[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 144: Đón năm mới sau hôn lễ
Ngọn gió mát lành thổi qua, đêm khuya yên tĩnh và lãng mạn.Khách sạn ở Tây Thành này còn có cả rạp chiếu phim ngoài trời nằm ở phía bên kia. Khu vực này được trang trí tỉ mỉ, trên bàn có đặt hoa tươi và rượu, cùng với những chiếc đèn nhỏ tạo thành không gian ấm cúng.Ba người lớn tuổi đã đi nghỉ sớm, họ đã về khách sạn trước, còn Lương Bái dẫn theo vợ mình dạo quanh Tây Thành.Vì vậy, tại rạp chiếu phim ngoài trời vẫn chỉ có mấy người, chia thành hai phe.Phương Du và Đàm Vân Thư đã thay trang phục thoải mái, cả hai cô dâu ngồi đối diện nhau, bên cạnh là bạn bè của mình, trước mặt đặt mấy con xúc xắc. Trò chơi tối nay rất đơn giản, tất cả phụ thuộc vào khả năng uống rượu của bạn bè mình.Phù Sương và Đường Bán Tuyết tửu lượng không cao, họ đành dựa vào Phương Du.Cũng may tối nay Phương Du khá may mắn, chơi một hồi lâi, Thẩm Ánh Chi và Trì Thiều ở đối diện đã uống nhiều hơn bạn cô khá nhiều.Dù tửu lượng của Thẩm Ánh Chi khá tốt nhưng cô vẫn nghi ngờ Đàm Vân Thư. Cô ngước nhìn Đàm Vân Thư, hỏi: "Có phải cậu đang cố tình nhường không?""Lắc xúc xắc thì nhường kiểu gì? Hôm nay do mình xui thôi." Đàm Vân Thư cười nói, "Mình đâu phải thần bài trong phim, đâu có nghe được tiếng xúc xắc rồi biết lớn nhỏ ra sao, cậu thật sự đánh giá mình cao quá rồi, Ánh Chi."Trì Thiều uống đến mức hơi ngà ngà say, cảm thán: "Vậy tính ra cậu xui quá luôn ấy."Đàm Vân Thư nhìn Phương Du đối diện, lắc nhẹ ly xúc xắc: "Chơi tiếp nào."Cũng từ lúc này, Phương Du bắt đầu thua nhiều hơn, khiến Phù Sương và Đường Bán Tuyết uống thêm mấy ly nữa.Khi gần xong, mọi người quyết định cùng nhau xem phim.Đương nhiên Phương Du và Đàm Vân Thư ngồi sát cạnh nhau.Hai người không uống nhiều nên chỉ có chút mùi rượu nhẹ thoang thoảng. Họ ngồi cạnh nhau, nhìn như đang nghiêm túc thảo luận nội dung phim, nhưng thực tế Đàm Vân Thư đang nắm tay Phương Du, ngón tay cô thi thoảng như có như không lướt nhẹ qua tay Phương Du.Sự ám chỉ quá rõ ràng.Phương Du nhân lúc ánh sáng ấm áp, quay đầu nhìn Đàm Vân Thư mấy lần. Cô mỉm cười, giả vờ như không hiểu ý của Đàm Vân Thư, tiếp tục nói về nội dung phim.Đàm Vân Thư nhìn cô, nhướng mày, khẽ cười một tiếng.Một lát sau, Đàm Vân Thư đứng dậy đi lấy hai chai rượu, ghé sát tai Phương Du thì thầm: "Chúng ta uống thêm chút nữa đi, chưa đủ say đâu."Phương Du chỉ cảm thấy tai mình ngứa ngáy, nhưng vẫn đáp: "Được."Vì thế hai người liền "lén lút" uống rượu, như thể đang rất khát.Những người bạn khác vẫn còn đang cố giảm bớt cảm giác say, không chú ý đến hai người.Khi bộ phim kết thúc, Phương Du dắt Đàm Vân Thư đã say khướt về phòng.Cơn say dần lan tỏa, cả hai bước đi loạng choạng.Cuối cùng, khi cửa phòng đóng lại, từ ngày cửa họ bắt đầu hôn nhau.Cả hai đã tắm xong, giờ chỉ cần súc miệng và rửa tay. Nhưng đây không phải là căn hộ ở Kinh Thành, nơi đây có chút ít không quen thuộc khiến hai người va đụng mấy lần nhưng không thấy đau, mà chỉ cười phá lên. Giọng nói cả hai mang theo men say, nghe rất khác so với bình thường.Khi đã lên giường, quần áo chẳng biết đã rơi từ lúc ở phòng tắm hay là phòng khách.Phương Du nhắm chặt mắt, để bản thân bị dục vọng chi phối.Trong đầu cô vẫn còn không gian để suy nghĩ về tất cả những gì đã trải qua hôm nay. Mọi thứ đẹp đẽ như một giấc mơ không thật. Cô tự hỏi, liệu những gì đang diễn ra có thật không? Nghĩ đến đây, cô hé mắt rồi nhìn Đàm Vân Thư dưới thân mình, sau đó cúi xuống, giữ chặt đôi môi của Đàm Vân Thư, không để cô ấy có cơ hội thở dốc.Đầu óc Đàm Vân Thư càng trở nên mơ hồ hơn, nhưng cô biết rằng cả hai không phải đang mất kiểm soát hoàn toàn.Cô ôm lấy cổ Phương Du ngồi dậy, rồi kéo cô ấy ngồi xuống đùi mình. Một lúc sau, cô hé mắt, giọng khàn khàn nói: "Bé à, chúng ta... thử cái mới nhé?""Hả?"Chẳng bao lâu, chân của Phương Du đã tạo thành hình chữ "M".Đàm Vân Thư áp sát vào, cô ôm lấy Phương Du, nhịp nhàng cọ xát.Hai người cùng ngửa đầu ra sau, tay chống hai bên sườn, hơi thở gấp gáp hòa nhịp.Hết thảy cảm giác đều được phóng đại, là cảm giác chưa từng có trước đây.Dưới sự kích thích như vậy, họ gần như cùng lúc bị đưa lên cao rồi lại rơi xuống.Sau khi bình phục lại một lúc, họ cúi xuống nhìn thì thấy nơi hai người chạm vào nhau trông thật "không thể tả", phân không rõ rốt cuộc là ai của ai.Phương Du ngây người một thoáng, rồi mới nhận ra cảnh tượng vừa rồi thật quá mức hoang đường.Cô lật người lại, kéo khăn giấy ướt qua để lau cho Đàm Vân Thư trước rồi mới xử lý cho mình. Sau đó, cô tiến tới hôn Đàm Vân Thư.Cô kéo tay Đàm Vân Thư xuống dưới rồi để tự cô ấy điều khiển, đầu ngón tay của cô cũng khó tránh khỏi chạm vào.Vì vậy, cô cười khẽ hỏi: "Sáu năm qua cậu có từng tự mình thử chưa?"Đàm Vân Thư tiêu hóa một chút vấn đề này, rồi khẽ híp mắt đáp lại: "Có."Nghĩ đến điều này, cô bỗng cảm thấy muốn khóc: "Mình rất nhớ cậu...""Mình ở đây mà." Phương Du cúi mắt nhìn mọi thứ trước mặt, khẽ khàn giọng nói, "Tay cậu mềm quá, đầu ngón tay cũng rất mịn, bé à, cậu có cảm nhận được không?""Có..."Phương Du khẽ hôn lên má cô: "Ngoan lắm.""Vậy chúng ta tăng tốc một chút được không? Mình sẽ tiếp được cậu."Chỉ một lúc sau khi câu nói ấy vang lên, sức lực của Đàm Vân Thư đã hoàn toàn bị cạn kiệt. Cô ôm chặt lấy Phương Du, đôi mắt không biết từ khi nào đã phủ lên một tầng lệ mỏng.***Sau một đêm, chân họ lại mềm nhũn.Tối qua dù cho hơi rượu tiêu tán rất nhiều, nhưng nhiệt tình của họ chẳng những không giảm mà ngược lại còn tăng rất nhiều. Càng tỉnh táo, họ càng làm sâu sắc và mãnh liệt hơn, như thể muốn hòa nhập vào cơ thể nhau, cùng khóc, cùng cười.Những dấu vết để lại trên cơ thể, chỉ cần mặc quần áo vào là có thể che giấu tất cả, chẳng ai phát hiện ra.Họ ở lại Tây Thành thêm một ngày cùng người lớn, đến ngày 27, cả gia đình bay về Liễu Thành.Ngày mai là đêm giao thừa, không khí Tết khắp cả nước dần thêm nồng đậm.Năm nay, Đàm Vân Thư đón Tết cùng gia đình Phương gia, trải nghiệm này khá mới mẻ đối với cô, trong khu vực thành phố Liễu Thành cấm pháo hoa, nhưng ở nông thôn thì không.Vì vậy cô đã chi tiền mua rất nhiều pháo hoa, tối đến cùng Phương Du đốt pháo và ngắm nhìn bầu trời đêm rực rỡ, nụ cười rạng rỡ trên môi.Đêm đó, cô ngủ trong phòng của Phương Du. Người Phương gia vốn chịu rét rất giỏi vào mùa đông, chỉ cần đệm sưởi là sẽ thấy không lạnh nữa. Mấy năm trước, Phương Du từng nói sẽ lắp hệ thống sưởi ấm trong nhà vì tiền tiết kiệm của cô đã dồi dào hơn, nhưng mẹ, ông và bà ngoại đều từ chối.Nhưng bây giờ sợ đại tiểu thư lạnh, họ đã chuẩn bị những thiết bị sưởi ấm từ trước khi đi Tây Thành.Đối với chuyện này, Đàm Vân Thư mỉm cười đồng tình: "Cảm ơn mẹ, ông ngoại bà ngoại.""...." Phương Du không nhịn được cười, "Giữa ban ngày ban mặt, đừng có nói mấy chuyện không thích hợp cho trẻ em như vậy.""Xì, mình chẳng nói gì cả."Đàm Vân Thư nhìn Phương Du nhặt cá, mỉm cười nói thêm: "Nhưng tối nay mình nhất định phải ăn cá."Đúng như lời cô nói, tối đến cô lại tiếp tục "ăn" Phương Du.Do cửa sổ cách âm không được tốt, Phương Du đành phải đè nén âm thanh xuống thật thấp.Thế nhưng Đàm Vân Thư lại rất nghịch ngợm, rõ ràng biết Phương Du vừa hết kỳ kinh nguyệt, mấy ngày nay chưa làm gì nhưng cô vẫn cố tình một hai phải trêu chọc, cho đến khi nghe Phương Du với giọng nức nở cầu xin, cô mới giả vờ làm bộ khó khăn đáp: "Nếu vợ đã xin mình rồi, thì mình phải nghe theo lời vợ thôi..."Phương Du đẩy nhẹ vai cô, tiếng rên nhẹ nhàng tràn ra từ cổ họng.Hai người ở lại Phương gia đến thứ Bảy, rồi Phương Du lên xe cùng Đàm Vân Thư về trang viên Đàm gia.Trang viên bên này không hoàn toàn vắng vẻ, Thôi Uyển đã mời một người làm vườn mới đến để bàn chuyện chăm sóc hoa. Hoa trong vườn đều được Đàm Vân Thư chuyển đi để chuẩn bị cho tiệc cưới, giờ vườn chỉ còn lại lớp đất, trông có phần trơ trọi.Khi nhìn thấy họ, Thôi Uyển giả vờ như là không thấy, tiếp tục trao đổi với người làm vườn.Đàm Vân Thư cũng không định mở lời, cô nắm tay Phương Du, dẫn cô lên phòng của mình trên tầng hai. Phòng của cô luôn được dọn dẹp nên vẫn sạch sẽ và gọn gàng như trước.Cô kéo Phương Du ngồi xuống trước bàn trang điểm, mở ngăn kéo lấy ra 88 thỏi son môi, cùng với bức ảnh chụp chung của hai người từ sáu năm trước.Phương Du nhìn tất cả, và ngay lập tức nhận ra ánh mắt chột dạ rõ ràng của Đàm Vân Thư.Đối mặt với ánh nhìn của cô, Đàm Vân Thư khẽ ho một tiếng: "Lúc đó, mình nghĩ rằng đây là cơ hội duy nhất để có thể tiếp xúc công khai với cậu, nên mình đã rất phô trương...""Không cần phải giải thích." Phương Du cười, "Dù sao, cũng có những bức ảnh mới thay thế rồi."Đàm Vân Thư nhìn chằm chằm cô, vài giây sau, "ừm" một tiếng.Trang viên rất rộng nên còn nhiều không gian trống, Đàm Vân Thư lấy một chiếc xe đạp từ trong gara rồi chở Phương Du đi dạo khắp nơi, hai người còn cùng nhau trồng một cái cây.Khi trời tối, họ trở về biệt thự và thấy Thôi Uyển đang ngồi trong phòng ăn, trên bàn bày những món ăn tinh tế, nhưng rõ ràng chưa hề được động đến.Thấy hai người, Thôi Uyển lạnh lùng nói: "Ăn cơm."Đàm Vân Thư nắm tay Phương Du ngồi xuống đối diện bà, gắp thức ăn cho cô, còn hỏi cô có quen với khẩu vị không, dáng vẻ dịu dàng vô cùng.Thôi Uyển trầm lặng nhìn họ vài lần, không nói gì thêm, ăn một lúc rồi đặt đũa xuống và đứng dậy rời đi.Một lúc sau, bà quay trở lại, nhìn Đàm Vân Thư đầy cảnh giác: "Trong thời gian ngắn, không được dùng hoa của mẹ.""Chẳng phải hoa của mẹ còn chưa nở sao?" Đàm Vân Thư cười hỏi, "Mới chỉ vừa trồng.""Ừ."Thôi Uyển liếc nhìn Phương Du rồi để lại một câu: "Năm sau về sớm một chút."Faye: Mình đoán do PD có lần hỏi DVT có biết làm hay không, chọc quê Đàm tổng nên sau này cổ mới vô hạn sáng tạo các tư thế, đè PD không ngừng như vậy 😂😂