[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 63



Chương 63

Cố Ân Nam đang ở trong phòng, nhìn Kiều Mộng Tiêu trang điểm cho mẹ mình – Mạc Lệ , thì điện thoại rung lên.

"Con ra nghe điện thoại chút nha." Cố Ân Nam nói rồi cầm máy đi ra ngoài.

"Nam Nam, mình thấy Mạnh Ca nhất định có vấn đề! Sự thay đổi của Hiểu Viện thật sự quá lớn rồi!" Vừa nghe máy, giọng khàn khàn của Mục Tư Diêu đã vang lên.

"Cậu bình tĩnh chút đi. Ờm... chẳng phải cậu nói trước khi Mạnh Ca đến, Hiểu Viện đã có chút lạnh nhạt với cậu rồi sao?" Cố Ân Nam nhớ mang máng là vậy.

"Đúng, nhưng mà sau khi mình đi thăm em ấy, hai đứa lại khôi phục liên lạc bình thường. Nhưng kể từ khi Mạnh Ca đến, thái độ của Lưu Hiểu Viện với mình liền tuột dốc thẳng tắp! Cậu mà bảo Mạnh Ca không cố ý, thì mình không tin đâu!" Mục Tư Diêu bực tức nói.

Cố Ân Nam nghe xong chỉ thấy đau đầu. Nói cho đúng, so với Mục Tư Diêu thì người Mạnh Ca ghét nhất đáng lẽ là mình mới phải. Nghe bạn học kể, trước khi Mạnh Ca phá sản, từng có lần ở tiệc họp mặt, nhắc đến mình thì cô ta đã nói rất khó nghe, còn chửi mình là loại "trà xanh". Lúc đó có một nam sinh cãi nhau tay đôi với cô ta, suýt nữa thì đánh nhau.

Thế nên, giữa mình và Mạnh Ca vốn đã có mâu thuẫn, giờ lại thêm vào một cái mâu thuẫn mới. Dù việc đó chẳng liên quan gì đến mình. Nhưng như vậy thì tại sao cô ta không nhằm vào mình, mà lại đi nhắm vào Mục Tư Diêu chứ? Thật chẳng hợp lý chút nào.

"Diêu Diêu, nghe mình nói này, cậu tuyệt đối đừng kích động làm liều nhé! À đúng rồi, đám cưới lại của ba mẹ mình sắp bắt đầu rồi, cậu đến đây trước đi. Đợi xong việc ở đây, mình với cậu cùng nghĩ cách giải quyết, được không?" Cố Ân Nam lo lắng cô ấy sẽ làm chuyện gì dại dột.

"Nam Nam, xin lỗi... hôm nay mình... không muốn đến nữa." Mục Tư Diêu im lặng một lúc rồi trả lời. "Mình đã hoàn vé máy bay rồi."

"Không sao, không muốn đến thì thôi. Đợi xong việc bên này, ngày mai mình sẽ đến tìm cậu. Nhưng trước lúc đó, cậu tuyệt đối đừng có dại dột đấy!" Bàn tay cầm điện thoại của Cố Ân Nam đã toát mồ hôi.

Con người Mục Tư Diêu, đôi khi rất lý trí, nhưng một khi đã hồ đồ thì có thể đoạt luôn giải quán quân thế giới.

"Không nói nữa, cậu bận đi." Mục Tư Diêu trầm mặc một hồi, ném ra một câu rồi dập máy.

Cố Ân Nam nhìn chằm chằm chiếc điện thoại, chỉ thấy nhức đầu không thôi.

Nói đi cũng phải nói lại, từ khi tốt nghiệp đến giờ, Mục Tư Diêu dường như vẫn luôn vùng vẫy trong vòng xoáy xui xẻo.

Nghĩ vậy, Cố Ân Nam lại quay về phòng của Mạc Lệ, dựa vào bàn trang điểm, nghịch nghịch mấy bông hoa cài tóc trên đó.

Ban đầu vốn định mời chuyên viên trang điểm, nhưng Kiều Mộng Tiêu ngăn lại. Cậu ấy nói, không thể bỏ qua cơ hội tốt thế này để vun đắp tình cảm, tăng thêm sự gắn kết.

Thế là phần trang điểm của Mạc Lệ được Kiều Mộng Tiêu bao trọn. Không ngờ tay nghề của cậu ấy lại khéo đến thế, chỉ một lát đã biến mẹ mình thành một quý bà sang trọng, xinh đẹp rạng rỡ.

"Mái tóc này bới thế nào vậy? Đẹp thật." Cố Ân Nam vừa nhìn đôi bàn tay khéo léo thoăn thoắt của Kiều Mộng Tiêu vừa lẩm bẩm.

"Dì à, cả hai đôi khuyên tai này đều hợp với dì, dì thích đôi nào hơn? Chọn đi ạ." Kiều Mộng Tiêu mở hai chiếc hộp nhỏ, đặt trước mặt Mạc Lệ.

Một đôi là bạch kim đính ngọc trai tròn mịn, một đôi là bạch kim đính kim cương tạo hình bông tuyết.

"Lấy đôi này đi, dì thích tuyết." Mạc Lệ chỉ vào đôi khuyên kim cương.

Thế là Kiều Mộng Tiêu lấy ra, đeo cho bà.

"Mẹ, mẹ đẹp quá!" Cố Ân Nam cười tươi bên cạnh.

"Ôi, con gái, miệng càng ngày càng ngọt nhỉ!" Mạc Lệ bật cười nhìn cô.

"Con nói thật mà!" Cố Ân Nam bĩu môi.

Sau đó, Kiều Mộng Tiêu lại dùng phấn tạo khối quét vài nét trên gương mặt Mạc Lệ, rồi dắt bà đứng dậy.

Tuy tuổi đã lớn, nhưng dáng người của Mạc Lệ vẫn được giữ gìn khá tốt, cộng thêm làn da trắng trẻo, nên khi khoác bộ váy cưới này lên người, thật sự đẹp đến mức khiến người ta kinh ngạc.

"À đúng rồi, tối qua mẹ nhận được một bức thư nặc danh trong hòm thư." Mạc Lệ bỗng nhớ ra, vốn định hôm qua nói với bọn họ, nhưng lại quên mất.

"Ồ? Thư nặc danh kiểu gì ạ?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Nhìn chữ thì giống phụ nữ viết, nội dung nói là hai đứa đang yêu nhau. Nhưng mà chuyện này mẹ đã biết từ lâu rồi. Rốt cuộc là ai còn cố tình chạy tới nói cho bọn mẹ biết nữa chứ?" Mạc Lệ cau mày.

"Con có thể xem thư không?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.

"Được." Mạc Lệ vừa nói vừa xách váy đi tới tủ, ngồi xổm xuống, kéo ngăn kéo ra rồi lấy bức thư ra.

Phong bì là loại trắng bình thường, bên trong là một tờ giấy giống như bị xé từ cuốn sổ nào đó, nét chữ xanh lam khá thanh tú. Quả thực không có chữ ký.

"Thật kỳ lạ." Cố Ân Nam nhìn lướt qua, không nhịn được thốt lên.

"Có khi nào hai đứa đã đắc tội với ai rồi không?" Mạc Lệ nghĩ vậy cũng có lý. Nếu không đụng chạm gì đến ai, thì ai lại rảnh rỗi làm chuyện này?

Nếu đổi lại là cha mẹ khác nhận được lá thư này, có khi tức điên, rồi lập tức gọi con gái về nhà mắng cho một trận.

Cố Ân Nam nghe xong, đột nhiên nhớ tới lời Mục Tư Diêu từng nói, bất giác liền liên hệ đến Mạnh Ca.

Đúng vậy, ngoài Mạnh Ca ra, còn ai biết chuyện của hai cô và từng có hiềm khích với họ nữa? Chỉ là, người viết thư có lẽ không biết rằng, Mạc Lệ vốn đã "miễn dịch" với chuyện này rồi.

"Chắc là có người thấy chúng ta sống hạnh phúc nên khó chịu thôi." Kiều Mộng Tiêu khẽ nhếch môi cười. "Có thể là người từng theo đuổi cháu không cam lòng khi thấy cháu ở bên Nam Nam, hoặc cũng có thể là người thích Nam Nam không chịu nổi việc cô ấy ở bên cháu, nên mới chen ngang phá rối như vậy."

"Không cam lòng thì cũng phải nhìn thôi. Hai đứa xứng đôi thế này, không ở bên nhau thì mẹ còn thấy tiếc." Mạc Lệ chẳng nghĩ nhiều, liền thốt ra nỗi lòng.

Nhưng Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu nghe xong thì đều hơi nhướng mày. Cố Ân Nam khẽ chạm tay vào Kiều Mộng Tiêu rồi nháy mắt. Những lời vô tình thốt ra thường rất đáng tin. Mà câu nói vừa rồi của Mạc Lệ chính là cách bà bộc bạch chân thực nhất suy nghĩ trong lòng.

Ừm, Mạc Lệ thích Kiều Mộng Tiêu. Dù trong lòng có chút bối rối, nhưng tận sâu trong thâm tâm, bà vẫn cảm thấy hai người thật sự hợp nhau, xứng đôi.

Lễ cưới tập thể của các cặp vợ chồng lớn tuổi mà Kiều Mộng Tiêu chuẩn bị cho bà rõ ràng đã làm Mạc Lệ hết sức hài lòng.

Thêm nữa, nhờ Kiều Mộng Tiêu trang điểm cho bà lộng lẫy, Mạc Lệ nổi bật hẳn giữa đám đông, thu hút mọi ánh nhìn.

"Kiều lão đại, vui quá đi. Đến khi chúng ta kết hôn, váy cưới của cậu để mình thiết kế, váy của mình thì để cậu thiết kế, được không?" Cố Ân Nam khoác tay Kiều Mộng Tiêu, hào hứng nói.

"Không thành vấn đề." Kiều Mộng Tiêu gật đầu.

Có lẽ vì tâm trạng quá tốt, nên khi ngẩng đầu nhìn, Cố Ân Nam chỉ thấy bầu trời dường như trong trẻo hơn hẳn, xanh một màu tinh khiết. Ánh nắng xuyên qua tầng mây, rải xuống như từng hạt muối nhỏ, khiến da thịt ấm áp, trong lòng cũng trở nên dịu dàng.

Tối hôm sau, sau khi giải quyết xong công việc ở công ty, Cố Ân Nam liền chạy đến nhà Mục Tư Diêu, ấn chuông cửa.

Mục Tư Diêu trông rất tiều tụy.

Lần này thì thật sự đã có quầng mắt. Vâng, Cố Ân Nam chắc chắn thứ nhô lên dưới mắt cô không phải "bọng mỡ dễ thương" mà là... bọng mắt thật sự.

"Cậu thức trắng đêm à?" Cố Ân Nam vừa vào cửa đã nắm lấy tay cô.

"Mình mấy ngày nay đều không ngủ nổi." Mục Tư Diêu uể oải lắc đầu, ánh mắt trống rỗng.

"Hà tất phải thế? Cô ấy cũng đâu nói chia tay cậu, đúng không? Sao cứ phải tự dồn mình vào ngõ cụt vậy?" Cố Ân Nam xót xa.

"Tính cả hôm nay là bốn ngày rồi, em ấy không hề để ý tới mình. Gọi thì không nghe, nhắn tin thì không trả lời." Mục Tư Diêu nói tiếp.

"Có chuyện gì thế? Có phải lúc nóng giận cậu lỡ lời gì với cô ấy không?" Cố Ân Nam hơi ngạc nhiên.

Mục Tư Diêu gật đầu, lại lắc đầu, dường như chính cô cũng không biết nên nói thế nào, chỉ ôm lấy cổ, đi tới bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn ra ngoài.

"Diêu Diêu, có lẽ cô ấy bận chuyện gì đó thôi." Cố Ân Nam vội đi theo.

Mục Tư Diêu vẫn lắc đầu, chỉ lấy chiếc iPad trên bàn nhỏ, lướt mấy cái rồi đưa cho Cố Ân Nam.

Cố Ân Nam nhận lấy, nhìn vào thì thấy một trạng thái do Lưu Hiểu Viện đăng.

Nội dung: "Ngoài phiền muộn thì vẫn chỉ là phiền muộn."

Bên dưới, có người dùng tên "Nhất Thời Vô Lưỡng" bình luận: "Mọi chuyện đều sẽ được giải quyết. Yên tâm, tôi sẽ luôn ở bên cạnh bạn."

Dòng trạng thái ấy cuối cùng còn kèm thêm một trái tim.

Sau đó, Lưu Hiểu Viện cũng trả lời lại "Nhất Thời Vô Lưỡng" bằng một icon ôm.

"Cái này là sao?" Cố Ân Nam hơi nghi hoặc.

"Cậu bấm vào trang cá nhân của 'Nhất Thời Vô Lưỡng' thì sẽ biết." Mục Tư Diêu nghiêng đầu nói.

Thế là Cố Ân Nam ngồi xuống sofa, liền nhấn vào avatar kia.

Sau khi bấm vào, hiện ra trạng thái mới nhất của người đó. Nhưng gọi là "mới nhất" thì cũng đã được vài ngày rồi.

Nội dung: "Không thể không nói, kỹ thuật lái xe của Kiều Mộng Tiêu rất không tồi."

Bên cạnh còn đính kèm một tấm ảnh của Mạnh Ca. Trong ảnh, Mạnh Ca mặc một chiếc áo hai dây màu kaki và quần bút chì caro đen trắng, làn da trắng hồng, kẻ mắt hơi xếch, môi tô son mà da cam, trông khá quyến rũ.

"Tại sao lại lôi cả Kiều Mộng Tiêu vào đây?" Cố Ân Nam thấp giọng nói, rồi tiếp tục kéo xuống.

Nghĩ kỹ lại, hôm đó buổi tối Kiều Mộng Tiêu lái xe đi đâu đó thật, đúng là hơi lạ. Nhưng cô chưa từng nghĩ là Kiều Mộng Tiêu lại lái xe đi tìm Mạnh Ca!

"Đấy, mình đã nói là người phụ nữ này không đơn giản mà." Mục Tư Diêu quay lại, bước tới bên cạnh Cố Ân Nam.

"Khoan đã khoan đã, chúng ta phân tích cho kỹ. Con gái với nhau, gửi mấy icon hôn hôn ôm ôm cũng bình thường thôi. Còn đúng là cô ta có nhắc đến Kiều Mộng Tiêu, nhưng chuyện đó... cũng chưa thể chứng minh được gì cả." Cố Ân Nam cố gắng giữ bình tĩnh, lý trí nhìn nhận vấn đề.

"Thôi kệ đi, nếu cậu thấy không có gì thì chắc là không có gì." Mục Tư Diêu vốn định nói rất nhiều, nhưng sợ không kiềm chế được lại bùng nổ, nên dứt khoát chẳng nói thêm gì nữa.

"Diêu Diêu, mình thấy cậu nên tìm cách phân tán sự chú ý đi." Cố Ân Nam khẽ nhíu mày.

"Đừng nói nữa, cậu đi đi. Để mình yên tĩnh một mình." Mục Tư Diêu phất tay.

"Vậy cậu nhớ nghỉ ngơi cho tốt nhé." Cố Ân Nam không muốn chọc giận cô ấy thêm. Dù sao nói thế nào đi nữa, chắc chắn Mục Tư Diêu cũng chẳng nghe lọt tai, nên nói nhiều cũng vô ích.

Cố Ân Nam mở cửa rồi rời đi.

Về đến nhà, cô ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi Kiều Mộng Tiêu: "Hôm trước cậu gặp Mạnh Ca đúng không? Có chuyện gì vậy? Chính là hôm mình làm bít tết đó."

Kiều Mộng Tiêu hơi ngạc nhiên khi Cố Ân Nam bất ngờ hỏi tới.

"À, là thế này. Hôm đó Mạnh Ca nói với mình là cửa hàng của Hoa Âm bị đập phá, nên nhờ mình tới hỗ trợ. Sau đó, hôm sau mình còn đi tìm mấy phụ huynh của đám nhóc kia, bắt họ đến xin lỗi bồi thường nữa. Nếu cậu không tin, mình có thể gọi cho mẹ Hoa ngay, cậu muốn hỏi gì cũng được." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa móc điện thoại ra.

"Thôi thôi, mình tin cậu. Chỉ là mình thấy hơi bực mình." Cố Ân Nam nói xong, mới nhận ra câu này dễ gây hiểu lầm, liền vội xua tay nói: "Ý mình không phải giận cậu. Mình giận Mục Tư Diêu cơ. Mình thấy bây giờ cậu ấy chẳng nghe lọt tai điều gì cả, chỉ chăm chăm nghi ngờ Mạnh Ca thôi."

Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu kéo Cố Ân Nam ngồi lên đùi mình, rồi hỏi: "Cụ thể là thế nào?"

"Đại khái là Diêu Diêu cho rằng từ khi Lưu Hiểu Viện quen biết Mạnh Ca thì đã thay đổi, không còn thích cô ấy nữa. Hơn nữa, mấy ngày nay Lưu Hiểu Viện không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, nhưng lại đăng trạng thái trên mạng xã hội. Sau đó, Mạnh Ca còn tương tác với cô ấy, mà lời lẽ thì mập mờ. Rồi khi bấm vào trang Mạnh Ca, mình phát hiện cô ta đăng trạng thái 'Không thể không nói, kỹ thuật lái xe của Kiều Mộng Tiêu rất không tồi'. Sau đó Diêu Diêu liền bảo Mạnh Ca quả nhiên không đơn giản. Nghĩ tới nghĩ lui, mình chỉ có thể hiểu rằng Diêu Diêu cho rằng Mạnh Ca cố tình quyến rũ Lưu Hiểu Viện để trả thù, rồi lại còn quyến rũ cả cậu nữa. Nhưng mình thấy, làm gì có chuyện ly kỳ đến mức ấy."

"Ừ, cũng chỉ là mấy dòng trạng thái trên mạng thôi, chẳng tính là gì cả." Kiều Mộng Tiêu nghe xong, day day lông mày.

"Nhưng..."

"Nhưng nếu quá trùng hợp thì lại thành có vấn đề đấy." Chữ "là" trong câu "Nhưng là" của Cố Ân Nam còn chưa kịp nói ra, đã bị Kiều Mộng Tiêu ngắt lời.

"Nam Nam, hay là chúng ta chơi một trò chơi nhé?" Kiều Mộng Tiêu ôm lấy eo cô.

"Trò gì cơ?"

"Trò 'Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng'." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười.

"Mộng Tiêu, ý cậu là, thật ra cậu cũng..."

"Có người muốn chơi với chúng ta, thì chúng ta cứ cùng họ chơi thôi." Kiều Mộng Tiêu nói xong thì bật cười.

Thông thường, chỉ khi nào Kiều Mộng Tiêu cười rực rỡ như vậy, thì chứng tỏ nàng đang bày mưu tính kế gì đó. Hơn nữa, chắc chắn là kiểu trò rất "quái chiêu", và cũng chắc chắn là nàng đã nắm chắc phần thắng.

------

Hai ngày sau, bên phía Lưu Hiểu Viện vẫn là một mớ hỗn độn.

Cô thậm chí bắt đầu không biết cuộc đời mình rốt cuộc có ý nghĩa gì nữa.

Gần như ngày nào sau khi tan làm, Viên Dã cũng sẽ đến tìm cô. Mỗi lần cô định từ chối, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt ngưỡng mộ của ba dành cho Viên Dã, thì trái tim lại mềm yếu.

Ba cô không còn nhiều thời gian, nhưng ông rất muốn nhìn thấy cô được gả làm vợ. Đó là tâm nguyện cuối cùng của ông.

Cô còn từng nghe a nói với mẹ thế này: "Bà nói xem, chuyện của Hiểu Viện và Viên Dã, liệu có thành không? Không biết tôi còn cầm cự được đến ngày thấy bọn nó cưới nhau không. Nếu có thể chờ đến lúc có cháu ngoại, thì càng tốt."

Trong những lúc nghe thấy những lời này, cô có thể nói gì, có thể làm gì đây? Cô không thể ích kỷ vì bản thân mà làm tổn thương trái tim của cha mẹ.

Trong lòng cô cảm thấy chua xót, ngổn ngang, nhưng lại không dám kể với Mục Tư Diêu. Thế nên, cô chỉ biết tâm sự với Mạnh Ca. Dù sao thì, dạo gần đây, trong những người thân cận, chỉ có Mạnh Ca là gần gũi với cô nhất.

"Ba con rất hy vọng nhìn thấy hai đứa con kết hôn đó." Mẹ cô từng nói với cô như vậy,

Mỗi lần nghe xong những câu như vậy, Lưu Hiểu Viện liền rơi vào tuyệt vọng.

"Tôi thật sự không biết phải làm sao nữa." Lưu Hiểu Viện vừa nói chuyện điện thoại với Mạnh Ca, vừa cầm chặt ống nghe mà khóc nức nở.

"Tôi vẫn giữ nguyên câu nói đó thôi: vì chính cô, vì cha mẹ cô, lựa chọn duy nhất đúng đắn chính là cùng đàn ông kết hôn. Cho dù cô và Mục Tư Diêu có yêu nhau chết đi sống lại thì đã sao? Dù sao hai người cũng đều là phụ nữ, lại chẳng phải tiểu thư nhà quyền quý giàu sang gì. Giờ ba cô còn lâm bệnh thế này, lẽ nào cô vẫn định vứt bỏ tất cả để sống chết với Mục Tư Diêu ư?" Giọng Mạnh Ca nhàn nhạt, nhưng lại mang theo sức nặng khiến Lưu Hiểu Viện buộc phải đối diện với hiện thực, không được phép trốn tránh.

"Nhưng tôi thật sự không buông bỏ Mục Tư Diêu được. Cả đời này, người tôi thật sự yêu, chỉ có cô ấy mà thôi." Lưu Hiểu Viện nằm nghiêng trên giường, tay siết chặt gối ôm.

"Tình yêu... Lẽ nào trên đời này chỉ tồn tại mỗi thứ gọi là tình yêu sao? Thôi được, nếu là trước đây, tôi chắc chắn cũng sẽ mong cô và Mục Tư Diêu bên nhau, vì các cô đều là bạn của tôi, nên tôi hy vọng hai cô hạnh phúc. Nhưng bây giờ là thời điểm đặc biệt mà. Hãy nghĩ đến ba mẹ cô đi." Mạnh Ca nhận ra, từ khi trở thành "bạn bè" của Lưu Hiểu Viện, việc nói chuyện và tác động đến cô dễ dàng hơn hẳn.

Cô ta có thể lấy danh nghĩa "bạn bè" và "quan tâm" để khuyên nhủ, thúc đẩy Lưu Hiểu Viện chia tay với Mục Tư Diêu. Ồ đúng rồi, thực ra Viên Dã chính là do cô ta giới thiệu cho cha mẹ của Lưu Hiểu Viện. Vì cô ta tình cờ thấy thông tin tìm bạn đời mà Viên Dã đăng trên mạng, nên đã nhờ người quen kết nối với cha mẹ của Lưu Hiểu Viện.

Ha ha, có điều, Mục Tư Diêu chắc sẽ nghĩ rằng mình (Mạnh Ca) đang muốn chen vào giữa cô ấy và Lưu Hiểu Viện. Nếu Mục Tư Diêu cứ mang suy nghĩ đó để chất vấn Lưu Hiểu Viện, vậy thì mâu thuẫn giữa hai người họ sẽ càng thêm sâu sắc. Mạnh Ca cảm thấy rất hả hê.

Đúng lúc này, cửa phòng của Lưu Hiểu Viện bị mẹ cô đột ngột mở ra.

"Hiểu Viện, đừng đứng ngẩn người ở đây nữa, ba con sắp không xong rồi!" Mẹ cô đứng ở cửa, một tay bám chặt tay nắm cửa, giọng hốt hoảng.

Nghe xong, tim Lưu Hiểu Viện chợt giật thót mạnh một cái, rồi vội vàng chạy theo mẹ ra ngoài, lao đến bên giường ba.

Lưu Phúc Quý nằm trên giường, hai tay co quắp bấu chặt mép giường, như thể không thở nổi, cả người đều co quắp!

"Ba, ba ráng lên, nhất định phải ráng lên! Con gọi bác sĩ ngay bây giờ!" Lưu Hiểu Viện vừa run rẩy nói, vừa vội vàng rút điện thoại ra gọi cấp cứu!

Cuối cùng, nhân viên y tế kịp thời tới nơi, đưa ông lên xe và thở oxy. Trong khoảnh khắc đó, Lưu Hiểu Viện cảm thấy như mình rơi vào khoảng không vô tận, hoàn toàn không biết bước tiếp theo phải làm gì.

Đến bệnh viện, bác sĩ lập tức bắt tay vào cấp cứu không ngừng nghỉ.

Lưu Hiểu Viện và mẹ đứng ngoài hành lang, mặt mày trắng bệch, tay chân lạnh ngắt.

Không biết đã qua bao lâu, có bác sĩ bước đến trước mặt hai mẹ con, rồi nói: "Xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức."

Hai mẹ con nghe xong, nước mắt đồng loạt tuôn rơi.

Lưu Hiểu Viện bịt chặt miệng, nấc nghẹn không ngừng.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...