[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm

Chương 62: Thực xin lỗi, chị đã đến muộn rồi



【Triệu Việt: Ở nhà ăn gặp Trình Nặc cùng một mỹ nữ ăn sáng, đây là bạn mới hay bạn gái của em ấy?】

【Triệu Việt: [hình ảnh]】

Nhận được tin nhắn của Triệu Việt, Lâm Diệc Ngôn đang cùng cha mẹ ăn sáng. Hai chữ "bạn gái" đâm thẳng vào mắt cô. Cô nhíu mày, đặt mạnh bộ đồ ăn xuống, phóng to bức ảnh.

Ảnh chụp rất rõ, ánh nắng sớm chiếu vào hai người đang ăn bên cửa sổ. Ngồi bên trái, Tô Uyển ánh mắt dịu dàng, tay cầm tờ giấy giúp Trình Nặc ngồi đối diện lau miệng. Trình Nặc cụp mắt, khóe miệng nở nụ cười nhạt nhòa. Cử chỉ hai người thân mật, không khí trông hài hòa tốt đẹp.

Có phải đang hẹn hò hay không, chỉ nhìn ảnh chụp thì không thể biết. Chẳng trách Triệu Việt nghĩ nhiều, nhìn bức ảnh này, Lâm Diệc Ngôn cũng không khỏi liên tưởng đến những lần trước Trình Nặc và Tô Uyển thân mật, tim cô nhói lên một cái.

Trình Nặc không nghe điện thoại của cô, không nghe cô giải thích, không trả lời tin nhắn của cô, là vì Tô Uyển sao?

Lâm Diệc Ngôn gắt gao nhìn chằm chằm vào bức ảnh, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Tô Uyển trong ảnh, lòng rối bời.

"Ăn cơm không lo ăn, nghịch điện thoại làm gì." Mẹ Lâm gõ gõ bàn.

Lâm Diệc Ngôn ngước mắt, nhìn cha mẹ ngồi đối diện, môi khẽ mấp máy rồi lặng lẽ đặt điện thoại xuống.

Bố Lâm thấy sắc mặt cô khác thường, hỏi: "Có phải công việc gặp chuyện gì phiền lòng không, kể cho ba nghe xem."

Lâm Diệc Ngôn liếc nhìn chiếc điện thoại bị bỏ sang một bên, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, nhàn nhạt cười nói: "Không có gì phiền lòng đâu ba, ba đừng lo lắng."

Đôi mắt già dặn từng trải của bố Lâm nhìn cô hồi lâu, rồi thở dài nói: "Con đó, có chuyện gì đều giấu trong lòng không nói. Lần này nếu không phải ba mẹ về ăn Tết, có phải con còn không định nói cho chúng ta biết chuyện con và Tiểu Lê chia tay rồi không?"

"Đúng đó." Mẹ Lâm vội phụ họa, "Tuy rằng ngay từ đầu mẹ đã không thích cô bé Tiểu Lê đó, nhưng dù sao cũng đã từng ăn cơm cùng nhau, hai đứa ở bên nhau gần một năm rồi chứ ít gì, sao chia tay lại không nói với ba mẹ một tiếng?"

Lâm Diệc Ngôn và Lê Mạn vốn dĩ chỉ là qua đường, hay nói đúng hơn là cô và Lê Mạn làm một cuộc giao dịch, hai người vốn không có tình cảm thật sự. Nếu không phải Lê Mạn làm chuyện quá đáng chạm vào điểm mấu chốt của cô, có lẽ cô vẫn sẽ tiếp tục diễn. Hôm qua cô cùng Triệu Việt ra sân bay đón người, vừa gặp mẹ Lâm đã hỏi về Lê Mạn, cô mới nhớ ra mình còn chưa nói với cha mẹ chuyện cô và Lê Mạn đã chia tay từ nửa năm trước.

Đối mặt với sự trách móc của cha mẹ, Lâm Diệc Ngôn không thể phản bác, chỉ nhẹ nhàng nói: "Bận quá, quên mất."

"Chuyện quan trọng như vậy mà cũng quên được? Con nói con..."

"Thôi thôi." Bố Lâm ngăn mẹ Lâm đang kích động lại, "Con gái tâm trạng không tốt thì bà đừng nhắc đến Tiểu Lê nữa."

Mẹ Lâm trừng mắt nhìn ông: "Chẳng phải ông nhắc trước sao?"

"Được được được, tôi sai rồi, đừng nói nữa được chưa." Bố Lâm giơ tay đầu hàng.

Mẹ Lâm hừ nhẹ một tiếng nói: "Ông già chỉ biết chọc tức tôi."

Bố Lâm vội vàng cười làm lành, vẻ mặt nịnh nọt nói: "Không giận không giận, ăn cái sủi cảo đi."

"Ăn no rồi."

"Vậy uống một chút canh."

Lâm Diệc Ngôn lặng lẽ nhìn cha mẹ già cãi nhau rồi lại nhanh chóng làm lành, trong lòng vừa vui mừng vừa có chút ngưỡng mộ. Cô không giải thích tâm trạng không tốt của mình không phải vì Lê Mạn, bởi vì không muốn cha mẹ biết cô hiện tại đang khó khăn vì tình, để tránh họ lại lo lắng cho cô.

Hai người già không thích sự ồn ào náo nhiệt trong thành phố, ở lại với cô qua Tết Trung thu rồi liền sốt ruột muốn về quê trồng hoa trồng rau. Ăn sáng xong, Lâm Diệc Ngôn đưa cha mẹ ra sân bay, trên đường về lại đi ngang qua đại học truyền thông. Cô lái xe vào trong, như con ruồi không đầu loay hoay nửa ngày mới tìm được một quán ăn, qua cửa kính nhìn thấy những chỗ ngồi trống trơn, lúc này mới nhận ra mình đã làm một chuyện ngu ngốc.

Giờ ăn sáng đã qua lâu rồi, Trình Nặc và Tô Uyển sao có thể vẫn luôn ở đây không đi? Cô không quen thuộc đại học truyền thông, cũng không chắc chắn mình đã tìm đúng nơi Trình Nặc và Tô Uyển cùng nhau ăn sáng.

Cho dù Trình Nặc và Tô Uyển vẫn còn ở đó, cô lại có thể làm gì? Mỗi khi cô tiến thêm một bước, Trình Nặc lại lùi về sau một vạn bước, cô còn có thể làm sao bây giờ?

...

Hai ngày sau, 《Lãng mạn đầy phòng》 mùa thứ hai được chuẩn bị kỹ lưỡng bắt đầu quay.

Quá trình diễn ra rất thuận lợi, mười người nghiệp dư quay xong, biên tập viên mất một ngày để cắt dựng thành bản nháp, tiếp theo là sắp xếp các khách mời nổi tiếng vào lều quay.

Các ngôi sao nổi tiếng khó đối phó hơn người nghiệp dư nhiều. Tối hôm trước Trình Nặc đã thông báo cho từng trợ lý của các ngôi sao, yêu cầu họ phải đến đài truyền hình trước 9 giờ sáng hôm sau để cùng nhau thảo luận chi tiết quay chụp. Nhưng mắt thấy đã đến giờ, sáu khách mời chỉ có ba người đến, hai người còn đang trên đường, còn một nữ diễn viên tên Hứa Hiểu Nghiên thì vẫn đang quay phim ở đoàn phim.

Tô Uyển sốt ruột muốn nổi cáu, hỏi Tiểu Văn: "Hứa Hiểu Nghiên rốt cuộc khi nào mới tới?"

"Em cũng không rõ lắm ạ." Tiểu Văn vẻ mặt khổ sở nói: "Vừa rồi em gọi điện thoại cho trợ lý của cô ấy đã thúc giục rồi, nhưng chỗ họ quay phim chật chội quá, tín hiệu không tốt, không biết bên kia có nghe rõ không."

Tô Uyển nhìn đồng hồ, lại mười phút nữa, cô có thể chờ các khách mời nổi tiếng khác nhưng không đủ kiên nhẫn chờ đợi nữa, tức giận quát Tiểu Văn: "Cái gì mà không rõ lắm? Tín hiệu không tốt thì cô không tự mình qua đó xem sao? Cô lập tức đi cho tôi, nhanh chóng đưa người về đây!"

Tiểu Văn bị mắng đến mặt xám như tro, liếc mắt nhìn Trình Nặc đang đứng thảnh thơi như người ngoài cuộc phía sau Tô Uyển, cắn môi nhỏ giọng nói: "Chị Tô hay là để Trình Nặc đi đi, em tay chân nhiều việc quá không đi được."

Tô Uyển quay đầu lại nhìn Trình Nặc. Vốn dĩ Tô Uyển muốn Trình Nặc cùng nàng tham gia buổi thảo luận để làm thư ký cuộc họp, nhưng hiện tại nghệ sĩ còn chưa đến đông đủ, họp cũng không thành, Trình Nặc cũng rảnh rỗi không có việc gì làm. Sắc mặt cô dịu đi, nói với Trình Nặc: "Vậy em đi đón Hứa Hiểu Nghiên đi."

"Vâng." Trình Nặc không có ý kiến gì.

Hứa Hiểu Nghiên là một tiểu hoa đán đang nổi như cồn mấy năm gần đây, từng tham gia quay 《Lãng mạn đầy phòng》 mùa đầu tiên, nhờ hình tượng ngốc nghếch đáng yêu mà thu hút không ít fan show thực tế. Show thực tế kiếm tiền nhanh, diễn viên vừa quay phim vừa tham gia show thực tế là chuyện rất phổ biến trong giới, chỉ là tối qua Trình Nặc mới đối chiếu lịch trình với trợ lý của Hứa Hiểu Nghiên, trợ lý của cô ta khẳng định chắc chắn sẽ đến đúng giờ, bây giờ lại nói quay phim chưa xong không đến kịp, bắt một đám người chờ một người không giữ chữ tín, chuyện này thật quá đáng.

Tô Uyển sắp xếp tài xế Tiểu Lưu đi cùng Trình Nặc, Trình Nặc xách túi xách xoay người muốn đi thì Tô Uyển đột nhiên gọi nàng lại.

Phòng thu nhỏ chật ních máy móc và người, Tô Uyển vượt qua mớ dây điện lộn xộn trên sàn đi về phía nàng, cúi người ghé sát tai nàng, dùng âm lượng chỉ hai người nghe thấy nói: "Tính tình Hứa Hiểu Nghiên không tốt lắm đâu, em phải cẩn thận đừng chọc giận cô ta."

Trình Nặc kinh ngạc. Nàng đã xem 《Lãng mạn đầy phòng》 mùa đầu tiên, cũng xem phim truyền hình Hứa Hiểu Nghiên đóng, luôn cho rằng Hứa Hiểu Nghiên là một cô gái tính tình rất tốt lại có chút ngốc nghếch đáng yêu, không ngờ tính tình lại không tốt? Quả nhiên giới giải trí đâu đâu cũng là giả dối, hình tượng xây dựng đều không đáng tin. Nàng nhớ kỹ lời dặn dò của Tô Uyển: "Em sẽ cẩn thận."

Thầy đạo cụ khiêng chiếc tủ cồng kềnh ở phía sau nói: "Phía trước nhường một chút."

Trình Nặc thoáng nhìn vội nhắc nhở: "Chị Tô cẩn thận."

Tô Uyển cảm thấy có thứ gì đó sắp chạm vào gáy mình, phản xạ có điều kiện lao về phía trước. Trình Nặc theo bản năng vươn tay đỡ.

Lâm Diệc Ngôn vừa bước vào đã nhìn thấy một cảnh tượng mờ ám như vậy:

Trình Nặc và Tô Uyển ôm nhau chẳng coi ai ra gì, tuy rằng chỉ là một cái ôm ngắn ngủi vài giây rồi tách ra, nhưng mặt Trình Nặc lại đỏ bừng, cúi đầu như một đứa trẻ phạm lỗi, nhỏ giọng ậm ừ: "Thực xin lỗi ạ, em... em không cố ý."

Vì lo lắng Tô Uyển ngã, Trình Nặc vươn tay đỡ một chút, lại không cẩn thận chạm vào chỗ mềm mại...

Tô Uyển cũng rất bất ngờ, cảm giác bị bàn tay nhỏ bé kia chạm vào trước kỳ kinh nguyệt khiến lòng cô xao động, rũ mắt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Trình Nặc đã ửng đỏ, người hoạt ngôn như cô nhất thời cũng không biết nên nói gì, khẽ hắng giọng nói: "Cảm ơn."

"Không có gì..." Nếu là trước đây Trình Nặc không cảm thấy có gì, nhưng hiện tại Tô Uyển đã biết xu hướng giới tính của nàng, nàng liền sợ Tô Uyển cảm thấy mình cố ý chiếm tiện nghi, cũng không dám ngẩng đầu nhìn biểu cảm của Tô Uyển, mím môi lắp bắp nói: "Vậy, vậy em đi."

Ánh mắt Tô Uyển cố ý vô tình lướt qua đôi môi bị liếm ướt vì căng thẳng của nàng, đột nhiên hối hận đã để nàng đi đón Hứa Hiểu Nghiên, đôi mắt khẽ động, rất lâu sau mới "Ừ" một tiếng: "Đi nhanh về nhanh."

"Vâng." Trình Nặc vén tóc sau tai, điều chỉnh lại quai túi, vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn, Thẩm Gia Văn, Tiểu Nhạc ba người đứng ở cửa ra vào, bước chân nàng dừng lại.

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn nhìn thẳng vào nàng, đôi mắt sâu thẳm ẩn chứa cảm xúc mà nàng không hiểu, như là phẫn nộ, lại như là đau thương, nồng đậm đến không tan ra được.

Tô Uyển vừa quay đầu lại đã thấy ba người ở cửa, cô chú ý đến ánh mắt khác thường của Lâm Diệc Ngôn, theo ánh mắt ấy nhìn về phía Trình Nặc vẻ mặt hơi cứng đờ, dường như hiểu ra điều gì, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Trình Nặc nói: "Mau đi đi."

Trình Nặc như được đại xá, giả vờ như không thấy mà vòng qua đám người Lâm Diệc Ngôn, bước chân vội vã đi ra ngoài.

Tô Uyển chỉnh lại áo khoác vest, tươi cười lịch sự chào đón: "Cô Lâm, các cô đến rồi."

Ánh mắt Lâm Diệc Ngôn phức tạp nhìn người phụ nữ trước mặt, lại nghĩ đến hai tin nhắn Triệu Việt gửi cho cô, cảm xúc trong lòng cuộn trào nhưng bị cô kìm nén. Môi mỏng khẽ mở, cô nói: "Xin lỗi, trên đường hơi kẹt xe nên đến muộn."

Tô Uyển rõ ràng nhận ra tia địch ý chợt lóe qua trong mắt cô, không ngờ cô có thể che giấu tốt đến vậy, thoạt nhìn quả thực không lộ ra chút sơ hở nào. Nụ cười của Tô Uyển không đổi, cô nói: "Xin lỗi phải là tôi mới đúng, bên Hứa Hiểu Nghiên có lẽ không đến kịp, chỉ có thể làm phiền các vị đi trước phòng chờ nghỉ ngơi một lát."

Lâm Diệc Ngôn gật đầu tỏ vẻ hiểu ý.

Tô Uyển tự mình dẫn họ đến phòng nghỉ, trong quá trình trò chuyện cả hai đều rất vui vẻ, nhưng trong ánh mắt giao nhau lại là những sóng ngầm dữ dội mà người khác không nhìn thấy.

Trình Nặc và Tiểu Lưu xuất phát trước đến địa điểm quay ngoại ô.

Tiểu Lưu cũng là người cũ của đài truyền hình, nghe nói Trình Nặc được phái đi đón Hứa Hiểu Nghiên, không nhịn được oán giận: "Cô này lắm chuyện lắm, quay mùa đầu tiên đã thường xuyên đến muộn, làm chúng ta quay cuồng đến phát mệt. Cô xem Tiểu Văn khôn khéo chưa kìa, biết rõ Hứa Hiểu Nghiên khó đối phó còn cố ý bảo chị Tô phái cô đi."

Trình Nặc thất thần lắng nghe, trong lòng có chút bực bội. Tiểu Văn có cố ý hay không nàng không rõ, so với việc ở trong lều đối diện Lâm Diệc Ngôn, nàng càng muốn đi đón Hứa Hiểu Nghiên, mặc kệ cô ta có khó đối phó hay không.

Tuy rằng là cam tâm tình nguyện, nhưng Trình Nặc cũng sợ đắc tội Hứa Hiểu Nghiên. Chờ cảm xúc trong lòng bình ổn lại một chút, cô vội hỏi Tiểu Lưu chi tiết về những chuyện khó chịu của Hứa Hiểu Nghiên. Không hỏi không biết, bí mật không ai hay của Hứa Hiểu Nghiên lại nhiều đến vậy, hai mặt thì không nói, sau lưng thế mà còn có kim chủ. Tiểu Lưu thao thao bất tuyệt kể một tràng, Trình Nặc nghe mà trợn mắt há hốc mồm.

Xe rời xa phố xá sầm uất, càng đi càng vắng, cuối cùng đến một công viên lâm viên hoang phế.

"Là chỗ này sao?" Tiểu Lưu hạ cửa kính xe nhìn ra ngoài.

Trình Nặc nhìn thấy tấm biển số nhà rỉ sét loang lổ ở cổng công viên, nói: "Không sai, họ chắc là ở bên trong."

Tiểu Lưu lái xe đi vào, quả nhiên nhìn thấy một đám người và máy móc đang quay phim bên trong.

Trình Nặc mở cửa xe đi tới, vừa đến gần đã bị nhân viên công tác ngăn lại. Nàng giải thích mục đích đến, rồi đưa ra thẻ nhân viên của đài truyền hình, nhân viên công tác mới cho nàng vào.

Hỏi thăm người khác, Trình Nặc tìm thấy Hứa Hiểu Nghiên đang mặc đồ cổ trang ngồi nghỉ ngơi một bên.

"Chị Hiểu Nghiên, chào chị, em là Trình Nặc, trợ lý thực tập của tổ chương trình 《Lãng mạn đầy phòng》." Trình Nặc nở nụ cười hiền lành vô hại, cẩn thận nói: "Bên chị khi nào quay xong ạ? Các khách quý khác đều đến rồi, đang đợi chị đó ạ, chị xem có thể nhanh một chút được không?"

Không biết có phải vì phim trường quá đông người hay không, Hứa Hiểu Nghiên biểu hiện không giống như Tiểu Lưu nói khó đối phó như vậy, thái độ rất tốt nói: "Thật sự xin lỗi, tôi vốn dĩ nghĩ hôm qua có thể quay xong, nhưng kế hoạch không theo kịp thay đổi, không quay xong mấy cảnh này đạo diễn sẽ không cho tôi đi, hơn nữa tôi là nữ chính, tôi đi rồi người khác cũng không quay được. Thật sự xin lỗi nha, hay là tôi nói với chị Tô một tiếng, bảo chị ấy đừng đợi tôi."

Trình Nặc gọi điện thoại cho Tô Uyển. Điện thoại kết nối được nhưng tín hiệu không tốt, chập chờn, nàng lặp lại mấy lần vấn đề bên kia mới nghe rõ: "Chị Tô, Hứa Hiểu Nghiên nói phải đến chiều mới quay xong, làm sao bây giờ ạ?"

Tô Uyển đương nhiên không thể chờ lâu như vậy, cũng may Hứa Hiểu Nghiên đã tham gia quay mùa đầu tiên, việc cô ta có tham gia thảo luận hay không cũng không sao, sợ cô ta làm trễ buổi tối quay, bảo Trình Nặc ở lại theo dõi Hứa Hiểu Nghiên.

Trình Nặc kết thúc cuộc gọi thì phát hiện Hứa Hiểu Nghiên đã bị gọi đi quay phim, hai trợ lý và một chuyên viên trang điểm riêng của cô ta ở lại tại chỗ, trong đó một trợ lý nhìn nàng với ánh mắt rất kiêu ngạo. Trình Nặc không muốn dây dưa, lặng lẽ tránh ra.

Đến hơn 5 giờ chiều Hứa Hiểu Nghiên mới xong việc, nhưng những người khác vẫn chưa quay xong, xe của đoàn phim không có trách nhiệm đưa người, Trình Nặc vội bảo Tiểu Lưu lái xe quay lại, cung kính mở cửa xe cho Hứa Hiểu Nghiên: "Chị Hiểu Nghiên mời lên xe."

Không có người ngoài, Hứa Hiểu Nghiên cuối cùng cũng không giả vờ nữa. Cô ta nhăn mũi ngửi ngửi, vẻ mặt ghét bỏ nói: "Tổ chương trình của các người quá không thành ý đi, phái cái xe nhỏ như vậy tới, cái này ngồi vừa sao?"

Sự thật chứng minh quả thật không ngồi vừa. Hứa Hiểu Nghiên mang theo đội ngũ ba người, vừa vặn lấp đầy ba chỗ ngồi. Thực ra miễn cưỡng chen chúc vẫn được, nhưng Trình Nặc vừa thấy vẻ mặt xảo quyệt của Hứa Hiểu Nghiên, sợ chọc giận đối phương, ngượng ngùng cười nói: "Vậy các chị đi trước đi, em tự bắt xe về."

Trợ lý của Hứa Hiểu Nghiên không nói hai lời "phanh" một tiếng đóng sầm cửa, kiêu căng hống hách ra lệnh cho Tiểu Lưu: "Đi nhanh đi, đừng có đến muộn đấy."

Tiểu Lưu trong lòng rất khinh thường, thương hại nhìn Trình Nặc bị bỏ lại ngoài xe.

Trình Nặc đáp lại anh bằng một nụ cười bất đắc dĩ.

Tiễn Hứa Hiểu Nghiên đi, nhiệm vụ của Trình Nặc coi như hoàn thành, nàng đi bộ ra khỏi công viên, ra ven đường chờ xe, đợi nửa ngày chỉ thấy một chiếc xe tải lớn chạy vụt qua.

Nơi này quá vắng vẻ, ngoài một công viên hỏng hóc ra thì không có công trình kiến trúc nào khác, nhìn quanh chỉ thấy cây và cỏ. Tín hiệu cũng không tốt, điện thoại gọi không được, WeChat cũng không gửi được, hơn nữa điện thoại ở đây dùng cả ngày cũng hết pin, Trình Nặc không có cách nào, đành phải đi dọc theo đường lớn một đoạn, cầu mong có thể nhìn thấy trạm xe buýt gì đó.

Không biết đi bao lâu, đường càng ngày càng dài, xung quanh càng ngày càng âm u, sắc trời cũng càng ngày càng tối. Trình Nặc trong lòng bắt đầu hoảng loạn, cảm thấy như vậy không ổn. Trời sắp tối rồi, vùng hoang vu này ai biết có nguy hiểm gì, chi bằng quay lại chờ đoàn phim xong việc xem có thể đi nhờ xe không.

Ý tưởng này có vẻ khả thi, chỉ là khi nàng quay lại đến công viên thì người của đoàn phim đã sớm không còn bóng dáng!

Chiếc điện thoại dùng làm đèn pin đã cạn kiệt chút pin cuối cùng, trước mắt đột nhiên tối đen như mực, Trình Nặc sững sờ đứng tại chỗ, cả người choáng váng.

Không điện, không ánh sáng, không người, làm sao bây giờ?

Tiểu Lưu có quay lại đón nàng không? Tô Uyển có phái người đến đón nàng không?

Trình Nặc không sợ bóng tối, chỉ là nàng chưa bao giờ ở một mình nơi hoang vu hẻo lánh như thế này vào buổi tối muộn, bóng tối nuốt chửng sự can đảm của nàng, nàng cảm thấy sợ hãi, hoảng loạn mò mẫm trong bóng đêm, chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi nơi âm u này.

Không nhìn thấy gì, nàng chỉ có thể dùng trực giác phán đoán vị trí lối ra, xiêu vẹo loạng choạng mò mẫm trong bóng tối.

Đi mãi đi mãi hình như đi lên một sườn đồi nhỏ, Trình Nặc biết rõ con đường phía trước có thể có nguy hiểm, nhưng người trong tình huống hoảng loạn căn bản không thể đưa ra phán đoán chính xác, nàng lại bước thêm một bước về phía trước.

"A ——"

Trình Nặc một chân đạp hụt, thân thể mất trọng tâm thẳng tắp rơi xuống, đến khi nàng phản ứng lại thì đã muộn, cơn đau xé tim xé gan ở mắt cá chân phải khiến mồ hôi lạnh nàng tuôn ra ròng ròng.

Gió lạnh buốt giá thổi qua đỉnh đầu nàng, làm lá cây xào xạc. Trình Nặc không biết mình đang ở đâu, nàng chỉ biết chân mình đau điếng, không đi nổi, cũng không dám động đậy.

Nàng đột nhiên rất muốn khóc, ảo não đấm mạnh vào chân.

Sao mình ngốc thế?! Đắc tội Hứa Hiểu Nghiên thì sao, cùng lắm thì bị mắng một trận, còn tốt hơn là ở đây chịu khổ chịu sở thế này.

Sao nàng lại chạy lung tung? Ngoan ngoãn ở lại chỗ cũ, biết đâu Tiểu Lưu phát hiện nàng lâu rồi không về sẽ đến đón, bây giờ dù Tiểu Lưu có đến thật, có tìm được nàng không? Ngay cả nàng còn không biết mình đã đi đến nơi nào.

Nỗi kinh hoàng vô tận và cơn đau dưới chân gặm nhấm ý thức nàng, Trình Nặc ôm chặt lấy mình, run rẩy trong gió lạnh.

Thời gian từng chút trôi qua, cơn đau dưới chân lại càng lúc càng dữ dội.

"Nặc Nặc ——"

Trình Nặc cảm giác như mình đau đến sinh ảo giác, loáng thoáng nghe thấy có người gọi mình? Nàng khó khăn thẳng lưng, dựng tai cẩn thận lắng nghe.

"Nặc Nặc, em ở đâu?"

Gió đưa tiếng gọi vào tai nàng, chỉ là xung quanh quá ồn ào nghe không rõ gọi gì, Trình Nặc chỉ biết có người đến.

Là đến đón nàng sao?

"Tôi ở đây!" Trình Nặc mừng rỡ trong lòng, nghẹn giọng hô to, dùng sức vẫy tay.

Sau đó nàng nghe thấy tiếng sột soạt, bước chân người kia rất loạn rất nhanh, tiếng động càng lúc càng gần.

Ánh đèn chói lóa đâm vào mắt, Trình Nặc bất chấp tất cả, không xác định đối phương đến cứu hay hại mình, bản năng theo nguồn sáng đứng dậy, lại "A" một tiếng đau đớn ngã trở lại mặt đất.

Cơn đau xé tim ở mắt cá chân khiến đại não nàng xuất hiện một khoảng trống ngắn ngủi, nàng cuộn tròn người chống lại cơn đau, hoảng hốt cảm giác có người nhào tới, nàng muốn tránh cũng không thoát.

Người đến không giống như kẻ xấu, Trình Nặc cảm giác hai cánh tay bị người ta giữ chặt, tiếp theo bị người đó ôm vào lòng.

"Nặc Nặc, Nặc Nặc em không sao chứ?" Giọng nói quen thuộc mà nóng bỏng bên tai, tràn đầy lo lắng.

Trình Nặc chớp mắt, nương theo ánh đèn điện thoại, thấy rõ khuôn mặt gần trong gang tấc của Lâm Diệc Ngôn, trong lòng không nói nên lời là cảm giác gì. Nàng quá đau, đau đến mức không rảnh bận tâm suy nghĩ chuyện khác, hai tay nắm chặt quần áo Lâm Diệc Ngôn, nghiến răng thở yếu ớt: "Chân đau, đau quá."

Lâm Diệc Ngôn cầm điện thoại chiếu chiếu, thấy mắt cá chân nàng sưng vù, lại thấy mồ hôi lạnh đầy đầu, đôi mắt ửng đỏ, còn có khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt dính đầy bùn đất, đau lòng hôn lên mí mắt đang run rẩy của nàng, nói: "Thực xin lỗi, chị đến muộn rồi."

Nếu không nghe thấy Tô Uyển hỏi Tiểu Lưu sao Trình Nặc vẫn chưa về, Lâm Diệc Ngôn còn không biết Trình Nặc bị bỏ lại nơi hoang vu này. Buổi quay còn chưa kết thúc, cô bỏ lại Thẩm Gia Văn, theo địa chỉ Tiểu Lưu cho phóng xe đến, chỉ thấy công viên hoang tàn trước mắt, lại không thấy bóng dáng Trình Nặc đâu, lòng cô thấp thỏm lo âu, thật sự lo lắng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

May mắn cô không bỏ cuộc, may mắn cô đã tìm thấy Trình Nặc.

Lâm Diệc Ngôn nhét điện thoại vào tay Trình Nặc, cõng Trình Nặc lên lưng, từng bước một đi ra ngoài, vừa đi vừa an ủi nàng: "Đừng sợ, chị đưa em đến bệnh viện ngay."

Trình Nặc giơ điện thoại soi đường cho cả hai, thân thể theo bước chân người kia phập phồng, cảm nhận được hơi ấm từ tấm lưng mỏng manh của đối phương truyền đến, nghe mùi hương quen thuộc trên tóc đối phương, lý trí bị bao phủ bởi sợ hãi và tuyệt vọng từ từ trở lại.

Người cõng nàng là Lâm Diệc Ngôn.

Sao lại là Lâm Diệc Ngôn?

"Sao chị biết tôi ở đây?" Trình Nặc nghe thấy giọng mình hỏi bằng một âm thanh nghẹn ngào như khóc. Nàng không khóc, nàng chỉ quá sợ hãi, vừa lạnh vừa đau, nên giọng mới run rẩy.

Lâm Diệc Ngôn đỡ lấy bắp chân nàng kéo nàng lên cao hơn một chút, thở dốc nói: "Tiểu Lưu nói."

Trình Nặc im lặng, vì thật sự không biết nói gì.

Nàng vẫn luôn hy vọng có người đến đón mình, nàng nghĩ có thể là Tiểu Lưu, có thể là Tô Uyển, thậm chí có thể là người của đoàn phim bỏ quên đồ gì quay lại lấy, chỉ là thế nào cũng không ngờ người cuối cùng đến lại là Lâm Diệc Ngôn... Là người nàng tránh còn không kịp.

Tại sao lại như vậy?

———
Tác giả có lời muốn nói:

Tôi không thể đảm bảo việc cập nhật sau này có ổn định hay không, vì eo tôi không thể ngồi lâu, mỗi lần viết đến đoạn sau eo lại không chịu được.

Cái eo già này không biết khi nào hỏng hẳn, nhưng sẽ viết xong truyện này mọi người đừng lo lắng, nếu cảm thấy theo dõi truyện quá mệt mỏi có thể đợi truyện hoàn rồi đọc, xin lỗi mọi người.

Chương trước Chương tiếp
Loading...