[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 57
Chương 57 Mục Tư Diêu phát hiện gần đây Lưu Hiểu Viện rất ít liên lạc với mình. Hơn nữa, QQ của cô ấy gần như lúc nào cũng mà xám, ngay cả khi nhắn tin thì thường phải chờ đến mười tiếng sau mới nhận được hồi âm. Dù có gọi điện thì cũng chỉ nói được vài câu, rồi Lưu Hiểu Viện lập tức cúp máy.Ban đầu Mục Tư Diêu cũng không nghĩ nhiều, chỉ là... Lưu Hiểu Viện vốn dĩ nói chỉ về nhà mấy ngày, vậy mà đã gần một tháng chưa thấy quay lại, quả thật có chút bất thường."Hiểu Viện, em nói thật cho tôi biết đi, có phải em gặp phải vấn đề khó khăn gì rồi đúng không?" Mục Tư Diêu hỏi.Lưu Hiểu Viện khựng lại một chút, cuối cùng cũng nói: "Ba em bệnh rất nặng, em đang chăm ông ấy. Tư Diêu, trong tay chị còn tiền dư không? Tiền tiết kiệm của mình chẳng còn bao nhiêu, hiện tại đã sắp dùng hết."Thật ra, cho dù Mục Tư Diêu không hỏi, cô ấy cũng định gọi điện để nói chuyện này.Mục Tư Diêu nghe xong hơi sững người, rồi nói: "Em đừng lo, tôi còn dư tiền."Đúng vậy, nếu chưa vội mua nhà thì tiền dư vẫn còn, hơn nữa cũng khá nhiều. Mà nhà cửa thì sau này vẫn có thể mua, còn mạng người thì... nếu mất đi, nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể kéo về."Hiểu Viện, hay là... để tôi đến thăm ba của em nhé?" Dù sao, đó cũng là ba của người mình yêu."Nhưng mà...""Không sao, tôi sẽ không nói gì nhiều đâu, cứ nói tôi là bạn thân của em, như vậy được chứ?" Mục Tư Diêu đoán ngay được cô ấy đang nghĩ gì."Còn cửa hàng thì sao?" Lưu Hiểu Viện lo lắng."Không sao." Mục Tư Diêu đáp.Thế là Lưu Hiểu Viện liền đồng ý.Sau khi cúp máy, Mục Tư Diêu liền bắt tay sắp xếp công việc. Gần đây cửa hàng vừa tuyển thêm nhân viên mới, nên cô cũng có thể thở ra đôi chút.Xử lý xong mọi việc trong cửa hàng, Mục Tư Diêu về nhà chuẩn bị đồ.Cô thay một chiếc váy cotton giản dị, khoác bên ngoài một chiếc áo len màu da, sau đó quay sang dặn dò thêm mấy việc cho người giúp việc. Rồi cô kéo theo một chiếc vali nhỏ, ra cửa đi về chỗ của Lưu Hiểu Viện.Đến thị trấn nhỏ kia, khi xuống xe buýt, cô đội chiếc mũ rộng vành trên đầu, vừa bước vừa quan sát xung quanh.Bên trạm xe có mấy đứa trẻ đang chơi bi. Thấy cô, chúng huých nhau, nháy mắt ra hiệu, rồi thì thầm bàn tán.Một cậu bé làm rơi viên bi, lăn đến chỗ Mục Tư Diêu, thế là cậu chạy lại nhặt."Người cô ấy thơm quá!" Cậu bé nhặt bi xong quay về, nhỏ giọng nói với đám bạn.Mục Tư Diêu mỉm cười quay lại nhìn chúng. Mấy cậu bé lại tiếp tục vừa đánh vừa đùa chạy đi chỗ khác.Nơi này khá hẻo lánh. Ngẩng đầu đã thấy dãy núi xanh trùng điệp phía xa. Đường xá bằng xi măng, hai bên có trồng cây. Có lẽ vì ít xe cộ nên cây cối xanh mướt, khác hẳn nơi cô sống, cây ven đường phủ đầy bụi bặm.Đây chính là nông thôn trong truyền thuyết sao? Thật mới mẻ.Khoảng một phút sau, Mục Tư Diêu nghe thấy có người gọi mình. Quay đầu lại, đã nhìn thấy Lưu Hiểu Viện.Lưu Hiểu Viện không trang điểm, tóc buộc đuôi ngựa gọn gàng. Cô mặc áo thun đen, quần jeans, bên ngoài khoác chiếc áo khoác rộng màu xanh đậm có in một bông mẫu đơn lớn ở ngực, dưới chân là đôi giày vải đen thêu hoa.Không hiểu sao, Mục Tư Diêu chợt liên tưởng đến người dân tộc thiểu số."Bộ quần áo và giày này em mua ở đâu vậy? Thật cá tính." Mục Tư Diêu cười nói."Đây là mẹ em làm. Em mà không mặc thì bà sẽ không vui." Lưu Hiểu Viện hai tay đút túi, nụ cười trong trẻo, nhưng vẫn không giấu được vẻ mệt mỏi. Đúng vậy, quầng thâm dưới mắt cô ấy rất rõ.Sau đó, Lưu Hiểu Viện dẫn Mục Tư Diêu về nhà mình.Ba của Lưu Hiểu Viện không chịu nhập viện, cứ ở nhà. Dù con gái khuyên thế nào, ông cũng không đồng ý.Ông nói, ung thư thì không thể chữa khỏi, nhập viện chỉ là ném tiền cho bệnh viện. Hơn nữa, ở bệnh viện sẽ rất cô đơn, cho dù có người ở bên cạnh cũng vẫn vậy. Thà ở nhà thoải mái hơn, muốn đi dạo "núi Hạ Gia" thì đi, muốn tưới cây thì tưới, tự do hơn nhiều.Nghe vậy, Lưu Hiểu Viện cũng không ép nữa. Chỉ là thuốc men cần thiết, cô vẫn chuẩn bị đầy đủ.Khi tới nhà Lưu Hiểu Viện, Mục Tư Diêu thật sự kinh ngạc.Cô chỉ nghe nói nhà Lưu Hiểu Viện rất rộng, nhưng không ngờ lại rộng đến thế – ba tầng nhà cùng với sân vườn lớn, thật sự hoành tráng. Ba mẹ cô ở thành phố, nhưng căn hộ cũng chỉ 163 mét vuông.Nhưng khi bước vào bên trong, Mục Tư Diêu phát hiện một vấn đề. Nhà tuy rộng, nhưng cách bố trí không hợp lý, chẳng có chút thẩm mỹ thiết kế. Đồ đạc thì rẻ tiền, chỉ chú trọng công năng, không đẹp mắt. Đèn trong mỗi phòng đều là bóng tuýp huỳnh quang thông thường, chẳng có gì khác biệt. Nhưng, cái này cũng chẳng sao."Về rồi à? Có đón được người không?!" Mục Tư Diêu vừa vào nhà, còn chưa thấy ba mẹ Lưu Hiểu Viện, Mục Tư Diêu đã nghe tiếng một người phụ nữ vọng ra."Vâng, con đón được rồi ạ!" Lưu Hiểu Viện vừa trả lời, vừa kéo tay Mục Tư Diêu đi vào.Mẹ Lưu Hiểu Viện đang thêu gì đó, ngẩng đầu nhìn lên."Ôi, đúng là một đại mỹ nhân!" Bà bỏ đồ thêu xuống, đứng dậy rót nước, đưa cho Mục Tư Diêu: "Nào, uống chút nước đi."Mục Tư Diêu vừa cảm ơn vừa nhận lấy nước.Chiếc cốc khá thú vị, loại cốc sứ trắng có quai lớn, trên in dòng chữ "Đừng coi thường trưởng thôn không phải cán bộ"."Cái này em mua trên Taobao." Thấy Mục Tư Diêu ngó xem cái cốc, Lưu Hiểu Viện nói: "Mẹ thấy trên mạng, bảo cái này hay, thế là em mua. Chị thấy hơi quê mùa phải không?""Không hề!" Mục Tư Diêu lắc đầu."À, cháu là đồng nghiệp của Hiểu Viện à?" Mẹ Lưu Hiểu Viện đi vào bếp, rửa một đĩa táo xanh rồi mang ra."Vâng." Mục Tư Diêu gật đầu."Táo này trồng trong vườn nhà, tuy không đẹp như táo gốc ở vùng sản xuất, nhưng ăn cũng tạm ổn." Bà cười nói, rồi thúc giục: "Ăn đi, ăn đi.""Cảm ơn cô." Mục Tư Diêu mỉm cười.Sau đó, cô lấy một túi đồ mang đến đặt lên bàn."Nghe Hiểu Viện nói mùa thu gió ở đây lớn, nên cháu mua bốn chiếc mũ, cô và chú mỗi người một cái. Cô xem có hợp không ạ?" Mục Tư Diêu cười nói."Ôi, thích chứ, tất nhiên là thích rồi! Nhưng cái này tốn bao nhiêu tiền vậy, ngại quá..." Mẹ Lưu Hiểu Viện tìm mãi cái tem giá mà không thấy."Không nhiều đâu, bốn cái chỉ có năm mươi tệ thôi." Mục Tư Diêu đáp.Thật ra cô nói dối. Bốn chiếc mũ dù là hàng giảm giá, nhưng tổng cộng hơn tám trăm tệ. Chỉ vì chất lượng quá tốt, nên cô thấy cũng đáng.Trò chuyện một lúc, Mục Tư Diêu rốt cuộc không kìm được, hỏi ba Lưu Hiểu Viện ở đâu. Mẹ cô nói, ông ấy lên núi rồi."Lên núi?" Mục Tư Diêu quay sang nhìn Lưu Hiểu Viện."Nếu chị không ngại mệt, em có thể dẫn chị đi." Lưu Hiểu Viện đáp."Đi thôi, tôi muốn gặp chú." Mục Tư Diêu đứng dậy."Không thể đi giày cao gót đâu, mệt chết đấy. Có giày đế bằng không? Nếu không, ở đây có giày vải mới." Mẹ Lưu Hiểu Viện hỏi.Mục Tư Diêu lắc đầu, thế là bà đi lên lầu lấy giày vải mới.Khi bước ra ngoài lần nữa, Mục Tư Diêu và Lưu Hiểu Viện đều mang đôi giày giống nhau – đôi giày đầy yêu thương do mẹ Lưu may.Núi Hạ Gia cách đây hơi xa, đi bộ mất khoảng một tiếng đồng hồ, còn đi xe buýt thì nhanh hơn.Sau khi xuống xe, Mục Tư Diêu liền đi theo Lưu Hiểu Viện lên núi.Sườn núi trông khá dốc và cao, mới đi được một đoạn ngắn mà Mục Tư Diêu đã có phần đuối sức. Cô dừng lại, cởi chiếc áo len mỏng vắt lên cổ tay, ngẩng nhìn lên phía trước mà thở dốc."Thể lực của em tốt thật đấy." Mục Tư Diêu nhìn Lưu Hiểu Viện nói."Đó là vì em thường xuyên tập luyện." Lưu Hiểu Viện đáp, cũng đúng thôi, bởi dù sống ở thành phố lớn, mỗi ngày cô vẫn đi bộ nhiều hơn hẳn so với Mục Tư Diêu vốn chủ yếu lái xe."Xem ra sau này tôi thật sự phải tập thể dục mỗi ngày rồi." Mục Tư Diêu vừa tránh đường cho một ông lão đi qua, vừa khẽ vén mái tóc mái chéo ba bảy của mình, tự giễu nói."Em kéo chị đi." Lưu Hiểu Viện vừa nói vừa đi đến bên cạnh, khoác lấy cánh tay của cô."Thật ra, con đường này có một truyền thuyết." Lưu Hiểu Viện vừa đi vừa kể."Ừm? Là truyền thuyết thế nào?" Mục Tư Diêu tò mò hỏi."Tương truyền từ rất lâu trước đây, ở đây có một vị thần tiên họ Hạ. Hạ Đại Tiên cao tám thước, dáng vẻ đạo mạo, lại rất nhân hậu, thường xuyên giúp đỡ người khác. Có ông ở đó, dân cư quanh vùng đều sống rất yên bình. Nhưng phúc không dài, một con yêu quái có bốn chân và một cái đuôi muốn ăn thịt người, nhưng mãi không ăn được, bèn nhắm vào Hạ Đại Tiên. Nó dùng mưu kế lừa ông ra, rồi liên thủ cùng đồng bọn giết chết ông.""Người dân tức giận, bèn mời một cao nhân đến, dùng xẻng sắt và bùa chú để đuổi yêu quái đi. Sau đó, họ dựng một ngôi miếu nhỏ trên ngọn núi này để tưởng nhớ Hạ Đại Tiên. Vì thế, khi có bệnh tật hay khó khăn, người ta thường lên núi bái lạy cầu xin bình an." Lưu Hiểu Viện nói xong, nắm chặt tay Mục Tư Diêu rồi nói tiếp: "Một lát nữa chúng ta cũng thắp hương đi, vì gia đình, vì bản thân, đều cầu một chữ bình an."Mục Tư Diêu vốn không tin mấy chuyện đó, nhưng vẫn khẽ gật đầu.Cuối cùng, Mục Tư Diêu và Lưu Hiểu Viện tìm thấy ba cô.Quả đúng như Lưu Hiểu Viện đoán, ông đang ngồi bên chiếc bàn đá cạnh ngôi miếu, nhìn người khác đánh bài.Trong lúc đó có người hút thuốc, đưa cho ông một điếu hỏi có muốn không, ông nhìn hồi lâu, rồi cố nhịn mà lắc đầu từ chối.Bởi vì bác sĩ đã dặn, hút thuốc sẽ khiến bệnh tình nặng thêm. Vậy nên, để không trở thành gánh nặng cho gia đình, ông đã cai thuốc. Còn đánh bài, vốn dĩ ông rất thích, nhưng trị bệnh cần tiền, ông hiểu rõ tình cảnh của nhà mình, thế nên nếu mọi người đánh bài có tiền, ông chỉ đứng ngoài xem chứ không tham gia.Mục Tư Diêu thấy cảnh ấy, trong lòng chợt nhói lên một nỗi xót xa. Ban đầu cô cứ nghĩ cuộc sống của mình đã đủ đen đủi, khổ sở lắm rồi, nhưng giờ mới nhận ra, thực ra bản thân vẫn còn sống khá tốt.Quả thật ba của Lưu Hiểu Viện rất cứng đầu, cứng đến mức khó tin. Sau khi về nhà, khi Lưu Hiểu Viện lại đề nghị ông phẫu thuật, ông thẳng thừng quăng ra một câu:
"Phẫu thuật thì càng chết nhanh hơn, nếu con muốn ép ba, thì ba liền tự tử!."May thay, dưới sự thuyết phục và nỗ lực không ngừng của Mục Tư Diêu, sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông cũng đồng ý phẫu thuật.Chỉ là, đến ngày phẫu thuật, Mục Tư Diêu lại nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói con gái bị bệnh, nôn mửa, tiêu chảy liên tục, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo là phù phổi cấp ở trẻ nhỏ, tình hình rất nghiêm trọng.Thế là Mục Tư Diêu buộc phải quay về.Ngồi trên máy bay, đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Cảm giác như mọi chuyện xui xẻo đều chất chồng lên nhau, khiến cô vô cùng bực bội. Thế nên, cô mở to âm lượng máy nghe nhạc, đeo tai nghe, vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.Máy bay vốn bay rất ổn định, nhưng khoảng nửa tiếng sau lại rung lắc dữ dội. Cô quay sang nhìn người xung quanh, ai nấy đều mặt mày tái nhợt, mồ hôi túa ra. Tiếp viên báo gặp luồng khí xoáy mạnh, nhưng không sao, không nguy hiểm.Quả thật cuối cùng không có sự cố gì, nhưng Mục Tư Diêu vẫn bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt. Vận hạn liên miên, làm gì cũng xui xẻo, nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.Ra khỏi sân bay, trời đã khuya.Cô vội bắt xe đến thẳng bệnh viện.Bác sĩ nói, bệnh tình của Tưởng Mật khá nặng, tuy đã được khống chế nhưng vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.Mục Tư Diêu cắn môi, nhíu mày, căng thẳng và mệt mỏi nhìn con gái nằm dưới dàn thiết bị y tế, trong lòng đau đớn khôn xiết.May thay, cuối cùng con gái cô cũng vượt qua nguy hiểm, bình an xuất viện. Chỉ là, từ đó cô không dám lơ là nữa, suốt hai ngày liền không rời nửa bước, luôn túc trực bên con.Nhưng cô đâu ngờ, ngay lúc này, người phụ nữ từng chen vào giữa cô và Cố Ân Nam, sau lại còn khiến cô mất mặt trong buổi dạ hội ở trường, đang đứng dưới lầu nhà mình."Cô chắc chắn là địa chỉ này chứ?" Mạnh Ca rút tay khỏi túi áo khoác, nhận tờ giấy từ tay bảo mẫu, liếc nhìn rồi lười nhác hỏi."Tôi chép lại từ mảnh giấy ghi địa chỉ mà Mục tiểu thư viết sau khi gọi điện cho Lưu tiểu thư." Người bảo mẫu xách giỏ rau đáp."Cảm ơn." Mạnh Ca trả lời. "Mạnh tiểu thư, sao cô không trực tiếp xin địa chỉ từ Mục tiểu thư?" Bảo mẫu khó hiểu hỏi."Chẳng phải tôi nói rồi sao, vì tôi và cô ấy từng cãi nhau, mà còn là mâu thuẫn rất lớn, gặp mặt có khi còn đánh nhau. Thế nên tôi không muốn chọc giận cô ấy. Nhưng nghe nói ba của Lưu Hiểu Viện bệnh nặng, mà tôi lại là bạn của cô ấy, thì tất nhiên có nghĩa vụ đến thăm, hiểu chứ?" Mạnh Ca mím môi cười nhạt.Bảo mẫu gật đầu, nhưng trong lòng cứ thấy không thoải mái. Đúng vậy, cảm giác về Mạnh Ca thật sự rất khó chịu, ngay cả cách cô ta nói chuyện cũng toát ra một vẻ kiêu ngạo nồng đậm. Chẳng trách một người dịu dàng như Mục tiểu thư cũng có thể cùng cô ta xung đột đến mức kịch liệt.Sớm biết vậy, trước kia lúc Mạnh Ca cứ gặng hỏi về chuyện riêng của Mục Tư Diêu, mình đã chẳng nên trả lời. Giúp cô ta, mà cô ta lại cư xử kiểu đó."Vậy tôi đi trước đây." Mạnh Ca nói xong, phẩy tay chào bảo mẫu, rồi quay lưng, giày cao gót nện xuống đất cộc cộc, rời đi.Sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu lên mái tóc xoăn nhẹ và làn da trắng mịn của cô ta, khiến vẻ đẹp ấy như một con búp bê vô hồn.Nhưng, dưới vẻ đẹp ấy, toàn bộ kinh mạch đã sớm mục nát.Sau đó, Mạnh Ca liền đặt vé máy bay, vội vã bay suốt đêm đến thị trấn nhỏ kia.Khi xuống taxi thì đã hơn bốn giờ chiều.Mạnh Ca cau mày nhìn quanh một lượt, rồi lại nhíu mày lẩm bẩm: "Cái quỷ gì vậy, đây là âm ti địa phủ chắc?"Sau đó, cô ta quay người lại, thấy bên cạnh có một công nhân vệ sinh, liền định bước tới vỗ vai hỏi thăm. Nhưng vừa thấy người quét rác dơ bẩn, cô ta lập tức rụt tay về như điện giật."Này, nhà của Lưu Hiểu Viện ở đâu vậy?" Mạnh Ca khoanh tay hỏi."Cô tìm Lưu Hiểu Viện à? Hôm nay cô ấy vừa về đấy, lúc về tôi còn gặp, nói là về lấy quần áo thay giặt, nhưng không biết giờ đã đi chưa. Cái kia, ở phía trước rẽ trái, thấy tiệm bán vải thì rẽ phải, rồi gặp ngã rẽ thì rẽ trái, nhà thứ hai bên tay phải chính là nhà đó." Người công nhân vệ sinh nói với thái độ rất tốt."Cảm ơn." Mạnh Ca nói xong liền quay người đi về hướng đó.Đến nơi, thấy cửa sân mở, Mạnh Ca trực tiếp bước vào, rồi gõ cửa chính, hỏi:
"Có ai không? Có ai ở nhà không?""Có, xin hỏi cô là...?" Lưu Hiểu Viện đang chuẩn bị mang quần áo đi giặt nghe tiếng thì bước ra."Có thể cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô. Tôi là bạn của Kiều Mộng Tiêu – Mạnh Ca." Mạnh Ca mỉm cười, đưa tay ra."Ồ... ra là vậy..." Lưu Hiểu Viện vẫn cảm thấy cả người mơ hồ.Cố Ân Nam đúng là bạn thân của Mục Tư Diêu, Kiều Mộng Tiêu đúng là bạn gái của Cố Ân Nam, nhưng cho dù Mạnh Ca là bạn của Kiều Mộng Tiêu thì việc tìm đến tận đây cũng quá kỳ lạ rồi."Xin hỏi có việc gì sao?" Lưu Hiểu Viện hỏi."Là thế này, thật ra tôi cũng là bạn của Mục Tư Diêu, chỉ là giữa chúng tôi có chút hiểu lầm chưa hóa giải. Cô ấy rất ghét tôi. Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do tôi, trước kia cách hành xử của tôi đúng là dễ khiến người khác chán ghét. Nhưng bây giờ tôi muốn chuộc lỗi, cũng muốn làm gì đó cho cô ấy. Đúng lúc, tôi có một người bạn từng bị ung thư thực quản, khi đó tôi luôn ở bên cạnh, cuối cùng anh ấy đã khỏi. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ mình có thể giúp được." Mạnh Ca vẫn mỉm cười.Đôi khi, thừa nhận khuyết điểm một phần sẽ đáng tin hơn là che giấu tất cả để xây dựng hình tượng "người tốt"."Thật sao? Cuối cùng anh ấy đã khỏi?" Lưu Hiểu Viện kích động, nắm chặt cổ tay cô ta."Đúng vậy, bây giờ khoa học phát triển thế này, có những bệnh trước kia là nan y, nhưng giờ thì chưa chắc đã vậy." Mạnh Ca vỗ vỗ tay cô."Nhưng bố tôi đâu phải phát hiện sớm." Lưu Hiểu Viện vẫn lo lắng.Dù bác sĩ nói phẫu thuật khá thành công, nhưng dù sao cũng chưa loại bỏ hoàn toàn tế bào ung thư, nên vẫn khiến người ta bất an."Là giai đoạn trung – cuối rồi sao?" Mạnh Ca hơi kinh ngạc. Trung – cuối kỳ thì dường như cô chưa từng nghe ai điều trị thành công.Lưu Hiểu Viện gật đầu."Không sao, tôi sẽ giúp các người." – Mạnh Ca tiếp tục an ủi.*****
"Phẫu thuật thì càng chết nhanh hơn, nếu con muốn ép ba, thì ba liền tự tử!."May thay, dưới sự thuyết phục và nỗ lực không ngừng của Mục Tư Diêu, sau khi suy nghĩ rất lâu, cuối cùng ông cũng đồng ý phẫu thuật.Chỉ là, đến ngày phẫu thuật, Mục Tư Diêu lại nhận được điện thoại của bảo mẫu, nói con gái bị bệnh, nôn mửa, tiêu chảy liên tục, đưa đến bệnh viện thì bác sĩ bảo là phù phổi cấp ở trẻ nhỏ, tình hình rất nghiêm trọng.Thế là Mục Tư Diêu buộc phải quay về.Ngồi trên máy bay, đầu óc cô hoàn toàn rối loạn. Cảm giác như mọi chuyện xui xẻo đều chất chồng lên nhau, khiến cô vô cùng bực bội. Thế nên, cô mở to âm lượng máy nghe nhạc, đeo tai nghe, vừa nghe vừa nhìn ra ngoài cửa sổ.Máy bay vốn bay rất ổn định, nhưng khoảng nửa tiếng sau lại rung lắc dữ dội. Cô quay sang nhìn người xung quanh, ai nấy đều mặt mày tái nhợt, mồ hôi túa ra. Tiếp viên báo gặp luồng khí xoáy mạnh, nhưng không sao, không nguy hiểm.Quả thật cuối cùng không có sự cố gì, nhưng Mục Tư Diêu vẫn bị dọa sợ đến trắng bệch cả mặt. Vận hạn liên miên, làm gì cũng xui xẻo, nên khó tránh khỏi suy nghĩ nhiều.Ra khỏi sân bay, trời đã khuya.Cô vội bắt xe đến thẳng bệnh viện.Bác sĩ nói, bệnh tình của Tưởng Mật khá nặng, tuy đã được khống chế nhưng vẫn chưa qua cơn nguy hiểm.Mục Tư Diêu cắn môi, nhíu mày, căng thẳng và mệt mỏi nhìn con gái nằm dưới dàn thiết bị y tế, trong lòng đau đớn khôn xiết.May thay, cuối cùng con gái cô cũng vượt qua nguy hiểm, bình an xuất viện. Chỉ là, từ đó cô không dám lơ là nữa, suốt hai ngày liền không rời nửa bước, luôn túc trực bên con.Nhưng cô đâu ngờ, ngay lúc này, người phụ nữ từng chen vào giữa cô và Cố Ân Nam, sau lại còn khiến cô mất mặt trong buổi dạ hội ở trường, đang đứng dưới lầu nhà mình."Cô chắc chắn là địa chỉ này chứ?" Mạnh Ca rút tay khỏi túi áo khoác, nhận tờ giấy từ tay bảo mẫu, liếc nhìn rồi lười nhác hỏi."Tôi chép lại từ mảnh giấy ghi địa chỉ mà Mục tiểu thư viết sau khi gọi điện cho Lưu tiểu thư." Người bảo mẫu xách giỏ rau đáp."Cảm ơn." Mạnh Ca trả lời. "Mạnh tiểu thư, sao cô không trực tiếp xin địa chỉ từ Mục tiểu thư?" Bảo mẫu khó hiểu hỏi."Chẳng phải tôi nói rồi sao, vì tôi và cô ấy từng cãi nhau, mà còn là mâu thuẫn rất lớn, gặp mặt có khi còn đánh nhau. Thế nên tôi không muốn chọc giận cô ấy. Nhưng nghe nói ba của Lưu Hiểu Viện bệnh nặng, mà tôi lại là bạn của cô ấy, thì tất nhiên có nghĩa vụ đến thăm, hiểu chứ?" Mạnh Ca mím môi cười nhạt.Bảo mẫu gật đầu, nhưng trong lòng cứ thấy không thoải mái. Đúng vậy, cảm giác về Mạnh Ca thật sự rất khó chịu, ngay cả cách cô ta nói chuyện cũng toát ra một vẻ kiêu ngạo nồng đậm. Chẳng trách một người dịu dàng như Mục tiểu thư cũng có thể cùng cô ta xung đột đến mức kịch liệt.Sớm biết vậy, trước kia lúc Mạnh Ca cứ gặng hỏi về chuyện riêng của Mục Tư Diêu, mình đã chẳng nên trả lời. Giúp cô ta, mà cô ta lại cư xử kiểu đó."Vậy tôi đi trước đây." Mạnh Ca nói xong, phẩy tay chào bảo mẫu, rồi quay lưng, giày cao gót nện xuống đất cộc cộc, rời đi.Sáng sớm, ánh sáng ban mai chiếu lên mái tóc xoăn nhẹ và làn da trắng mịn của cô ta, khiến vẻ đẹp ấy như một con búp bê vô hồn.Nhưng, dưới vẻ đẹp ấy, toàn bộ kinh mạch đã sớm mục nát.Sau đó, Mạnh Ca liền đặt vé máy bay, vội vã bay suốt đêm đến thị trấn nhỏ kia.Khi xuống taxi thì đã hơn bốn giờ chiều.Mạnh Ca cau mày nhìn quanh một lượt, rồi lại nhíu mày lẩm bẩm: "Cái quỷ gì vậy, đây là âm ti địa phủ chắc?"Sau đó, cô ta quay người lại, thấy bên cạnh có một công nhân vệ sinh, liền định bước tới vỗ vai hỏi thăm. Nhưng vừa thấy người quét rác dơ bẩn, cô ta lập tức rụt tay về như điện giật."Này, nhà của Lưu Hiểu Viện ở đâu vậy?" Mạnh Ca khoanh tay hỏi."Cô tìm Lưu Hiểu Viện à? Hôm nay cô ấy vừa về đấy, lúc về tôi còn gặp, nói là về lấy quần áo thay giặt, nhưng không biết giờ đã đi chưa. Cái kia, ở phía trước rẽ trái, thấy tiệm bán vải thì rẽ phải, rồi gặp ngã rẽ thì rẽ trái, nhà thứ hai bên tay phải chính là nhà đó." Người công nhân vệ sinh nói với thái độ rất tốt."Cảm ơn." Mạnh Ca nói xong liền quay người đi về hướng đó.Đến nơi, thấy cửa sân mở, Mạnh Ca trực tiếp bước vào, rồi gõ cửa chính, hỏi:
"Có ai không? Có ai ở nhà không?""Có, xin hỏi cô là...?" Lưu Hiểu Viện đang chuẩn bị mang quần áo đi giặt nghe tiếng thì bước ra."Có thể cô không biết tôi, nhưng tôi biết cô. Tôi là bạn của Kiều Mộng Tiêu – Mạnh Ca." Mạnh Ca mỉm cười, đưa tay ra."Ồ... ra là vậy..." Lưu Hiểu Viện vẫn cảm thấy cả người mơ hồ.Cố Ân Nam đúng là bạn thân của Mục Tư Diêu, Kiều Mộng Tiêu đúng là bạn gái của Cố Ân Nam, nhưng cho dù Mạnh Ca là bạn của Kiều Mộng Tiêu thì việc tìm đến tận đây cũng quá kỳ lạ rồi."Xin hỏi có việc gì sao?" Lưu Hiểu Viện hỏi."Là thế này, thật ra tôi cũng là bạn của Mục Tư Diêu, chỉ là giữa chúng tôi có chút hiểu lầm chưa hóa giải. Cô ấy rất ghét tôi. Tất nhiên, nguyên nhân chủ yếu là do tôi, trước kia cách hành xử của tôi đúng là dễ khiến người khác chán ghét. Nhưng bây giờ tôi muốn chuộc lỗi, cũng muốn làm gì đó cho cô ấy. Đúng lúc, tôi có một người bạn từng bị ung thư thực quản, khi đó tôi luôn ở bên cạnh, cuối cùng anh ấy đã khỏi. Vì vậy, tôi nghĩ có lẽ mình có thể giúp được." Mạnh Ca vẫn mỉm cười.Đôi khi, thừa nhận khuyết điểm một phần sẽ đáng tin hơn là che giấu tất cả để xây dựng hình tượng "người tốt"."Thật sao? Cuối cùng anh ấy đã khỏi?" Lưu Hiểu Viện kích động, nắm chặt cổ tay cô ta."Đúng vậy, bây giờ khoa học phát triển thế này, có những bệnh trước kia là nan y, nhưng giờ thì chưa chắc đã vậy." Mạnh Ca vỗ vỗ tay cô."Nhưng bố tôi đâu phải phát hiện sớm." Lưu Hiểu Viện vẫn lo lắng.Dù bác sĩ nói phẫu thuật khá thành công, nhưng dù sao cũng chưa loại bỏ hoàn toàn tế bào ung thư, nên vẫn khiến người ta bất an."Là giai đoạn trung – cuối rồi sao?" Mạnh Ca hơi kinh ngạc. Trung – cuối kỳ thì dường như cô chưa từng nghe ai điều trị thành công.Lưu Hiểu Viện gật đầu."Không sao, tôi sẽ giúp các người." – Mạnh Ca tiếp tục an ủi.*****