[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 49
Chương 49 Cố Ân Nam có vẻ thật sự đói bụng. Khi phục vụ bưng đồ ăn lên bàn, cô liền chẳng thèm giữ hình tượng mà cắm cúi ăn ngấu nghiến.Cô cắm đũa vào tô mì, đảo đều rồi gắp một đũa to, nhét đầy miệng, vừa ăn vừa khoái chí nói: "Thích nhất là mì trộn tương, tuyệt diệu!""Đồ cậu thích nhất hình như rất nhiều nha." Kiều Mộng Tiêu nhấp một ngụm nước trái cây, đặt ly xuống bàn, khoanh tay nhìn cô."Ừ thì, điều đó chứng tỏ mình khỏe mạnh, không kén ăn, đây chẳng phải là thói quen cực kỳ đáng yêu sao? Bây giờ điều kiện sống của mọi người khá hơn rồi, nên ăn uống cũng trở nên kén chọn. Nhìn Mạnh Ca kia đi, không ăn hành, không ăn tiêu, không ăn gừng tỏi, không ăn xì dầu, không ăn hải sản, không ăn trứng, không ăn khoai môn, không ăn thịt gà vịt cá... khó hầu hạ chưa? Mà sống cả đời như vậy, thiệt chẳng đáng chút nào."Nói xong, Cố Ân Nam lại "sụp" một tiếng, hút thêm một miếng mì, rồi nhanh tay trộn đều phần còn lại."Sao cậu hiểu cô ta vậy?" Trong ấn tượng của Kiều Mộng Tiêu, hai người họ vốn chẳng ưa nhau, hiếm khi tiếp xúc cơ mà."Hồi sau khi tốt nghiệp cấp ba, sinh nhật ba mình, ba cô ta dẫn cô ta đến dự tiệc. Không may mình lại ngồi cùng bàn với cô ta, kết quả là cô ta chẳng ăn gì cả cậu có biết không? Cuối cùng chỉ gọi một đĩa rau luộc, rưới chút giấm với tí muối rồi ăn." Cố Ân Nam kể, mày còn hơi nhíu lại, tỏ vẻ rất khó hiểu."Vậy chẳng phải càng dễ nuôi sao? Chỉ ăn rau, lại không cần nhiều gia vị, nuôi thế còn không dễ à?" Kiều Mộng Tiêu chống cằm, suy tư."Không phải đâu, không phải đâu. Cuộc đời con người là ở chỗ ăn mặc ở đi lại. Trong đó, ăn lại xếp hàng đầu. Thế nên, người mà ăn uống đầy đủ thì chỉ số hạnh phúc chắc chắn không đến nỗi thấp quá. Khó khăn lắm mới được sống một đời trên thế gian, vậy mà cái gì cũng không thích ăn, chẳng phải quá khổ sao? Cảm giác giống như năm tháng hoang tàn đã giết chết thanh xuân vậy." Cố Ân Nam kìm lòng không được cảm thản."Nhưng mà, nhìn cách cậu ăn như vậy... mình cảm thấy thà để năm tháng hoang tàn giết chết thanh xuân còn hơn." Vương Nhị chống cằm, nghiêm túc bổ sung thêm một câu: "Mình nói thật đấy, thật sự."Nghe thế, Cố Ân Nam chỉ biết trợn trắng mắt, rồi tiếp tục cắm cúi "càn quét" đống đồ ăn như quân giặc vào làng.Ăn no uống đủ xong, Cố Ân Nam mới đứng dậy, ôm cái bụng no căng cùng mọi người bước ra khỏi quán.Vừa đi ra, trong lòng cô bỗng thoáng có chút hối hận. Nói đi cũng phải nói lại, hình như thật sự không nên ăn nhiều thế. Cố Ân Nam sờ bụng qua lớp áo, bóp nhẹ phần eo, cảm thấy gần đây có xu hướng... tăng cân rồi.Đi trên con phố thời trang, cô vừa nhìn những cửa hàng quần áo hai bên, vừa thao thao bất tuyệt như súng máy bắn phá không ngừng.Ra khỏi phố thời trang, đến con phố Thế Giới Vui Nhộn, từ xa Cố Ân Nam đã phát hiện có một cửa hàng mới khai trương. Nguyên nhân phát hiện, chính là vì trước cửa có một gã đàn ông cầm loa hét ầm ĩ: "Đi ngang qua đừng bỏ lỡ! Nhà hàng buffet Triều Dương hôm nay khai trương! Trong hai ngày hôm nay, chỉ cần tham gia trò chơi vui nhộn 'Cặp đôi bạn thân song đấu', thắng liên tục ba vòng sẽ được nhận phần quà siêu giá trị, còn có phiếu buffet nướng miễn phí, bao gồm cả đồ uống! Cua lông, tôm hùm đất tươi rói, món nào cũng có, đảm bảo các bạn ăn thả ga, vui hết nấc!""Chúng ta đi thôi!" Cố Ân Nam quay đầu lại, kéo lấy Kiều Mộng Tiêu, mắt sáng rực lên mở miệng nói."Nhìn có vẻ cũng khá vui đấy." Kiều Mộng Tiêu gật đầu."Này, bọn mình cũng cùng đi nhé!" Vương Nhị ngoái đầu nhìn Chương Tiểu Nhiễm."Ừm, được." Chương Tiểu Nhiễm đồng ý.Thế là bốn người cùng nhau đi đến cửa nhà hàng buffet kia."Anh đẹp trai, nếu giành được quán quân thì sẽ có phần quà lớn thế nào vậy?" Cố Ân Nam ánh mắt nóng bỏng hỏi."Có thể nhận được một cặp gấu bông cao một mét, kiểu dáng tùy chọn; còn có thẻ hội viên Ledi KTV; vé xem phim 3D ở rạp Kim Ưng; và một quyển album kỷ niệm. Toàn bộ quá trình đều có người chụp hình, trình độ tuyệt đối không thua kém gì studio chuyên nghiệp đâu." Anh chàng trả lời rất nhiệt tình."Cũng không tệ..." Cố Ân Nam quay đầu nhìn Kiều Mộng Tiêu, rồi nói: "Lão đại, chúng ta đi phô diễn thực lực, giết sạch đối thủ nhé!"Kiều Mộng Tiêu gật đầu. Nghĩ lại, trước giờ chưa từng tham gia trò chơi nghe có vẻ giải trí như thế này.Cố Ân Nam đi vào, lấy một tờ phiếu đăng ký trên quầy để ghi tên. Có lẽ để tỏ ra mình khác biệt, cô liền phẩy bút thật to, viết vào ô tên một cái tên mới — Cố Cung.Kiều Mộng Tiêu nhận lấy, nhìn thoáng qua, mặt không biểu cảm, rồi ngay dưới "Cố Cung" viết tiếp: Kiều Bộ Tư.Sau đó đến lượt Vương Nhị theo sát phía sau, cau mày nghĩ nghĩ, rồi viết: Vương Mẫu.Chương Tiểu Nhiễm là người cuối cùng nhận phiếu, vừa nhìn liền bật cười "phụt" một tiếng, ngẩng lên nhìn ba kẻ mặt lạnh như tiền kia, rồi cũng "hóa thân" thành một kẻ kỳ quặc.Nàng điền tên Chương Vu Sao vào, rồi đưa tờ phiếu lại cho nhân viên quầy, sau đó cùng Cố Ân Nam mấy người thản nhiên, mặt lạnh bước vào đại sảnh.Cô nhân viên quầy liếc nhìn phiếu, lại nhìn bóng lưng bốn người, mắt tròn xoe, thầm cảm thán: "Đúng là bốn đoá kỳ hoa... à không, bốn đoá kim hoa!"Đăng ký xong, bốn người tìm một bàn bốn chỗ ngồi ngay cạnh khu vực thi đấu."Chào, tôi là Cố Cung." Lúc này, Cố Ân Nam làm bộ nghiêm trang, quay đầu nhìn Kiều Mộng Tiêu, chìa tay ra."Ngưỡng mộ đã lâu, chào bạn, tôi là Kiều Bộ Tư." Kiều Mộng Tiêu mỉm cười, bắt tay."Cũng ngưỡng mộ đã lâu." Cố Ân Nam cố nhịn cười, đáp lại đầy ý vị.Trò chơi nhỏ được ấn định bắt đầu lúc bảy giờ rưỡi. Giờ còn khoảng mười phút, nhân viên nhà hàng đã bày biện xong sân khấu, hiện tại đang rảnh rỗi ở một bên tán gẫu.Nhà hàng rất lớn, lớn đến mức khó tin, mà điều khó tin hơn là bên trong gần như đã chật kín, xem ra số người tới tham gia trò chơi quả thực rất nhiều.Đúng bảy giờ rưỡi, một người phụ nữ mặc váy ngắn đen cầm micro bước ra khoảng trống giữa sân. Sau một hồi lời khách sáo, cô bắt đầu giới thiệu luật chơi.Có ba trò: Trò đầu tiên, trong ba phút, nhóm nào ăn được nhiều đĩa bánh gạo kê nhất sẽ chọn ra top 20 đội vào vòng hai.
Trò thứ hai là "Bạn nói tôi đoán", trong năm phút, đội nào đoán được nhiều từ nhất sẽ chọn ra 10 đội vào vòng ba.
Trò thứ ba thì khá "khoai" và hiếm gặp — trò làm mặt quỷ. Trong vòng 30 giây, đội nào làm được nhiều kiểu mặt quỷ nhất, không lặp lại, sẽ giành chiến thắng.Mà việc chia nhóm thì căn cứ theo hai cái tên viết chung một hàng trong phiếu đăng ký."Được rồi, tới đi nào! Trong bụng lão nương vẫn còn có thể chứa thêm một con thuyền Noah nữa cơ!" Cố Ân Nam nghe xong liền hét lên hừng hực khí thế."Chị tin là, có lẽ trong bụng em còn có thể nhét thêm cả một quả địa cầu nữa đó." Từ sau khi chứng kiến sức ăn của Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu cảm thấy trong lĩnh vực "thùng cơm" thì chẳng còn gì khiến nàng phải kinh ngạc nữa.Người dẫn chương trình vừa dứt lời, nhân viên đã đẩy ra một chiếc bàn ăn di động chất đầy đĩa bánh gạo kê, đặt ngay chính giữa sân khấu.Sau tiếng "bắt đầu", Cố Ân Nam như chân đạp phong hoả luân, đeo thêm cánh quỷ sau lưng, lao vèo tới chiếc bàn lớn, kéo theo Kiều Mộng Tiêu cùng hốt liền năm đĩa bánh mang về bàn, rồi lập tức vươn ma trảo ra ăn.Một chiếc bánh gạo kê đường kính khoảng năm phân, một đĩa có chừng mười cái.Tất cả mọi người đều giống như phát điên, thi nhau nhét vào miệng.Trong số bốn người, "điên cuồng" nhất phải kể đến Vương Nhị và Cố Ân Nam!Chỉ thấy Vương Nhị túm bánh nhét vào miệng, trung bình mỗi cái nhai chưa tới mười giây là nuốt.Còn Cố Ân Nam thì còn thần kỳ hơn, trung bình hai miếng là xong một chiếc, thời gian nhai chỉ từ năm đến tám giây!Chương Tiểu Nhiễm và Kiều Mộng Tiêu thì không bằng, mỗi cái phải nhai đến mười, hai mươi giây.Ba phút trôi qua rất nhanh, nhân viên bắt đầu thu đĩa và đếm."Oa, giỏi quá, các bạn ăn được ba đĩa cơ đấy..." Nhân viên giơ ngón cái khen nhóm ăn bên cạnh.Cố Ân Nam quay đầu nhìn, vừa ôm bụng vừa nhếch môi cười lạnh.Sau đó, nhân viên đến chỗ Vương Nhị và Cố Ân Nam."Trời ạ, bốn đĩa!" Anh ta trố mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhị.Vương Nhị ngượng ngùng cười cười."Trời, các bạn ăn được năm đĩa!" Nhân viên đếm xong bàn của Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt.Cố Ân Nam nghe xong, lau khóe miệng, nâng ly nước trái cây, vừa uống vừa cười nói: "Quá khen, quá khen, không có gì dạ dày vũ trụ này không thể chinh phục."Nhân viên toát mồ hôi như mưa, thầm nghĩ: đúng là gặp phải giống loài kỳ lạ! Người thường ăn từng đó thì còn uống nổi gì nữa, vậy mà cô ta còn nốc thêm nửa ly nước! Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà đoán lòng.Sau đó, MC bắt đầu công bố thứ hạng từ thấp đến cao."Hạng hai là Vương Mẫu và Chương Vu Sao." MC vừa nói xong, còn chưa thấy gì lạ, nhưng người xung quanh đã bắt đầu xì xào."Vương Mẫu? Chương cá viên chiên? Không phải chứ!"Khi Vương Nhị và Chương Tiểu Nhiễm đứng dậy vẫy tay, ánh mắt mọi người đều rất kỳ lạ."Cuối cùng, hạng nhất là Cố Cung và Kiều Bộ... Tư!" MC đọc đến đây thì cũng thấy có gì đó sai sai.Nghe vậy, cả hội trường nhịn không nổi nữa."Sao lại có tên như thế? Quá kỳ lạ, chắc là con trai rồi?""Tôi cũng đoán vậy, nhưng... bố mẹ này đặt tên đúng là truyền kỳ!"Trong tiếng bàn tán, Cố Ân Nam nắm tay Kiều Mộng Tiêu đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với mọi người.Ngay lập tức, cả đám người há hốc miệng suýt rơi cả hàm.Trăm triệu không nghĩ tới, nhóm ăn khỏe nhất lại là hai đại mỹ nhân!Không ngờ, người tên "Cố Cung" và "Kiều Bộ Tư" lại là hai đại mỹ nhân!Như vậy, cả bốn người đều may mắn vào vòng sau.MC mở máy chiếu, dựng bảng trắng, rồi tắt đèn chính trong hội trường.Nhóm đầu tiên lên chơi "bạn nói tôi đoán" là đội đứng thứ mười vòng trước.Cố Ân Nam khoanh tay, sau đó quyệt miêng, lắc đầu nói: "Chỉ số IQ thế kia, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng."Sau vài đội nối tiếp, Cố Ân Nam đếm thử, giỏi nhất cũng chỉ đoán được mười từ trong năm phút.Đội của Vương Nhị và Chương Tiểu Nhiễm thì tệ hại, chỉ đoán đúng năm, vì não trạng hai người hoàn toàn chẳng giống người Trái Đất.Cuối cùng cũng tới lượt Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu.Sau khi bàn bạc, Cố Ân Nam diễn tả, Kiều Mộng Tiêu đoán.Từ đầu tiên: "Ngũ thể đầu địa" (五体投地).(1)*Cố Ân Nam suy nghĩ một lúc, rồi dang tay nói: "Thành ngữ, kiểu như thế này, ngã xuống, nghĩa là đối với chuyện nào đó cực kỳ bái phục!"Vì thế, Kiều Mộng Tiêu cười híp mắt: "Sói đói vồ mồi.""Sai, sai, sai!" Cố Ân Nam sốt ruột."Cậu yêu mình." Kiều Mộng Tiêu tiếp tục cười híp mắt."Không phải, không phải!" Cố Ân Nam vội lắc đầu."Cậu đẹp quá." Kiều Mộng Tiêu lại cười."Thành ngữ, thành ngữ!" Cố Ân Nam suýt nữa vươn đầu lưỡi, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép."Được rồi, ngũ thể đầu địa." Kiều Mộng Tiêu nhún vai, nhẹ nhàng trả lời.Thực ra nàng đã sớm biết thành ngữ này, chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc Cố Ân Nam, bởi vì dáng vẻ khi Cố Ân Nam sốt ruột thật sự rất đáng yêu, giống hệt như một con khỉ thân thủ lanh lẹ nhưng lại bị treo lơ lửng trên cây.Kết quả, thành ngữ thứ hai lại chính là "Sói đói vồ mồi."Vì thế, Cố Ân Nam khoanh tay, nói: "Khi cậu nhìn thấy một đống đồ ăn, cậu sẽ làm gì?""Ồ, sói đói vồ mồi." Kiều Mộng Tiêu đoán nhẹ nhàng.Cố Ân Nam mở mắt ra, vỗ tay một cái, nói: "Quá đẹp, đúng là chỉ cậu hiểu mình!"Từ thứ ba: "Đông thành Tây tựu."Thế là, Cố Ân Nam lại nhắm mắt, giơ ngón tay lên, nói: "Thành ngữ. Một bộ phim hài, từ khóa là Lưu Trấn Vĩ, Lâm Thanh Hà, Vương Tổ Hiền, Trương Học Hữu, Lương Gia Huy.""Đông Thành Tây Tựu." Kiều Mộng Tiêu không nhịn được, bắt chước Hoa Luân đồng hài vung mái tóc thật soái khí, kết quả phát hiện mình... chẳng có mái tóc nào để vung."Ba chữ." Nói xong, Cố Ân Nam hắng giọng, rồi cất tiếng hát: "Người phụ nữ này, thật khác thường. Điêu Đức Nhất rốt cuộc đang toan tính chuyện gì đây?
Tên Tiểu Tiêu ấy, chẳng thèm giữ chút thể diện nào. Còn tên phế vật kia, đúng là bức tường chắn gió...""Sa Gia Bang." Kiều Mộng Tiêu ngắt lời bài hát của Cố Ân Nam."Chuẩn!" – Cố Ân Nam giơ ngón tay cái."Ba chữ, danh từ, thể thao. Mã Lâm chơi môn gì?""Bóng bàn.""Hai chữ, động vật. Cái mông của con gì là không được sờ?""Lão hổ.""Ba chữ. Món ăn mà mình nấu ngon nhất là gì?""Cơm chiên trứng.""Ba chữ. Lần trướcmình xoay cái đó mà bị trật eo.""Vòng lắc eo.""Hai chữ, trái cây, hương vị giống chôm chôm.""Quả vải.""Thứ họ hàng với cây son bóng mà mình tô trên môi, hai chữ.""Son môi."...Đối với hai người phụ nữ mạnh mẽ này, mọi người xung quanh đều nhìn mà choáng váng.Một ván chơi xong, hai người họ chỉ bỏ qua hai câu hỏi, còn lại tất cả đều đoán đúng. Kết quả cuối cùng là trong vòng năm phút mà đoán trúng mười bảy câu! Đây thật sự không giống việc mà người bình thường có thể làm được!Mọi người bây giờ đều cảm thấy, "Cố Cung" và "Kiều Bộ Tư" này thật sự quá ngầu, quá lợi hại! Ai nói phụ nữ xinh đẹp thì chỉ là bình hoa, còn đầu óc thì rỗng tuếch chứ?!Đương nhiên, Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu lại giành được hạng nhất. Hai người đứng dậy lần nữa, vẫy tay mỉm cười với mọi người.Còn lại vòng cuối cùng, Cố Ân Nam cảm thấy phần "gói quà lớn" đã giơ tay chân mũm mĩm lên cổ vũ cho mình rồi.Trò chơi làm mặt quỷ... hừ, từ trước đến nay, cô chưa từng gặp ai có biểu cảm khuôn mặt phong phú hơn mình cả!Thế nhưng, ở vòng này, số người đặt niềm tin vào họ lại không nhiều.Bởi vì mọi người đều nghĩ, là phụ nữ xinh đẹp thì kiểu gì cũng sẽ giữ hình tượng, khó mà buông bỏ. Huống chi cái "gói quà lớn" kia, nói thật thì đối với người giàu có, chắc chắn cũng chẳng phải món đồ hiếm hoi gì.Thế nhưng, bên này Cố Ân Nam lại vỗ vai Kiều Mộng Tiêu, nói: "Lát nữa mình phải cố hết sức, tranh thủ giật giải thưởng lớn! Cậu nghĩ xem, vài chục năm sau, khi hai đứa mình đều già rồi, nhớ lại chuyện hôm nay thì sẽ vui biết chừng nào!"Được thôi. Thú thật thì Kiều Mộng Tiêu vốn chẳng giỏi lắm khoản làm mặt quỷ. Từ trước đến nay nàng luôn rất chú trọng hình tượng. Nhưng mà... nếu thật sự phải bỏ qua mặt mũi để chơi, cũng không phải không thể."Nam Nam, Tiêu Tiêu, cố lên nhé!" Vương Nhị siết chặt nắm đấm, reo hò cổ vũ trợ uy."Nhóc con, hãy chờ xem, chị nhất định sẽ toàn thắng đó, hahaha." Cố Ân Nam cố tình làm bộ dạng tú bà, sau đó cùng Kiều Mộng Tiêu bước lên sân khấu với những đội khác.Tiếng hô "Bắt đầu!" của MC vừa dứt, Cố Ân Nam lập tức nhập vai.Chỉ thấy gương mặt cô như biến thành cục đất nặn, co giãn cực tốt, biến hóa khôn lường, hệt như có quỷ thần nhập xác. Liếc xéo mắt, nhíu mũi, cau mày, lè lưỡi... tất cả chỉ là chuyện nhỏ.Kiều Mộng Tiêu đứng bên cạnh tuy hơi yếu thế, nhưng so với mấy nhóm khác thì biểu hiện cũng chẳng hề thua kém.Cả khán phòng đều chết lặng nhìn."Liều mạng bất chấp hình tượng như vậy chỉ để giành quán quân, hẳn là trong nhà cũng ..." có người khẽ thì thầm."Nhưng mà nhìn cách họ ăn mặc thì đâu có tệ lắm nhỉ. Cái cô Cố Cung kia mặc nguyên bộ của EL đó, còn Kiều Bộ Tư thì mặc của CG. Dù không phải thương hiệu lớn, nhưng cũng đâu có rẻ, một cái áo thôi cũng hơn bốn trăm tệ rồi.""Bây giờ thương hiệu càng lớn thì hàng nhái càng tràn lan, mặc đồ fake thì có gì lạ đâu? Còn đồ của CG, lương tháng tầm ba ngàn, chịu khó tiết kiệm một chút thì cũng mua nổi mà...""Ừm... thôi, cậu nói vậy cũng có lý."Ba mươi giây trôi qua rất nhanh.MC sau khi nhận được kết quả từ nhóm "chuyên gia đếm số gương mặt quỷ" thì bắt đầu công bố.Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu trông chờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm.Cuối cùng, MC mỉm cười nói: "Quán quân chính là hai vị bên cạnh tôi —— cô Cố Cung và cô Kiều Bộ Tư!"Bốp bốp bốp ——! Tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp hội trường.Cố Ân Nam thở phào một hơi, sau đó lên nhận thưởng.Cả ba đội đứng nhất nhì ba đều có giải, nhưng quán quân thì được nhận "gói quà lớn" với nhiều phần quà nhất.Cố Ân Nam vui đến nở hoa trong bụng.Khi rời khỏi nhà hàng, hai người còn nhận được thêm cả vé xem phim điện tử.Cố Ân Nam hí hửng lắc điện thoại, chụp màn hình lại."Chụp lại làm gì?" Kiều Mộng Tiêu thắc mắc."Cậu không hiểu hả? Để làm kỷ niệm chứ sao! Sau này bất kể làm gì cùng cậu, mình đều phải giữ lại ảnh kỷ niệm, để ghi lại cuộc sống của chúng ta. Đến khi già rồi, ngồi trên xe lăn từ từ đẩy đưa, vừa xem ảnh vừa hồi tưởng." Cố Ân Nam vẻ mặt đầy mơ ước."Cái đó... ý cậu là ngồi trên ghế xích đu đẩy đưa?" Kiều Mộng Tiêu toát mồ hôi hột.Ngồi xe lăn, nghe chẳng may mắn chút nào!"Ấy, dù sao cậu hiểu ý mình là được." Cố Ân Nam phẩy tay."Nào, chụp chung một tấm đi." Cố Ân Nam đột ngột dừng bước."Được, tùy cậu." Kiều Mộng Tiêu dịu dàng đáp.Thế là Cố Ân Nam lục trong túi lấy ra chiếc máy ảnh nhỏ, nhét vào tay Vương Nhị, rồi khoác tay Kiều Mộng Tiêu đi đến ven đường, đặt hai con búp bê lớn ở chân, cùng nở nụ cười."Cạch." Ánh đèn flash lóe lên, hình ảnh được lưu lại."Thế nào, thế nào? Cho mình xem với!" Cố Ân Nam nhảy đến bên Vương Nhị như con nai con."Đẹp lắm, nền phía sau cũng rất được." Vương Nhị mở ảnh vừa chụp ra, đưa cho cô.Chỉ thấy bên trái phía sau họ, có tấm poster hình người, trên đó viết: "Yêu cô ấy, hãy cho cô ấy điều tốt nhất! Không tổn thương tử cung mới thật sự an toàn – XX kỹ thuật phá thai không đau qua ống dẫn sáng nhìn..."Biển quảng cáo lọt vào khung hình, mang lại chút cảm giác xót xa."Làm lại." Lần này, Cố Ân Nam kéo Kiều Mộng Tiêu đổi sang bối cảnh khác.Nhưng khi Vương Nhị bấm máy, vì Cố Ân Nam làm rơi con búp bê lớn, thế là chụp được một tấm với gương mặt cực kỳ "kinh hãi" của cô.Cuối cùng, Cố Ân Nam đành buông tha."Có người để yêu, thật tốt." Chương Tiểu Nhiễm và Vương Nhị đi phía sau, nhìn bóng lưng Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam, không khỏi cảm thán một câu."Sao thế, Nhuyễn muội, cậu muốn yêu đương rồi à?" Vương Nhị xoay người đi lùi, nhìn Chương Tiểu Nhiễm."Không phải đâu!" Chương Tiểu Nhiễm bĩu môi, hất đầu, cau mày phủ nhận."Vậy sao lại cảm thán?" Vương Nhị xoa cằm hỏi."Không có gì, chỉ là thấy cậu có bạn trai rồi, còn mình thì vẫn ế, thấy hơi lạ thôi." Chương Tiểu Nhiễm thở dài."Ai nói với cậu là mình có bạn trai?" Vương Nhị khựng lại."Chuyện đó chẳng cần hỏi cũng biết. Ngày nào cậu cũng đi chơi với cái anh chàng đẹp trai kia, không phải người yêu thì sao lại dính nhau vậy?" Chương Tiểu Nhiễm liếc cô."Sao, thế... có muốn mình giới thiệu anh ta cho cậu không?" Vương Nhị nhướng mày."Mình chẳng hiểu cậu đang nói gì." Chương Tiểu Nhiễm khoanh tay, lơ đi không để ý đến cô ấy.Nghe hai người nói chuyện, Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu đều bật cười.Cảm giác như hai cô nàng vẫn còn đang học cấp ba vậy. Nhất là Chương Tiểu Nhiễm, từ giọng nói đến dáng vẻ đều mang nét "chưa trưởng thành". Lần đầu gặp cô nàng, Cố Ân Nam còn bị gương mặt búp bê non nớt kia đánh lừa.Thời tiết nóng cũng có cái hay, ban đêm ra ngoài đi dạo mà chẳng sợ lạnh run.Bốn người cùng đi tới bờ sông, ngồi xuống trò chuyện về cuộc đời, lý tưởng, cảm giác này rất tuyệt.Ký ức về những việc như thế này, hình như chỉ có hồi đi học. Khi ấy rảnh rỗi, lại trẻ trung, ai cũng thích quậy phá.Ví dụ như: nửa đêm đi xem suất chiếu đầu tiên của phim, ví dụ như: hát karaoke thâu đêm suốt sáng, ví dụ như: sau khi quậy xong kéo nhau đi "càn quét" cửa hàng tiện lợi 24h, ví dụ như: rảnh rỗi vô cớ mua pháo hoa bắn lúc nửa đêm, ví dụ như: cả đám đứng ngoài trời rét run chờ xem trận mưa sao băng... Hay ví dụ như: mỗi người ôm lon bia đen ngồi bờ sông kể chuyện tình cảm, rồi khóc lóc vì "tớ yêu cô ấy, cô ấy yêu hắn, hắn lại không yêu tớ." Tuy rằng cuộc sống như vậy có hơi "trẻ trâu", nhưng thật sự vẫn làm cho người ta cảm thấy rất đáng nhớ.Không giống những nơi khác, gió đêm bên sông mang theo hơi lạnh, chẳng mấy chốc da Cố Ân Nam đã nổi da gà."Vương Nhị, cậu còn nhớ Trần Kiếm không?" Cố Ân Nam nghĩ một lát, rồi hỏi."À, nhớ chứ, mình chưa từng gặp thằng nào hèn thế." Vương Nhị nhún vai."Thật ra hồi đó cậu ta rất thích cậu, thường xuyên dò hỏi sở thích của cậu qua mình. Chỉ không hiểu sao, đến khi thật sự đứng trước mặt cậu, cậu ta lại biến thành người khác." Cố Ân Nam vừa xoa tai con búp bê, vừa nói."Thật không? Mình chỉ nhớ có lần cậu ta đứng trong lớp, trước mặt mọi người, bảo giọng mình khó nghe, đừng hát nữa." Vương Nhị nhướng mày."Thật ra thì cậu ta chỉ là không giỏi biểu đạt, lại hay làm hỏng chuyện thôi. Có lẽ ban đầu, cậu ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu." Cố Ân Nam nhìn ra mặt sông đen kịt, chậm rãi nói."Cậu sao lại đột nhiên nghĩ đến việc nói đỡ cho cậu ta vậy?" Vương Nhị hỏi lại."Không phải nói đỡ, chỉ là cảm thấy... đôi khi cậu hơi vô tâm quá. Người sáng mắt đều có thể nhìn ra ai thích ai, mà cậu lại hoàn toàn không để ý. Như vậy thì thật ra sẽ bỏ lỡ không ít thứ." Cố Ân Nam vừa nói vừa vươn vai một cái.Khi nghiêm túc, Cố Ân Nam trông khá giống một triết học gia.Nói đến cũng lạ, cô từng làm tổ trưởng của một nhóm tâm lý, tuy chỉ có hai tháng ngắn ngủi, nhưng thật sự đã giúp được không ít bạn học kiểu "nửa sáng nửa buồn" giải quyết vấn đề tâm lý."Ừ, cậu nói đúng." Vương Nhị gật đầu.Lúc này, Kiều Mộng Tiêu ngồi cạnh Cố Ân Nam liền lấy con gấu bông lớn kê sau lưng, cả người gối đầu nằm xuống."Cậu buồn ngủ à?" Cố Ân Nam hỏi."Không, mình đang ngắm sao." Kiều Mộng Tiêu trả lời."Cậu bị Cao Nguyệt nhập à?" Cố Ân Nam đột nhiên buột miệng nói."Hửm?" Vốn chẳng mấy khi xem anime, Kiều Mộng Tiêu tất nhiên không hiểu cái meme này."Kiều Mộng Tiêu, mình vừa nhớ ra, thật ra trước kia mình từng ghét cậu.""Ừ, rồi sao?""Cảm thấy tình cảm con người thật kỳ diệu." Cố Ân Nam cũng nằm xuống."Cho nên... có phải cậu ăn no quá nên ngốc luôn rồi không?" Kiều Mộng Tiêu quay đầu lại, buông một câu đùa chẳng mấy buồn cười."Chẳng lẽ không đúng sao?" Cố Ân Nam không để bụng. "Đôi khi mình sẽ nghĩ, nếu năm đó mình không chuyển trường, thì sẽ thế nào? Nếu không chuyển trường, mình sẽ chẳng gặp được cậu, gặp được Vương Nhị, còn cả Diêu Diêu nữa. Nếu không gặp các cậu, thì chẳng biết bây giờ mình sẽ thành ra con người như thế nào.""Nếu không gặp cậu, thì giờ mình sẽ ở đâu, làm gì; còn cậu sẽ thế nào, liệu có kết bạn với ai khác không. Nghĩ vậy mới thấy, thế giới này thật sự kỳ diệu, mỗi một mảnh ghép đều rất thần kỳ." Cố Ân Nam tiếp tục lẩm bẩm."Vậy mình chỉ có thể nói... nếu đúng như những gì cậu nói, thì cái việc trên đời này vốn không tồn tại 'nếu như', mới thật sự là kỳ diệu." Kiều Mộng Tiêu đáp lại."Xì..." Cố Ân Nam bĩu môi.Một lúc sau, mấy người mới rời bờ sông, đi về phía chỗ đậu xe. May mà không xa lắm.------Cùng lúc đó, Mục Tư Diêu và Lưu Hiểu Viện vừa dọn dẹp xong căn nhà mới.Đây là căn hộ tạm thuê, diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, trang trí cũng khá ổn.Nội thất màu kem, giấy dán tường màu cam, buổi tối bật đèn lên, cảm giác rất ấm áp.Hai người ngả xuống giường chợp mắt được một lúc thì cô bé nằm trong cũi – Mật Mật – bỗng tỉnh dậy, òa khóc ầm ĩ.Thế là Mục Tư Diêu lại gắng gượng ngồi dậy, bế con lên, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng vừa dỗ dành, rồi bế con vào nhà vệ sinh.Lưu Hiểu Viện ở bên cạnh nhìn, có chút chân tay luống cuống.Cô vốn không giỏi chăm trẻ, lúc con ngoan thì còn đỡ, nhưng một khi khóc lên thì cô lập tức rối loạn cả tay chân.Đúng là làm mẹ thật sự rất phiền phức.Vài phút sau, Mục Tư Diêu bế con trở lại giường, dỗ dành thêm chút nữa, nhóc con mới chịu nhắm mắt ngủ lại.Trước đây, những việc này đều có bảo mẫu lo, mà phòng lại cách âm tốt, nên dù Tưởng Mật có khóc thét thì cô cũng chẳng nghe thấy.Giờ thì khác, tất cả mọi việc đều phải tự mình lo liệu, thật sự cô cũng chẳng chắc chắn gì mấy.Cả đêm, Tưởng Mật tỉnh dậy hai ba lần, lần nào cũng khóc lớn, Mục Tư Diêu chỉ có thể cố gắng mở mắt, lết xuống giường dỗ con."Lại dậy nữa à?" Lưu Hiểu Viện tỉnh lại, lật người hỏi."Ừ, đứa nhỏ này thật sự quá quấy." Mục Tư Diêu có chút bực, vừa kiên nhẫn dỗ dành."Trẻ con mà..." Lưu Hiểu Viện ngáp dài.Khoảng hơn nửa tiếng sau, bé mới chịu ngủ lại.Mục Tư Diêu nằm xuống, Lưu Hiểu Viện liền xoay người ôm lấy cô.Nhưng Mục Tư Diêu thì chẳng thể chợp mắt nổi. Con vừa quấy khóc xong, đầu óc lại càng tỉnh táo.Cô tính toán, vài ngày nữa sẽ bán căn nhà kia, lấy tiền làm vốn kinh doanh. Còn làm gì, cô cũng đã nghĩ xong rồi: mở một cửa hàng quần áo, vừa có cửa hàng thật vừa bán online. Cửa hàng sẽ chọn ở gần khu đại học – thường ở ngoại ô, ít hàng quán, nhưng sinh viên lại cực đông, không thể coi thường. Từ đây đến đó, đi xe buýt mất khoảng một tiếng, nhưng cô có xe, đi cao tốc thì chỉ nửa tiếng.Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật cũng không tệ.Không ngờ vừa nghĩ ngợi, đã ba giờ sáng. Mục Tư Diêu mới mơ màng ngủ được, thì sáu giờ rưỡi, Mật Mật lại tỉnh.Cô lại ngồi dậy, hoàn hồn một chút, rồi hâm nóng cháo tối qua, cẩn thận đút cho con ăn.Bảo bảo uống một ngụm cháo, liền vỗ tay cười với cô.Mục Tư Diêu bỗng thấy lòng ấm lại.Chỉ là, vài ngày sau, cả cô lẫn Lưu Hiểu Viện đều có quầng thâm mắt rõ rệt, mấy loại tinh chất dưỡng mắt dường như chẳng còn tác dụng."Ngày nào Mật Mật cũng quấy khóc, em có thấy phiền không?" Câu này, Mục Tư Diêu hỏi Lưu Hiểu Viện không biết bao nhiêu lần.Nhưng lần nào Lưu Hiểu Viện cũng chỉ lắc đầu.Có lẽ bởi vì để được ở bên nhau là không dễ dàng, nên những chuyện khác với cô ấy đều không đáng kể. Hơn nữa, Mục Tư Diêu đã từ bỏ rất nhiều để đến với mình, thì cô lấy tư cách gì mà kêu ca?Mục Tư Diêu tìm được một mặt bằng ở quảng trường sinh hoạt gần khu đại học. Tiền thuê ở đó cũng không quá đắt, mỗi tháng 2.500 tệ, diện tích tổng cộng bốn mươi mét vuông. Nếu là trong nội thành, một cửa hàng như vậy tiền thuê ít nhất cũng phải hơn một vạn.Cô quan sát vị trí, phát hiện vào cuối tuần và buổi tối thì sinh viên đến khu vực đó mua đồ ăn, quần áo rất đông, xem ra cũng khá ổn. Thế là cô quyết định thuê luôn.Sau khi ký hợp đồng thuê, cô lại ký thêm hợp đồng với một công ty trang trí nội thất.Trang trí cửa kính hết 2.200 tệ, hai ma-nơ-canh tốn 650, giấy dán tường 4.600, quầy trưng bày 1.000, quầy thu ngân 1.000, cộng thêm đèn chùm, đèn rọi, bảng hiệu và các thứ lặt vặt khác. Không tính chi phí máy tính và loa đài, tổng cộng cũng đã hơn một vạn.May mà thợ trang trí làm cũng nhanh, chỉ hơn mười ngày là xong.Tên cửa hàng đặt là "Tư Diêu Phục Sức".Sau đó, Mục Tư Diêu cùng Lưu Hiểu Viện đi dạo một vòng ở các chợ bán buôn lớn.May mắn là cô có Cố Ân Nam làm bạn, nên khi nhập hàng với giá nguyên liệu ngang nhau, không dễ bị chặt chém. Thêm nữa cô lại có con mắt thời trang khá tốt, vì vậy chọn được toàn mẫu đẹp, mới lạ mà không hề tầm thường.Có lẽ ông trời thương xót, ngay khi cô mặc cho ma-nơ-canh một bộ đồ thu mới thì có mấy sinh viên cầm tờ đơn bước vào.Tìm hiểu ra mới biết, họ là sinh viên trường A. Trường A sắp tổ chức hội thao mùa thu, bọn họ thuộc ban đối ngoại, nên đi tìm tài trợ."Là thế này, nếu cửa hàng của chị có thể tài trợ cho chúng em 300 tệ, thì bọn em sẽ giúp chị quảng bá trong trường.""Các em nói thử kế hoạch đi." Mục Tư Diêu giao việc trên tay cho Lưu Hiểu Viện, rồi bước ra quầy, chống cằm nhìn họ."Bọn em sẽ làm cho cửa hàng chị ba băng rôn: một treo ở sân vận động; một treo ở cổng sau trường – học sinh ra vào đều đi cổng sau nên độ tiếp xúc rất cao; còn một treo ở nhà ăn. Ngoài ra, bọn em có thể thiết kế, in tờ rơi và phát trong trường. Tổng số sinh viên trường em là tám ngàn người, hơn nữa vì là trường nghệ thuật nên tỷ lệ nữ sinh rất cao. Con gái thì đều thích làm đẹp, chú ý đến ăn mặc, nên chắc chắn sẽ để ý đến các cửa hàng thời trang gần trường. Em thấy mẫu mã trong shop chị rất ổn, tin rằng chỉ cần quảng bá một chút thì nhất định buôn bán sẽ phát đạt." Cậu sinh viên dẫn đầu liệt kê từng lợi ích ra.Mục Tư Diêu nghe xong thì gật đầu, sau đó đồng ý và ký hợp đồng với bọn họ.Chờ mấy sinh viên kia rời đi, cô lại cùng Lưu Hiểu Viện bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp cửa hàng.Hai bên cửa hàng treo toàn quần áo, còn ở giữa đặt hai quầy trưng bày để bán vài món nhỏ khác. Ví dụ như bông tai, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, còn có bưu thiếp, ốp điện thoại, móc khóa nhỏ, đồng hồ, đồ cột tóc, vật trang sức các loại...Giấy dán tường trong cửa hàng là loại nền trắng có họa tiết hoạt hình, mặt sàn thì lát kính cường lực ép nhiều lớp. Dưới lớp kính trải cát biển, vỏ sò và sỏi trắng, ánh đèn xanh lam mờ ảo hắt lên từ dưới sàn, tạo cảm giác như trong mơ. Đặc biệt là vào buổi tối, hiệu ứng càng rõ, giống hệt như đang lạc vào thế giới lãng mạn dưới đáy biển.Ban ngày thì cô không bật hệ thống đèn này, vì cả ngày bật sẽ quá tốn điện. Chỉ đến tối mới mở, cho nên vào buổi tối, cửa hàng của cô trở thành cửa tiệm nổi bật và bắt mắt nhất ở khu vực đó.Bên phải cửa hàng là một quán trà sữa, bên trái là tiệm gà rán cay, tầng trên là cửa hàng kính mắt, còn bên cạnh tiệm kính lại là cửa hàng túi xách và giày dép. Vị trí như thế, đối với cô mà nói, quả thật rất ổn.Ngày khai trương đầu tiên, Mục Tư Diêu cùng Lưu Hiểu Viện bán được bảy bộ quần áo, một đôi khuyên tai, một chiếc vòng tay và hai chiếc ốp điện thoại, tổng cộng lãi được ba trăm tệ. Những món phụ kiện nhỏ lẻ thì lợi nhuận không đáng kể, nên doanh thu chính vẫn phải trông vào quần áo.Vì thế, mỗi khi gặp phải mấy đứa nhỏ sinh viên giỏi mặc cả, cô cũng thấy khá đau đầu.Bất giác, cô lại nhớ đến lời một cô gái từng nói hồi đại học.Cô gái đó nói: "Bình thường khi tôi mua quần áo, mở miệng là chém ngay một nửa giá, sau đó mới từ từ cò kè với chủ cửa hàng, như vậy mới không bị thiệt. Cách này tuy không dùng được ở mấy cửa hàng thương hiệu chính hãng – nơi không cho mặc cả, nhưng với mấy cửa hàng nhỏ thì lại rất hiệu quả."Hồi đó, nhiều bạn trong lớp khi mua quần áo đều thích kéo cô ấy đi cùng, thậm chí Mục Tư Diêu cũng từng nhờ cô ấy mặc cả hai lần. Quả thật cô ấy ra tay mặc cả rất dữ dội.Bây giờ, khi chính mình đã mở cửa hàng quần áo, Mục Tư Diêu chỉ biết âm thầm cầu nguyện đừng gặp phải kiểu khách như thế. Con người vốn dĩ là vậy, quan điểm với chuyện ăn mặc hay mua sắm... đều sẽ thay đổi theo hoàn cảnh của chính mình.Người ta thường nói thương nhân thì lòng dạ đen tối. Nhưng nếu không "đen" một chút, thì sao có thể làm kinh doanh? Sao có thể thành công? Sao có thể kiếm ra tiền? Nếu chẳng kiếm được tiền, thì hà tất phải bước vào con đường buôn bán làm gì?Chỉ là, vì bận rộn với công việc cửa hàng, ở nhà không ai chăm sóc bé Mật Mật, nên cô đành phải thuê bảo mẫu.Lần này, thuê được một dì khoảng hơn bốn mươi tuổi, đã có mười năm kinh nghiệm trong ngành giúp việc gia đình. Dì ấy không chỉ giỏi việc nhà mà còn rất có kinh nghiệm chăm trẻ, Mật Mật cũng khá thân thiết với dì.Như vậy, Mục Tư Diêu liền ngồi tính toán lại chi phí: Tiền thuê mặt bằng cửa hàng: 2.500 tệ/tháng. Tiền thuê chỗ ở: 1.600 tệ/tháng. Lương bảo mẫu: 1.800 tệ/tháng. Chi phí cho con nhỏ: khoảng hơn 2.000 tệ/tháng. Cộng thêm tiền mạng, điện nước, sinh hoạt phí...Tổng cộng, mỗi tháng chi tiêu đã lên tới hơn tám ngàn tệ.Nếu cửa hàng mỗi ngày chỉ có doanh thu khoảng 300 tệ, thì một tháng mới được hơn 10.000 tệ, căn bản chẳng dư dả, khác nào ngồi chờ chết.Mà đó còn chưa kể chi phí sửa sang ban đầu, cùng phí thiết kế gian hàng online...Nghĩ đến đây, Mục Tư Diêu liền ý thức được tầm quan trọng của việc tuyên chuyền quảng bá.Vì vậy, lúc rảnh rỗi, cô và Lưu Hiểu Viện liền cắm đầu vào internet, tận dụng các nền tảng lớn để quảng bá cửa hàng thực và cửa hàng online của mình.Weibo từng bị khóa tài khoản một lần vì đăng quá nhiều quảng cáo, trong các nhóm QQ cũng bị mắng vì spam quá nhiều, thậm chí còn bị tấn công trên Tieba, bị người ta chửi là "chó quảng cáo thì tự giác cút khỏi XX bar đi".Nhưng vốn dĩ Mục Tư Diêu là người da mặt dày, lại có tính kiên cường, nên cũng không thấy bị tổn thương gì.Ban đầu cô cứ nghĩ mở một cửa tiệm nhỏ thôi thì chắc cũng dễ kinh doanh, nhưng thật sự mở rồi mới phát hiện ra mọi thứ hoàn toàn không giống mình tưởng.Muốn quảng bá cửa hàng online, phải tốn tiền mua vị trí quảng cáo. May mà cô cũng có chút nhan sắc, chỉ cần trang điểm chút là đã thành mỹ nhân ngực lớn eo thon, hơn nữa khi chụp ảnh cũng rất tự nhiên, thoải mái, nên không cần phải bỏ thêm tiền thuê người mẫu chụp sản phẩm.Phải biết rằng, nếu thuê người mẫu thì mỗi bộ quần áo cũng mất khoảng hơn trăm tệ, mà người mẫu giá rẻ thì thường chẳng có kinh nghiệm, hoặc ngoại hình chẳng ra sao.May thay, nhờ đủ loại nỗ lực, việc buôn bán ở cả cửa hàng thực lẫn cửa hàng online dần khởi sắc, thu nhập hàng tháng so với lúc mới mở đã tăng lên hai phần ba. Chỉ là vì cửa hàng chỉ có cô và Lưu Hiểu Viện gánh vác, nên cũng khá vất vả.Cái gì cũng có được có mất, được thì khỏi nói, mất đi đại khái là Mật Mật bây giờ thân thiết với bảo mẫu hơn cả với cô.Tuy nhiên, may mắn là giờ Mật Mật đã biết mở miệng nói vài từ đơn giản như "mẹ", "cơm cơm", "kẹo kẹo", "ăn", "không cần" các loại.Mục Tư Diêu cảm thấy tâm trạng mình đã bình thản và thoải mái hơn nhiều. Từ mơ hồ, buồn bã, bi quan ban đầu đã dần trở nên lạc quan, rộng mở.Chỉ là, ba mẹ thỉnh thoảng vẫn hỏi cô có định quen bạn trai không.Mục Tư Diêu biết họ lo cho mình, nên chưa bao giờ tỏ thái độ với chuyện này."Người đàn ông tốt không dễ tìm, mà loại vừa đáng tin, vừa yêu thương con, lại không bạc đãi Mật Mật thì càng khó tìm. Huống hồ bây giờ việc làm ăn cũng ổn, cuộc sống thoải mái, con lại có con gái rồi, hàng tháng cũng mua bảo hiểm hưu trí, cũng xem như không tệ. Còn những cái khác, duyên tới thì tới, không tới thì cũng chẳng thể cưỡng cầu. Ba mẹ đừng lo, con sẽ sống tốt mà." Mục Tư Diêu chỉ có thể an ủi họ như vậy.Hai ông bà cũng nhận ra, con gái bây giờ dường như thật sự đã chín chắn, hiểu chuyện hơn nhiều.Nhưng tình cảnh của Lưu Hiểu Viện thì lại chẳng được lạc quan như thế.Xuất thân của Lưu Hiểu Viện còn kém hơn Mục Tư Diêu. Ba cô chỉ học hết tiểu học, mẹ thì chưa từng đi học, chữ nghĩa cũng chẳng biết mấy, chứ đừng nói đến chuyện nhắn tin. Thế nhưng ba mẹ cô lại bảo thủ hơn ba mẹ Mục Tư Diêu nhiều.Ở quê của cô, con gái phần lớn 21 tuổi đã kết hôn sinh con; thậm chí có người chưa đầy 20 đã sống chung, sinh ra tiểu tử mập mạp, sau đó mới đi đăng ký kết hôn cho con. Nhiều người 22–23 tuổi đã có hai con.Lưu Hiểu Viện năm nay 25 tuổi vẫn chưa lấy chồng, đã bị người ta gọi là "gái già".Thường xuyên có mấy bà con quá nhiệt tình đến làm mai, hôm nay nói Trương Tam tốt, ngày mai lại bảo Lý Tứ hiền, tóm lại tìm cách ép cô phải kiếm chồng.Lần trước, khi Lưu Hiểu Viện từ chối một anh "nhà giàu mới nổi", ba mẹ cô liền trở mặt ngay.Từ khi quay lại đây, hầu như ngày nào cô cũng nhận hai, ba cuộc gọi từ bố mẹ.Bị mắng là vô dụng, bất hiếu, làm mất mặt.Mục Tư Diêu không thể hiểu nổi suy nghĩ của cha mẹ cô ấy, nhưng cũng chỉ có thể nắm tay cô ấy, lặng lẽ ở bên cạnh.Thế giới của hai người, có khổ có vui, có buồn có hạnh phúc, chỉ có thể nói, mọi thứ đều cứ từ từ mà thôi.Chuyện chưa đến cuối cùng, ai có thể nói chắc kết cục sẽ tốt hay xấu?Cuối tuần, Mục Tư Diêu đóng cửa hàng sớm, quyết định rủ Lưu Hiểu Viện đi dạo phố.Hai người khoác tay nhau, vừa nói cười, vừa đi dọc con đường có nhiều cửa tiệm nhỏ.Mục Tư Diêu nheo mắt nhìn những cửa hàng kia, bất giác rơi vào hồi ức.Ngày trước, khi chẳng thiếu tiền tiêu, cô muốn gì cũng có thể mua.Trung tâm thương mại Mero, rẽ phải ở con đường đối diện cửa hàng tiện lợi FamilyMart kia, từng là nơi cô thích nhất. Ở đó tập trung đủ thương hiệu nổi tiếng thế giới.Áo khoác của Burberry, túi của Fendi, mỹ phẩm Givenchy, trang sức Harry Winston, nước hoa của El và Valentina là những món cô yêu thích nhất."Sau này khi mua được nhà, tích góp thêm nhiều tiền, chúng ta sẽ đi mua." Lưu Hiểu Viện khoác tay Mục Tư Diêu, nhìn theo ánh mắt cô."Những thứ đó tôi chẳng thèm." Mục Tư Diêu ngẩn ra, rồi quay đầu cười: "Người có khí chất thì mặc gì cũng đẹp. Người không có khí chất, cho dù mặc đồ hàng hiệu thì cũng chỉ là quê mùa thôi."Lưu Hiểu Viện cười, gật đầu: "Ừ, chị nói đúng."Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút không thoải mái.Nếu ngay từ đầu cô chưa từng sở hữu những thứ đó, có lẽ bây giờ đã không thấy hụt hẫng. Nhưng vì từng có được, mà hiện tại kinh tế không cho phép, nên khó tránh khỏi cảm giác trống trải.Nói đến nhà cửa, hai năm nay giá nhà tăng vùn vụt, Mục Tư Diêu thật sự hối hận vì đã bán căn nhà trước kia.Tuy rằng bán căn nhà ấy thu về gần ba triệu, nhưng bây giờ muốn mua lại căn hộ cùng diện tích thì ít nhất phải hơn ba triệu hai. Nếu là căn mới ở khu vực trung tâm, không bỏ ra năm–sáu triệu thì đừng mong mua được.Thế này thì không ổn, giá nhà cứ như quả cầu tuyết, càng ngày càng to, trong khi Mật Mật cũng lớn dần, chẳng lẽ cô mãi phải chen chúc trong chỗ nhỏ bé kia sao?Biết thế thì thà giữ lại căn nhà, rồi vay mượn tiền kinh doanh, sau này trả cũng được."Không được, chúng ta phải mua nhà." Mục Tư Diêu cau mày nói với Lưu Hiểu Viện. "Vài ngày nữa đi xem nhà, không thể mua quá nhỏ. Tầm 150 mét vuông là vừa. Tiền tiết kiệm bây giờ chắc chắn không đủ, nhưng có thể vay trả góp.""Hay là chờ thêm chút nữa? Biết đâu giá nhà lại giảm thì sao." Lưu Hiểu Viện đề nghị"Chỉ sợ nó cứ tăng lên rồi không giảm nữa."Lời vừa dứt, Mục Tư Diêu nhận được điện thoại của Cố Ân Nam."Alô? Nam Nam, có chuyện gì thế?" Mục Tư Diêu bắt máy, giọng nhẹ nhàng."Cậu đang ở đâu? Mình mang cho cậu nhiều đồ ngon lắm!" Cố Ân Nam hỏi."Mình đang ở bên ngoài, cậu mang gì cho mình thế? Lại làm phiền cậu rồi." Mục Tư Diêu cười đáp."Khách sáo gì chứ! Cậu mà còn khách sáo, mình không thèm để ý tới cậu nữa đấy!" Cố Ân Nam giả vờ giận dỗi."Được rồi, được rồi, mình không khách sáo nữa!" Mục Tư Diêu vừa nói xong đã phá lên cười."Nói xem, cậu bao giờ về? Mình còn định đến ăn chực cơ!""Mình đang chuẩn bị về đây." Mục Tư Diêu đáp."Ok, vậy lát nữa mình tới nhà cậu nhé, gặp sau!" Cố Ân Nam vui vẻ dặn rồi cúp máy."Cố Ân Nam sắp tới à?" Lưu Hiểu Viện hỏi."Ừ, chúng ta đi mua ít đồ ăn rồi về thôi." Mục Tư Diêu cười đáp.Lưu Hiểu Viện nhận ra, mỗi lần nghe nói Cố Ân Nam sắp tới, Mục Tư Diêu đều vui vẻ hẳn, như thể coi cô ấy như chị em ruột."Nhắc mới nhớ, hình như em chưa bao giờ nghe chị kể chuyện xưa của chị với Cố Ân Nam." Khi chọn nấm đùi gà trong siêu thị, Lưu Hiểu Viện hỏi."Có chuyện gì đâu, bọn tôi vốn dĩ là bạn thân chí cốt. Hồi đó chúng tôi cùng làm đủ trò ngốc nghếch. Lại đều là dân ham ăn, nên hợp nhau lắm." Mục Tư Diêu bỏ gói thịt ba chỉ vào giỏ, khoác tay Lưu Hiểu Viện, vừa đi vừa kể."Hồi đó bọn tôi không cùng lớp, cũng không cùng ký túc, nhưng ở chung tầng. Tối nào cũng ngồi xem phim kinh dị, trinh thám cùng nhau. Mùa hè thì để cái quạt bàn, mùa đông thì lén đặt lò sưởi nhỏ bên cạnh. Trường thì 10 giờ tối quản lý đóng cổng, kiểm tra phòng, mà bọn tôi thì từng có giai đoạn nhịn ăn tối để giảm cân. Nhưng lần nào cũng nhịn đến 9 rưỡi là đói quá chịu không nổi, lại dắt tay nhau chạy ra ngoài mua đồ ăn." Mục Tư Diêu nhớ lại những chuyện dó, nụ cười trên mặt càng sáng lạn."Có một lần buồn cười chết được. Cổng trường đang thi công, có một chỗ vừa tráng xi măng còn ướt. Chúng tôi chỉ lo tìm đồ ăn, chẳng nhìn dưới chân. Thế là Cố Ân Nam bước một cái, chân lún thẳng xuống! Ai nấy đều quay lại nhìn. Tôi xấu hổ muốn chết, định bỏ về, không mua nữa. Thế mà cô ấy lại thản nhiên bỏ tay tôi ra, chân dính đầy xi măng, mặt vẫn bình tĩnh đi đến quầy bánh mì kẹp thịt, nói: 'Bác ơi, cho cháu cái bánh mì kẹp xúc xích.'"Mục Tư Diêu vẫn nhớ rõ, cầm bánh mì xong thì mặt Cố Ân Nam lập tức đổi sắc, vừa kêu "quê chết mất" vừa kéo tay cô chạy vội về trường."Ha ha, đây quả thật là chuyện cô ấy có thể làm thật!" Lưu Hiểu Viện bật cười."Còn có chuyện còn buồn cười hơn. Lần đó theo nhóm sáng tác của trường về quê khảo sát, chúng tôi đi đến một con sông. Bên này là bãi cỏ, bên kia là rừng, có một cây gỗ bắc ngang sông. Thế là thi xem ai đi qua nhanh hơn." Mục Tư Diêu cảm thấy đây cũng là chuyện ngốc nghếch các cô đã làm."Sau đó thì sao?" Lưu Lưu Hiểu Viện tò mò hỏi."Con sông đó thật ra rất nông, nhưng nước chảy xiết, cây gỗ lại nhỏ, đi trên đó khó giữ thăng bằng. Bọn tôi đi nối đuôi nhau. Cố Ân Nam bảo tôi đừng nhìn xuống nước, kẻo hoa mắt mà ngã. Ai ngờ cô ấy vừa dứt lời, hai đứa chúng tôi cùng lúc rơi tõm xuống! Đúng lúc có người chạy đến bảo thầy gọi cả nhóm tập trung, thế là bọn tôi trong bộ dạng 'chuột lột' đi tới, bị cả đám cười chọc ghẹo."Nhắc lại chuyện cũ, Mục Tư Diêu cảm thấy thật sự rất nhớ quãng thời gian ấy."Còn em, thời đại học chẳng kết giao được người bạn thân nào. Trong ký túc, các bạn nữ đều giàu có. Có lẽ không bằng Cố Ân Nam, nhưng cũng hơn em nhiều. Em lại hay dậy sớm, họ thì toàn ngủ nướng. Đáng ra chẳng có gì, nhưng họ lại đi nói xấu bên ngoài rằng 'không có tiết mà vẫn dậy sớm, quả là mệnh nghèo khổ'. " Lưu Hiểu Viện lắc đầu, thở dài.Cô cũng không hiểu sao bản thân lại bị ghét bỏ như vậy.Sau khi Mục Tư Diêu thanh toán xong, cả hai cùng nhau trở về.Trong bếp, Mục Tư Diêu bận rộn thái rau, còn Lưu Hiểu Viện thì ở bên cạnh làm trợ thủ.Khi rửa cà chua bi, Lưu Hiểu Viện bất ngờ phát hiện một quả có hình trái tim, dáng vẻ lại vô cùng đáng yêu.Vậy là, Lưu Hiểu Viện cầm quả cà chua bi đưa cho Mục Tư Diêu cắn một nửa, còn mình thì ăn nốt nửa kia."Như vậy, chúng ta đã có chung một trái tim rồi." Lưu Hiểu Viện ăn xong, khẽ liếm môi.Mục Tư Diêu khóa chặt vòi nước, rồi xoay người lại, hôn lên môi cô.Đúng tám giờ tối, Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu cũng đến.Mục Tư Diêu luôn cảm thấy, Cố Ân Nam ngày càng xinh đẹp. Không phải ở cách ăn mặc hay trang điểm, mà là khí chất. Dù Cố Ân Nam vẫn luôn mang chút ngây ngô, nhưng kỳ lạ thay, trong cái khí chất ngốc nghếch ấy lại tỏa ra nét tri thức chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành.Dù nhìn thế nào, cô và Kiều Mộng Tiêu cũng rất xứng đôi. Hai mỹ nữ tóc dài thướt tha đi cạnh nhau, bất kể ở đâu cũng trở thành cảnh tượng nổi bật."Xem này, mình mang cho cậu cái gì đây!" Cố Ân Nam vừa nói vừa đưa mấy chiếc túi trong tay ra trước mặt Mục Tư Diêu."Wow!" Mục Tư Diêu đón lấy, nhìn vào thì không khỏi reo lên.Trong mấy chiếc túi đó, có hai túi đựng bộ sưu tập thu mới nhất của CG, một túi đựng quần áo, mũ và giày nhỏ cho em bé, còn một túi thì toàn các loại thực phẩm chức năng, đồ bồi bổ."Nam Nam, cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!" Mục Tư Diêu cười tít mắt."À đúng rồi, cái này là cho em." Sau đó, Cố Ân Nam lại lấy từ tay Kiều Mộng Tiêu một túi khác, đưa cho Lưu Hiểu Viện. "Tôi không rõ số đo của em, nên chỉ mua cái này thôi."Lưu Hiểu Viện không ngờ mình cũng có phần, bất giác ngẩn ra.Nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một chiếc túi xách màu trắng."Em xem một chút xem có thích không." Cố Ân Nam gãi nhẹ vành tai.Dù cô và Mục Tư Diêu là bạn thân, nhưng với Lưu Hiểu Viện thì không quen lắm, cộng thêm việc Lưu Hiểu Viện ít nói, nên lại càng ít trò chuyện."Đẹp lắm, em rất thích. Cảm ơn chị. Chỉ là... để chị tốn kém quá." – Lưu Hiểu Viện lấy túi ra ngắm nghía, mỉm cười dịu dàng.Sau đó, cả nhóm ngồi ăn cơm, trò chuyện vui vẻ, thời gian trôi qua thật nhanh.Khi Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu rời đi, Mục Tư Diêu tiễn họ xuống tận dưới lầu.Ngồi vào trong xe, Cố Ân Nam suy nghĩ một chút rồi quay lại nói: "Mộng Tiêu, mình muốn nói chuyện của chúng ta với bố mẹ."Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu im lặng giây lát."Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Lúc sau, Kiều Mộng Tiêu hỏi."Phải nói sao nhỉ..." Cố Ân Nam dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ mím môi."Nhưng, chẳng lẽ chúng ta cứ lén lút như thế này cả đời sao? Hôm qua mẹ mình lại nhắc đến chuyện hôn nhân rồi. Thật lòng mà nói, nghe mà phiền lắm." Cố Ân Nam cau mày, thở dài."Thật ra, mình đã nói với dì rồi." Kiều Mộng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, bỗng nói ra.Cố Ân Nam nghe xong, tròn xoe mắt, chậm rãi quay đầu nhìn nàng."Nhưng mình không nói là mình đang yêu cậu. Mình chỉ nói là mình thích phụ nữ, nên cả đời sẽ không lấy đàn ông." Kiều Mộng Tiêu vừa lái xe vừa bình thản nói.Từ biểu cảm của nàng, không nhìn ra chút khác thường nào."Sau đó thì sao dì cậu nói thế nào?" Không hiểu sao, lòng bàn tay Cố Ân Nam hơi rịn mồ hôi."Dì không nói gì, đến giờ cũng chưa gọi điện hỏi hay khuyên bảo gì cả." Kiều Mộng Tiêu tiếp lời."Không thể nào... Chẳng lẽ đây là sự yên lặng trước cơn bão?" Cố Ân Nam chỉ thấy trong lòng treo lơ lửng một tảng đá lớn."Vậy tại sao, cậu đã nói mình thích phụ nữ, mà lại không nói rõ là đang yêu mình?" Cố Ân Nam hỏi."Vì mình sợ cậu chưa sẵn sàng." Kiều Mộng Tiêu đáp rất thẳng thắn. "Hơn nữa, mình cũng muốn xem phản ứng của dì với chuyện đồng tính thế nào.""Đột nhiên, mình thấy cậu thật dũng cảm." Cố Ân Nam khẽ rủ mắt xuống."Không hẳn là dũng cảm, chỉ là cảm thấy nên nói thôi. Thứ nhất, mình cũng không còn trẻ. Thứ hai, sự nghiệp của mình cũng đã có chút thành tựu. Thế nên, mình nghĩ đã đến lúc phải nói." Kiều Mộng Tiêu vẫn trả lời rất bình thản.Nghe xong, trong lòng Cố Ân Nam càng thôi thúc muốn "come out"."Nhưng, họ dù sao cũng chỉ là dì và dượng của mình. Còn cậu thì khác, cậu phải đối diện với ba mẹ. Nam Nam, cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa?" Kiều Mộng Tiêu thấy cô im lặng, lại hỏi thêm."Ừ." Cuối cùng, Cố Ân Nam gật đầu."Dù sao cũng là chết, chi bằng chết sớm siêu sinh sớm." Cố Ân Nam siết chặt nắm tay."Đúng như cậu nói, bây giờ đã đến lúc rồi. Trước đây không dám nói, một là vì tuổi còn nhỏ, họ sẽ nghĩ mình bồng bột; hai là vì sự nghiệp chưa có gì, không có nền tảng, nên trong mắt họ, một đứa vốn không đáng tin lại còn yêu phụ nữ thì chẳng khác nào chuyện hoang đường. Nhưng giờ thì khác rồi." Cố Ân Nam đã hạ quyết tâm, phải come out.Kiều Mộng Tiêu nghe xong, vỗ nhẹ vai cô.Thế nhưng, nói thì nói vậy, trong lòng Cố Ân Nam vẫn thấy hoang mang.Dù trong thế hệ trẻ, đa số vẫn không chấp nhận đồng tính, huống chi là bậc cha mẹ.Thật lòng mà nói, cô đã có thể đoán được vẻ mặt của ba mẹ sau khi biết chuyện.Dù thế nào đi nữa, họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách khuyên nhủ cô trở lại "con đường đúng đắn" thôi."Kiều Mộng Tiêu, mình muốn sống cùng cậu cả đời. Đến khi chúng ta tóc bạc trắng, sáng sớm cùng ra công viên tập Thái Cực, chiều tối cùng đi dạo, cùng nhau làm mặt xấu chụp ảnh selfie... cho đến tận khi chết đi." Cố Ân Nam vừa cười vừa nói, nhưng trong mắt lại long lanh nước."Ừ, nhất định sẽ thế." Kiều Mộng Tiêu gật đầu."Nhất định."Về đến nhà, Cố Ân Nam suy nghĩ một lát, rồi mở Word, gõ xuống hai chữ: "Ba, mẹ".Đúng vậy, cô quyết định, sẽ viết thư để nói với họ.Nếu nói trực tiếp, chắc chắn đôi bên sẽ vì quá xúc động mà làm mọi chuyện căng thẳng thêm.Nhưng qua chữ viết thì khác, chữ viết có thể để lại khoảng trống cho người ta suy nghĩ, và bản thân mình cũng có thể giãi bày hết những gì muốn nói.Thế nhưng, sau khi gõ xong hai chữ ấy, Cố Ân Nam lại ôm lưng, ngẩn ngơ nhìn màn hình.Phải viết thế nào mới tốt đây?*****Editor: Chương này hơn 10k chữ lận gõ muốn thổ huyết 🥲*(1) Ngũ thể đầu địa Ngũ thể đầu địa là năm vóc ( 1. gối tả, 2. gối hữu, 3. tay tả, 4. tay hữu, 5. cái đầu) đều gieo xuống đất. Nghĩa là lễ Phật, lễ tượng Phật, lễ thánh tượng Bồ Tát, lễ sư trưởng.... thì nên chí thành lễ như vậy mới tỏ đủ vẻ cung kính. Ngũ thể đầu địa cũng gọi là Ngũ luân đầu địa ( năm vầng, năm phần xoay vần gieo xuống đất). Trong Kinh Pháp Bảo Đàn nơi phẩm Cơ duyên có đoạn viết rằng " Có 1 vị Tăng tên là Pháp Đạt, người ở Hồng Châu, xuất gia lúc 7 tuổi, thường tụng Kinh Pháp Hoa, đến lễ tổ mà đầu không sát đất, Tổ mới quở rằng : " Lễ mà đầu không sát đất chi bằng đừng lễ, trong tâm ông ắt có một vật, vậy ông chứa chấp sự nghiệp gì? ". Pháp Đạt thưa : Tôi tụng Kinh Pháp Hoa đã đến ba ngàn bộ.Tổ bảo : " Nếu ông tụng đến muôn bộ, được cái ý Kinh mà chẳng cho rằng hơn, ắt cùng với ta sánh vai, nay ông mang sự nghiệp này, trọn không biết lỗi, nghe ta nói kệ : "Lễ vốn chặt cờ mạngSao đầu không sát đất Có ngã tội liền sanhQuên công phước vô tỷ...".....Ngài Pháp Đạt sau hối hận tạ lỗi với Tổ thưa rằng .... "Từ nay về sau con sẽ khiêm cung với tất cả mọi người" ....
Trò thứ hai là "Bạn nói tôi đoán", trong năm phút, đội nào đoán được nhiều từ nhất sẽ chọn ra 10 đội vào vòng ba.
Trò thứ ba thì khá "khoai" và hiếm gặp — trò làm mặt quỷ. Trong vòng 30 giây, đội nào làm được nhiều kiểu mặt quỷ nhất, không lặp lại, sẽ giành chiến thắng.Mà việc chia nhóm thì căn cứ theo hai cái tên viết chung một hàng trong phiếu đăng ký."Được rồi, tới đi nào! Trong bụng lão nương vẫn còn có thể chứa thêm một con thuyền Noah nữa cơ!" Cố Ân Nam nghe xong liền hét lên hừng hực khí thế."Chị tin là, có lẽ trong bụng em còn có thể nhét thêm cả một quả địa cầu nữa đó." Từ sau khi chứng kiến sức ăn của Cố Ân Nam, Kiều Mộng Tiêu cảm thấy trong lĩnh vực "thùng cơm" thì chẳng còn gì khiến nàng phải kinh ngạc nữa.Người dẫn chương trình vừa dứt lời, nhân viên đã đẩy ra một chiếc bàn ăn di động chất đầy đĩa bánh gạo kê, đặt ngay chính giữa sân khấu.Sau tiếng "bắt đầu", Cố Ân Nam như chân đạp phong hoả luân, đeo thêm cánh quỷ sau lưng, lao vèo tới chiếc bàn lớn, kéo theo Kiều Mộng Tiêu cùng hốt liền năm đĩa bánh mang về bàn, rồi lập tức vươn ma trảo ra ăn.Một chiếc bánh gạo kê đường kính khoảng năm phân, một đĩa có chừng mười cái.Tất cả mọi người đều giống như phát điên, thi nhau nhét vào miệng.Trong số bốn người, "điên cuồng" nhất phải kể đến Vương Nhị và Cố Ân Nam!Chỉ thấy Vương Nhị túm bánh nhét vào miệng, trung bình mỗi cái nhai chưa tới mười giây là nuốt.Còn Cố Ân Nam thì còn thần kỳ hơn, trung bình hai miếng là xong một chiếc, thời gian nhai chỉ từ năm đến tám giây!Chương Tiểu Nhiễm và Kiều Mộng Tiêu thì không bằng, mỗi cái phải nhai đến mười, hai mươi giây.Ba phút trôi qua rất nhanh, nhân viên bắt đầu thu đĩa và đếm."Oa, giỏi quá, các bạn ăn được ba đĩa cơ đấy..." Nhân viên giơ ngón cái khen nhóm ăn bên cạnh.Cố Ân Nam quay đầu nhìn, vừa ôm bụng vừa nhếch môi cười lạnh.Sau đó, nhân viên đến chỗ Vương Nhị và Cố Ân Nam."Trời ạ, bốn đĩa!" Anh ta trố mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn Vương Nhị.Vương Nhị ngượng ngùng cười cười."Trời, các bạn ăn được năm đĩa!" Nhân viên đếm xong bàn của Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu thì kinh ngạc trợn tròn hai mắt.Cố Ân Nam nghe xong, lau khóe miệng, nâng ly nước trái cây, vừa uống vừa cười nói: "Quá khen, quá khen, không có gì dạ dày vũ trụ này không thể chinh phục."Nhân viên toát mồ hôi như mưa, thầm nghĩ: đúng là gặp phải giống loài kỳ lạ! Người thường ăn từng đó thì còn uống nổi gì nữa, vậy mà cô ta còn nốc thêm nửa ly nước! Quả nhiên, không thể nhìn mặt mà đoán lòng.Sau đó, MC bắt đầu công bố thứ hạng từ thấp đến cao."Hạng hai là Vương Mẫu và Chương Vu Sao." MC vừa nói xong, còn chưa thấy gì lạ, nhưng người xung quanh đã bắt đầu xì xào."Vương Mẫu? Chương cá viên chiên? Không phải chứ!"Khi Vương Nhị và Chương Tiểu Nhiễm đứng dậy vẫy tay, ánh mắt mọi người đều rất kỳ lạ."Cuối cùng, hạng nhất là Cố Cung và Kiều Bộ... Tư!" MC đọc đến đây thì cũng thấy có gì đó sai sai.Nghe vậy, cả hội trường nhịn không nổi nữa."Sao lại có tên như thế? Quá kỳ lạ, chắc là con trai rồi?""Tôi cũng đoán vậy, nhưng... bố mẹ này đặt tên đúng là truyền kỳ!"Trong tiếng bàn tán, Cố Ân Nam nắm tay Kiều Mộng Tiêu đứng dậy, mỉm cười vẫy tay với mọi người.Ngay lập tức, cả đám người há hốc miệng suýt rơi cả hàm.Trăm triệu không nghĩ tới, nhóm ăn khỏe nhất lại là hai đại mỹ nhân!Không ngờ, người tên "Cố Cung" và "Kiều Bộ Tư" lại là hai đại mỹ nhân!Như vậy, cả bốn người đều may mắn vào vòng sau.MC mở máy chiếu, dựng bảng trắng, rồi tắt đèn chính trong hội trường.Nhóm đầu tiên lên chơi "bạn nói tôi đoán" là đội đứng thứ mười vòng trước.Cố Ân Nam khoanh tay, sau đó quyệt miêng, lắc đầu nói: "Chỉ số IQ thế kia, thật sự là không đành lòng nhìn thẳng."Sau vài đội nối tiếp, Cố Ân Nam đếm thử, giỏi nhất cũng chỉ đoán được mười từ trong năm phút.Đội của Vương Nhị và Chương Tiểu Nhiễm thì tệ hại, chỉ đoán đúng năm, vì não trạng hai người hoàn toàn chẳng giống người Trái Đất.Cuối cùng cũng tới lượt Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu.Sau khi bàn bạc, Cố Ân Nam diễn tả, Kiều Mộng Tiêu đoán.Từ đầu tiên: "Ngũ thể đầu địa" (五体投地).(1)*Cố Ân Nam suy nghĩ một lúc, rồi dang tay nói: "Thành ngữ, kiểu như thế này, ngã xuống, nghĩa là đối với chuyện nào đó cực kỳ bái phục!"Vì thế, Kiều Mộng Tiêu cười híp mắt: "Sói đói vồ mồi.""Sai, sai, sai!" Cố Ân Nam sốt ruột."Cậu yêu mình." Kiều Mộng Tiêu tiếp tục cười híp mắt."Không phải, không phải!" Cố Ân Nam vội lắc đầu."Cậu đẹp quá." Kiều Mộng Tiêu lại cười."Thành ngữ, thành ngữ!" Cố Ân Nam suýt nữa vươn đầu lưỡi, mắt trợn trắng, miệng sùi bọt mép."Được rồi, ngũ thể đầu địa." Kiều Mộng Tiêu nhún vai, nhẹ nhàng trả lời.Thực ra nàng đã sớm biết thành ngữ này, chỉ là không nhịn được muốn trêu chọc Cố Ân Nam, bởi vì dáng vẻ khi Cố Ân Nam sốt ruột thật sự rất đáng yêu, giống hệt như một con khỉ thân thủ lanh lẹ nhưng lại bị treo lơ lửng trên cây.Kết quả, thành ngữ thứ hai lại chính là "Sói đói vồ mồi."Vì thế, Cố Ân Nam khoanh tay, nói: "Khi cậu nhìn thấy một đống đồ ăn, cậu sẽ làm gì?""Ồ, sói đói vồ mồi." Kiều Mộng Tiêu đoán nhẹ nhàng.Cố Ân Nam mở mắt ra, vỗ tay một cái, nói: "Quá đẹp, đúng là chỉ cậu hiểu mình!"Từ thứ ba: "Đông thành Tây tựu."Thế là, Cố Ân Nam lại nhắm mắt, giơ ngón tay lên, nói: "Thành ngữ. Một bộ phim hài, từ khóa là Lưu Trấn Vĩ, Lâm Thanh Hà, Vương Tổ Hiền, Trương Học Hữu, Lương Gia Huy.""Đông Thành Tây Tựu." Kiều Mộng Tiêu không nhịn được, bắt chước Hoa Luân đồng hài vung mái tóc thật soái khí, kết quả phát hiện mình... chẳng có mái tóc nào để vung."Ba chữ." Nói xong, Cố Ân Nam hắng giọng, rồi cất tiếng hát: "Người phụ nữ này, thật khác thường. Điêu Đức Nhất rốt cuộc đang toan tính chuyện gì đây?
Tên Tiểu Tiêu ấy, chẳng thèm giữ chút thể diện nào. Còn tên phế vật kia, đúng là bức tường chắn gió...""Sa Gia Bang." Kiều Mộng Tiêu ngắt lời bài hát của Cố Ân Nam."Chuẩn!" – Cố Ân Nam giơ ngón tay cái."Ba chữ, danh từ, thể thao. Mã Lâm chơi môn gì?""Bóng bàn.""Hai chữ, động vật. Cái mông của con gì là không được sờ?""Lão hổ.""Ba chữ. Món ăn mà mình nấu ngon nhất là gì?""Cơm chiên trứng.""Ba chữ. Lần trướcmình xoay cái đó mà bị trật eo.""Vòng lắc eo.""Hai chữ, trái cây, hương vị giống chôm chôm.""Quả vải.""Thứ họ hàng với cây son bóng mà mình tô trên môi, hai chữ.""Son môi."...Đối với hai người phụ nữ mạnh mẽ này, mọi người xung quanh đều nhìn mà choáng váng.Một ván chơi xong, hai người họ chỉ bỏ qua hai câu hỏi, còn lại tất cả đều đoán đúng. Kết quả cuối cùng là trong vòng năm phút mà đoán trúng mười bảy câu! Đây thật sự không giống việc mà người bình thường có thể làm được!Mọi người bây giờ đều cảm thấy, "Cố Cung" và "Kiều Bộ Tư" này thật sự quá ngầu, quá lợi hại! Ai nói phụ nữ xinh đẹp thì chỉ là bình hoa, còn đầu óc thì rỗng tuếch chứ?!Đương nhiên, Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu lại giành được hạng nhất. Hai người đứng dậy lần nữa, vẫy tay mỉm cười với mọi người.Còn lại vòng cuối cùng, Cố Ân Nam cảm thấy phần "gói quà lớn" đã giơ tay chân mũm mĩm lên cổ vũ cho mình rồi.Trò chơi làm mặt quỷ... hừ, từ trước đến nay, cô chưa từng gặp ai có biểu cảm khuôn mặt phong phú hơn mình cả!Thế nhưng, ở vòng này, số người đặt niềm tin vào họ lại không nhiều.Bởi vì mọi người đều nghĩ, là phụ nữ xinh đẹp thì kiểu gì cũng sẽ giữ hình tượng, khó mà buông bỏ. Huống chi cái "gói quà lớn" kia, nói thật thì đối với người giàu có, chắc chắn cũng chẳng phải món đồ hiếm hoi gì.Thế nhưng, bên này Cố Ân Nam lại vỗ vai Kiều Mộng Tiêu, nói: "Lát nữa mình phải cố hết sức, tranh thủ giật giải thưởng lớn! Cậu nghĩ xem, vài chục năm sau, khi hai đứa mình đều già rồi, nhớ lại chuyện hôm nay thì sẽ vui biết chừng nào!"Được thôi. Thú thật thì Kiều Mộng Tiêu vốn chẳng giỏi lắm khoản làm mặt quỷ. Từ trước đến nay nàng luôn rất chú trọng hình tượng. Nhưng mà... nếu thật sự phải bỏ qua mặt mũi để chơi, cũng không phải không thể."Nam Nam, Tiêu Tiêu, cố lên nhé!" Vương Nhị siết chặt nắm đấm, reo hò cổ vũ trợ uy."Nhóc con, hãy chờ xem, chị nhất định sẽ toàn thắng đó, hahaha." Cố Ân Nam cố tình làm bộ dạng tú bà, sau đó cùng Kiều Mộng Tiêu bước lên sân khấu với những đội khác.Tiếng hô "Bắt đầu!" của MC vừa dứt, Cố Ân Nam lập tức nhập vai.Chỉ thấy gương mặt cô như biến thành cục đất nặn, co giãn cực tốt, biến hóa khôn lường, hệt như có quỷ thần nhập xác. Liếc xéo mắt, nhíu mũi, cau mày, lè lưỡi... tất cả chỉ là chuyện nhỏ.Kiều Mộng Tiêu đứng bên cạnh tuy hơi yếu thế, nhưng so với mấy nhóm khác thì biểu hiện cũng chẳng hề thua kém.Cả khán phòng đều chết lặng nhìn."Liều mạng bất chấp hình tượng như vậy chỉ để giành quán quân, hẳn là trong nhà cũng ..." có người khẽ thì thầm."Nhưng mà nhìn cách họ ăn mặc thì đâu có tệ lắm nhỉ. Cái cô Cố Cung kia mặc nguyên bộ của EL đó, còn Kiều Bộ Tư thì mặc của CG. Dù không phải thương hiệu lớn, nhưng cũng đâu có rẻ, một cái áo thôi cũng hơn bốn trăm tệ rồi.""Bây giờ thương hiệu càng lớn thì hàng nhái càng tràn lan, mặc đồ fake thì có gì lạ đâu? Còn đồ của CG, lương tháng tầm ba ngàn, chịu khó tiết kiệm một chút thì cũng mua nổi mà...""Ừm... thôi, cậu nói vậy cũng có lý."Ba mươi giây trôi qua rất nhanh.MC sau khi nhận được kết quả từ nhóm "chuyên gia đếm số gương mặt quỷ" thì bắt đầu công bố.Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu trông chờ, mắt không chớp nhìn chằm chằm.Cuối cùng, MC mỉm cười nói: "Quán quân chính là hai vị bên cạnh tôi —— cô Cố Cung và cô Kiều Bộ Tư!"Bốp bốp bốp ——! Tiếng vỗ tay như sấm rền vang khắp hội trường.Cố Ân Nam thở phào một hơi, sau đó lên nhận thưởng.Cả ba đội đứng nhất nhì ba đều có giải, nhưng quán quân thì được nhận "gói quà lớn" với nhiều phần quà nhất.Cố Ân Nam vui đến nở hoa trong bụng.Khi rời khỏi nhà hàng, hai người còn nhận được thêm cả vé xem phim điện tử.Cố Ân Nam hí hửng lắc điện thoại, chụp màn hình lại."Chụp lại làm gì?" Kiều Mộng Tiêu thắc mắc."Cậu không hiểu hả? Để làm kỷ niệm chứ sao! Sau này bất kể làm gì cùng cậu, mình đều phải giữ lại ảnh kỷ niệm, để ghi lại cuộc sống của chúng ta. Đến khi già rồi, ngồi trên xe lăn từ từ đẩy đưa, vừa xem ảnh vừa hồi tưởng." Cố Ân Nam vẻ mặt đầy mơ ước."Cái đó... ý cậu là ngồi trên ghế xích đu đẩy đưa?" Kiều Mộng Tiêu toát mồ hôi hột.Ngồi xe lăn, nghe chẳng may mắn chút nào!"Ấy, dù sao cậu hiểu ý mình là được." Cố Ân Nam phẩy tay."Nào, chụp chung một tấm đi." Cố Ân Nam đột ngột dừng bước."Được, tùy cậu." Kiều Mộng Tiêu dịu dàng đáp.Thế là Cố Ân Nam lục trong túi lấy ra chiếc máy ảnh nhỏ, nhét vào tay Vương Nhị, rồi khoác tay Kiều Mộng Tiêu đi đến ven đường, đặt hai con búp bê lớn ở chân, cùng nở nụ cười."Cạch." Ánh đèn flash lóe lên, hình ảnh được lưu lại."Thế nào, thế nào? Cho mình xem với!" Cố Ân Nam nhảy đến bên Vương Nhị như con nai con."Đẹp lắm, nền phía sau cũng rất được." Vương Nhị mở ảnh vừa chụp ra, đưa cho cô.Chỉ thấy bên trái phía sau họ, có tấm poster hình người, trên đó viết: "Yêu cô ấy, hãy cho cô ấy điều tốt nhất! Không tổn thương tử cung mới thật sự an toàn – XX kỹ thuật phá thai không đau qua ống dẫn sáng nhìn..."Biển quảng cáo lọt vào khung hình, mang lại chút cảm giác xót xa."Làm lại." Lần này, Cố Ân Nam kéo Kiều Mộng Tiêu đổi sang bối cảnh khác.Nhưng khi Vương Nhị bấm máy, vì Cố Ân Nam làm rơi con búp bê lớn, thế là chụp được một tấm với gương mặt cực kỳ "kinh hãi" của cô.Cuối cùng, Cố Ân Nam đành buông tha."Có người để yêu, thật tốt." Chương Tiểu Nhiễm và Vương Nhị đi phía sau, nhìn bóng lưng Kiều Mộng Tiêu và Cố Ân Nam, không khỏi cảm thán một câu."Sao thế, Nhuyễn muội, cậu muốn yêu đương rồi à?" Vương Nhị xoay người đi lùi, nhìn Chương Tiểu Nhiễm."Không phải đâu!" Chương Tiểu Nhiễm bĩu môi, hất đầu, cau mày phủ nhận."Vậy sao lại cảm thán?" Vương Nhị xoa cằm hỏi."Không có gì, chỉ là thấy cậu có bạn trai rồi, còn mình thì vẫn ế, thấy hơi lạ thôi." Chương Tiểu Nhiễm thở dài."Ai nói với cậu là mình có bạn trai?" Vương Nhị khựng lại."Chuyện đó chẳng cần hỏi cũng biết. Ngày nào cậu cũng đi chơi với cái anh chàng đẹp trai kia, không phải người yêu thì sao lại dính nhau vậy?" Chương Tiểu Nhiễm liếc cô."Sao, thế... có muốn mình giới thiệu anh ta cho cậu không?" Vương Nhị nhướng mày."Mình chẳng hiểu cậu đang nói gì." Chương Tiểu Nhiễm khoanh tay, lơ đi không để ý đến cô ấy.Nghe hai người nói chuyện, Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu đều bật cười.Cảm giác như hai cô nàng vẫn còn đang học cấp ba vậy. Nhất là Chương Tiểu Nhiễm, từ giọng nói đến dáng vẻ đều mang nét "chưa trưởng thành". Lần đầu gặp cô nàng, Cố Ân Nam còn bị gương mặt búp bê non nớt kia đánh lừa.Thời tiết nóng cũng có cái hay, ban đêm ra ngoài đi dạo mà chẳng sợ lạnh run.Bốn người cùng đi tới bờ sông, ngồi xuống trò chuyện về cuộc đời, lý tưởng, cảm giác này rất tuyệt.Ký ức về những việc như thế này, hình như chỉ có hồi đi học. Khi ấy rảnh rỗi, lại trẻ trung, ai cũng thích quậy phá.Ví dụ như: nửa đêm đi xem suất chiếu đầu tiên của phim, ví dụ như: hát karaoke thâu đêm suốt sáng, ví dụ như: sau khi quậy xong kéo nhau đi "càn quét" cửa hàng tiện lợi 24h, ví dụ như: rảnh rỗi vô cớ mua pháo hoa bắn lúc nửa đêm, ví dụ như: cả đám đứng ngoài trời rét run chờ xem trận mưa sao băng... Hay ví dụ như: mỗi người ôm lon bia đen ngồi bờ sông kể chuyện tình cảm, rồi khóc lóc vì "tớ yêu cô ấy, cô ấy yêu hắn, hắn lại không yêu tớ." Tuy rằng cuộc sống như vậy có hơi "trẻ trâu", nhưng thật sự vẫn làm cho người ta cảm thấy rất đáng nhớ.Không giống những nơi khác, gió đêm bên sông mang theo hơi lạnh, chẳng mấy chốc da Cố Ân Nam đã nổi da gà."Vương Nhị, cậu còn nhớ Trần Kiếm không?" Cố Ân Nam nghĩ một lát, rồi hỏi."À, nhớ chứ, mình chưa từng gặp thằng nào hèn thế." Vương Nhị nhún vai."Thật ra hồi đó cậu ta rất thích cậu, thường xuyên dò hỏi sở thích của cậu qua mình. Chỉ không hiểu sao, đến khi thật sự đứng trước mặt cậu, cậu ta lại biến thành người khác." Cố Ân Nam vừa xoa tai con búp bê, vừa nói."Thật không? Mình chỉ nhớ có lần cậu ta đứng trong lớp, trước mặt mọi người, bảo giọng mình khó nghe, đừng hát nữa." Vương Nhị nhướng mày."Thật ra thì cậu ta chỉ là không giỏi biểu đạt, lại hay làm hỏng chuyện thôi. Có lẽ ban đầu, cậu ta chỉ muốn thu hút sự chú ý của cậu." Cố Ân Nam nhìn ra mặt sông đen kịt, chậm rãi nói."Cậu sao lại đột nhiên nghĩ đến việc nói đỡ cho cậu ta vậy?" Vương Nhị hỏi lại."Không phải nói đỡ, chỉ là cảm thấy... đôi khi cậu hơi vô tâm quá. Người sáng mắt đều có thể nhìn ra ai thích ai, mà cậu lại hoàn toàn không để ý. Như vậy thì thật ra sẽ bỏ lỡ không ít thứ." Cố Ân Nam vừa nói vừa vươn vai một cái.Khi nghiêm túc, Cố Ân Nam trông khá giống một triết học gia.Nói đến cũng lạ, cô từng làm tổ trưởng của một nhóm tâm lý, tuy chỉ có hai tháng ngắn ngủi, nhưng thật sự đã giúp được không ít bạn học kiểu "nửa sáng nửa buồn" giải quyết vấn đề tâm lý."Ừ, cậu nói đúng." Vương Nhị gật đầu.Lúc này, Kiều Mộng Tiêu ngồi cạnh Cố Ân Nam liền lấy con gấu bông lớn kê sau lưng, cả người gối đầu nằm xuống."Cậu buồn ngủ à?" Cố Ân Nam hỏi."Không, mình đang ngắm sao." Kiều Mộng Tiêu trả lời."Cậu bị Cao Nguyệt nhập à?" Cố Ân Nam đột nhiên buột miệng nói."Hửm?" Vốn chẳng mấy khi xem anime, Kiều Mộng Tiêu tất nhiên không hiểu cái meme này."Kiều Mộng Tiêu, mình vừa nhớ ra, thật ra trước kia mình từng ghét cậu.""Ừ, rồi sao?""Cảm thấy tình cảm con người thật kỳ diệu." Cố Ân Nam cũng nằm xuống."Cho nên... có phải cậu ăn no quá nên ngốc luôn rồi không?" Kiều Mộng Tiêu quay đầu lại, buông một câu đùa chẳng mấy buồn cười."Chẳng lẽ không đúng sao?" Cố Ân Nam không để bụng. "Đôi khi mình sẽ nghĩ, nếu năm đó mình không chuyển trường, thì sẽ thế nào? Nếu không chuyển trường, mình sẽ chẳng gặp được cậu, gặp được Vương Nhị, còn cả Diêu Diêu nữa. Nếu không gặp các cậu, thì chẳng biết bây giờ mình sẽ thành ra con người như thế nào.""Nếu không gặp cậu, thì giờ mình sẽ ở đâu, làm gì; còn cậu sẽ thế nào, liệu có kết bạn với ai khác không. Nghĩ vậy mới thấy, thế giới này thật sự kỳ diệu, mỗi một mảnh ghép đều rất thần kỳ." Cố Ân Nam tiếp tục lẩm bẩm."Vậy mình chỉ có thể nói... nếu đúng như những gì cậu nói, thì cái việc trên đời này vốn không tồn tại 'nếu như', mới thật sự là kỳ diệu." Kiều Mộng Tiêu đáp lại."Xì..." Cố Ân Nam bĩu môi.Một lúc sau, mấy người mới rời bờ sông, đi về phía chỗ đậu xe. May mà không xa lắm.------Cùng lúc đó, Mục Tư Diêu và Lưu Hiểu Viện vừa dọn dẹp xong căn nhà mới.Đây là căn hộ tạm thuê, diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, trang trí cũng khá ổn.Nội thất màu kem, giấy dán tường màu cam, buổi tối bật đèn lên, cảm giác rất ấm áp.Hai người ngả xuống giường chợp mắt được một lúc thì cô bé nằm trong cũi – Mật Mật – bỗng tỉnh dậy, òa khóc ầm ĩ.Thế là Mục Tư Diêu lại gắng gượng ngồi dậy, bế con lên, vừa nhẹ nhàng vỗ lưng vừa dỗ dành, rồi bế con vào nhà vệ sinh.Lưu Hiểu Viện ở bên cạnh nhìn, có chút chân tay luống cuống.Cô vốn không giỏi chăm trẻ, lúc con ngoan thì còn đỡ, nhưng một khi khóc lên thì cô lập tức rối loạn cả tay chân.Đúng là làm mẹ thật sự rất phiền phức.Vài phút sau, Mục Tư Diêu bế con trở lại giường, dỗ dành thêm chút nữa, nhóc con mới chịu nhắm mắt ngủ lại.Trước đây, những việc này đều có bảo mẫu lo, mà phòng lại cách âm tốt, nên dù Tưởng Mật có khóc thét thì cô cũng chẳng nghe thấy.Giờ thì khác, tất cả mọi việc đều phải tự mình lo liệu, thật sự cô cũng chẳng chắc chắn gì mấy.Cả đêm, Tưởng Mật tỉnh dậy hai ba lần, lần nào cũng khóc lớn, Mục Tư Diêu chỉ có thể cố gắng mở mắt, lết xuống giường dỗ con."Lại dậy nữa à?" Lưu Hiểu Viện tỉnh lại, lật người hỏi."Ừ, đứa nhỏ này thật sự quá quấy." Mục Tư Diêu có chút bực, vừa kiên nhẫn dỗ dành."Trẻ con mà..." Lưu Hiểu Viện ngáp dài.Khoảng hơn nửa tiếng sau, bé mới chịu ngủ lại.Mục Tư Diêu nằm xuống, Lưu Hiểu Viện liền xoay người ôm lấy cô.Nhưng Mục Tư Diêu thì chẳng thể chợp mắt nổi. Con vừa quấy khóc xong, đầu óc lại càng tỉnh táo.Cô tính toán, vài ngày nữa sẽ bán căn nhà kia, lấy tiền làm vốn kinh doanh. Còn làm gì, cô cũng đã nghĩ xong rồi: mở một cửa hàng quần áo, vừa có cửa hàng thật vừa bán online. Cửa hàng sẽ chọn ở gần khu đại học – thường ở ngoại ô, ít hàng quán, nhưng sinh viên lại cực đông, không thể coi thường. Từ đây đến đó, đi xe buýt mất khoảng một tiếng, nhưng cô có xe, đi cao tốc thì chỉ nửa tiếng.Nghĩ đi nghĩ lại, quả thật cũng không tệ.Không ngờ vừa nghĩ ngợi, đã ba giờ sáng. Mục Tư Diêu mới mơ màng ngủ được, thì sáu giờ rưỡi, Mật Mật lại tỉnh.Cô lại ngồi dậy, hoàn hồn một chút, rồi hâm nóng cháo tối qua, cẩn thận đút cho con ăn.Bảo bảo uống một ngụm cháo, liền vỗ tay cười với cô.Mục Tư Diêu bỗng thấy lòng ấm lại.Chỉ là, vài ngày sau, cả cô lẫn Lưu Hiểu Viện đều có quầng thâm mắt rõ rệt, mấy loại tinh chất dưỡng mắt dường như chẳng còn tác dụng."Ngày nào Mật Mật cũng quấy khóc, em có thấy phiền không?" Câu này, Mục Tư Diêu hỏi Lưu Hiểu Viện không biết bao nhiêu lần.Nhưng lần nào Lưu Hiểu Viện cũng chỉ lắc đầu.Có lẽ bởi vì để được ở bên nhau là không dễ dàng, nên những chuyện khác với cô ấy đều không đáng kể. Hơn nữa, Mục Tư Diêu đã từ bỏ rất nhiều để đến với mình, thì cô lấy tư cách gì mà kêu ca?Mục Tư Diêu tìm được một mặt bằng ở quảng trường sinh hoạt gần khu đại học. Tiền thuê ở đó cũng không quá đắt, mỗi tháng 2.500 tệ, diện tích tổng cộng bốn mươi mét vuông. Nếu là trong nội thành, một cửa hàng như vậy tiền thuê ít nhất cũng phải hơn một vạn.Cô quan sát vị trí, phát hiện vào cuối tuần và buổi tối thì sinh viên đến khu vực đó mua đồ ăn, quần áo rất đông, xem ra cũng khá ổn. Thế là cô quyết định thuê luôn.Sau khi ký hợp đồng thuê, cô lại ký thêm hợp đồng với một công ty trang trí nội thất.Trang trí cửa kính hết 2.200 tệ, hai ma-nơ-canh tốn 650, giấy dán tường 4.600, quầy trưng bày 1.000, quầy thu ngân 1.000, cộng thêm đèn chùm, đèn rọi, bảng hiệu và các thứ lặt vặt khác. Không tính chi phí máy tính và loa đài, tổng cộng cũng đã hơn một vạn.May mà thợ trang trí làm cũng nhanh, chỉ hơn mười ngày là xong.Tên cửa hàng đặt là "Tư Diêu Phục Sức".Sau đó, Mục Tư Diêu cùng Lưu Hiểu Viện đi dạo một vòng ở các chợ bán buôn lớn.May mắn là cô có Cố Ân Nam làm bạn, nên khi nhập hàng với giá nguyên liệu ngang nhau, không dễ bị chặt chém. Thêm nữa cô lại có con mắt thời trang khá tốt, vì vậy chọn được toàn mẫu đẹp, mới lạ mà không hề tầm thường.Có lẽ ông trời thương xót, ngay khi cô mặc cho ma-nơ-canh một bộ đồ thu mới thì có mấy sinh viên cầm tờ đơn bước vào.Tìm hiểu ra mới biết, họ là sinh viên trường A. Trường A sắp tổ chức hội thao mùa thu, bọn họ thuộc ban đối ngoại, nên đi tìm tài trợ."Là thế này, nếu cửa hàng của chị có thể tài trợ cho chúng em 300 tệ, thì bọn em sẽ giúp chị quảng bá trong trường.""Các em nói thử kế hoạch đi." Mục Tư Diêu giao việc trên tay cho Lưu Hiểu Viện, rồi bước ra quầy, chống cằm nhìn họ."Bọn em sẽ làm cho cửa hàng chị ba băng rôn: một treo ở sân vận động; một treo ở cổng sau trường – học sinh ra vào đều đi cổng sau nên độ tiếp xúc rất cao; còn một treo ở nhà ăn. Ngoài ra, bọn em có thể thiết kế, in tờ rơi và phát trong trường. Tổng số sinh viên trường em là tám ngàn người, hơn nữa vì là trường nghệ thuật nên tỷ lệ nữ sinh rất cao. Con gái thì đều thích làm đẹp, chú ý đến ăn mặc, nên chắc chắn sẽ để ý đến các cửa hàng thời trang gần trường. Em thấy mẫu mã trong shop chị rất ổn, tin rằng chỉ cần quảng bá một chút thì nhất định buôn bán sẽ phát đạt." Cậu sinh viên dẫn đầu liệt kê từng lợi ích ra.Mục Tư Diêu nghe xong thì gật đầu, sau đó đồng ý và ký hợp đồng với bọn họ.Chờ mấy sinh viên kia rời đi, cô lại cùng Lưu Hiểu Viện bắt tay vào dọn dẹp, sắp xếp cửa hàng.Hai bên cửa hàng treo toàn quần áo, còn ở giữa đặt hai quầy trưng bày để bán vài món nhỏ khác. Ví dụ như bông tai, khuyên tai, vòng cổ, vòng tay, còn có bưu thiếp, ốp điện thoại, móc khóa nhỏ, đồng hồ, đồ cột tóc, vật trang sức các loại...Giấy dán tường trong cửa hàng là loại nền trắng có họa tiết hoạt hình, mặt sàn thì lát kính cường lực ép nhiều lớp. Dưới lớp kính trải cát biển, vỏ sò và sỏi trắng, ánh đèn xanh lam mờ ảo hắt lên từ dưới sàn, tạo cảm giác như trong mơ. Đặc biệt là vào buổi tối, hiệu ứng càng rõ, giống hệt như đang lạc vào thế giới lãng mạn dưới đáy biển.Ban ngày thì cô không bật hệ thống đèn này, vì cả ngày bật sẽ quá tốn điện. Chỉ đến tối mới mở, cho nên vào buổi tối, cửa hàng của cô trở thành cửa tiệm nổi bật và bắt mắt nhất ở khu vực đó.Bên phải cửa hàng là một quán trà sữa, bên trái là tiệm gà rán cay, tầng trên là cửa hàng kính mắt, còn bên cạnh tiệm kính lại là cửa hàng túi xách và giày dép. Vị trí như thế, đối với cô mà nói, quả thật rất ổn.Ngày khai trương đầu tiên, Mục Tư Diêu cùng Lưu Hiểu Viện bán được bảy bộ quần áo, một đôi khuyên tai, một chiếc vòng tay và hai chiếc ốp điện thoại, tổng cộng lãi được ba trăm tệ. Những món phụ kiện nhỏ lẻ thì lợi nhuận không đáng kể, nên doanh thu chính vẫn phải trông vào quần áo.Vì thế, mỗi khi gặp phải mấy đứa nhỏ sinh viên giỏi mặc cả, cô cũng thấy khá đau đầu.Bất giác, cô lại nhớ đến lời một cô gái từng nói hồi đại học.Cô gái đó nói: "Bình thường khi tôi mua quần áo, mở miệng là chém ngay một nửa giá, sau đó mới từ từ cò kè với chủ cửa hàng, như vậy mới không bị thiệt. Cách này tuy không dùng được ở mấy cửa hàng thương hiệu chính hãng – nơi không cho mặc cả, nhưng với mấy cửa hàng nhỏ thì lại rất hiệu quả."Hồi đó, nhiều bạn trong lớp khi mua quần áo đều thích kéo cô ấy đi cùng, thậm chí Mục Tư Diêu cũng từng nhờ cô ấy mặc cả hai lần. Quả thật cô ấy ra tay mặc cả rất dữ dội.Bây giờ, khi chính mình đã mở cửa hàng quần áo, Mục Tư Diêu chỉ biết âm thầm cầu nguyện đừng gặp phải kiểu khách như thế. Con người vốn dĩ là vậy, quan điểm với chuyện ăn mặc hay mua sắm... đều sẽ thay đổi theo hoàn cảnh của chính mình.Người ta thường nói thương nhân thì lòng dạ đen tối. Nhưng nếu không "đen" một chút, thì sao có thể làm kinh doanh? Sao có thể thành công? Sao có thể kiếm ra tiền? Nếu chẳng kiếm được tiền, thì hà tất phải bước vào con đường buôn bán làm gì?Chỉ là, vì bận rộn với công việc cửa hàng, ở nhà không ai chăm sóc bé Mật Mật, nên cô đành phải thuê bảo mẫu.Lần này, thuê được một dì khoảng hơn bốn mươi tuổi, đã có mười năm kinh nghiệm trong ngành giúp việc gia đình. Dì ấy không chỉ giỏi việc nhà mà còn rất có kinh nghiệm chăm trẻ, Mật Mật cũng khá thân thiết với dì.Như vậy, Mục Tư Diêu liền ngồi tính toán lại chi phí: Tiền thuê mặt bằng cửa hàng: 2.500 tệ/tháng. Tiền thuê chỗ ở: 1.600 tệ/tháng. Lương bảo mẫu: 1.800 tệ/tháng. Chi phí cho con nhỏ: khoảng hơn 2.000 tệ/tháng. Cộng thêm tiền mạng, điện nước, sinh hoạt phí...Tổng cộng, mỗi tháng chi tiêu đã lên tới hơn tám ngàn tệ.Nếu cửa hàng mỗi ngày chỉ có doanh thu khoảng 300 tệ, thì một tháng mới được hơn 10.000 tệ, căn bản chẳng dư dả, khác nào ngồi chờ chết.Mà đó còn chưa kể chi phí sửa sang ban đầu, cùng phí thiết kế gian hàng online...Nghĩ đến đây, Mục Tư Diêu liền ý thức được tầm quan trọng của việc tuyên chuyền quảng bá.Vì vậy, lúc rảnh rỗi, cô và Lưu Hiểu Viện liền cắm đầu vào internet, tận dụng các nền tảng lớn để quảng bá cửa hàng thực và cửa hàng online của mình.Weibo từng bị khóa tài khoản một lần vì đăng quá nhiều quảng cáo, trong các nhóm QQ cũng bị mắng vì spam quá nhiều, thậm chí còn bị tấn công trên Tieba, bị người ta chửi là "chó quảng cáo thì tự giác cút khỏi XX bar đi".Nhưng vốn dĩ Mục Tư Diêu là người da mặt dày, lại có tính kiên cường, nên cũng không thấy bị tổn thương gì.Ban đầu cô cứ nghĩ mở một cửa tiệm nhỏ thôi thì chắc cũng dễ kinh doanh, nhưng thật sự mở rồi mới phát hiện ra mọi thứ hoàn toàn không giống mình tưởng.Muốn quảng bá cửa hàng online, phải tốn tiền mua vị trí quảng cáo. May mà cô cũng có chút nhan sắc, chỉ cần trang điểm chút là đã thành mỹ nhân ngực lớn eo thon, hơn nữa khi chụp ảnh cũng rất tự nhiên, thoải mái, nên không cần phải bỏ thêm tiền thuê người mẫu chụp sản phẩm.Phải biết rằng, nếu thuê người mẫu thì mỗi bộ quần áo cũng mất khoảng hơn trăm tệ, mà người mẫu giá rẻ thì thường chẳng có kinh nghiệm, hoặc ngoại hình chẳng ra sao.May thay, nhờ đủ loại nỗ lực, việc buôn bán ở cả cửa hàng thực lẫn cửa hàng online dần khởi sắc, thu nhập hàng tháng so với lúc mới mở đã tăng lên hai phần ba. Chỉ là vì cửa hàng chỉ có cô và Lưu Hiểu Viện gánh vác, nên cũng khá vất vả.Cái gì cũng có được có mất, được thì khỏi nói, mất đi đại khái là Mật Mật bây giờ thân thiết với bảo mẫu hơn cả với cô.Tuy nhiên, may mắn là giờ Mật Mật đã biết mở miệng nói vài từ đơn giản như "mẹ", "cơm cơm", "kẹo kẹo", "ăn", "không cần" các loại.Mục Tư Diêu cảm thấy tâm trạng mình đã bình thản và thoải mái hơn nhiều. Từ mơ hồ, buồn bã, bi quan ban đầu đã dần trở nên lạc quan, rộng mở.Chỉ là, ba mẹ thỉnh thoảng vẫn hỏi cô có định quen bạn trai không.Mục Tư Diêu biết họ lo cho mình, nên chưa bao giờ tỏ thái độ với chuyện này."Người đàn ông tốt không dễ tìm, mà loại vừa đáng tin, vừa yêu thương con, lại không bạc đãi Mật Mật thì càng khó tìm. Huống hồ bây giờ việc làm ăn cũng ổn, cuộc sống thoải mái, con lại có con gái rồi, hàng tháng cũng mua bảo hiểm hưu trí, cũng xem như không tệ. Còn những cái khác, duyên tới thì tới, không tới thì cũng chẳng thể cưỡng cầu. Ba mẹ đừng lo, con sẽ sống tốt mà." Mục Tư Diêu chỉ có thể an ủi họ như vậy.Hai ông bà cũng nhận ra, con gái bây giờ dường như thật sự đã chín chắn, hiểu chuyện hơn nhiều.Nhưng tình cảnh của Lưu Hiểu Viện thì lại chẳng được lạc quan như thế.Xuất thân của Lưu Hiểu Viện còn kém hơn Mục Tư Diêu. Ba cô chỉ học hết tiểu học, mẹ thì chưa từng đi học, chữ nghĩa cũng chẳng biết mấy, chứ đừng nói đến chuyện nhắn tin. Thế nhưng ba mẹ cô lại bảo thủ hơn ba mẹ Mục Tư Diêu nhiều.Ở quê của cô, con gái phần lớn 21 tuổi đã kết hôn sinh con; thậm chí có người chưa đầy 20 đã sống chung, sinh ra tiểu tử mập mạp, sau đó mới đi đăng ký kết hôn cho con. Nhiều người 22–23 tuổi đã có hai con.Lưu Hiểu Viện năm nay 25 tuổi vẫn chưa lấy chồng, đã bị người ta gọi là "gái già".Thường xuyên có mấy bà con quá nhiệt tình đến làm mai, hôm nay nói Trương Tam tốt, ngày mai lại bảo Lý Tứ hiền, tóm lại tìm cách ép cô phải kiếm chồng.Lần trước, khi Lưu Hiểu Viện từ chối một anh "nhà giàu mới nổi", ba mẹ cô liền trở mặt ngay.Từ khi quay lại đây, hầu như ngày nào cô cũng nhận hai, ba cuộc gọi từ bố mẹ.Bị mắng là vô dụng, bất hiếu, làm mất mặt.Mục Tư Diêu không thể hiểu nổi suy nghĩ của cha mẹ cô ấy, nhưng cũng chỉ có thể nắm tay cô ấy, lặng lẽ ở bên cạnh.Thế giới của hai người, có khổ có vui, có buồn có hạnh phúc, chỉ có thể nói, mọi thứ đều cứ từ từ mà thôi.Chuyện chưa đến cuối cùng, ai có thể nói chắc kết cục sẽ tốt hay xấu?Cuối tuần, Mục Tư Diêu đóng cửa hàng sớm, quyết định rủ Lưu Hiểu Viện đi dạo phố.Hai người khoác tay nhau, vừa nói cười, vừa đi dọc con đường có nhiều cửa tiệm nhỏ.Mục Tư Diêu nheo mắt nhìn những cửa hàng kia, bất giác rơi vào hồi ức.Ngày trước, khi chẳng thiếu tiền tiêu, cô muốn gì cũng có thể mua.Trung tâm thương mại Mero, rẽ phải ở con đường đối diện cửa hàng tiện lợi FamilyMart kia, từng là nơi cô thích nhất. Ở đó tập trung đủ thương hiệu nổi tiếng thế giới.Áo khoác của Burberry, túi của Fendi, mỹ phẩm Givenchy, trang sức Harry Winston, nước hoa của El và Valentina là những món cô yêu thích nhất."Sau này khi mua được nhà, tích góp thêm nhiều tiền, chúng ta sẽ đi mua." Lưu Hiểu Viện khoác tay Mục Tư Diêu, nhìn theo ánh mắt cô."Những thứ đó tôi chẳng thèm." Mục Tư Diêu ngẩn ra, rồi quay đầu cười: "Người có khí chất thì mặc gì cũng đẹp. Người không có khí chất, cho dù mặc đồ hàng hiệu thì cũng chỉ là quê mùa thôi."Lưu Hiểu Viện cười, gật đầu: "Ừ, chị nói đúng."Miệng thì nói vậy, nhưng trong lòng vẫn thấy có chút không thoải mái.Nếu ngay từ đầu cô chưa từng sở hữu những thứ đó, có lẽ bây giờ đã không thấy hụt hẫng. Nhưng vì từng có được, mà hiện tại kinh tế không cho phép, nên khó tránh khỏi cảm giác trống trải.Nói đến nhà cửa, hai năm nay giá nhà tăng vùn vụt, Mục Tư Diêu thật sự hối hận vì đã bán căn nhà trước kia.Tuy rằng bán căn nhà ấy thu về gần ba triệu, nhưng bây giờ muốn mua lại căn hộ cùng diện tích thì ít nhất phải hơn ba triệu hai. Nếu là căn mới ở khu vực trung tâm, không bỏ ra năm–sáu triệu thì đừng mong mua được.Thế này thì không ổn, giá nhà cứ như quả cầu tuyết, càng ngày càng to, trong khi Mật Mật cũng lớn dần, chẳng lẽ cô mãi phải chen chúc trong chỗ nhỏ bé kia sao?Biết thế thì thà giữ lại căn nhà, rồi vay mượn tiền kinh doanh, sau này trả cũng được."Không được, chúng ta phải mua nhà." Mục Tư Diêu cau mày nói với Lưu Hiểu Viện. "Vài ngày nữa đi xem nhà, không thể mua quá nhỏ. Tầm 150 mét vuông là vừa. Tiền tiết kiệm bây giờ chắc chắn không đủ, nhưng có thể vay trả góp.""Hay là chờ thêm chút nữa? Biết đâu giá nhà lại giảm thì sao." Lưu Hiểu Viện đề nghị"Chỉ sợ nó cứ tăng lên rồi không giảm nữa."Lời vừa dứt, Mục Tư Diêu nhận được điện thoại của Cố Ân Nam."Alô? Nam Nam, có chuyện gì thế?" Mục Tư Diêu bắt máy, giọng nhẹ nhàng."Cậu đang ở đâu? Mình mang cho cậu nhiều đồ ngon lắm!" Cố Ân Nam hỏi."Mình đang ở bên ngoài, cậu mang gì cho mình thế? Lại làm phiền cậu rồi." Mục Tư Diêu cười đáp."Khách sáo gì chứ! Cậu mà còn khách sáo, mình không thèm để ý tới cậu nữa đấy!" Cố Ân Nam giả vờ giận dỗi."Được rồi, được rồi, mình không khách sáo nữa!" Mục Tư Diêu vừa nói xong đã phá lên cười."Nói xem, cậu bao giờ về? Mình còn định đến ăn chực cơ!""Mình đang chuẩn bị về đây." Mục Tư Diêu đáp."Ok, vậy lát nữa mình tới nhà cậu nhé, gặp sau!" Cố Ân Nam vui vẻ dặn rồi cúp máy."Cố Ân Nam sắp tới à?" Lưu Hiểu Viện hỏi."Ừ, chúng ta đi mua ít đồ ăn rồi về thôi." Mục Tư Diêu cười đáp.Lưu Hiểu Viện nhận ra, mỗi lần nghe nói Cố Ân Nam sắp tới, Mục Tư Diêu đều vui vẻ hẳn, như thể coi cô ấy như chị em ruột."Nhắc mới nhớ, hình như em chưa bao giờ nghe chị kể chuyện xưa của chị với Cố Ân Nam." Khi chọn nấm đùi gà trong siêu thị, Lưu Hiểu Viện hỏi."Có chuyện gì đâu, bọn tôi vốn dĩ là bạn thân chí cốt. Hồi đó chúng tôi cùng làm đủ trò ngốc nghếch. Lại đều là dân ham ăn, nên hợp nhau lắm." Mục Tư Diêu bỏ gói thịt ba chỉ vào giỏ, khoác tay Lưu Hiểu Viện, vừa đi vừa kể."Hồi đó bọn tôi không cùng lớp, cũng không cùng ký túc, nhưng ở chung tầng. Tối nào cũng ngồi xem phim kinh dị, trinh thám cùng nhau. Mùa hè thì để cái quạt bàn, mùa đông thì lén đặt lò sưởi nhỏ bên cạnh. Trường thì 10 giờ tối quản lý đóng cổng, kiểm tra phòng, mà bọn tôi thì từng có giai đoạn nhịn ăn tối để giảm cân. Nhưng lần nào cũng nhịn đến 9 rưỡi là đói quá chịu không nổi, lại dắt tay nhau chạy ra ngoài mua đồ ăn." Mục Tư Diêu nhớ lại những chuyện dó, nụ cười trên mặt càng sáng lạn."Có một lần buồn cười chết được. Cổng trường đang thi công, có một chỗ vừa tráng xi măng còn ướt. Chúng tôi chỉ lo tìm đồ ăn, chẳng nhìn dưới chân. Thế là Cố Ân Nam bước một cái, chân lún thẳng xuống! Ai nấy đều quay lại nhìn. Tôi xấu hổ muốn chết, định bỏ về, không mua nữa. Thế mà cô ấy lại thản nhiên bỏ tay tôi ra, chân dính đầy xi măng, mặt vẫn bình tĩnh đi đến quầy bánh mì kẹp thịt, nói: 'Bác ơi, cho cháu cái bánh mì kẹp xúc xích.'"Mục Tư Diêu vẫn nhớ rõ, cầm bánh mì xong thì mặt Cố Ân Nam lập tức đổi sắc, vừa kêu "quê chết mất" vừa kéo tay cô chạy vội về trường."Ha ha, đây quả thật là chuyện cô ấy có thể làm thật!" Lưu Hiểu Viện bật cười."Còn có chuyện còn buồn cười hơn. Lần đó theo nhóm sáng tác của trường về quê khảo sát, chúng tôi đi đến một con sông. Bên này là bãi cỏ, bên kia là rừng, có một cây gỗ bắc ngang sông. Thế là thi xem ai đi qua nhanh hơn." Mục Tư Diêu cảm thấy đây cũng là chuyện ngốc nghếch các cô đã làm."Sau đó thì sao?" Lưu Lưu Hiểu Viện tò mò hỏi."Con sông đó thật ra rất nông, nhưng nước chảy xiết, cây gỗ lại nhỏ, đi trên đó khó giữ thăng bằng. Bọn tôi đi nối đuôi nhau. Cố Ân Nam bảo tôi đừng nhìn xuống nước, kẻo hoa mắt mà ngã. Ai ngờ cô ấy vừa dứt lời, hai đứa chúng tôi cùng lúc rơi tõm xuống! Đúng lúc có người chạy đến bảo thầy gọi cả nhóm tập trung, thế là bọn tôi trong bộ dạng 'chuột lột' đi tới, bị cả đám cười chọc ghẹo."Nhắc lại chuyện cũ, Mục Tư Diêu cảm thấy thật sự rất nhớ quãng thời gian ấy."Còn em, thời đại học chẳng kết giao được người bạn thân nào. Trong ký túc, các bạn nữ đều giàu có. Có lẽ không bằng Cố Ân Nam, nhưng cũng hơn em nhiều. Em lại hay dậy sớm, họ thì toàn ngủ nướng. Đáng ra chẳng có gì, nhưng họ lại đi nói xấu bên ngoài rằng 'không có tiết mà vẫn dậy sớm, quả là mệnh nghèo khổ'. " Lưu Hiểu Viện lắc đầu, thở dài.Cô cũng không hiểu sao bản thân lại bị ghét bỏ như vậy.Sau khi Mục Tư Diêu thanh toán xong, cả hai cùng nhau trở về.Trong bếp, Mục Tư Diêu bận rộn thái rau, còn Lưu Hiểu Viện thì ở bên cạnh làm trợ thủ.Khi rửa cà chua bi, Lưu Hiểu Viện bất ngờ phát hiện một quả có hình trái tim, dáng vẻ lại vô cùng đáng yêu.Vậy là, Lưu Hiểu Viện cầm quả cà chua bi đưa cho Mục Tư Diêu cắn một nửa, còn mình thì ăn nốt nửa kia."Như vậy, chúng ta đã có chung một trái tim rồi." Lưu Hiểu Viện ăn xong, khẽ liếm môi.Mục Tư Diêu khóa chặt vòi nước, rồi xoay người lại, hôn lên môi cô.Đúng tám giờ tối, Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu cũng đến.Mục Tư Diêu luôn cảm thấy, Cố Ân Nam ngày càng xinh đẹp. Không phải ở cách ăn mặc hay trang điểm, mà là khí chất. Dù Cố Ân Nam vẫn luôn mang chút ngây ngô, nhưng kỳ lạ thay, trong cái khí chất ngốc nghếch ấy lại tỏa ra nét tri thức chín chắn của một người phụ nữ trưởng thành.Dù nhìn thế nào, cô và Kiều Mộng Tiêu cũng rất xứng đôi. Hai mỹ nữ tóc dài thướt tha đi cạnh nhau, bất kể ở đâu cũng trở thành cảnh tượng nổi bật."Xem này, mình mang cho cậu cái gì đây!" Cố Ân Nam vừa nói vừa đưa mấy chiếc túi trong tay ra trước mặt Mục Tư Diêu."Wow!" Mục Tư Diêu đón lấy, nhìn vào thì không khỏi reo lên.Trong mấy chiếc túi đó, có hai túi đựng bộ sưu tập thu mới nhất của CG, một túi đựng quần áo, mũ và giày nhỏ cho em bé, còn một túi thì toàn các loại thực phẩm chức năng, đồ bồi bổ."Nam Nam, cảm ơn, cảm ơn nhiều lắm!" Mục Tư Diêu cười tít mắt."À đúng rồi, cái này là cho em." Sau đó, Cố Ân Nam lại lấy từ tay Kiều Mộng Tiêu một túi khác, đưa cho Lưu Hiểu Viện. "Tôi không rõ số đo của em, nên chỉ mua cái này thôi."Lưu Hiểu Viện không ngờ mình cũng có phần, bất giác ngẩn ra.Nhận lấy rồi mở ra xem, bên trong là một chiếc túi xách màu trắng."Em xem một chút xem có thích không." Cố Ân Nam gãi nhẹ vành tai.Dù cô và Mục Tư Diêu là bạn thân, nhưng với Lưu Hiểu Viện thì không quen lắm, cộng thêm việc Lưu Hiểu Viện ít nói, nên lại càng ít trò chuyện."Đẹp lắm, em rất thích. Cảm ơn chị. Chỉ là... để chị tốn kém quá." – Lưu Hiểu Viện lấy túi ra ngắm nghía, mỉm cười dịu dàng.Sau đó, cả nhóm ngồi ăn cơm, trò chuyện vui vẻ, thời gian trôi qua thật nhanh.Khi Cố Ân Nam và Kiều Mộng Tiêu rời đi, Mục Tư Diêu tiễn họ xuống tận dưới lầu.Ngồi vào trong xe, Cố Ân Nam suy nghĩ một chút rồi quay lại nói: "Mộng Tiêu, mình muốn nói chuyện của chúng ta với bố mẹ."Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu im lặng giây lát."Cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?" Lúc sau, Kiều Mộng Tiêu hỏi."Phải nói sao nhỉ..." Cố Ân Nam dựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ mím môi."Nhưng, chẳng lẽ chúng ta cứ lén lút như thế này cả đời sao? Hôm qua mẹ mình lại nhắc đến chuyện hôn nhân rồi. Thật lòng mà nói, nghe mà phiền lắm." Cố Ân Nam cau mày, thở dài."Thật ra, mình đã nói với dì rồi." Kiều Mộng Tiêu ngẫm nghĩ một chút, bỗng nói ra.Cố Ân Nam nghe xong, tròn xoe mắt, chậm rãi quay đầu nhìn nàng."Nhưng mình không nói là mình đang yêu cậu. Mình chỉ nói là mình thích phụ nữ, nên cả đời sẽ không lấy đàn ông." Kiều Mộng Tiêu vừa lái xe vừa bình thản nói.Từ biểu cảm của nàng, không nhìn ra chút khác thường nào."Sau đó thì sao dì cậu nói thế nào?" Không hiểu sao, lòng bàn tay Cố Ân Nam hơi rịn mồ hôi."Dì không nói gì, đến giờ cũng chưa gọi điện hỏi hay khuyên bảo gì cả." Kiều Mộng Tiêu tiếp lời."Không thể nào... Chẳng lẽ đây là sự yên lặng trước cơn bão?" Cố Ân Nam chỉ thấy trong lòng treo lơ lửng một tảng đá lớn."Vậy tại sao, cậu đã nói mình thích phụ nữ, mà lại không nói rõ là đang yêu mình?" Cố Ân Nam hỏi."Vì mình sợ cậu chưa sẵn sàng." Kiều Mộng Tiêu đáp rất thẳng thắn. "Hơn nữa, mình cũng muốn xem phản ứng của dì với chuyện đồng tính thế nào.""Đột nhiên, mình thấy cậu thật dũng cảm." Cố Ân Nam khẽ rủ mắt xuống."Không hẳn là dũng cảm, chỉ là cảm thấy nên nói thôi. Thứ nhất, mình cũng không còn trẻ. Thứ hai, sự nghiệp của mình cũng đã có chút thành tựu. Thế nên, mình nghĩ đã đến lúc phải nói." Kiều Mộng Tiêu vẫn trả lời rất bình thản.Nghe xong, trong lòng Cố Ân Nam càng thôi thúc muốn "come out"."Nhưng, họ dù sao cũng chỉ là dì và dượng của mình. Còn cậu thì khác, cậu phải đối diện với ba mẹ. Nam Nam, cậu thật sự đã nghĩ kỹ chưa?" Kiều Mộng Tiêu thấy cô im lặng, lại hỏi thêm."Ừ." Cuối cùng, Cố Ân Nam gật đầu."Dù sao cũng là chết, chi bằng chết sớm siêu sinh sớm." Cố Ân Nam siết chặt nắm tay."Đúng như cậu nói, bây giờ đã đến lúc rồi. Trước đây không dám nói, một là vì tuổi còn nhỏ, họ sẽ nghĩ mình bồng bột; hai là vì sự nghiệp chưa có gì, không có nền tảng, nên trong mắt họ, một đứa vốn không đáng tin lại còn yêu phụ nữ thì chẳng khác nào chuyện hoang đường. Nhưng giờ thì khác rồi." Cố Ân Nam đã hạ quyết tâm, phải come out.Kiều Mộng Tiêu nghe xong, vỗ nhẹ vai cô.Thế nhưng, nói thì nói vậy, trong lòng Cố Ân Nam vẫn thấy hoang mang.Dù trong thế hệ trẻ, đa số vẫn không chấp nhận đồng tính, huống chi là bậc cha mẹ.Thật lòng mà nói, cô đã có thể đoán được vẻ mặt của ba mẹ sau khi biết chuyện.Dù thế nào đi nữa, họ chắc chắn sẽ tìm mọi cách khuyên nhủ cô trở lại "con đường đúng đắn" thôi."Kiều Mộng Tiêu, mình muốn sống cùng cậu cả đời. Đến khi chúng ta tóc bạc trắng, sáng sớm cùng ra công viên tập Thái Cực, chiều tối cùng đi dạo, cùng nhau làm mặt xấu chụp ảnh selfie... cho đến tận khi chết đi." Cố Ân Nam vừa cười vừa nói, nhưng trong mắt lại long lanh nước."Ừ, nhất định sẽ thế." Kiều Mộng Tiêu gật đầu."Nhất định."Về đến nhà, Cố Ân Nam suy nghĩ một lát, rồi mở Word, gõ xuống hai chữ: "Ba, mẹ".Đúng vậy, cô quyết định, sẽ viết thư để nói với họ.Nếu nói trực tiếp, chắc chắn đôi bên sẽ vì quá xúc động mà làm mọi chuyện căng thẳng thêm.Nhưng qua chữ viết thì khác, chữ viết có thể để lại khoảng trống cho người ta suy nghĩ, và bản thân mình cũng có thể giãi bày hết những gì muốn nói.Thế nhưng, sau khi gõ xong hai chữ ấy, Cố Ân Nam lại ôm lưng, ngẩn ngơ nhìn màn hình.Phải viết thế nào mới tốt đây?*****Editor: Chương này hơn 10k chữ lận gõ muốn thổ huyết 🥲*(1) Ngũ thể đầu địa Ngũ thể đầu địa là năm vóc ( 1. gối tả, 2. gối hữu, 3. tay tả, 4. tay hữu, 5. cái đầu) đều gieo xuống đất. Nghĩa là lễ Phật, lễ tượng Phật, lễ thánh tượng Bồ Tát, lễ sư trưởng.... thì nên chí thành lễ như vậy mới tỏ đủ vẻ cung kính. Ngũ thể đầu địa cũng gọi là Ngũ luân đầu địa ( năm vầng, năm phần xoay vần gieo xuống đất). Trong Kinh Pháp Bảo Đàn nơi phẩm Cơ duyên có đoạn viết rằng " Có 1 vị Tăng tên là Pháp Đạt, người ở Hồng Châu, xuất gia lúc 7 tuổi, thường tụng Kinh Pháp Hoa, đến lễ tổ mà đầu không sát đất, Tổ mới quở rằng : " Lễ mà đầu không sát đất chi bằng đừng lễ, trong tâm ông ắt có một vật, vậy ông chứa chấp sự nghiệp gì? ". Pháp Đạt thưa : Tôi tụng Kinh Pháp Hoa đã đến ba ngàn bộ.Tổ bảo : " Nếu ông tụng đến muôn bộ, được cái ý Kinh mà chẳng cho rằng hơn, ắt cùng với ta sánh vai, nay ông mang sự nghiệp này, trọn không biết lỗi, nghe ta nói kệ : "Lễ vốn chặt cờ mạngSao đầu không sát đất Có ngã tội liền sanhQuên công phước vô tỷ...".....Ngài Pháp Đạt sau hối hận tạ lỗi với Tổ thưa rằng .... "Từ nay về sau con sẽ khiêm cung với tất cả mọi người" ....