[BHTT - EDIT HOÀN] Sau Khi Chia Tay Đại Tiểu Thư Nhà Giàu - Nhất Chỉ Hoa Giáp Tử
Chương 111
Phương Du mấy ngày liên tiếp không về nhà, sau khi trở lại, cô bỗng cảm thấy nơi đây có chút... xa lạ? Rõ ràng cô đã sống ở đây sáu năm, thậm chí sau những lần đi công tác dài ngày về, cô cũng không hề có cảm giác như vậy. Nhưng chỉ vì ở cùng Đàm Vân Thư vài ngày mà không về nhà, giờ đây mọi thứ trong nhà bỗng trở nên lạ lẫm.Sau khi tắm xong, thời gian đã gần 9 giờ 10 phút, Phương Du mới bắt đầu quen dần với mọi thứ trong nhà, nhưng đồng thời cô lại cảm thấy không quen khi Đàm Vân Thư không có bên cạnh, khiến ngôi nhà trở nên lạnh lẽo.Tối qua vào thời điểm này, cô và Đàm Vân Thư đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách sạn, đắm chìm trong nụ hôn say đắm. Cô còn ngồi trên đùi Đàm Vân Thư, hai tay ôm lấy mặt cô ấy. Cảm thấy Đàm Vân Thư quá trêu người quá chậm rãi, cô còn cố ý cắn môi và lưỡi Đàm Vân Thư.Rồi sau đó cô nghe thấy tiếng cười khẽ của Đàm Vân Thư, ngẩng đầu lên là đôi mắt lấp lánh ý cười của cô ấy, Đàm Vân Thư hỏi cô có thể cắn mạnh hơn một chút không, đừng giống như mèo con vậy.Phương Du khẽ nói: "Mình không nỡ."Nghe vậy, Đàm Vân Thư cười càng sâu hơn, vừa nói cô thật đáng yêu, vừa chậm rãi kéo váy ngủ của cô lên, cho đến khi để lộ cảnh xuân trắng nõn mê người.Còn tối nay, chỉ có cô ngồi một mình trên ghế sofa ở nhà.Cửa sổ ngoài ban công mở hờ, làn gió mát thổi vào mang đến chút không khí trong lành.Nhớ lại những khoảnh khắc đó, Phương Du lấy điện thoại ra, nhìn vào cửa sổ chat với Đàm Vân Thư, mím môi một lúc, cuối cùng vẫn không gửi tin nhắn nào.Tuy nhiên, đúng lúc đó Phù Sương gửi tin nhắn đến, hỏi cô tối nay có về nhà không.Phương Du: 【Về rồi.】Chưa đầy vài giây sau, Phù Sương mang theo hộp bánh ngọt mới mua đến gõ cửa. Nhìn thấy Phương Du, cô ấy tươi cười rạng rỡ: "Tada! Mình ăn không hết, may quá có Tiểu Du ở nhà."Phương Du mỉm cười, mời cô vào nhà, cảm khái một câu: "Lâu lắm rồi không ăn đồ ngọt vào giờ này, thấy tội lỗi quá.""Thỉnh thoảng có một lần cũng không sao mà." Phù Sương thở dài, "Với lại mình cảm giác dạo này chẳng mấy khi gặp được cậu."Phương Du chỉ nhướng mày, không nói gì.Cô vẫn chưa biết nên nói với bạn bè thế nào về chuyện mình đang yêu, thậm chí, trước đây cô chưa bao giờ công khai xu hướng tính dục của mình với họ. Cô chưa từng nói mình thích đàn ông hay phụ nữ, luôn né tránh chủ đề này. Có lẽ bạn bè đều mặc định rằng cô là gái thẳng đi? Vì trước đây cô đã từ chối rất nhiều cô gái, và cô cũng không rõ bạn bè nghĩ thế nào về người đồng tính.Dù nhìn từ chuyện của Tiết Dịch, có lẽ hai người bạn cũng không có vấn đề gì.Nhưng Phương Du vẫn cần vượt qua rào cản trong lòng mình.Phù Sương vừa bước vào đã nhìn thấy hộp kẹo trên bàn trà. Phương Du cũng nhìn theo hướng của cô ấy, chợt giật mình.Cô quên mất chưa cất nó đi.Theo phản xạ, Phương Du nhanh chóng giải thích: "Kẹo mừng của người quen."Phù Sương tự kéo ghế ngồi đối diện Phương Du, vừa đặt bánh ngọt xuống bàn vừa nhìn hộp kẹo, cười: "Hộp kẹo mừng này lạ quá, trên đó không có chữ 'Hỷ', chỉ có... một đám mây hình cá?" Nói xong, cô ấy chợt thấy có gì đó không đúng, thử thăm liếc nhìn Phương Du dò xét: "Cá?"*Tên Phương Du là Du, khi đọc là yú, trùng âm với cá. Cho nên tác giả và Đàm Vân Thư hay tự cho mình là mèo, vì Phương Du là cá.Phương Du cứng miệng, không tiếp lời mà chuyển chủ đề: "Tiểu Sương, cậu có việc gì khác à?""Ừ."Phù Sương tươi cười: "Tối mai cậu rảnh không?""Cậu nói xem việc gì trước đã." Phương Du mỉm cười hỏi.Sự chú ý của Phù Sương quả nhiên bị chuyển hướng. Cô ấy cười ngượng ngùng, vừa mở hộp bánh ngọt vừa khẽ ho một tiếng: "Là thế này, dạo gần đây mình hay đi hẹn hò ấy mà, bây giờ có vẻ như sắp yêu rồi."Phương Du ngẩn ra một chút, sau đó bật cười: "Sao lại là 'có vẻ như sắp'?""Chính là anh ấy bảo mình rằng hãy ở bên nhau đi, nhưng mình vẫn chưa đồng ý. Mình nghĩ đợi khi ăn một bữa cùng mọi người, các cậu xem thử thế nào.""Vậy là tối mai sẽ ăn cùng anh ấy sao?""Đúng vậy." Phù Sương nói, "Chuyện này mình muốn nói trực tiếp với các cậu. Bán Tuyết thì mình đã đến studio của cậu ấy nói rồi, nếu không thì tối nay mình cũng không về trễ như thế."Phương Du gật đầu, đồng ý: "Ok."Món tráng miệng là bánh kem nhỏ vị cam, mỗi người một miếng, không nhiều cũng không ngấy.Phù Sương nhiều lần định hỏi Phương Du về chuyện tình cảm mà cô ấy đã hỏi lần trước, nhưng cuối cùng lại kìm lại suy nghĩ đó, chuyển sang chủ đề khác.Sau khi ăn xong tráng miệng, họ thống nhất thời gian và địa điểm gặp mặt vào tối mai, rồi Phù Sương rời khỏi nhà Phương Du.Phương Du nhìn hộp kẹo chưa mở trên bàn trà, thở phào nhẹ nhõm. Sau khi rửa mặt, cô mới nhìn điện thoại. Trong WeChat có vài tin nhắn của Đàm Vân Thư.Đàm Vân Thư vừa kết thúc cuộc gặp xã giao, nói rằng mình không uống rượu tối nay và hỏi có thể qua đón cô không.Thấy cô vẫn chưa trả lời, lại hỏi tiếp cô đang bận gì.Tại sao trong mấy giờ đồng hồ tối nay, bản thân không nhận được một tin nhắn nào.Có thể thấy Đàm Vân Thư không vui khi đối diện với khung trò chuyện trống rỗng.Phương Du không trả lời tin nhắn nào, mà trực tiếp gọi điện thoại.Đàm Vân Thư lập tức bắt máy nhưng không nói gì.Phương Du bước về phía phòng ngủ, im lặng hai giây rồi nhẹ nhàng phá vỡ sự im lặng: "Không vui à?""Không." Dù nói thế, nhưng giọng điệu của Đàm Vân Thư rất cứng nhắc.Phương Du dựa vào đầu giường, nói: "Từ lúc về mình bận dọn dẹp nhà cửa, mấy ngày rồi không về nhà, mọi thứ không được sạch sẽ lắm. Sau đó đi tắm, rồi Phù Sương đến tìm mình nói chuyện." Cô nhắm mắt lại, "Lời giải thích này được không, Đàm đại tiểu thư?""...Tạm chấp nhận.""Nhưng tối nay đừng đến đón mình nữa, mình đã lâu không ngủ trên giường của mình, có chút nhớ rồi.""Vậy mình qua tìm cậu, mình cũng có chuyện muốn nói." Giọng của Đàm Vân Thư dịu lại, "Lần này chẳng lẽ cũng định từ chối mình sao?"Phương Du: "..."Phương Du nghĩ về gương mặt của Đàm Vân Thư, cuối cùng cũng thỏa hiệp: "Vậy thì nhớ nhẹ nhàng thôi."Nửa tiếng sau Đàm Vân Thư lái xe tới, nhẹ nhàng theo Phương Du vào phòng. Rõ ràng sáng nay vừa tách ra, cũng chẳng xa nhau bao lâu nhưng nỗi nhớ đã nhiều đến mức sắp tràn ra, lấp đầy cả căn phòng.Đàm Vân Thư ôm lấy cô, lại đặt cô lên tủ bên cạnh rồi ngẩng đầu hôn cô.Đôi tay của Phương Du đặt trên vai cô, ngón tay lần vào chỗ bờ vai, xoa nhẹ vết cắn mà mình đã để lại, dù không cảm nhận được gì.Sau khi nụ hôn kết thúc, Đàm Vân Thư liếm môi Phương Du, nghe cô nhẹ nhàng hỏi: "Có chuyện gì muốn nói?""Mình rất nhớ cậu.""..."Phương Du đặt chân xuống đất đứng thẳng, giọng điệu có phần vui vẻ: "Chúng ta mới chỉ tách nhau ra từ sáng, mới khoảng 13 tiếng không gặp thôi, nhớ mình nhiều đến vậy à""Cái mình muốn nghe không phải điều này." Đàm Vân Thư nhẹ nhàng nhíu mày.Phương Du ôm chặt lấy cô: "Mình cũng rất nhớ cậu, Đàm Vân Thư."Nghĩ rằng mình không nên nhớ nhiều đến thế, cần phải kiềm chế lại nên cô mới chọn không nhắn tin cho Đàm Vân Thư. Nhưng Đàm Vân Thư lại tìm đến đây.Phương Du vừa cảm thấy hạnh phúc, vừa có chút buồn bã.Cô không nên có thói quen luôn có Đàm Vân Thư trong cuộc sống như thế này, nếu không còn Đàm Vân Thư nữa, cô về sau biết bứt ra như thế nào?Đàm Vân Thư nghiêng đầu, hôn nhẹ vào tai cô: "Lần sau có thể nhắn tin cho mình, nếu không gặp mình, cậu có thể nói cậu thích mình và nhớ mình mà, Phương Du." Cô ấy lại bổ sung, "Mình thấy người ta yêu nhau đều làm thế cả.""Ừm."Ngày mai là thứ sáu, giờ cũng không còn sớm nhưng tối nay Phương Du không có ý định để Đàm Vân Thư đi ngủ sớm.Có lẽ là do khi trở về căn phòng trọ hơn bốn mươi mét vuông này, sự khác biệt rõ rệt với căn suite cao cấp của Đàm Vân Thư khiến Phương Du cảm thấy bất an hơn bao giờ hết.Vấn đề lần trước vẫn chưa được giải quyết, không phải sao?Cô vẫn bị ám ảnh bởi chênh lệch kinh tế giữa hai người, nó khiến cô cảm thấy ngột ngạt, và đó là lý do tâm trạng cô đêm nay chùng xuống.Cô nhìn đôi mắt của Đàm Vân Thư đỏ lên vì khao khát, cảm nhận hơi thở nặng nề, gấp gáp của cô ấy vì mình, cùng cảm giác chặt chẽ mà Đàm Vân Thư đang quấn lấy ngón tay cô, mới khiến cô thấy những cảm xúc tiêu cực đêm nay dường như giảm đi phần nào.Cô không để cho Đàm Vân Thư có cơ hội "phản công," chỉ mải miết giày vò bạn gái của mình. Cô hiểu rõ rằng, sự chiếm hữu của cô đối với Đàm Vân Thư chẳng kém gì sự chiếm hữu mà Đàm Vân Thư dành cho cô.Có lẽ, còn nhiều hơn.May mắn là diễn xuất của cô đủ tốt để không khiến Đàm Vân Thư phát hiện điều gì, hoặc có thể Đàm Vân Thư cũng không có thời gian để nghĩ lại.Lòng bàn tay cô đã ướt mấy lần vì Đàm Vân Thư.Cuối cùng, khi lau sạch và dừng lại, Phương Du hôn lên đôi mắt ướt đẫm của Đàm Vân Thư, nhẹ nhàng nói: "Hôm nay là kỷ niệm một tuần của chúng ta, Đàm Vân Thư."Mí mắt hơi mỏng của Đàm Vân Thư khẽ động, cô xoay người lại, từ từ điều chỉnh hơi thở của mình rồi chôn mặt vào cổ Phương Du, nói: "Sau này sẽ là kỷ niệm một năm, rồi nhiều năm nữa, Phương Du." Cô khẽ cười, "Nhưng cậu thậm chí còn nhớ cả kỷ niệm một tuần, thì ra là thích mình đến vậy."Phương Du vuốt ve lưng trần mịn màng của cô, che giấu nỗi buồn trong mắt, đáp nhẹ: "Ừ, rất thích cậu.""Mình thấy dự báo thời tiết nói cuối tuần này nhiệt độ ở Kinh Thành sẽ là 38, 39 độ, rất nóng. Chúng ta đi nghỉ dưỡng tối mai nhé? Như vậy chủ nhật về, có thể ở đó hai đêm." Đôi môi của Đàm Vân Thư khẽ chạm vào cổ Phương Du, "Lần trước chúng ta còn chưa đi chơi cùng nhau.""Mai mình có hẹn rồi.""Hở?""Tiểu Sương muốn mình và Bán Tuyết gặp bạn trai tương lai của cậu ấy, hẹn tối mai cùng ăn tối."Nghe cô nói vậy, Đàm Vân Thư không lên tiếng nữa.Nếu trước đây giấu giếm là vì quan hệ của hai người, là vì địa vị của cô, thì bây giờ họ đã yêu nhau rồi, cô ấy còn cần phải che giấu nữa không? Phương Du tối nay còn đặc biệt dặn dò cô lúc tới thì nên nhẹ nhàng một chút, là sợ nếu bị Phù Sương phát hiện thì sẽ khó giải thích sao?Phương Du nhất thời không biết nói gì, bầu không khí trở nên trầm mặc.Có lẽ vài phút đã trôi qua, Phương Du mới mở miệng: "Cuối tuần sau chúng ta đi được không? Cuối tuần sau là tháng tám rồi, ở Kinh Thành này vẫn sẽ rất nóng.""Ừ."Đàm Vân Thư cố gắng trấn tĩnh lại tâm trạng: "Vậy thứ bảy chúng ta đi xem buổi hòa nhạc piano, hẹn hò nhé? Còn chưa chính thức hẹn hò đàng hoàng, mình muốn hẹn hò với cậu.""Mình không biết gì về piano cả..."Phương Du chưa từng có cơ hội tiếp xúc với thế giới piano. Hồi đi học, nhiều bạn trong lớp đều có tài lẻ như múa, đàn piano,... nhưng cô thì không, tài lẻ của cô chính là làm thêm kiếm tiền.Bây giờ thì cuộc sống đã thoải mái hơn về tài chính, nhưng cô cũng không có tâm trí để học những thứ đó."Vậy thì không đi nữa." Đàm Vân Thư khẽ ngẩng đầu, "Sau này mình sẽ chơi piano cho cậu nghe, không phải chỉ có Tiết Dịch biết đàn đâu."Phương Du cười cười: "Mình sẽ tưởng tượng trước vậy.""Ừm, vậy tối mai mình đến đón cậu.""Đàm Vân Thư.""Ừ?""Tuần sau mình muốn ở nhà của mình.""Nhưng nhà cậu cách công ty rất xa, sáng phải dậy sớm tối lại về muộn. Chỗ của mình có gì không thích hợp sao?" Đàm Vân Thư hỏi với giọng lười biếng, có chút không hiểu.Phương Du mím môi không nói.Đúng vậy, căn hộ của Đàm Vân Thư diện tích lớn, trang trí sang trọng, bữa sáng và bữa tối cũng không cần tự nấu, quãng đường đi làm lại ngắn hơn. Nhà cô sao có thể so sánh được.Nếu không phải vì lòng tự trọng mà cô đã giữ từ nhỏ đến lớn, cô nghĩ rằng mình đã thật sự ăn bám vào Đàm Vân Thư rồi. Đàm Vân Thư vừa xinh đẹp vừa giàu có, cô biết rất rõ rằng chỉ cần cô mở miệng, cô có thể nâng tầm chất lượng cuộc sống của mình lên vài bậc.Nhưng lòng tự tôn mà trong mắt nhiều người có lẽ là ngớ ngẩn, lại đang trỗi dậy vào đêm nay.Từ đầu đến cuối, cô chưa từng thay đổi. Trước đây, cô không muốn bị Đàm Vân Thư coi thường, từng đồng tiền đều được cô tính toán rất kỹ lưỡng.Giờ đây, cô càng không muốn mình chìm đắm trong giấc mơ đẹp quá lâu."Xin lỗi." Phương Du nằm sang một bên, giọng cũng trầm xuống, "Là mình khiến cậu phải dậy sớm và trải qua hơn 20 phút đi lại, nhưng đó vốn là cuộc sống của mình, cuộc sống của mình luôn như vậy."Đàm Vân Thư lập tức mở mắt, cô nhạy cảm cảm nhận được điều gì đó không ổn: "Không phải ý mình là vậy, Phương Du, là mình muốn..."Phương Du tắt đèn bàn: "Ngủ thôi, Đàm Vân Thư." Cô lại ôm lấy người bên cạnh, dịu dàng dỗ dành: "Ở bên cậu mình thực sự rất vui. Mình thích cậu, đừng nghĩ nhiều."Chỉ là....Liệu cô và Đàm Vân Thư có thật sự đợi được đến kỷ niệm một năm không?