[BHTT] [EDIT HOÀN] - Phúc Hắc Cố Sự - Mị Cốt
Chương 22. Người âm thầm quan tâm
Chương 22. Người âm thầm quan tâm"Quên đi, thực ra tôi muốn hỏi, trước đây cậu nói sẽ liên lạc với tôi sau khi xong việc sao? Nên tôi cứ nghĩ, liệu cậu có chuyện quan trọng gì muốn bàn với tôi không, ai ngờ vừa nói xong là mất tích luôn, nên tôi mới gọi điện hỏi một chút." Cố Ân Nam nằm co mình trên ghế sofa, một bên tay chà đạp gối ôm."Ồ, không có gì. Trước đây, cô diễn viên nhỏ quảng cáo cho tủ lạnh của công ty chúng tôi nói muốn kết hôn sinh con, đoạn thời gian này sẽ không tái xuất, nên tôi muốn nhờ cậu liên lạc với Lý Huy Ái. Mặc dù mấy năm gần đây cô ấy chỉ nhận phim điện ảnh, còn lại là phim truyền hình, show giải trí hay quảng cáo đều không nhận, nhưng tôi nghĩ hai người cũng khá quen biết, có lẽ cậu có thể giúp tôi liên lạc với cô ấy." Kiều Mộng Tiêu nói chuyện nhẹ nhàng."Chỉ có vậy thôi à?" Cố Ân Nam không khỏi thầm chửi trong lòng, quả nhiên, Kiều Mộng Tiêu thật sự là "không việc gì sẽ không lên điện tam bảo". "Không sao, tôi là ai chứ, tôi đây lo hết, ngay lập tức thu phục. Sau khi tắt máy, tôi sẽ giúp cậu liên lạc. Cái này, tôi cũng không phải tốt bụng đâu, chỉ là trả ơn cậu cứu mạng trước đó thôi!""Không tệ, không tệ." Kiều Mộng Tiêu đáp lời khá hài lòng, sau đó tạm ngừng, lại nói: "Nhưng mà, cậu không cần làm phiền Lý Huy Ái nữa, vì cô diễn viên nhỏ đó đã quyết định không rút lui nữa rồi.""Hả? Gì cơ?" Cố Ân Nam cảm thấy não mình chưa kịp quay hết vòng."Bởi vì lúc cô diễn viên và bạn trai chọn váy cưới, ý kiến không hợp nhau, ngay tại chỗ cãi nhau, sau đó chia tay luôn." Kiều Mộng Tiêu tiếp tục kể chuyện với giọng nhẹ nhàng.Cố Ân Nam không nhận ra, trán mình đã xuất hiện ba đường gợn đen.Cái quái quỷ gì mà không thể nói hết ngay từ đầu hả?"Vậy... không còn chuyện gì khác nữa?" Cố Ân Nam nhíu mày."Ừ, đúng vậy." Kiều Mộng Tiêu lạnh nhạt trả lời."Chậc... thật sự là lãng phí thời gian của tôi, tạm biệt!" Không hiểu sao, Cố Ân Nam chỉ cảm thấy khó chịu, vì thế giọng cũng theo đó mà gay gắt.Tắt điện thoại xong, Cố Ân Nam vào bếp, lấy một hộp sữa buổi sáng đã mở, chống gậy đứng bên tủ lạnh, ngửa đầu uống một ngụm lớn, rồi dùng mu bàn tay lau khóe môi, mắt lóe lên ánh sáng lạnh."Này, sữa lớn, mày nói xem, thế giới này sao lại có kiểu phụ nữ như Kiều Mộng Tiêu hả? Kiểu quan hệ xã giao xây dụng trên cơ sở lợi ích cơ bản, chẳng lẽ thời gian lâu dài không thấy cô đơn, trống rỗng sao?" Sau đó, Cố Ân Nam bỏ sữa vào tủ, lấy một quả cà chua, quay sang mở vòi nước phòng bếp."Đại hồng, mày nói xem, người phụ nữ đó liệu có bạn bè thật sự không nhỉ? Lắm mưu mẹo như vậy, chắc chẳng ai dám kết bạn đâu. Cuộc sống thế này, hừ, thật là bi thương..." Cố Ân Nam siết chặt vòi nước, không cắt cà chua mà nhét nguyên quả vào miệng, rồi từ từ đi ra cửa sổ sát đất ở phòng khách.Nhai quả cà chua chua chua ngọt ngọt, ngắm nhìn cảnh đêm thành phố, cảm giác thật kỳ lạ, khó diễn tả.Không biết từ lúc nào, Cố Ân Nam lại nhớ tới rất nhiều chuyện,hơn nưa những chuyện kia toàn bộ đều là trước đại học.Có một lần, nhóm tuyên truyền nơi cô tham gia phải vẽ bảng tin. Phần trên bên phải bảng được giao cho Cố Ân Nam, nhưng thứ Sáu cô bận không đi được, hẹn nhóm trưởng thứ Bảy đi bù, nhóm trưởng đồng ý.Thứ Bảy, vì cãi nhau với bố mẹ lúc ăn sáng, bị khóa trong phòng, không đi học được. Chủ Nhật, cô hỏa tốc chạy đến trường mở cửa lớp, phát hiện phần của mình đã lấp đầy.Chữ trắng, font chuẩn, không biết ai viết. Cố Ân Nam tưởng là một bạn trong nhóm làm giúp, hỏi quanh, ai cũng nói không ai giúp.Còn nhiều chuyện tương tự: bút xóa bỗng trở thành cái mới, ngăn kéo thỉnh thoảng có thêm vài viên kẹo, hay một ngày cô chán làm học sinh ngoan, định đi "xử" bọn đầu gấu, chưa ra khỏi cổng trường đã bị giáo viên chủ nhiệm kéo về.Khi đó, Cố Ân Nam nghĩ chắc mình "chọc" phải sinh vật phi nhân loại nên hay gặp chuyện lạ. Nhưng từ khi tốt nghiệp THPT, lên đại học, những hiện tượng lạ đó biến mất.Lên đại học, vật dụng dùng xong không tự đổi mới, việc không làm được cũng không tự hoàn thành, và dù đi đâu, cũng không bị "người" vô hình nào quản lý.Lên đại học, mình đã mất đi ai đó sao?Nghĩ tới đây, Cố Ân Nam từ từ dừng nhai cà chua, ngẩng đầu nhìn xa xăm."Kỳ lạ." Cô nhướng mày thở ra, rồi kéo rèm cửa sổ lên, trở lại sofa nằm xuống.Trong đầu, suy nghĩ quay vòng rất nhanh, kết hợp sự việc gần đây và lời Kiều Mộng Tiêu nói trong bệnh viện, Cố Ân Nam bắt đầu nghi ngờ về Kiều Mộng Tiêu ."Chẳng lẽ người luôn âm thầm chú ý đến mình là cậu ta sao?" Cố Ân Nam tự nói thầm một câu, rồi tự trêu mình mà hừ nhẹ: "Làm gì có chuyện đó chứ? Nếu để cậu ta biết mình đang nghĩ vậy, chắc lại cười mình tự luyến đây!"Nhưng dù vậy, Cố Ân Nam vẫn không thể dứt bỏ suy nghĩ đó.Nghĩ một lúc, cô lại rút điện thoại ra, định gọi cho Kiều Mộng Tiêu .Nhưng ngay lúc đó, một cuộc gọi khác đến trước.Người gọi là lớp trưởng hồi trung học của cô."Alo, Cố Ân Nam à, tôi quyết định tổ chức một buổi họp lớp!""Ừ... rồi sao nữa?" Cố Ân Nam hơi ngạc nhiên. "Khi nào cơ?"Nói thật, kể từ khi tốt nghiệp trung học, có lẽ đây là lần đầu tiên tổ chức họp lớp."Vào cuối tháng sau, cậu có đến được không? Dù sao đi nữa, cố gắng đến nhé! Mọi người lâu rồi không liên lạc đấy!" Giọng lớp trưởng nghe có vẻ khá sốt ruột."Ừ, có những ai thế?" Cố Ân Nam hỏi tiếp."Rất nhiều người, chỉ có hai ba người không đến vì công việc, thật sự không đến được. Nhưng bạn thân của cậu – Vương Nhị và bạn cùng bàn Kiều Mộng Tiêu đều sẽ đến!" Lớp trưởng tiếp tục nói."Ừ, vậy thì tôi sẽ đến." Cố Ân Nam ngay lập tức trả lời.Sau khi tắt máy, Cố Ân Nam nhìn vào màn hình điện thoại một lúc, tự hỏi, sao vừa rồi khi lớp trưởng nói Kiều Mộng Tiêu cũng sẽ đến, mình lại còn rất mong đợi nhỉ?"Ừm, cao thủ với cao thủ, luôn cảm thấy đồng điệu với nhau, đúng rồi, chắc chắn là vậy!" Cố Ân Nam chống tay vào má, gật đầu tự nhủ.******