[BHTT - Edit] Không làm thế thân - Nghịch Thiêm

Chương 61: Thích người lớn tuổi hơn em sao?



Tiểu Văn cả buổi sáng bận đến phát điên, đi ngang qua cửa phòng nghỉ thấy có bóng người, liền dừng chân, mạnh tay đập cửa: "Cô làm gì ở đây?"

Trình Nặc nghe tiếng quay lại, gương mặt thuần khiết lộ vẻ ngơ ngác: "Chị Tiểu Văn, em..."

Tiểu Văn chú ý đến chiếc điện thoại nàng đang cầm trong tay, nhíu mày ngắt lời: "Bây giờ là giờ làm việc, cô dám trốn ở đây lười biếng chơi điện thoại?"

Trình Nặc cúi đầu nhìn chiếc điện thoại màn hình đã tối sầm vì bị nàng nắm đến nóng ran, rồi lại nhìn vẻ mặt giận dữ trợn mắt của Tiểu Văn, giật mình lắc đầu phủ nhận: "Không có. Em vừa thay quần áo xong, điện thoại hết pin, mượn sạc của người khác định xem có tin nhắn quan trọng nào bị bỏ sót không."

Tiểu Văn chẳng muốn nghe nàng biện bạch, vẻ mặt sốt ruột nói: "Thôi thôi mau cất đi. Thầy quay phim nói cần thêm một thiết bị nữa, đây có bản văn kiện cô cầm đi làm thủ tục phê duyệt đi, tôi còn bận việc khác."

Không đợi Trình Nặc kịp phản ứng, một tập văn kiện đã được nhét vào lòng nàng.

Tiểu Văn ném đồ xong liền xoay người đi, điện thoại Trình Nặc "keng" một tiếng, nàng rũ mắt nhìn, trên màn hình lại hiện ra một tin nhắn. Hàng mi cong vút của nàng khẽ run, chậm rãi mở khóa, bấm vào tin nhắn.

So với tin nhắn trước ngắn gọn, tin nhắn này dài hơn nhiều, chữ đen trên nền trắng, dày đặc khiến người ta hoa mắt.

Vẻ mặt Trình Nặc ngây dại, chậm chạp không có động tác tiếp theo.

Lâm Diệc Ngôn chưa từng gửi cho nàng tin nhắn dài như vậy.

Không phải không tò mò đối phương viết gì, nhưng Trình Nặc vẫn chọn cách đóng lại, ngón tay khẽ động, đưa số điện thoại lạ này, cùng với tin nhắn dài như tiểu thuyết kia vào danh sách đen.

Không muốn xem, hay đúng hơn là, không dám xem.

Không thể phủ nhận, khi nhìn thấy Lâm Diệc Ngôn nói chưa từng coi nàng là thế thân của ai, lòng Trình Nặc đã có chút dao động. Nàng nghi ngờ tin nhắn này có phải do chính Lâm Diệc Ngôn gửi không, nghi ngờ đây có phải là một vở kịch mới của Lâm Diệc Ngôn không, thậm chí bắt đầu nghi ngờ phán đoán của chính mình. Nếu không phải thế thân, vậy vì sao Lâm Diệc Ngôn vẫn nhớ mãi không quên Thẩm Thư Di khi còn ở bên nàng?

Nếu những lời này Lâm Diệc Ngôn nói trước khi chia tay, có lẽ Trình Nặc đã ngây ngốc tin rồi, nhưng mọi chuyện đã qua lâu như vậy, sau khi nàng trải qua quãng thời gian dài dằn vặt vì thất tình, nhìn thấy những điều này, trong lòng chỉ còn lại sự chết lặng.

Đây lại là một màn kịch đùa giỡn lòng người của Lâm Diệc Ngôn sao? Giống như lúc trước Lâm Diệc Ngôn tìm đến nàng, thề thốt nói yêu nàng như vậy, tất cả đều là dối trá, đều là kịch bản.

Trình Nặc tự nhủ không được rơi vào bẫy của Lâm Diệc Ngôn nữa, cho nên cách tốt nhất là không nghe, không nhìn, không nghĩ.

Sự xuất hiện của Tiểu Văn kéo lý trí còn sót lại của nàng trở về, Trình Nặc hít sâu vài hơi, điều chỉnh lại tâm trạng, bỏ điện thoại đang sạc cùng với cục sạc vào túi, cầm lấy tập văn kiện kia lên lầu hai.

Ký xong tên còn phải về văn phòng báo cáo nhiệm vụ với Tô Uyển, Trình Nặc gõ cửa bước vào, thấy Tô Uyển đang bận rộn với máy tính, nhẹ giọng nói: "Chị Tô, anh Tôn nói máy móc mai sáng sẽ có người đến lấy lại."

"Biết rồi." Ngón tay Tô Uyển thoăn thoắt gõ bàn phím, phát hiện giọng nói không đúng, ngước mắt lên mới nhận ra người đến báo cáo là nàng, "Việc này chị giao cho Tiểu Văn làm, sao lại thành em?"

Đối diện với ánh mắt của Tô Uyển, trong đầu Trình Nặc nhanh chóng hiện lên cảnh Tô Uyển hỏi nàng có phải từng hẹn hò với Lâm Diệc Ngôn không, vẻ mặt mất tự nhiên cúi đầu nói: "Chị Tiểu Văn bận quá, em tiện đường nên giúp chị ấy một chuyến."

Tô Uyển thoáng nhìn thấy vành tai ửng đỏ của nàng, cũng nhớ lại cuộc trò chuyện trước đó, ánh mắt khẽ động, dừng lại ở chân bị thương của nàng, đổi giọng ôn hòa: "Chân còn đau không?"

Đau thì vẫn đau nhưng Trình Nặc nói, "Không sao ạ, cảm ơn chị Tô."

Tô Uyển lặng lẽ nhìn nàng vài giây, rồi ném cho nàng một xấp tài liệu, nói: "Đây là toàn bộ thông tin cá nhân của mười vị khách mời nghiệp dư. Hai ngày nữa bắt đầu quay, em xem liên hệ lại với họ một chút, đừng để đến lúc đó xảy ra sơ suất gì."

"Em liên hệ ngay đây ạ." Trình Nặc nhận lấy tập tài liệu rồi xoay người đi ra ngoài.

Đôi mắt Tô Uyển vẫn luôn dõi theo bóng lưng nàng, nhìn thấy nàng khập khiễng từng bước chậm rãi đi ra khỏi văn phòng, đáy mắt hiện lên một tia cảm xúc khó diễn tả.

Vốn dĩ Trình Nặc cảm thấy cái bọng nước nhỏ không có gì, nhưng sau đó phát hiện vết thương nhỏ cũng không thể bỏ qua. Chỗ trầy da ngay ở đầu ngón chân, dù nàng có cẩn thận đi thế nào cũng sẽ cọ vào, cái cảm giác nhức nhối âm ỉ ấy thật khó chịu. Lúc bận rộn nàng cũng không rảnh lo lắng, mãi đến khi tan làm, trở lại phòng nghỉ lấy đồ, cởi giày ra, nhìn thấy chiếc vớ đã nhuộm đỏ máu tươi, Trình Nặc hít một hơi.

Nàng thậm chí không dám cởi vớ, xỏ giày vào, khi đứng lên vẫn không tránh khỏi chạm vào miệng vết thương, chân hơi run.

Bên cạnh đột nhiên vươn ra một bàn tay nắm chặt lấy cánh tay nàng.

Trình Nặc giật mình nhìn sang: "... Chị Tô?"

Tô Uyển nhíu mày, đôi mắt nhìn chằm chằm vào chân nàng, giọng hơi gấp: "Còn đi được không?"

Trình Nặc không biết Tô Uyển từ đâu xuất hiện, có phải đã thấy dáng vẻ đi dép lê của mình không. Đối diện với ánh mắt đầy quan tâm của Tô Uyển, mặt nàng nóng lên, nói: "Em không sao." Nàng lặng lẽ rút tay về, bước chân thử đi hai bước, bước đi cũng khá vững, nếu không phải vẻ mặt cắn răng nhẫn nhịn thì thoạt nhìn vẫn rất bình thường.

Tô Uyển nhìn ra nàng lại đang cố gắng gượng, trong lòng khẽ thở dài, giữ chặt nàng: "Chị đưa em về."

"Chị muốn đưa em về?" Trình Nặc vẻ mặt kinh ngạc, nhanh chóng chớp mắt, nói: "Không cần đâu chị, em tự..."

Tô Uyển không đợi nàng nói hết: "Từ đây đi ra cổng, rồi đến trạm tàu điện ngầm, còn phải đi vào trường, chân em còn muốn dùng không? Chương trình sắp bắt đầu quay rồi, mấy ngày nay mọi người đều rất bận, nếu chân em bị thương nặng đến không đi làm được, chị không dám chắc có thể duyệt đơn xin nghỉ cho em đâu. Dù sao chị về cũng phải đi qua trường em, tiện đường."

Đi làm muộn mà còn không đến mức đó sao? Trình Nặc cảm thấy Tô Uyển nói hơi quá, nhưng thấy thái độ Tô Uyển rất kiên quyết, nàng cũng không tiện phản bác, cười gượng hai tiếng nói: "Vậy làm phiền chị Tô."

"Chuyện nhỏ thôi."

Có Tô Uyển giúp đỡ, Trình Nặc quả thật tiện lợi hơn nhiều. Tô Uyển đỡ một bên cánh tay nàng, Trình Nặc nương theo lực của cô có thể giảm bớt chút gánh nặng cho chân. Khi đi ngang qua văn phòng, Tô Uyển dừng lại một chút nói: "Từ từ, hình như máy tính của chị chưa tắt."

Trình Nặc gật đầu, dựa vào tường hành lang chờ. Nàng nhìn thấy Tô Uyển mở cửa văn phòng đi về phía máy tính, đột nhiên nghe thấy một giọng nói hưng phấn gọi tên mình: "Trình Nặc!"

Trình Nặc quay đầu lại, nhìn thấy người đang chạy về phía mình, ngẩn người một chút, ngay sau đó cười tươi: "Lớp trưởng."

Trâu Duệ ba bước thành hai bước đã đến trước mặt nàng, gương mặt ngăm đen ánh lên vẻ vui mừng, giọng nói sang sảng: "Tớ gửi cho cậu bao nhiêu tin nhắn mà cậu không trả lời, tổ các cậu bận thế sao?"

Trình Nặc nhớ lại tin nhắn của cậu và Trần Nhiễm trước đó, nói là lát nữa trả lời nhưng lại quên mất: "Ngại quá, dạo này bận thật, tớ còn chẳng có thời gian sờ điện thoại."

Trâu Duệ không phải người hay để bụng, cười ha ha cho qua, nói: "Chương trình của các cậu sắp bắt đầu quay rồi đúng không? Cậu không cần tăng ca sao?"

Trình Nặc lắc đầu. Những người khác trong tổ dạo này đều tăng ca đến khuya, nhưng nàng vẫn là một thực tập sinh chưa tốt nghiệp, nên Tô Uyển khá thoải mái với nàng.

Nghĩ như vậy, Tô Uyển đối với nàng thật sự rất tốt. Trình Nặc vừa định nhìn xem Tô Uyển đã xong chưa thì cổ khẽ động, đột nhiên lại nghe thấy Trâu Duệ nói: "Vậy vừa hay tớ cũng tan làm, chúng ta cùng nhau về đi."

Trình Nặc đối diện với đôi mắt nóng bỏng của Trâu Duệ, do dự nói: "Lớp trưởng, hôm nay tớ không thể về cùng cậu được, lát nữa chị Tô đưa tớ về."

"Sản xuất Tô tự mình đưa cậu về? Tổ các cậu đãi ngộ thực tập sinh tốt quá vậy!"

"Ách, thật ra là vì chân tớ bị thương, chị Tô tiện đường đưa tớ về thôi."

"Chân cậu bị thương! Chân nào bị thương? Sao lại bị thương? Nghiêm trọng không? Mau cho tớ xem." Trâu Duệ nhìn chằm chằm vào hai chân nàng kêu lên, tư thế kia chỉ thiếu chút nữa là xông tới cởi giày nàng  ra.

Trình Nặc bị cậu làm cho có chút không biết làm sao, rụt chân lại nói: "Đi giày cao gót bị phồng chân, vết thương nhỏ thôi."

Trâu Duệ nhẹ nhàng thở ra.

Tô Uyển đi ra khỏi văn phòng liền nhìn thấy ngoài cửa có một người con trai, hỏi Trình Nặc: "Đây là ai?"

Trình Nặc đứng thẳng người: "Cậu ấy là lớp trưởng lớp em, Trâu Duệ."

Vẻ mặt Trâu Duệ khẽ biến: "Sản xuất Tô, chào chị."

Tô Uyển liếc nhìn cậu từ trên xuống dưới, gật đầu coi như chào hỏi, rồi chuyển sự chú ý sang Trình Nặc, đỡ lấy cánh tay nàng nói: "Đi thôi."

"À..." Trình Nặc vẫy vẫy tay với Trâu Duệ, "Lớp trưởng tạm biệt."

Trâu Duệ chợt nảy ra một ý, vội gọi lại Tô Uyển: "Sản xuất Tô, em cũng muốn về trường, chị có thể tiện đường đưa em đi luôn không ạ?"

Tô Uyển dường như không ngờ cậu ta lại gan lớn đến mức đưa ra yêu cầu như vậy với mình, kinh ngạc nhìn cậu ta một cái, rồi lại nhìn Trình Nặc.

Vẻ mặt Trình Nặc có chút khó xử. Tuy rằng Trâu Duệ là bạn học của nàng, nhưng bản thân nàng là người đi nhờ xe, Tô Uyển lại là cấp trên của nàng, nàng thật sự không dám mở miệng giúp Trâu Duệ cầu xin Tô Uyển.

Tô Uyển nhìn kỹ Trâu Duệ vài lần, nhưng lại rất sảng khoái: "Được thôi."

"Cảm ơn sản xuất Tô!"

Cùng Trâu Duệ đi nhờ xe cũng khá tốt, bởi vì không cần lo lắng tẻ nhạt. Từ văn phòng đến hầm để xe rồi lên xe, miệng Trâu Duệ vẫn không ngừng nói, liên tục tìm đề tài trò chuyện với Tô Uyển, Tô Uyển cũng rất phối hợp đáp lại các câu hỏi của cậu ta. Trình Nặc im lặng lắng nghe, trong lòng bội phục sát đất khả năng giao tiếp của Trâu Duệ.

Có lẽ đột nhiên nhớ ra trên xe còn có người thứ ba, khi dừng đèn đỏ Tô Uyển nhìn sang Trình Nặc bên cạnh, hỏi: "Có muốn đi bệnh viện xem không?"

Trình Nặc chú ý thấy ánh mắt Tô Uyển nhìn xuống chân mình, nói: "Không cần đâu ạ, thật sự không nghiêm trọng lắm..."

Tô Uyển không nói gì, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy đèn đỏ chuyển xanh rồi, lái xe đi thêm một đoạn rồi dừng lại bên đường: "Phía trước có hiệu thuốc, chị đi mua chút thuốc."

Trình Nặc há hốc miệng, lời ngăn cản còn chưa kịp thốt ra đã bị Trâu Duệ ở phía sau giành trước: "Hay là để em đi cho, em đi đường tương đối nhanh."

Tô Uyển liếc nhìn cậu qua gương chiếu hậu, không tranh cãi: "Vậy em đi đi."

Trâu Duệ nhanh chóng xuống xe, hai phút sau quay lại, đưa túi thuốc cho Trình Nặc.

Trình Nặc mở ra thấy có băng gạc, cồn i-ốt và thuốc mỡ cầm máu, cảm kích nói: "Cảm ơn cậu nha. Bao nhiêu tiền, tớ chuyển khoản cho cậu."

Trâu Duệ cười cười nói: "Không nhiều đâu, không cần chuyển khoản, lần sau cậu mời tớ ăn một bát mì là được."

Vẻ mặt Trình Nặc hơi khựng lại, tìm thấy hóa đơn nhỏ trong túi, dựa theo số tiền trên đó chuyển khoản cho Trâu Duệ một bao lì xì.

Trâu Duệ thấy nàng kiên quyết như vậy, bất đắc dĩ nhận lấy bao lì xì.

Xe chạy đến đại học truyền thông, Tô Uyển còn tận tình đưa họ đến tận cổng ký túc xá. Ký túc xá của Trâu Duệ gần hơn một chút, đợi cậu xuống xe, Tô Uyển chống một tay lên vành tai, thuận miệng nói: "Thằng nhóc này nói nhiều thật."

Trình Nặc tỏ vẻ tán đồng: "Đúng vậy, lớp trưởng là cao thủ giao tiếp của lớp em."

Tô Uyển hai tay giữ vô lăng, khi rẽ liếc nhìn nàng một cái, như vô tình nói: "Cậu ta thích em đấy."

Trình Nặc đang cúi đầu nghịch mấy thứ thuốc, ngẩng đầu nhìn sang, chạm phải đôi mắt vừa hài hước vừa chắc chắn của Tô Uyển, suy nghĩ một lát rồi ngượng ngùng nói: "Trước kia thích em rồi."

Khóe môi Tô Uyển ngậm ý cười: "Thế nào là thích rồi?"

Trình Nặc căng da đầu nói: "Trước kia cậu ấy từng tỏ tình với em, bị em từ chối, rồi chúng em lại làm bạn bình thường."

"Cậu nhóc này không tệ mà, sao lại từ chối?" Tô Uyển rất hứng thú truy hỏi.

Trình Nặc há miệng, nhưng lại không nói nên lời.

Tô Uyển đột nhiên nhớ ra điều gì, ngón tay gõ nhẹ lên vô lăng, khẽ cười nói: "Suýt chút nữa quên mất, em không thích con trai."

"..." Tuy rằng Trình Nặc không lo lắng việc lộ xu hướng giới tính trước mặt Tô Uyển, nhưng bị người khác hết lần này đến lần khác vạch trần vẫn rất khó xử, nhẹ nhàng "Dạ" một tiếng.

"Thích con gái rất bình thường, tôi tôn trọng mọi xu hướng giới tính, nên em không cần câu nệ như vậy." Tô Uyển ý vị thâm trường liếc nhìn nàng một cái.

Trình Nặc khẽ nhếch khóe môi, cảm kích sự thấu hiểu này của cô.

"Thích người lớn tuổi hơn em?" Tô Uyển đột nhiên buột miệng hỏi.

Tim Trình Nặc nhảy lên, ánh mắt hơi lóe lên chạm phải mắt Tô Uyển trong gương chiếu hậu, nàng mím môi.

Tô Uyển thong thả nói: "Chị gái trưởng thành có mị lực ai cũng thích, chỉ là tôi không ngờ em lại cùng Lâm Diệc Ngôn..."

"Chị Tô." Trình Nặc không thích ngắt lời người khác, trong mắt nàng như vậy rất bất lịch sự. Nhưng nàng thật sự không muốn nghe đến tên Lâm Diệc Ngôn, không muốn nhắc đến đoạn tình cảm thất bại kia, càng không muốn kể cho người khác. Bất chấp có thể đắc tội Tô Uyển hay không, nàng cắn nhẹ môi dưới, giọng hơi cứng nhắc nói: "Em và chị ấy đã chia tay rồi, em không muốn nói về chị ấy."

Tô Uyển không nói gì, lời bị nghẹn lại, nghiêng đầu nhìn nàng. Mái tóc rủ xuống che đi nửa khuôn mặt, Tô Uyển không thấy rõ biểu cảm trên mặt nàng, chỉ thấy hàng mi nàng khẽ run và chóp mũi hơi động đậy, im lặng một thoáng rồi nói: "Thực xin lỗi."

Trình Nặc không đáp lại, nắm chặt chiếc túi trong tay.

Sau đó cả hai đều im lặng, trong xe bao trùm một bầu không khí quỷ dị, Trình Nặc cảm thấy buồn bã, lặng lẽ hạ một chút cửa sổ xe.

Xe dừng lại ở dưới lầu bảy ký túc xá nữ, Trình Nặc sờ đến khóa cửa, nghiêng người nhìn Tô Uyển, giọng thành khẩn nói: "Cảm ơn chị đã đưa em về, mai gặp ạ."

"Mai gặp." Tô Uyển nhìn thấy nàng khó khăn mở cửa xe bước xuống, kìm lòng không được muốn tiến tới đỡ nàng.

Cô như đang suy nghĩ gì đó mà dõi theo nàng vào cổng ký túc xá, cho đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn mới chậm rãi lái xe đi.

Trong thời gian nghỉ, rất nhiều sinh viên về nhà hoặc ra ngoài chơi, Trình Nặc đi dọc đường cũng không gặp mấy người. Về đến ký túc xá, nàng cởi giày và vớ ra, xé miếng băng dán kiểm tra vết thương, thấy không có gì đáng ngại liền đi tắm.

Tắm xong ra, nhớ đến tin nhắn của Trần Nhiễm vẫn chưa trả lời, nàng ngồi trên ghế trò chuyện với bạn nửa tiếng, nói chuyện xong lại đọc sách một lát, đọc đến khi ngáp mới tắt đèn đi ngủ.

Bóng tối bao trùm mọi giác quan, Trình Nặc nhắm mắt lại nhưng mãi không thể đi vào giấc ngủ.

Ngày hôm sau.

Bị tiếng chuông báo thức đánh thức, Trình Nặc uể oải ngồi dậy thay quần áo, rửa mặt. Trước khi ra cửa, nàng nhìn xuống vết thương, bôi thuốc xong cảm thấy không sao, thay đôi giày vải đế mềm rộng rãi, vừa cầm lấy túi xách thì nghe thấy tiếng điện thoại "keng", mở khóa ra xem thì thấy một tin nhắn mới.

【Chị Tô: Em ra khỏi cửa chưa?】

Tô Uyển chưa bao giờ nhắn tin cho nàng sớm như vậy, Trình Nặc thấy câu hỏi quá đỗi bình thường này rất kỳ lạ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

【Sắp rồi ạ.】

【Chị Tô: Chờ chị năm phút, chị qua đón em bây giờ.】

【Không cần phiền chị Tô đâu ạ, chân em không sao rồi.】

Tô Uyển không trả lời nàng.

Trình Nặc đành phải xuống lầu chờ.

Năm phút sau, Tô Uyển vững vàng dừng xe trước mặt nàng.

Trình Nặc kéo cửa xe ngồi vào, cười hì hì với Tô Uyển: "Chị Tô, buổi sáng tốt lành."

"Em dậy cũng sớm thật." Ánh mắt Tô Uyển lướt qua khuôn mặt thanh tú thuần khiết của nàng, dừng lại ở đôi chân nhỏ nhắn, "Vết thương đỡ chưa?"

"Gần khỏi rồi ạ." Trình Nặc thật không ngờ Tô Uyển lại tự mình đến đón mình, tuy rằng làm tốt mối quan hệ với lãnh đạo rất có lợi cho nàng, nhưng nàng không thích làm phiền người khác, tính cả tối qua, nàng đã làm phiền Tô Uyển hai lần, luôn cảm thấy ngại ngùng. Gần đến nhà ăn, nàng chợt nảy ra một ý, hỏi: "Chị Tô ăn sáng chưa ạ?"

Tô Uyển lắc đầu: "Chị lâu lắm rồi không ăn sáng."

Trình Nặc tiếc nuối "À" một tiếng.

Tô Uyển thu hết biểu cảm của nàng vào đáy mắt, chợt hiểu ra, cười nói: "Em định mời chị ăn sáng sao?"

"Vâng." Trình Nặc chớp chớp mắt nói: "Chị Tô, bữa sáng rất quan trọng, chị thường xuyên không ăn sáng rất hại dạ dày."

Tô Uyển không mấy để ý nói: "Quen rồi. Còn em cũng chưa ăn sao?"

"Dạ chưa."

Tô Uyển liếc nhìn nàng qua gương chiếu hậu, dừng xe ở cửa nhà ăn, vừa tháo dây an toàn vừa nói: "Đi xem có gì ngon không."

Trình Nặc ngẩn người: "Chẳng phải chị nói không ăn sao?"

Tô Uyển ngước mắt nhìn về phía bức tường cũ kỹ của nhà ăn, cảm khái nói: "Tốt nghiệp bao nhiêu năm rồi, suýt chút nữa quên mất hương vị nhà ăn trường học, đột nhiên thấy rất hoài niệm."

Trình Nặc nhớ ra Tô Uyển cũng là sinh viên tốt nghiệp trường mình, trên mặt nở nụ cười tươi tắn: "Đồ ăn nhà ăn trường mình vẫn ngon lắm, nhiều loại mà lại còn rẻ nữa."

Tô Uyển nhìn đôi mắt lấp lánh cười của nàng, trong lòng hơi ấm áp, nói: "Em nói làm chị cũng bắt đầu đói bụng rồi."

Thời gian vẫn còn đủ, Trình Nặc vui vẻ dẫn Tô Uyển vào nhà ăn, lại phát hiện vắng vẻ thật, rất nhiều quầy còn chưa mở, chỗ ngồi đều trống không. Nàng ngượng ngùng nhìn Tô Uyển: "Chị Tô, chị muốn ăn gì?"

Tô Uyển nhìn quầy bày biện bánh bao nóng hổi, cháo đặc và mì, lưỡng lự rồi hỏi lại nàng: "Còn em?"

"Bún bò, nước dùng ở đây vừa ngọt vừa đậm đà, trước đây chị ăn chưa?"

"Chưa. Vậy chị cũng ăn một bát bún bò đi."

"Vâng, chị tìm chỗ ngồi trước đi, lát nữa em bưng qua."

"Ừ. Chị không ăn rau thơm."

Trình Nặc thầm nghĩ khéo mình cũng không ăn rau thơm, quay đầu dặn dò cô bán hàng. Đợi một lát bún bò được nấu xong, chỉ là không tìm thấy khay, Trình Nặc đành phải bưng từng bát một qua.

"Trình Nặc?" Có người gọi nàng.

Trình Nặc xoay người, vẻ mặt hơi giật mình: "Cô Triệu?"

Hôm nay Triệu Việt trực ban, ra khỏi nhà vội vàng chưa ăn sáng định đến nhà ăn mua hai cái bánh bao, không ngờ lại gặp Trình Nặc. Cô nhìn khay trong tay Trình Nặc hỏi: "Cùng Trần Nhiễm đến ăn sáng à?"

"Không ạ, lát nữa cậu ấy về nhà."

"Vậy em..." Triệu Việt chưa nói hết câu, nhìn thấy một dáng người quyến rũ uyển chuyển bước về phía họ, lập tức im bặt.

Trình Nặc theo ánh mắt cô nhìn sang, thấy Tô Uyển, nói: "Sao chị lại ra đây?"

"Một mình em sao mang hết được nhiều vậy." Tô Uyển cằm khẽ chỉ bát lớn trong tay nàng, tự giác bưng lấy bát bún bò còn lại, xoay người lại mới chú ý đến Triệu Việt.

Triệu Việt lặng lẽ đánh giá Tô Uyển - một phụ nữ thành đạt với lối trang điểm tinh tế, là một mỹ nhân, tuổi chắc chắn lớn hơn Trình Nặc nhiều, nhìn là biết không phải sinh viên. Ánh mắt cô chuyển động, nhìn về phía Trình Nặc, hỏi chuyện: "Trình Nặc, đây là bạn em à?"

Nàng và Tô Uyển tính là bạn sao? Trình Nặc cảm thấy không phải, nhưng nàng không muốn giải thích quá nhiều với Triệu Việt, vì không cần thiết. Tuy rằng Triệu Việt là giáo viên của nàng, nhưng mỗi lần đối diện với cô ấy, nàng đều không tránh khỏi nghĩ đến Lâm Diệc Ngôn, trong lòng vô cớ sinh ra một chút cảm xúc mâu thuẫn.

Trình Nặc ậm ừ một tiếng, chuyển chủ đề: "Cô ơi, bọn em vội, có thời gian nói chuyện sau ạ."

Triệu Việt lại không nhịn được nhìn Tô Uyển thêm vài lần, phát hiện Tô Uyển cũng đang nhìn cô, nở một nụ cười hiền hòa, nói: "Ừ, mau đi ăn đi, cô mua hai cái bánh bao rồi đi."

Tô Uyển khẽ cười với Triệu Việt, cùng Trình Nặc bưng bún bò đi.

Triệu Việt mua xong bánh bao, từ xa nhìn thấy Trình Nặc và Tô Uyển ngồi bên cửa sổ vừa nói vừa cười ăn bún, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, móc điện thoại ra, đăng nhập WeChat rồi bấm vào ảnh đại diện của Lâm Diệc Ngôn.

Chương trước Chương tiếp
Loading...