[BHTT] [EDIT] Hôm Nay Được Đại Sư Tỷ Cho Ăn Sao - Mộc Tử Quang
Chương 17
__________________Vạn nhất nếu có chuyện gì xảy ra với nàng thì phải làm sao bây giờ?Con nhím nhỏ dùng hai móng vuốt khẽ khàng nắm lấy vài sợi tóc, mấy sợi tóc ấy theo chủ nhân đong đưa trong không khí, nhẹ nhàng lay động.Con nhím nhỏ tìm được rồi, nghiêm túc hỏi:
“Ninh Y, có cần ta giúp không?”Loại dược thảo này rất quý, tinh tế và sống động, con nhím nhỏ tự mình không thể làm được, nhưng với năng lực hiện có thì có thể thử nó muốn thử xem sao.Bùi Y Ninh không để nó giúp nàng vốn dĩ không có nhiều kỷ vật quý, mà trước kia con nhím nhỏ đã giúp nàng thu hồi rất nhiều, giờ chỉ còn lại một ít, nên nàng lựa chọn cẩn thận.Nàng cúi người, nhặt lên một nhánh dược liệu cuối cùng, nhìn kỹ rồi thu vào không gian trữ vật của mình, không cho con nhím nhỏ ăn.Một là vì con nhím nhỏ có thể làm hỏng sinh khí của dược liệu, hai là loại dược này phẩm cấp quá thấp.Nàng không nỡ để con nhím nhỏ ăn mấy thứ vụn vặt như vậy, muốn giữ cho nó những gì tốt nhất.Sau khi rửa sạch xong, nàng lùi ra sau vài bước, đánh giá phạm vi xung quanh không gian không lớn lắm. Nàng gật đầu nhẹ, vận linh lực thật khẽ, không phát ra tiếng động nào, ở phía trước dần dần hình thành một lớp màn che trong suốt.Cùng lúc đó, con nhím nhỏ cũng im lặng dùng linh lực dựng lên một lớp chắn vô hình ở phía trước, để ngăn mùi hương của đồ ăn sắp nấu bay ra ngoài, tránh làm nàng trong lúc ngủ bị ảnh hưởng.Mùi hương vừa tỏa ra đã thơm lừng, lan khắp nơi.Làm xong mọi thứ, con nhím nhỏ len lén liếc nhìn nàng.Từ góc độ đó nhìn lại, ánh mắt nó như hòa vào trong khung cảnh là Ninh Y, gương mặt lạnh nhạt mà thanh khiết, làn da trắng trong, trong ánh sáng mơ hồ có thể thấy rõ từng sợi lông tơ nhỏ trên khuôn mặt nàng.Ánh nắng buổi sớm chiếu lên, dát lên nàng một tầng sáng mịn, phản chiếu ánh vàng nhè nhẹ, khiến người nhìn như lạc vào ảo ảnh.Con nhím nhỏ không khỏi ngẩn người.“Tinh Tinh,” Bùi Y Ninh gọi khẽ, giọng nàng nhẹ nhưng rõ ràng, kéo con nhím nhỏ ra khỏi dòng suy nghĩ.Con nhím nhỏ vội đáp: “Có thể.”Tối qua đã ăn một bữa ngon, hôm nay không thể làm lại giống hệt, kế hoạch của nàng là để con nhím nhỏ thử thêm vài món khác, xem nó thích món nào nhất.Hôm nay gặp được con nhím nhỏ cũng là tình cờ, nàng chưa kịp chuẩn bị thức ăn trước.Nàng nhìn quanh hang động chỗ này vốn là động phủ được sinh ra tự nhiên, nhưng lại quá sạch sẽ, lạnh lẽo đến lạ.Con nhím nhỏ tò mò: “Ninh Y, đêm nay tính làm món gì?”Cô bắt đầu thèm. Nàng trầm ngâm đáp:
“Xương sườn nấu bí đao canh, thêm cho Tinh Tinh một phần thịt xối mỡ, một phần rau xanh xào, thế nào?”Ninh Y hỏi:
“Tinh Tinh có thể ăn cay không?”Con nhím nhỏ gật đầu: “Có thể.”Bùi Y Ninh yên tâm.Nàng đi rửa sạch nguyên liệu nấu ăn, còn con nhím nhỏ thì ngoan ngoãn bò lên vai nàng, cùng nàng làm mọi thứ.Thời gian yên tĩnh, an lành như thế, luôn khiến cô cảm thấy trôi qua thật nhanh.Sau khi ăn xong, cô giành lấy phần rửa chén từ tay Bùi Y Ninh. Thân hình nhỏ bé của cô ôm lấy chiếc chén còn to hơn cả người mình, đôi móng vuốt nhỏ ra sức chà rửa.Bùi Y Ninh chỉ khẽ bật cười, trong mắt ánh lên một tia dịu dàng mà ngay cả nàng cũng không nhận ra. Nàng đưa tay lấy lại chiếc chén trong tay cô:
“Để ta làm cho.”Cô lắc đầu không chịu. Dù không phải con người, nhưng việc này cô vẫn có thể làm chỉ là hơi phiền một chút thôi.
Cô không muốn trở thành “con nhím nhỏ chỉ biết ăn”.Bùi Y Ninh đành thuận theo, để mặc cô tiếp tục.Cô khom người bên bờ nước, rửa sạch từng chiếc chén một.
Còn Bùi Y Ninh ngồi xổm bên cạnh, duỗi thẳng cánh tay, má tựa lên đó, dáng vẻ lười nhác mà thảnh thơi.Đến chiếc đĩa cuối cùng, cô lắc lắc đôi móng vuốt nhỏ đã hơi mỏi nhừ. Cô nghĩ, đáng lẽ nên tránh xa nàng một chút rồi hóa thành hình người rửa cho nhanh.Tinh thần vừa thả lỏng, cô nhấc chiếc đĩa đã rửa xong đặt sang bên. Trong một khoảnh khắc vô tình, ánh mắt cô chạm phải ánh mắt Bùi Y Ninh.Bốn mắt nhìn nhau, còn chưa kịp quay đi, hai móng vuốt nhỏ của cô đã vô thức duỗi ra trên mặt nước.
Không chú ý, góc nghiêng quá lớn, chân cô trượt một cái rồi “tõm” xuống sông.Nước bắn tung tóe.Đồng tử Bùi Y Ninh co rụt lại, phản xạ nhanh hơn cả suy nghĩ, nàng lập tức lao tới, năm ngón tay vươn ra kéo lấy cô đang giãy giụa trong nước.Chỉ trong chớp mắt, khi cô vừa chạm nước đã bị nàng vớt lên.Trên gương mặt Bùi Y Ninh vẫn còn nét lo lắng chưa tan. Nàng mím môi, kéo cô lại gần, truyền linh lực vào cơ thể cô kiểm tra.Cơ thể cô bị nâng lên nửa chừng, gần như dán sát vào mặt nàng.
“Ninh… Ninh Y…” cô hoảng hốt kêu nhỏ.Không sao cả. Bùi Y Ninh thu lại linh lực.Lúc này, lòng bàn tay nàng khẽ nhói Bùi Y Ninh cúi xuống nhìn, thấy máu tươi đang rỉ ra từ vết thương bị gai nhím đâm phải.Cô cũng nhận ra, trong lòng chấn động, không dám động đậy, sợ nếu cử động sẽ khiến nàng đau hơn, làm vết thương nặng thêm.Trong ngực cô, sợ hãi, lo lắng, xót xa từng cảm xúc đan xen trào dâng.Bùi Y Ninh bỗng mỉm cười, đặt cô xuống đất, chẳng mấy để tâm mà cong tay, dùng lòng bàn tay đang đau nhẹ vuốt gương mặt cô:
“Tinh Tinh, sao rửa chén lại thành tắm luôn thế?”Cô chẳng có tâm trí nào để đùa, vội nắm lấy tay nàng, lòng bàn tay nàng đỏ lòm máu.Bùi Y Ninh dịu giọng:
“Chỉ là vết thương nhỏ thôi, Tinh Tinh đừng lo.”“Làm sao mà không lo được chứ…” – cô cẩn thận lau vết máu – “Ta đi mua đan dược…”Còn chưa nói hết câu, đã bị Bùi Y Ninh cắt ngang:
“Tinh Tinh.”Giọng nàng mang chút bất đắc dĩ:
“Ta là đan tu.”Nói rồi, nàng lấy từ trong không gian trữ vật ra một lọ thuốc bột, đưa cho cô.Con nhím nhỏ dần bình tĩnh lại, tiếp nhận lọ thuốc, cẩn thận bôi lên vết thương cho nàng, trong lòng vẫn đầy áy náy.“Trước khi lành hẳn, đừng dùng ngón tay này nữa nhé,” cô khẽ dặn.Bùi Y Ninh mỉm cười: “Được rồi, thật sự không sao đâu.”Rõ ràng là nàng nấu cơm cho cô, vậy mà cô lại làm tay nàng bị thương.
Ấy thế mà Ninh Y vẫn rộng lượng như vậy, chẳng hề tức giận.
Càng nghĩ, con nhím nhỏ càng thêm áy náy.“Đã nhiều ngày rồi, ta vẫn ở đây chăm sóc ngươi,” cô nhỏ giọng nói, “Chờ tay ngươi lành, ta sẽ đi.”Tay phải của Bùi Y Ninh được quấn một lớp lụa mỏng, lỏng lẻo buộc bên hông.
Con nhím nhỏ bưng chồng chén đĩa cao gần bằng người cô, thường xuyên lại liếc nhìn nàng một cái.Chén đĩa chất cao gần vượt đầu, cô giơ lên, dáng đi lảo đảo có chút buồn cười.
Bùi Y Ninh khom nhẹ người, tay trái đỡ trên cùng mấy cái đĩa.Bị ngăn lại, con nhím nhỏ không tiến lên được, cô nghiêng đầu nhỏ ra, thấy người đang che trước mặt mình, tim khẽ run lên, đôi tai cụp xuống, giọng nhỏ xíu:
“Ninh Y…”Bùi Y Ninh giảm bớt lực, khẽ nói:
“Cứ để vào không gian trữ vật đi, cầm mãi vậy, không mệt sao?”Bị nàng nhắc vậy, con nhím nhỏ mới chợt nhận ra.
Vì tự trách bản thân làm Ninh Y bị thương, ngay cả chuyện đơn giản thế này cô cũng quên mất.
Có lẽ trong mắt nàng, hình tượng của cô lại tụt xuống rồi.Con nhím nhỏ liếm môi, cố tỏ ra tự nhiên:
“Ta… rèn luyện tứ chi thôi.”Cái cớ ấy cô đã từng dùng một lần, giờ nhắc lại nghe càng ngốc nghếch.
Cô nhíu mày, vài sợi lông trán cũng rối theo.“Thôi…” đã nói thì không rút lại được nữa, cô vội để chén đĩa vào không gian trữ vật, lúng túng nói thêm,
“Không rèn nữa.”Bùi Y Ninh khẽ cười, ánh mắt ôn hòa: “Được.”Nàng vẫn giữ tư thế khom lưng, con nhím nhỏ đưa hai móng vuốt nắm lấy ngón tay nàng, nhẹ nhàng lắc hai cái.Bùi Y Ninh bật cười, đưa tay bế cô lên, định đặt lại lên vai mình.Nhìn ra được ý định của nàng, con nhím nhỏ vội nói:
“Đợi một chút đã.”Cô đã đi lòng vòng trên đất khá lâu, bàn chân chắc chắn đã dính bẩn, nếu bò lên vai Ninh Y lúc này, thế nào cũng làm dơ áo nàng.Cô nhanh chóng dùng một phép làm sạch:
“Rồi, được rồi.”Bùi Y Ninh bị dáng vẻ đáng yêu ấy làm mềm lòng, sau khi đặt cô lên vai, vẫn không nhịn được mà nhéo nhẹ đôi má mềm mềm của con nhím nhỏ.Con nhím nhỏ “hừ hừ” hai tiếng, nhưng lại không trốn tránh.---Khi trở về chỗ ở, con nhím nhỏ chủ động nhảy xuống khỏi vai nàng, nhanh nhẹn bò lên chiếc bàn duy nhất trong động phủ.Cô cuộn tròn bốn chi, ghé cằm lên bàn, đôi mắt tròn xoe nhìn nàng:
“Ninh Y, ngươi ngồi xuống đây, ta xem lại tay ngươi chút.”Bùi Y Ninh khẽ động ngón tay, cảm giác đau đã biến mất từ lâu, dưới tác dụng của thuốc, miệng vết thương cũng bắt đầu khép lại.Nàng đi tới, ngoan ngoãn đưa tay ra, nói thật lòng:
“Ngứa một chút.”Con nhím nhỏ cẩn thận vuốt nhẹ lớp băng, đau lòng mà cúi đầu, thổi thổi lên chỗ đó:
“Ninh Y, cố nhịn nhé, đừng gãi, sẽ ảnh hưởng đến vết thương đấy.”Khi còn nhỏ, mỗi lần bị thương, người nhà cũng thường làm như vậy , nhẹ nhàng thổi một cái, cảm giác đau liền tan đi một nửa.“Còn đau không?” cô nhỏ giọng hỏi.Bùi Y Ninh vốn định trêu, nhưng nhìn con nhím nhỏ áy náy đến đáng thương, nàng không nỡ:
“Không đau đâu, Tinh Tinh thổi rồi, lành luôn rồi.”Con nhím nhỏ không tin, đặt móng lên cổ tay nàng, khẽ nói:
“Gạt người, vết thương bị băng lại rồi, thổi sao tới được.”Bùi Y Ninh bật cười, liếc ra ngoài cửa động, sắc trời đã sẫm dần.
Con nhím nhỏ cũng nhìn theo, rồi do dự hỏi:“Ngươi… tối nay muốn tắm không?” Cô khẽ cắn môi, “Hay là dùng phép làm sạch?”Người tu luyện không cần ngày nào cũng rửa mặt hay tắm rửa, chỉ cần dùng phép làm sạch là đủ.
Nhưng cô không rõ thói quen của Ninh Y ra sao.Biết con nhím nhỏ đang bối rối, Bùi Y Ninh dịu giọng nói:
“Ta tự làm được, không phiền đến ngươi đâu.”Con nhím nhỏ thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại càng thêm lo lắng cho Bùi Y Ninh:“Nếu… nếu lỡ chạm phải nước thì sao……”_____________Chúc mọi người thi tốt. ╰(*´︶'*)╯