[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm
Chương 78: Trong lòng chị có chút vấn đề
Lâm Diệc Ngôn có thể lại đi quấy rầy Trình Nặc không? Tô Uyển kỳ thật rất lo lắng, nhưng là cô không có gửi tin nhắn cho Trình Nặc để xác nhận. Bất quá, nhìn tốc độ phản hồi của Lâm Diệc Ngôn thì có lẽ là không.Sau đó, Tô Uyển không "giám thị" Lâm Diệc Ngôn nữa, Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn ở trong lều trông Thẩm Gia Văn cho đến khi buổi quay kết thúc.Ngày ngắn hơn đêm, hơn nữa hôm nay thời tiết âm u, chưa đến 6 giờ trời đã gần như tối hẳn. Khi Tô Uyển trở lại văn phòng, thấy Trình Nặc vẫn còn cẩn thận sắp xếp tài liệu bên trong.Không biết có phải do ánh đèn pha lê tạo ra cảm giác mơ hồ hay không, Tô Uyển phát hiện dáng vẻ Trình Nặc nghiêm túc làm việc dường như đẹp hơn ngày thường, khi suy nghĩ sẽ nhíu mày, quai hàm hơi động đậy, những biểu cảm nhỏ vô tình lại động lòng người và đáng yêu.Tô Uyển cứ thế ngang nhiên thưởng thức, người bên trong vì quá chuyên chú nên hoàn toàn không phát hiện ra.Tô Uyển vặn tay nắm cửa, không vặn được, mới nhớ ra trước đó mình dặn Trình Nặc khóa trái cửa, ngẩn người.Trình Nặc cư nhiên nghe lời khóa cửa ngoan ngoãn như vậy sao? Tô Uyển không khỏi vui mừng bật cười, móc chìa khóa ra mở cửa.Vừa vào đã nghe thấy tiếng máy photocopy kêu ong ong.Sàn văn phòng trải thảm dày, tiếng bước chân hoàn toàn bị nuốt chửng.Trình Nặc vùi đầu khổ sở làm việc nên không hề cảm thấy có người đi vào, Tô Uyển thấy nàng nghiêm túc như vậy, đột nhiên nổi lên ý trêu đùa, nhẹ nhàng đi tới, ghé sát vào tai nàng: "Nặc Nặc —""A!" Trình Nặc hét chói tai, sợ đến mức ngay cả xưng hô với Tô Uyển cũng không để ý, tài liệu đã đóng dấu từ trong tay rơi ra, tung tóe như bông tuyết xuống đầy đất. Nàng phản xạ có điều kiện xoay đầu lại, suýt chút nữa đụng mặt vào Tô Uyển, vội ngửa người ra sau, tay phải che ngực kinh hoàng, vẫn còn sợ hãi nói: "Chị Tô, là chị à."Tô Uyển không ngờ phản ứng của nàng lại lớn như vậy, xin lỗi cười nói: "Chị thấy em bận lâu quá, muốn trêu em một chút, không ngờ em lại nhát gan như vậy." Vừa nói vừa ngồi xổm xuống giúp nàng nhặt những tài liệu rơi trên đất.Trình Nặc nhìn Tô Uyển đặt những tài liệu đã nhặt lên bàn, ngại ngùng gãi đầu nói: "Em vừa nãy đang nghĩ chuyện, nên thất thần.""Nghĩ gì mà nghiêm túc vậy?" Tô Uyển thuận miệng hỏi."......" Trình Nặc lại nghẹn họng không trả lời được.Vì sao không trả lời được? Bởi vì trước khi Tô Uyển vào, nàng đột nhiên nhận được một tin nhắn từ một số lạ, hỏi nàng khi nào tan làm.Tin nhắn này đến thật khó hiểu, đối phương không ký tên, nàng lại ma xui quỷ khiến nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn.Có phải Lâm Diệc Ngôn hay không Trình Nặc không hỏi, nàng cũng không trả lời đối phương, đặt điện thoại xuống tiếp tục làm việc, trong đầu vẫn còn đang nghĩ về chuyện này, hoảng hốt một chút thì Tô Uyển đã vào rồi."Chắc hôm nay có thể tan làm sớm vài tiếng." Trình Nặc cuối cùng vẫn trả lời Tô Uyển. Đây không phải nàng tùy tiện bịa đặt, bởi vì lúc đó nàng đang nghĩ đến tin nhắn người kia hỏi vấn đề này.Tô Uyển lại cho rằng nàng đang vội vã muốn tan làm, ánh mắt liếc xuống bụng nàng, rồi lại nhìn khuôn mặt hơi tiều tụy của nàng, ôn tồn nói: "Bây giờ em có thể tan làm rồi.""Bây giờ???" Trình Nặc không ngờ niềm vui đến bất ngờ như vậy, "Đêm nay không cần tăng ca sao?"Thông thường sau khi quay hình xong đều phải tăng ca thêm giờ làm hậu kỳ, Tô Uyển là người phụ trách cũng phải ở lại giám sát tình hình công việc của các bộ phận, nhưng xét thấy hôm nay sức khỏe Trình Nặc yếu, cô rất hào phóng nói: "Hôm nay em không cần tăng ca, về nhà nghỉ ngơi cho tốt đi."Trình Nặc lộ vẻ chần chừ: "Như vậy có lẽ không tốt lắm đâu, tổ gần đây chẳng phải đang thiếu người sao?"Tô Uyển không để bụng: "Không sao đâu, đến lúc đó chị sẽ tìm bộ phận khác mượn người.""Nhưng mà......""Đừng nhưng nhị gì nữa, người khác mà nghe nói không cần tăng ca đã mừng phát điên rồi, sao em còn không vui vậy?" Tô Uyển kéo nàng rời khỏi máy photocopy, cầm lấy túi xách giúp nàng đeo lên, còn nhân cơ hội véo véo khuôn mặt nhỏ nhắn ngơ ngác của nàng, không cho nàng phản bác mà nói: "Một thực tập sinh lương ba cọc ba đồng như em không cần lo chuyện của sếp, ngoan ngoãn nghe lời, về sớm một chút đi."Có thể về sớm một chút đương nhiên là chuyện tốt, Trình Nặc không phải không vui, chỉ là nhớ đến lời nói âm dương quái khí của Tiểu Văn trước đó nói nàng lười biếng, trong lòng có chút không phục. Hơn nữa nàng thật sự muốn ở lại giúp đỡ, tuy rằng đến kỳ kinh nguyệt luôn uể oải, nhưng so với lúc mới đến đã đỡ hơn nhiều, bụng cũng không đau chút nào.Nhưng thái độ Tô Uyển lại rất kiên quyết, hai tay nắm lấy vai nàng đẩy đến cửa văn phòng, trước khi đi còn có chút tiếc nuối nói với nàng: "Nếu không phải vừa mới quay hình xong quá nhiều việc, chị vốn định tự mình đưa em về."Trình Nặc kéo kéo khóe miệng nói: "Không cần đưa đâu, em đi tàu điện ngầm rất tiện.""Đi tàu điện ngầm cũng được." Tô Uyển nâng cổ tay nhìn thời gian, nói: "Ừ về đi, trên đường cẩn thận, đến trường nhớ nhắn tin báo cho chị một tiếng."Nếu sếp đã nói như vậy, Trình Nặc cũng không có lý do gì để cố nài nỉ mình tăng ca, nàng xách túi ra phía trước, kiểm tra một chút đồ đạc bên trong, cuối cùng vẫy vẫy tay với Tô Uyển nói: "Vậy em về trước đây, ngày mai gặp.""Ừ." Ánh mắt Tô Uyển dịu dàng nhìn cô rời đi.Khi Trình Nặc đi chờ thang máy mới phát hiện giờ tan tầm này đồng nghiệp thật đúng là không ít, chiếc thang máy nhỏ lập tức chật ních người, nàng bị chen chúc vào một góc nhỏ, nghe đủ loại mùi hương trên người người khác, trong lúc thang máy nhanh chóng đi xuống, đột nhiên có chút choáng váng đầu, bụng lại nhói lên một trận, đau đến mức lông mày nàng nhíu chặt lại.Cũng may chỉ đau từng cơn như vậy, như là run rẩy gián đoạn.Ra khỏi thang máy, Trình Nặc hít một hơi thật sâu không khí trong lành, cơn khó chịu có giảm bớt chút, nhưng nàng đột nhiên ý thức được một chuyện không xong.Nàng quên thay băng vệ sinh......Lượng nhiều thật sự rất đau đầu, không thay thì khó chịu, thay thì lại phải quay về tìm nhà vệ sinh. Trình Nặc thật sự không muốn chen chúc thang máy, hơn nữa giờ cao điểm tan tầm, chắc chắn phải đợi thang máy rất lâu, nàng lại không tiện đi thang bộ.Cuối cùng vẫn quyết định cố chịu, nàng mỗi bước đi đều rất cẩn thận, trong lòng nghĩ lên tàu điện ngầm thì tốt rồi.Từ cửa đài truyền hình đến trạm tàu điện ngầm phải đi vài phút, các đồng nghiệp từng người bước chân vội vã lướt qua bên cạnh nàng, Trình Nặc lại giống như một con rùa đen chậm rãi từng bước một tiến về phía trước. Thời gian còn sớm nàng không vội chút nào.Chiếc Bentley màu trắng lặng lẽ theo kịp khi nàng còn đang cúi đầu gõ chữ, muốn hỏi Trần Nhiễm có ăn cơm tối chưa có thể giúp nàng mang một phần về không."Tan làm?" Giọng nói quen thuộc cùng với mùi nước hoa quen thuộc phảng phất tới.Tay đang gõ chữ của Trình Nặc khựng lại, ngước mắt nhìn sang, mới phát hiện Lâm Diệc Ngôn vẫn luôn lái xe đi theo mình......Nàng ngạc nhiên chớp mắt một cái, tắt cửa sổ chat, vội vàng ngón tay trượt một chút, giao diện nào đó quên đóng trước đó bị chạm vào, nhảy ra nội dung tin nhắn số lạ gửi cho cô.Ngón tay Trình Nặc khẽ động, cúi đầu nhanh chóng liếc nhìn dãy số kia, nhìn Lâm Diệc Ngôn đang ngồi ở ghế lái, hỏi ra nghi hoặc trong lòng: "Là cô nhắn tin cho tôi sao?"Lớp trang điểm trên mặt Lâm Diệc Ngôn vì thời gian có chút nhòe đi, nhưng điều này không hề ảnh hưởng đến giá trị nhan sắc vượt trội của cô, nghe thấy Trình Nặc chất vấn, trên mặt cô hiếm khi lộ ra một tia bối rối lại như là ủy khuất, ánh mắt hơi tối lại, khẽ nói: "Em hai lần chặn số chị rồi, chị chỉ có thể đổi số khác liên lạc với em.""......" Quả nhiên là cô ấy.Bất quá nàng chặn số Lâm Diệc Ngôn hai lần khi nào? Trình Nặc nghĩ nửa ngày mới nhớ ra là chuyện xảy ra tháng trước.Đêm tiệc Trung thu hôm đó Trình Nặc không cẩn thận uống say, tỉnh lại phát hiện mình ở trên giường Lâm Diệc Ngôn, hai người cãi nhau một trận, cuối cùng nàng thất hồn lạc phách trốn khỏi nhà Lâm Diệc Ngôn. Sau đó Lâm Diệc Ngôn đổi số gọi cho nàng, nàng nghe cũng không nghe đã cúp máy. Lâm Diệc Ngôn vẫn chưa từ bỏ ý định, đổi sang nhắn tin cho nàng.Tuy rằng số đó lúc ấy đã bị nàng chặn, nhưng nội dung tin nhắn kia, Trình Nặc đến giờ vẫn còn nhớ rõ mồn một: 【 Chị chưa bao giờ coi em là thế thân của ai cả. 】Lúc ấy nhìn thấy tin nhắn đó, phản ứng đầu tiên của Trình Nặc là — Lâm Diệc Ngôn lại đang lừa nàng.Nhưng ngay lập tức nhớ lại, trong lòng nàng lại thêm một tầng sương mù không nhìn thấu và một chút yếu tố không chắc chắn.Trong lúc nàng ngẩn người, Lâm Diệc Ngôn đã xuống xe, vòng qua đầu xe đi đến trước mặt nàng, rũ mắt nhìn nàng, giọng nhẹ nhàng chậm rãi, ánh mắt dịu dàng mà cẩn thận, lộ ra năm phần lấy lòng và năm phần cẩn trọng: "Em không khỏe, có muốn chị đưa em về trường không?"Trình Nặc theo bản năng muốn nói không cần, vừa mở miệng định từ chối, một luồng khí lạnh đột nhiên tràn vào miệng mũi, nàng không khỏi rùng mình. Bụng dưới co rút một trận, dòng nước ấm ào ạt như hồng thủy vỡ đê trào ra, sắc mặt nàng tức khắc trở nên rất khó coi.Lâm Diệc Ngôn thấy vậy cũng khẩn trương theo: "Lại đau bụng sao?"Trình Nặc bị cô nhìn chằm chằm vào bụng, đột nhiên có một loại cảm giác xấu hổ khó tả, mặt nghẹn đến đỏ bừng, giọng nói từ kẽ răng bật ra: "Có tính tiền không?""Cái gì?" Lâm Diệc Ngôn không hiểu."Ngồi xe cô, có tính tiền theo đồng hồ không?" Trình Nặc cố nén cơn khó chịu, ra vẻ trấn tĩnh nói: "Đi taxi đều tính tiền theo quãng đường, cô không biết sao?"Lâm Diệc Ngôn ngẩn người hồi lâu mới hiểu ra ý nàng, vẻ mặt có chút ngốc nghếch nói: "Bây giờ thì biết rồi...... Khụ, không cần tính tiền theo đồng hồ, em xem rồi trả là được."Trình Nặc đánh giá đợi nàng đến trạm tàu điện ngầm thì dì cũng phải tràn ra, chỉ có thể miễn cưỡng ngồi xe Lâm Diệc Ngôn.Cho tiền thì không tính là thua thiệt chứ? Trình Nặc lặng lẽ an ủi mình. Giao dịch coi như thỏa thuận, nàng quay đầu đi không nhìn khuôn mặt tràn đầy quan tâm của Lâm Diệc Ngôn, kéo cửa xe vào ghế phụ.Lâm Diệc Ngôn ở bên ngoài hít chút gió lạnh, mới hoàn hồn lại việc Trình Nặc thật sự lên xe mình, trong lòng tràn đầy vui mừng, sải bước vòng qua đầu xe từ bên kia lên xe.Trong xe rất ấm, đệm rất mềm, cơ thể Trình Nặc lại có chút cứng đờ, nàng ngồi thẳng lưng, mắt nhìn thẳng. Nhưng vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy miếng băng dán bắt mắt trên trán Lâm Diệc Ngôn qua gương chiếu hậu, nhắc nhở nàng chuyện xảy ra tối qua.Lòng Trình Nặc căng thẳng, khi xe khởi động, cúi đầu nhỏ giọng nói ba chữ.Lúc này cửa sổ xe "vút" một tiếng khép lại, vừa vặn át đi lời nàng.Trình Nặc cho rằng Lâm Diệc Ngôn không nghe thấy, hít một hơi định nói lại lần nữa, Lâm Diệc Ngôn đang thắt dây an toàn đột nhiên quay đầu lại, đôi mắt thon dài mang theo chút hoang mang và ánh sáng dịu dàng lấp lánh nhìn nàng: "Xin lỗi cái gì?""......" Trình Nặc đón ánh mắt mông lung của cô, chỉ chỉ trán cô, "Là tối qua ngã xuống sofa đụng phải đúng không?"Lâm Diệc Ngôn không ngờ nàng sẽ nói điều này, vẻ mặt rất bất ngờ, xe đã nổ máy cũng không quan tâm, theo bản năng muốn dùng tóc che đi vết thương, tay đưa lên một nửa lại hạ xuống, nói: "Không phải. Chị đã nói rồi, là mộng du.""Đừng có điêu, ngủ với cô nhiều lần như vậy, cô có mộng du hay không tôi còn rõ hơn ai hết." Trình Nặc buột miệng thốt ra, nói xong người liền choáng váng.A a a a nàng vừa nói cái gì vậy trời!Một khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng bỗng trở nên đỏ bừng, Trình Nặc hận không thể tự tát mình một cái, xấu hổ quay đầu đi không dám nhìn phản ứng của Lâm Diệc Ngôn.Lâm Diệc Ngôn dường như bị những lời lẽ hùng hổ như hổ sói của nàng làm cho kinh sợ, há hốc miệng đến mức có thể nhét vừa nửa quả trứng gà, một lúc lâu sau mới hoàn hồn, như nhớ lại ký ức đẹp đẽ nào đó, cười một cách khó hiểu....... Cười cái rắm a a a a! Trình Nặc hối hận lên xe, tay lặng lẽ sờ đến tay nắm cửa.Lâm Diệc Ngôn thoáng nhìn thấy hành động nhỏ của nàng, duỗi tay ấn vào nút nào đó trên bảng điều khiển, "tách" một tiếng, cửa sổ đều khóa trái.Trình Nặc trừng mắt nhìn cô.Lâm Diệc Ngôn chỉnh lại vẻ mặt, thản nhiên nói: "Có lẽ vậy. Lúc đó chị say đến bất tỉnh nhân sự, tỉnh lại đã thấy bị thương rồi, không nhớ rõ. Vết thương nhỏ thôi, thật ra không đau, em không cần áy náy, càng không cần xin lỗi."Có phải vết thương nhỏ hay không Trình Nặc không cách nào kiểm chứng, nhưng đã chảy máu thì sao có thể không đau? Lời Lâm Diệc Ngôn nói cũng không khiến Trình Nặc cảm thấy dễ chịu hơn bao nhiêu, nàng ép mình nhìn vào mắt Lâm Diệc Ngôn, vẻ mặt trịnh trọng nói: "Cô Triệu Việt nhờ tôi đi đón cô, nhưng tôi lại không hoàn thành trách nhiệm làm cô bị thương, đây là lỗi của tôi. Thực xin lỗi."Lâm Diệc Ngôn nhìn sâu vào đáy mắt trong veo chân thành của nàng, môi mỏng khẽ động, nói: "Thật ra người phải nói xin lỗi là chị mới đúng, chị không ngờ Triệu Việt vì giúp chị, lại mua chuộc nhân viên phục vụ để em đến đón chị.""...... Mua chuộc nhân viên phục vụ?" Trình Nặc không rõ nội tình, "Ý là tối qua cô cùng cô Triệu Việt ăn đồ Nhật?"Lâm Diệc Ngôn gật đầu.Mắt Trình Nặc hơi trừng lớn: "Nhưng tối qua cô Triệu Việt gọi điện thoại cho tôi, nói cô ấy không ở thành phố B mà!""Cậu ấy lừa em." Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn hơi lóe lên, dừng một chút rồi hỏi cô: "Nếu Triệu Việt không nói như vậy, em còn đến đón chị không?"Trình Nặc không trả lời.Lâm Diệc Ngôn lại từ vẻ do dự của nàng đoán ra đáp án, đáy lòng tối sầm lại, thở dài một tiếng, tự giễu nói: "Chị biết mà. Dù chị có chết đi, em cũng sẽ không để ý đâu."Trình Nặc muốn nói mình không lạnh nhạt như vậy...... Chạm phải ánh mắt mang theo nỗi buồn của cô, đột nhiên lại không nói ra được, khó chịu quay đầu đi, nhìn cảnh người qua đường vội vã ngoài cửa sổ, cứng ngắc chuyển chủ đề: "Lái xe đi."Lâm Diệc Ngôn nhìn chằm chằm đỉnh đầu tròn trịa của nàng rất lâu, cũng không đợi nàng quay mặt lại, im lặng một lát rồi khởi động xe lại.Lần này vẫn không thành công.Tiếng chuông điện thoại vang lên, Trình Nặc nghĩ là của mình, duỗi tay sờ túi xách, cúi mắt xuống, thấy ngón tay thon dài của Lâm Diệc Ngôn cầm lấy chiếc điện thoại trên khay đựng đồ ở giữa, động tác dừng lại, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.Lâm Diệc Ngôn liếc nhìn Trình Nặc một cái rồi mới nhấn nút nghe: "Sao vậy Triệu Việt?"Nghe thấy cái tên quen thuộc, tai Trình Nặc khẽ giật. Nàng thật ra không muốn nghe lén, chỉ là không gian trong xe nhỏ lại yên tĩnh, người bên kia nói gì đều có thể nghe rõ ràng.Triệu Việt mang theo vẻ bực bội nói: "Sao cậu lại thế hả, lần nào gửi WeChat cũng không trả lời, tớ hỏi Tiểu Nhạc thì em ấy bảo chương trình thu xong lâu rồi, đừng nói với tớ là cậu vẫn bận không có thời gian xem điện thoại. Chẳng lẽ cậu chặn tớ rồi hả?"Lâm Diệc Ngôn quả thật không biết cô ấy gửi WeChat cho mình, không hề cảm thấy áy náy nói: "Đang lái xe, không thấy điện thoại."Triệu Việt không chịu bỏ qua: "Cậu nói xem đây là lần thứ mấy rồi, tớ còn là bạn thân nhất của cậu không đấy, lần nào cũng qua loa với tớ như vậy."Lâm Diệc Ngôn không tiếp lời trách móc, mà hỏi cô ấy: "Nói đi, muốn tớ giúp cậu làm gì?"Triệu Việt vừa nghe vui vẻ, cũng không vòng vo nữa, nuốt nước miếng nói: "Tớ nghe nói đài truyền hình bên kia có quán cá nướng làm ngon lắm, tớ còn chưa ăn tối đâu, cậu về tiện đường mua cho tớ một phần nhé, loại ba bốn cân trở lên ấy, tớ cả ngày chưa ăn gì sắp chết đói rồi, nhớ bảo chủ quán cho nhiều ớt cay vào. Yêu cậu nha moah moah, về tớ trả tiền cho cậu.""Biết rồi." Lâm Diệc Ngôn không muốn nghe cô ấy lải nhải, "Cúp máy đây.""Ê từ từ." Triệu Việt gọi lại cô, "Tối qua tớ vốn định băng bó cho cậu, kết quả phát hiện nhà cậu đến miếng gạc cũng không có, vết thương sâu như vậy chỉ dán băng cá nhân rất khó lành, tốt nhất cậu nên đi hiệu thuốc mua......"Lâm Diệc Ngôn không đợi Triệu Việt nói xong đã ngắt cuộc trò chuyện, cô ném điện thoại về khay đựng đồ, ngước mắt lên, chạm phải ánh mắt dò xét của Trình Nặc, vẻ mặt khựng lại nói: "Đừng nghe Triệu Việt nói bậy, chỉ trầy xước chút da thôi, không nghiêm trọng vậy đâu."Nhưng Trình Nặc rõ ràng nghe được Triệu Việt nói vết thương sâu, Triệu Việt lại không biết giờ phút này mình đang ở trên xe Lâm Diệc Ngôn, chẳng lẽ lại lừa nàng sao?Mắt Trình Nặc không chớp nhìn miếng băng dán dính máu trên trán cô, môi khép mở, nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng đè xuống ý muốn bảo cô ấy xé băng dán ra xem xét kỹ hơn.Nhất thời không ai nói gì.Chiếc Bentley màu trắng vững vàng chạy trong bóng đêm.Lâm Diệc Ngôn im lặng lái xe, thỉnh thoảng nhìn gương chiếu hậu, liếc trộm xem Trình Nặc đang làm gì. Trình Nặc vẫn luôn xoay nửa người, ghé vào cửa sổ ngắm cảnh ven đường.Thật ra có thể lặng lẽ nhìn nàng như vậy cũng khá tốt, tốt hơn việc nàng luôn trốn tránh mình, tốt hơn sự lạnh nhạt và làm ngơ của nàng. Lâm Diệc Ngôn phát hiện hiện tại mình rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần cùng Trình Nặc ở chung một không gian, cô đều cảm thấy đó là một điều ấm áp hạnh phúc.Ngay khi Lâm Diệc Ngôn cho rằng họ sẽ im lặng kết thúc chuyến đi này, Trình Nặc đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu: "Tối qua lúc chúng ta chuẩn bị rời đi, ở cửa khu dân cư đụng phải cô Triệu Việt, cô ấy nói với tôi vài chuyện."Nói chuyện gì?Lâm Diệc Ngôn đợi rất lâu cũng không thấy nàng nói tiếp, nghiêng đầu nhìn sang.Thấy Trình Nặc gục đầu dựa vào cửa sổ, Lâm Diệc Ngôn cho rằng nàng đã ngủ, nhẹ phanh xe giảm tốc độ, rảnh một tay muốn chỉnh đầu nàng lại.Trình Nặc hình như cảm nhận được, đột nhiên ngồi thẳng dậy, đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào cô: "Cô ấy nói mười năm trước cô tìm cô ấy để tư vấn tâm lý.""Chi ——" Tiếng lốp xe ma sát với mặt đường xi măng chói tai vang lên, xe dừng lại bên đường.Ngón tay Lâm Diệc Ngôn nắm vô lăng khẽ cuộn lại một cách khó nhận ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn nàng.Trình Nặc hít sâu một hơi, hỏi: "Vì sao phải tư vấn tâm lý?"Yết hầu Lâm Diệc Ngôn khẽ động, muốn nói lại không nói nên lời, mắt khẽ động rồi đột nhiên quay đầu đi, trán tựa vào vô lăng."......""......"Sự im lặng bao trùm không gian chật hẹp.Trình Nặc cảm thấy mình chắc chắn đã điên rồi mới hỏi câu hỏi này, họ đã chia tay từ lâu rồi, chẳng phải sao? Việc Lâm Diệc Ngôn có từng tư vấn tâm lý hay không thì liên quan gì đến nàng?Nàng biết mình đang xen vào chuyện người khác, nhưng vừa nghe thấy giọng Triệu Việt, nàng liền không kìm được nhớ lại những lời Triệu Việt đã nói với nàng tối hôm đó, biết rõ không nên, nhưng đâu đó trong lòng lại rục rịch, xúi giục nàng hỏi ra, đi tìm hiểu bí mật và sự thật đằng sau.Nhưng nhìn phản ứng này của Lâm Diệc Ngôn...... Trình Nặc cảm thấy mình giống như thật sự đã hỏi một câu không nên hỏi.Thôi bỏ đi.Ngón tay Trình Nặc siết chặt quai túi xách, nhìn Lâm Diệc Ngôn giống như đà điểu vùi đầu xuống, đổi ý: "Coi như tôi chưa hỏi gì cả."Lưng Lâm Diệc Ngôn căng thẳng, chậm rãi ngẩng đầu lên.Trình Nặc nhìn thấy đáy mắt cô đỏ hoe, sững sờ.Trong một khoảnh khắc, Trình Nặc cho rằng Lâm Diệc Ngôn sắp khóc."Mười năm trước, chị quả thật đã tìm Triệu Việt để tư vấn tâm lý." Giọng Lâm Diệc Ngôn pha lẫn chút khàn khàn, nhìn vào mắt nàng, nghiến từng chữ một nói: "Bởi vì Thư Di, trong lòng chị đã xảy ra một số vấn đề."Đầu Trình Nặc ong lên một tiếng, vẻ mặt trống rỗng, máy móc lặp lại lời cô: "Bởi vì Thẩm Thư Di?"Trong mắt Lâm Diệc Ngôn thoáng qua một vài cảm xúc phức tạp mà Trình Nặc không hiểu, cô nhíu mày, vẻ mặt ngưng trọng. Cô nhắm mắt lại, khi mở ra đã khôi phục chút tỉnh táo, môi mỏng khẽ mở nói: "Thật ra một tháng trước chị đã muốn thẳng thắn với em, muốn nói cho em biết sự thật năm đó, nhưng em không nghe điện thoại của chị, còn chặn số chị.""......""Bây giờ, chị sẽ kể cho em nghe tất cả mọi chuyện, em có muốn nghe không?"