[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 23. Giữa Cố và Tiêu
Chương 23. Giữa Cố và TiêuSau khi bộ sưu tập mùa hè ra mắt, phản ứng rất tốt, đồ mới lên kệ ở các nơi nhanh chóng bị mua sạch. Mùa hè chưa hoàn toàn tới, nhưng các đơn đặt trước trên website thì liên tục đổ về.Dĩ nhiên, người giống như Cố Ân Nam, đã mặc quần áo mùa hè từ trước khi xuân đến, rồi chuẩn bị thêm một chiếc áo khoác mỏng để ra ngoài. Cô là kiểu người muốn phong độ hơn là muốn ấm.Nói chung, Cố Ân Nam rất hài lòng. Năm nay, độ hot của CG trong giới trẻ giống như tên lửa, leo lên mạng dữ dội.Không biết năm nay "gió" thổi kiểu gì mà may mắn quá, Cố Ân Nam không nhịn được cười.Nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, Cố Ân Nam tuyển thêm một đợt nhân viên mới, mở rộng quy mô công ty, đồng thời khai trương thêm hai chi nhánh ở hai thành phố khác.Bận rộn, a bận rộn, bận rộn.Cố Ân Nam nghĩ nếu tiếp tục thế này, chắc mình sẽ biến thành "xác khô" mất. Nhưng thực tế chứng minh, sau một tháng, cô không hề khô héo mà còn mập ra khá nhiều.Tất nhiên, tất cả đều quy công cho Vương Nhị và Mộc Tư Diêu. Hai người phụ nữ đó thật tốt với cô, cái gì ngon, cái gì bổ đều mang cho cô, còn cô thì ăn không khách sáo, an tâm bước trên con đường "nghiện ăn" chuyên nghiệp.Chỉ có điều, khi Cố Ân Nam đứng lên cân và thấy cân từ 44kg nhảy lên 50kg, cô suýt nữa khóc ngất trong toilet.Ai bảo cô là người thể chất "ăn không mập" cơ chứ! Cô cao có 1m65! 50kg là khái niệm gì vậy hả!Cô đành phải mỗi ngày trước gương, quấn màng bọc thực phẩm quanh người, tự nhủ: "Ôi Thần linh ơi, hãy ban cho tôi thân hình cực phẩm đi!" Rồi như con rối, tập các bài tập đơn giản trong nhà, không cần dùng chân nhiều.May mắn thay, cuối cùng cô cũng vứt được gậy, đi lại bình thường. Chỉ là, mỗi lần nhìn thấy anh họ "ngu ngốc" luôn cố gắng làm tài xế cho cô, cô vẫn thấy đau đầu. Được rồi, có thời gian vẫn nên tự học lái xe thôi.Cùng lúc đó, Kiều Mộng Tiêu cũng tổ chức buổi ra mắt sản phẩm mới rất hoành tráng.Người phụ nữ kia, dường như có thể nuốt trọn cả vũ trụ, trước đó mới ra tủ lạnh mới, giờ lại có điều hòa treo tường thân thiện môi trường.Điều quan trọng hơn, mảng điện thoại nàng vẫn tiếp tục làm. Khi mẫu "Vạn Mộc Quang Hoa Tinh Diệu series 1" lộ diện, lập tức trở thành hot topic trên các diễn đàn điện thoại, đặt trước trên website bán hết 300.000 đơn trong 34 giờ.Cố Ân Nam chỉ biết ôm trán.Chớp mắt, cuối cùng cũng tới ngày họp lớp huyền thoại. Cô lại nhảy lên cân, thấy cân đã về 46kg, rốt cuộc thở phào, ngẩng mặt lên trời cười sảng khoái vài tiếng.Việc đầu tiên sau khi cân xong là lục hết tủ đồ, thử từng bộ. Một số quần size nhỏ vẫn hơi chật, nên cô chuẩn bị túi và kéo Vương Nhị đi mua sắm.Nhưng Vương Nhị say khướt, chết trân trên sofa, kéo không dậy được, nên Cố Ân Nam đành đi một mình."Nam Nam, bóp bóp bóp!" Anh họ não tàn thò đầu qua khi cô ngồi lên ghế phụ.Cố Ân Nam nhìn thấy, không khỏi rùng mình một cái.Xe cuối cùng dừng trước một trung tâm thương mại.Cố Ân Nam nhảy xuống, từ chối đi cùng anh họ, chỉnh lại diện mạo rồi bước vào.Sàn nhà sạch đến mức không dính một hạt bụi, đủ để phản chiếu ảnh ngược, tóc Cố Ân Nam theo từng bước chân của cô tung bay, trông đầy khí chất."Chào bà chủ Cố!""Bà chủ Cố mua sắm à?""Bà chủ Cố càng ngày càng xinh đẹp!"Trên đường đi, cô liên tiếp gặp vài người quen, thở phào một hơi,sau đó tiếp tục đi đến quầy mỹ phẩm Dior yêu thích.Nhưng mà, cứ vài bước, lại thấy một thân ảnh quen thuộc hiện ra trước mắt.Người phụ nữ đứng ở các đó không xa, mặc áo sơ mi trắng cotton, nền trắng có vài chấm sao đen, ngoài khoác quần yếm đen ôm sát.Eo thon, mông cong, chân dài, vai gầy, tóc mượt như tơ, làm cho người khác cảm giác đẹp "chói mắt".Dáng người như vậy, thật sự quá hoàn hảo.Mà mỹ nhân có được thân hình hoàn hảo ấy không thể nghi ngờ chính là Kiều Mộng Tiêu!Cố Ân Nam khép hàm sắp rơi ra, sau đó bước tới, vỗ vai Kiều Mộng Tiêu đang chọn son môi, dựa lưng vào tường, liếc mỹ phẩm: "Thật tình cờ, không ngờ gặp cậu ở đây."Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu ngẩng đầu lên, làn da mịn màng mềm mại như búng ra sữa, khiến người muốn chạm thử một cái."À, hóa ra là tiểu thư Sóc nhỏ." Kiều Mộng Tiêu đặt son xuống, quay người lại."Sao, không vui khi gặp tôi à?" Cố Ân Nam liếc mắt, phát hiện Kiều Mộng Tiêu cầm túi thương hiệu CG, liền tươi cười: "Không nhìn ra, cậu cũng là fan trung thành của thương hiệu thứ cấp của tôi! Thích thì nói sớm, tôi sẵn sàng làm cho cậu một bộ đồ riêng biệt, vì cậu là bạn cùng bàn cũ mà!"Nghe xong, Kiều Mộng Tiêu cười mỉm, nói: "Vì bạn cùng bàn cũ mà đóng góp cho thương hiệu thứ cấp, chỉ là chuyện nhỏ thôi, sao mà không làm đây?"Cố Ân Nam nghe xong lập tức tối sầm mặt.Ai thế này, cho chút ánh sáng mà nàng lại rạng rỡ thế kia!Ngay lúc đó, Kiều Mộng Tiêu nhận một cuộc điện thoại."Ừ, cô nói chiếc váy hoa màu cam của CG hả? Ừ. Tôi mua rồi. Được, về bàn sau." Kiều Mộng Tiêu nói vài câu rồi tắt máy.Hả? Hóa ra nàng không mua để mặc cho bản thân sao?!Đợi đã, câu "trở về rồi nói" của nàng vừa nãy nghĩa là gì vậy?! Chẳng lẽ trong nhà có cô em gái nào đó? Vậy ra, cậu ta đang phân tán năng lượng cho cô em gái đó sao? Hai người tiến triển đến mức nào rồi, mà Kiều Mộng Tiêu còn trực tiếp đi mua quần áo giúp cô ấy!"Sao, còn chuyện gì nữa không?" Kiều Mộng Tiêu vừa cúp điện thoại, thấy Cố Ân Nam vẫn nhìn mình, nên chủ động hỏi."Không có chuyện gì thì không được đứng đây à? Trung tâm thương mại đâu phải nhà cậu đâu." Cố Ân Nam khoanh tay đáp."Ừ, đúng, vậy cậu cứ làm 'cửa thần' từ từ đi, tôi đi trước đây." Kiều Mộng Tiêu quẹt thẻ, ký tên xong, xách đồ, mỉm cười với Cố Ân Nam rồi quay bước đi.Cố Ân Nam nghiến răng, rồi bám theo sau."Này, cậu đang hẹn hò à? Đối tượng là ai? Là Cù Vãn à? Đừng nói tôi chân trước vừa sa thải Cù Vãn, cậu chân sau đã đem kim ốc tàng kiều rồi nhé." Cố Ân Nam vừa bước nhanh vừa hỏi."Sao cậu luôn quan tâm đến chuyện này vậy, hử?" Cuối cùng, Kiều Mộng Tiêu dừng bước, quay lại nhìn Cố Ân Nam."Là bạn bè, không phải nên quan tâm sao?" Cố Ân Nam trả lời như đương nhiên."Ồ, bạn bè à?" Kiều Mộng Tiêu hít một hơi sâu."À, đúng, trước đây với cậu, tôi quá kích động, lúc đó chưa hiểu cậu là người thế nào, giờ thì đã biết, hiểu cậu là người tốt, nên đương nhiên sẽ coi cậu là bạn." Cố Ân Nam tiếp tục nói."Cố sóc nhỏ, mặt ậuô thay đổi nhanh quá nhỉ." Kiều Mộng Tiêu nói xong, bước ra khỏi trung tâm thương mại. "Lần trước gặp tôi còn muốn véo tôi một lần, giờ sao lại khác hẳn?""Đúng vậy, tôi thay đổi nhanh, chẳng lẽ cậu biến sắc mặt không nhanh sao? Một lúc thì giả vờ thân thiết với tôi, một lúc lại giả vờ không quen, một lúc lại chủ động giúp tôi hết sức, một lúc thì... này, rốt cuộc ậuô thế nào? Sao giờ lại khiến tôi cảm thấy như giữa chúng ta còn chẳng phải bạn bè nữa vậy?" Cố Ân Nam đột nhiên tức giận, cuồng nộ, chỉ kém tuôn ra một câu 'đầu óc có phải có bệnh không'.Nghe vậy, Kiều Mộng Tiêu dừng chân.Mình đang nghĩ gì vậy? Thật ra nàng biết mình đang nghĩ gì và tại sao như vậy. Chỉ là không chắc nếu Cố Ân Nam biết một số chuyện, liệu có thấy ghê tởm mình không.Nếu tình cảm đôi bên tốt, mà Cố Ân Nam đột nhiên biết chuyện, dù là chuyện của thế hệ trước, không liên quan tới nàng, chắc cô gái "toàn cơ bắp" kia vẫn sẽ ghét mình lắm.Kiều Mộng Tiêu nhìn xuống đất, tự cười khẩy. Chuyện này còn khiến nàng nhiều lần gặp ác mộng."Còn nữa, Vương Nhị đã nói với tôi rồi." Cuối cùng, Cố Ân Nam hít một hơi sâu, vừa bước đến Kiều Mộng Tiêu vừa nói."Gì cơ?!" Kiều Mộng Tiêu giật mình, quay lại nhìn cô."Cậu ấy nói, mối quan hệ giữa cậu và tôi thật ra luôn tốt, chỉ là lúc đó, cứ mỗi lần cậu ấy khen cậu, tôi lập tức không để ý tới, nên tới giờ mới biết, hóa ra hai người luôn rất thân thiết." Cố Ân Nam nói chậm rãi. "Làm tôi cứ tưởng mối quan hệ của hai người không tốt.""Cậu ấy chỉ nói vậy thôi à?" Kiều Mộng Tiêu thở phào."Còn có." Cố Ân Nam liếc nàng một cái, rồi nhét tay vào túi, tiếp tục nói chậm rãi: "Cậu ấy còn nói, mấy viên kẹo hay xuất hiện trong ngăn kéo của tôi là do cậu bỏ vào, lúc tôi bị ngất trong khi chạy marathon, cũng là cậu hô hoán người bên cạnh đưa tôi đi bệnh viện, và tấm bảng mà tôi chưa kịp viết cũng là cậu giúp tôi điền, rồi còn...""Sao cậu biết những gì cậu ấy nói là thật, có khi cậu ấy chỉ đoán thôi, dù gì tôi với cậu là cùng bàn, cũng gần nhau mà." Kiều Mộng Tiêu bình tĩnh lại."Nhưng tôi không nghĩ người say lại nói dối." Cố Ân Nam mím môi, nhìn Kiều Mộng Tiêu, tiếp tục nói: "Tối qua cậu ấy uống đến hưng phấn, cho nên mới nói ra những điều đó. Thú thật, nghe xong, tôi còn có chút nghĩ rằng hóa ra Kiều Mộng Tiêu đã âm thầm thích tôi từ lâu."Không hiểu sao, sau câu đó, tim Cố Ân Nam đập mạnh, như sợ Kiều Mộng Tiêu bỗng nói câu gì đả kích, vì thế chột dạ bổ sung: "Tôi không phải tự luyến đâu. Chỉ là người bình thường mà nói, ai lại tốt với người lạ suốt thời gian dài thế chứ. Trừ khi não bị zombie ăn mất.""Nhưng, tại sao?" Cố Ân Nam tự nói thầm nửa ngày, rồi đột ngột ngẩng đầu, chậm rãi hỏi: "Lý do cậu tốt với tôi nhiều như vậy, là gì?"*****