[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 64



Chương 64

Mục Tư Diêu vốn định gọi cho Lưu Hiểu Viện lần nữa, nhưng chưa kịp bấm số thì lại nhận được cuộc gọi từ chính cô ấy.

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lưu Hiểu Viện cuối cùng cũng nói ra chuyện ba mình vừa qua đời.

Mục Tư Diêu sững người.

...

Mấy ngày sau, lễ tang kết thúc. Lưu Hiểu Viện khoác áo khoác dày, đứng trong sân tưới mấy khóm cây mà ba cô trồng.

Giữa tháng mười hai, nhiệt độ không khí hạ xuống cực nhanh, gió rít hun hút, cảnh vật thêm phần hiu quạnh.

Mục Tư Diêu đứng ở cửa nhìn Lưu Hiểu Viện, khẽ thở dài, rồi bước tới ôm lấy vai Lưu Hiểu Viện: "Hôm nay gió lớn lắm, em vào nhà đi, kẻo lại bị cảm lạnh."

Lưu Hiểu Viện gật đầu, theo cô vào trong, khép cánh cửa ngăn lại gió lạnh ngoài kia.

Lưu Hiểu Viện lúc này trông như một bông hoa vừa bị mưa đá vùi dập — sắc mặt trắng bệch, tinh thần sa sút.

Đồng hồ treo tường lặng lẽ nhích từng nhịp, vang lên tiếng tích tắc đều đặn. Mẹ Lưu thì ngồi trên ghế sofa, cặm cụi đan len. Những ngón tay gầy guộc quấn chặt lấy sợi len tơ mịn, kim đan va vào nhau, chẳng mấy chốc đã được thêm vài phân. Thỉnh thoảng, bà dừng lại nhấp một ngụm nước.

Mục Tư Diêu khẽ gỡ chiếc lá vàng vương trên tóc Lưu Hiểu Viện, rồi nói: "Để tôi pha cho em ấm trà nhé?"

Nhưng Lưu Hiểu Viện chỉ lắc đầu, bảo là không khát.

"Ngày mai hai đứa định đi rồi phải không?" lúc này, mẹ Lưu bỗng lên tiếng.

Nghe vậy, Lưu Hiểu Viện bước tới, ngồi xổm trước mặt bà: "Mẹ, nếu mẹ muốn con ở lại bên cạnh mẹ, thì con sẽ ở lại."

Câu nói ấy khiến lòng Mục Tư Diêu chùng xuống.

Có lẽ không nên ích kỷ ghen tuông như vậy, nhưng cô vẫn không kiềm được. Thế nghĩa là trong lòng Lưu Hiểu Viện, gia đình mới là trên hết sao? Còn mình thì sao, vị trí của mình trong tim Lưu Hiểu Viện lại một lần nữa bị đẩy xuống vài bậc ư? Bàn tay Mục Tư Diêu bất giác siết chặt.

"Con vẫn nên đi thì hơn." mẹ Lưu vừa đan len vừa nói, "Ở đây chẳng có tương lai gì, mẹ mong con có thể ra ngoài làm được điều gì đó, miễn cho người ta coi thường."

Lời tuy nghe như bà coi trọng tiền tài và thể diện, nhưng kỳ thực không phải vậy.

Sau khi chồng qua đời, bà đã nghĩ rất nhiều, đặc biệt là nhớ tới những gì ông từng nói.

Lưu Phúc Quý từng nói: "Tôi nhìn ra rồi, Hiểu Viện không thích Viên Dã, dưa hái xanh không ngọt. Bà về sau, cũng đừng làm khó con bé. Đúng là tôi muốn thấy nó lấy chồng, sinh con, nhưng tôi không thể vì sự ích kỷ của mình mà đẩy nó vào một cuộc hôn nhân mà nó không mong muốn. Huống chi, tôi đã thấy mình quá có lỗi với nó, làm một người cha, không thể nghi ngờ tôi quá thất bại. Vì vậy, từ nay về sau, hãy buông tay, để nó tự chọn con đường mà nó muốn đi.

Con bé giống tôi, không thể miễn cưỡng được. Giống như khi tôi bị bệnh, mọi người mong tôi điều trị tốt, nghĩ rằng đó là vì muốn tốt cho tôi, nhưng ý nguyện của bản thân tôi lại không như vậy. Còn nó thì sao? Chúng ta mong nó lấy một người tốt, hạnh phúc cả đời, nhưng nếu đó không phải là điều nó mong muốn, thì liệu nó có thật sự hạnh phúc không? Chúng ta không thể tiếp tục áp đặt suy nghĩ của mình cho nó nữa. Thế giới của người trẻ bây giờ đã không còn giống chúng ta ngày trước rồi."

Nhưng, lúc đó sau khi nghe xong, bà cũng chỉ nghe vậy thôi, không nghĩ gì thêm.

Mấy ngày nay, khi tĩnh tâm lại, nhớ đi nhớ lại những lời mà chồng đã nói, bà dần dần cũng hiểu ra.

"Nếu con không thích Viên Dã, thì mẹ sẽ đi tìm cậu ta, nói rõ mọi chuyện với cậu ấy." Mẹ Lưu tiếp tục nói, vẫn không ngẩng đầu lên.

Lưu Hiểu Viện nghe xong, có chút kinh ngạc.

"Đây cũng là điều mà ba con mong muốn." mẹ Lưu bổ sung thêm một câu.

Mục Tư Diêu ở bên cạnh quan sát, chờ đợi xem Lưu Hiểu Viện sẽ nói gì tiếp theo.

Chỉ thấy Lưu Hiểu Viện từ từ gục xuống trên chân mẹ, rồi nghẹn ngào khóc: "Mẹ, con không thích anh ta."

Nghe xong, mẹ Lưu hơi nhướng mày, sau đó nói: "Vậy thì đừng miễn cưỡng nữa. Con à, hãy làm những gì con thật sự thích. Chỉ cần sống thật khỏe mạnh là được, còn những chuyện khác cũng chẳng quan trọng đến thế. Cô lớn của con bốn mươi tuổi mới lấy chồng, sau khi kết hôn thì cuộc sống cũng rất hạnh phúc. Rồi còn, con biết Mộc Chí Hoa ở thị trấn bên không? Mộc Chí Hoa cả đời không lấy chồng, nhưng sau đó nhận nuôi một đứa con trai, bây giờ sống cũng rất tốt. Con trai thành đạt, kiếm được nhiều tiền, bà ấy lại càng tự tại, ba ngày hai bữa thì đi du lịch, rảnh rỗi thì tham gia đủ loại hoạt động, quen biết rất nhiều bạn bè. Cuộc sống của bà ấy còn hạnh phúc hơn không ít người đã kết hôn."

"Mẹ, cảm ơn mẹ." – Lưu Hiểu Viện lại rơi nước mắt.

"Đương nhiên, mẹ vẫn hy vọng một ngày nào đó con có thể tìm được một người tốt. Vừa rồi những lời mẹ nói, chỉ là giả sử trong tình huống xấu nhất thôi. Có duyên thì sẽ có, không có duyên thì cũng đừng miễn cưỡng." Mẹ vuốt nhẹ mái tóc cô, rồi ngẩng đầu lên, trầm ngâm nhìn sang Mục Tư Diêu.

"Diêu Diêu, con bé Hiểu Viện đôi khi trông có vẻ rất trưởng thành, nhưng thực ra trong nhiều mặt vẫn còn nhiều thiếu sót. Sau khi các con quay về làm việc, nhờ con hãy chăm sóc nó nhiều hơn nhé." Mẹ Lưu gượng cười một chút.

"Xin bác yên tâm, cháu nhất định sẽ làm vậy." Mục Tư Diêu gật đầu.

Ngày hôm sau, sau khi hai người thu dọn xong đồ đạc, liền lên đường.

Khi đến nhà của Mục Tư Diêu, Lưu Hiểu Viện dừng lại trước cửa.

"Sao vậy?" Mục Tư Diêu quay lại, nắm lấy bờ vai cô.

"Khoảng thời gian vừa rồi, thật sự xin lỗi chị." Lưu Hiểu Viện cúi đầu xuống.

"Không, tôi cũng có lỗi. Hơn nữa, tôi còn nghi ngờ em và Mạnh Ca... Ừm, tôi không nên như thế." Mục Tư Diêu gãi đầu.

"Chị nghi ngờ em với cô ấy có gì sao?" Lưu Hiểu Viện kinh ngạc.

Mục Tư Diêu gật đầu.

Cô hoàn toàn không ngờ tình cảnh của Lưu Hiểu Viện bên đó lại phức tạp đến vậy, cũng không hề biết sự tồn tại của Viên Dã và việc mẹ ép buộc trước đây. Thế là cô liền đem hết mọi khả năng sai lầm đổ lên người Mạnh Ca, thật sự không nên.

"Em và cô ấy thật sự không có gì cả. Sao chị lại nghĩ vậy? Em với Mạnh Ca chỉ là bạn bè thôi." Lưu Hiểu Viện thật sự không ngờ, Mục Tư Diêu một mình lại có thể tưởng tượng ra nhiều đến thế.

"Tôi biết mà." Mục Tư Diêu nói xong, liền quay lại gõ cửa. Chẳng bao lâu, người giúp việc đã mở cửa ra.

"Nhưng... Mạnh Ca thật sự chưa từng làm gì sao?" Mục Tư Diêu lại hỏi.

"Không có. Cô ấy thật sự rất tốt. Diêu Diêu, sau này đừng mãi bám lấy quá khứ của cô ấy nữa, được không?" Lưu Hiểu Viện nói lời này, thật sự rất nghiêm túc.

Dù sao, bây giờ cô và Mạnh Ca cũng là bạn bè.

Mục Tư Diêu nghĩ ngợi một chút, rồi lắc đầu.

"Để sau hãy nói." Với Mục Tư Diêu mà nói, chỉ cần Mạnh Ca không còn ảnh hưởng đến cuộc sống của mình, thì những chuyện trước đây, dù lớn dù nhỏ, cũng không phải không thể bỏ qua. Chỉ là, bỏ qua không có nghĩa là xóa sạch thành kiến trong lòng cô đối với Mạnh Ca.

Có một câu nghe chẳng mấy dễ chịu, nhưng lại là chân lý — giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Mạnh Ca biết chuyện Lưu Hiểu Viện đã dứt khoát với Viên Dã, rồi quay lại bên Mục Tư Diêu, liền cau mày đầy bất mãn.

Kế hoạch ban đầu là: sau khi Lưu Phúc Quý xuất viện, bệnh tình ngày càng xấu đi, cộng thêm Viên Dã được giới thiệu cho bọn họ, thì Lưu Hiểu Viện sẽ vì chữ hiếu mà chấp nhận kết hôn. Không ngờ Lưu Phúc Quý lại qua đời sớm hơn dự đoán, mà sau khi mất, bà mẹ già kia lại không ép Lưu Hiểu Viện kết hôn nữa.

Điều này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cô ta.

Sớm biết thế, cô ta đã khuyên Lưu Phúc Quý ở lại bệnh viện điều trị kéo dài thêm. Nếu kéo dài thêm chút nữa, có lẽ Lưu Hiểu Viện sẽ không chịu nổi áp lực mà chia tay với Mục Tư Diêu.

Nhưng thôi, cũng chẳng sao.

Đúng lúc ấy, cô ta nhận được điện thoại của Kiều Mộng Tiêu.

Kiều Mộng Tiêu hỏi cô ta bây giờ có rảnh không, có chuyện muốn nói rõ ràng với cô ta.

Cô ta nhanh chóng đồng ý. Sau đó, lấy từ trong tủ ra một chiếc váy ôm sát người màu xanh lam tay áo cánh dơi cùng một chiếc túi xách màu cam vàng, đứng trước gương khoa tay múa chân một chút.

Tiếp đó, cô ta chải mái tóc xoăn nhẹ thành một cái đuôi ngựa gọn gàng, thay đôi giày cao gót mũi nhọn cùng tông màu với chiếc túi rồi bước ra ngoài.

Xuống lầu, cô ta thấy Kiều Mộng Tiêu đã lái xe chờ sẵn trước cổng khu chung cư của mình.

Lần này, Kiều Mộng Tiêu lái một chiếc Lamborghini màu trắng tinh, thân xe thiết kế ngầu và khí chất bá đạo. Bên cạnh có một cặp đôi cứ liên tục liếc nhìn chiếc xe.

Cô ta mỉm cười, sau đó kéo cửa xe ra, tao nhã ngồi vào trong, thỏa mãn hẳn lòng hư vinh.

"Cậu tìm tôi, có chuyện gì sao?" Mạnh Ca hỏi.

"Trước tiên đi ăn chút gì đã, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện." Kiều Mộng Tiêu quay đầu lại, mỉm cười tao nhã.

Hôm nay, Kiều Mộng Tiêu ăn mặc có phần soái khí. Chiếc áo khoác dài màu đỏ mận buông lơi thoải mái, chiếc quần bó đen ôm sát tôn lên đường cong đôi chân cực kỳ gợi cảm. Mái tóc dài vốn suôn thẳng hôm nay uốn nhẹ, rẽ ngôi lệch sang vai phải, để lộ chiếc khuyên tai đen trên tai trái.

Kiều Mộng Tiêu trong dáng vẻ ấy, thật sự chẳng khác nào một minh tinh màn bạc.

Khi xuống xe, vì gió khá lớn, vạt áo khoác của nàng bị thổi tung bay phấp phới, để lộ ra vòng eo thon gọn hoàn mỹ.

"Đi thôi." Kiều Mộng Tiêu vuốt lại mái tóc, rồi bước vào một nhà hàng Hồng Kông.

Ngồi xuống, gọi món xong, Mạnh Ca hỏi: "Có chuyện gì sao?"

"Cô đã tìm được việc chưa?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Chưa, cảm giác những chỗ trước đây tìm được đều không hợp với tôi lắm."

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu rót trà, rót hai chén, một chén đặt trước mặt cô ta, một chén tự mình nhấp một ngụm.

"Ồ. Tôi tìm cô là muốn hỏi, nếu có người cứ liên tục theo đuổi bạn trai của cô, thì cô sẽ làm thế nào?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Sao vậy? Cậu và Cố Ân Nam xảy ra chuyện gì à?" Mạnh Ca hơi ngạc nhiên.

"Gần đây có một gã đàn ông theo đuổi cô ấy, nhưng cô ấy luôn giấu tôi. Nói thật, tôi thấy hơi đau đầu." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa khẽ nhíu mày. "Người bên cạnh tớ không mấy ai biết chuyện giữa tôi và cô ấy, nghĩ tới nghĩ lui, tôi chỉ có thể tìm cô nói chuyện. Cô không ngại ngồi nghe tôi tâm sự chút chứ?"

"À... Sao cô ấy có thể như vậy được? Cậu đối xử với cô ấy tốt như thế." Mạnh Ca nghe xong, trong lòng thì mừng thầm, nhưng bề ngoài lại tỏ ra rất quan tâm Kiều Mộng Tiêu.

"Tôi đã nhịn rất lâu rồi, dạo này cứ bực bội chuyện này mãi. Buồn cười là, gã kia ngoài cái vẻ ngoài ưa nhìn ra thì chẳng có gì nổi bật cả." Kiều Mộng Tiêu nói đến đây thì bất lực lắc đầu.

"Có phải cô ấy cảm thấy ở bên cậu lâu rồi, không còn mới mẻ nữa, nên muốn ra ngoài tìm chút kích thích?" Mạnh Ca chậm rãi lựa lời.

"Có lẽ vậy. Hôm nay tôi vô tình đọc được tin nhắn của cô ấy. Trong đó ghi, bọn họ hẹn nhau sáu giờ rưỡi chiều nay gặp ở đây." Kiều Mộng Tiêu chống tay lên tách trà, sắc mặt thoáng cô đơn.

"Vậy nên cậu đến đây, là muốn điều tra cho rõ ràng?" Mạnh Ca hỏi.

Kiều Mộng Tiêu gật đầu.

"Hay là, để tôi giúp cậu xem thử nhé?" Mạnh Ca cảm thấy, ông trời đúng là đang giúp mình một tay.

"Ừm." Kiều Mộng Tiêu gật đầu.

"Dạo này thật sự chẳng thuận lợi gì, đột nhiên phát hiện ra, hình như tôi cũng không mạnh mẽ như bản thân vẫn nghĩ." Kiều Mộng Tiêu cười khổ.

Mạnh Ca liền nói: "Cậu đã làm rất tốt rồi. Chỉ là, chuyện tình cảm ấy mà, đôi khi còn nhiều biến số hơn cả sự nghiệp."

Kiều Mộng Tiêu liếc nhìn cô ta một cái, rồi nói: "Thực ra cũng không đến nỗi, chỉ là thấy có chút mệt mỏi thôi. Thành thật mà nói, tôi lại cảm thấy cô mới thật sự mạnh mẽ. Tuy cha phá sản rồi, nhưng cô vẫn giữ được tinh thần lạc quan, thậm chí còn sống còn tích cực hơn trước, thật hiếm có đấy."

"Đó là vì, phá sản khiến tôi nhận ra một vấn đề, đó là, tôi không còn là thiên kim đại tiểu thư nữa." Mạnh Ca cố gắng để mình tỏ ra rất khiêm tốn.

Đúng lúc này, Kiều Mộng Tiêu bất chợt ngẩng mắt, nhìn về một hướng phía sau Mạnh Ca: "Đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến."

Nghe vậy, Mạnh Ca cũng quay đầu nhìn theo ánh mắt của nàng.

Chỉ thấy một người đàn ông đẩy cửa bước vào.

Người đàn ông mặc âu phục chỉnh tề, đôi chân dài, dáng người cao ráo thẳng tắp, ngũ quan sâu sắc tinh tế, cực kỳ tuấn tú. Anh ta bước đến một chiếc bàn trống rồi ngồi xuống, lấy điện thoại ra. Dù diện mạo nổi bật, nhưng quần áo trên người dường như không phải hàng cao cấp, còn chiếc điện thoại cũng chỉ là loại nội địa giá chừng một, hai nghìn tệ.

"Tôi đi vệ sinh một chút." lúc này, Kiều Mộng Tiêu xách túi đứng dậy rời bàn.

Mạnh Ca gật đầu, sau đó lại quay nhìn người đàn ông kia. Chẳng lẽ, đây chính là gã đàn ông mà Kiều Mộng Tiêu nói, vẫn luôn theo đuổi Cố Ân Nam?

"Alô? Nam Nam, em sắp tới chưa?" Người đàn ông vừa gọi điện vừa hỏi.

Quả nhiên là vậy. Mạnh Ca khẽ cười.

"Được, anh đợi em." Người đàn ông nói xong thì cúp máy.

Một lát sau, một người phụ nữ đẩy cửa bước vào.

Người phụ nữ kia hôm nay ăn mặc vô cùng xinh đẹp: váy cổ chữ V khoét sâu, khoác ngoài là chiếc blazer Hàn Quốc màu xám bạc, giày La Mã buộc dây màu trắng, tóc buộc thành đuôi ngựa bện lỏng. Người phụ nữ đó, chính là Cố Ân Nam.

Sau đó, Kiều Mộng Tiêu cũng một lần nữa từ trong đi ra.

"Cô ấy thật sự đến rồi." Mạnh Ca kinh ngạc nhìn Kiều Mộng Tiêu trước mắt.

Cố Ân Nam ngồi quay lưng lại với họ, mà chỗ ngồi của Kiều Mộng Tiêu lại khá khuất, cho nên Cố Ân Nam không hề phát hiện ra nàng. Chỉ có Mạnh Ca mới nhìn thấy, lúc này gương mặt Kiều Mộng Tiêu giống như vừa cắn phải mật đắng vậy.

Chỉ thấy Cố Ân Nam và người đàn ông kia trò chuyện vui vẻ, người đàn ông còn bắt đầu biểu diễn mấy trò ảo thuật nhỏ. Ban đầu là biến ra một đóa hoa hồng, sau đó thì từ chiếc ly trống biến ra một chiếc nhẫn.

Nhưng, ngay khi anh ta đưa chiếc nhẫn cho Cố Ân Nam, Cố Ân Nam hơi do dự, rồi liền bỏ đi.

Người đàn ông chỉ đành ngồi lại đó, cô đơn một mình.

"Xin lỗi, tôi đi trước." Kiều Mộng Tiêu có phần mất bình tĩnh, xách túi đứng dậy, đặt tiền ăn lên bàn rồi rời đi.

Sau đó, Mạnh Ca đứng lên, bước đến cạnh người đàn ông kia.

"Có chuyện gì không?" Người đàn ông vừa nghịch chiếc nhẫn trong tay, vừa ngẩng đầu nhìn Mạnh Ca, rồi châm một điếu thuốc.

"Tôi là bạn học cũ của Cố Ân Nam." Mạnh Ca mỉm cười, sau đó ngồi xuống.

"Ồ." người đàn ông gật gù, lại hỏi: "Có chuyện gì không?"

"Anh đang theo đuổi cô ấy, đúng không?" Mạnh Ca khẽ cười hỏi.

"Đúng vậy." Người đàn ông nhướng mày. "Chỉ tiếc là cô ấy không dễ theo đuổi lắm."

"Cho nên, tuyệt đối không được bỏ cuộc, đúng không nào?" Mạnh Ca lại nói.

"Sao thế? Cô còn chẳng biết tôi là hạng người thế nào, tại sao lại cổ vũ tôi?" Người đàn ông nhếch môi hỏi.

Khách quan mà nói, gương mặt người đàn ông này thực sự rất tuấn tú, gần như là cực phẩm nhân gian. Chỉ tiếc là... không có tiền. Mạnh Ca liếc nhìn chiếc nhẫn trong tay anh ta – quả thực trông khá rẻ tiền.

"Nếu đã là người cô ấy để mắt tới, vậy chẳng phải tức là một người tốt sao?" Mạnh Ca nói tiếp.

"Nhỡ đâu cô ấy nhìn nhầm thì sao?"

"Không đâu, tôi tin vào con mắt của cô ấy. Cô ấy nhìn người rất chuẩn." Mạnh Ca khẳng định.

"Nếu tôi thực sự là người cô ấy chọn, vậy tại sao cô ấy lại không đồng ý gả cho tôi?" Người đàn ông lại hỏi.

"Đó là vì anh hành động quá nhanh. Điều này sẽ khiến phụ nữ cảm thấy anh chỉ đang sốt ruột muốn tìm một ai đó để lập gia đình, chứ không phải thật sự yêu cô ấy. Vậy nên mới khiến cô ấy hoài nghi và bất an." Mạnh Ca khoanh tay, dáng vẻ ung dung.

"Vậy... cô có cách nào hay không?" Người đàn ông hơi nghiêng người về phía trước.

"Anh đang theo đuổi cô ấy, đúng không?" Mạnh Ca khẽ cười hỏi.

"Có. Nếu anh chịu tin tôi." Mạnh Ca mỉm cười.

"Được." Người đàn ông suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Vậy thì chúng ta trao đổi số đi. Cô tên là gì?"

"Cứ gọi tôi là Amanda là được." Mạnh Ca đọc số xong lại hỏi: "Còn anh?"

"Lục Vũ." Người đàn ông mỉm cười.

Sau khi lưu số điện thoại xong, Mạnh Ca cầm điện thoại, khẽ chống dưới cằm.

Những động tác, biểu cảm nhỏ ấy, đều bị "Lục Vũ" thu trọn vào mắt.

Lúc này, ở không xa, bên cạnh một buồng điện thoại công cộng, Kiều Mộng Tiêu dừng xe lại.

Một lát sau, một bàn tay ngọc nhỏ thon dài mở cửa xe, rồi có người ngồi xuống bên cạnh nàng.

"Kiều lão đại, mình cảm thấy chúng ta thật sự nên đi đóng phim đấy." Cố Ân Nam thắt dây an toàn, cười rạng rỡ.

"Ý cậu có phải là, nếu cậu đi đóng phim thì nhất định có thể đứng ở đỉnh cao giới giải trí không?" Kiều Mộng Tiêu vừa lái xe vừa trêu chọc.

"Đó là tất nhiên rồi." Cố Ân Nam tiếp tục vênh váo.

"Nhưng mà, tại sao cậu lại nghi ngờ Mạnh Ca vẫn luôn giả vờ làm người tốt?" Cố Ân Nam lại hỏi.

"Thứ nhất, chị thật sự không tin một kẻ mục ruỗng từ trong xương tủy có thể trong một khoảng thời gian ngắn liền lột xác thành người tốt. Thứ hai, chính bức thư cô ta viết cho ba mẹ cậu đã để lộ bản chất thật." Kiều Mộng Tiêu vừa lái xe vừa hướng đến một quán lẩu.

"Cậu nhìn ra được từ đâu? Ý mình là, cái bức thư đó." Cố Ân Nam tiếp tục hỏi.

"Đương nhiên là từ nét chữ rồi. Cậu cũng biết mà, hồi cấp ba mình thường bị giáo viên Ngữ văn kéo đi giúp chấm bài. Cho nên, bài kiểm tra của Mạnh Ca cũng từng do mình chấm qua không ít lần. Cô ta có một thói quen, đó là thích viết chữ 'kỷ' trong từ 'khởi (起)' thành chữ 'tị (巳)'. Mỗi lần nhìn thấy, mình đều cảm thấy rất khó chịu. Hơn nữa, cả lớp chỉ có mình cô ta thích dùng mực xanh. Bài tập mỗi lần nộp đều xanh lè một mảng. Vì vậy nên mình có ấn tượng rất sâu với chữ viết của cô ta. Mà trong bức thư nặc danh gửi cho ba mẹ cậu, cô ta cũng phạm lại cái lỗi đó. Thế là mình lập tức nhớ ra đó chính là chữ của cô ta." Kiều Mộng Tiêu trả lời.

"Cậu có ấn tượng khắc sâu với cô ta đến thế cơ à..." Cố Ân Nam giả vờ bĩu môi, tỏ ra không vui.

"Không phải thế. Chẳng lẽ cậu chưa từng có thứ gì đó khiến cậu đặc biệt ấn tượng, cả đời cũng không quên sao?" Kiều Mộng Tiêu vừa bất lực vừa buồn cười.

"Cũng đúng. Giống như hồi tiểu học, ở sân trường có một cái cây, có người khắc một trái tim rồi viết chữ 'Lộ' vào đó. Vốn chẳng liên quan gì đến mình, nhưng không hiểu sao đến tận bây giờ mình vẫn còn nhớ." Cố Ân Nam cảm thấy, trí nhớ của con người đôi khi thật sự kỳ lạ.

"Đấy, chẳng phải đúng rồi sao." Kiều Mộng Tiêu vừa dứt lời, điện thoại liền reo.

"Chắc là Lục Lộ nhắn tới đấy, cậu xem thử anh ta nói gì." Kiều Mộng Tiêu liếc về phía cái túi của mình.

"Ồ." Cố Ân Nam nghe vậy thì ngoan ngoãn mở túi ra, lấy điện thoại ra xem.

Sau khi xem xong, cô liền nở nụ cười.

"Nói gì thế?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Buồn cười chết mất, Lục Lộ nói anh ta đang bị Mạnh Ca lôi kéo bắt học 'Hệ thống quy tắc yêu đương', sắp bị cô ta hành chết rồi. Còn nói cậu là kẻ vô lương tâm, lần sau phải muốn chúng ta ăn một bữa thịnh soạn miễn phí để bù lại, ha ha ha!" Nụ cười của Cố Ân Nam đúng là hơi kỳ quặc.

Kiều Mộng Tiêu thì khẽ mím môi. Thấy chưa, bị nàng đoán trúng.

"Nhưng mà, Kiều lão đại, không thể không nói, mắt nhìn người của cậu thật sự chuẩn và lợi hại quá!" Cố Ân Nam bật thốt, như chịu thua.

"Ha ha, chuyện đó là đương nhiên rồi." Kiều Mộng Tiêu mượn luôn lời của Cố Ân Nam để khoe khoang một chút.

"Không tệ, vui thật đấy. Cứ thế nhìn cô ta tự rơi vào cái bẫy của chính mình, thật sự rất thú vị." Cố Ân Nam thở ra một hơi.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...