[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt

Chương 50



Chương 50

Cố Ân Nam viết bức thư này, phải mất mấy ngày mới xong. Viết rồi lại xóa, xóa rồi lại viết, cân nhắc từng câu chữ, cuối cùng mới hoàn thành.

Tổng kết lại, cô phát hiện mình đã viết tới mấy nghìn chữ.

Hình như lần cuối cùng viết nhiều như vậy, cũng là khi làm bản kế hoạch doanh nghiệp.

Viết xong, Cố Ân Nam lại nấn ná kiểm tra lỗi chính tả, sau đó thêm tập tin vào phần đính kèm email.

Nhưng, khi chuẩn bị nhấn gửi, cô lại chần chừ, cả người gục xuống bàn, lập tức cảm thấy không có tinh thần.

Cô cảm thấy nội dung bức thư cũng không tệ, phân tích rất rõ ràng, quyết tâm lập trường cũng thể hiện rất kiên định.

Tiện thể, cô còn phổ cập một chút kiến thức về đồng tính luyến ái.

Thế nhưng, cho dù như vậy, trong lòng cô vẫn không yên.

Đúng lúc đó, cô nhận được một tin nhắn của Mạc Lệ.

Tin nhắn viết: "Nam Nam, ăn tối chưa đó?" Nội dung rất đơn giản, lại còn kèm theo một icon nhí nhảnh.

Cố Ân Nam nghĩ một lát, rồi cũng trả lời lại bằng một tin nhắn nhí nhảnh, sau đó đóng cửa sổ email.

Kiều Mộng Tiêu đi vào, đặt một hộp pudding xoài lên bàn cô, rồi ngồi xuống bên cạnh.

"Mình vừa viết xong thư, cậu có muốn xem thử không?" Cố Ân Nam cầm thìa múc một miếng pudding bỏ vào miệng, rồi cầm chuột mở tập tin lên.

"Được, để mình xem." Kiều Mộng Tiêu nói rồi đổi chỗ với cô, chống cằm chăm chú đọc.

Cố Ân Nam dựa lưng vào bàn, vừa lựa miếng xoài để ăn, vừa có chút do dự hỏi:
"Thế nào, viết có ổn không? Có thể khiến người ta chấp nhận được không?"

"Cũng được. Giờ gửi luôn không?" Kiều Mộng Tiêu buông chuột, quay đầu hỏi.

"Cái này..."

Đúng lúc Cố Ân Nam còn lưỡng lự, thì điện thoại reo.

Người gọi đến chính là Mạc Lệ.

Vừa nhấc máy, Mạc Lệ đã bắt đầu luyên thuyên:

"Nam Nam, con biết Mạnh Ca không? Nghe nói nó sắp có người yêu rồi đấy! Suốt ngày khoe khoang, nói bạn trai nó tốt thế nào, chiều chuộng nó ra sao. Hôm nay tụi chị em tụ tập tán gẫu, ai cũng khen nó có số hưởng, rồi lại hỏi chuyện của con. Mẹ thật sự không hiểu trong đầu con nghĩ cái gì nữa!"

Một tràng dài như súng liên thanh khiến Cố Ân Nam vô cùng khó chịu.

"Mẹ, mẹ gọi con chỉ để nói mấy chuyện này thôi à?" Cố Ân Nam bất đắc dĩ..

"Không thì nói gì? Nếu mẹ mặc kệ, thì với tính cách của con, chẳng phải cả đời này sẽ ế à?" Qua điện thoại, Cố Ân Nam còn tưởng tượng được cảnh Mạc Lệ đang vừa nói vừa trợn mắt.

"Mẹ, chuyện của con, trong lòng con tự biết rõ." Cố Ân Nam vừa nghịch tóc vừa trả lời, mắt nhìn ra cửa sổ.

"Biết rõ? Con biết rõ cái gì? Thật sự không hiểu sao, trên người con chẳng có tí gen nào giống mẹ cả. Rốt cuộc là trục trặc ở đâu, mà lại sinh ra một đứa tình cảm vừa cằn cỗi vừa lạnh nhạt như con, thật là tàn nhẫn!"

"Tàn nhẫn? Đúng rồi. Con còn nhờ bạn gái xem cho con một quẻ tử vi. Người ta nói, sao Hỏa của con rơi vào cung Bạch Dương, ở cung số ba, nên cả đời mạnh mẽ, bá đạo, đầy tính xâm lược. Tính dương rất nặng, đối xử với đàn ông thì thô bạo dữ dằn, vì thế ngoài ba con ra thì chẳng có người đàn ông thứ hai nào áp chế được con." Cố Ân Nam nhắm mắt lại, đọc liền một tràng.

Mạc Lệ im lặng hồi lâu, rồi nói: "Thật ra, hôm qua mẹ cũng nhờ người dùng Kỳ Môn Độn Giáp tính thử cho con."

Nghe vậy, Cố Ân Nam tò mò hỏi: "Rồi sao ạ?"

"Người ta nói, gần đây con chắc chắn có chuyện gì đó giấu mẹ. Còn nói, nếu trước hai mươi bảy tuổi mà con không lấy chồng, thì sau này sẽ chẳng gặp được người tốt nữa, cả đời cũng không hạnh phúc. Mẹ biết mấy thứ đó có phần mê tín, nhưng có khi tin còn hơn không. Nói thật, thanh xuân của phụ nữ không dài, quá hai mươi bảy, hai mươi tám mà chưa gặp được người tử tế, thì sau này đâu còn là con chọn đàn ông, mà là đàn ông chọn con. Hơn nữa, lớn tuổi rồi thì mang thai sinh con cũng đầy rủi ro. Thế nên, đừng kén chọn nữa, gặp được người phù hợp thì cưới đi."

"Cái gì? Bị người ta chọn? Con không có thèm." Cố Ân Nam cười lạnh.

Kiều Mộng Tiêu thì mở trang web, vừa tra cứu về Yemen – nơi lần trước Cố Ân Nam bảo muốn đi, vừa ngẩng lên nhìn cô.

Chỉ thấy Cố Ân Nam tay trái ôm eo, gương mặt mang một biểu cảm khó đoán, nửa như cười nửa như không.

"Ngày nào cũng chỉ biết nói mấy chuyện đó, thật chẳng hiểu, sao bà ấy không thấy chán nhỉ." Cố Ân Nam cúp máy, lẩm bẩm một mình.

"Thông cảm đi, có người mẹ nào mà không mong con mình tốt." Kiều Mộng Tiêu nói.

"Mấy hôm nay cứ nghỉ ngơi đã. Nhưng mà, cậu thực sự chắc chắn muốn đi Yemen à?" Kiều Mộng Tiêu nghĩ một lát rồi vẫn hỏi.

"Ừ, tuy là nghèo một chút, hơn nữa còn là quê hương tổ tiên của Bin Laden gì đó, nhưng mình vẫn muốn đi. Càng những nơi kỳ lạ, mình càng thấy hứng thú." Cố Ân Nam kiên quyết. "Hơn nữa, còn có cây Huyết Long nữa, mình rất muốn tận tay sờ thử. Với lại, đã lâu rồi không được nhìn thấy lại"

Vì thế, mấy ngày sau, cả hai thật sự bay đến đó.

Nghe nói thành phố này nằm ở phía nam bán đảo Ả Rập, từng là đầu mối quan trọng của Con đường trầm hương và nhựa thơm, hơn nữa còn là di sản văn hóa thế giới được UNESCO công nhận. Người dân theo đạo Hồi đa phần đều nghiêm khắc giữ giới luật, chỉ vì cái tên Bin Laden nên nơi này khiến người ta sợ hãi.

May là Bin Laden đã không còn. Thêm nữa, dạo này tình hình cũng khá yên ổn.

Họ đến thủ đô Sana'a của Yemen vào lúc hơn tám giờ sáng.

Sau hơn hai mươi tiếng hành trình, lại thêm chuyển máy bay, cả hai đều có chút mệt mỏi.

Nhưng bước ra khỏi sân bay, Cố Ân Nam lập tức phấn chấn hẳn lên.

Giống như học sinh buồn ngủ trong lớp, vừa nghe tiếng chuông tan học là ngay lập tức tỉnh táo tinh thần phơi phới.

Nhiệt độ nơi đây thấp hơn chỗ họ sống rất nhiều, cực kỳ dễ chịu.

Thành phố này được mệnh danh là "thành phố tháp", nhưng các tòa nhà không cao, cao nhất cũng chỉ mười tầng, song lại rất độc đáo: phần dưới xây bằng đá, phần trên xây gạch, cửa sổ vòm khảm kính màu. Ngồi xe đi vào trung tâm, có thể thấy đường phố quy hoạch chẳng theo quy tắc gì, hai bên đường bày la liệt cửa hàng.

Ở quảng trường cổ thành, đàn ông ở khắp nơi, nhưng phụ nữ lại hiếm thấy.

Có hai người phụ nữ đi ngang qua họ, toàn thân bị áo choàng đen, khăn trùm đen, mạng che mặt đen phủ kín, bước đi vội vàng, chỉ để lộ đôi mắt.

Thế nhưng đôi mắt ấy rất đẹp, khi Cố Ân Nam chào hỏi, họ cũng mỉm cười dịu dàng đáp lại. Trong đó có một cô gái thấp hơn, trẻ hơn, thỉnh thoảng còn lén nhìn hai người họ, trong đôi mắt sâu hun hút với hàng mi dài như mang theo chút tò mò.

Đột nhiên nghĩ đến sự bất công mà phụ nữ Yemen phải chịu, Cố Ân Nam liền thấy chẳng còn muốn ở đây nữa.

Hoặc có lẽ, bởi vì vô thức lại nghĩ đến chuyện "come out" (công khai), nên lòng cô chẳng thể nào thả lỏng.

Chưa kể, nhìn quanh một vòng mà chẳng thấy cửa hàng thức ăn nhanh nào giống McDonald's.

Trong khoảnh khắc, Cố Ân Nam cảm thấy bản thân như xuyên không đến một thời đại khác khi đứng giữa thành phố cổ sống động này.

Cô kéo Kiều Mộng Tiêu đi dạo khắp các sạp hàng nhỏ, mua vài món trang sức rồi về khách sạn đã đặt trước.

"Kiều Mộng Tiêu, mình sắp chết rồi, làm sao đây, mau cứu mình ~" Sau khi tắm gội xong, Cố Ân Nam mặc áo trắng, tóc tai bù xù, lao vào lòng Kiều Mộng Tiêu – lúc đó đang ngồi chơi điện thoại như ác quỷ giãy dụa..

"Thật không? Vậy giờ mình gọi cấp cứu." Kiều Mộng Tiêu vừa nói vừa cầm lấy điện thoại bên cạnh.

"Đúng là không biết lãng mạn!" Cố Ân Nam nhào tới đè tay nàng lại, bực bội nói.

"Lãng mạn là gì? Ăn được không?" Kiều Mộng Tiêu rút tay về.

"Không phải mình nói chứ, nếu một ngày mình thật sự không còn nữa, cậu sẽ làm gì?" Cố Ân Nam nói rồi đưa tay đặt lên môi nàng, nói tiếp: "Không được nói mình ngây thơ, bởi vì mình vốn dĩ đã ngây thơ."

"Mình không biết." Kiều Mộng Tiêu nghiêm túc nghĩ rất lâu, rồi lắc đầu.

"Hứ —— Sao cậu không thể giống mấy cặp đôi trong phim truyền hình, nói vài câu ngọt ngào như 'Nếu cậu chết, mình cũng không sống nổi, sẽ đi cùng cậu' chẳng hạn! Cậu thật sự chẳng hiểu lòng phụ nữ gì cả. Nhiều khi chỉ cần cậu chịu nói một lời nói dối nho nhỏ, dù mình không chắc tin, nhưng cũng thấy ngọt ngào, thấy vui rồi có biết không?" Cố Ân Nam gõ liên tiếp mấy cái lên trán nàng, vẻ mặt đầy chê trách.

"Nếu mình nói dối mà cậu không tin, thì lời đó còn có ý nghĩa gì?" Kiều Mộng Tiêu nhún vai, vẻ mặt thản nhiên.

Nghe vậy, Cố Ân Nam lặng nhìn nàng hồi lâu, sau đó cắn môi, xoay người đứng dậy, kéo rèm, bắt đầu thay đồ.

"Vừa nãy cậu bảo muốn nghỉ ngơi một lát, giờ thay đồ đi đâu thế?" Kiều Mộng Tiêu bỏ điện thoại xuống, thắc mắc hỏi.

"Đi chết!" Cố Ân Nam mặc áo lót, kéo dây vai, nghiến răng nói.

"Này..."

"Lừa cậu thôi, mình chỉ muốn ra ngoài đi dạo một mình, cậu đừng theo." Cố Ân Nam tức giận mặc chiếc áo phông xanh rêu, xỏ quần áo giày dép, xách túi đi thẳng.

Ra ngoài, cô vuốt tóc, đi xuống lầu, bước ra khỏi khách sạn.

Nói là đi chơi, để thư giãn, nhưng trong lòng lại càng thêm rối bời.

Càng bực, bước chân cô càng dậm mạnh xuống nền đất, mà cơn giận vô cớ vẫn chẳng tan đi.

Cô hiểu tại sao mình nóng nảy thế. Vốn đã bị chuyện "come out" làm rối loạn tinh thần, lúc này chỉ mong Kiều Mộng Tiêu chịu nói một câu êm tai để xoa dịu. Thế mà cậu ấy chẳng hiểu gì, còn đùa kiểu đó! Lửa giận bốc lên, cô liền thấy chẳng còn hứng thú với cái gì nữa.

Ừ thì, dạo này tính khí mình đúng là kỳ quặc, mấy chuyện vặt vãnh cũng đủ để làm ngòi nổ.

Không biết đã đi bao lâu, Cố Ân Nam thở dài, dừng bước.

Mình đang phát điên gì thế? Chẳng qua chỉ vì sắp đối mặt với chuyện công khai thôi mà, đã rối loạn cả lên. Sau này thực sự công khai, bao nhiêu chuyện dự liệu hay không dự liệu còn ập đến mãnh liệt hơn nữa.

Hơn nữa, Kiều Mộng Tiêu trước mình đã dám nói với gia đình, thậm chí chẳng bàn bạc với mình mà cứ thế nói ra. Khi nói, chẳng lẽ cậu ấy không sợ, không lo lắng sao? Không, chắc chắn là cũng sợ, cũng lo, nhưng tất cả cậu ấy đều tự gánh lấy, giả vờ như chẳng có chuyện gì.

Nghĩ đến đó, Cố Ân Nam liền tự vỗ mạnh lên trán mình.

Chợt thấy, bản thân thật sự sức chịu đựng quá yếu, thế này thì sao xứng đôi với Kiều lão đại chứ?

Cố Ân Nam gãi gãi đầu, xoay người quay lại khách sạn.

Nhưng vừa quay đầu, Cố Ân Nam liền thấy Kiều Mộng Tiêu ở ngay sau lưng.

Giữa con phố sạch sẽ, dưới ánh nắng ấm áp dịu dàng, Kiều Mộng Tiêu mặc váy liền màu nude, cao ráo xinh đẹp, tựa như tinh linh bước ra từ thế giới ảo mộng.

"Không phải mình bảo cậu đừng theo sao?" Cố Ân Nam khoanh tay ôm eo, ra vẻ lạnh lùng, nghiêng người nhìn nàng.

Thật ra, chính cô cũng không hiểu sao miệng lại buông ra một câu gượng gạo như thế! Rõ ràng điều cô muốn hỏi là: Cậu lo cho mình à?

"Bởi vì mình lo cho cậu." Kiều Mộng Tiêu bước đến.

"Hả?" Cố Ân Nam ngẩn ra. Chẳng lẽ cậu ấy biết đọc tâm sao? Hiểu được mình nghĩ gì trong lòng? "Tại... tại sao? Mình lớn thế này rồi mà."

"Bởi vì cậu rất quan trọng với mình, bởi vì mình yêu cậu, nên tự nhiên sẽ lo lắng cho cậu." Kiều Mộng Tiêu nói rất thẳng thắn.

Nghe vậy, lòng Cố Ân Nam xao động. Con người Kiều Mộng Tiêu, châm chọc thì đủ kiểu, nhưng nói lời ngọt ngào thì như bị kẹt băng, cơ bản là chẳng thốt ra nổi.

Vậy mà câu nói vừa rồi, lại khiến trong lòng cô cảm thấy ấm áp vô cùng.

"Được rồi được rồi, về khách sạn nghỉ thôi..." Cố Ân Nam đưa tay xoa vành tai, rồi bước lên, khoác tay Kiều Mộng Tiêu cùng quay về.

"Hết giận chưa?"

"Mình vốn đâu có giận. Không khí ở đây tốt hơn chỗ chúng ta sống, nên mình ra ngoài hít thở không khí mới thôi."

"... Lý do kiểu gì vậy?"

"Dù dở thì cũng là lý do, được chưa?!"

...

Ngày hôm sau, hai người dậy rất sớm, rồi ngồi máy bay nhỏ đến đảo Scott để xem cây Huyết Long.

Sảnh lấy hành lý ở sân bay nơi này là chỗ tồi tàn nhất Cố Ân Nam từng thấy, còn chẳng bằng ga tàu ở chỗ cô sống. Hai người kéo hành lý theo hướng dẫn viên đến thị trấn Hadibo ăn trưa.

Thị trấn không lớn, nhà cửa rất cũ, nhìn sơ qua cứ như một nhà máy bỏ hoang. Ở đây còn thấy cả sơn dương thả rông.

Cố Ân Nam hướng về phía sơn dương kêu "be be", kết quả nó quay đầu, chẳng thèm liếc cô một cái.

Cô quay lại nhìn Kiều Mộng Tiêu: "Nó không thèm để ý mình."

Thế là Kiều Mộng Tiêu cũng hướng về phía sơn dương kêu "be be". Kết quả, sơn dương ngoái đầu nhìn nàng mấy giây, động đậy tai, rồi kiêu ngạo bỏ đi.

"Ha ha, nó cũng không thèm để ý cậu!" Cố Ân Nam cười ngặt nghẽo, đập vào lưng nàng.

Bữa trưa đơn giản, chỉ có cơm với khoai tây, thêm cá nướng và canh rau, bày trên mấy cái mâm bạc mang ra.

Vừa mang lên, Cố Ân Nam đã cầm máy ảnh chụp liên tục.

Ăn xong, cả hai lại lên xe theo hướng dẫn viên đi tiếp.

Cảnh sắc dọc đường khá đặc biệt, vẻ đẹp vừa hoang sơ vừa tinh tế, khó mà diễn tả. Họ còn thấy cả lạc đà hoang dã, nhưng vừa thấy người thì nó chạy mất. Tấm hình mờ mờ chụp bằng máy ảnh du lịch khiến Cố Ân Nam tiếc nuối, cuối cùng đành xóa đi.

Sau đó, cuối cùng cô cũng thấy được cây Huyết Long và cây Bảo Bình. Thật ra, nhìn tận mắt thì chúng xấu hơn trong ảnh, đúng là phải bái phục các nhiếp ảnh gia. Nhưng vẫn cảm thấy rất "ngầu", nghe nói trong cây Bảo Bình chứa đầy nước, vậy mà lại mọc trên đá lởm chởm, thật đáng khâm phục.

Tóm lại thì, hai người cũng không ở lại lâu, qua thêm một đêm nữa liền về nước.

Về đến nhà, sau khi tắm rửa gội đầu xong, Cố Ân Nam liền cầm điện thoại gọi cho Mạc Lệ.

"Mẹ, lần trước mẹ nói thầy bói bảo con có chuyện giấu mẹ, đúng không?" Cố Ân Nam hỏi.

"Ừ, đúng đó, sao tự nhiên con lại nhớ tới chuyện này?" Giọng Mạc Lệ nghe có chút lạ.

"Thật ra thì, đúng là con có chuyện giấu mẹ. Con biết như vậy là không đúng, nhưng mẹ đừng giận con nha." Cố Ân Nam liếm liếm môi.

"Không đúng nha, con gái, con mau thành thật nói cho mẹ biết, rốt cuộc là chuyện gì? Chẳng lẽ con bị đàn ông lừa rồi? Chẳng lẽ đối phương là đàn ông có vợ? Chẳng lẽ..."

"Mẹ, sao mẹ nhiều 'chẳng lẽ' thế, có khả năng sao?" Cố Ân Nam bất lực.

"Mẹ chỉ thấy cái gen nhà họ Cố của con đúng là không đáng tin! Con xem Trường Quân đi, tới giờ vẫn chưa yêu đương gì, còn bảo muốn độc thân cả đời, làm ba mẹ nó tức giận đến phát điên! Rồi nhìn qua chị họ con bên nhà Cố nữa, cưới rồi ly dị, lần đầu yêu thì bị đàn ông có vợ lừa tiền, lần hai thì cưới rồi nhưng lại thấy chồng yếu quá nên ly dị; bây giờ lại tái hôn, nhưng nghe nói cũng chẳng hòa hợp, suốt ngày chạy về nhà mẹ đẻ..."

"Mẹ, chuyện nào ra chuyện đó được không?" Cố Ân Nam không nhịn được nữa, liền cắt lời.

"Vậy rốt cuộc con giấu mẹ chuyện gì? Có chuyện gì mà con cố tình lừa gạt không nói với mẹ?" Cuối cùng Mạc Lệ cũng nói vào vấn đề chính.

"Là thế này, con đã viết một bức thư, lát nữa con sẽ gửi vào hộp mail của mẹ. Nhưng mẹ phải hứa với con, đọc xong thì tuyệt đối không được giận, nhất định phải giữ bình tĩnh, được không?" Cố Ân Nam nắm chặt điện thoại, bất an nói.

"Nhưng mà..."

"Thôi, để con gửi mail cái đã. Mẹ và ba cùng đăng nhập mail mà xem nhé. Con cúp máy đây." Nói xong, Cố Ân Nam ôm chặt điện thoại trước ngực, thở dài một hơi, rồi ngồi xuống bàn máy tính.

Cô liếc nhìn về phía phòng tắm nơi Kiều Mộng Tiêu đang ở, rồi thêm tập tin đính kèm vào email, nhập địa chỉ người nhận. Sau đó, cứ như chuẩn bị ra trận, cô nhắm mắt lại, siết chặt tay trái, rồi bấm chuột gửi.

Vài giây sau, cô hé mắt, nhìn thấy trên màn hình hiện dòng chữ "Gửi thành công", cả người lập tức mất hết sức lực, ngả người ra ghế.

Sau đó, cô cắm máy sấy, bắt đầu sấy tóc cho mình.

Khi Kiều Mộng Tiêu bước ra, cô lại chủ động giúp Kiều Mộng Tiêu sấy tóc.

Vừa sấy, vừa nói liên tục, từ Mục Tư Diêu nói đến Vương Nhị, từ Vương Nhị lại nói đến Chương Tiểu Nhiễm, từ người nói sang bánh ngọt, từ bánh ngọt lại nhảy qua gà, rồi lại từ gà nói đến chim ưng ở đảo Scott.

"Khoan đã, cậu bị sao vậy?" Kiều Mộng Tiêu ngẩng đầu, nhìn cô.

Cố Ân Nam sờ sờ tay cầm máy sấy, tắt điện, rồi nói: "Mình vừa gửi bức thư đi rồi, giờ lo lắng quá. Tim đập liên hồi, còn thấy choáng váng nữa. Chẳng lẽ mình bị bệnh tim rồi hả?"

"Cậu nói linh tinh gì thế?" Kiều Mộng Tiêu kéo Cố Ân Nam ngồi xuống bên cạnh mình, rồi vuốt tóc cô.

"Thật ra từ nhỏ đến lớn, mình hiếm khi làm chuyện gì khiến ba mẹ không vui. Người nhà họ Cố đều nói mình là đứa nhỏ khiến người ta yên tâm nhất. Mỗi lần tụ họp, mình luôn gọi 'ba, mẹ' đặc biệt ngọt ngào, cư xử cũng rất tốt. Hồi đó, mỗi lần được người khác khen, về đến nhà, ba mẹ đều rất tự hào, rất vui, xoa đầu mình nói quả nhiên mình là con của họ." Càng nói, Cố Ân Nam càng thấy sợ hãi.

"Nhưng mà, thư cũng gửi đi rồi mà. Biết đâu mọi chuyện sẽ không tệ như cậu nghĩ." Kiều Mộng Tiêu ôm cô vào lòng, an ủi.

"Ừ, chắc giờ ba mẹ đang đọc thư rồi. Có lẽ còn đọc đi đọc lại mấy lần nữa." Cố Ân Nam suy nghĩ rất nhiều.

Kiều Mộng Tiêu chỉ có thể vỗ nhẹ vai cô.

Thật ra, khi người lớn biết chuyện này, thường thì rất khó mà chấp nhận.

Hôm đó, lúc nàng kể chuyện với dì và chú ở bàn ăn, dì vốn hay nói nhiều liền im lặng hẳn, cho đến khi bữa cơm kết thúc, vẫn không mở miệng.

Sau đó, lúc nàng rời đi, dì chú tiễn ra tận cửa, cứ thở dài mãi.

"Chúng ta đâu có làm chuyện ác độc gì, sao ông trời lại đối xử với chúng ta, với con như thế này?" dì run giọng nói.

Thế là nàng bắt đầu giải thích, giải thích rằng đồng tính luyến ái không phải bệnh, mà là một hiện tượng rất tự nhiên.

Nhưng dì hoàn toàn không chịu nghe, chỉ lẩm bẩm: "Ai... tất cả đều do ba mẹ con, chắc chắn là họ đã ảnh hưởng đến con, đúng không?"

Kiều Mộng Tiêu lắc đầu, nói không phải, chỉ là xu hướng tính dục của bản thân vốn dĩ đã như vậy.

Nhưng dì và chú lại trực tiếp bỏ qua lời nàng nói.

Sau đó, thỉnh thoảng dì lại gọi điện, lúc thì bảo có bác sĩ tâm lý nào đó rất giỏi, hỏi nàng có muốn đi khám thử không. Lúc thì lại nói con gái nhạy cảm, dễ lẫn lộn tình cảm, hỏi nàng có muốn thử hẹn hò với ai đó, để yêu một người đàn ông "thật sự" xem sao.

Mỗi lần như vậy, Kiều Mộng Tiêu đều kiên quyết phủ nhận bản thân bị bệnh, cũng phủ nhận việc nhầm lẫn tình cảm. Nhưng dì chú dường như chẳng bao giờ tin lời nàng.

Dù nàng có giải thích thế nào, họ cũng chỉ bất lực lắc đầu, cảm thấy chắc chắn là nàng có vấn đề.

Lần trước về nhà, đúng lúc có khách tới chơi.

Người đó vừa nhìn thấy Kiều Mộng Tiêu thì mắt sáng rực, liền hỏi nàng đã có người yêu chưa, còn nói rằng người như Kiều Mộng Tiêu nhất định sẽ lấy được một người chồng tốt.

Dì lập tức chen vào: "Đúng, đúng vậy, điều kiện của Mộng Tiêu nhà chúng tôi tốt thế này, tất nhiên phải lấy chồng rồi... à không, là phải lấy được người chồng tốt!"

Còn chú thì chỉ lặng lẽ rít thuốc bên cạnh.

Ngoài ra, Tiểu Thiền cũng không thể hiểu nổi việc nàng thích phụ nữ, bình thường còn tỏ ra khá phản cảm với đồng tính luyến ái. Chỉ vì Kiều Mộng Tiêu đối xử tốt với cô bé nên cô bé mới không nói ra những lời khó nghe.

Quả thật, muốn gia đình chấp nhận, là một chuyện vô cùng khó khăn.

Lúc này, điện thoại của Cố Ân Nam đột nhiên sáng lên, người gọi tới chính là Mạc Lệ.

"Làm sao đây, mình không dám nghe" Cố Ân Nam nhìn chằm chằm màn hình, một tay siết chặt cánh tay Kiều Mộng Tiêu.

"Nghe đi, dù sao thì cũng phải chịu một nhát dao." Kiều Mộng Tiêu vỗ vai cô.

Thế là, Cố Ân Nam cuối cùng cũng nhận điện thoại.

"Alô...?"

"Con có ý gì đây? Thứ con gửi cho chúng ta toàn là mấy thứ bậy bạ gì vậy hả? Cố Ân Nam, mẹ nói cho con biết, con thích đàn ông, chứ không phải phụ nữ! Bức thư hôm nay, coi như con chưa từng gửi, ba mẹ cũng chưa từng đọc! Sau này cứ sống như bình thường cho mẹ! Còn nữa, mai lập tức về nhà, nếu con không về thì ba mẹ sẽ tới tìm con!" giọng điệu của Mạc Lệ rất cứng rắn.

*****

Chương trước Chương tiếp
Loading...