[BHTT] [EDIT- HOÀN] Thái Hậu Tự Xưng Là Bạn Gái Cũ Của Ta - Mãng Bạch

Chương 4: Ngọc Phù Cung



Chính ngọ, một cỗ xe ngựa từ phía tây Phúc An Môn lặng lẽ vào cung.

Cùng lúc, một đạo thánh chỉ nền vàng, uy thế ngút ngàn truyền tới phủ Vĩnh Định Hầu.

Nửa canh giờ sau, ý chỉ khen Thẩm tiểu thư hòa thuận đoan chính, chuẩn nhập cung dự tuyển. Tin ấy, cùng đoàn xe chở tú nữ tiến cung, lan khắp kinh thành như nồi đường sôi, sáng rực và ồn ã.

Danh tiếng của Thẩm Nguyệt Chương vốn rền trong thành; việc nàng vào dự tuyển không nghi ngờ gì đã đổ thêm dầu cho kỳ tuyển tú được coi là lớn nhất từ khi Đại Lương khai quốc.

Năm nay quy mô to đến vậy có nhiều lẽ: hậu cung Bệ hạ còn thưa, đến nay chưa lập hậu; Bệ hạ lại trẻ trung cường kiện, chẳng như Tiên đế bệnh tật triền miên; số nữ tử tham tuyển đông, ai cũng hoặc tài hoặc thế. Nhưng điều hậu thế nhắc mãi vẫn là dòng khơi mở văn khảo nữ tử do Vinh Hưng Đế và Thánh Đức Thái Hậu đề xướng.

Gọi là "văn khảo nữ tử", lúc này mới chỉ là sơ khảo cho tú nữ nhập cung. Qua sơ khảo sẽ lựa vào cung phong làm phi. Nếu không nguyện vào cung, cũng có thể theo sắc ban lĩnh một phần sai phái, làm nữ quan; hoặc trở về nhà tự mình gả chồng.

"Quan mới nhậm, lửa mới cháy" - vua là "đại quan" lớn nhất; một năm sau đăng cơ, ngọn lửa cải cách ấy bùng rộ. Khi ấy mọi người còn chưa ý thức hết ý nghĩa lớn lao; họ chỉ thấy nữ tử làm quan - vừa hoang đường vừa thú vị. Dầu vậy, vào cung làm phi, thậm chí nhập trung cung làm Hoàng hậu, vẫn là chuyện khả hành; còn nếu không vào cung, chỉ riêng bảng sơ khảo cũng đủ khiến giá gả của cô nương tăng bội, về nhà càng khỏi lo duyên phận. Bởi thế, mặc dù kẻ chê trách chuyện nữ tử làm quan không ít, dưới sức hấp dẫn của ngôi trung cung, hàng ngũ tham tuyển vẫn nối dài không dứt.

Điều người ta bàn nhiều nhất là hoa rơi cửa nào cho ngôi Hoàng hậu; kế đó mới đến chuyện nữ quan - "nữ quan là gì chứ, chẳng qua lo chút nội vụ trong cung!" Thế nhưng tin Thẩm Nguyệt Chương nhập cung lại khiến đề tài "nữ quan" dấy sóng lần nữa. Nàng hôn sự trắc trở, phẩm hạnh bị đồn bất kham - hạng người như vậy e khó làm Mẫu nghi thiên hạ, càng khó tưởng chịu cúi mình sau rèm. Vậy còn lối nào khác? Chẳng lẽ hôn sự vô vọng, nàng quay sang con đường làm quan? Người hoang đường gặp chuyện hoang đường - hai cái "hoang đường" ghép lại, thoạt nhìn lại... thuận lý thành chương.

Còn đương sự chẳng hay biết gì. Ăn trưa ở Thọ Khang Cung xong, nàng ghé thiên điện chợp mắt; lần này không có cậu em xui xẻo với nha hoàn "ngọa long" đến quấy, nàng một giấc ngủ... đến quá nửa buổi.

Mở mắt, ngoài cửa sổ đã phủ chiều hôm. Nàng ngơ ngẩn nằm thêm chốc, mới sực nhớ chiếc giường lạ dưới thân không phải giường Bát Bộ ở nhà. Trên người từ lúc nào phủ tấm chăn mỏng; giữa phòng dựng tám tấm bình phong, vừa chắn gió lạnh ngoài phòng vừa chắn luôn tầm mắt. Sau án bút chạm hoa điểu, một ngọn nến lặng lẽ bập bùng.

Nàng ngồi tựa đầu giường định thần. Nghe động, tiểu cung nữ ngoài cửa vội vào, giọng trong trẻo:
"Thái Hậu đã truyền bữa tối, cô nương tỉnh xin mời dùng."

Nàng không dắt nha hoàn "ngọa long" của mình vào cung - với cái miệng của con bé, e chưa hết kỳ tuyển nàng đã bị nó làm cho tức chết. Người hầu hạ nàng là tiểu cung nữ tên Thúy Châu, còn nhỏ tuổi, gan lại nhỏ, nhìn ai cũng né mắt.

Vừa tỉnh, đầu óc còn lơ mơ, nàng xỏ giày theo Thúy Châu ra thiên điện.

Vòng qua bình phong, chỉ thấy chiều muộn nặng nề. Dưới nền chiều là từng hàng cung nữ, ma ma, thái giám xếp lớp im phăng phắc. Cảnh tượng khiến nàng rợn người: đồng tử co lại, lông tơ dựng cả lên. Vừa bước qua ngạch cửa đã phải lùi nửa bước, gót chạm mạnh vào bậc, suýt ngã ngồi.

Bên cạnh, Thúy Châu sắp khóc đến nơi - đây là người Thái Hậu dặn phải hầu cho tốt, vậy mà...
"Thẩm tiểu thư, ngài không sao chứ?"

Mành chính điện vén lên, ánh đèn bừng sáng kéo nàng khỏi bóng âm trầm. Nàng thở phào, xua tay với đại cung nữ vừa ra:
"Không sao. Đi mệt, ngồi một lát."

Đại cung nữ Tuyết Sương liếc vào trong, rồi nhìn sang Thúy Châu, nhếch khóe môi:
"...Từ giường ra tới cửa?"

Thẩm Nguyệt Chương gật đầu, ngửa nhìn vầng trăng non:
"Thấy chưa - vào cung là từng bước gian nan!"

Mới vào còn chưa tới bốn canh mà suýt bị dọa chết.

Tuyết Sương như khẽ cười lạnh, nhưng chiếc mặt nạ hoàn mỹ nhanh chóng trở về bình lặng. Nàng nói rất khẽ:
"Trên đời, có kẻ bình an trôi chảy thì ắt cũng có người từng bước gian nan."

Nói rồi nàng lùi nửa bước:
"Thỉnh Thẩm tiểu thư. Nương nương đã chờ lâu."

Tuyết Sương tỏ rõ địch ý; hẳn bất bình thay chủ tử vì bị đói. Việc này thật chẳng thể trách Thẩm Nguyệt Chương - Liễu Vân quả thực bận tối mắt. Trong cung chưa lập Hoàng hậu, Thái Hậu là chủ hậu cung; việc tuyển tú tất nhiên do Nương nương an bài. Nếu chỉ theo lệ cũ thì không khó; khổ nỗi năm nay quy mô lớn, lại thêm Bệ hạ đặt sơ khảo: nơi ăn ở của tú nữ, địa điểm khảo thí, giám thị, mục khảo - điều nào cũng phải Thái Hậu đích thân xem xét quyết định. Việc chồng việc, đừng nói ăn cơm, ngay đến ngụm nước cũng chẳng rảnh; mãi đến quá canh ba, việc mới tạm lui.

Ban chiều ngủ nhiều, giờ nàng tỉnh như sáo. Thấy chính điện đã tắt đèn, nàng cầm một chiếc đèn lồng nhỏ, mở cửa ra ngoài.

Động tác khẽ ấy vẫn đánh thức Thúy Châu gác đêm; cô bé bật dậy:
"Cô nương sai gì, để nô tỳ đi."

Nàng khoác thêm áo choàng:
"Ta ngủ nhiều, ra ngoài dạo một vòng - chỉ quanh đây thôi."

"Cô nương định ra khỏi Thọ Khang Cung ạ? Không được đâu!"

"Không sao." Dây áo buộc vội còn lệch, nàng cũng chẳng để ý. "Ta lớn lên trong cung, đừng quản. Có ai hỏi thì nói là ta tự ý. Chìa khóa cửa cung để đó, lát nữa mở giúp ta là được."

Dỗ dành pha dọa dẫm, cuối cùng nàng cũng giữ được cô bé ở lại.

Đêm đã khuya. Nàng xách đèn, theo lối trong trí nhớ, đi gần hai tuần trà thì dừng trước một cổng cung xập xệ. Ổ khóa treo đã nhiều năm, rỉ loang lổ. Trong viện, vườn mai vừa tàn, phảng phất mùi hoa lẫn vị tanh ẩm của đất; mấy cành xanh hồng gầy guộc thò qua đầu tường, tiêu điều vắng vẻ.

Nàng khéo tay rút trâm, mân mê ở lòng khóa một chốc - "cộp" - xích sắt rơi đánh keng.

...

Chính điện Thọ Khang Cung. Thái Hậu khoác áo lót trắng ngồi trước án, trước mặt một ngọn đèn cô. Tuyết Sương vào bẩm; ngòi bút nghiêm gọn đang múa bỗng dừng. Liễu Vân hỏi:
"Đến Ngọc Phù Cung?"

Sắc mặt Tuyết Sương thoáng kinh ngạc rồi gật đầu:
"Vâng. Ám vệ theo sát trong bóng tối. Chỉ là..."

Liễu Vân liếc nàng:
"Cứ nói thẳng."

"Vâng. Nô tỳ chỉ lấy làm lạ: Ngọc Phù Cung phủ bụi bao năm, hiếm ai bén mảng. Thẩm tiểu thư hôm nay nhìn đám hạ nhân vào bẩm báo thôi còn giật mình; sao nửa đêm lại dám tới chỗ ấy?"

Ngòi bút quệt thêm một nét mạnh trên tờ tấu vừa viết xong. Giữa mày Liễu Vân khẽ nhíu, chính nàng còn chưa nhận ra.
"Hôm nay nàng bị dọa ư?"

Chương trước Chương tiếp
Loading...