[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 56
Chương 56Vài ngày sau, Vương Nhị càng nghĩ càng thấy phiền, tìm được việc mới nhưng vẫn ủ rũ. Ngày nghỉ... lúc tỉnh dậy, cô suy nghĩ một lát rồi lấy từ tủ quần áo ra một chiếc hộp nhỏ mở ra.Bên trong là một cái bát. Cái bát không to, nhưng trông rất cũ kỹ, nhưng là đồ lão tổ tông truyền xuống. Mẹ cô nói, đây là cổ vật có linh, linh hồn tổ tiên tụ trên đó, có thể che chở cho cô, cho nên cô đi đâu cũng sẽ mang theo. Như vậy có thể áo cơm không lo, nhưng tuyệt đối không được bán.Nhưng...Nếu không bán, với năng lực của cô thì chẳng thể nào kiếm được nhiều tiền ngay lập tức để trả cho Cố Ân Nam cả. Hơn nữa, cô lại đặc biệt thích ăn uống vui chơi. nên cũng chẳng lạ gì khi trở thành một kiểu người tháng nào cũng tiêu sạch lương."Nếu không bán thứ này, cô thật sự chẳng nghĩ ra cách nào khác để trả tiền cho Cố Ân Nam. Mà cứ chần chừ mãi thì lại thấy ngượng ngùng.Bán hay không bán đây? Dù sao cũng gọi là đồ cổ, chắc cũng khá đáng giá, biết đâu còn đổi được vài triệu tệ nữa.Nghĩ đến đây, Vương Nhị lại bắt đầu gõ đầu tự trách mình.Nói cho cùng, cái chuyện dơ bẩn mà Mạnh Ca nhắc tới cũng là do tiền bạc mà ra. Cô cũng chẳng hiểu sao mình tiêu tiền lại ghê gớm đến vậy. Lúc đầu, lương tháng một ngàn, chỉ đủ tiêu một tuần; lương hai ngàn, vẫn chỉ đủ tiêu một tuần; sau đó lương ba ngàn, vẫn chỉ đủ tiêu một tuần; cuối cùng lương bốn ngàn ba, vẫn không đủ tiêu. Cô thậm chí đã mượn của Cố Ân Nam hơn mười ngàn, đến giờ vẫn chưa trả.Chính vì không còn tiền để tiêu, cô mới phạm phải một sai lầm.Năm thứ hai sau khi tốt nghiệp, vì không có tiền đóng tiền thuê nhà, chủ nhà liền thẳng tay quăng hết đồ đạc của cô ra ngoài rồi đổi khóa.Đêm đó, cô đành ngủ lại trong quán net cả đêm. Sáng hôm sau, với mái tóc rối bù, quần áo xộc xệch, tay xách nách mang mấy túi đồ, cô lững thững đi trên phố, trong lòng còn đang nghĩ có nên tiếp tục tìm đến Cố Ân Nam nữa hay không, thì lại tình cờ gặp Mạnh Ca.Khi ấy, Mạnh Ca đang ngồi trên xe cùng đám bạn, bật nhạc ầm ĩ, hứng khởi vô cùng.Thấy Vương Nhị, cô ta liền bảo tài xế dừng lại. Mạnh Ca cầm theo một cốc cà phê bước xuống xe, tháo kính râm, đảo mắt nhìn cô từ đầu đến chân, rồi hỏi:
"Vương Nhị? Sao lại ra nông nỗi này? Rất thiếu tiền à?"Lúc ấy, Vương Nhị nghe xong rất tức giận, chẳng buồn đáp lời, chỉ cúi đầu tiếp tục kéo đồ đi về phía trước.Thế nhưng, Mạnh Ca lại quay vào xe, bảo tài xế vòng xe chậm rãi chạy theo bên cạnh cô, rồi hạ cửa kính nói: "Bên tôi đang có việc cần người phụ giúp, cậu có muốn làm không? Tiền công rất hậu hĩnh."Vương Nhị suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.Sau đó, Mạnh Ca mở cửa, cho cô lên xe.Cái gọi là "giúp đỡ" mà Mạnh Ca nhắc tới, thực chất chỉ là để Vương Nhị nhận một bao thuốc lá và chiếc bật lửa từ tay người khác, rồi đem tặng cho một chàng trai tên Ngô Hạo Quân. Lúc ấy, Vương Nhị cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi tại sao cô ta không tự mình đưa. Nhưng Mạnh Ca chỉ cười, đáp gọn lỏn: "Vì tôi ngại."Thế nhưng, khi nói câu ấy, Mạnh Ca vừa uống nước giải khát, vừa thoăn thoắt gõ trên chiếc điện thoại đính đầy đá lấp lánh bằng bàn tay sơn móng cầu vồng. Thỉnh thoảng lại chen vào mấy câu chuyện xung quanh, buông một lời châm chọc khiến mọi người cười nghiêng ngả. Thật lòng mà nói, chẳng có chút dáng vẻ nào giống một người biết ngượng ngùng cả.Không lâu sau đó, Ngô Hạo Quân bị đưa vào trại cai nghiện. Nghe nói có người tố cáo anh ta nghiện ma tuý, sau khi điều tra xác thực, anh liền bị cưỡng chế nhốt vào trại cai nghiện. Thực ra, Ngô Hạo Quân từng có tiền án và còn từng xuất hiện trên truyền hình. Sau biến cố ấy, anh ta bị tâm lý oán hận nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng cai được. Vậy mà lần này lại bị nhốt vào trại nữa. Sau khi ra ngoài, với tâm hồn vốn đã quá nhạy cảm, anh ta đã tự sát.Vương Nhị khi ấy đã cố gắng tìm hiểu rất lâu về chuyện của Ngô Hạo Quân.Hóa ra Ngô Hạo Quân vốn là một sinh viên đại học. Đúng là từng có quá khứ nghiện ngập, nhưng sau đó đã cai hẳn. Chỉ là, vì từng bị truyền thông đưa tin, nên ánh mắt mọi người nhìn anh ta luôn mang định kiến. Chính điều đó khiến Ngô Hạo Quân ngày càng rơi vào trạng thái trầm cảm. Nhưng chẳng ai từng thấy anh ta tái nghiện. Người ta đều nói, cả ngày anh ta chỉ quanh quẩn trong phòng vẽ cùng bạn bè học vẽ. Nếu thật sự có nghiện, sao lại chẳng hề có biểu hiện bất thường nào?Vậy nên, Vương Nhị bắt đầu hoài nghi bao thuốc lá ngày đó. Đồng thời, trong lòng cô dấy lên ngờ vực: phải chăng giữa Mạnh Ca và Ngô Hạo Quân từng có khúc mắc gì?Sau này, từ một người bạn của Ngô Hạo Quân, cô mới biết Mạnh Ca từng theo đuổi Ngô Hạo Quân. Nhưng Ngô Hạo Quân không hứng thú với những cô gái lớn hơn mình ba tuổi, hơn nữa anh ta vốn chẳng muốn yêu đương, cho nên vẫn luôn từ chối.Biết chuyện, Vương Nhị càng thêm chắc chắn: Ngô Hạo Quân là do Mạnh Ca hại.Cô tìm đến chất vấn Mạnh Ca.Mạnh Ca chỉ cười nhạt: "Đúng vậy. Ai bảo anh ta không ngoan? Tôi nói tôi thích tranh của anh ta, thích khí chất của anh ta, thích cả con người anh ta, nhưng anh ta lại nói không cần sự yêu thích của tôi. Cho nên, đây là tự anh ta chuốc lấy thôi."Vương Nhị nghe xong thì chết lặng. Cô vốn biết Mạnh Ca không phải người tốt, nhưng chẳng bao giờ ngờ được cô ta lại độc ác đến vậy."Mạnh Ca, đi tự thú đi!" Vương Nhị nắm chặt tay cô ta, run rẩy nói."Tôi đâu có ngu đến thế. Tự thú ư? Từ đầu đến cuối, bao thuốc và bật lửa đều là cậu nhận, cũng là cậu đưa. Tôi chưa hề chạm vào. Dấu vân tay toàn bộ đều là của cậu. Cảnh sát chẳng thể nào tóm tôi được. Chỉ cần cậu im lặng, tôi cũng sẽ bảo đảm họ không lần ra cậu. Dù sao, ai lại nghĩ cậu và Ngô Hạo Quân – hai người xa lạ – có liên quan chứ? Nếu cậu kéo tôi xuống nước, người bị hủy hoại đâu chỉ mình tôi, mà còn cả cậu nữa. Hơn nữa, chưa chắc tôi sẽ bị làm sao, cậu cũng biết gia thế của tôi thế nào mà. Cứ tự cân nhắc đi." Mạnh Ca nheo mắt cười, nói xong liền bỏ đi.Sau đó, Vương Nhị đã đứng chần chừ rất lâu gần cục cảnh sát. Nhưng cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn lặng lẽ quay người rời đi.Đúng vậy, cô không thể tự mình đẩy bản thân vào chỗ chết. Cô sợ hãi, cô không muốn vết nhơ ấy bị người khác biết đến.Vì thế, sau biến cố đó, Vương Nhị dần thay đổi. Cô bắt đầu học cách tiết kiệm, không còn tiêu xài hoang phí như trước.Chính là chẳng ngờ, Mạnh Ca bây giờ lại lấy chính chuyện ấy ra để uy hiếp cô, còn cố tình moi móc thêm nhiều chuyện lặt vặt khác mà Vương Nhị từng phạm phải. Thật ra, những chuyện đó cũng chẳng phải lỗi lầm quá lớn, ai trong đời mà chẳng từng mắc sai lầm. Nhưng nếu tất cả cùng bị phơi bày, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng dư luận dữ dội. Con người ta thường thích giấu khuyết điểm của mình, rồi hùa theo số đông chỉ trích, phóng đại lỗi lầm của người khác.Nếu thật sự thành ra như thế, cô không biết mình phải làm sao để chịu đựng nổi.Sở thích của Mạnh Ca quả thực khó hiểu. Người bình thường luôn tránh xa rắc rối, còn cô ta lại thích gây chiến với người khác. Đa số chỉ tám chuyện đôi ba câu rồi bỏ qua, nhưng Mạnh Ca thì khác, cô ta gom nhặt từng bí mật vụn vặt, thậm chí còn lưu lại kèm hình ảnh như một thứ kỷ vật. Cứ như thể một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào.Nói cho cùng, sở dĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, đều là bởi vì tiễn. Đúng, đều tại tiền! Sao đến giờ cô vẫn còn để tiền dắt mũi mình? Nghĩ đến đây, Vương Nhị cắn răng, đóng hộp đựng cái bát kia lại, rồi nhét lại vào tủ quần áo.Chiều hôm ấy, sau khi tan làm, Kiều Mộng Tiêu dự định về tìm Cố Ân Nam để cùng nhau đi xem phim.Thế nhưng, ngay khi vừa mở cửa xe ra, nàng lại nhìn thấy Mạnh Ca.Mạnh Ca mặc một chiếc váy hoa đai đeo lụa trắng, vóc dáng hoàn mỹ."Mạnh tiểu thư có việc gì sao?" Kiều Mộng Tiêu hỏi."Ừm, tôi biết cậu chán ghét tôi, nhưng cậu có thể chở tôi đến bệnh viện một chuyến được không?" – Mạnh Ca nói, hàng mi khẽ run. Cô ta cúi xuống, tháo đôi giày cao gót dưới chân, rồi tiếp lời: "Tôi vừa vô ý đá phải hòn đá, giờ chân sưng to quá, đi không nổi. Mà bến xe buýt thì lại xa quá, tôi chẳng thể nào đi bộ được."Vừa nói, cô ta vừa cầm chiếc giày đã gãy, đưa lên như để chứng minh, rồi khẽ cười tự giễu: "Tôi đứng đợi lâu lắm rồi, nhưng chẳng thấy chiếc taxi nào cả. Cho nên...""Tôi chở cô đi." Kiều Mộng Tiêu nhìn thoáng qua bàn chân cô ta, rồi gật đầu nói."Cảm ơn." Mạnh Ca nghe xong, trên gương mặt lộ rõ nét ngại ngùng, nhưng cuối cùng cũng nở một nụ cười. Sau đó, cô ta tập tễnh từng bước, chậm rãi tiến về phía xe.Kiều Mộng Tiêu cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi bước xuống xe, đỡ lấy mấy túi đồ trên tay cô ta, dìu cô ta đi tới, mở cửa xe cho cô ta ngồi vào. Bàn chân Mạnh Ca đúng là bị thương nặng, không chỉ trầy xước mà còn sưng vù lên, thậm chí da đã hơi chuyển sang màu tím."Dù sao cũng cảm ơn cậu. Nếu đổi lại là người khác từng có mâu thuẫn với tôi, đừng nói đến việc cho tôi lên xe, e là còn phải chửi mắng tôi một trận thậm tệ rồi mới bỏ đi." Thắt dây an toàn xong, Mạnh Ca ngoái đầu nhìn nàng, khẽ cười."Chuyện đó tôi thấy chẳng cần thiết. Chỉ là, hình như cô rất rõ việc mọi người đều ghét cô. Con người sống với nhau là sự tương tác thôi – cô đối xử tử tế với người khác, họ tự nhiên cũng sẽ đối xử tử tế lại. Còn nếu không, thì chỉ còn lại sự tổn thương qua lại." Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa khởi động xe."Ha ha, cậu nói đúng." Mạnh Ca ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe môi nở một nụ cười tự giễu.Kiều Mộng Tiêu thoáng ngẩn người. Từ trước đến giờ, trong mắt nàng, Mạnh Ca luôn là kiểu người không chịu nổi bất cứ hạt cát nào, thích gây chuyện, mà đã gây thì chẳng cho phép ai phản bác. Nhưng hôm nay, cô ta lại như biến thành một con người hoàn toàn khác."Cậu có biết nhà tôi phá sản rồi không? Giờ tôi cũng thành kẻ nghèo hèn mà chính mình từng khinh bỉ. Nực cười hơn là, những người bạn từng thân thiết cũng lần lượt rời bỏ, chẳng một ai đưa tay giúp tôi. Cậu nói đúng, trước đây tôi thực sự đã quá đáng." Mạnh Ca nói, trong mắt đã lấp lánh ánh lệ.Kiều Mộng Tiêu trầm ngâm một lát rồi nói: "Vạn vật đều có quy luật. Kẻ nghèo có thể thành giàu, kẻ giàu cũng có thể biến thành nghèo, thật ra chẳng ai nên khinh thường ai. Trước kia cô gieo quá nhiều ác quả, giờ chỉ có thể tự gánh chịu thôi. Nhưng sau này phải sửa, nếu không thì cả đời này của cô coi như xong.""Đúng vậy." Nghe xong, Mạnh Ca lại gật đầu. "Tôi đã nếm đủ khổ rồi. Cho nên, giờ tôi đang chuộc lỗi."Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu hơi nhướng mày, không bình luận thêm."Dạo này tôi thử làm nhiều việc trước giờ chưa từng làm, cảm giác cũng không tệ. À đúng rồi, còn có một việc muốn phiền cậu một chút." Mạnh Ca nghĩ rồi ngoảnh lại nhìn nàng."Đợi lát nữa bác sĩ xử lý xong vết thương, cậu có thể đưa tôi đến trường tiểu học Bạch Lộc một chuyến không?"Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu lại nhìn đồng hồ. Suất chiếu phim là 7 giờ rưỡi tối, giờ mới 3 giờ, hoàn toàn kịp. Thế nên nàng gật đầu. Dù sao nhìn Mạnh Ca lúc này cũng khá đáng thương, giúp một chút coi như tích đức cho bản thân.Đến bệnh viện, Mạnh Ca mở cửa xuống xe, nhưng đi lại rất khó khăn, mỗi bước đều cực kỳ vất vả. Thế là Kiều Mộng Tiêu lại đỡ lấy cô ta, đỡ đi nhanh hơn nhiều so với nhìn cô khập khiễng."Á —— đau quá." Mạnh Ca đi được vài bước, bàn tay đang bám lấy cánh tay Kiều Mộng Tiêu siết chặt, rồi thở hắt ra một hơi."Cô chắc chắn với tình trạng thế này vẫn muốn đến trường tiểu học Bạch Lộc?" – Kiều Mộng Tiêu hỏi."Nhất định phải đi." Mạnh Ca lắc đầu.Thế là Kiều Mộng Tiêu không nói thêm gì nữa.Sau khi kiểm tra và băng bó xong, Kiều Mộng Tiêu lại đưa Mạnh Ca đến trường tiểu học Bạch Lộc.Trường tiểu học Bạch Lộc rất nhỏ, sân cũng không lớn, các tòa nhà trông khá cũ kỹ, học sinh trong trường đều là con em công nhân nhập cư từ nơi khác.Chưa đến vài phút, trong trường vang lên tiếng chuông tan học.Kiều Mộng Tiêu hỏi: "Không vào trong sao?"Mạnh Ca lắc đầu: "Chỉ cần chờ ở dưới gốc cây lớn này là được rồi."Kiều Mộng Tiêu gật đầu, lại hỏi: "Cô có quen đứa nhỏ nào học ở đây sao?"Nghe xong, Mạnh Ca không gật cũng không lắc, chỉ mỉm cười.Thật lòng mà nói, đã quen với hình ảnh tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trước kia, Kiều Mộng Tiêu quả thực không quen nổi dáng vẻ dịu dàng đến cực điểm của Mạnh Ca lúc này.Vài phút sau, chỉ thấy một bé gái đứng ở cổng trường nhìn quanh, rồi như phát hiện ra gì đó, liền cười chạy về phía này."Dì Mạnh Ca! Dì thật sự đến rồi!" Bé gái ôm lấy Mạnh Ca, vui vẻ kêu lên."Các người là họ hàng sao?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.Bé gái vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải!Dì Mạnh Ca là biết cháu qua mạng thôi. Vì ba cháu vừa mới mất, mẹ thì vì muốn cho cháu đi học nên chẳng còn tiền chữa bệnh. Sau đó dì Mạnh Ca đã đến tìm cháu, còn cho nhà cháu mười ngàn tệ nữa!"Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu chỉ thấy khó mà tin nổi. Giờ bản thân Mạnh Ca còn chưa lo xong cho mình, vậy mà vẫn có thể cắt thịt trong bát chia cho người khác. Chẳng lẽ cô ta thật sự đã thay đổi rồi sao?"Đâu có nhiều như thế." Mạnh Ca cười, xoa đầu cô bé."Dì Mạnh Ca ơi, vậy bây giờ dì cùng cháu về nhà nhé! Mẹ cháu biết hôm nay dì sẽ đến, còn nói sẽ đi mua thật nhiều đồ ăn ngon đó." Bé gái trông như thật sự rất thích Mạnh Ca, vì thế cực kỳ phấn khích."Được thôi." Mạnh Ca cười, xách túi chuẩn bị đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên, cô ta đã nhăn mày vì đau."Tiểu cô nương, nhà cháu ở đâu, để dì đưa mọi người về." Kiều Mộng Tiêu nhìn Mạnh Ca, rồi quay lại hỏi."Ý dì là... bọn cháu có thể ngồi chiếc xe kia của dì sao?" Bé gái nghe xong, rụt rè chỉ vào chiếc xe đậu bên cạnh của Kiều Mộng Tiêu."Đúng vậy, có thể mà, lại tiết kiệm được không ít thời gian." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, cúi xuống, xoa đầu cô bé."Thật sự được ạ?" Bé gái lại quay sang, tròn xoe mắt nhìn Mạnh Ca dò hỏi."À... Ừ, đúng vậy." Mạnh Ca gật đầu.Thế là bé gái và Mạnh Ca cùng ngồi lên xe."À dì ơi, dì tên là gì thế? Dì thật tốt bụng!" Bé gái chống hai tay lên ghế, thò đầu về phía trước."Dì à? Dì tên là Kiều Mộng Tiêu. Còn cháu tên gì?" Kiều Mộng Tiêu vừa xoay vô lăng vừa dịu dàng hỏi."Cháu tên Hoa Âm, dì cứ gọi cháu là Tiểu Âm là được rồi." Hoa Âm nói xong, khúc khích cười, rồi lại nói: "Dì và dì Mạnh Ca đều là mỹ nữ, cũng đều là người tốt nữa!"Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu chỉ khẽ cười.Sau đó, cô lặng lẽ nghe hai người phía sau trò chuyện.Mạnh Ca hỏi Hoa Âm tình hình học tập thế nào, những bài toán khó bây giờ đã nắm được chút manh mối nào chưa, bệnh tình của mẹ có nặng thêm không. Rồi chẳng biết hai người nói đến chuyện gì, lại cùng bật cười vui vẻ.Trong lòng Kiều Mộng Tiêu bỗng dấy lên một cảm giác vui mừng.Người tốt biến xấu thì dễ, kẻ xấu muốn đổi thay lại thật khó. Thế mà Mạnh Ca sau cú sốc ấy vẫn có thể trở nên tốt hơn, biết sống hòa nhã, biết tận hưởng cuộc sống – quả thực là điều đáng quý.Nhà của Hoa Âm thực ra chỉ là một cửa tiệm thuê lại. Phía trước đặt kệ bày dầu muối tương dấm trà cùng vài món ăn vặt. Ở giữa có một gian nhỏ được ngăn cách.Trong gian ấy có một chiếc giường, một cái tivi, một chiếc sofa cũ, vài cái ghế nhựa nhỏ, cùng một cái bàn gấp.Phía sau là ban công, bên trái là nhà vệ sinh, bên phải là bếp lò.Khi họ đến nơi, mẹ Hoa Âm đang ở bếp lò ngoài ban công thái khoai tây sợi.Kiều Mộng Tiêu thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh bếp đã bày sẵn mấy đĩa nguyên liệu thái sẵn: có mề gà, gan heo, lạp xưởng, củ sen xắt hạt lựu, còn có mộc nhĩ.Mẹ Hoa Âm hơi thấp, hơi đen, dáng người gầy, tóc buộc đuôi ngựa bằng dây chun đen, mấy sợi tóc tơ quanh đầu thì được cố định bằng kẹp nhỏ màu đen. Trên lưng buộc tạp dề có in hình gói bột nêm "Thái Thái Lạc". Vốn tưởng bà chỉ tầm ba mươi tuổi, ai ngờ nhìn kỹ thì ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi."Mẹ! Dì Mạnh Ca và bạn dì ấy – dì Mộng Tiêu đến rồi nè!" Về đến nhà, Hoa Âm đặt cặp lên sofa, rồi lon ton chạy đến bên mẹ. Sau đó, bé hít hà một hơi thật sâu, xắn tay áo nói: "Thơm quá! Mẹ, còn cần làm gì nữa không, để con phụ cho!""Thôi thôi, con tự đi làm bài tập đi. Hiếm lắm dì Mạnh Ca mới đến, có chỗ nào không hiểu thì còn hỏi dì ấy." Mẹ Hoa Âm vừa nói vừa đẩy con gái ra ngoài."Ôi chao, các cô đến rồi à. Xem ra tôi chậm chạp quá, còn chưa bắt tay làm cơm đây này." Đuổi con gái ra xong, bà quay lại cười với Mạnh Ca và Kiều Mộng Tiêu."Để tôi phụ chị một tay nhé." Mạnh Ca cười nói."Chân cô bị thương rồi, để tôi làm cho." Nhưng Kiều Mộng Tiêu ngăn lại.Thế là Mạnh Ca chỉ còn cách vịn tường đi vào trong."Ôi, sao mà dám để cô làm chứ? Ở đây bẩn lắm, đừng...""Không sao đâu. Với lại, mấy việc này, tôi cũng không phải chưa từng làm. Nếu được, để tôi nấu vài món nhé, được không?" Kiều Mộng Tiêu dịu dàng cắt ngang lời bà.Mẹ Hoa Âm nghe vậy ngẩn người, rồi gật gật đầu: "Được thì được, chỉ là... thật sự không sao chứ? Cô là khách mà.""Không sao đâu." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, đón lấy con dao từ tay bà.Sau đó, Kiều Mộng Tiêu lại bắt đầu hỏi han về hoàn cảnh của mẹ Hoa Âm.Mạnh Ca quay đầu lại liếc sang bên kia nhìn một cái, khóe môi khẽ nhếch. Nhưng khi bước về phía trước, cô ta lỡ đá trúng một đống đồ linh tinh trên sàn, đau đến mức nghiến răng trợn mắt.Đúng là cái chỗ rách nát! Người nghèo sống thế này còn tệ hơn cả ổ chó! Không hiểu nổi họ sống kiểu gì. Nếu là mình, thà tự tử cho xong, sống thế này chẳng khác nào chịu tội.Nhưng khi đến bên Hoa Âm, Mạnh Ca liền thu lại những biểu cảm vừa rồi, lại trở nên hiền hòa."Sao rồi, khó không?" Mạnh Ca nhìn bé làm bài tập, hỏi.Một lúc sau, cơm nước cũng xong xuôi. Mẹ Hoa Âm bèn kéo cái bàn gấp ra giữa nhà, vừa cười vừa bày chén đũa."Wow, thơm quá đi." Mạnh Ca cười nói."Ây da, mấy món này thực ra đều là cô Mộng Tiêu nấu đó, tay nghề của cô ấy giỏi lắm!" Mẹ Hoa Âm cười tít mắt khen Kiều Mộng Tiêu.Thế là, sau khi nếm một miếng thịt sườn, Mạnh Ca quay lại nói với Kiều Mộng Tiêu:
"Không ngờ cậu cũng rành nấu ăn vậy đấy, lúc nào rảnh có thể dạy tôi không?"Kiều Mộng Tiêu chỉ khẽ gật đầu cho qua.Bốn người ngồi vào bàn chính thức dùng bữa. Suốt bữa cơm, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười.Trong giây lát, Kiều Mộng Tiêu bỗng nhớ đến cha mẹ mình.Cơm nước xong, Mạnh Ca đưa túi đồ mình mang đến cho mẹ Hoa."Sao còn mang đồ đến nữa thế này? Ôi chao, thật làm tôi ngại quá. Cái này tôi thật sự không thể nhận đâu."Mẹ Hoa đưa tay sờ sờ tai."Đây đều là thuốc bổ mua riêng cho bệnh tình của chị. Nếu chị không nhận thì tôi giữ cũng chẳng để làm gì." Mạnh Ca nói tiếp.Thế là mẹ Hoa đành phải nhận lấy.Kiều Mộng Tiêu đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy sự thay đổi của Mạnh Ca thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng.Sau khi rời khỏi đó, Mạnh Ca quay sang Kiều Mộng Tiêu nói: "Hôm nay, cảm ơn nhé.""Không có gì. Cô đi lại không tiện, để tôi đưa cô về. Giờ cô đang ở đâu?" Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi.Lúc này, Cố Ân Nam sau khi tập thể dục giảm cân xong, nằm vắt vẻo trên sofa ngủ thiếp đi, bỗng giật mình tỉnh lại.Cô ngồi dậy, ngáp một cái, vươn vai, rồi phát hiện trời bên ngoài sắc trời đã tối rồi."Làm cái gì, mấy giờ rồi...?" Cố Ân Nam cầm điện thoại đi đến cửa sổ, bấm sáng màn hình điện thoại.Trời ạ! Đã tám giờ tối rồi! Nghĩa là cô ngủ gần hai tiếng đồng hồ! Không đúng, chuyện chính không phải là ngủ, mà tại sao Kiều Mộng Tiêu vẫn chưa về? Chẳng phải nói hôm nay sẽ đi xem phim cùng nhau sao?Giờ phim chắc cũng chiếu được nửa rồi còn gì!Ôi trời...Thế là Cố Ân Nam bấm số gọi cho Kiều Mộng Tiêu.Một lát sau, Kiều Mộng Tiêu mới bắt máy."Cậu đang ở đâu thế? Không phải nói cùng nhau đi xem phim sao?""Mình tạm thời có chút chuyện nên chậm trễ.. Hay là, mai chúng ta đi nhé." Kiều Mộng Tiêu nói."Ừm, vậy cũng được." Cố Ân Nam gật đầu, miệng thấy hơi đắng nên bưng cốc nước uống một ngụm, rồi hỏi tiếp: "Thế cậu khi nào về?""Mình sắp về đến rồi.""Vậy cậu tập trung lái xe đi, mình vào nấu cơm đợi cậu." Cố Ân Nam vừa nói vừa rẽ vào bếp, mở tủ lạnh."Cậu... vẫn chưa ăn à?" Kiều Mộng Tiêu hỏi."Đúng thế, mình đợi cậu nên ngủ quên mất, tỉnh dậy thì đã giờ này. Khoan đã... ý cậu là cậu ăn rồi?" Cố Ân Nam khựng lại."Không, chưa, mình chỉ tưởng cậu ăn rồi thôi." Kiều Mộng Tiêu vội vàng phủ nhận."Thế thì mình nấu cơm đợi cậu về nhé." Cố Ân Nam ngọt ngào cười.Kiều Mộng Tiêu khẽ "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.Nàng không phải cố tình giấu chuyện mình đã ăn cơm, chỉ là không muốn làm Cố Ân Nam mất hứng.Chỉ có điều, chính bản thân lại quên mất việc đã hẹn đi xem phim cùng cô ấy.Thật sự là... mình già rồi chăng?Còn chuyện hôm nay gặp Mạnh Ca, có lẽ cũng nên kể với Cố Ân Nam. Nhưng với tính cách của cô ấy, liệu có nổi giận ngay không?Thôi kệ, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, nói hay không chắc cũng không sao.Kiều Mộng Tiêu lắc đầu, tiếp tục tập trung lái xe.Lúc này, Mạnh Ca trở về phòng ngủ của mình, nhìn vết thương trên chân rồi khẽ cười lạnh một tiếng.Tuy rằng khi tự dùng đá đập vào chân, đau đến mức gần như ngất đi, nhưng rốt cuộc vẫn thu được thành quả.Mạnh Ca lôi từ dưới gối ra một cuốn sổ nhỏ, vừa khe khẽ ngân nga hát, vừa dùng bút dạ đen gạch bỏ bước đầu tiên trong kế hoạch đã định sẵn.Cô ta không thể nào mãi mãi là kẻ nghèo hèn. Mỗi ngày, cô ta đều tự nhủ như vậy. Cô ta nhất định sẽ không nghèo khổ suốt đời, còn Cố Ân Nam cũng tuyệt đối sẽ không may mắn mãi được.Chỉ là... bỏ ra hơn mười nghìn cho hai mẹ con kia, thật đúng là bực mình. Hy vọng ngày hoàn vốn sẽ sớm đến.-----Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng cũng viết ra được một nhân vật phản diện vừa độc ác, vừa biến thái, lại đầy tâm cơ. Thật là sảng khoái!
"Vương Nhị? Sao lại ra nông nỗi này? Rất thiếu tiền à?"Lúc ấy, Vương Nhị nghe xong rất tức giận, chẳng buồn đáp lời, chỉ cúi đầu tiếp tục kéo đồ đi về phía trước.Thế nhưng, Mạnh Ca lại quay vào xe, bảo tài xế vòng xe chậm rãi chạy theo bên cạnh cô, rồi hạ cửa kính nói: "Bên tôi đang có việc cần người phụ giúp, cậu có muốn làm không? Tiền công rất hậu hĩnh."Vương Nhị suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.Sau đó, Mạnh Ca mở cửa, cho cô lên xe.Cái gọi là "giúp đỡ" mà Mạnh Ca nhắc tới, thực chất chỉ là để Vương Nhị nhận một bao thuốc lá và chiếc bật lửa từ tay người khác, rồi đem tặng cho một chàng trai tên Ngô Hạo Quân. Lúc ấy, Vương Nhị cảm thấy rất kỳ lạ, liền hỏi tại sao cô ta không tự mình đưa. Nhưng Mạnh Ca chỉ cười, đáp gọn lỏn: "Vì tôi ngại."Thế nhưng, khi nói câu ấy, Mạnh Ca vừa uống nước giải khát, vừa thoăn thoắt gõ trên chiếc điện thoại đính đầy đá lấp lánh bằng bàn tay sơn móng cầu vồng. Thỉnh thoảng lại chen vào mấy câu chuyện xung quanh, buông một lời châm chọc khiến mọi người cười nghiêng ngả. Thật lòng mà nói, chẳng có chút dáng vẻ nào giống một người biết ngượng ngùng cả.Không lâu sau đó, Ngô Hạo Quân bị đưa vào trại cai nghiện. Nghe nói có người tố cáo anh ta nghiện ma tuý, sau khi điều tra xác thực, anh liền bị cưỡng chế nhốt vào trại cai nghiện. Thực ra, Ngô Hạo Quân từng có tiền án và còn từng xuất hiện trên truyền hình. Sau biến cố ấy, anh ta bị tâm lý oán hận nghiêm trọng, nhưng cuối cùng cũng cai được. Vậy mà lần này lại bị nhốt vào trại nữa. Sau khi ra ngoài, với tâm hồn vốn đã quá nhạy cảm, anh ta đã tự sát.Vương Nhị khi ấy đã cố gắng tìm hiểu rất lâu về chuyện của Ngô Hạo Quân.Hóa ra Ngô Hạo Quân vốn là một sinh viên đại học. Đúng là từng có quá khứ nghiện ngập, nhưng sau đó đã cai hẳn. Chỉ là, vì từng bị truyền thông đưa tin, nên ánh mắt mọi người nhìn anh ta luôn mang định kiến. Chính điều đó khiến Ngô Hạo Quân ngày càng rơi vào trạng thái trầm cảm. Nhưng chẳng ai từng thấy anh ta tái nghiện. Người ta đều nói, cả ngày anh ta chỉ quanh quẩn trong phòng vẽ cùng bạn bè học vẽ. Nếu thật sự có nghiện, sao lại chẳng hề có biểu hiện bất thường nào?Vậy nên, Vương Nhị bắt đầu hoài nghi bao thuốc lá ngày đó. Đồng thời, trong lòng cô dấy lên ngờ vực: phải chăng giữa Mạnh Ca và Ngô Hạo Quân từng có khúc mắc gì?Sau này, từ một người bạn của Ngô Hạo Quân, cô mới biết Mạnh Ca từng theo đuổi Ngô Hạo Quân. Nhưng Ngô Hạo Quân không hứng thú với những cô gái lớn hơn mình ba tuổi, hơn nữa anh ta vốn chẳng muốn yêu đương, cho nên vẫn luôn từ chối.Biết chuyện, Vương Nhị càng thêm chắc chắn: Ngô Hạo Quân là do Mạnh Ca hại.Cô tìm đến chất vấn Mạnh Ca.Mạnh Ca chỉ cười nhạt: "Đúng vậy. Ai bảo anh ta không ngoan? Tôi nói tôi thích tranh của anh ta, thích khí chất của anh ta, thích cả con người anh ta, nhưng anh ta lại nói không cần sự yêu thích của tôi. Cho nên, đây là tự anh ta chuốc lấy thôi."Vương Nhị nghe xong thì chết lặng. Cô vốn biết Mạnh Ca không phải người tốt, nhưng chẳng bao giờ ngờ được cô ta lại độc ác đến vậy."Mạnh Ca, đi tự thú đi!" Vương Nhị nắm chặt tay cô ta, run rẩy nói."Tôi đâu có ngu đến thế. Tự thú ư? Từ đầu đến cuối, bao thuốc và bật lửa đều là cậu nhận, cũng là cậu đưa. Tôi chưa hề chạm vào. Dấu vân tay toàn bộ đều là của cậu. Cảnh sát chẳng thể nào tóm tôi được. Chỉ cần cậu im lặng, tôi cũng sẽ bảo đảm họ không lần ra cậu. Dù sao, ai lại nghĩ cậu và Ngô Hạo Quân – hai người xa lạ – có liên quan chứ? Nếu cậu kéo tôi xuống nước, người bị hủy hoại đâu chỉ mình tôi, mà còn cả cậu nữa. Hơn nữa, chưa chắc tôi sẽ bị làm sao, cậu cũng biết gia thế của tôi thế nào mà. Cứ tự cân nhắc đi." Mạnh Ca nheo mắt cười, nói xong liền bỏ đi.Sau đó, Vương Nhị đã đứng chần chừ rất lâu gần cục cảnh sát. Nhưng cuối cùng, nghĩ tới nghĩ lui, cô vẫn lặng lẽ quay người rời đi.Đúng vậy, cô không thể tự mình đẩy bản thân vào chỗ chết. Cô sợ hãi, cô không muốn vết nhơ ấy bị người khác biết đến.Vì thế, sau biến cố đó, Vương Nhị dần thay đổi. Cô bắt đầu học cách tiết kiệm, không còn tiêu xài hoang phí như trước.Chính là chẳng ngờ, Mạnh Ca bây giờ lại lấy chính chuyện ấy ra để uy hiếp cô, còn cố tình moi móc thêm nhiều chuyện lặt vặt khác mà Vương Nhị từng phạm phải. Thật ra, những chuyện đó cũng chẳng phải lỗi lầm quá lớn, ai trong đời mà chẳng từng mắc sai lầm. Nhưng nếu tất cả cùng bị phơi bày, chắc chắn sẽ gây ra một làn sóng dư luận dữ dội. Con người ta thường thích giấu khuyết điểm của mình, rồi hùa theo số đông chỉ trích, phóng đại lỗi lầm của người khác.Nếu thật sự thành ra như thế, cô không biết mình phải làm sao để chịu đựng nổi.Sở thích của Mạnh Ca quả thực khó hiểu. Người bình thường luôn tránh xa rắc rối, còn cô ta lại thích gây chiến với người khác. Đa số chỉ tám chuyện đôi ba câu rồi bỏ qua, nhưng Mạnh Ca thì khác, cô ta gom nhặt từng bí mật vụn vặt, thậm chí còn lưu lại kèm hình ảnh như một thứ kỷ vật. Cứ như thể một quả bom hẹn giờ, không biết sẽ nổ tung lúc nào.Nói cho cùng, sở dĩ mọi chuyện sẽ biến thành như vậy, đều là bởi vì tiễn. Đúng, đều tại tiền! Sao đến giờ cô vẫn còn để tiền dắt mũi mình? Nghĩ đến đây, Vương Nhị cắn răng, đóng hộp đựng cái bát kia lại, rồi nhét lại vào tủ quần áo.Chiều hôm ấy, sau khi tan làm, Kiều Mộng Tiêu dự định về tìm Cố Ân Nam để cùng nhau đi xem phim.Thế nhưng, ngay khi vừa mở cửa xe ra, nàng lại nhìn thấy Mạnh Ca.Mạnh Ca mặc một chiếc váy hoa đai đeo lụa trắng, vóc dáng hoàn mỹ."Mạnh tiểu thư có việc gì sao?" Kiều Mộng Tiêu hỏi."Ừm, tôi biết cậu chán ghét tôi, nhưng cậu có thể chở tôi đến bệnh viện một chuyến được không?" – Mạnh Ca nói, hàng mi khẽ run. Cô ta cúi xuống, tháo đôi giày cao gót dưới chân, rồi tiếp lời: "Tôi vừa vô ý đá phải hòn đá, giờ chân sưng to quá, đi không nổi. Mà bến xe buýt thì lại xa quá, tôi chẳng thể nào đi bộ được."Vừa nói, cô ta vừa cầm chiếc giày đã gãy, đưa lên như để chứng minh, rồi khẽ cười tự giễu: "Tôi đứng đợi lâu lắm rồi, nhưng chẳng thấy chiếc taxi nào cả. Cho nên...""Tôi chở cô đi." Kiều Mộng Tiêu nhìn thoáng qua bàn chân cô ta, rồi gật đầu nói."Cảm ơn." Mạnh Ca nghe xong, trên gương mặt lộ rõ nét ngại ngùng, nhưng cuối cùng cũng nở một nụ cười. Sau đó, cô ta tập tễnh từng bước, chậm rãi tiến về phía xe.Kiều Mộng Tiêu cúi xuống nhìn đồng hồ trên tay một chút, rồi bước xuống xe, đỡ lấy mấy túi đồ trên tay cô ta, dìu cô ta đi tới, mở cửa xe cho cô ta ngồi vào. Bàn chân Mạnh Ca đúng là bị thương nặng, không chỉ trầy xước mà còn sưng vù lên, thậm chí da đã hơi chuyển sang màu tím."Dù sao cũng cảm ơn cậu. Nếu đổi lại là người khác từng có mâu thuẫn với tôi, đừng nói đến việc cho tôi lên xe, e là còn phải chửi mắng tôi một trận thậm tệ rồi mới bỏ đi." Thắt dây an toàn xong, Mạnh Ca ngoái đầu nhìn nàng, khẽ cười."Chuyện đó tôi thấy chẳng cần thiết. Chỉ là, hình như cô rất rõ việc mọi người đều ghét cô. Con người sống với nhau là sự tương tác thôi – cô đối xử tử tế với người khác, họ tự nhiên cũng sẽ đối xử tử tế lại. Còn nếu không, thì chỉ còn lại sự tổn thương qua lại." Kiều Mộng Tiêu vừa nói, vừa khởi động xe."Ha ha, cậu nói đúng." Mạnh Ca ngẩng đầu nhìn về phía trước, khóe môi nở một nụ cười tự giễu.Kiều Mộng Tiêu thoáng ngẩn người. Từ trước đến giờ, trong mắt nàng, Mạnh Ca luôn là kiểu người không chịu nổi bất cứ hạt cát nào, thích gây chuyện, mà đã gây thì chẳng cho phép ai phản bác. Nhưng hôm nay, cô ta lại như biến thành một con người hoàn toàn khác."Cậu có biết nhà tôi phá sản rồi không? Giờ tôi cũng thành kẻ nghèo hèn mà chính mình từng khinh bỉ. Nực cười hơn là, những người bạn từng thân thiết cũng lần lượt rời bỏ, chẳng một ai đưa tay giúp tôi. Cậu nói đúng, trước đây tôi thực sự đã quá đáng." Mạnh Ca nói, trong mắt đã lấp lánh ánh lệ.Kiều Mộng Tiêu trầm ngâm một lát rồi nói: "Vạn vật đều có quy luật. Kẻ nghèo có thể thành giàu, kẻ giàu cũng có thể biến thành nghèo, thật ra chẳng ai nên khinh thường ai. Trước kia cô gieo quá nhiều ác quả, giờ chỉ có thể tự gánh chịu thôi. Nhưng sau này phải sửa, nếu không thì cả đời này của cô coi như xong.""Đúng vậy." Nghe xong, Mạnh Ca lại gật đầu. "Tôi đã nếm đủ khổ rồi. Cho nên, giờ tôi đang chuộc lỗi."Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu hơi nhướng mày, không bình luận thêm."Dạo này tôi thử làm nhiều việc trước giờ chưa từng làm, cảm giác cũng không tệ. À đúng rồi, còn có một việc muốn phiền cậu một chút." Mạnh Ca nghĩ rồi ngoảnh lại nhìn nàng."Đợi lát nữa bác sĩ xử lý xong vết thương, cậu có thể đưa tôi đến trường tiểu học Bạch Lộc một chuyến không?"Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu lại nhìn đồng hồ. Suất chiếu phim là 7 giờ rưỡi tối, giờ mới 3 giờ, hoàn toàn kịp. Thế nên nàng gật đầu. Dù sao nhìn Mạnh Ca lúc này cũng khá đáng thương, giúp một chút coi như tích đức cho bản thân.Đến bệnh viện, Mạnh Ca mở cửa xuống xe, nhưng đi lại rất khó khăn, mỗi bước đều cực kỳ vất vả. Thế là Kiều Mộng Tiêu lại đỡ lấy cô ta, đỡ đi nhanh hơn nhiều so với nhìn cô khập khiễng."Á —— đau quá." Mạnh Ca đi được vài bước, bàn tay đang bám lấy cánh tay Kiều Mộng Tiêu siết chặt, rồi thở hắt ra một hơi."Cô chắc chắn với tình trạng thế này vẫn muốn đến trường tiểu học Bạch Lộc?" – Kiều Mộng Tiêu hỏi."Nhất định phải đi." Mạnh Ca lắc đầu.Thế là Kiều Mộng Tiêu không nói thêm gì nữa.Sau khi kiểm tra và băng bó xong, Kiều Mộng Tiêu lại đưa Mạnh Ca đến trường tiểu học Bạch Lộc.Trường tiểu học Bạch Lộc rất nhỏ, sân cũng không lớn, các tòa nhà trông khá cũ kỹ, học sinh trong trường đều là con em công nhân nhập cư từ nơi khác.Chưa đến vài phút, trong trường vang lên tiếng chuông tan học.Kiều Mộng Tiêu hỏi: "Không vào trong sao?"Mạnh Ca lắc đầu: "Chỉ cần chờ ở dưới gốc cây lớn này là được rồi."Kiều Mộng Tiêu gật đầu, lại hỏi: "Cô có quen đứa nhỏ nào học ở đây sao?"Nghe xong, Mạnh Ca không gật cũng không lắc, chỉ mỉm cười.Thật lòng mà nói, đã quen với hình ảnh tiểu thư kiêu căng ngạo mạn trước kia, Kiều Mộng Tiêu quả thực không quen nổi dáng vẻ dịu dàng đến cực điểm của Mạnh Ca lúc này.Vài phút sau, chỉ thấy một bé gái đứng ở cổng trường nhìn quanh, rồi như phát hiện ra gì đó, liền cười chạy về phía này."Dì Mạnh Ca! Dì thật sự đến rồi!" Bé gái ôm lấy Mạnh Ca, vui vẻ kêu lên."Các người là họ hàng sao?" Kiều Mộng Tiêu hỏi.Bé gái vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải!Dì Mạnh Ca là biết cháu qua mạng thôi. Vì ba cháu vừa mới mất, mẹ thì vì muốn cho cháu đi học nên chẳng còn tiền chữa bệnh. Sau đó dì Mạnh Ca đã đến tìm cháu, còn cho nhà cháu mười ngàn tệ nữa!"Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu chỉ thấy khó mà tin nổi. Giờ bản thân Mạnh Ca còn chưa lo xong cho mình, vậy mà vẫn có thể cắt thịt trong bát chia cho người khác. Chẳng lẽ cô ta thật sự đã thay đổi rồi sao?"Đâu có nhiều như thế." Mạnh Ca cười, xoa đầu cô bé."Dì Mạnh Ca ơi, vậy bây giờ dì cùng cháu về nhà nhé! Mẹ cháu biết hôm nay dì sẽ đến, còn nói sẽ đi mua thật nhiều đồ ăn ngon đó." Bé gái trông như thật sự rất thích Mạnh Ca, vì thế cực kỳ phấn khích."Được thôi." Mạnh Ca cười, xách túi chuẩn bị đứng dậy. Nhưng vừa mới đứng lên, cô ta đã nhăn mày vì đau."Tiểu cô nương, nhà cháu ở đâu, để dì đưa mọi người về." Kiều Mộng Tiêu nhìn Mạnh Ca, rồi quay lại hỏi."Ý dì là... bọn cháu có thể ngồi chiếc xe kia của dì sao?" Bé gái nghe xong, rụt rè chỉ vào chiếc xe đậu bên cạnh của Kiều Mộng Tiêu."Đúng vậy, có thể mà, lại tiết kiệm được không ít thời gian." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, cúi xuống, xoa đầu cô bé."Thật sự được ạ?" Bé gái lại quay sang, tròn xoe mắt nhìn Mạnh Ca dò hỏi."À... Ừ, đúng vậy." Mạnh Ca gật đầu.Thế là bé gái và Mạnh Ca cùng ngồi lên xe."À dì ơi, dì tên là gì thế? Dì thật tốt bụng!" Bé gái chống hai tay lên ghế, thò đầu về phía trước."Dì à? Dì tên là Kiều Mộng Tiêu. Còn cháu tên gì?" Kiều Mộng Tiêu vừa xoay vô lăng vừa dịu dàng hỏi."Cháu tên Hoa Âm, dì cứ gọi cháu là Tiểu Âm là được rồi." Hoa Âm nói xong, khúc khích cười, rồi lại nói: "Dì và dì Mạnh Ca đều là mỹ nữ, cũng đều là người tốt nữa!"Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu chỉ khẽ cười.Sau đó, cô lặng lẽ nghe hai người phía sau trò chuyện.Mạnh Ca hỏi Hoa Âm tình hình học tập thế nào, những bài toán khó bây giờ đã nắm được chút manh mối nào chưa, bệnh tình của mẹ có nặng thêm không. Rồi chẳng biết hai người nói đến chuyện gì, lại cùng bật cười vui vẻ.Trong lòng Kiều Mộng Tiêu bỗng dấy lên một cảm giác vui mừng.Người tốt biến xấu thì dễ, kẻ xấu muốn đổi thay lại thật khó. Thế mà Mạnh Ca sau cú sốc ấy vẫn có thể trở nên tốt hơn, biết sống hòa nhã, biết tận hưởng cuộc sống – quả thực là điều đáng quý.Nhà của Hoa Âm thực ra chỉ là một cửa tiệm thuê lại. Phía trước đặt kệ bày dầu muối tương dấm trà cùng vài món ăn vặt. Ở giữa có một gian nhỏ được ngăn cách.Trong gian ấy có một chiếc giường, một cái tivi, một chiếc sofa cũ, vài cái ghế nhựa nhỏ, cùng một cái bàn gấp.Phía sau là ban công, bên trái là nhà vệ sinh, bên phải là bếp lò.Khi họ đến nơi, mẹ Hoa Âm đang ở bếp lò ngoài ban công thái khoai tây sợi.Kiều Mộng Tiêu thấy trên chiếc bàn nhỏ cạnh bếp đã bày sẵn mấy đĩa nguyên liệu thái sẵn: có mề gà, gan heo, lạp xưởng, củ sen xắt hạt lựu, còn có mộc nhĩ.Mẹ Hoa Âm hơi thấp, hơi đen, dáng người gầy, tóc buộc đuôi ngựa bằng dây chun đen, mấy sợi tóc tơ quanh đầu thì được cố định bằng kẹp nhỏ màu đen. Trên lưng buộc tạp dề có in hình gói bột nêm "Thái Thái Lạc". Vốn tưởng bà chỉ tầm ba mươi tuổi, ai ngờ nhìn kỹ thì ít nhất cũng đã ngoài bốn mươi."Mẹ! Dì Mạnh Ca và bạn dì ấy – dì Mộng Tiêu đến rồi nè!" Về đến nhà, Hoa Âm đặt cặp lên sofa, rồi lon ton chạy đến bên mẹ. Sau đó, bé hít hà một hơi thật sâu, xắn tay áo nói: "Thơm quá! Mẹ, còn cần làm gì nữa không, để con phụ cho!""Thôi thôi, con tự đi làm bài tập đi. Hiếm lắm dì Mạnh Ca mới đến, có chỗ nào không hiểu thì còn hỏi dì ấy." Mẹ Hoa Âm vừa nói vừa đẩy con gái ra ngoài."Ôi chao, các cô đến rồi à. Xem ra tôi chậm chạp quá, còn chưa bắt tay làm cơm đây này." Đuổi con gái ra xong, bà quay lại cười với Mạnh Ca và Kiều Mộng Tiêu."Để tôi phụ chị một tay nhé." Mạnh Ca cười nói."Chân cô bị thương rồi, để tôi làm cho." Nhưng Kiều Mộng Tiêu ngăn lại.Thế là Mạnh Ca chỉ còn cách vịn tường đi vào trong."Ôi, sao mà dám để cô làm chứ? Ở đây bẩn lắm, đừng...""Không sao đâu. Với lại, mấy việc này, tôi cũng không phải chưa từng làm. Nếu được, để tôi nấu vài món nhé, được không?" Kiều Mộng Tiêu dịu dàng cắt ngang lời bà.Mẹ Hoa Âm nghe vậy ngẩn người, rồi gật gật đầu: "Được thì được, chỉ là... thật sự không sao chứ? Cô là khách mà.""Không sao đâu." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, đón lấy con dao từ tay bà.Sau đó, Kiều Mộng Tiêu lại bắt đầu hỏi han về hoàn cảnh của mẹ Hoa Âm.Mạnh Ca quay đầu lại liếc sang bên kia nhìn một cái, khóe môi khẽ nhếch. Nhưng khi bước về phía trước, cô ta lỡ đá trúng một đống đồ linh tinh trên sàn, đau đến mức nghiến răng trợn mắt.Đúng là cái chỗ rách nát! Người nghèo sống thế này còn tệ hơn cả ổ chó! Không hiểu nổi họ sống kiểu gì. Nếu là mình, thà tự tử cho xong, sống thế này chẳng khác nào chịu tội.Nhưng khi đến bên Hoa Âm, Mạnh Ca liền thu lại những biểu cảm vừa rồi, lại trở nên hiền hòa."Sao rồi, khó không?" Mạnh Ca nhìn bé làm bài tập, hỏi.Một lúc sau, cơm nước cũng xong xuôi. Mẹ Hoa Âm bèn kéo cái bàn gấp ra giữa nhà, vừa cười vừa bày chén đũa."Wow, thơm quá đi." Mạnh Ca cười nói."Ây da, mấy món này thực ra đều là cô Mộng Tiêu nấu đó, tay nghề của cô ấy giỏi lắm!" Mẹ Hoa Âm cười tít mắt khen Kiều Mộng Tiêu.Thế là, sau khi nếm một miếng thịt sườn, Mạnh Ca quay lại nói với Kiều Mộng Tiêu:
"Không ngờ cậu cũng rành nấu ăn vậy đấy, lúc nào rảnh có thể dạy tôi không?"Kiều Mộng Tiêu chỉ khẽ gật đầu cho qua.Bốn người ngồi vào bàn chính thức dùng bữa. Suốt bữa cơm, mọi người vừa ăn vừa trò chuyện, thỉnh thoảng lại bật ra tiếng cười.Trong giây lát, Kiều Mộng Tiêu bỗng nhớ đến cha mẹ mình.Cơm nước xong, Mạnh Ca đưa túi đồ mình mang đến cho mẹ Hoa."Sao còn mang đồ đến nữa thế này? Ôi chao, thật làm tôi ngại quá. Cái này tôi thật sự không thể nhận đâu."Mẹ Hoa đưa tay sờ sờ tai."Đây đều là thuốc bổ mua riêng cho bệnh tình của chị. Nếu chị không nhận thì tôi giữ cũng chẳng để làm gì." Mạnh Ca nói tiếp.Thế là mẹ Hoa đành phải nhận lấy.Kiều Mộng Tiêu đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy sự thay đổi của Mạnh Ca thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng.Sau khi rời khỏi đó, Mạnh Ca quay sang Kiều Mộng Tiêu nói: "Hôm nay, cảm ơn nhé.""Không có gì. Cô đi lại không tiện, để tôi đưa cô về. Giờ cô đang ở đâu?" Kiều Mộng Tiêu suy nghĩ một chút rồi hỏi.Lúc này, Cố Ân Nam sau khi tập thể dục giảm cân xong, nằm vắt vẻo trên sofa ngủ thiếp đi, bỗng giật mình tỉnh lại.Cô ngồi dậy, ngáp một cái, vươn vai, rồi phát hiện trời bên ngoài sắc trời đã tối rồi."Làm cái gì, mấy giờ rồi...?" Cố Ân Nam cầm điện thoại đi đến cửa sổ, bấm sáng màn hình điện thoại.Trời ạ! Đã tám giờ tối rồi! Nghĩa là cô ngủ gần hai tiếng đồng hồ! Không đúng, chuyện chính không phải là ngủ, mà tại sao Kiều Mộng Tiêu vẫn chưa về? Chẳng phải nói hôm nay sẽ đi xem phim cùng nhau sao?Giờ phim chắc cũng chiếu được nửa rồi còn gì!Ôi trời...Thế là Cố Ân Nam bấm số gọi cho Kiều Mộng Tiêu.Một lát sau, Kiều Mộng Tiêu mới bắt máy."Cậu đang ở đâu thế? Không phải nói cùng nhau đi xem phim sao?""Mình tạm thời có chút chuyện nên chậm trễ.. Hay là, mai chúng ta đi nhé." Kiều Mộng Tiêu nói."Ừm, vậy cũng được." Cố Ân Nam gật đầu, miệng thấy hơi đắng nên bưng cốc nước uống một ngụm, rồi hỏi tiếp: "Thế cậu khi nào về?""Mình sắp về đến rồi.""Vậy cậu tập trung lái xe đi, mình vào nấu cơm đợi cậu." Cố Ân Nam vừa nói vừa rẽ vào bếp, mở tủ lạnh."Cậu... vẫn chưa ăn à?" Kiều Mộng Tiêu hỏi."Đúng thế, mình đợi cậu nên ngủ quên mất, tỉnh dậy thì đã giờ này. Khoan đã... ý cậu là cậu ăn rồi?" Cố Ân Nam khựng lại."Không, chưa, mình chỉ tưởng cậu ăn rồi thôi." Kiều Mộng Tiêu vội vàng phủ nhận."Thế thì mình nấu cơm đợi cậu về nhé." Cố Ân Nam ngọt ngào cười.Kiều Mộng Tiêu khẽ "Ừ" một tiếng rồi cúp máy.Nàng không phải cố tình giấu chuyện mình đã ăn cơm, chỉ là không muốn làm Cố Ân Nam mất hứng.Chỉ có điều, chính bản thân lại quên mất việc đã hẹn đi xem phim cùng cô ấy.Thật sự là... mình già rồi chăng?Còn chuyện hôm nay gặp Mạnh Ca, có lẽ cũng nên kể với Cố Ân Nam. Nhưng với tính cách của cô ấy, liệu có nổi giận ngay không?Thôi kệ, cũng chẳng phải chuyện quan trọng gì, nói hay không chắc cũng không sao.Kiều Mộng Tiêu lắc đầu, tiếp tục tập trung lái xe.Lúc này, Mạnh Ca trở về phòng ngủ của mình, nhìn vết thương trên chân rồi khẽ cười lạnh một tiếng.Tuy rằng khi tự dùng đá đập vào chân, đau đến mức gần như ngất đi, nhưng rốt cuộc vẫn thu được thành quả.Mạnh Ca lôi từ dưới gối ra một cuốn sổ nhỏ, vừa khe khẽ ngân nga hát, vừa dùng bút dạ đen gạch bỏ bước đầu tiên trong kế hoạch đã định sẵn.Cô ta không thể nào mãi mãi là kẻ nghèo hèn. Mỗi ngày, cô ta đều tự nhủ như vậy. Cô ta nhất định sẽ không nghèo khổ suốt đời, còn Cố Ân Nam cũng tuyệt đối sẽ không may mắn mãi được.Chỉ là... bỏ ra hơn mười nghìn cho hai mẹ con kia, thật đúng là bực mình. Hy vọng ngày hoàn vốn sẽ sớm đến.-----Tác giả có lời muốn nói:Cuối cùng cũng viết ra được một nhân vật phản diện vừa độc ác, vừa biến thái, lại đầy tâm cơ. Thật là sảng khoái!