[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư

CHƯƠNG 57 (H mạnh)



Bây giờ 2 cô nương này chơi cosplay
-----

Tiểu cô nương tinh tế nhìn gương mặt Khúc Kỳ, hai mắt bỗng sáng lên, reo lên vui vẻ:
"Vị tỷ tỷ này cũng thật xinh đẹp!"

Khúc Kỳ nghẹn lời.
Người này thế nào lại không theo kịch bản? Không lẽ không biết phối hợp diễn chút à?
Cô chuẩn bị cả một bụng lời thoại chính cung bắt gian, bây giờ thế này thì cô còn biết nói gì nữa?

Đúng lúc ấy, hai thị vệ đầy mồ hôi chạy tới, nặng tay đè chặt vai nàng, tức giận quát lớn:
"Ngươi dám làm loạn trong yến hội?! Tôn thượng bớt giận, chúng ta lập tức kéo nữ nhân này ra ngoài chém!"

Khúc Kỳ: "?"
Ngươi có muốn nghe thử xem ngươi vừa nói cái gì không? Đây là đang định chém... chính cung nương nương à?

Sống lưng Khúc Kỳ lập tức thẳng tắp, ánh mắt trừng lên, khí thế cao ngất:
"Lớn mật! Các ngươi dám trảm ta? Các ngươi có biết ta là ai không?"

Cô gần đây bị Thịnh Tây Chúc nuôi dưỡng trong thâm cung, da dẻ mịn màng, mặt mày như họa, môi hồng răng trắng, dung mạo kiều diễm tuyệt trần. Giờ phút này đứng trước mặt mọi người, tựa như một tiểu thư quý tộc đầy khí chất, khiến người khác vô thức sững người.

Đám người bị khí thế của cô đè ép đến ngây ra, trong nhất thời không ai phản bác được câu nào.

Cho nên rốt cuộc là ai đây?

Khúc Kỳ lén liếc nhìn Thịnh Tây Chúc, thấy ánh mắt nàng ta đang chứa đầy hứng thú, khoé môi còn mang ý cười nhàn nhạt.

Không thèm giúp ta chống đỡ một chút, còn ở đó xem náo nhiệt? Đúng là cái đồ lão bà vô lương tâm!

Ở dưới đài, Ninh Nguyệt cũng đang ngồi xem. Giữa một đám Ma tộc người không quen biết, nàng như một quần chúng vây xem chính hiệu, vừa uống rượu vừa xem kịch.

Ai ngờ còn chưa nuốt được một ngụm rượu, đã nghe Khúc Kỳ vô cùng thâm sâu cất giọng:
"Nếu các ngươi dám chém ta, tôn thượng của các ngươi... liền phải thủ tiết!"

"Phụt—"
Ninh Nguyệt phun một ngụm rượu mạnh ra ngoài.

Mạch não người này đúng là thần cấp, thật sự dám nói!

Đám người phía dưới xôn xao, ánh mắt nhìn Khúc Kỳ càng thêm quái dị.
Cử chỉ điên rồ, lời mê sảng... cô này thật sự là gan lớn bằng trời!

Có người tức giận quát:
"Vô lễ! Tôn thượng cũng là ngươi có thể vọng tưởng?"

Khúc Kỳ nghe vậy, đôi mắt hồ ly hơi cụp xuống, ủy khuất mà nhẹ giọng:
"Tôn thượng, người nói một câu đi mà... là do ta không xứng có người sao?"

Ánh mắt của Thịnh Tây Chúc từ đầu đến cuối chưa từng rời khỏi nàng. Giờ phút này, rốt cuộc không nhịn được bật cười, dịu dàng mở miệng:
"Xứng."

Nàng ngoắc tay, khẽ gọi:
"Lại đây."

Thế là mọi người chỉ thấy nữ tử gan trời kia không chút do dự bỏ lại hai tên thị vệ, ngẩng đầu ưỡn ngực bước thẳng tới, rồi... bị ôm ngồi lên đùi Thịnh Tây Chúc.

Thịnh Tây Chúc cúi đầu, sát tai cô khẽ hỏi:
"Sao lại bất ngờ xuất hiện?"

Khúc Kỳ liếc nhìn rượu ngon món lạ trên bàn trước mặt nàng, lại liếc nhìn tiểu cô nương ngồi bên cạnh, hờn dỗi trách móc đầy ẩn ý:
"Ngươi dám cõng ta ăn vụng!"

Dưới đài, văn thần võ tướng, thị vệ thị nữ toàn bộ đều như hóa đá, mắt sắp rớt ra ngoài.

Nữ nhân này... lại đúng như lời nàng nói, thật sự không đơn giản!

Nếu đổi lại là người khác dám đối với Thịnh Tây Chúc như thế, giờ này đã sớm hóa thành tro bụi.

Hai thị vệ bắt giữ Khúc Kỳ vừa nãy, lúc này mặt mũi trắng bệch, luống cuống không biết làm gì.

Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng giải thích:
"Ta không có ăn vụng."

Khúc Kỳ chỉ tay nói:
"Vậy sao ngươi không dẫn ta ra? Yến hội náo nhiệt như vậy, nhiều mỹ thực như vậy... ngươi rõ ràng là muốn vụng trộm ăn một mình!"

Thịnh Tây Chúc im lặng, gắp một miếng đồ ăn đút cho nàng.

Khúc Kỳ tức giận cắn một miếng đùi gà, má phồng phồng, giọng mũi oán trách:
"Đừng tưởng dùng đồ ăn hối lộ ta là có thể qua mặt!"

Một bên, tiểu cô nương Ma Tôn nhìn hai người bọn họ thân mật như vậy, trong lòng đã đại khái hiểu rõ mọi chuyện.

Trước kia, ai cũng biết Thịnh Tây Chúc từng khổ sở tìm kiếm một nữ tu nhân loại mất tích. Vì nàng, từng gây đại loạn bốn bể, Cửu Châu hỗn độn, chuyện này khắp tam giới đều biết.

Đã ba năm trôi qua, Thịnh Tây Chúc dù không thu được chút manh mối nào, nhưng vẫn không từ bỏ. Một ma đầu tàn nhẫn lại vì một phàm nhân nữ tử mà cố chấp đến vậy, càng khiến người người truyền tai nhau, thêm thắt vào vô số giai thoại thần bí.

Trên phố còn có lời đồn rằng: Thịnh Tây Chúc và nữ tử kia vốn là một đôi trời định, đáng tiếc vì hiểu lầm mà bị phản bội. Từ đó Ma Tôn tâm tro ý lạnh, thề rằng một ngày kia sẽ tìm ra người kia, hung hăng trút giận lên nàng ta.

Bất luận lời đồn nào là thật, câu chuyện của họ vẫn là đề tài bàn tán sôi nổi không dứt. Nhiều người thậm chí còn lấy cảm hứng từ đó để viết thành từng bộ tiểu thuyết dài lê thê trở thành truyền kỳ mới trong tam giới.

Rất nhiều người sau khi biết chuyện, liền cố tình ăn mặc giống hệt dung mạo của nữ tử mất tích kia, mong dùng chiêu này dụ dỗ Thịnh Tây Chúc.

Nhưng những kẻ đó còn chưa kịp thi triển mưu tính, đã toàn bộ bị vong hồn trong bóng Thịnh Tây Chúc đánh tan thành tro bụi.

Ma Tôn Tiểu Bạch từng nghe Ninh Nguyệt kể về việc này, từng có ý định tiến cử một nữ tử có tướng mạo cực kỳ giống Khúc Kỳ, nhưng đều bị Thịnh Tây Chúc thẳng thừng từ chối.

Xuân đi thu đến, ba năm trôi qua, Thịnh Tây Chúc vẫn chỉ có một mình. Cho đến hôm nay bên cạnh nàng lại bất ngờ xuất hiện một cô gái xa lạ.

Ma Tôn nghiêng đầu, tò mò đánh giá Khúc Kỳ, hỏi:
"Vị này... là người ngươi vẫn luôn đau khổ tìm kiếm sao?"

Nàng vừa nói vừa cố ý nâng giọng, khiến đám tân khách mặt ngoài bình tĩnh, nhưng tai đều đã dựng thẳng lên hóng chuyện.

"Đã tìm được rồi," Ma Tôn cười cười, "sao lại không giới thiệu cho mọi người một tiếng? Dù gì cũng là nhân vật khiến Thịnh Tôn thượng ba năm lật tung tam giới cơ mà."

Thịnh Tây Chúc không trả lời, ánh mắt lập tức lạnh đi.

Đôi mắt kim mỏng tựa hồ thoáng chớp động, rồi quét một vòng quanh đại điện, lạnh lẽo như gió mùa đông:
"Người của ta... không cần báo cáo với bất kỳ ai."

Ma Tôn trong lòng run lên, không khỏi rụt cổ về sau.
"Ta... ta nào có ý gì đâu. Ta đâu phải loại người thích giành người yêu người khác..." Giọng cô càng nói càng nhỏ, cuối cùng ngượng ngùng câm bặt.

Thấy bộ dạng Thịnh Tây Chúc như thật có ý định giấu cô trong kim ốc, nếu không phải hôm nay Khúc Kỳ bất ngờ tự mình tìm đến, chỉ sợ vị này còn bị giấu như trân bảo, ai cũng không được nhìn.

Ma Tôn không khỏi thầm mắng: Có cần thiết thế không? Cả Nguyệt Cung này ai dám giành với ngươi chứ?!

Loại độc chiếm dục bá đạo này, đúng là vô tiền khoáng hậu.

Ánh mắt nàng không tự chủ được mà nhìn về phía Khúc Kỳ đang ngồi trên đùi Thịnh Tây Chúc, ánh mắt... mang theo vài phần kính nể.

Có thể ngày nào cũng ngốc ở bên cạnh một người đáng sợ như thế, rốt cuộc là tâm lý cỡ nào mới ngủ nổi đây?

Khúc Kỳ thì không quan tâm gì những ánh mắt dưới đài. Cô một tay cầm thịt vịt nướng, một tay chấm tương, nằm gọn trong lòng đại ma vương mà ăn đến quên trời đất.

Ăn được một nửa, cô mới nhớ đến mình hình như nãy giờ đang dựa vào một... cái tủ lạnh sống. Cô ngửa đầu ra sau, đưa nửa miếng thịt vịt còn lại tới bên môi Thịnh Tây Chúc:
"Cho ngươi, ăn."

Thịnh Tây Chúc cũng không khách sáo, cúi đầu cắn một miếng nhỏ, sau đó nhẹ giọng nói:
"Ngươi ăn đi, không cần chia cho ta."

Khúc Kỳ liền đem phần còn lại ăn hết, lau dầu mỡ dính trên tay, ôm bụng no tròn mà ngả người vào Thịnh Tây Chúc, tư thế rõ ràng là một con cá mặn ăn no chờ chết.

Thịnh Tây Chúc dịu giọng hỏi:
"Còn muốn ăn gì khác không? Ta bảo người mang lên."

Khúc Kỳ lười biếng lắc đầu:
"Không muốn, đủ rồi."
Cô nghiêng đầu liếc nàng một cái, còn hừ lạnh:
"Cho nên ngươi nói đi, vì sao cõng ta ăn một mình?"

Thịnh Tây Chúc vòng tay ôm cô sát hơn, dỗ ngọt như dỗ trẻ con:
"Trở về rồi ta giải thích với ngươi, được không?"

Khúc Kỳ giơ tay nhéo nhéo gương mặt lạnh nhạt kia, cười hừ:
"Thôi được, xem như vì mấy món ăn ngon hôm nay, ta tạm thời tha thứ ngươi. Nhưng lần sau không được tái phạm!"

Lời còn chưa dứt, toàn bộ đại điện yên tĩnh như tờ.

Bóp mặt Thịnh Tây Chúc...!?

Trong lòng mọi người lúc này, so với việc trực tiếp công chiếm Nhân Gian Giới còn sống sót trở ra, thì bóp mặt Thịnh Tây Chúc có lẽ xác suất sống... càng thấp hơn.

Vậy mà cô gái này không những bóp, còn bóp tận hai lần! Thịnh Tây Chúc không những không tức giận, lại còn mặc cho cô tuỳ ý làm càn.

Đây là cỡ nào "kim chi ngọc diệp" không thể chọc vào a?!

Khúc Kỳ cũng cảm giác được ánh mắt bốn phía đều đang đổ dồn về phía mình, soi kỹ đến mức như muốn đục thành cái lỗ.

Dù da mặt có dày đến đâu, lúc này cô cũng không khỏi khẽ ho vài tiếng, xua tay nói lớn:

"Mọi người đừng ngừng a! Ăn thì ăn, uống thì uống! Nào nào, tiếp nhạc! Tiếp múa!"

Ánh mắt đám người đồng loạt nhìn về phía sau nàng chờ cái gật đầu của Đại Ma Vương.

Thấy Thịnh Tây Chúc hơi gật đầu, thần sắc không phản đối, bọn họ mới như trút được gánh nặng, sôi nổi khôi phục lại không khí.

Thời gian như được khởi động lại, tiếng nhạc vang lên, điệu múa dập dìu. Trên đại điện, một lần nữa lại trở nên náo nhiệt như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Khúc Kỳ nhìn tiểu cô nương đứng bên cạnh, đối mắt một chút rồi tò mò hỏi:

"Ngươi chính là Ma Tôn?"

Tiểu Bạch chống cằm, mắt hạnh sáng trong, cười tươi rói đáp:
"Đúng nha."

Khúc Kỳ không khỏi cảm thán:
"Không ngờ Ma Tôn lại là một tiểu cô nương trẻ tuổi như vậy... Ngươi bao nhiêu tuổi rồi?"

Tiểu Bạch vẫn cười tủm tỉm như gió xuân:
"Khúc Kỳ tỷ tỷ ngươi hảo! Ta năm nay... ba trăm tuổi rồi!"

Khúc Kỳ: "..."

Cô yên lặng nuốt nước bọt, khóe môi giật nhẹ:
"Đừng, vẫn là ta gọi ngươi là tỷ đi. Ta hai đời cộng lại còn chưa sống nổi một đời đầy đủ..."

Tiểu Bạch lại càng thêm ngọt ngào, khen ngợi thật lòng:
"Khúc tỷ tỷ, ngươi còn xinh đẹp hơn trong tưởng tượng của ta nữa!"

Khúc Kỳ ngạc nhiên:
"Ơ? Ngươi nhận ra ta?"

Tiểu Bạch gật đầu như giã tỏi, giọng điệu còn mang theo chút ngây ngô:
"Ở Ma Giới, ai mà không biết đến chuyện tình giữa ngươi và Tôn Thượng chứ? Ngươi đã sớm là nhân vật nổi danh của bọn ta rồi đó! Đầu đường cuối ngõ đều lưu truyền truyền kỳ yêu đương đầy ngược luyến và dây dưa sầu thảm giữa hai người!"

Khúc Kỳ: "..."

Người khác xuyên thư thu hoạch danh vọng đều là dựa vào thực lực từng bước đánh xuống thiên hạ. Còn ta?

Ta dựa vào sắc đẹp và chút cơ trí mà hàng phục được Đại Ma Vương. Cũng tính là một loại bản lĩnh đi.

Tiểu Bạch lại càng nhiệt tình hơn:
"Tỷ tỷ có rảnh có muốn đến Ma Giới chơi không? Ma Giới tụi ta đồ ăn ngon, trò vui nhiều, mỹ nhân lại càng nhiều! Mà nhà ta còn rất rộng nữa—"

Chưa dứt lời, sắc mặt Thịnh Tây Chúc đã tối sầm lại như trời trở giông.

Tiểu Bạch nhìn thấy biểu cảm đó, ngay lập tức ngậm miệng lại, lúng túng sửa lời:
"... À, coi như ta chưa nói gì đi."

Nghĩ cũng đúng thôi. Mỗi ngày Thịnh Tây Chúc đều giấu người kỹ như giữ bí bảo, sao có thể để nàng ra ngoài gặp người chứ?

Thế mà Khúc Kỳ lại hớn hở đồng ý:
"Được chứ! Ta còn chưa từng đến Ma Giới bao giờ!"

Tiểu Bạch dưới ánh mắt âm trầm như lưỡi dao của Thịnh Tây Chúc, cứng đờ mà nói ra lời trái lương tâm:
"Ma Giới... thật ra cũng không vui lắm đâu. So với Nguyệt Đảo, phong cảnh kém xa. Không tới cũng không tiếc..."

Khúc Kỳ nghiêng đầu:
"Không đến mức vậy chứ? Ta nghe nói phong thổ Ma Giới rất đặc sắc mà?"

Tiểu Bạch mặt mày rưng rưng, cố gắng vớt vát:
"Không không không, đặc sắc thì không hề đâu. Thật đó, còn thua xa Nguyệt Đảo luôn. Thiếu thẩm mỹ... đất còn khô cằn..."

Dưới đài, một loạt ma tướng đang hóng chuyện không khỏi thở dài một hơi, ánh mắt hiện lên vẻ đồng cảm sâu sắc.

Đau khổ như vậy mà vẫn phải tự mắng lãnh thổ mình, Ma Tôn ngài thật sự quá khổ cực...

Khúc Kỳ không để tâm mấy câu đó, vẫn một lòng muốn trải nghiệm:
"Dù sao cũng phải đi xem thử chứ. Cảm giác nếu không đến một lần thì tiếc quá."

Nói rồi, cô quay đầu nhìn về phía Thịnh Tây Chúc, ngửa mặt lên hỏi:

"Chúng ta tìm thời gian đi Ma Giới chơi một chuyến nhé? Có được không?"

Thịnh Tây Chúc liếc nhìn nàng, đầu mày khẽ cau, nhưng không lập tức trả lời.

Tiểu Bạch ở một bên hứng thú nhìn sang, tò mò đến mức tai dựng thẳng:
Ồ? Hai người này nếu cãi nhau, với tính cách Đại Ma Vương bá đạo thế kia, chẳng phải sẽ trực tiếp xách người đi luôn à? Thân thể nhỏ bé của nhân loại này... không chừng còn chẳng có quyền phản kháng...

Ai, thật đúng là không có lấy một chút tự do thân thể nào. Quá khổ...

Ai ngờ, ngay khoảnh khắc sau, Khúc Kỳ đã nhào vào lòng Thịnh Tây Chúc, bắt đầu... làm nũng!

"Không được sao? Ta thực sự rất muốn đến đó mà..."
Nói rồi cô còn vùi mặt vào cổ Thịnh Tây Chúc, mái tóc mềm xù nhẹ cọ qua da thịt, giọng nói mềm nhũn như bánh ngọt:
"Ô ô ô, ta đã lâu lắm rồi không được ra ngoài. Ai chịu dẫn ta đi chơi, người đó là siêu anh hùng!"

Thịnh Tây Chúc: "..."

Cô vô thức sờ nhẹ chóp mũi, ánh mắt hơi chậm lại, chỉ khẽ nói:
"Về rồi hãy nói."

Khúc Kỳ cười híp mắt gật đầu:
"Được thôi."

Tiểu Bạch đứng bên cạnh suýt chút nữa kinh ngạc đến rơi cả đầu.

Nữ nhân này nhìn như lui bước, kỳ thực lại vừa đúng lúc nắm chắc tâm lý đối phương, đem quyền chủ động thu về tay mình!

Cổ nhân nói quả không sai: "Vỏ quýt dày có móng tay nhọn." Còn tưởng Thịnh Tây Chúc trên chiến trường hét một tiếng gió mây biến sắc, không ngờ cũng có ngày bị "thu phục" đến thế này.

Ngủ phục đại ma đầu, người này... tuyệt đối không thể xem thường.

Đột nhiên, nàng linh quang chợt hiện, nhìn chằm chằm Thịnh Tây Chúc hỏi:
"Còn nhớ lúc trước ngươi nói... ngươi từng cứu một người bạn độc thân xông vào Ma giới lấy đi Thu Hải Đường? Chẳng lẽ, người bạn đó chính là Khúc Kỳ?"

Thịnh Tây Chúc quay đầu lại nhìn nàng, ánh mắt bình tĩnh mà nhàn nhạt:
"Nếu đúng thì sao?"

Bên kia, Khúc Kỳ đang rơi vào mớ ký ức mơ hồ. Cô nhíu mày, nghi hoặc hỏi:
"Thu Hải Đường gì cơ?"

Tiểu Bạch thở dài một hơi, có phần tiếc nuối nói:
"Thu Hải Đường vốn là lễ thọ mà Ninh Nguyệt tặng cho ta. Về sau ta đưa lại cho Tôn Thượng. Loài hoa ấy ba ngàn năm mới nở một lần, cực kỳ quý giá. Nghe nói còn có thể làm thuốc dẫn."

Thuốc dẫn?

Đáy lòng Khúc Kỳ chấn động.

Cô suýt chút nữa quên mất, chuyến đi này vốn là để điều tra chuyện năm đó Thịnh Tây Chúc đã chữa khỏi chứng thèm ngủ quái lạ của cô như thế nào.

Thịnh Tây Chúc không nói một lời, trực tiếp bước đến bên nàng, nhẹ nhàng ôm ngang cô lên:
"Về thôi."

Nói xong, không cho ai cơ hội hỏi thêm, mang theo Khúc Kỳ rời khỏi đại điện, để lại sau lưng một đám người mờ mịt như lạc giữa sương mù.

Trên đường, Khúc Kỳ càng nhìn nàng, càng thấy có gì đó không ổn.

"Ngươi... có phải từ lâu đã biết ta bị chứng thèm ngủ?" cô hỏi.

Thịnh Tây Chúc dừng bước:
"Biết."

Khúc Kỳ chợt nhớ lại thái y từng nói thể trạng của cô hư yếu, nguyên khí hao tổn là do bị tổn thương bởi một loại cổ độc. Nhưng cô hoàn toàn không nhớ mình từng trúng cổ bao giờ.

Nghĩ vậy, cô chậm rãi hỏi:
"Thu Hải Đường... chính là thuốc dẫn của loại cổ độc đó?"

Thịnh Tây Chúc hơi trầm mặc, sau đó đáp:
"... Phải."

Quả nhiên là vậy.

Khúc Kỳ âm thầm xác nhận phán đoán của mình cổ độc kia không phải gần đây mới có, mà là trước khi cô mất trí nhớ, đã dính vào rồi.

Nhưng có một chuyện cô vẫn không hiểu: nếu chỉ đơn giản là dùng Thu Hải Đường để chữa khỏi, tại sao Thịnh Tây Chúc lại không nói một lời từ đầu đến cuối? Lẽ nào... trong đó còn có điều gì không thể để lộ?

--

Đêm hôm đó, ánh trăng mờ ảm đạm.

Hai người nằm trên chiếc giường mềm mại. Khúc Kỳ quay lưng về phía Thịnh Tây Chúc. Người sau như thường lệ lặng lẽ ôm lấy cô từ phía sau, tay siết chặt ngang eo, vòng ôm mang theo một loại cố chấp không thể tách rời.

Cô bỗng nhớ lại, mỗi lần Thịnh Tây Chúc động tình, cũng đều thích dùng tư thế này như muốn khóa cô lại, giam cô trong vòng tay vĩnh viễn không rời.

Khúc Kỳ trước đây vẫn tưởng đó là thói quen, nhưng sau hôm nay, lại càng nghĩ càng cảm thấy bất thường.

Thịnh Tây Chúc luôn không thích cô ra ngoài, cũng không thích cô tiếp xúc với người khác. Chuyện đi Ma giới cũng không lập tức đồng ý.

Nữ nhân này rốt cuộc là đang giấu cái gì?

Chợt, một bóng đen phủ xuống trước mặt. Thịnh Tây Chúc đã ngồi dậy, cúi người nhìn xuống nàng, ánh mắt vàng kim ảm đạm, như ẩn nhẫn thứ gì đó không thể nói rõ.

"Đang nghĩ gì vậy?"

Mái tóc dài của Thịnh Tây Chúc rũ xuống, vài sợi lạnh buốt như tơ lụa lướt qua cổ nàng. Khúc Kỳ giơ tay, nhẹ nhàng vân vê lấy, giọng điệu hờ hững mà sâu xa:
"Đang nghĩ đến Thu Hải Đường."

Thịnh Tây Chúc khựng lại.

Một tia cảm xúc bối rối rất nhỏ thoáng hiện lên trong mắt nàng nhưng Khúc Kỳ không bỏ lỡ.

Cô lập tức ngồi dậy, đè tay lên vai Thịnh Tây Chúc, ánh mắt mang theo sự nghiêm túc chưa từng có:
"Ngoan, nói cho ta biết lý do đi."

Thịnh Tây Chúc cụp mắt, tránh ánh mắt nàng:
"Không cần thiết."

Khúc Kỳ nhìn theo ánh mắt nàng, im lặng vài giây rồi thấp giọng hỏi lại:
"Vì sao lại không chịu nói?"

"Bởi vì..." Thịnh Tây Chúc khẽ đáp, "Không phải chuyện quan trọng."

Khúc Kỳ trầm mặc một lúc, không gặng hỏi nữa, chỉ thở nhẹ:
"... Được rồi."

Cô chậm rãi nằm xuống, lặng lẽ quay lưng lại, nhưng trong lòng vẫn không phục, âm thầm hạ quyết tâm:

Ngươi không nói... ta ngày mai tự đi hỏi những người khác cũng được.

Thịnh Tây Chúc ngập ngừng một thoáng, sau đó nhẹ nhàng cúi người, chôn mặt vào ngực nàng. Trên gương mặt lạnh thường ngày, lần đầu hiện ra một tia bối rối hiếm có:
"Ngươi... đang giận sao?"

Khúc Kỳ đáp không nhanh không chậm:
"Ta không có."

Thịnh Tây Chúc áp tai lên ngực nàng, lắng nghe tiếng tim đập, giọng bình tĩnh mà chắc nịch:
"Ngươi có."

Khúc Kỳ: "..."

Thôi được rồi.

Hai người bọn họ quá hiểu nhau, từng chút tâm tình, giấu kiểu gì cũng không thoát được.

Cô quả thật có chút tức giận.

Không phải giận vì chuyện to tát gì, mà là loại cảm giác bị người mình yêu giấu giếm khiến cô thấy khó chịu mơ hồ, bất an.

Cô cho phép Thịnh Tây Chúc có bí mật. Nhưng không cho phép nàng ấy tự ý quyết định thay cô, âm thầm làm mọi thứ mà không nói tiếng nào.

Quan hệ như bọn họ, nên là cùng nhau gánh vác. Không phải ai lặng lẽ vì ai mà chịu đựng một mình.

Thế là Khúc Kỳ thở hắt ra, phồng má cắn môi dưới, sau đó hung dữ trừng mắt nhìn nàng:
"Ta tức giận đấy. Ngươi làm gì được ta?"

Thịnh Tây Chúc bị ánh mắt kia quét trúng, hơi khựng lại, sau đó nghiêm túc đáp:
"Vậy... ta dỗ ngươi."

Khúc Kỳ nheo mắt nhìn nàng, giọng mang theo hoài nghi rõ rệt:
"Dỗ kiểu gì?"

Thịnh Tây Chúc hơi do dự, rồi bỗng nhắm mắt lại.

Gương mặt trắng như tuyết đột nhiên nhuốm một tầng ửng đỏ khả nghi.

Khúc Kỳ đang khó hiểu, thì cảm thấy có gì đó mềm mềm, xù xù lướt nhẹ bên mắt cá chân.

Cúi đầu nhìn xuống, vừa lúc thấy một đôi tai mèo màu đen từ trong tóc Thịnh Tây Chúc rụt rè ló ra, rung rung nhẹ nhẹ.

Khúc Kỳ: "......"

Thịnh Tây Chúc không dám ngẩng đầu, chỉ chôn sâu trong ngực nàng, giọng nhỏ như muỗi kêu:
"Thế này... có được không?"

Câu nói ấy, lại mang theo một chút xấu hổ cực kỳ hiếm thấy.

Phá lệ... lay động lòng người.

Khúc Kỳ hít sâu một hơi, cắn răng:
"Ha... nữ nhân, ngươi đang đùa với lửa đó."

Ngươi tưởng giở mỹ nhân kế với ta là có thể qua chuyện? Hử? Ngươi nghĩ ta là hạng người háo sắc sao?

Mắt cô vừa liếc xuống người kia đang khoác một lớp áo mỏng như cánh ve, thân thể mềm mại như nước dán sát lên người nàng.

Làn da trắng đến gần như trong suốt, mịn như dương chi ngọc, chỉ cần nhẹ nhàng ấn một cái... tựa hồ sẽ để lại dấu vết đỏ hồng.

Mà lời vừa dứt, đôi tai mèo kia cũng ỉu xìu rũ xuống, cụp thành hình "tai máy bay" thảm thương.

Khúc Kỳ: cứu mạng.

Đầu ngón tay cô ngứa ngáy, cực lực kiềm chế không đưa tay vuốt lấy.

Không được! Không thể lung lay!!!

Cô đang tức giận đấy!!!

Càng đáng chết hơn là, đằng sau, một cái đuôi mèo xù xì đang lén lút vòng tới, không biết từ khi nào quấn lấy eo nàng, từng chút từng chút lượn lên...

Chuẩn bị tấn công chỗ hiểm.

Khúc Kỳ toàn thân run lên, trong giây lát bộc phát phản ứng sinh tồn, bật dậy túm lấy cái đuôi mèo đang làm loạn, hung hăng giữ trong lòng bàn tay:
"Ngươi, ngươi, ngươi —đừng có quá đáng!!!"

Ai ngờ Thịnh Tây Chúc đột nhiên khe khẽ kêu một tiếng, cả người mềm nhũn ngã vào lòng nàng, toàn thân run rẩy không nơi bấu víu.
Khúc Kỳ hoảng hốt lập tức buông nàng ra, giọng đầy lo lắng:
"Xảy ra chuyện gì? Ngươi đau ở đâu à?"

Thấy Thịnh Tây Chúc không đáp lời, nàng liền nhẹ giọng dỗ dành, từng chút từng chút một, như dỗ tiểu hài tử:
"Bảo bối, ta sai rồi, không bắt ngươi nữa, được không? Đừng nháo ta mà, nghe lời một chút nhé?"

Cuối cùng Thịnh Tây Chúc cũng ngẩng đầu lên nhìn nàng, nửa cắn môi dưới, ánh mắt ướt nước, trong suốt như sương mai. Thanh lãnh khuôn mặt vốn cao ngạo giờ lại ánh lên vài phần xuân ý, dung nhan mỹ lệ đến lạ lùng.

Khúc Kỳ ngẩn ra, trong lòng tựa hồ có con nai con đạp loạn, chạy băng băng tám trăm dặm cũng không dừng.
Cô hoang mang nghĩ: Đây là đang giở trò gì vậy? Làm nũng à? Mình chỉ bắt nhẹ cái đuôi thôi, chưa làm gì quá đáng cả mà!

Ngay lúc ấy, cái đuôi mèo kia lại một lần nữa quấn lấy cổ tay nàng, lặng lẽ cào nhẹ trong lòng bàn tay một chút, lại một chút, như đang oán trách.

Khúc Kỳ dở khóc dở cười:
"... Ngươi còn dám nói là không cố tình?"

Cô dứt khoát nắm lấy cái đuôi, nhẹ kéo một cái. Không ngờ Thịnh Tây Chúc đột nhiên siết chặt vạt áo nàng, giọng khẽ khàng mang theo nghẹn ngào:
"Đau thật mà..."

Khúc Kỳ bất đắc dĩ nhìn nàng:
"Thật sự đau như thế? Đã nói rồi là đừng nháo ta nữa..."

Thịnh Tây Chúc chẳng buông tha, chỉ càng ôm cô chặt hơn. Một bên khóc thút thít, một bên cái đuôi mèo vẫn kiên quyết không buông cổ tay nàng.

Nghênh tiếp ánh mắt khó hiểu của Khúc Kỳ, nữ nhân dừng lại một chút, tựa hồ vừa xấu hổ vừa ngập ngừng, rồi khẽ mở miệng:
"...Sờ ta một cái."

Khúc Kỳ ngẩn ra trong thoáng chốc, sau đó thật sự đưa tay nhẹ nhàng chạm đến đuôi nàng, một đường từ trên xuống, đến đoạn cuối đuôi thì dừng lại.

Nữ nhân chẳng còn chút sức nào, mềm nhũn tựa vào người Khúc Kỳ, vai khẽ run, tiếng khóc nghẹn ngào không dứt. Hoàng hôn nhuộm ánh sáng lặng lẽ chảy xuôi, ánh sáng ấy phản chiếu trong đôi mắt đẫm lệ, rồi thuận theo khóe mắt lăn xuống, rơi lên tấm đệm giường ấm áp.

Khúc Kỳ lẩm bẩm:
"Thì ra, cảm giác này... là thoải mái."

Cô cúi đầu nhìn nữ nhân đang chậm rãi cong người lại, đôi mắt ướt nhòa ngước nhìn nàng, đỉnh đầu lộ ra một đôi tai mèo nhọn lông bù xù, vô thức khẽ động.

Trông nàng lúc này không khác gì một chú mèo nhỏ bị bỏ rơi, co mình lại trong thùng giấy giữa trời mưa, ướt nhẹp và run rẩy, vừa đáng thương vừa khiến người ta mềm lòng.

Một cảm giác mơ hồ không thể gọi tên dâng lên trong lòng Khúc Kỳ, nửa như thương xót, nửa như một chút thú vị mờ ám không nói nên lời. Cô cúi người xuống gần hơn, khóe môi mang theo ý cười thoáng hiểm:

"Còn muốn sờ một cái nữa không?"

Thịnh Tây Chúc sững người, sau đó ánh mắt dao động, mềm mại đuôi dài khẽ vòng qua tay nàng, tựa như câu trả lời không lời.

Khúc Kỳ tiếp tục:
"Ta muốn nghe chính miệng ngươi nói."

Thịnh Tây Chúc khép lại đôi mắt ướt, môi run run, cuối cùng nhỏ giọng:
"...Muốn sờ."

"Muốn ai sờ?"

Thịnh Tây Chúc mang theo nước mắt ngước nhìn nàng, khẽ gật đầu, âm thanh mềm nhẹ như gió:
"Muốn... chủ nhân sờ."

Khúc Kỳ chỉ cảm thấy tai mình bỗng dưng nóng rực, ánh mắt mờ mịt rơi lên người Thịnh Tây Chúc, trong lòng như có chiếc then khóa nào đó vừa bị mở ra, kỳ quái mà rối loạn.

Không kịp nghĩ ngợi, cô ôm chặt lấy eo đối phương, đem thân thể mềm nhũn ấy kéo vào ngực mình.

Trong khoảnh khắc, Khúc Kỳ đột nhiên cảm giác được có thứ gì đó ấm ướt lan xuống, thấm dần qua lớp vải mỏng, khiến tâm trí cô thoáng chấn động.

Ánh mắt dừng lại nơi đáy áo, thần sắc cô dần trầm xuống: "Ngươi..."

Thịnh Tây Chúc bật khẽ một tiếng, vội đưa tay che mặt, giọng thì thào như sắp khóc: "Đừng... đừng nhìn ta..."

Cái đuôi nhỏ phía sau run lên một cái, rồi như theo bản năng mà siết chặt cổ tay Khúc Kỳ.

Khúc Kỳ khẽ nghiêng đầu, giọng nói nhẹ nhàng lại thấp đi mấy phần, mang theo chút bất đắc dĩ lẫn trầm khàn: "Mèo con không ngoan... lại còn nói mình biết nghe lời."

Thịnh Tây Chúc chỉ khe khẽ lắc đầu, không dám ngẩng lên, thanh âm mềm mại tựa như đang làm nũng: "Ta... ta ngoan mà..."

Nàng quá muốn lấy lòng Khúc Kỳ đang tức giận, thế là như một con mèo nhỏ rúc vào ngực nữ nhân, đầu ngón tay lơ lửng chạm khẽ nơi trước ngực nàng, đôi mắt rưng rưng khép lại, mơ hồ hôn lên môi Khúc Kỳ.

Rõ ràng chỉ là một động tác ngây thơ nhất, vậy mà Khúc Kỳ lại như bị khơi gợi cảm giác gì đó. Một bên hờ hững đáp lại nụ hôn của nàng, một bên ngón tay nhẹ nhàng khiêu khích nơi cuối đuôi, nhìn nàng dần chống đỡ không nổi mà dần dần ngã xuống, trong cổ họng bật ra âm thanh ngọt ngào khẽ run.

Vô luận là lúc nào, cô đều thích nhìn Thịnh Tây Chúc lộ ra dáng vẻ không thể kháng cự nổi mình như vậy.

Không gì làm người ta thỏa mãn hơn việc nhìn thấy một Đại Ma Vương cao cao tại thượng, không ai sánh kịp, lại thần phục trước mặt mình.

Khúc Kỳ bỗng rút tay về, dù bận vẫn thong dong nhìn nàng.

Thịnh Tây Chúc mơ màng mở mắt, trong ánh mắt vàng nhàn nhạt ánh lên tầng tầng sóng nước, mang theo một loại phong tình mềm mại như có điều muốn nói, vươn tay về phía nàng.

Nàng giống như một con mèo hoang bị vứt bỏ, bẩn thỉu lại đáng thương, khát vọng một cái ôm thật chặt, khát vọng được dâng hiến tất cả cho chủ nhân của mình.

Thế là Khúc Kỳ cúi đầu nhìn nàng, cười đến mắt cong môi cong, giống như một con hồ ly xấu xa đang đắc ý:
"Thích chủ nhân sao?"

Ngón chân thon dài của nữ nhân lặng lẽ cọ lên bắp chân nàng, như không nhịn được mà tìm kiếm thêm tiếp xúc.

Thịnh Tây Chúc ánh mắt mơ màng, vô thức đáp:
"Thích... thích."

Khúc Kỳ nhẹ vuốt vành tai nàng đã rối tung:
"Chủ nhân nói gì cũng nguyện ý nghe sao?"

Thịnh Tây Chúc giọng nhỏ mềm:
"... Nguyện ý."

Khúc Kỳ khẽ cười, bất chợt bắt lấy cái đuôi mềm mại của nàng, dịu dàng đặt vào lòng bàn tay Thịnh Tây Chúc.

Thịnh Tây Chúc cúi đầu, lặng lẽ nhìn cái đuôi mềm mại đang rũ xuống trong lòng bàn tay. Ánh mắt nàng ánh lên lớp thủy quang, trong suốt mà mê mang, như thể chưa kịp hiểu hết ẩn ý phía sau hành động kia.

Ngay lúc ấy, một vòng tay chậm rãi siết lấy eo nàng từ phía sau. Hơi thở ấm nóng phả bên tai, giọng nói của Khúc Kỳ chậm rãi vang lên, mềm nhẹ như gió xuân mà lại như rót mê dược:
"Vậy thì... tự làm một chút cho chủ nhân xem đi."

Chương trước Chương tiếp
Loading...