[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 145: Tiệc thường niên sau khi kết hôn



Ngày Rằm tháng Giêng là Tết Nguyên Tiêu, cũng là ngày tổ chức tiệc thường niên của tập đoàn khách sạn Quân Linh.

Đối với hầu hết nhân viên, một người sếp như Đàm Vân Thư thật sự là hiếm có. Cô tổ chức tiệc vào thứ Tư thay vì cuối tuần, không chiếm dụng thời gian nghỉ ngơi của mọi người, điều này đã rất tốt rồi. Thậm chí từ chiều Đàm Vân Thư đã cho nhân viên nghỉ ngơi, ai cần trang điểm thì trang điểm, ai cần thay đồ thì thay đồ, sáu giờ tối thì đến khách sạn để bắt đầu tiệc.

Tiệc thường niên không có yêu cầu bắt buộc phải có tiết mục biểu diễn văn nghệ, ngoại trừ một số nhân viên đăng ký biểu diễn vì sở thích. Điểm chính vẫn là ăn uống và chơi các trò chơi như đố đèn, chạy tiếp sức ngày Tết, kéo co, v.v... Giải thưởng rất phong phú nên mọi người đều rất hào hứng.

Đàm Vân Thư ngồi bên dưới, trong phòng có lò sưởi nên cô chỉ mặc một chiếc váy dài ôm eo, gương mặt thanh tú và xinh đẹp luôn mang theo nụ cười. Thỉnh thoảng cô giơ ly lên chúc mừng cùng mọi người, còn trò chuyện vài câu với những nhân viên đến chào hỏi. Hôm nay, trông cô dịu dàng hơn hẳn ngày thường.

Nhưng mọi người đều hiểu lý do...

Nghe nói tiểu thư Phương Du hôm nay cũng sẽ đến, chỗ ngồi bên cạnh Đàm tổng chính là dành cho cô ấy.

Đàm Vân Thư không biết tin này làm sao bị lộ ra, bàn cũng không có đặt bảng tên. Chẳng lẽ do cô biểu hiện quá rõ ràng?

Nhưng lời đồn này đúng là sự thật.

Bảy giờ rưỡi, Phương Du sau khi tăng ca xong đã nhanh chóng đến nơi. Đây là tiệc của tập đoàn Quân Linh, kỳ thật không liên quan gì đến cô nhưng Đàm Vân Thư đã năn nỉ khóc lóc ỉ ôi, nói rằng tối nay cô có thể uống rất nhiều rượu và hy vọng có vợ ở bên cạnh.

Phương Du: "....."

Cuối cùng, Phương Du chỉ có thể nhéo má cô hai cái rồi đồng ý, hơn nữa trước đây cô cũng từng tham dự các sự kiện xã giao khác với tư cách là bạn đời của Đàm Vân Thư, thì tối nay chẳng có gì phải lo ngại cả.

Xuống xe, Phương Du bước thẳng vào cổng. Bảo vệ ở cửa cũng là người của Quân Linh nên đều nhận ra cô, thấy cô đến còn đứng thẳng hơn.

Trong phòng đông người, không khí rất vui vẻ, tiếng cười nói rộn rã. Tuy nhiên, ánh mắt mọi người không thể không hướng về phía Phương Du, sau đó lại trao đổi ánh mắt với nhau.

Sự chú ý của Phương Du hoàn toàn dồn vào Đàm Vân Thư, cô biết Đàm Vân Thư đang ngồi ở đâu.

Đi được một đoạn ngắn, khi sắp đến gần Đàm Vân Thư, cô nghe thấy Đàm Vân Thư đang từ chối lời mời uống rượu của người khác, cười nói: "Chỉ có thể dùng nước thay rượu thôi, không còn cách nào, vợ tôi bảo tôi uống ít lại."

"Được rồi, Đàm tổng." Người đó cũng không ép uống, tự mình ngửa đầu uống cạn ly.

Phương Du lặng lẽ kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Đàm Vân Thư.

Thật ra Đàm Vân Thư chưa uống nhiều lắm. Cảm nhận được sự xuất hiện bên cạnh mình, cô quay đầu lại, thấy Phương Du đang nhìn mình, ánh mắt chứa đầy ý cười hỏi: "Vậy hôm nay Đàm tổng đã uống mấy ly rồi?"

"Chỉ vài ly thôi." Đàm Vân Thư thần sắc tỉnh táo, cúi đầu ghé sát lại, hạ thấp giọng nói: "Trên người mình không có mùi rượu đâu."

Bàn này còn có những người khác, khi thấy Phương Du, thần sắc mọi người đều trở nên có chút vi diệu. Giờ thấy hành vi của vợ vợ hai người, ai nấy lập tức chuyển hướng mắt lên sân khấu.

Ây dzô, trò thi đấu này cũng thật là "ngọt" đấy!

Phương Du lén nắm tay vợ, khích lệ: "Ừ, rất tốt."

Đàm Vân Thư nhẹ nhàng cười: "Ăn thôi."

Tuần này hai người đều bận rộn với công việc, cuối tuần trước Phương Du còn phải cùng Thẩm Ánh Chi đi công tác ở thành phố lân cận để đón tiếp khách hàng, cả hai đã phải tạm xa nhau một thời gian. Đến những ngày làm việc trong tuần, cả buổi trưa họ cũng không có thời gian ăn cơm cùng nhau vì mỗi người đều có bữa tiệc xã giao riêng, tối đến lại phải tăng ca muộn.

Vì vậy, những dịp như tối nay trở nên quý giá hơn bao giờ hết với cả hai.

Đàm Vân Thư lại gắp thức ăn cho Phương Du, khóe môi luôn giữ nụ cười. Cô nhìn Phương Du ăn uống, cảm thấy rất thú vị, nhưng cũng không chăm chăm nhìn suốt, thi thoảng cô lại mở điện thoại ra để xem màn hình khóa.

Ừ, màn hình khóa là bức ảnh cưới của cô và Phương Du vào ngày cưới.

Cô không chọn một bức ảnh chính diện rực rỡ, mà là bức ảnh hai người nắm tay nhau chạy dọc hành lang. Trong bức ảnh, hai người nắm chặt tay, bóng dáng yểu điệu.

Đến khi mở khóa điện thoại, hình nền bên trong lại là một bức ảnh cưới khác.

Cô cảm thấy việc tổ chức lễ cưới vào lúc hoàng hôn là một quyết định sáng suốt. Ánh sáng vừa đẹp vừa mang cảm giác ấm áp, lúc hai người ôm nhau, chiếc váy cưới trắng như được phủ lên một lớp ánh vàng nhạt.

Đàm Vân Thư vuốt màn hình, cảm thấy xem mãi không thấy chán, còn mở ra các tệp ảnh mà nhiếp ảnh gia gửi, lần lượt ngắm từng tấm.

Nụ cười trên môi cô lại càng rộng hơn.

Khi Phương Du ăn gần xong, lúc quay sang cô thấy Đàm Vân Thư với gương mặt hơi hồng vì rượu, đang mỉm cười rạng rỡ. Phương Du còn tinh ý nhận ra ánh mắt tò mò của không ít nhân viên đang lén lút nhìn hai người, chỉ là khi cô quay lại nhìn, họ lại nhanh chóng quay đi.

Cô cười nhẹ, đặt đũa xuống và hỏi Đàm Vân Thư: "Lại đang xem ảnh à?"

"Ừ."

Đàm Vân Thư ngẩng đầu lên, thở dài: "Xem đến nỗi cảm thấy có thể tổ chức thêm một lần nữa rồi."

"Đến kỷ niệm một năm của chúng ta, mình đi chụp thêm ảnh nhé?"

"Được."

Tiệc thường niên không kéo dài quá muộn. Lúc 8h giải thưởng gần như đã được phát hết, Đàm Vân Thư lên sân khấu phát biểu.

Cô nói về những kỳ vọng cho tương lai, kết thúc bằng một tràng pháo tay chúc mừng.

Sân khấu có bậc thang, mà cô lại mang giày cao gót nên khi lên sân khấu có Phương Du dìu. Khi xuống sân khấu, Phương Du vẫn đứng đợi để dìu cô.

Dù không cần Phương Du đỡ, Đàm Vân Thư vẫn khoác tay lên cánh tay đang uốn cong của Phương Du, một tay khác vén váy.

Những nhân viên gan lớn bắt đầu "lén chụp hình".

Thật khó mà không đẩy thuyền CP này. Vì trong phòng khá nóng nên Phương Du đã cởi áo khoác ngoài, bên trong cô chỉ mặc sơ mi trắng, quần đen và đeo kính. Còn đứng bên cạnh cô, Đàm tổng, dù đã xuống bậc thang nhưng vẫn không thu tay lại, ngược lại còn nắm tay cô...

Ai mà không đẩy được cơ chứ?

Phương Du bị Đàm Vân Thư dắt tay đi đến bãi đậu xe ngầm, chú Viễn đã đứng đợi trước đó.

Lên xe rời đi, hướng về ngôi nhà mới của họ.

Nhà mới của họ không xa khu tài chính, tính cả thời gian tắc đường thì việc đi lại chỉ mất khoảng nửa giờ.

Lúc này, đường sá rất thông thoáng, chỉ khoảng hai mươi phút sau, họ đã vào khu chung cư.

Nhưng Đàm Vân Thư giả vờ say rượu nên cứ dựa vào người Phương Du, khiến Phương Du không nhịn được cười, cô nghiêng đầu nhìn Đàm Vân Thư, khẽ hỏi: "Rượu ngấm rồi à?"

"Đúng vậy."

"Được." Phương Du khẽ ho một tiếng, "Vậy tối nay tất cả cậu phải nghe theo mình."

Đàm Vân Thư liếc nhìn cô một cái, hừ một tiếng, đứng thẳng lên: "Không đời nào."

Chỉ trong hai phút, cửa mở, hai người vào thay giày ở phòng thay đồ.

Căn hộ này là Đàm Vân Thư mua, diện tích 200 mét vuông, mỗi tầng chỉ có một căn hộ.

Vì ngân sách của cô rất dư dả và người thiết kế là một trong những chuyên gia hàng đầu, nên toàn bộ thiết kế của căn hộ đều rất đẹp và độc đáo.

Không gian rộng rãi thoáng đãng vô cùng, trang trí tinh tế, vật liệu cao cấp, ngay cả một góc nhỏ cũng giống như màn trình diễn mỹ thuật của nhà thiết kế.

Sau khi rửa tay xong, hai người ngồi bên nhau trên chiếc ghế sofa gần cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn.

Suốt một tuần qua, hiếm khi có được những khoảnh khắc thế này.

Hơn nữa, ngay cả khi chỉ là những phút giây bình thường, chúng vẫn trở nên vô cùng quý giá đối với hai người.

Bầu trời bên ngoài đã tối đen, Phương Du nhìn ra một lát rồi nhắm mắt lại, cô đã làm việc cả ngày và cảm thấy khá mệt, hoặc có thể nói là cả tuần qua cô đều kiệt sức.

Năng lực làm việc của cô không cần bàn cãi, Thẩm Ánh Chi đang có ý định phát triển cô theo một hướng khác, nên khối lượng công việc của cô cũng nhiều hơn.

Với Phương Du, cơ hội đến thì phải nắm bắt, không bao giờ bỏ lỡ.

Nếu không, cô đã không thể đạt được thành công như hôm nay.

Đàm Vân Thư yêu thương hôn nhẹ lên trán cô, ghé sát lại, dịu dàng nói: "Đi tắm rồi ngủ thôi, Phương Du."

Hàng mi của Phương Du khẽ rung lên, cô nói: "Mình mệt đến mức không tắm nổi nữa..."

"Vậy thì cầu xin mình đi."

"Xin bé vợ tắm cho em."

"Chậc."

Đàm Vân Thư ôm eo cô vào phòng tắm.

Nửa tiếng sau, Phương Du dựa vào người Đàm Vân Thư bước ra khỏi phòng tắm, quả thật cô đã mệt đến mức không còn sức để làm gì, và Đàm Vân Thư, cái người tốt bụng tối nay cũng không làm điều gì khác ngoài việc tắm rửa rất đơn thuần.

Phòng ngủ chính rất lớn, cách âm tốt, vô cùng yên tĩnh.

Chiếc giường mềm mại phủ chăn ga chất lượng cao, khi nằm xuống sẽ mang lại cảm giác rất dễ chịu.

Phương Du cuộn mình trong vòng tay Đàm Vân Thư, chìm dần vào cơn buồn ngủ quen thuộc cùng với mùi hương dịu nhẹ.

Một lúc sau, cô đấu tranh mở mắt ra.

Đàm Vân Thư vẫn để đèn bên cạnh, còn đang xem ảnh và video đám cưới của họ. Thấy cô mở mắt, Đàm Vân Thư lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy? Gặp ác mộng à?"

"Không phải."

Phương Du tựa vào cô, mắt lại từ từ khép lại: "Chưa được hôn chúc ngủ ngon..."

"... Cậu đáng yêu thật đấy." Đàm Vân Thư bật cười, trong lòng như tan chảy, cô cúi xuống hôn lên môi Phương Du.

***

Sau khi trải qua một quý đầu tiên đầy căng thẳng, Phương Du cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.

Đến dịp lễ Thanh Minh, có ba ngày nghỉ lễ, Phương Cần không yêu cầu hai người họ về Liễu Thành nên Phương Du cũng không kiên trì, đơn giản rủ rê Đàm Vân Thư đi hẹn hò.

Đàm Vân Thư vui vẻ đồng ý, vì thế hai người ra ngoài dạo phố và mua rất nhiều đồ, mà tất cả đều do Phương Du thanh toán. Cô nói: "Để cậu cũng được trải nghiệm niềm vui 'ăn bám' một lần."

Đàm Vân Thư nghe thế liền cười lớn, nhưng cũng hiểu tại sao Phương Du lại làm như vậy.

Vì thế cô vui vẻ phối hợp.

Khi họ vào một trung tâm thương mại, mới để ý nơi này đặc biệt đông đúc. Nhìn quanh một vòng, cuối cùng cũng phát hiện ra hôm nay ở đây có sự kiện của một ngôi sao.

Ngôi sao đó chính là Tiết Dịch.

Lần liên lạc gần nhất giữa Phương Du và Tiết Dịch là vào ngày cô và Đàm Vân Thư tổ chức đám cưới. Cô đăng ảnh cưới lên trang cá nhân, Tiết Dịch không chỉ bình luận mà còn nhắn tin riêng chúc phúc, và một lần nữa xin lỗi.

Tiết Dịch nói, nếu như năm xưa cô ấy không gây ra những tổn thương đó, thì có phải cô ấy cũng sẽ xuất hiện trong đám cưới phải không?

Phương Du không thể đưa ra câu trả lời, vì trên đời làm gì có nhiều "nếu như" đến vậy.

Bây giờ, cô và Đàm Vân Thư đang đứng ở tầng hai trung tâm thương mại nhìn xuống. Tiết Dịch vẫn nổi bật như ngày nào, độ nổi tiếng vẫn cao. Nhân viên an ninh đang làm việc chăm chỉ để duy trì trật tự.

Đây là một sự kiện quảng bá cho một nhãn hiệu nước hoa nổi tiếng.

Người dẫn chương trình đưa cho Tiết Dịch một chai nước hoa, nhờ cô miêu tả mùi hương của nó. Sau khi ngửi, Tiết Dịch mỉm cười và đánh giá: "Đây là mùi của mối tình đầu." Cô nói, "Giống như pháo hoa đêm hè, rực rỡ chói lòa, khiến người ta không thể nào quên."

Đàm Vân Thư nghe thấy, liền ghé đầu vào gần Phương Du khẽ ngửi một cái.

Phương Du nhìn cô với vẻ khó hiểu: "Sao vậy?"

"Mình chỉ cần ngửi cậu thôi là biết ngay mùi hương của chai nước hoa đó thế nào." Đàm Vân Thư khẽ mỉm cười, xung quanh có nhiều người, giọng cô nhẹ nhàng, "Nhưng mà này, mối tình đầu của mình chính là cậu, luôn là cậu. Mùi nước hoa rồi sẽ phai, nhưng hương thơm của cậu thì không bao giờ mất đi."

Ở khu vực quảng bá, Tiết Dịch ngửi thêm một mùi nước hoa mới.

Cô ngước mắt lên, nhìn thấy hai người họ ở tầng hai, nụ cười trên môi cô sâu hơn, rồi trả lời: "Chai này là mùi hương của tình nhân, mang lại cảm giác như rơi vào lưới tình."

Đàm Vân Thư nghe vậy, lại ghé sát vào Phương Du hừ một tiếng: "Còn lâu mới mua, mình có vợ rồi."

Phương Du: "......"

Có ai bắt cậu mua đâu?

Chương trước Chương tiếp
Loading...