[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử

Chương 112



Ánh sáng ban mai dần làm rõ nét hình dáng của cả thành phố. Những con mèo hoang trong khu dân cư tìm một nơi an toàn để phơi bụng dưới ánh mặt trời còn chưa gay gắt, chúng nheo mắt nhìn những con người thức dậy sớm đang tất bật vì cuộc sống, rồi "meo meo" hai tiếng, không biết là than thở hay cảm thấy làm mèo vẫn tốt hơn.

Căn hộ của Phương Du ở tầng cao, cô không nghe thấy tiếng mèo kêu, nhưng cô nghe thấy tiếng chuông báo thức reo lên.

Tiếng chuông vừa vang lên hai giây, Phương Du đã với tay tắt ngay điện thoại.

Đêm qua cô ngủ không được ngon, ý thức lúc thì tỉnh táo, lúc lại mơ hồ. Cô xoa xoa chân mày, rồi khi mở mắt nhìn lên trần nhà quen thuộc, cô mới dần thoát ra khỏi dòng suy nghĩ hỗn loạn.

Cô đang ở trong căn hộ thuê hơn 40 mét vuông của mình, chứ không phải ở căn phòng sang trọng của khách sạn Quân Linh.

Cô đã tạm thời quay lại với cuộc sống thường nhật của mình.

"Phương Du..." Đàm Vân Thư cũng nghe thấy tiếng chuông báo thức, cô nhích lại gần và ôm lấy Phương Du, giọng mềm mại vì mới thức dậy.

Phương Du nghiêng đầu ôm lấy cô, cằm cọ nhẹ lên tóc của Đàm Vân Thư: "Mình làm cậu thức dậy à?"

"Không, mình mơ thấy giấc mơ."

"Mơ thấy gì?"

"..." Đàm Vân Thư dần tỉnh táo hơn, rồi lắc đầu, "Mình không nhớ được."

Phương Du không hỏi thêm. Đôi khi con người là thế, biết mình có mơ nhưng lại không nhớ được nội dung là mơ thấy gì.

Đàm Vân Thư chuyển đề tài, hỏi: "Bây giờ mấy giờ rồi?"

"Bảy giờ." Hồi ức về tối qua lại tràn về trong đầu Phương Du, khiến lòng cô trở nên phức tạp, cô khẽ nói: "Cậu ngủ thêm một lát đi, mình dậy trước."

"Phương Du..."

"Ừ?"

Đàm Vân Thư lại lắc đầu: "Không có gì, chỉ là gọi cậu thôi, vừa tỉnh dậy thấy cậu ở đây, mình rất vui."

Cô không nói cho Phương Du biết rằng mình đã mơ thấy Phương Du đòi chia tay. Tuy tỉnh dậy thấy Phương Du nằm cạnh, nhưng cũng không xóa tan được nỗi tức giận và phẫn nộ, buồn bã và mất mát từ giấc mơ đó.

Sao có thể chứ? Làm sao cô có thể mơ giấc mơ như thế được? Phương Du vẫn tốt với cô như vậy, làm sao lại đòi chia tay được?

Nhiều cảm xúc dồn nén trong lòng Đàm Vân Thư nhưng cô không muốn nói những điều này với Phương Du, dù chỉ là mơ nhưng cô cũng không muốn hai chữ "chia tay" xuất hiện trong cuộc sống của họ.

Cô sẽ không bao giờ kể cho Phương Du về giấc mơ này.

Nhưng giấc mơ ấy quá khó chịu, quá khó tiếp thu, khiến cô gần như không thở nổi. Cô chỉ còn biết tìm kiếm sự thật trong hiện tại.

May mắn là khi gọi Phương Du, cô nhận được câu trả lời.

Không giống như trong giấc mơ.

Mùi hương trên người Đàm Vân Thư vương vấn nơi mũi của Phương Du, ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt theo mái tóc của Đàm Vân Thư, chỉ khi đó, lòng cô mới cảm thấy an yên hơn chút.

Nhận ra cảm xúc của Đàm Vân Thư có điều gì đó không ổn, Phương Du dịu dàng hỏi: "Nếu hôm nay có thời gian, tụi mình có thể nghĩ xem cuối tuần sẽ hẹn hò thế nào được không?" Cô mỉm cười, "Mình cũng rất muốn hẹn hò với cậu, Đàm Viên Viên."

Đàm Vân Thư đáp: "Ừm."

Phương Du vốn định hôm nay tự mình đi tàu điện ngầm đến công ty, vì đó mới là cuộc sống thường nhật của cô, nhưng đối diện với Đàm Vân Thư như thế này, cô cũng không biết mở miệng thế nào.

Thế nên cô ngồi ở ghế phụ, trong lòng ôm lấy con gấu trúc nhồi bông lớn.

Đàm Vân Thư lái xe, trong giờ cao điểm tắc đường như thế này, cô cũng không hề nóng nảy, suốt dọc đường phát những bản tình ca nhẹ nhàng, trong mắt ánh lên nụ cười, bàn với Phương Du về kế hoạch hẹn hò cuối tuần.

Là cùng nhau ăn uống dạo phố? Hay xem phim, đi triển lãm, đi xem live? Hoặc có thể đi đến trang trại ở ngoại ô? Cũng có thể là trượt băng, hay chơi thoát khỏi mật thất?

Phương Du kìm nén những suy nghĩ trong lòng, rồi cũng mỉm cười theo: "Không ngờ lại có nhiều lựa chọn đến thế."

"Nên giờ muốn chọn cái nào?"

Phương Du vuốt đầu chú gấu nhồi bông, trầm ngâm vài giây rồi nói: "Tối chúng ta bàn tiếp nhé, giờ mình chưa nghĩ ra được."

"Ừm."

Cho đến khi xuống xe và chắc chắn Đàm Vân Thư không còn nhìn thấy, nụ cười trên môi Phương Du mới dần biến mất, cô bước vào tòa nhà công ty.

Lại là thứ Sáu, tinh thần làm việc của đồng nghiệp cũng sôi nổi hơn phần nào.

Phương Du có rất nhiều việc phải làm, cô hầu như chỉ có thời gian nghỉ ngơi vào buổi trưa, còn lại thì bận rộn giao tiếp với các bộ phận khác nhau và tổng hợp các dữ liệu để báo cáo cho Thẩm Ánh Chi. Không ngoài dự đoán, tối nay cô lại phải tăng ca thêm một tiếng.

Sau khi tắt máy tính, Phương Du xoa hai lần vào huyệt thái dương, cả ngày làm việc khiến cô cảm thấy áp lực mắt rất cao, cộng thêm đêm qua cũng ngủ không ngon.

Ngoài cửa sổ vẫn còn sót lại chút ánh chiều tà, cô thở dài nặng nề hai lần, như thể lấy lại chút sức lực để trả lời tin nhắn.

Có mấy tin nhắn đang chờ cô trong WeChat.

Phù Sương, nhân vật chính của buổi tối hôm nay nhắn rằng không cần vội, cô ấy đã chọn một nhà hàng gần công ty Phương Du để Phương Du có thể tiện tới hơn sau giờ làm.

Còn tin nhắn ghim lên đầu của Đàm Vân Thư thì nói rằng cô ấy nhớ Phương Du, kèm theo một sticker  con mèo đang khóc.

Phương Du khẽ cong môi, trả lời: 【Mình cũng nhớ cậu mà.】

【Một lát nữa mình phải đi gặp nhóm Phù Sương.】

【Ừ.】

【Gửi địa chỉ cho mình đi, tối nay mình sẽ đến đón cậu.】

Đàm Vân Thư lại bổ sung: 【Mình sẽ không lộ ra đâu, Phương Du. Cậu có thể nói với mọi người mình chỉ là bạn cậu.】

Phương Du nhìn dòng tin nhắn cuối cùng, khẽ mím môi.

Vậy nên... Đàm Vân Thư đã cảm nhận được điều gì sao?

Cô không suy nghĩ nhiều, chỉ gửi địa chỉ nhà hàng như đã hẹn.

Tầm 7 giờ rưỡi, Phương Du đến nhà hàng.

Đường Bán Tuyết thấy cô xuất hiện liền vẫy tay: "Tiểu Du, ở đây này."

Phương Du mỉm cười bước tới: "Xin lỗi, mình đến muộn."

"Không trễ đâu, tụi mình cũng vừa mới ngồi xuống thôi."

Người nói là Phù Sương. Bên cạnh cô là một người đàn ông trông khá thư sinh. Cô giới thiệu Phương Du: "Đây là chị em tốt của em, Phương Du. Người đầu tiên em quen khi đến Kinh Thành, và cũng là người bạn quan trọng nhất của em."

Sau đó cô giới thiệu bạn trai tương lai của mình với Phương Du: "Tiểu Du, cứ gọi anh ấy là A Thành là được rồi."

"Ừm."

Cuộc gặp lần này có mục đích khá rõ ràng. Phương Du và Đường Bán Tuyết không chút dấu vết đã trở thành giám khảo, đánh giá A Thành này từ mọi khía cạnh, thậm chí còn đưa ra những câu hỏi liên quan đến nữ quyền. Nhiều người đàn ông khi gặp phải chủ đề này thường sẽ phản ứng gay gắt, thậm chí chẳng thèm diễn, miệng mở ra là chẳng có chút tôn trọng nào dành cho phụ nữ.

Tuy nhiên, A Thành có vẻ khá chân thành, ít nhất thì không xảy ra tình huống như vậy.

Sau bữa ăn, Phương Du và Đường Bán Tuyết cảm thấy không có vấn đề gì lớn. Quan trọng nhất là Phù Sương có vẻ rất hài lòng với anh ta, vậy thì họ còn có thể nói gì nữa?

Bữa ăn này do A Thành mời, anh đứng dậy đi thanh toán.

Sau khi kiểm tra không thấy anh để lại điện thoại ghi âm hay gì đó, Đường Bán Tuyết mới từ tốn nói: "Cảm giác anh ta cũng ổn đấy."

"Ai biết được liệu có phải đang diễn không." Phù Sương tỏ vẻ bối rối, "Đàn ông trước và sau khi kết hôn không bao giờ giống nhau."

Phương Du hơi ngạc nhiên, mỉm cười: "Vậy cậu có ý định kết hôn với anh ấy à?"

"Tất nhiên là không, mình chỉ nói vậy thôi."

Phù Sương nghĩ đến chuyện hôn nhân mà nổi da gà: "Mình không thể kết hôn được, ai muốn kết thì cứ kết, còn mình thì không muốn sinh con, ai thích sinh thì cứ sinh."

"Thế lúc nãy cậu còn nói gì về trước và sau khi kết hôn?"

"Chỉ là một cách nói thôi." Phù Sương chống cằm, "Mình chỉ muốn yêu đương thôi còn tương lai thì không nghĩ nhiều. Chú trọng hiện tại là được rồi. Anh ấy năm nay 25, mình 27. Mình muốn xem thử liệu có thể yêu đương được nửa năm không. Không được thì thôi. Đưa anh ấy đến gặp các cậu chỉ để làm anh ấy vui, tránh việc anh ấy nghĩ mình không đưa anh ấy vào cuộc sống của mình."

Phương Du im lặng nâng cốc nước lên, không nói gì nhưng có vẻ đang suy nghĩ.

Đường Bán Tuyết ngồi bên cạnh cô, liếc mắt nhìn, tranh thủ hỏi: "Tiểu Du, chuyện cậu hỏi trước đây có tiến triển gì chưa?"

"Đúng đó, Tiểu Du."

Phương Du hoàn hồn, nuốt ngụm nước trong miệng, nghĩ đến tin nhắn của Đàm Vân Thư gửi tối qua, rồi gật đầu: "Có tiến triển, chỉ là mình vẫn chưa biết nên nói với các cậu thế nào."

"Sao sao?"

Phù Sương trông còn hào hứng hơn cả khi nói về chuyện yêu đương của mình: "Tiến triển gì? Cậu với người ta ở bên nhau rồi à?"

Đường Bán Tuyết cũng trợn mắt hỏi: "Chuyện xảy ra từ khi nào thế?"

Không may là, A Thành vừa thanh toán xong và quay lại, mỉm cười nói: "Có thể đi được rồi." Anh đề nghị, "Để tôi đưa các cô về nhé?"

Phù Sương khoát tay, có chút không kiên nhẫn: "Anh về trước đi, em còn có chuyện cần nói với bạn."

A Thành: "?"

A Thành lại ngồi xuống: "Hay là... tôi cũng nghe một chút?"

Phù Sương: "......"

Và màn hình điện thoại của Phương Du sáng lên vào khoảnh khắc này. Cô cầm lên xem, là tin nhắn từ Đàm Vân Thư gửi đến.

Đàm Vân Thư: [Đã đến bên đường rồi.]

[Ừ, tụi mình cũng mới ăn xong.]

Phương Du bổ sung: [Sẽ ra ngay.]

Đàm Vân Thư: [Ừm.]

Sau khi trả lời tin nhắn, Phương Du ngẩng đầu lên nói với các  bạn: "Người ta đang đợi mình, nếu các cậu muốn gặp thì giờ đi cùng ra ngoài nhé?" Cô lại hỏi, "Nhưng mà Tiểu Sương, tối nay không phải là sân khấu của cậu sao?"

"Cái gì mà sân khấu của mình!" Phù Sương nói, "Trời biết mình và Bán Tuyết đã chờ đợi cậu nói có tiến triển lâu như thế nào á á á!"

Phương Du nhấp môi cười cười.

Tuy nói vậy nhưng thực ra cô đang rất căng thẳng.

Ban đầu, cô không định nói cho bạn bè biết người yêu của mình là Đàm Vân Thư, nhưng việc giữ bí mật mãi cũng không phải là cách hay, hơn nữa Đàm Vân Thư cũng sẽ cảm thấy tủi thân.

Tối qua cô đã cảm nhận được điều đó, chưa kể đến tin nhắn từ Đàm Vân Thư gửi tối nay còn làm cô thấy đau lòng hơn.

Có kết thúc hay không thì sao? Cô chẳng phải đã lường trước rồi sao? Cô không phải đã biết rõ điều này từ lúc bắt đầu hay sao?

Trong đầu nghĩ những điều này, Phương Du đứng dậy.

Phù Sương và Đường Bán Tuyết nhìn cô với vẻ hiếu kỳ, A Thành đi bên cạnh không biết nguyên do, vẻ mặt ngơ ngác.

Nhà hàng đông khách ồn ào, nhưng tất cả âm thanh đó đều bị Phương Du bỏ qua. Cô nắm chặt điện thoại, như thể có thể nghe thấy nhịp tim của mình, cho đến khi âm thanh của nhà hàng dần xa và cô bước ra ngoài bãi đậu xe.

Mấy ngày nay, Kinh Thành đặc biệt nóng bức, gió đêm cũng không làm dịu đi.

Điểm đỗ xe bên ngoài nhà hàng có chút đông đúc, nhưng ánh mắt của Phương Du không dừng ở lại. Cô nhớ Đàm Vân Thư đã nói là ở bên đường, cô nhìn về phía đó nhưng không thấy chiếc xe màu đen quen thuộc.

Thay vào đó, có một chiếc xe màu trắng bên lề đường.

Hai người bạn cũng đang nhìn quanh. Phương Du chớp mắt, chuẩn bị nhắn tin hỏi Đàm Vân Thư đang ở đâu thì thấy một người phụ nữ bước xuống từ chiếc xe màu trắng.

Người phụ nữ này mặc áo phông hơi ôm sát và quần shorts, có dáng người thon thả, vai cân đối, thân hình thon dài và quyến rũ, mái tóc dài được quấn lên bằng một chiếc trâm.

Dù không thấy mặt nhưng vẫn thu hút ánh nhìn của một số người qua đường.

Đúng vậy, cô ấy không lộ mặt, mà đang đeo một chiếc mặt nạ mèo.

WTH?

Phương Du nhìn mà hơi ngẩn người.

Người khác không nhận ra, nhưng cô có thể không nhận ra đây là Đàm Vân Thư sao?

Đây có phải là điều Đàm Vân Thư nói "Mình sẽ không lộ ra"...?

Chưa kịp để Phương Du nghĩ thêm, Đàm Vân Thư đã đến trước mặt cô với hình ảnh như vậy, còn cố tình hạ thấp giọng: "Phương Du..."

"Tiểu Sương, Bán Tuyết..." Phương Du trong ánh mắt ngỡ ngàng của các bạn mở miệng.

"Đây là bạn gái của mình, Đàm Vân Thư."

Chương trước Chương tiếp
Loading...