ngồi cùng bàn, cô cũng chỉ có thể ngồi cùng bàn với Lâm Diệc Ngôn.Ấn tượng đầu tiên của Lâm Diệc Ngôn về Thẩm Thư Di không sâu sắc, chỉ là ngẩng đầu lên nhìn sơ qua, gật đầu, khách khí lễ phép nói: "Chào cậu.""Chào cậu, tớ tên là Thẩm Thư Di." Thẩm Thư Di mỉm cười đưa tay ra.Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn dừng lại trên bàn tay phải chủ động đưa ra của cô ấy, dừng một chút rồi đưa tay nắm lấy. Lòng bàn tay chạm nhau chưa đến một giây, Lâm Diệc Ngôn cảm thấy tay cô ấy có chút thô ráp, hoàn toàn không tương xứng với làn da trắng mịn trên mặt cô ấy. Lâm Diệc Ngôn trong lòng có chút nghi hoặc, nhưng không hỏi gì.Sau này quen thuộc mới biết được, nguyên lai là bởi vì từ nhỏ vẽ tranh, tay phải Thẩm Thư Di mài ra một cái kén rất dày.Lâm Diệc Ngôn và Thẩm Thư Di cứ như vậy thành bạn cùng bàn, một người thanh lãnh nội liễm, một người văn tĩnh thẹn thùng, đều là những người không thích nói chuyện, đi học cả ngày, họ gần như không có giao tiếp. Mãi đến buổi chiều tan học, tiếng chuông vang lên, Thẩm Thư Di thấy Lâm Diệc Ngôn bắt đầu thu dọn cặp sách chuẩn bị rời đi, không nhịn được nhỏ giọng hỏi cô: "Buổi tối cậu không học thêm sao?"Lâm Diệc Ngôn vừa nhét đồ vào cặp vừa không ngẩng đầu lên nói: "Tớ đăng ký lớp học thêm buổi tối rồi."Thẩm Thư Di đột nhiên nắm lấy tay cô, giọng vì kích động mà hơi cao lên: "Sau khi tốt nghiệp cậu muốn đi nước ngoài?"Lâm Diệc Ngôn không lộ vẻ gì rút tay về, ngước mắt nhìn đôi mắt xinh đẹp lấp lánh của cô gái, nhàn nhạt "Ừ" một tiếng.Sau đó Thẩm Thư Di liền như uống thuốc kích thích, thao thao bất tuyệt nói: "Hay quá, tớ cũng muốn tốt nghiệp rồi đi nước ngoài! Tớ từ nhỏ đã thích vẽ, vừa lên cấp ba đã bắt đầu tìm hiểu các trường mỹ thuật ở nước ngoài, bố mẹ tớ cũng ủng hộ tớ đi du học, bất quá điểm yêu cầu của các trường tốt ở nước ngoài đều cao quá, học phí cũng đắt nữa, nếu có thể giành được học bổng toàn phần thì tốt rồi, nhưng tớ không tự tin lắm về thành tích của mình......"Lâm Diệc Ngôn nghe nói cô ấy cũng muốn đi nước ngoài thì rất bất ngờ, chỉ là đang vội, không thể không ngắt lời cô ấy: "Tớ phải đi học rồi, có gì ngày mai nói sau.""À." Thẩm Thư Di có chút ngượng ngùng lè lưỡi, nói: "Vậy cậu đi trước đi, tạm biệt."Vốn dĩ hai người không có gì để nói, nhưng vì chuyện đi nước ngoài mà có chủ đề chung.Thành tích học tập của Thẩm Thư Di không tốt bằng Lâm Diệc Ngôn, điều kiện kinh tế gia đình càng không bằng, nếu muốn giành được học bổng du học, cô ấy phải nỗ lực hơn Lâm Diệc Ngôn rất nhiều. Nhưng chỉ nỗ lực thôi chưa đủ, về việc chuẩn bị trước khi đi du học, sau này làm hồ sơ vào trường như thế nào, đăng ký ra sao...... Những điều này liên quan đến chuyên ngành cô ấy đều không rõ, muốn hỏi Lâm Diệc Ngôn, lại lo lắng Lâm Diệc Ngôn ngại cô ấy nhiều việc phiền phức, mỗi lần chỉ có thể nói bóng gió dò hỏi một vài thông tin.Lâm Diệc Ngôn vẻ ngoài nhìn lạnh lùng, nhưng nội tâm không phải là người lạnh nhạt, sau nhiều lần giao tiếp, cô phát hiện thái độ của Thẩm Thư Di đối với chuyện du học rất nghiêm túc, không giống như là quyết định bốc đồng. Cô tuy rằng chưa bao giờ chủ động, nhưng mỗi khi Thẩm Thư Di khiêm tốn thỉnh giáo, đều biết gì nói hết.Nhưng dù sao vẫn còn phải lo việc học ở cấp ba, đôi khi không có nhiều thời gian giải đáp thắc mắc cho Thẩm Thư Di, Lâm Diệc Ngôn dứt khoát đưa cho đối phương những ghi chép học tập và bài tập thầy cô giao từ lớp học thêm của mình. Thẩm Thư Di càng thêm cảm kích cô, ngày hôm sau liền mang bữa sáng cho cô.Lâm Diệc Ngôn không ăn sáng, vì mỗi ngày phải học rất nhiều thứ, cô ngủ muộn, dậy sớm, căn bản không có thời gian. Cô không quen nhận lòng tốt của người khác, hơn nữa theo cô thấy những giúp đỡ của mình đối với Thẩm Thư Di chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức gì. Nhưng Thẩm Thư Di lại rất kiên trì, mỗi ngày thay đổi món ngon mang cho cô.Có lẽ chính là từ lúc đó, Lâm Diệc Ngôn có chút nhìn nhận khác về cô gái văn tĩnh này.Thật ra Lâm Diệc Ngôn rất sớm đã rõ ràng xu hướng giới tính của mình, cô thích con gái. Bí mật này cô chưa từng nói với bất kỳ ai, bao gồm cả Thẩm Thư Di, người mà quan hệ với cô ngày càng tốt.Cô vẫn luôn cho rằng Thẩm Thư Di không giống mình, đơn giản coi đối phương là bạn cùng bàn, là bạn bè.Cuộc sống cấp ba rất bận rộn, cũng rất bình đạm.Mọi chuyện thay đổi là vào buổi tối liên hoan chia tay lớp sau khi thi đại học xong.Hai người mấy ngày không gặp, vừa chạm mặt Thẩm Thư Di đã chạy tới ôm chặt lấy cô, nói với cô rằng mình thi không tệ, dự cảm chắc chắn sẽ đậu.Lâm Diệc Ngôn ngây người, vì chưa từng thân mật tiếp xúc với cô gái nào như vậy, cũng vì lời nói của Thẩm Thư Di. Có lẽ không muốn làm cô gái mất hứng, Lâm Diệc Ngôn cố chịu sự khó chịu không đẩy cô ra, vỗ vỗ vai cô cười nói: "Chúc mừng cậu."Buổi liên hoan cuối cùng, bạn học và thầy cô trong lớp đều đến. Trút bỏ được gánh nặng thi đại học, các học sinh vừa tốt nghiệp nhiệt tình hoan hô, hoàn toàn thả lỏng bản thân. Có người cười ra nước mắt, có người khóc ra nước mắt, họ được các thầy cô ngầm đồng ý mà buông thả mình, hát hò ầm ĩ, không kiêng nể gì mà giơ chén rượu.Lâm Diệc Ngôn một giọt rượu cũng không chạm vào, ngại phòng quá ồn, cô đi vệ sinh, lúc trở về thấy Thẩm Thư Di ôm nửa chai bia, đã say khướt. Cô vừa đến gần, Thẩm Thư Di liền ôm lấy cô, bàn tay nhỏ bé với những vết chai dày xoa mặt cô, cười ngây ngô.Lâm Diệc Ngôn thấy cô say không nhẹ, định đưa cô về trước, nhưng Thẩm Thư Di lại say mèm nói: "Không...... Không về nhà, mẹ tớ thấy tớ như vậy, sẽ...... Sẽ mắng tớ."Người say thường không nói lý lẽ, người ngày thường ngoan ngoãn cũng trở nên bướng bỉnh, Lâm Diệc Ngôn hỏi mấy lần nhà cô ở đâu, Thẩm Thư Di cũng không chịu nói. Lâm Diệc Ngôn không còn cách nào, thử hỏi cô: "Vậy hay là cậu về nhà tớ nhé?"Thẩm Thư Di lập tức đồng ý.Lâm Diệc Ngôn dùng điện thoại của Thẩm Thư Di gọi cho người nhà cô, giải thích tình hình và được mẹ Thẩm Thư Di đồng ý rồi đưa cô về nhà.Vì quá muộn, Lâm Diệc Ngôn sợ làm ồn đến bố mẹ đã ngủ sớm, không dọn riêng phòng khách cho Thẩm Thư Di, mà đưa vào phòng mình, đỡ cô lên giường.Vì không quen ngủ cùng người khác, Lâm Diệc Ngôn quyết định tối nay ra phòng khách ngủ sofa. Cô giúp Thẩm Thư Di cởi giày, dùng khăn ấm lau mặt, tắt đèn chuẩn bị ra ngoài thì Thẩm Thư Di đang say đột nhiên ngồi dậy ôm chặt lấy cô.Cô cho rằng chỉ là hành động vô ý thức của người say, nhưng tuyệt đối không ngờ, giây tiếp theo, một nụ hôn vụng về, run rẩy như vậy đã chạm đến......Tối hôm đó Lâm Diệc Ngôn ngủ sofa, cả đêm không ngủ.Ngày hôm sau bố mẹ tỉnh dậy, thấy cô ngủ sofa còn hỏi cô chuyện gì, Lâm Diệc Ngôn đơn giản giải thích tình hình. Bố mẹ khá tò mò về Thẩm Thư Di, nhưng Lâm Diệc Ngôn nói cô ấy chưa tỉnh, bố mẹ liền đi làm trước.Lâm Diệc Ngôn biết Thẩm Thư Di đã tỉnh từ lâu, nghe thấy tiếng sột soạt trong phòng vang lên rất lâu, nhưng mãi không thấy người ra ngoài.Lâm Diệc Ngôn không gõ cửa, rửa mặt xong, ngồi ở bàn ăn chờ đợi. Chờ đến khi cơm hộp nguội lạnh, Thẩm Thư Di mới đỏ mặt ngượng ngùng ra khỏi phòng.ALâm Diệc Ngôn không vòng vo, trực tiếp ném vấn đề khiến cô bối rối cả đêm cho cô ấy: "Vì sao tối qua hôn tớ?"Thẩm Thư Di giống như con nai bị kinh hãi, sợ đến mức đôi đũa trong tay cũng rơi xuống, ấp úng nửa ngày mới lấy hết can đảm nói: "Tớ...... Tớ thích cậu."Đây không phải lần đầu tiên Lâm Diệc Ngôn được tỏ tình, nhưng lại là lần đầu tiên được người đồng giới tỏ tình.Thẩm Thư Di là les, đây là điều Lâm Diệc Ngôn chưa từng nghĩ tới. Thẩm Thư Di thích cô, cô càng thêm bất ngờ.Ngày đó không có chuyện gì xảy ra, Lâm Diệc Ngôn không tỏ thái độ, sau này vì một buổi xem phim, họ mới chính thức xác định quan hệ.Thẩm Thư Di hẹn cô xem phim, lúc mua vé Lâm Diệc Ngôn hỏi đối phương muốn xem gì, Thẩm Thư Di do dự nửa ngày chọn một bộ phim kinh dị.Trong rạp chiếu phim tối đen, Thẩm Thư Di bị dọa đến run cầm cập nắm chặt tay cô, dùng đôi mắt ướt át nhìn cô nói: "Diệc Ngôn, tớ sợ quá à, cậu ôm tớ một cái được không?"Có lẽ là ánh đèn rạp chiếu phim quá mờ, đôi mắt Thẩm Thư Di lại quá sáng, cô gái nhỏ nhắn rụt vào lòng cô, vẻ yếu đuối mong manh khiến người ta sinh ra trìu mến và ý muốn bảo vệ.Lâm Diệc Ngôn duỗi tay ôm lấy cô.Không có lời hứa hẹn chính thức, họ cứ như vậy ở bên nhau.Họ như ý nguyện nhận được thông báo trúng tuyển của ngôi trường mình yêu thích, tiếc nuối là Thẩm Thư Di không có học bổng, tuy nhiên, bố mẹ Thẩm Thư Di vẫn rất ủng hộ cô đi du học.Thẩm Thư Di không phải là người ích kỷ, cô biết điều kiện gia đình không tốt, nên sau khi đến trường ở nước ngoài, cô lập tức tìm một công việc làm thêm là người mẫu khỏa thân.Lâm Diệc Ngôn hiểu rõ hoàn cảnh gia đình Thẩm Thư Di, nghĩ muốn giúp đỡ cô, nhưng lòng tự trọng của Thẩm Thư Di rất cao, không muốn nhận sự cứu tế từ bạn gái, kiên trì tự mình làm thêm kiếm sống. Chỉ riêng điểm này, Lâm Diệc Ngôn càng thêm ngưỡng mộ cô.Việc học của họ rất bận, nhưng vì trường học ở cạnh nhau, họ thường xuyên gặp mặt, ngày thường rảnh rỗi họ cũng nhắn tin gọi điện, tan học hẹn nhau ăn cơm, lúc rảnh sẽ đi dạo phố. Vừa học vừa yêu đương đơn giản, Lâm Diệc Ngôn cảm thấy cuộc sống như vậy rất phong phú.Chỉ là lúc đó mọi người đều còn rất trẻ, Lâm Diệc Ngôn chưa bao giờ nghĩ đến tương lai của họ sẽ thế nào, cho nên khi Thẩm Thư Di vẻ mặt nghiêm túc hỏi cô sau khi tốt nghiệp có muốn đi Mỹ du lịch tiện thể đăng ký kết hôn không, cô đã do dự.Chính vì vài giây do dự ngắn ngủi này, Thẩm Thư Di và cô đã nổ ra cuộc cãi vã đầu tiên.Thẩm Thư Di nói cô căn bản không yêu cô ấy.Nghe thấy những lời này, Lâm Diệc Ngôn hoàn toàn ngây người.Yêu là gì?Tình cảm của cô đối với Thẩm Thư Di không thể nghi ngờ, cô rõ ràng thích cô gái này. Nhưng cô thích là cùng Thẩm Thư Di học tập, cùng nhau nỗ lực vì mục tiêu, cùng nhau đọc những cuốn tiểu thuyết yêu thích, xem những bộ phim yêu thích, cùng nhau nắm tay đi dạo phố ấm áp lãng mạn...... Lại chưa từng nghĩ đến sau này sẽ cùng một cô gái kết làm bạn đời, nắm tay nhau đi qua cả cuộc đời dài dằng dặc.Không phải cô không có trách nhiệm, chỉ là cuộc sống như vậy đối với cô quá xa xôi, quá xa lạ.Thẩm Thư Di khóc, Lâm Diệc Ngôn dỗ dành rất lâu, đủ loại giải thích, nói hết lời hay cũng vô dụng, Thẩm Thư Di giận dỗi bỏ đi.Cãi nhau giữa các cặp tình nhân là chuyện rất bình thường, Lâm Diệc Ngôn ban đầu không để ý, mãi đến khi Thẩm Thư Di lâu rồi không liên lạc với cô, không trả lời tin nhắn cũng không nghe điện thoại, cô mới ý thức được sự nghiêm trọng của vấn đề.Cô đến trường Thẩm Thư Di tìm người, khi tìm được thì thấy Thẩm Thư Di đang ôm ấp một cô bạn người Hoa xinh đẹp trong lớp, tư thế rất thân mật. Cô đứng ở ngoài phòng học đợi rất lâu Thẩm Thư Di mới chú ý đến cô, nhưng vì giận dỗi đã quay đầu đi. Lâm Diệc Ngôn đợi những người khác đều vào rồi mới tìm cô, chân thành nói xin lỗi.Thẩm Thư Di đột nhiên nổi giận một cách khó hiểu, chất vấn cô thấy mình và người khác ôm ấp tại sao không tức giận.Lâm Diệc Ngôn thực sự không hiểu tại sao mình phải tức giận, cô giảng đạo lý với cô ấy: "Người đó chẳng phải là bạn học của cậu sao? Mặc dù tớ là bạn gái cậu, nhưng tớ không có tư cách can thiệp vào việc giao tiếp bạn bè bình thường của cậu."Mối tình đầu không có bất kỳ kỹ năng nào, Lâm Diệc Ngôn tự cho là mình giải thích rất tốt, nhưng không biết những lời này hoàn toàn chọc giận Thẩm Thư Di. Thẩm Thư Di còn đem chuyện lần trước cô không đồng ý đi đăng ký kết hôn ra nói cùng, nói cô căn bản không để bụng mình, bằng không tại sao thấy người khác thân mật với bạn gái mình như vậy mà lại không ghen tuông tức giận chút nào......Cuối cùng lại là tan rã trong không vui.Chuyện cãi nhau có lần đầu tiên sẽ có lần thứ hai.Thẩm Thư Di trở nên ngày càng mẫn cảm đa nghi, Lâm Diệc Ngôn chỉ vì đi học không thể trả lời tin nhắn ngay lập tức, Thẩm Thư Di liền nhắn tin dồn dập, nếu vẫn không trả lời thì gọi điện thoại đến chất vấn; Lâm Diệc Ngôn muốn cùng bạn học đi làm dự án điều tra, Thẩm Thư Di nghe nói đối phương là một cô gái xinh đẹp, yêu cầu cô đổi người...... Những chuyện như vậy ngày càng nhiều.Mâu thuẫn chồng chất, cãi vã nhiều, tình cảm cũng phai nhạt.Khi phát hiện mình không thể chịu đựng được nữa, Lâm Diệc Ngôn đề nghị chia tay.Thẩm Thư Di không đồng ý.Cô gái dường như ý thức được sự vô cớ gây rối của mình có chút quá đáng, cô chạy đến ký túc xá tìm Lâm Diệc Ngôn, dùng mọi cách để lấy lòng. Lâm Diệc Ngôn bị cô đẩy ngã xuống giường, cô gái kéo áo cô, cô giật mình đẩy người ra. Thẩm Thư Di ngã ngồi trên sàn nhà lạnh băng, ôm lấy nửa người mình, khóc đến thương tâm muốn chết.Lâm Diệc Ngôn giúp cô mặc lại quần áo tử tế, bình tĩnh nói: "Thư Di, chúng ta chia tay trong êm đẹp đi, cứ tiếp tục như vậy không có ý nghĩa gì cả."Một thời gian rất dài họ đều lạnh nhạt, Thẩm Thư Di không muốn chia tay, nhưng sự kiên nhẫn và thích thú của Lâm Diệc Ngôn đã bị sự mẫn cảm đa nghi của cô ấy tiêu hao gần hết.Sau khi quyết định chia tay, Lâm Diệc Ngôn không hề cho Thẩm Thư Di một chút hy vọng nào, Thẩm Thư Di hẹn cô, cô không đi, Thẩm Thư Di đến tìm cô, cô nói không rảnh. Cũng không hoàn toàn là viện cớ, bởi vì muốn học thêm nhiều kiến thức hữu ích, cô ngày càng bận rộn. Cô cảm thấy Thẩm Thư Di một ngày nào đó sẽ suy nghĩ kỹ, một tình cảm lành mạnh không nên là sự nghi ngờ và cãi vã vô tận, như vậy quá dày vò người.Nhưng cô đã không đợi được Thẩm Thư Di tỉnh ngộ và buông tay.Ngày 4 tháng 5 năm đó, Thẩm Thư Di lại đến hẹn cô. Lâm Diệc Ngôn vốn nên từ chối, nhưng Thẩm Thư Di thái độ khác thường không hề dùng tình cảm níu kéo, chỉ nói bên kia có yêu cầu tổ chức hoạt động hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới, hy vọng cô cùng tham gia, coi như là lên tiếng ủng hộ những người thuộc cộng đồng LGBT bị kỳ thị như họ.Năm nhất đại học, Lâm Diệc Ngôn từng cùng Thẩm Thư Di tham gia những hoạt động như vậy, quả thật rất ý nghĩa.Ngày đó Thẩm Thư Di rõ ràng đã trang điểm tỉ mỉ, thay đổi vẻ chán nản thường ngày, trông rạng rỡ tươi tắn, giống như lần đầu tiên họ gặp nhau. Lâm Diệc Ngôn cho rằng cô ấy đã nghĩ thông suốt, cuối cùng đồng ý với cô ấy — đây là chuyện Lâm Diệc Ngôn hối hận nhất trong đời.Nếu cô kiên quyết từ chối, Thẩm Thư Di hẳn là cũng sẽ không một mình tham gia hoạt động đó, và sau này sẽ không gặp phải chuyện như vậy.Lâm Diệc Ngôn nhớ rõ ngày đó trời rất nắng, trên quảng trường tự do toàn là những người đồng tính giống như họ, cùng một số ít người dị tính ủng hộ hôn nhân đồng giới. Họ thân thiện tương tác giao lưu, hòa thuận vui vẻ, một cảnh tượng hài hòa.Sự bạo loạn xảy đến khiến người ta hoàn toàn không kịp phòng bị.Có lẽ vì tiếng hô ủng hộ hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới quá lớn, một phần tử cực đoan kỳ thị đồng tính luyến ái không chịu nổi, thế nhưng xông vào đám đông hành hung giết người. Lâm Diệc Ngôn nhìn kẻ hành hung giơ con dao gọt hoa quả sắc nhọn đâm tới, đại não trống rỗng, căn bản không kịp né tránh. Cho rằng mình sẽ chết ở đây, Thẩm Thư Di đột nhiên lao vào trước mặt cô, dùng thân thể gầy yếu của mình đỡ cho cô một nhát dao chí mạng.Những người xung quanh thất thanh la hét, cô lại không nghe thấy gì, trơ mắt nhìn Thẩm Thư Di ngã vào lòng mình.Máu nóng bỏng che kín hai mắt cô, cô hoảng sợ gọi tên Thẩm Thư Di hết lần này đến lần khác, nhưng cô gái đã không còn hơi thở.Thẩm Thư Di cứ như vậy chết trước mặt cô, mà cô lại bất lực.Vì sự cố này, việc học của Lâm Diệc Ngôn ở nước ngoài đã bị ảnh hưởng.Cô không thể ở lại nước ngoài được nữa.Về nước, cô lập tức đi gặp bố mẹ Thẩm Thư Di, cô quỳ gối trước mặt họ, hy vọng họ có thể mắng cô đánh cô, hoặc là cho cô một nhát dao. Nhưng hai người họ quá lương thiện, họ không trách mắng cô, còn ngược lại trấn an cô, nói đó là tai nạn, không phải lỗi của cô.Lương tâm Lâm Diệc Ngôn không nhận được chút tha thứ nào, sự khoan dung độ lượng của vợ chồng họ Thẩm càng khiến cô cảm thấy không còn chỗ dung thân, cô rơi vào một sự hối hận và đau khổ không thể kiềm chế.Sau này cô mới phát hiện tâm lý mình dường như có vấn đề, mất ngủ hàng ngày đã trở thành chuyện bình thường, cô còn thường xuyên buồn nôn, nôn khan, một số bộ phận trên cơ thể co rút. Nhưng những điều này cô đều không biểu hiện ra trước mặt bố mẹ và người nhà, cô sợ bố mẹ lo lắng, cố gắng tỏ ra như một người bình thường, chỉ có cô rõ ràng, cơ thể và tinh thần cô đang chịu đựng sự dày vò như thế nào.Cô cảm thấy đó là điều cô nên chịu đựng. Thẩm Thư Di vì cô mà mất cả mạng sống, cô chịu chút thống khổ này thì có là gì?Cô tự so sánh mình với cái chết.Nếu không phải đêm đó làm ầm ĩ quá lớn bị bố mẹ phát hiện ra sự khác thường của cô, cô cũng sẽ không chọn đi tư vấn tâm lý.Bác sĩ tâm lý tiếp đón cô là Triệu Việt.Lúc đó Triệu Việt chưa phải là giảng viên đại học, cô học song bằng, có bằng thạc sĩ tâm lý học, sau khi tốt nghiệp thuận lý thành chương trở thành một bác sĩ tâm lý. Cô tự mình tiếp đón Lâm Diệc Ngôn, hỏi han tình hình bệnh của Lâm Diệc Ngôn.Lâm Diệc Ngôn vẫn còn nhớ rõ cuộc đối thoại của họ lúc đó, cô nói với Triệu Việt: "Tôi không bệnh, tôi có tội."Trên người cô gánh một mạng người, nghiệp chướng nặng nề, cả đời không được an yên.Hiệu quả của việc tư vấn tâm lý không rõ ràng, Triệu Việt nói cô không chịu buông tha cho bản thân, bản thân không chịu cứu rỗi, dù bác sĩ tâm lý giỏi đến đâu cũng không cứu được cô.Lâm Diệc Ngôn vốn không muốn cứu mình, bằng lòng phối hợp điều trị là sau khi bố mẹ Thẩm Thư Di mang theo Thẩm Gia Văn đến tìm cô.Thẩm Gia Văn là em trai Thẩm Thư Di, lần đầu tiên Lâm Diệc Ngôn nhìn thấy cậu ta thì cậu ta mới 18 tuổi, một cậu nhóc nổi loạn nhưng quật cường, đẹp trai, sống chết không chịu vào đại học, kiên quyết muốn làm ca sĩ. Vợ chồng họ Thẩm bất lực với đứa con trai nổi loạn, đành phải đến tìm Lâm Diệc Ngôn, vì nghe nói cậu của cô mở công ty điện ảnh, muốn nhờ cô giúp đỡ đưa Thẩm Gia Văn vào giới giải trí.Lúc đó sau khi xảy ra chuyện, bố mẹ cô từng nghĩ đến việc bồi thường cho nhà họ Thẩm một khoản tiền, nhưng Lâm Diệc Ngôn cảm thấy như vậy quá vũ nhục người nên không đồng ý, cô luôn cảm thấy mình nợ nhà họ Thẩm, đối với yêu cầu của vợ chồng họ Thẩm, tự nhiên không thể từ chối về mặt đạo nghĩa.Chỉ là Thẩm Gia Văn còn quá nhỏ tuổi, vợ chồng họ Thẩm lo lắng cậu ta vào giới giải trí học thói hư tật xấu, nhờ Lâm Diệc Ngôn chiếu cố cậu ta nhiều hơn.Lâm Diệc Ngôn hoàn toàn không biết gì về giới giải trí, để giúp Thẩm Gia Văn thuận lợi bước chân vào giới giải trí, cô bắt đầu bù đắp kiến thức về giới giải trí, thậm chí còn đi học chuyên môn để biết cách làm tốt vai trò của một người đại diện nghệ sĩ.Anh họ cô, cũng chính là CEO của Quang Ảnh Truyền Thông hiện tại, nghe nói cô từ bỏ lý tưởng của mình và việc trả thù, từ bỏ việc thừa kế công ty theo yêu cầu của gia đình, chỉ vì nâng đỡ Thẩm Gia Văn, tỏ vẻ rất không hiểu. Cô không giải thích, vì cô cần phải làm như vậy.Cô nợ nhà họ Thẩm quá nhiều, đây là món nợ cô cần phải trả.Nhưng như vậy có thể rửa sạch tội nghiệt trong lòng cô sao?Vĩnh viễn không.Thẩm Thư Di là nỗi đau vĩnh viễn không thể xóa nhòa trong lòng cô, là tội lỗi cô không thể quên, là món nợ cô vĩnh viễn không trả hết.