BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku
CHƯƠNG 57
Với thân phận hiện giờ, lời lẽ này của Lương Quốc Công chúa có thể gây ra hậu quả khôn lường. Chu Phò mã hiển nhiên cũng biết rõ cái lợi cái hại trong đó, hoảng hốt cáo tội với Công chúa, nào ngờ bị Lương Quốc Công chúa chặn lại, tức tối lườm hắn một cái: "Ngươi không được nói!" Chu Phò mã lộ ra khó xử, tiến thoái lưỡng nan, song cuối cùng vẫn thuận theo ý Lương Quốc Công chúa, lui về phía sau cô ấy. Tôi dời mắt sang Công chúa, thấy nàng vẫn còn ngơ ngẩn, bất giác đưa tay khẽ giật tay áo nàng. Nàng lúc này mới nhận ra chuyện gì vừa rồi, điệu bộ khôi phục về tư thái lạnh lùng, chỉ là cũng di mắt nhìn tôi, ánh nhìn dừng lại nơi gò má tôi, hơi chau mày, mấp máy môi, có vẻ muốn hỏi thăm tình hình của tôi. Tôi lắc đầu tỏ ý không sao, chỉ nghiêng đầu, ra hiệu về phía Lương Quốc Công chúa. Có lẽ do hành động của tôi quá thân mật, Lương Quốc Công chúa bỗng cười khẩy một tiếng, chế nhạo Công chúa: "Ngươi vẫn không bỏ được cái tật này, người chẳng dính dấp đối tốt với ngươi một chút là ngươi móc cả tim gan ra, nhưng lại cứ nhẫn tâm với người cốt nhục tình thâm với mình." Công chúa nhìn cô ấy, hai mắt lạnh lẽo: "Ngươi muốn nói gì?" Lương Quốc Công chúa hoàn toàn bị thái độ dửng dưng của Công chúa chọc tức, chất vấn: "Ta muốn gì ư? Ngươi còn dám hỏi ta muốn gì sao? Ngươi giết Thái tử ca ca, giết Tề Vương, giờ đến cả Sở Vương cũng không tha, tiếp theo ngươi định giết ai, tên hoàng đế do một tay ngươi dựng lên kia à? Chúng ta là máu mủ ruột rà, sao ngươi có thể tàn nhẫn đến vậy?" Giọng điệu Lương Quốc Công chúa từ tức giận chuyển sang bi thương, cặp mắt hoe đỏ. Đối với cô ấy, dù là Thái tử hay Tề Vương, thực ra đều rất mực cưng chiều cô ấy. Thân là con gái của Hoàng hậu, vốn đã xuất thân cao quý, chưa kể trong số các hoàng tử công chúa của Tiên đế, chỉ có Lương Quốc Công chúa là được sủng ái nhất. Có lẽ trong mắt cô ấy, dù là tranh giành đảng phái hay quyền lực, đều không thể so với dòng máu chung đang chảy trong người. Cô ấy có thể ngây thơ nói ra những lời này, cho thấy trước đây cô ấy thực sự đã được bao bọc rất kỹ. Nhưng Công chúa nào phải người như vậy, có lẽ đây chính là lý do nàng và Lương Quốc Công chúa không thể dung hòa. Công chúa bình thản nhìn cô ấy, chầm chậm lên tiếng: "Nếu ngươi đã cho là vậy, ta không còn gì để nói. Nhưng ta không muốn gặp lại ngươi nữa, chuyện hôm nay, ta coi như chưa từng xảy ra. Sau này, đừng xuất hiện trước mặt ta nữa." Nàng trông về tôi, nơi mắt thoáng chút áy náy, có lẽ trong lòng nàng vẫn không đành hà khắc quá mức với Lương Quốc Công chúa. Tôi cúi đầu khẽ lắc, chỉ dùng cặp mắt ôn hòa chăm chú vào nàng. Công chúa ngập ngừng một chốc, rồi đưa tay kéo tay áo tôi, nhẹ nhàng siết lấy. Tôi không từ chối, cũng chẳng muốn từ chối. Dẫu hành động này trông quá khắn khít, song so với cái tát kia, những lời độc địa của Lương Quốc Công chúa mới là nguyên nhân khiến nàng không vui và thất vọng. Tôi thuận theo động tác của nàng, đang định xoay người cất bước thì nghe thấy Lương Quốc Công chúa giận dữ nói với theo từ phía sau: "Sớm biết ngươi là kẻ máu lạnh vô tình như vậy, năm xưa ta đã không tử tế với ngươi. Người như ngươi, căn bản không đáng để bất kỳ ai đối xử chân thành. Chả trách Phạm Bình lại treo cổ tự vẫn, e rằng hắn cũng không chịu nổi ngươi!" Bước chân Công chúa khựng lại, cả người cứng đờ trong giây lát. Nàng lại siết chặt tay áo tôi, đầu ngón tay cũng trắng bệch. Tôi muốn an ủi nàng, ngặt nỗi chưa kịp lên tiếng đã bị những lời lẽ ngày càng gay gắt của Lương Quốc Công chúa cắt ngang: "Để hạ bệ Tề Vương, ngươi không từ thủ đoạn nào. Bức thư nhận tội của Phạm Bình chẳng phải do ngươi bịa ra sao, ngươi đừng tưởng ta không biết! Nếu Phạm Bình biết ngươi lợi dụng hắn như vậy, hắn sẽ thế nào? À, không đúng, hắn chết rồi. Hừ, theo ta thấy, hắn chết rất đáng đời, nếu còn sống bên cạnh ngươi thì mới là dằn vặt!" Tôi trố mắt nhìn Công chúa, lẽ nào năm xưa có thể minh oan cho Thái tử là nhờ bức di thư không hề tồn tại đó ư? Nếu nói trên đời này có người có thể bắt chước bút pháp của tôi, quả thực không ai khác ngoài Công chúa. Nhưng tất cả suy cho cùng đã là chuyện quá khứ, tôi đã không còn cảm giác gì nhiều. Chỉ là Công chúa rõ ràng không nghĩ vậy. Điều này dường như đã chọc giận nàng, khiến cả người nàng hơi run lên. Trong một khoảnh khắc, nàng buông tay áo tôi ra, quay người sải bước về phía Lương Quốc Công chúa.Tôi hoảng hốt quay người theo sau, mắt chỉ thấy nàng bước nhanh đến trước mặt Lương Quốc Công chúa, giữa tiếng cười khẩy mỉa mai của đối phương, nàng giơ tay lên, tát một cái thật mạnh. Lương Quốc Công chúa sững sờ, đồng thời cũng định giơ tay đánh lại, tuy nhiên bị Công chúa giữ chặt cổ tay. Ngay sau đó, Công chúa lại giơ tay, tát thêm sáu bảy cái nữa vào má Lương Quốc Công chúa. Lương Quốc Công chúa bị nàng đánh đến ngây người. Thần tình Công chúa sắc lạnh cực độ, đủ để khiến người ta rùng mình. Tôi và Chu Phò mã đều cả kinh, hớt hải tiến lên tách hai người ra. Công chúa bị tôi kéo sang một bên, vẻ mặt dửng dưng. Lương Quốc Công chúa thì vùng vẫy khóc lóc, trỏ vào Công chúa mà mắng: "Đồ khốn! Đồ khốn!" Chả rõ là thật sự hận Công chúa hay chỉ là oán trách. Tiếng khóc của cô ấy văng vẳng bên tai, gây cho Công chúa một thoáng thất thần, trong mắt dường như lộ chút hối hận, song vẫn buông giọng giá buốt với Lương Quốc Công chúa: "Tạ Nhu Viễn, đừng tưởng ta thật sự không dám giết ngươi." Tôi nhất thời thất đảm, Lương Quốc Công chúa cũng ngay lập tức nín khóc, nhìn Công chúa bằng cặp mắt khó tin. Chu Phò mã có lẽ bị Công chúa dọa cho điếng hồn, sửng sốt quỳ xuống cầu xin: "Đại chủ thứ tội, Công chúa nhất thời lỡ lời, không cố ý xúc phạm." Thế nhưng Lương Quốc Công chúa không hề cảm kích, cô ấy đá một cước vào Chu Phò mã: "Đồ vô dụng! Đứng dậy, không được quỳ!" Chu Phò mã lại cúi đầu không đáp, một mực quỳ trước mặt Công chúa, thay Lương Quốc Công chúa van nài. Lương Quốc Công chúa thấy vậy, tức tối không thèm để ý hắn nữa, quay sang nhìn Công chúa, hốc mắt đỏ hoe, giọng khàn đi, song vẫn không chịu cúi đầu: "Vậy thì giết ta đi. Dù sao trong mắt ngươi, ta cũng vậy, Thái tử ca ca cũng vậy, kể cả mẫu thân của ta cũng đều đáng chết. Dù ta có chết, ngươi cũng sẽ không đau lòng, vậy sao không ra tay?" Chu Phò mã vội vàng nói: "Công chúa không có ý đó! Xin Đại chủ tha cho Công chúa, nếu có trách phạt, xin hãy để thần gánh chịu." Tuy nhiên, dù Châu Phò mã cầu xin thế nào, Công chúa cũng không hề nhìn hắn, chỉ chăm chăm vào Lương Quốc Công chúa, như thể lúc này chỉ có hai người họ, trong cuộc đối đầu gay gắt, cuối cùng đi đến bước đường chẳng thể giảng hòa. Tôi thầm thở dài, cơn tức giận của Lương Quốc Công chúa lúc này sao mà giống tôi đến thế. Những khoảng cách và nỗi phiền muộn chẳng thể giải tỏa bằng lời ấy được. Nếu không phải công chúa cho tôi hay, chắc chắn tôi cũng sẽ ở một nơi nào đó, âm thầm nhớ thương Công chúa, đến bạc đầu cũng không quay về. Ngập ngừng một lát, tôi tiến lên đỡ Chu Phò mã dậy. Hắn ngớ ra, nhưng dưới động tác không cho phép từ chối của tôi, hắn vẫn đứng lên, dù thần sắc đầy những thắc mắc. Tôi cúi đầu hành lễ với hắn, đoạn nói: "Xin Chu Phò mã đưa Lương Quốc Công chúa về đi ạ. Cuộc tranh cãi đêm nay nếu để người khác phát hiện sẽ làm mất thể diện thiên gia, e rằng trước mặt Kim thượng và bá quan văn võ sẽ không hay." Hắn lướt mắt qua tôi, ngó về Công chúa, thoáng do dự: "Nhưng Đại chủ..." Tôi cúi đầu nói: "Đại trưởng công chúa đêm nay đã uống rượu, có hơi say rồi, lời đều là lúc nóng giận, không thể coi là thật. Xin Chu Phò mã và Lương Quốc Công chúa đừng để bụng." Chu Phò mã định cảm ơn tôi thì nghe Lương Quốc Công chúa hừ lạnh: "Ngươi là cái thá gì mà đến lượt ngươi lên tiếng?" Tôi quay sang nhìn Công chúa, ra hiệu nàng đừng đáp lời, rồi mới ngoảnh lại cúi người với Lương Quốc Công chúa: "Nô tỳ là thị nữ thân cận của Đại trưởng công chúa. Đêm nay là tết Nguyên Tiêu, sợ Đại trưởng công chúa say nên nô tỳ đi theo hầu hạ. Nếu Lương Quốc Công chúa không có việc gì, nô tỳ xin phép đưa Đại trưởng công chúa về phủ." "Ngươi!" Lương Quốc công chúa nghẹn lời, lại bị Chu Phò mã kéo lại, liên tục lắc đầu ngăn cô ấy nói tiếp. Có lẽ Chu Phò mã cũng hiểu rằng, nếu không bước xuống bậc thang này, chỉ sợ khó mà kết thúc ổn thỏa. Đương lúc hai người họ giằng co, tôi lặng lẽ lui xuống, giơ tay đỡ vai Công chúa, hệt như năm xưa ở Hưng Lạc Điện kéo tay áo nàng, đưa nàng rời khỏi Lương Quốc Công chúa. Mãi đến khi ra khỏi nơi chật hẹp đó, Công chúa dường như mới tỉnh táo lại, quay đầu liếc tôi một cái, thản nhiên nói: "Nhiều chuyện." Tôi cúi đầu khẽ cười, trước mắt đèn hoa rực rỡ, vẫn là chốn phồn hoa của nhân gian, nỗi lo thầm kín vơi đi đôi chút. Tôi nói với nàng: "Phạm Bình biết lỗi, xin Công chúa đừng giận." Công chúa mím môi, hai mắt long lanh ánh sáng. Đôi tay buông thõng hai bên của nàng khẽ run, chả biết vì tức giận hay vì hối hận đã nói những lời nặng nề như vậy. Suốt những năm tháng qua, nàng vẫn luôn vô thức nhìn về phía Lương Quốc Công chúa, miệng nói không quan tâm nhưng chưa bao giờ tranh cãi hay làm tổn thương cô ấy. Xảy ra xung đột như vậy với Lương Quốc Công chúa, có lẽ khiến nàng rất thất vọng. "Phạm Bình," nàng gọi tôi như thế, sau khi tôi đáp lời, nàng thều thào hỏi, "Nàng còn nhớ lời hứa đó không?" Tôi đờ đẫn ra, giây lát, dưới ánh mắt có phần căng thẳng của nàng, tôi mới nở nụ cười. Tôi nghĩ có lẽ nàng đang nhắc đến những lời tôi đã thốt trước các của nàng trong đêm tuyết đó, nhưng tôi không biết rằng, nàng lại coi những lời ấy là một lời hứa. Khi đó tôi chả hay việc bộc bạch quá khứ của mình dưới bóng tường cung có thể an ủi nàng được bao nhiêu. Trải nghiệm của tôi và nàng vốn dĩ khác biệt. Nhưng với người như nàng, nếu không muốn nói thì dù thế nào cũng không hỏi ra được. Trên đường từ cung về Phạm phủ, nàng luôn im lặng, khiến tôi lo lắng khôn nguôi. Về đến Phạm phủ mới ngỡ ngàng nhận ra không biết từ lúc nào tuyết đã rơi, lất phất bay, chẳng mấy chốc phủ một lớp thật dày trên đất, giẫm lên còn nghe tiếng sột soạt.Chúng tôi xuống xe, tôi căng dù ra, nhất quyết đòi đưa nàng về Lưu Xuân Các. Công chúa không từ chối, chỉ nhìn tôi một cái thật sâu rồi cùng tôi bước trên con đường phủ đầy tuyết. Về đến Lưu Xuân Các, trông bóng lưng nàng khuất sau cánh cửa, tôi mới phát hiện đây là lần im lặng lâu nhất của Công chúa. Tôi chẳng biết trái tim mình chất chứa cảm xúc gì, chỉ là cảm thấy vô cùng khó chịu với Lương Quốc Công chúa. Trên đường trở về, tôi không khỏi nhớ lại cảnh tượng ở Hưng Lạc Điện, mà càng nhớ càng phiền não bất an. Khi đó tôi nghĩ, rõ ràng họ chỉ là tỷ muội, hơn nữa Công chúa chắc chắn không thích nữ nhân, tại sao tôi lại để tâm đến vậy, huống hồ còn nảy sinh ác cảm với một người chỉ gặp vài lần? Tôi đứng trơ trơ giữa trời tuyết, không kìm được mà siết chặt cán ô. Nỗi bực dọc xua mãi chẳng tan, đầu óc chỉ toàn hình ảnh bóng lưng cô đơn của Công chúa, và sự nhượng bộ từng bước khi bị Lương Quốc Công chúa chỉ trích. Tất cả những điều đó khiến cơ thể tôi như tồn tại một ngọn lửa đương bùng lên. Chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, tôi đã bốc đồng vứt ô đi, chạy về phía Lưu Xuân Các. Gió tuyết tạt vào mặt, lạnh buốt thấu xương, nhưng tôi lại cảm thấy toàn thân nóng bừng bừng. Tôi đứng dưới một gốc mai trong các, ngẩng đầu hét lớn về phía ánh lửa trong các: "Công chúa!" Ánh nến trong các lay nhẹ, chẳng mấy chốc Công chúa khoác áo choàng trắng bước ra lan can, cúi đầu nhìn tôi, hơi khó hiểu: "Phạm Bình, ô của ngươi đâu?" Tôi ra sức lắc đầu, ngực đập như trống dồn. Một cành mai bên cạnh bị tuyết rơi nặng trĩu, không chịu nổi sức nặng, bỗng bật lên, tuyết đọng đáp xuống đất, chẳng thấy tăm hơi, chỉ còn lại những đóa mai trên cành, rực rỡ khoe sắc. Tôi như có thêm dũng khí, cười rạng rỡ: "Công chúa, tuyết rơi gió lạnh, nhưng hương mai hồng vẫn ngát thơm. Trời cao biển rộng, sao phải vì lời lẽ cay nghiệt mà phiền lòng. Ta biết Công chúa cốt cách kiêu hãnh, nguyện làm người ủng hộ Công chúa, đời này kiếp này, không đổi lòng, không phai tình. Công chúa đừng chê bai ta nhé." Công chúa đứng sững giữa mưa tuyết, cặp mắt đen láy tràn đầy kinh ngạc, môi mấp máy, dường như có ý cười ùa đến: "Phạm Bình, mau về đi." Nàng không trả lời tôi, nhưng lại sai Đinh Lan mang cho tôi một chiếc áo choàng lông chồn trắng, để tôi che chắn gió tuyết. Đối với tôi, thế là đã quá đủ. Tôi chưa bao giờ mong nàng nhớ những chuyện đã qua, vì đó đều là những tình cảm mà tôi cẩn thận che giấu. Vì quá nhỏ bé, tầm thường, chắc hẳn rất khó để người ta nhận ra. Thế nhưng nàng đều nhớ cả, như thể đang dùng ngôn ngữ và biểu cảm có phần lạnh lùng của mình để nói rằng: Phạm Bình, ta đã thấy được lòng ngươi. Hai mắt tôi đã nóng hôi hổi, không kìm được nức nở: "Chỉ tiếc là Công chúa chưa từng trả lời, rốt cuộc có chê bai ta không." Nàng lặng lẽ nhìn tôi, đôi mắt màu đen mực được ánh đèn nhuộm một sắc vàng ấm, tay nhẹ vuốt ve gò má tôi, hỏi: "Có đau không?" Tôi lắc đầu: "Không đau, còn Công chúa?" Nàng lạnh nhạt đáp: "Cũng ổn." Tôi cười khẽ: "Nếu ta nhanh tay hơn một chút, kéo Công chúa ra, có thể chịu thay Công chúa hai cái tát đó thì tốt biết mấy." "Phạm Bình," Công chúa nhìn tôi chăm chú, bàn tay sượt qua tai tôi. Đương lúc tôi còn ngẩn ngơ, nàng dang rộng vòng tay, ôm chầm cổ tôi. Tôi cảm nhận được mái tóc nàng lướt qua, giọng nói dịu dàng vô cùng, đến mức tôi không sao kìm được mà rơi lệ: "Nàng rất tốt." Xa xa vang lên tiếng nổ vang trời, pháo hoa bừng sáng từng chùm trên khoảng không đêm, che lấp cả ánh sao. Ngay sau đó, hàng ngàn tia lửa như mưa rơi xuống, tiếng người hân hoan tựa sóng triều dâng, nhưng tôi lại chẳng nghe thấy gì cả. Lời nói của nàng như câu thần chú, chiếm trọn trái tim tôi, biến nó thành của riêng nàng—— "Thế gian này chỉ có nàng là tốt nhất."
--- Tác giả: Đây là thu lại tuyến truyện về việc Công chúa nói Phạm Bình quên mất lời hứa ở các phần trước , và... ảnh hưởng của Lương Quốc Công chúa đối với Công chúa quả thật rất lớn , tương ái tương sát, cái nết ngạo kiều chính là học từ Lương Quốc Công chúa , đáng ghét thật!Editor:▪️Ở chương 52, Công chúa nói "Phạm Bình, là tuyết đầu mùa", "Ngươi đã trở về, thật tốt" là có liên quan đến tình tiết lời hứa của chương này, ngụ ý là Công chúa vẫn luôn chờ Phạm Bình trở về để thực hiện lời hứa này. Công chúa hỏi Phạm Bình có nhớ lời hứa đó không là để tìm sự trấn an, sự ủng hộ vô điều kiện của Phạm Bình khi mình bị chỉ trích, bị tổn thương, Phạm Bình dùng câu "Chỉ tiếc là Công chúa chưa từng trả lời, rốt cuộc có chê bai ta không" để trả lời là nhớ, chứ thực chất Phạm Bình đã biết câu trả lời ở trước đó rồi, chính là câu "Ngươi đã trở về, thật tốt". Nhận được câu trả lời của Phạm Bình nên Công chúa mới nói Phạm Bình rất tốt.
--- Tác giả: Đây là thu lại tuyến truyện về việc Công chúa nói Phạm Bình quên mất lời hứa ở các phần trước , và... ảnh hưởng của Lương Quốc Công chúa đối với Công chúa quả thật rất lớn , tương ái tương sát, cái nết ngạo kiều chính là học từ Lương Quốc Công chúa , đáng ghét thật!Editor:▪️Ở chương 52, Công chúa nói "Phạm Bình, là tuyết đầu mùa", "Ngươi đã trở về, thật tốt" là có liên quan đến tình tiết lời hứa của chương này, ngụ ý là Công chúa vẫn luôn chờ Phạm Bình trở về để thực hiện lời hứa này. Công chúa hỏi Phạm Bình có nhớ lời hứa đó không là để tìm sự trấn an, sự ủng hộ vô điều kiện của Phạm Bình khi mình bị chỉ trích, bị tổn thương, Phạm Bình dùng câu "Chỉ tiếc là Công chúa chưa từng trả lời, rốt cuộc có chê bai ta không" để trả lời là nhớ, chứ thực chất Phạm Bình đã biết câu trả lời ở trước đó rồi, chính là câu "Ngươi đã trở về, thật tốt". Nhận được câu trả lời của Phạm Bình nên Công chúa mới nói Phạm Bình rất tốt.