BHTT • EDIT HOÀN • Sách tự bạch của phò mã - Kokaku
CHƯƠNG 55
Tuy thần sắc nàng vẫn thản nhiên, nhưng bàn tay đã siết chặt lại để lộ một phần bất an. Tôi sợ sự do dự của mình sẽ khiến nàng thất vọng, bèn vội vã lắc đầu, đáp: "Không đâu." Cả người công chúa liền thả lỏng, tựa như hài lòng mà nhìn tôi: "Ta biết nàng sẽ không làm vậy." Tôi phì cười. Nàng trước nay vốn hơi kiêu ngạo, hệt như ngày xưa khi tôi giải thích cho nàng về thư họa, dù nàng có nói sai cũng nhất quyết không thừa nhận, chỉ dùng vẻ mặt như thế để buộc tôi phải khuất phục, nói vài lời bâng quơ dỗ dành nàng. Nghĩ kỹ lại, tôi quả thực rất chiều chuộng nàng. Cái cốt cách thanh cao tự phụ thường thấy ở giới văn nhân trên người tôi, trước mặt Công chúa luôn tan biến sạch sẽ. "Công chúa tại sao lại kể cho ta nghe những chuyện này?" Tôi nhìn nàng, khẽ hỏi. Tôi không chen chân vào chốn quyền lực, chẳng thể quyết định được bất cứ điều gì. Hoặc giả như tôi thanh cao hơn một tí, có lẽ sẽ thấy khinh thường thủ đoạn của Công chúa mà xa lánh nàng. Nếu thứ nàng muốn là trái tim tôi, thì thực ra chẳng cần thiết phải kể cho tôi những điều này. Công chúa nhìn sang, biểu cảm lộ rõ lo lắng và nghiêm túc hiếm thấy, nói: "Ta sợ người nàng ái mộ không phải là con người thật của ta." Tôi thoáng giật mình, trái tim như bị thứ gì đó va nhẹ, chả rõ là ngọt ngào hay chua chát. Nàng lại cất lời, giọng điệu chậm rãi: "Ngày trước ta và Tề Vương mưu sự, không phải là bất đắc dĩ, mà đã có dự tính từ lâu. Không nói cho nàng biết, khiến nàng đau lòng thương tổn, ta rất hối hận. Ta không muốn sau này nàng vẫn chẳng hay biết gì, bởi nàng luôn làm những việc ngoài dự liệu của ta, ví như... tự vẫn." Nàng chưa từng nói nhiều như vậy bao giờ. Từ lời nàng, tôi cảm nhận được sự hối hận mà cái chết của tôi đã mang đến cho nàng. Đây là điều trước đây tôi không dám tưởng tượng, nhưng bấy giờ lại nhận được biết bao nhiêu cảm động và thỏa mãn trong giọng điệu bình thản ấy, sao có thể không rung động cho được.Cổ họng tôi khô khốc, mấp máy môi mà chẳng biết nói tiếp ra sao, chỉ có một dòng ấm áp chảy qua tim, mắt nóng lên. Công chúa ngừng một chốc, nói: "Có nhiều chuyện ta không biết phải kể thế nào, ta không học được cách nói ra những lời như vậy. Nhưng nếu giấu giếm khiến nàng đau khổ, ta cũng sẽ thấy dằn vặt. Đã vậy, chi bằng kể hết cho nàng." Nàng giương mắt nhìn tôi, đôi mày hơi chau lại, giọng chầm chậm: "Phạm Bình, ta không phải trời quang trăng sáng như nàng tưởng. Ta đã từng bước qua con đường tăm tối dơ bẩn, cũng sợ sẽ làm vấy bẩn cốt cách văn nhân của nàng. Một con người như ta, nàng vẫn sẽ ái mộ chứ?" Tôi ngồi chết lặng trong xe, mắt nóng hôi hổi, chỉ chớp một cái là nước mắt tuôn rơi. Đám lửa lòng thiêu đốt tôi đến tận cùng dường như đã lụi tắt, chỉ còn lại núi xanh đồng vắng và cảm động vô bờ. Tôi nhoẻn cười, giọng nghẹn ngào: "Ta không phải quân tử, cũng chẳng còn cốt cách gì. Ta chỉ nghĩ, mình có thể làm gì cho Công chúa. Tranh đoạt quyền thế, ta không hiểu nhiều, thân phận hiện tại cũng chẳng giúp được gì, nhưng vẫn muốn san sẻ nỗi lo cùng Công chúa, làm một bề tôi trung thành của Công chúa. Nếu Công chúa cho rằng đây là con đường dơ bẩn, Phạm Bình nguyện cùng Công chúa lấm bùn, đời này không đổi." Hai mắt nàng long lanh, nỗi lo trên mày tan biến, nàng nâng tay lau đi giọt lệ trên khóe mắt tôi, giọng pha lẫn ý cười: "Phạm Bình, sao nàng lại mau nước mắt thế." Tôi liền giật mình, thấy hơi thẹn thùng, định tránh đi sự đụng chạm của nàng, song nàng đột nhiên đưa tay lên, nâng lấy gương mặt tôi: "Nàng không cần làm gì cả, chỉ cần ở bên cạnh ta là đủ rồi." Tôi chưa từng thấy nàng như thế, cũng không ngờ nàng sẽ nói những lời như thế, bất giác đã ngơ ngẩn. Xung quanh tĩnh lặng, mông lung, chỉ có bóng hình nàng là rõ ràng vô cùng, dường như lúc này đất trời chỉ còn lại hai chúng tôi, tôi lơ mơ nói: "... Ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh Công chúa."
#
Có lẽ vì không khí năm mới, mọi người đều vui vẻ, đến cả Uy Nhuy cũng dường như mập mạp lên nhiều. Chiều hôm ấy, Linh Ngộ đạo trưởng bế quan mấy tháng trời ghé thăm, tôi vội đón Linh Ngộ vào nhà. Lúc đó tôi đang luyện thư pháp, Linh Ngộ đi vô, phẩy nhẹ cây phất trần, thấy đầy bàn những bản viết hỏng, liền xuýt xoa: "Phạm Bình, cư sĩ đúng là thảnh thơi quá nhỉ." Tôi hé môi cười: "Chỉ là hiếm có dịp thế này, không muốn lãng phí thôi." Linh Ngộ gật đầu mỉm cười, rồi lại nói: "Cư sĩ quyết định ở lại trong phủ, không đi nữa sao?" Linh Ngộ hình như rất để tâm đến chuyện này, tôi thấy hơi lạ, nhưng vẫn đáp phải. Linh Ngộ tức thì phấn khởi, vỗ tay vịn: "Tốt quá rồi, ta còn sợ cô không quay lại, ta đã mắng Linh Ngộ một trận nên thân, tại sao cứ phải nói với cô những lời vớ vẩn đó chứ." Tôi nghệt mặt, ngờ vực nhìn Linh Ngộ: "Đạo trưởng sao lại để tâm chuyện ta đi hay ở?" Linh Ngộ vừa định nói lại tự mình ngăn lại, ngước mắt về phía tôi, ngữ khí bình bình: "Bần đạo chỉ thấy Tạ cư sĩ nhớ nhung cư sĩ như vậy, nên hỏi một câu. Vừa hay bần đạo sắp đi, nghĩ rằng nếu hai vị hòa hợp như xưa, cũng coi như một việc công đức." Thần sắc ấy trầm tĩnh, mắt tựa vực sâu, gây cho tôi một nỗi bất an mơ hồ, dường như Linh Ngộ đang giấu giếm điều gì đó không muốn cho tôi biết. Đợi Linh Ngộ đứng dậy toan rời khỏi, tôi bèn ngăn lại. Linh Ngộ nghiêng đầu dòm tôi, sắc mặt không đổi. Khựng một chốc, tôi hỏi: "Đạo trưởng nói thiên cơ bất khả lộ, ắt hẳn có chuyện giấu ta. Chuyện này có liên quan đến Công chúa, đến sự tái sinh của ta không?" Linh Ngộ toe toét cười: "Phạm Bình, đừng hỏi nữa, tóm lại cô cứ ở bên cạnh cô ấy là được, nếu không hối hận cũng không kịp. Thật chẳng biết tại sao cô ấy lại để cô đi, tự làm khổ mình." Tôi còn muốn hỏi thêm, Linh Ngộ liền giơ tay ngăn lại, lắc đầu: "Bần đạo chỉ nói đến đây, tương lai ra sao, phải xem tạo hóa của hai vị. Bần đạo cũng không giúp được gì nữa." Dứt lời, Linh Ngộ bước ra khỏi cửa, tôi đuổi theo song dừng lại giữa chừng, cứ thấp thỏm không yên, nghĩ mãi mà chẳng thông được ý tứ nào trong lời đối phương. Mấy ngày sau, tôi đều lựa lời hỏi dò Công chúa về chuyện của Linh Ngộ, tuy nhiên nàng đều lảng tránh không bàn, ngay cả khi tôi hỏi Đinh Lan, cô ấy cũng im bặt, cứ như thể ý muốn liều mạng kể cho tôi biết chân tướng trước đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ bảo rằng tôi về là tốt rồi, chuyện cũ đừng truy cứu nữa.Nhưng tôi đâu yên lòng nỗi, mối lo này kéo dài đến tận ngày rằm, đúng dịp tết Nguyên Tiêu, một ngày lễ lớn. Công chúa từ chối vào cung dự yến, chỉ sai người tìm hai bộ trang phục thường ngày, cùng tôi thay đồ, cũng không cho thị vệ nào đi theo, lẳng lặng từ cửa hông ra ngoài, hướng về phố chợ phía Bắc. Chúng tôi rời phủ, đến đường lớn thì đã thấy đèn lồng thi nhau khoe sắc, đèn lưu ly ngũ sắc, đèn bạch ngọc, đèn lụa sa, hình dáng nào rồng, phượng, tôm, cá, cua, sẻ, nhạn... đủ cả. Trên đèn có cái vẽ người, non nước, có cái họa cảnh hoa lá, chim muông, lại có những giàn đèn màu cao mấy trượng, vô cùng tráng lệ. Đường phố xe ngựa như nước, người đi như mắc cửi, kéo dài mấy dặm, một cảnh tượng thái bình thịnh vượng. Rảo bước qua con phố đêm rực rỡ, chúng tôi đến Cảnh Hoa Lâu, đây là tửu lầu nổi danh nhất kinh thành, bất kể mưa gió nóng lạnh, ngày đêm vẫn ồn ào không ngớt. Phóng tầm mắt từ cửa sổ lầu ba, có thể thấy một bãi hát ở phía Tây Nam, nơi có các nghệ nhân trăm ngón nghề đang tranh nhau trổ tài, thu hút khách qua đường xúm lại vây xem, tiếng hoan hô cứ nối dài liên tiếp từ xa vọng lại, làm rượu trong ly ngọc của Công chúa cũng khẽ gợn. Tôi cảm thấy vừa cảm động vừa phấn khởi, những năm tháng đã qua, tôi chưa từng có cơ hội cùng Công chúa thưởng thức cảnh đêm Nguyên Tiêu ở kinh thành như thế này. Nỗi lo trước đó lập tức vơi đi phần nào khi cùng nàng ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa này. Dưới rèm châu, ánh mắt Công chúa lặng lẽ dừng trên người tôi, cất tiếng gọi: "Phạm Bình." Tôi quay đầu nhìn thì thấy nàng khẽ lắc ly ngọc trong tay, nhẹ nhàng chớp mắt, tiếng nói điềm nhiên hỏi một câu: "Nàng đã thấy hết non sông cẩm tú, cảnh sắc nhân gian, chúng có đẹp hơn ta không?" Tôi nhất thời ngơ ngác, giữa tiếng sênh ca dìu dặt, nàng vận váy đỏ, trâm cài trên búi tóc lung lay, hàng mi dài đổ bóng trên má, cặp mắt đen láy lấp lánh tia sáng, dường như mang theo vài phần mong đợi. Lòng tôi ấm áp, bèn cười đáp: "Đều không bằng Công chúa." Nàng nhẹ nhướng mày, tựa như hài lòng nhưng vẫn nén lại, uống cạn ly rượu, xong giọng bình thản đáp một tiếng: "Ừm." Tôi nghĩ có lẽ nàng đang ngượng, nên không vạch trần, chỉ cùng nàng bàn luận về món ăn nơi đây, những món này đều khác với những gì nàng thường dùng. Tuy tôi từng học mẹ vài cách nấu nướng, song chung quy không tìm hiểu sâu, lại có ý trêu nàng vui nên lúc giải thích cũng bịa vài câu, bị nàng phát hiện thì liếc tôi một cái: "Phạm Bình, nàng lại nói bừa." Tôi giả vờ hoảng hốt: "Thôi rồi, bị Công chúa phát hiện rồi." Nàng liền kiêu ngạo cau mày, hừ một tiếng: "Ta làm sao mà không nghe ra được." Tôi lại nói: "Hay là mời chưởng quỹ đến giải thích cho Công chúa, ta cũng học hỏi một chút, sau này biết cách nói bừa để lừa Công chúa." Công chúa tựa như vui vẻ, ra lệnh cho tôi đi nhanh, tôi liền làm theo lời nàng, đẩy cửa nhã gian [1] ra, lại vừa hay va phải một đôi nam nữ đi ngang, tôi liền sững người, trong một thoáng định hành lễ với cô ấy, song cuối cùng vì thấy không ổn nên đành thôi.[1] Cứ hiểu là phòng riêng, phòng VIP, dành cho các khách quý hoặc những ai muốn có sự riêng tư. Đó là Lương Quốc Công chúa và Chu Phò mã. Trong lúc tôi còn ngỡ ngàng, Lương Quốc Công chúa hình như chững lại một thoáng, lập tức dừng bước, sắc mặt sa sầm, lướt mắt qua tôi ngóng vào trong nhã gian.Thần trí tôi căng như dây đàn, vội vàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt Công chúa cũng đang dừng trên người Lương Quốc Công chúa, sắc mặt lạnh lùng. Sau một hồi đối diện, Công chúa là người dời mắt trước, không còn để ý đến đối phương nữa. Lương Quốc Công chúa có vẻ không vui, lập tức muốn tiến vào trong, tôi liền chắn trước mặt cô ấy, không cho cô ấy có cơ hội vào, cúi đầu nói: "Nương tử thứ lỗi, chủ nhân nhà ta đang uống rượu, không muốn bị làm phiền." Giữa chốn đông người, Lương Quốc Công chúa đâu tiện nổi nóng, lập tức phất tay áo hừ một tiếng rồi bỏ đi. Chu Phò mã nom áy náy, gật đầu với tôi, rồi lại hành lễ với Công chúa trong nhã gian, chỉ là không nói rõ là bái kiến Công chúa. Công chúa không muốn để ý đến hắn, chỉ uống thêm một ly, Chu Phò mã liền tự giác rời đi. Tôi bước ra nửa bước, trông bóng lưng hai người họ xa dần, khẽ buông tiếng thở dài, xong đóng cửa phòng lại, quay về bên cạnh Công chúa, yên lặng nhìn nàng. Có lẽ ánh mắt tôi quá tha thiết, nàng ngước lên dòm tôi, bảo: "Phạm Bình, ta không sao." "Ta biết," tôi đáp lời, rồi lại hỏi, "Công chúa còn muốn ta đi tìm chưởng quỹ đến không?" Công chúa dừng lại, cúi đầu mệt mỏi, vuốt ve vành ly ngọc trong tay, thỏ thẻ nói: "Thôi vậy... Phạm Bình, chúng ta đổi chỗ khác đi, ta muốn xem pháo hoa, ở đây... không nhìn rõ." Tôi đâu nỡ từ chối, lập tức thanh toán rồi đưa nàng đi. Trong đêm tối, nàng không giấu được vẻ u sầu.Tôi chẳng biết nói gì cho phải, Lương Quốc Công chúa ở trong lòng nàng, suy cho cùng vẫn chiếm một vị trí khác biệt.
---Editor: ▪️"Đám lửa lòng thiêu đốt tôi đến tận cùng dường như đã lụi tắt, chỉ còn lại núi xanh đồng vắng và cảm động vô bờ": Ý là những cảm xúc tiêu cực trong quá khứ từng tàn phá thế giới nội tâm của Phạm Bình giờ đã tắt, bây giờ tâm hồn đã khoáng đạt như núi xanh đồng vắng
#
Có lẽ vì không khí năm mới, mọi người đều vui vẻ, đến cả Uy Nhuy cũng dường như mập mạp lên nhiều. Chiều hôm ấy, Linh Ngộ đạo trưởng bế quan mấy tháng trời ghé thăm, tôi vội đón Linh Ngộ vào nhà. Lúc đó tôi đang luyện thư pháp, Linh Ngộ đi vô, phẩy nhẹ cây phất trần, thấy đầy bàn những bản viết hỏng, liền xuýt xoa: "Phạm Bình, cư sĩ đúng là thảnh thơi quá nhỉ." Tôi hé môi cười: "Chỉ là hiếm có dịp thế này, không muốn lãng phí thôi." Linh Ngộ gật đầu mỉm cười, rồi lại nói: "Cư sĩ quyết định ở lại trong phủ, không đi nữa sao?" Linh Ngộ hình như rất để tâm đến chuyện này, tôi thấy hơi lạ, nhưng vẫn đáp phải. Linh Ngộ tức thì phấn khởi, vỗ tay vịn: "Tốt quá rồi, ta còn sợ cô không quay lại, ta đã mắng Linh Ngộ một trận nên thân, tại sao cứ phải nói với cô những lời vớ vẩn đó chứ." Tôi nghệt mặt, ngờ vực nhìn Linh Ngộ: "Đạo trưởng sao lại để tâm chuyện ta đi hay ở?" Linh Ngộ vừa định nói lại tự mình ngăn lại, ngước mắt về phía tôi, ngữ khí bình bình: "Bần đạo chỉ thấy Tạ cư sĩ nhớ nhung cư sĩ như vậy, nên hỏi một câu. Vừa hay bần đạo sắp đi, nghĩ rằng nếu hai vị hòa hợp như xưa, cũng coi như một việc công đức." Thần sắc ấy trầm tĩnh, mắt tựa vực sâu, gây cho tôi một nỗi bất an mơ hồ, dường như Linh Ngộ đang giấu giếm điều gì đó không muốn cho tôi biết. Đợi Linh Ngộ đứng dậy toan rời khỏi, tôi bèn ngăn lại. Linh Ngộ nghiêng đầu dòm tôi, sắc mặt không đổi. Khựng một chốc, tôi hỏi: "Đạo trưởng nói thiên cơ bất khả lộ, ắt hẳn có chuyện giấu ta. Chuyện này có liên quan đến Công chúa, đến sự tái sinh của ta không?" Linh Ngộ toe toét cười: "Phạm Bình, đừng hỏi nữa, tóm lại cô cứ ở bên cạnh cô ấy là được, nếu không hối hận cũng không kịp. Thật chẳng biết tại sao cô ấy lại để cô đi, tự làm khổ mình." Tôi còn muốn hỏi thêm, Linh Ngộ liền giơ tay ngăn lại, lắc đầu: "Bần đạo chỉ nói đến đây, tương lai ra sao, phải xem tạo hóa của hai vị. Bần đạo cũng không giúp được gì nữa." Dứt lời, Linh Ngộ bước ra khỏi cửa, tôi đuổi theo song dừng lại giữa chừng, cứ thấp thỏm không yên, nghĩ mãi mà chẳng thông được ý tứ nào trong lời đối phương. Mấy ngày sau, tôi đều lựa lời hỏi dò Công chúa về chuyện của Linh Ngộ, tuy nhiên nàng đều lảng tránh không bàn, ngay cả khi tôi hỏi Đinh Lan, cô ấy cũng im bặt, cứ như thể ý muốn liều mạng kể cho tôi biết chân tướng trước đây đã hoàn toàn biến mất, chỉ bảo rằng tôi về là tốt rồi, chuyện cũ đừng truy cứu nữa.Nhưng tôi đâu yên lòng nỗi, mối lo này kéo dài đến tận ngày rằm, đúng dịp tết Nguyên Tiêu, một ngày lễ lớn. Công chúa từ chối vào cung dự yến, chỉ sai người tìm hai bộ trang phục thường ngày, cùng tôi thay đồ, cũng không cho thị vệ nào đi theo, lẳng lặng từ cửa hông ra ngoài, hướng về phố chợ phía Bắc. Chúng tôi rời phủ, đến đường lớn thì đã thấy đèn lồng thi nhau khoe sắc, đèn lưu ly ngũ sắc, đèn bạch ngọc, đèn lụa sa, hình dáng nào rồng, phượng, tôm, cá, cua, sẻ, nhạn... đủ cả. Trên đèn có cái vẽ người, non nước, có cái họa cảnh hoa lá, chim muông, lại có những giàn đèn màu cao mấy trượng, vô cùng tráng lệ. Đường phố xe ngựa như nước, người đi như mắc cửi, kéo dài mấy dặm, một cảnh tượng thái bình thịnh vượng. Rảo bước qua con phố đêm rực rỡ, chúng tôi đến Cảnh Hoa Lâu, đây là tửu lầu nổi danh nhất kinh thành, bất kể mưa gió nóng lạnh, ngày đêm vẫn ồn ào không ngớt. Phóng tầm mắt từ cửa sổ lầu ba, có thể thấy một bãi hát ở phía Tây Nam, nơi có các nghệ nhân trăm ngón nghề đang tranh nhau trổ tài, thu hút khách qua đường xúm lại vây xem, tiếng hoan hô cứ nối dài liên tiếp từ xa vọng lại, làm rượu trong ly ngọc của Công chúa cũng khẽ gợn. Tôi cảm thấy vừa cảm động vừa phấn khởi, những năm tháng đã qua, tôi chưa từng có cơ hội cùng Công chúa thưởng thức cảnh đêm Nguyên Tiêu ở kinh thành như thế này. Nỗi lo trước đó lập tức vơi đi phần nào khi cùng nàng ngắm nhìn cảnh tượng phồn hoa này. Dưới rèm châu, ánh mắt Công chúa lặng lẽ dừng trên người tôi, cất tiếng gọi: "Phạm Bình." Tôi quay đầu nhìn thì thấy nàng khẽ lắc ly ngọc trong tay, nhẹ nhàng chớp mắt, tiếng nói điềm nhiên hỏi một câu: "Nàng đã thấy hết non sông cẩm tú, cảnh sắc nhân gian, chúng có đẹp hơn ta không?" Tôi nhất thời ngơ ngác, giữa tiếng sênh ca dìu dặt, nàng vận váy đỏ, trâm cài trên búi tóc lung lay, hàng mi dài đổ bóng trên má, cặp mắt đen láy lấp lánh tia sáng, dường như mang theo vài phần mong đợi. Lòng tôi ấm áp, bèn cười đáp: "Đều không bằng Công chúa." Nàng nhẹ nhướng mày, tựa như hài lòng nhưng vẫn nén lại, uống cạn ly rượu, xong giọng bình thản đáp một tiếng: "Ừm." Tôi nghĩ có lẽ nàng đang ngượng, nên không vạch trần, chỉ cùng nàng bàn luận về món ăn nơi đây, những món này đều khác với những gì nàng thường dùng. Tuy tôi từng học mẹ vài cách nấu nướng, song chung quy không tìm hiểu sâu, lại có ý trêu nàng vui nên lúc giải thích cũng bịa vài câu, bị nàng phát hiện thì liếc tôi một cái: "Phạm Bình, nàng lại nói bừa." Tôi giả vờ hoảng hốt: "Thôi rồi, bị Công chúa phát hiện rồi." Nàng liền kiêu ngạo cau mày, hừ một tiếng: "Ta làm sao mà không nghe ra được." Tôi lại nói: "Hay là mời chưởng quỹ đến giải thích cho Công chúa, ta cũng học hỏi một chút, sau này biết cách nói bừa để lừa Công chúa." Công chúa tựa như vui vẻ, ra lệnh cho tôi đi nhanh, tôi liền làm theo lời nàng, đẩy cửa nhã gian [1] ra, lại vừa hay va phải một đôi nam nữ đi ngang, tôi liền sững người, trong một thoáng định hành lễ với cô ấy, song cuối cùng vì thấy không ổn nên đành thôi.[1] Cứ hiểu là phòng riêng, phòng VIP, dành cho các khách quý hoặc những ai muốn có sự riêng tư. Đó là Lương Quốc Công chúa và Chu Phò mã. Trong lúc tôi còn ngỡ ngàng, Lương Quốc Công chúa hình như chững lại một thoáng, lập tức dừng bước, sắc mặt sa sầm, lướt mắt qua tôi ngóng vào trong nhã gian.Thần trí tôi căng như dây đàn, vội vàng quay đầu, bắt gặp ánh mắt Công chúa cũng đang dừng trên người Lương Quốc Công chúa, sắc mặt lạnh lùng. Sau một hồi đối diện, Công chúa là người dời mắt trước, không còn để ý đến đối phương nữa. Lương Quốc Công chúa có vẻ không vui, lập tức muốn tiến vào trong, tôi liền chắn trước mặt cô ấy, không cho cô ấy có cơ hội vào, cúi đầu nói: "Nương tử thứ lỗi, chủ nhân nhà ta đang uống rượu, không muốn bị làm phiền." Giữa chốn đông người, Lương Quốc Công chúa đâu tiện nổi nóng, lập tức phất tay áo hừ một tiếng rồi bỏ đi. Chu Phò mã nom áy náy, gật đầu với tôi, rồi lại hành lễ với Công chúa trong nhã gian, chỉ là không nói rõ là bái kiến Công chúa. Công chúa không muốn để ý đến hắn, chỉ uống thêm một ly, Chu Phò mã liền tự giác rời đi. Tôi bước ra nửa bước, trông bóng lưng hai người họ xa dần, khẽ buông tiếng thở dài, xong đóng cửa phòng lại, quay về bên cạnh Công chúa, yên lặng nhìn nàng. Có lẽ ánh mắt tôi quá tha thiết, nàng ngước lên dòm tôi, bảo: "Phạm Bình, ta không sao." "Ta biết," tôi đáp lời, rồi lại hỏi, "Công chúa còn muốn ta đi tìm chưởng quỹ đến không?" Công chúa dừng lại, cúi đầu mệt mỏi, vuốt ve vành ly ngọc trong tay, thỏ thẻ nói: "Thôi vậy... Phạm Bình, chúng ta đổi chỗ khác đi, ta muốn xem pháo hoa, ở đây... không nhìn rõ." Tôi đâu nỡ từ chối, lập tức thanh toán rồi đưa nàng đi. Trong đêm tối, nàng không giấu được vẻ u sầu.Tôi chẳng biết nói gì cho phải, Lương Quốc Công chúa ở trong lòng nàng, suy cho cùng vẫn chiếm một vị trí khác biệt.
---Editor: ▪️"Đám lửa lòng thiêu đốt tôi đến tận cùng dường như đã lụi tắt, chỉ còn lại núi xanh đồng vắng và cảm động vô bờ": Ý là những cảm xúc tiêu cực trong quá khứ từng tàn phá thế giới nội tâm của Phạm Bình giờ đã tắt, bây giờ tâm hồn đã khoáng đạt như núi xanh đồng vắng