[BHTT-EDIT-Hoàn] Nữ phụ lười biếng chỉ muốn hôn hít mèo con | Tỉnh Dã Tư
CHƯƠNG 56 (H ẩn ý)
tiếp xong màn dạo đầu nay 2 cô chơi màn dã thú----
Việc Khúc Kỳ bị Thịnh Tây Chúc mang đi, sau đó rơi vào cảnh thảm hại bị "làm nhục", bệnh nặng đến mức không xuống giường nổi, không chỉ rơi vào tay Thủ Nhất, mà còn thuận theo dòng tin tức âm thầm, lọt vào tai Vấn Kiếm tông.Sau sự cố Bồng Lai đảo bị nổ, linh mạch trên đảo tan thành tro bụi, Vấn Kiếm tông trôi dạt khắp nơi, những năm gần đây mới tạm thời cắm rễ ở vùng sông Châu thuộc địa phận Tiên Minh, coi như miễn cưỡng ổn định.Dù thế lực hiện tại không thể so được với quá khứ huy hoàng, nhưng dù là lạc đà gầy, thì vẫn lớn hơn ngựa béo đối phó vài tiểu môn tiểu phái cũng không thành vấn đề.Điều khiến người ta đau đầu chính là: ma tộc gần đây thường xuyên quấy phá, phá hoại kết giới, thậm chí ngang nhiên bắt đệ tử đem đi tra tấn... thủ đoạn càng lúc càng ác độc, khiến người người căm phẫn.Từ khi Thịnh Tây Chúc một mình quật khởi, thế lực Ma tộc liền được nước làm tới, ẩn nấp trong bóng tối nhiều năm, giờ đây công khai ngoi lên mặt đất, lặng lẽ ô nhiễm linh mạch bốn phương. Tiên giới ẩn ẩn như có sóng ngầm sắp vỡ bờ.Nhân Gian giới hằng ngày đều sống trong nơm nớp.Thế nhưng tin tức về Khúc Kỳ lại như một mũi tiêm hưng phấn, chích thẳng vào lòng các trưởng lão Vấn Kiếm tông.Chỉ cần cô còn thù địch với Thịnh Tây Chúc, tức là cục diện vẫn phát triển theo đúng như Thiên Cơ kính đã tiên đoán. Như vậy, kế hoạch xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên cải mệnh, vẫn đang nằm gọn trong tay bọn họ!Chúng trưởng lão mừng rỡ, mặt mày hớn hở. Đệ tử dưới trướng tuy không hiểu rõ nội tình, nhưng thấy biểu tình cấp trên như vậy, cũng theo đó nhẹ nhõm hẳn ra.Lúc Tô Phù Vãn nhận được tin, nàng đang ôn bài ở học đường.Một đám đệ tử vây quanh nàng, mặt mày phấn khởi, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu vừa sôi nổi vừa hả hê rõ ràng là đang cười trên nỗi đau người khác:"Tiểu sư muội, nghe nói cái Khúc Kỳ phế vật kia giờ thảm lắm! Đáng đời ghê!""Ai bảo lúc trước làm nhiều chuyện ác, giờ gặp báo ứng rồi! Các ngươi nói xem, ngay cả đại ma đầu kia nàng cũng dám chọc, chẳng biết giờ bị hành hạ ra cái dạng gì nữa...""Thật đúng! Ta nghe bảo nàng bị tra tấn đến da tróc thịt bong, toàn thân không có lấy một chỗ lành, co quắp trên giường, thoi thóp chờ chết!"Mọi người ngươi một lời ta một câu, tường thuật sống động như thể tận mắt chứng kiến, nét mặt còn đặc biệt nhập tâm, tưởng tượng phong phú đến mức nghe cũng thấy "đau giùm".Tô Phù Vãn nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, đôi mắt long lanh trong suốt, thanh tịnh mà dịu dàng, chậm rãi than thở:"Khúc sư tỷ tuy rằng tính tình có hơi bướng bỉnh... nhưng cũng không đến mức bị đối xử như vậy. Chuyện này thật khiến người ta không khỏi thương xót."Đám đệ tử nghe thế, không khỏi đỏ mặt tự trách, ào ào cảm thán:"Tiểu sư muội thật lòng nhân hậu!""Đúng thế, chúng ta vừa rồi nói có hơi quá, tiểu sư muội luôn biết phân phải trái."Chỉ có điều bọn họ đều không biết, Tô Phù Vãn đôi mắt kia tuy trong trẻo như nước mùa thu, nhưng khi khẽ cụp xuống, lại giấu kín một mũi giễu cợt lạnh lùng cùng nụ cười... vô cùng đẹp đẽ."Có nhân phẩm, có khí chất như Tô sư muội, ai mà không thích chứ? Khúc Kỳ ngoài cái mặt ra thì có gì đâu đáng nói."Tô Phù Vãn khẽ mỉm cười, giọng nói nhàn nhạt dịu dàng:
"Các vị sư huynh sư tỷ quá lời rồi. Khúc sư tỷ ắt hẳn cũng có sở trường riêng. Phù Vãn trên người còn có nhiều điều chưa tốt, cần học hỏi thêm."Tuy lời nói khiêm tốn, nhưng trong lòng nàng lại dào dạt đắc ý.Từ khi Khúc Kỳ gặp nạn, cuộc sống của nàng liền thay đổi như được khai thông mạch vận. Tiến độ công lược tăng vùn vụt, không còn phải dè chừng ai giành trước cơ duyên. Chỉ chớp mắt, nàng lại lần nữa trở thành trung tâm được vạn người sủng ái trong nội môn.Cực Dương thể tu luyện như uống nước – nhẹ nhàng trơn tru. Mới ba năm, nàng đã bước vào Hóa Thần kỳ, mà trong nội môn, không ai còn đủ sức đuổi theo.Đang trò chuyện, cửa thư phòng bỗng mở, một nữ tử cao gầy bước vào. Nàng vận trường sam đen cổ đứng, dáng người đĩnh đạc, mặt mày lạnh lùng sắc sảo, khí thế bức người, bước chân như gió.Ánh mắt nàng đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Phù Vãn, liền lập tức mềm mại hẳn đi, giọng nói trầm thấp dịu dàng:"Phù Vãn, tan lớp rồi sao?"Tô Phù Vãn ngẩng đầu, bình tĩnh chào hỏi:
"Minh chủ."Chúng đệ tử bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy hành lễ:
"Minh chủ vạn an!"Nữ tử kia chính là Luyện Thiên Thu, đương kim minh chủ của Tiên Minh, cũng là một trong những mục tiêu trọng điểm trong danh sách công lược của Tô Phù Vãn. Là người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng dưới hào quang nữ chủ, nàng lại bị Tô Phù Vãn dễ dàng "thu phục", trở thành kẻ một lòng hướng về nàng, ngoan ngoãn không dứt.Thấy Luyện Thiên Thu tới đón mình, Tô Phù Vãn cũng thuận thế đứng dậy cáo từ:
"Các vị sư huynh sư tỷ, Phù Vãn xin phép đi trước một bước."Chúng đệ tử trông theo bóng lưng hai người rời khỏi, trong mắt đầy hâm mộ:"Minh chủ dạo này ngày nào cũng đón Tô sư muội tan học, thực sự quá săn sóc rồi...""Hôm qua sư muội còn luyện kiếm cùng Cao sư huynh, hôm kia thì du hồ cùng Sầm tiên sư, hôm nay lại đi với minh chủ... đến khi nào mới tới lượt chúng ta nhìn nàng thêm một cái đây...""Haiz..."-Trên đường, Luyện Thiên Thu đưa Tô Phù Vãn về phòng. Bộ dáng lạnh lẽo nghiêm nghị vừa rồi liền biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ dịu dàng gần gũi, giọng điệu quan tâm hết mực:"Mấy hôm trước ngươi nói ngủ không ngon, giờ thế nào rồi?"Tô Phù Vãn cười nhẹ, ngữ khí mềm mại như nước:"Đa tạ minh chủ ban tặng an thần hương. Vài đêm nay đều là mộng đẹp liên miên."Luyện Thiên Thu trong mắt càng nhu hòa hơn:
"Vậy thì tốt. Qua vài ngày nữa, Kiếm Trủng sẽ mở. Lần này ta đích thân đưa ngươi đi thí luyện, chọn cho ngươi một thanh tuyệt thế linh kiếm."Tô Phù Vãn mỉm cười nhẹ nhàng:
"Đa tạ minh chủ thương yêu."Nàng lại lơ đãng nhắc đến một câu:"Gần đây ta nghe nói... Khúc sư tỷ hình như bị Thịnh Tây Chúc bắt đi? Việc đó thật sự nghiêm trọng như trong truyền thuyết nói sao?"Luyện Thiên Thu thấy giữa chân mày nàng có vẻ lo lắng, liền dịu giọng an ủi:
"Phù Vãn chớ lo. Thịnh Tây Chúc chẳng qua chỉ là tà vật, sớm muộn gì cũng không phải đối thủ của Tiên Minh. Chờ thời cơ đến, chúng ta tất nhiên sẽ san bằng Nguyệt Đảo, cứu Khúc đạo hữu ra."Cứu Khúc Kỳ ra?Tô Phù Vãn ngoài mặt mừng rỡ cảm kích, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh miệt.Nàng biết rõ kết cục của Khúc Kỳ – bị Thịnh Tây Chúc nuốt sống, căn bản không có cơ hội thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.Một tên pháo hôi, lại dám giành hào quang với nàng? Giờ rơi vào tay phản diện, sống không bằng chết, quả thực báo ứng quá xứng đáng!Nghĩ đến từ nay không còn ai đối nghịch với mình nữa, nụ cười của Tô Phù Vãn càng thêm ấm áp chân thành. Môi nàng khẽ nhếch, trông vừa thanh khiết vừa động lòng người:"Ta tin minh chủ nhất định sẽ cứu được sư tỷ, đúng không?"Luyện Thiên Thu nhìn khuôn mặt ngọc ngà như điêu khắc của nàng, ánh mắt như đắm chìm:
"Nhất định sẽ. Phù Vãn không cần lo lắng, chỉ cần yên tâm tu luyện là được. Những chuyện bên ngoài, để ta lo."Nàng lại tha thiết nói thêm:"Nếu còn thiếu gì, cứ nói với ta."Tô Phù Vãn uyển chuyển từ chối:
"Phù Vãn tạm thời không thiếu gì cả. Chỉ là... đã được minh chủ quan tâm như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích."Giờ phút này, nàng chính là chúng tinh phủng nguyệt, khí vận chi tử, chỉ cần khẽ ngoắc tay, đã có người tranh nhau dâng lên mọi thứ, hà cớ gì phải để tâm đến một quân cờ nho nhỏ như Khúc Kỳ?Những ngày tháng hưởng thụ như hiện tại, lại khiến nàng nhớ đến cuộc sống ở hiện đại: dù ở nhà hay trường học, nàng vẫn luôn là tiêu điểm, là trung tâm khiến tất cả phải xoay quanh.Đến trước phòng, Luyện Thiên Thu còn nấn ná dặn dò ân cần vài câu, mãi mới lưu luyến rời đi.Nàng vừa khuất bóng, Tô Phù Vãn lập tức tháo xuống lớp mặt nạ ôn nhu thuần lương. Giữa hàng mày thanh tú, nét kiêu ngạo và ngạo mạn hiện rõ không kiêng dè.Nàng nghiêng đầu, liếc mắt về phía góc tối không xa, giọng lười biếng:
"A Dao, đừng trốn nữa. Ra đây đi."Trong bóng tối chậm rãi hiện lên một thân ảnh gầy nhỏ. Hạ Chi Dao mặc áo xanh nhạt, bước chân nhẹ như không tiếng động, cả người mỏng manh như một u linh âm thầm mà uy nghiêm.Tô Phù Vãn không ngoảnh lại, nhấc chân vào trong phòng, giọng nhàn nhạt:
"Vào đi."Hạ Chi Dao lặng lẽ bước theo sau, mắt dõi theo dáng vẻ lười biếng của nàng khi ngồi xuống bên bàn, thoải mái vươn vai như con mèo quý tộc vừa tỉnh giấc.Tô Phù Vãn nghiêng đầu:
"Xoa vai."Một đôi tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, cẩn thận xoa bóp với lực đạo vừa phải.Nàng khép hờ mắt, nửa nằm trong ngực Hạ Chi Dao, hô hấp dần chậm lại, dáng vẻ an nhàn như đang hưởng thụ một buổi chiều muộn tĩnh lặng.Hạ Chi Dao cúi đầu nhìn nàng.Ánh hoàng hôn dịu dàng phủ lên gương mặt trắng nõn, khiến lớp lông tơ vàng óng nơi gò má nàng cũng hiện rõ. Cái cổ mảnh mai như nhánh hoa yếu ớt, khiến người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc.Rõ ràng là gương mặt thanh thuần, uyển chuyển như tiên tử, bên trong lại ẩn chứa một trái tim rắn rết độc ác khiến người vừa mê luyến vừa rùng mình.Ý nghĩ tội lỗi trong đầu Hạ Chi Dao thoáng chốc trỗi dậy, đầu ngón tay lỡ mạnh thêm một chút.Tô Phù Vãn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng quát nhẹ:
"Vụng về."Hạ Chi Dao như bị kim châm, lập tức thu tay lại, thần sắc khẩn trương:
"Tiểu sư muội..."Tô Phù Vãn cũng không trách mắng, chỉ hờ hững ra lệnh:
"Nhẹ thôi, tiếp tục."Câu nói ấy, tựa như tiểu thư cao cao tại thượng, đang chỉ dạy một nô bộc nên làm việc thế nào cho đúng.Hạ Chi Dao cẩn trọng đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Lực đạo vừa khéo, khiến mỏi mệt cả ngày dần tan biến.Tô Phù Vãn khẽ thở ra, nhắm mắt hờ, đáy giọng lười biếng nhưng vẫn mang theo ý khen:
"Chuyện của Khúc Kỳ, ngươi làm rất tốt."Nếu không có Hạ Chi Dao tung ra tin tức về mối liên hệ giữa Khúc Kỳ và Ma tộc, thì giờ phút này, con pháo hôi ấy có lẽ vẫn còn sống tự tại ngoài kia, chướng mắt nàng vô cùng.Hạ Chi Dao cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Có thể chia ưu cho tiểu sư muội, là may mắn của ta."Tô Phù Vãn hơi nghiêng đầu, ánh mắt kiêu căng mà thanh tịnh như gương nước, chăm chú nhìn nàng.Bỗng dưng nàng vươn tay, chạm khẽ vào cằm Hạ Chi Dao, đầu ngón tay nhẹ lướt như đang vỗ về một con chó nhỏ biết nghe lời.Cái vuốt ve ấy mềm nhẹ như gió thoảng, lại như khắc họa nên ngàn vạn ám chỉ mê hoặc. Hạ Chi Dao khẽ run, trong mắt đen hiện lên mê luyến trần trụi không chút che giấu.Tô Phù Vãn thấy vậy, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.Nàng vốn yêu cảm giác được vạn chúng chú mục, càng say đắm hơn khi thấy một người vì nàng mà rơi vào lưới tình, chìm đắm không lối thoát.Cái kiểu yêu đương cố chấp đến điên cuồng, yêu đến quên mình ấy – mới là thứ khiến nàng nghiện đến không buông được.Ngón tay nàng rời đi, vỗ nhẹ lên lưng Hạ Chi Dao, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức ép:
"Ngoan, A Dao. Sau này phải càng nghe lời ta, được chứ?"Ánh mắt Hạ Chi Dao thoáng xao động, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thản. Nàng cúi đầu vâng mệnh:
"... Biết rồi."Tô Phù Vãn cong môi cười khẽ, đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Hạ Chi Dao xuống.Một cái chạm môi nhẹ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, nhưng đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.Hạ Chi Dao ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở to, chưa kịp phản ứng.Tô Phù Vãn híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có thăm dò, có trêu tức, lại lạnh lùng thong dong như đang thưởng thức phản ứng của một món đồ chơi:
"Lần này coi như ban thưởng ngươi."Lời còn chưa dứt, đã ngầm để lại dư âm, còn sẽ có lần sau.Hạ Chi Dao sững người tại chỗ. Một mảng đỏ hồng lặng lẽ lan khắp gương mặt trắng mịn. Nàng khẽ nâng tay chạm vào khóe môi, ngón tay run run, giọng nói nhỏ như muỗi:
"... Được."-Khúc Kỳ ở lại Nguyệt Cung vài ngày, dần dần cũng quen với cuộc sống nơi đây.
Thời khoá biểu của nàng rất đơn giản: mệt thì ngủ, tỉnh thì ăn, ăn xong thì chơi, chơi mệt lại ngủ. Ngoại trừ việc không thể xuống giường, còn lại gần như muốn làm gì cũng được. Cuộc sống này, không nghi ngờ gì chính là cuộc đời cá mặn cô từng mơ ước!Điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là đống thuốc kia – thứ thuốc chữa trị thân thể quái quỷ gì đó, cực kỳ đắng, mùi vị y như thang thuốc bắc ở hiện đại.Mỗi lần uống, cô đều phải nín thở, bịt mũi, ngửa cổ nuốt xuống trong đau khổ.
Một ngày ba chén to, quả thực khiến Khúc Kỳ không thể chịu nổi.Chờ đến khi Thịnh Tây Chúc quay về tẩm cung, cô lập tức nhào tới làm nũng:
"Ta không muốn uống thuốc nữa đâu!"Thịnh Tây Chúc nhíu mày, ngữ khí nghiêm nghị: "Không được."Khúc Kỳ uỷ khuất lăn lộn trên giường, từ đầu giường lăn đến cuối giường rồi lại lăn trở lại, rên rỉ:
"Nhưng mà đắng muốn chết luôn á!!!"Thịnh Tây Chúc lạnh giọng đáp: "Thân thể ngươi yếu, phải uống."Khúc Kỳ lăn tới bên người nàng, nhìn chăm chăm vào mắt Thịnh Tây Chúc, vẻ mặt nghiêm túc:
"Vậy ngươi nói xem, ta thành ra thế này là vì ai?"Thịnh Tây Chúc lập tức im bặt.Khúc Kỳ lấy ngón tay chọc nhẹ lên ngực nàng, nghiêm nghị dặn dò:
"Tôn thượng, mời tiết chế."Thịnh Tây Chúc cúi đầu, tai hơi phiếm hồng – cực kỳ rõ ràng trên nền da trắng.Một xúc tu đen từ trong bóng tối len lén bò ra, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Khúc Kỳ, định kéo cô lại.Khúc Kỳ giờ chỉ cần thấy cái thứ này là hãi, liền rụt tay, dùng tay còn lại đánh nó một cái:
"Đừng tới đây!"Cái xúc tu lập tức khựng lại, động tác cứng đờ, có chút luống cuống.Thịnh Tây Chúc nhìn thấy, mím môi nói nhỏ: "Ngươi... không thích nó sao?"Khúc Kỳ mặt không đổi sắc: "Thích... nhưng không nhiều lắm."
(Miễn sao đừng tự tiện chui vào chỗ không nên chui là tốt rồi.)Thịnh Tây Chúc trầm mặc rũ mắt xuống, bờ môi khẽ mím lại thành một đường mảnh.Khúc Kỳ: "..."
(Ta còn chưa tức giận, ngươi lại bày ra dáng vẻ ủy khuất làm gì? Ngươi là Đại ma vương đó!)Cô nhìn dáng vẻ trầm mặc ấy mà không nhịn được thở dài.
Thôi được rồi, thực sự là có thể mềm lòng.Khúc Kỳ nắm lấy đầu xúc tu, nhẹ nhàng vẫy vẫy như đang dỗ dành:
"Cái này... là một phần trong bản thể của ngươi đúng không?"Thịnh Tây Chúc gật đầu: "Phải."Khúc Kỳ lập tức kinh ngạc.Xúc tu đen bóng nhũn nhũn trong lòng bàn tay nàng, mềm mại như bị lưỡi cún liếm qua, xúc cảm có hơi quái dị. Tuy trông hơi đáng sợ, nhưng thật ra cũng không đến mức ghét bỏ.Trong truyền thuyết, bản thể của Yểm là tồn tại cực kỳ đáng sợ, chỉ cần liếc nhìn cũng đủ khiến phàm nhân phát điên.Khúc Kỳ bỗng nổi lên tò mò, gối cằm lên đùi Thịnh Tây Chúc, ánh mắt sáng long lanh:
"Ta có thể... nhìn thử bản thể của ngươi không?"Thịnh Tây Chúc khẽ động ngón tay, giọng nói chậm rãi: "... Bản thể của ta... rất xấu.""Không sao! Chúng ta đều đã thẳng thắn thân mật với nhau rồi, nhìn thêm một chút cũng đâu sao!"
Khúc Kỳ hưng phấn nói. "Nào, tới đây bảo bối~"Thịnh Tây Chúc nhìn cô thật sâu, chậm rãi gật đầu:
"... Được. Nhưng nếu ngươi sợ, không được bỏ chạy."Khúc Kỳ lập tức vỗ ngực:
"Ta là loại người sẽ vứt bỏ lão bà mà chạy trốn sao? Không có đâu!"Thịnh Tây Chúc không đáp, chỉ khẽ đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi nàng.Khúc Kỳ tròn mắt chờ đợi, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ.Một phút sau, Cái vẻ mong chờ kia dần biến thành... cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái "gì đó" to lớn trước mắt như một ngọn núi, lặng lẽ ngậm miệng lại.Không gian trong phòng vốn nhỏ hẹp, giờ càng trở nên chật chội. Nếu ở ngoài trời, có lẽ còn thoáng hơn một chút.Thứ trước mắt kia, không giống bất kỳ sinh vật nào cô từng biết đến.Nó... hỗn loạn, khổng lồ, méo mó, đầy cảm giác quỷ dị và không thể diễn tả.
Nó mang theo thứ khí tức nguyên thủy, lạ lùng và khiến người ta bản năng muốn tránh xa.Chỉ trong khoảnh khắc, Khúc Kỳ đã hiểu tại sao người thường nhìn thấy bản thể của Yểm lại phát điên.
Bởi vì loại tồn tại này vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại.Vượt quá cả lý trí.Vượt quá "giá trị sanity".Khúc Kỳ nuốt khan một cái, yết hầu khẽ động, ánh mắt vẫn không rời sinh vật điên cuồng vắt ngang trước mặt. Điều kỳ lạ là, đối mặt với hình thể khổng lồ, khí tức quái dị và uy áp khiến người ta nghẹt thở kia, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi. Lẽ nào là vì sức mạnh của tình yêu vĩ đại đang bảo vệ nàng, nâng đỡ cô vượt qua mọi nỗi kinh hoàng?Khi ánh mắt cô chăm chú dõi theo sinh vật đó, giống như một vực sâu mênh mông vô tận, cự thú kia cũng lặng lẽ nhìn lại nàng.Một cảm xúc xa lạ và kỳ dị chậm rãi trào lên trong lòng. Khúc Kỳ khẽ giơ tay, để lòng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng chạm vào một góc băng sơn trên thân thể khổng lồ ấy.Ngay khoảnh khắc ấy, giữa cô và nó như thể có điều gì đó hợp nhất, một luồng cảm giác lạ thường lập tức lan tỏa khắp thân thể nàng. Từng tia điện xẹt qua huyết mạch, từng luồng xung động trào dâng, nhói buốt, hỗn loạn, nhưng lại mang theo một chút khoái cảm khó gọi thành lời.Cơ thể Khúc Kỳ khẽ run lên, rồi đổ rạp xuống nền đất lạnh, không thể kìm được mà bật ra tiếng rên khe khẽ.Cự thú duỗi dài thân thể đen nhánh, từng chiếc xúc tu dày đặc của nó vươn tới, ôm chặt lấy cô trong một vòng vây mềm mại mà chặt chẽ, tựa như một cái ôm ngọt ngào không thể chia lìa.Một luồng khoái cảm mãnh liệt đến gần như hủy diệt đánh úp lấy đại não nàng. Ý thức Khúc Kỳ dần tan rã, ánh mắt trở nên mờ đục. Trong cơn mê loạn, cô chỉ mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lạnh mềm như tuyết chạm vào môi mình, ướt át, trơn nhẵn.Không giống cơ thể của nhân loại, thứ ấy mang hơi thở của biển sâu và băng tuyết, mềm mại đến mức khiến người ta rùng mình. Nó ôm lấy nàng, hôn nàng, dùng cách nguyên thủy và bản năng nhất để cuốn cô vào sinh mệnh mênh mông, hoang dại của nó.Khúc Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại. Nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt, cô không còn chút sức kháng cự nào, để mặc bản thân trôi nổi trong bóng tối và hỗn độn dịu dàng.Cô đưa tay, nắm chặt lấy nó. Cô biết, giữa các nàng, sẽ không còn ai buông tay trước nữa.--Lúc tỉnh lại, Khúc Kỳ phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Thịnh Tây Chúc.Cô chớp chớp mắt, gom góp lại một chút ý thức còn sót, rồi như thể muốn trốn tránh hiện thực, chậm rãi vùi mặt vào lòng ngực đối phương.Trời ạ... cô và "bà xã ngoài hành tinh" của mình vừa mới... vừa mới làm cái gì vậy? Đây có còn là chuyện mà một sinh vật gốc Cacbon nên làm không?Thịnh Tây Chúc cúi đầu, tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, giọng nói dịu dàng:
"Thế nào rồi?"Khúc Kỳ trầm mặc mấy giây, cuối cùng nghiêm túc đáp:
"Loại nghệ thuật này... đối với nhân loại mà nói, vẫn là hơi vượt cấp."Thịnh Tây Chúc khựng lại, giọng nói bỗng chậm rãi trầm xuống:
"...Không thích dáng vẻ thật của ta à?"Khúc Kỳ lập tức ngẩng đầu, kiên quyết:
"Dĩ nhiên là thích!"Cô ôm lấy vòng eo mềm mại của Thịnh Tây Chúc, giọng nhỏ như mèo kêu:
"Dáng gì của ngươi ta cũng thích."Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng kéo cô lại gần, khẽ hôn lên mắt cô một cái. Trong đôi mắt vàng óng phản chiếu một loại ôn nhu khó có thể hình dung:
"Ta cũng thế."Khúc Kỳ ôm lấy nàng, xấu hổ lăn lộn trong lòng, nhỏ giọng "Anh" một tiếng.
Sức mạnh của tình yêu quả thật là vĩ đại!Thịnh Tây Chúc bật cười, nhưng giọng điệu lại bất thình lình chuyển lạnh:
"Nhưng thuốc... vẫn phải uống."Khúc Kỳ lập tức sụp đổ:
"...Ngươi nói chuyện thật lạnh lùng, giống như ta chưa từng làm ngươi vui vẻ vậy á..."Thịnh Tây Chúc dịu giọng, xoa đầu nàng:
"Hôm nay ráng uống nốt, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ đổi một loại thuốc khác cho ngươi."Khúc Kỳ bĩu môi thầm nghĩ:
Đổi tới đổi lui, không phải vẫn là đắng y chang sao...Không ngờ đến hôm sau, khi cô được đưa thuốc, thứ trong bát nhìn lại không giống mớ nước đen đắng nghét hôm qua. Chất lỏng có màu nâu nhạt, trông như mật ong.Khúc Kỳ nghi ngờ cúi đầu nếm thử một chút, lập tức trợn mắt:
"Là... ngọt?!"Uống vào còn có vị hơi giống mật ong, dù ngọt nhẹ nhưng cực kỳ dễ uống.Thế là cô không do dự bưng cả bát, một hơi "ực ực" uống cạn.Bên cạnh, vị y giả đứng hầu quan sát lập tức thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi chảy như tắm.Trời biết hôm qua khi Đại ma vương tự mình đến hậu cung điều phối dược liệu, ánh mắt kia lạnh đến mức như muốn xé xác cả đám thầy thuốc. Ai ngờ nàng mở miệng câu đầu tiên lại là:
"Biến thuốc này thành ngọt."Nghe mà suýt làm cả đám xỉu tại chỗ.Tục ngữ nói "thuốc đắng dã tật", bọn họ xưa nay chưa từng nghe có ai đòi hỏi... "dịch vụ ngọt hóa dược liệu". Nhưng đây là Thịnh Tây Chúc mở miệng, không ai dám kháng.Vì giữ mạng, cả đội ngũ y giả liền thức trắng đêm, thay nhau bào chế, thử nghiệm, cuối cùng cũng điều chế ra loại "thuốc-mật" thành công. Thấy Khúc Kỳ uống hết không có dị ứng, ai nấy mới dám thở ra.Thịnh Tây Chúc cũng gật đầu, giọng nhàn nhạt:
"Không tệ, sau này dùng loại này.""Vâng, tôn thượng."Y giả lùi ra khỏi phòng, từng bước như giẫm trên mây, rút khăn tay ra lau mồ hôi ròng ròng trên trán, trong lòng dâng lên một cảm giác sống sót sau tai nạn.Người đời đều biết, Đại ma vương xưa nay không để bất kỳ kẻ nào lại gần. Vậy mà vì nữ nhân kia, nàng không những đưa về tẩm cung, còn đích thân giám sát uống thuốc, chăm nom từng li từng tí.Hai người gần như dính chặt lấy nhau cả ngày.Từ sau khi nữ tu sĩ này xuất hiện, Thịnh Tây Chúc thậm chí còn lơ là cả luyện binh và bố trí pháp trận.Điều đó nói lên điều gì?Nói lên rằng nữ nhân kia, thân phận tuyệt đối không tầm thường!Trong khoảng thời gian ngắn, uy danh của Khúc Kỳ lan truyền khắp Nguyệt cung.Chính cô cũng không hề hay biết rằng, trong lúc vô tình, bản thân đã bị các cư dân Ma giới "gắn cờ" vào kịch bản 《Bá đạo Ma quân sủng nịch ái phi》. Còn cô thì vẫn vô tư, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui vì cuối cùng có thể đi lại dưới đất như người bình thường.Không những thế, triệu chứng "ngủ gật bất chấp hoàn cảnh" dường như cũng... biến mất.Khúc Kỳ cảm thấy hơi kỳ lạ:
"Thủ Nhất chữa ba năm không khỏi, thế mà đến đảo Nguyệt một cái là hết sạch? Thịnh Tây Chúc rốt cuộc cho mình uống linh đan diệu dược gì vậy?"Thế là cô cứ quấn lấy Thịnh Tây Chúc hỏi tới hỏi lui suốt mấy ngày, nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt đáp:
"Gặp đúng thuốc, thế thôi."Khúc Kỳ càng nghe càng cảm thấy mờ ám.Cuối cùng, vào một ngày Thịnh Tây Chúc phải đến đại điện xử lý chính sự, Khúc Kỳ quyết định lén lút rời khỏi tẩm cung, tự mình đi điều tra chân tướng.Tẩm cung của các cô lúc nào cũng vắng tanh, bên ngoài cũng chẳng có lính canh hay người hầu, nên cô chẳng mất chút công sức nào để tìm ra cổng chính.Nguyệt cung rất lớn, hành lang quanh co như mê cung. Khúc Kỳ đi dọc theo hành lang dài dằng dặc, rốt cuộc cũng thấy một thị vệ đứng nghiêm trang, liền chạy tới hỏi:"Đại ca ơi, cho hỏi... ngự dược phòng ở đâu vậy?"Mấy ngày nay, Thịnh Tây Chúc luôn giữ cô trong cung, chưa từng cho xuất đầu lộ diện, nên phần lớn người trong Nguyệt cung chỉ nghe danh không thấy mặt. Gã thị vệ kia nhìn cô một cái, tưởng là thị nữ mới tới từ cung khác, liền nhíu mày xua tay:"Đi đi, nơi này là đại điện Nguyệt cung, người không phận sự cấm lại gần!"Khúc Kỳ ngơ ngác:
"Ủa? Ta cũng đâu nói là muốn vào trong đó đâu mà?"Ngay lúc ấy, một đoàn thị nữ mặc lụa trắng giống cô từ hành lang khác đi tới, tay bưng đầy món ngon rượu ngọt, lướt qua cô như mây trôi nước chảy. Dẫn đầu là một cô thị nữ xinh đẹp, vừa nhìn thấy Khúc Kỳ liền trừng mắt:"Ngươi còn đứng ngốc ở đây làm gì? Yến hội mùa xuân sắp bắt đầu rồi, mau theo sau mang đồ!""Hả?!"Khúc Kỳ còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị nhét một khay đầy hoa quả lấp lánh như ngọc, sau đó bị đẩy thẳng vào đại điện.Cô đảo mắt nhìn quanh, trong điện đèn hoa rực rỡ, nhạc múa ca vang, một cảnh tượng huyên náo như lễ hội. Rất nhiều Ma tộc ngồi đầy hai bên, ăn uống vui vẻ, không khí hòa thuận hiếm thấy.Trên cao tọa có hai người: một là đương kim Nguyệt cung Lĩnh chủ, còn người kia, chính là mỹ nhân nhà nàng, Thịnh Tây Chúc.Thịnh Tây Chúc mặt không biểu cảm ngồi ở đó, toàn thân toát ra khí thế "ngàn dặm chớ lại gần", mà bên cạnh lại có một tiểu cô nương xinh xắn, đang ríu rít nói không ngừng.Khúc Kỳ chưa kịp lên tiếng chào hỏi, đã bị thị nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:"Cúi đầu xuống! Không được nhìn thẳng Tôn Thượng và Ma Tôn!"Khúc Kỳ:
"...Cái gương mặt kia ta ngày nào chẳng nhìn, ngày nào chẳng hôn. Các ngươi tin không?"Dưới sự hướng dẫn của đoàn thị nữ, từng bàn trái cây, món ngon, rượu quý được bày lên trước mặt các Ma tướng. Mọi người đều hành động chuẩn mực, nhịp nhàng, ưu nhã.Đến lượt Khúc Kỳ bước tới, cô tình cờ đứng cách tiểu cô nương bên cạnh Thịnh Tây Chúc chỉ chừng hai ba bước chân. Và đúng lúc ấy...Cô nương kia nhìn Thịnh Tây Chúc, miệng ngọt như mía lùi:"Đại mỹ nhân, ngươi thật sự không muốn làm ái phi của ta sao? Cánh cửa Ma giới luôn rộng mở vì ngươi..."Nghe tới đây, Khúc Kỳ lập tức nổi giận!Cái gì mà đào góc tường trắng trợn vậy? Trước mặt bản phi mà dám tán tỉnh Ma quân của ta? Có lý không?!Không đợi Thịnh Tây Chúc phản ứng, Khúc Kỳ xèo một cái đứng phắt dậy, bước nhanh tới trước mặt tiểu cô nương kia, giơ bàn trái cây trong tay lên, "phịch!", đặt cái rầm xuống bàn trước mặt đối phương!Âm thanh va chạm giòn giã vang lên, tất cả ánh mắt trong điện lập tức đổ dồn về phía nàng.Các Ma tướng ồ lên, lập tức rút vũ khí chuẩn bị xông lên, thị nữ bên cạnh thì mặt cắt không còn hột máu.Cái này là ở đâu chui ra heo đồng đội, lại can đảm dám bất kính với Ma Tôn?!Tiểu cô nương cũng sững người, kinh hãi nhìn Khúc Kỳ.Khúc Kỳ không né tránh ánh mắt nàng, chỉ đối diện nhìn lại. Khoé môi cong cong, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt:"Ta không đồng ý cuộc hôn sự này."
Việc Khúc Kỳ bị Thịnh Tây Chúc mang đi, sau đó rơi vào cảnh thảm hại bị "làm nhục", bệnh nặng đến mức không xuống giường nổi, không chỉ rơi vào tay Thủ Nhất, mà còn thuận theo dòng tin tức âm thầm, lọt vào tai Vấn Kiếm tông.Sau sự cố Bồng Lai đảo bị nổ, linh mạch trên đảo tan thành tro bụi, Vấn Kiếm tông trôi dạt khắp nơi, những năm gần đây mới tạm thời cắm rễ ở vùng sông Châu thuộc địa phận Tiên Minh, coi như miễn cưỡng ổn định.Dù thế lực hiện tại không thể so được với quá khứ huy hoàng, nhưng dù là lạc đà gầy, thì vẫn lớn hơn ngựa béo đối phó vài tiểu môn tiểu phái cũng không thành vấn đề.Điều khiến người ta đau đầu chính là: ma tộc gần đây thường xuyên quấy phá, phá hoại kết giới, thậm chí ngang nhiên bắt đệ tử đem đi tra tấn... thủ đoạn càng lúc càng ác độc, khiến người người căm phẫn.Từ khi Thịnh Tây Chúc một mình quật khởi, thế lực Ma tộc liền được nước làm tới, ẩn nấp trong bóng tối nhiều năm, giờ đây công khai ngoi lên mặt đất, lặng lẽ ô nhiễm linh mạch bốn phương. Tiên giới ẩn ẩn như có sóng ngầm sắp vỡ bờ.Nhân Gian giới hằng ngày đều sống trong nơm nớp.Thế nhưng tin tức về Khúc Kỳ lại như một mũi tiêm hưng phấn, chích thẳng vào lòng các trưởng lão Vấn Kiếm tông.Chỉ cần cô còn thù địch với Thịnh Tây Chúc, tức là cục diện vẫn phát triển theo đúng như Thiên Cơ kính đã tiên đoán. Như vậy, kế hoạch xoay chuyển càn khôn, nghịch thiên cải mệnh, vẫn đang nằm gọn trong tay bọn họ!Chúng trưởng lão mừng rỡ, mặt mày hớn hở. Đệ tử dưới trướng tuy không hiểu rõ nội tình, nhưng thấy biểu tình cấp trên như vậy, cũng theo đó nhẹ nhõm hẳn ra.Lúc Tô Phù Vãn nhận được tin, nàng đang ôn bài ở học đường.Một đám đệ tử vây quanh nàng, mặt mày phấn khởi, ánh mắt lấp lánh, giọng điệu vừa sôi nổi vừa hả hê rõ ràng là đang cười trên nỗi đau người khác:"Tiểu sư muội, nghe nói cái Khúc Kỳ phế vật kia giờ thảm lắm! Đáng đời ghê!""Ai bảo lúc trước làm nhiều chuyện ác, giờ gặp báo ứng rồi! Các ngươi nói xem, ngay cả đại ma đầu kia nàng cũng dám chọc, chẳng biết giờ bị hành hạ ra cái dạng gì nữa...""Thật đúng! Ta nghe bảo nàng bị tra tấn đến da tróc thịt bong, toàn thân không có lấy một chỗ lành, co quắp trên giường, thoi thóp chờ chết!"Mọi người ngươi một lời ta một câu, tường thuật sống động như thể tận mắt chứng kiến, nét mặt còn đặc biệt nhập tâm, tưởng tượng phong phú đến mức nghe cũng thấy "đau giùm".Tô Phù Vãn nghe xong, lúc này mới nhẹ nhàng đặt quyển sách xuống, đôi mắt long lanh trong suốt, thanh tịnh mà dịu dàng, chậm rãi than thở:"Khúc sư tỷ tuy rằng tính tình có hơi bướng bỉnh... nhưng cũng không đến mức bị đối xử như vậy. Chuyện này thật khiến người ta không khỏi thương xót."Đám đệ tử nghe thế, không khỏi đỏ mặt tự trách, ào ào cảm thán:"Tiểu sư muội thật lòng nhân hậu!""Đúng thế, chúng ta vừa rồi nói có hơi quá, tiểu sư muội luôn biết phân phải trái."Chỉ có điều bọn họ đều không biết, Tô Phù Vãn đôi mắt kia tuy trong trẻo như nước mùa thu, nhưng khi khẽ cụp xuống, lại giấu kín một mũi giễu cợt lạnh lùng cùng nụ cười... vô cùng đẹp đẽ."Có nhân phẩm, có khí chất như Tô sư muội, ai mà không thích chứ? Khúc Kỳ ngoài cái mặt ra thì có gì đâu đáng nói."Tô Phù Vãn khẽ mỉm cười, giọng nói nhàn nhạt dịu dàng:
"Các vị sư huynh sư tỷ quá lời rồi. Khúc sư tỷ ắt hẳn cũng có sở trường riêng. Phù Vãn trên người còn có nhiều điều chưa tốt, cần học hỏi thêm."Tuy lời nói khiêm tốn, nhưng trong lòng nàng lại dào dạt đắc ý.Từ khi Khúc Kỳ gặp nạn, cuộc sống của nàng liền thay đổi như được khai thông mạch vận. Tiến độ công lược tăng vùn vụt, không còn phải dè chừng ai giành trước cơ duyên. Chỉ chớp mắt, nàng lại lần nữa trở thành trung tâm được vạn người sủng ái trong nội môn.Cực Dương thể tu luyện như uống nước – nhẹ nhàng trơn tru. Mới ba năm, nàng đã bước vào Hóa Thần kỳ, mà trong nội môn, không ai còn đủ sức đuổi theo.Đang trò chuyện, cửa thư phòng bỗng mở, một nữ tử cao gầy bước vào. Nàng vận trường sam đen cổ đứng, dáng người đĩnh đạc, mặt mày lạnh lùng sắc sảo, khí thế bức người, bước chân như gió.Ánh mắt nàng đảo qua một vòng, cuối cùng dừng lại trên người Tô Phù Vãn, liền lập tức mềm mại hẳn đi, giọng nói trầm thấp dịu dàng:"Phù Vãn, tan lớp rồi sao?"Tô Phù Vãn ngẩng đầu, bình tĩnh chào hỏi:
"Minh chủ."Chúng đệ tử bên cạnh cũng vội vàng đứng dậy hành lễ:
"Minh chủ vạn an!"Nữ tử kia chính là Luyện Thiên Thu, đương kim minh chủ của Tiên Minh, cũng là một trong những mục tiêu trọng điểm trong danh sách công lược của Tô Phù Vãn. Là người sát phạt quyết đoán, thủ đoạn tàn nhẫn, nhưng dưới hào quang nữ chủ, nàng lại bị Tô Phù Vãn dễ dàng "thu phục", trở thành kẻ một lòng hướng về nàng, ngoan ngoãn không dứt.Thấy Luyện Thiên Thu tới đón mình, Tô Phù Vãn cũng thuận thế đứng dậy cáo từ:
"Các vị sư huynh sư tỷ, Phù Vãn xin phép đi trước một bước."Chúng đệ tử trông theo bóng lưng hai người rời khỏi, trong mắt đầy hâm mộ:"Minh chủ dạo này ngày nào cũng đón Tô sư muội tan học, thực sự quá săn sóc rồi...""Hôm qua sư muội còn luyện kiếm cùng Cao sư huynh, hôm kia thì du hồ cùng Sầm tiên sư, hôm nay lại đi với minh chủ... đến khi nào mới tới lượt chúng ta nhìn nàng thêm một cái đây...""Haiz..."-Trên đường, Luyện Thiên Thu đưa Tô Phù Vãn về phòng. Bộ dáng lạnh lẽo nghiêm nghị vừa rồi liền biến mất, thay vào đó là một dáng vẻ dịu dàng gần gũi, giọng điệu quan tâm hết mực:"Mấy hôm trước ngươi nói ngủ không ngon, giờ thế nào rồi?"Tô Phù Vãn cười nhẹ, ngữ khí mềm mại như nước:"Đa tạ minh chủ ban tặng an thần hương. Vài đêm nay đều là mộng đẹp liên miên."Luyện Thiên Thu trong mắt càng nhu hòa hơn:
"Vậy thì tốt. Qua vài ngày nữa, Kiếm Trủng sẽ mở. Lần này ta đích thân đưa ngươi đi thí luyện, chọn cho ngươi một thanh tuyệt thế linh kiếm."Tô Phù Vãn mỉm cười nhẹ nhàng:
"Đa tạ minh chủ thương yêu."Nàng lại lơ đãng nhắc đến một câu:"Gần đây ta nghe nói... Khúc sư tỷ hình như bị Thịnh Tây Chúc bắt đi? Việc đó thật sự nghiêm trọng như trong truyền thuyết nói sao?"Luyện Thiên Thu thấy giữa chân mày nàng có vẻ lo lắng, liền dịu giọng an ủi:
"Phù Vãn chớ lo. Thịnh Tây Chúc chẳng qua chỉ là tà vật, sớm muộn gì cũng không phải đối thủ của Tiên Minh. Chờ thời cơ đến, chúng ta tất nhiên sẽ san bằng Nguyệt Đảo, cứu Khúc đạo hữu ra."Cứu Khúc Kỳ ra?Tô Phù Vãn ngoài mặt mừng rỡ cảm kích, nhưng trong lòng lại tràn đầy khinh miệt.Nàng biết rõ kết cục của Khúc Kỳ – bị Thịnh Tây Chúc nuốt sống, căn bản không có cơ hội thoát khỏi lòng bàn tay đối phương.Một tên pháo hôi, lại dám giành hào quang với nàng? Giờ rơi vào tay phản diện, sống không bằng chết, quả thực báo ứng quá xứng đáng!Nghĩ đến từ nay không còn ai đối nghịch với mình nữa, nụ cười của Tô Phù Vãn càng thêm ấm áp chân thành. Môi nàng khẽ nhếch, trông vừa thanh khiết vừa động lòng người:"Ta tin minh chủ nhất định sẽ cứu được sư tỷ, đúng không?"Luyện Thiên Thu nhìn khuôn mặt ngọc ngà như điêu khắc của nàng, ánh mắt như đắm chìm:
"Nhất định sẽ. Phù Vãn không cần lo lắng, chỉ cần yên tâm tu luyện là được. Những chuyện bên ngoài, để ta lo."Nàng lại tha thiết nói thêm:"Nếu còn thiếu gì, cứ nói với ta."Tô Phù Vãn uyển chuyển từ chối:
"Phù Vãn tạm thời không thiếu gì cả. Chỉ là... đã được minh chủ quan tâm như vậy, trong lòng vô cùng cảm kích."Giờ phút này, nàng chính là chúng tinh phủng nguyệt, khí vận chi tử, chỉ cần khẽ ngoắc tay, đã có người tranh nhau dâng lên mọi thứ, hà cớ gì phải để tâm đến một quân cờ nho nhỏ như Khúc Kỳ?Những ngày tháng hưởng thụ như hiện tại, lại khiến nàng nhớ đến cuộc sống ở hiện đại: dù ở nhà hay trường học, nàng vẫn luôn là tiêu điểm, là trung tâm khiến tất cả phải xoay quanh.Đến trước phòng, Luyện Thiên Thu còn nấn ná dặn dò ân cần vài câu, mãi mới lưu luyến rời đi.Nàng vừa khuất bóng, Tô Phù Vãn lập tức tháo xuống lớp mặt nạ ôn nhu thuần lương. Giữa hàng mày thanh tú, nét kiêu ngạo và ngạo mạn hiện rõ không kiêng dè.Nàng nghiêng đầu, liếc mắt về phía góc tối không xa, giọng lười biếng:
"A Dao, đừng trốn nữa. Ra đây đi."Trong bóng tối chậm rãi hiện lên một thân ảnh gầy nhỏ. Hạ Chi Dao mặc áo xanh nhạt, bước chân nhẹ như không tiếng động, cả người mỏng manh như một u linh âm thầm mà uy nghiêm.Tô Phù Vãn không ngoảnh lại, nhấc chân vào trong phòng, giọng nhàn nhạt:
"Vào đi."Hạ Chi Dao lặng lẽ bước theo sau, mắt dõi theo dáng vẻ lười biếng của nàng khi ngồi xuống bên bàn, thoải mái vươn vai như con mèo quý tộc vừa tỉnh giấc.Tô Phù Vãn nghiêng đầu:
"Xoa vai."Một đôi tay khớp xương rõ ràng nhẹ nhàng đặt lên vai nàng, cẩn thận xoa bóp với lực đạo vừa phải.Nàng khép hờ mắt, nửa nằm trong ngực Hạ Chi Dao, hô hấp dần chậm lại, dáng vẻ an nhàn như đang hưởng thụ một buổi chiều muộn tĩnh lặng.Hạ Chi Dao cúi đầu nhìn nàng.Ánh hoàng hôn dịu dàng phủ lên gương mặt trắng nõn, khiến lớp lông tơ vàng óng nơi gò má nàng cũng hiện rõ. Cái cổ mảnh mai như nhánh hoa yếu ớt, khiến người ta nhìn mà sinh lòng thương tiếc.Rõ ràng là gương mặt thanh thuần, uyển chuyển như tiên tử, bên trong lại ẩn chứa một trái tim rắn rết độc ác khiến người vừa mê luyến vừa rùng mình.Ý nghĩ tội lỗi trong đầu Hạ Chi Dao thoáng chốc trỗi dậy, đầu ngón tay lỡ mạnh thêm một chút.Tô Phù Vãn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng quát nhẹ:
"Vụng về."Hạ Chi Dao như bị kim châm, lập tức thu tay lại, thần sắc khẩn trương:
"Tiểu sư muội..."Tô Phù Vãn cũng không trách mắng, chỉ hờ hững ra lệnh:
"Nhẹ thôi, tiếp tục."Câu nói ấy, tựa như tiểu thư cao cao tại thượng, đang chỉ dạy một nô bộc nên làm việc thế nào cho đúng.Hạ Chi Dao cẩn trọng đặt tay lên vai nàng, nhẹ nhàng xoa nắn. Lực đạo vừa khéo, khiến mỏi mệt cả ngày dần tan biến.Tô Phù Vãn khẽ thở ra, nhắm mắt hờ, đáy giọng lười biếng nhưng vẫn mang theo ý khen:
"Chuyện của Khúc Kỳ, ngươi làm rất tốt."Nếu không có Hạ Chi Dao tung ra tin tức về mối liên hệ giữa Khúc Kỳ và Ma tộc, thì giờ phút này, con pháo hôi ấy có lẽ vẫn còn sống tự tại ngoài kia, chướng mắt nàng vô cùng.Hạ Chi Dao cúi đầu, giọng nhẹ như gió thoảng:
"Có thể chia ưu cho tiểu sư muội, là may mắn của ta."Tô Phù Vãn hơi nghiêng đầu, ánh mắt kiêu căng mà thanh tịnh như gương nước, chăm chú nhìn nàng.Bỗng dưng nàng vươn tay, chạm khẽ vào cằm Hạ Chi Dao, đầu ngón tay nhẹ lướt như đang vỗ về một con chó nhỏ biết nghe lời.Cái vuốt ve ấy mềm nhẹ như gió thoảng, lại như khắc họa nên ngàn vạn ám chỉ mê hoặc. Hạ Chi Dao khẽ run, trong mắt đen hiện lên mê luyến trần trụi không chút che giấu.Tô Phù Vãn thấy vậy, khóe môi cong lên, lộ ra một nụ cười hài lòng.Nàng vốn yêu cảm giác được vạn chúng chú mục, càng say đắm hơn khi thấy một người vì nàng mà rơi vào lưới tình, chìm đắm không lối thoát.Cái kiểu yêu đương cố chấp đến điên cuồng, yêu đến quên mình ấy – mới là thứ khiến nàng nghiện đến không buông được.Ngón tay nàng rời đi, vỗ nhẹ lên lưng Hạ Chi Dao, giọng nói dịu dàng nhưng đầy sức ép:
"Ngoan, A Dao. Sau này phải càng nghe lời ta, được chứ?"Ánh mắt Hạ Chi Dao thoáng xao động, nhưng chỉ trong nháy mắt liền khôi phục lại bình thản. Nàng cúi đầu vâng mệnh:
"... Biết rồi."Tô Phù Vãn cong môi cười khẽ, đột nhiên vươn tay kéo cổ áo Hạ Chi Dao xuống.Một cái chạm môi nhẹ lướt qua như chuồn chuồn lướt nước, chỉ tồn tại trong khoảnh khắc, nhưng đủ khiến người ta hồn xiêu phách lạc.Hạ Chi Dao ngẩng phắt đầu lên, hai mắt mở to, chưa kịp phản ứng.Tô Phù Vãn híp mắt nhìn nàng, trong ánh mắt có thăm dò, có trêu tức, lại lạnh lùng thong dong như đang thưởng thức phản ứng của một món đồ chơi:
"Lần này coi như ban thưởng ngươi."Lời còn chưa dứt, đã ngầm để lại dư âm, còn sẽ có lần sau.Hạ Chi Dao sững người tại chỗ. Một mảng đỏ hồng lặng lẽ lan khắp gương mặt trắng mịn. Nàng khẽ nâng tay chạm vào khóe môi, ngón tay run run, giọng nói nhỏ như muỗi:
"... Được."-Khúc Kỳ ở lại Nguyệt Cung vài ngày, dần dần cũng quen với cuộc sống nơi đây.
Thời khoá biểu của nàng rất đơn giản: mệt thì ngủ, tỉnh thì ăn, ăn xong thì chơi, chơi mệt lại ngủ. Ngoại trừ việc không thể xuống giường, còn lại gần như muốn làm gì cũng được. Cuộc sống này, không nghi ngờ gì chính là cuộc đời cá mặn cô từng mơ ước!Điều duy nhất khiến cô phiền lòng chính là đống thuốc kia – thứ thuốc chữa trị thân thể quái quỷ gì đó, cực kỳ đắng, mùi vị y như thang thuốc bắc ở hiện đại.Mỗi lần uống, cô đều phải nín thở, bịt mũi, ngửa cổ nuốt xuống trong đau khổ.
Một ngày ba chén to, quả thực khiến Khúc Kỳ không thể chịu nổi.Chờ đến khi Thịnh Tây Chúc quay về tẩm cung, cô lập tức nhào tới làm nũng:
"Ta không muốn uống thuốc nữa đâu!"Thịnh Tây Chúc nhíu mày, ngữ khí nghiêm nghị: "Không được."Khúc Kỳ uỷ khuất lăn lộn trên giường, từ đầu giường lăn đến cuối giường rồi lại lăn trở lại, rên rỉ:
"Nhưng mà đắng muốn chết luôn á!!!"Thịnh Tây Chúc lạnh giọng đáp: "Thân thể ngươi yếu, phải uống."Khúc Kỳ lăn tới bên người nàng, nhìn chăm chăm vào mắt Thịnh Tây Chúc, vẻ mặt nghiêm túc:
"Vậy ngươi nói xem, ta thành ra thế này là vì ai?"Thịnh Tây Chúc lập tức im bặt.Khúc Kỳ lấy ngón tay chọc nhẹ lên ngực nàng, nghiêm nghị dặn dò:
"Tôn thượng, mời tiết chế."Thịnh Tây Chúc cúi đầu, tai hơi phiếm hồng – cực kỳ rõ ràng trên nền da trắng.Một xúc tu đen từ trong bóng tối len lén bò ra, nhẹ nhàng quấn lấy cổ tay Khúc Kỳ, định kéo cô lại.Khúc Kỳ giờ chỉ cần thấy cái thứ này là hãi, liền rụt tay, dùng tay còn lại đánh nó một cái:
"Đừng tới đây!"Cái xúc tu lập tức khựng lại, động tác cứng đờ, có chút luống cuống.Thịnh Tây Chúc nhìn thấy, mím môi nói nhỏ: "Ngươi... không thích nó sao?"Khúc Kỳ mặt không đổi sắc: "Thích... nhưng không nhiều lắm."
(Miễn sao đừng tự tiện chui vào chỗ không nên chui là tốt rồi.)Thịnh Tây Chúc trầm mặc rũ mắt xuống, bờ môi khẽ mím lại thành một đường mảnh.Khúc Kỳ: "..."
(Ta còn chưa tức giận, ngươi lại bày ra dáng vẻ ủy khuất làm gì? Ngươi là Đại ma vương đó!)Cô nhìn dáng vẻ trầm mặc ấy mà không nhịn được thở dài.
Thôi được rồi, thực sự là có thể mềm lòng.Khúc Kỳ nắm lấy đầu xúc tu, nhẹ nhàng vẫy vẫy như đang dỗ dành:
"Cái này... là một phần trong bản thể của ngươi đúng không?"Thịnh Tây Chúc gật đầu: "Phải."Khúc Kỳ lập tức kinh ngạc.Xúc tu đen bóng nhũn nhũn trong lòng bàn tay nàng, mềm mại như bị lưỡi cún liếm qua, xúc cảm có hơi quái dị. Tuy trông hơi đáng sợ, nhưng thật ra cũng không đến mức ghét bỏ.Trong truyền thuyết, bản thể của Yểm là tồn tại cực kỳ đáng sợ, chỉ cần liếc nhìn cũng đủ khiến phàm nhân phát điên.Khúc Kỳ bỗng nổi lên tò mò, gối cằm lên đùi Thịnh Tây Chúc, ánh mắt sáng long lanh:
"Ta có thể... nhìn thử bản thể của ngươi không?"Thịnh Tây Chúc khẽ động ngón tay, giọng nói chậm rãi: "... Bản thể của ta... rất xấu.""Không sao! Chúng ta đều đã thẳng thắn thân mật với nhau rồi, nhìn thêm một chút cũng đâu sao!"
Khúc Kỳ hưng phấn nói. "Nào, tới đây bảo bối~"Thịnh Tây Chúc nhìn cô thật sâu, chậm rãi gật đầu:
"... Được. Nhưng nếu ngươi sợ, không được bỏ chạy."Khúc Kỳ lập tức vỗ ngực:
"Ta là loại người sẽ vứt bỏ lão bà mà chạy trốn sao? Không có đâu!"Thịnh Tây Chúc không đáp, chỉ khẽ đưa ngón tay chạm nhẹ lên môi nàng.Khúc Kỳ tròn mắt chờ đợi, ánh mắt tràn ngập hiếu kỳ.Một phút sau, Cái vẻ mong chờ kia dần biến thành... cảm giác không biết nên khóc hay nên cười.Cô ngẩng đầu, nhìn chằm chằm cái "gì đó" to lớn trước mắt như một ngọn núi, lặng lẽ ngậm miệng lại.Không gian trong phòng vốn nhỏ hẹp, giờ càng trở nên chật chội. Nếu ở ngoài trời, có lẽ còn thoáng hơn một chút.Thứ trước mắt kia, không giống bất kỳ sinh vật nào cô từng biết đến.Nó... hỗn loạn, khổng lồ, méo mó, đầy cảm giác quỷ dị và không thể diễn tả.
Nó mang theo thứ khí tức nguyên thủy, lạ lùng và khiến người ta bản năng muốn tránh xa.Chỉ trong khoảnh khắc, Khúc Kỳ đã hiểu tại sao người thường nhìn thấy bản thể của Yểm lại phát điên.
Bởi vì loại tồn tại này vượt quá sức tưởng tượng của nhân loại.Vượt quá cả lý trí.Vượt quá "giá trị sanity".Khúc Kỳ nuốt khan một cái, yết hầu khẽ động, ánh mắt vẫn không rời sinh vật điên cuồng vắt ngang trước mặt. Điều kỳ lạ là, đối mặt với hình thể khổng lồ, khí tức quái dị và uy áp khiến người ta nghẹt thở kia, cô lại không hề cảm thấy sợ hãi. Lẽ nào là vì sức mạnh của tình yêu vĩ đại đang bảo vệ nàng, nâng đỡ cô vượt qua mọi nỗi kinh hoàng?Khi ánh mắt cô chăm chú dõi theo sinh vật đó, giống như một vực sâu mênh mông vô tận, cự thú kia cũng lặng lẽ nhìn lại nàng.Một cảm xúc xa lạ và kỳ dị chậm rãi trào lên trong lòng. Khúc Kỳ khẽ giơ tay, để lòng bàn tay ấm áp của mình nhẹ nhàng chạm vào một góc băng sơn trên thân thể khổng lồ ấy.Ngay khoảnh khắc ấy, giữa cô và nó như thể có điều gì đó hợp nhất, một luồng cảm giác lạ thường lập tức lan tỏa khắp thân thể nàng. Từng tia điện xẹt qua huyết mạch, từng luồng xung động trào dâng, nhói buốt, hỗn loạn, nhưng lại mang theo một chút khoái cảm khó gọi thành lời.Cơ thể Khúc Kỳ khẽ run lên, rồi đổ rạp xuống nền đất lạnh, không thể kìm được mà bật ra tiếng rên khe khẽ.Cự thú duỗi dài thân thể đen nhánh, từng chiếc xúc tu dày đặc của nó vươn tới, ôm chặt lấy cô trong một vòng vây mềm mại mà chặt chẽ, tựa như một cái ôm ngọt ngào không thể chia lìa.Một luồng khoái cảm mãnh liệt đến gần như hủy diệt đánh úp lấy đại não nàng. Ý thức Khúc Kỳ dần tan rã, ánh mắt trở nên mờ đục. Trong cơn mê loạn, cô chỉ mơ hồ cảm thấy có thứ gì đó lạnh mềm như tuyết chạm vào môi mình, ướt át, trơn nhẵn.Không giống cơ thể của nhân loại, thứ ấy mang hơi thở của biển sâu và băng tuyết, mềm mại đến mức khiến người ta rùng mình. Nó ôm lấy nàng, hôn nàng, dùng cách nguyên thủy và bản năng nhất để cuốn cô vào sinh mệnh mênh mông, hoang dại của nó.Khúc Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại. Nước mắt lặng lẽ lăn dài nơi khóe mắt, cô không còn chút sức kháng cự nào, để mặc bản thân trôi nổi trong bóng tối và hỗn độn dịu dàng.Cô đưa tay, nắm chặt lấy nó. Cô biết, giữa các nàng, sẽ không còn ai buông tay trước nữa.--Lúc tỉnh lại, Khúc Kỳ phát hiện mình đang nằm trong vòng tay Thịnh Tây Chúc.Cô chớp chớp mắt, gom góp lại một chút ý thức còn sót, rồi như thể muốn trốn tránh hiện thực, chậm rãi vùi mặt vào lòng ngực đối phương.Trời ạ... cô và "bà xã ngoài hành tinh" của mình vừa mới... vừa mới làm cái gì vậy? Đây có còn là chuyện mà một sinh vật gốc Cacbon nên làm không?Thịnh Tây Chúc cúi đầu, tay nhẹ nhàng xoa xoa tóc nàng, giọng nói dịu dàng:
"Thế nào rồi?"Khúc Kỳ trầm mặc mấy giây, cuối cùng nghiêm túc đáp:
"Loại nghệ thuật này... đối với nhân loại mà nói, vẫn là hơi vượt cấp."Thịnh Tây Chúc khựng lại, giọng nói bỗng chậm rãi trầm xuống:
"...Không thích dáng vẻ thật của ta à?"Khúc Kỳ lập tức ngẩng đầu, kiên quyết:
"Dĩ nhiên là thích!"Cô ôm lấy vòng eo mềm mại của Thịnh Tây Chúc, giọng nhỏ như mèo kêu:
"Dáng gì của ngươi ta cũng thích."Thịnh Tây Chúc nhẹ nhàng kéo cô lại gần, khẽ hôn lên mắt cô một cái. Trong đôi mắt vàng óng phản chiếu một loại ôn nhu khó có thể hình dung:
"Ta cũng thế."Khúc Kỳ ôm lấy nàng, xấu hổ lăn lộn trong lòng, nhỏ giọng "Anh" một tiếng.
Sức mạnh của tình yêu quả thật là vĩ đại!Thịnh Tây Chúc bật cười, nhưng giọng điệu lại bất thình lình chuyển lạnh:
"Nhưng thuốc... vẫn phải uống."Khúc Kỳ lập tức sụp đổ:
"...Ngươi nói chuyện thật lạnh lùng, giống như ta chưa từng làm ngươi vui vẻ vậy á..."Thịnh Tây Chúc dịu giọng, xoa đầu nàng:
"Hôm nay ráng uống nốt, ngày mai ta sẽ bảo bọn họ đổi một loại thuốc khác cho ngươi."Khúc Kỳ bĩu môi thầm nghĩ:
Đổi tới đổi lui, không phải vẫn là đắng y chang sao...Không ngờ đến hôm sau, khi cô được đưa thuốc, thứ trong bát nhìn lại không giống mớ nước đen đắng nghét hôm qua. Chất lỏng có màu nâu nhạt, trông như mật ong.Khúc Kỳ nghi ngờ cúi đầu nếm thử một chút, lập tức trợn mắt:
"Là... ngọt?!"Uống vào còn có vị hơi giống mật ong, dù ngọt nhẹ nhưng cực kỳ dễ uống.Thế là cô không do dự bưng cả bát, một hơi "ực ực" uống cạn.Bên cạnh, vị y giả đứng hầu quan sát lập tức thở phào nhẹ nhõm, mồ hôi chảy như tắm.Trời biết hôm qua khi Đại ma vương tự mình đến hậu cung điều phối dược liệu, ánh mắt kia lạnh đến mức như muốn xé xác cả đám thầy thuốc. Ai ngờ nàng mở miệng câu đầu tiên lại là:
"Biến thuốc này thành ngọt."Nghe mà suýt làm cả đám xỉu tại chỗ.Tục ngữ nói "thuốc đắng dã tật", bọn họ xưa nay chưa từng nghe có ai đòi hỏi... "dịch vụ ngọt hóa dược liệu". Nhưng đây là Thịnh Tây Chúc mở miệng, không ai dám kháng.Vì giữ mạng, cả đội ngũ y giả liền thức trắng đêm, thay nhau bào chế, thử nghiệm, cuối cùng cũng điều chế ra loại "thuốc-mật" thành công. Thấy Khúc Kỳ uống hết không có dị ứng, ai nấy mới dám thở ra.Thịnh Tây Chúc cũng gật đầu, giọng nhàn nhạt:
"Không tệ, sau này dùng loại này.""Vâng, tôn thượng."Y giả lùi ra khỏi phòng, từng bước như giẫm trên mây, rút khăn tay ra lau mồ hôi ròng ròng trên trán, trong lòng dâng lên một cảm giác sống sót sau tai nạn.Người đời đều biết, Đại ma vương xưa nay không để bất kỳ kẻ nào lại gần. Vậy mà vì nữ nhân kia, nàng không những đưa về tẩm cung, còn đích thân giám sát uống thuốc, chăm nom từng li từng tí.Hai người gần như dính chặt lấy nhau cả ngày.Từ sau khi nữ tu sĩ này xuất hiện, Thịnh Tây Chúc thậm chí còn lơ là cả luyện binh và bố trí pháp trận.Điều đó nói lên điều gì?Nói lên rằng nữ nhân kia, thân phận tuyệt đối không tầm thường!Trong khoảng thời gian ngắn, uy danh của Khúc Kỳ lan truyền khắp Nguyệt cung.Chính cô cũng không hề hay biết rằng, trong lúc vô tình, bản thân đã bị các cư dân Ma giới "gắn cờ" vào kịch bản 《Bá đạo Ma quân sủng nịch ái phi》. Còn cô thì vẫn vô tư, hoàn toàn đắm chìm trong niềm vui vì cuối cùng có thể đi lại dưới đất như người bình thường.Không những thế, triệu chứng "ngủ gật bất chấp hoàn cảnh" dường như cũng... biến mất.Khúc Kỳ cảm thấy hơi kỳ lạ:
"Thủ Nhất chữa ba năm không khỏi, thế mà đến đảo Nguyệt một cái là hết sạch? Thịnh Tây Chúc rốt cuộc cho mình uống linh đan diệu dược gì vậy?"Thế là cô cứ quấn lấy Thịnh Tây Chúc hỏi tới hỏi lui suốt mấy ngày, nhưng đối phương chỉ lạnh nhạt đáp:
"Gặp đúng thuốc, thế thôi."Khúc Kỳ càng nghe càng cảm thấy mờ ám.Cuối cùng, vào một ngày Thịnh Tây Chúc phải đến đại điện xử lý chính sự, Khúc Kỳ quyết định lén lút rời khỏi tẩm cung, tự mình đi điều tra chân tướng.Tẩm cung của các cô lúc nào cũng vắng tanh, bên ngoài cũng chẳng có lính canh hay người hầu, nên cô chẳng mất chút công sức nào để tìm ra cổng chính.Nguyệt cung rất lớn, hành lang quanh co như mê cung. Khúc Kỳ đi dọc theo hành lang dài dằng dặc, rốt cuộc cũng thấy một thị vệ đứng nghiêm trang, liền chạy tới hỏi:"Đại ca ơi, cho hỏi... ngự dược phòng ở đâu vậy?"Mấy ngày nay, Thịnh Tây Chúc luôn giữ cô trong cung, chưa từng cho xuất đầu lộ diện, nên phần lớn người trong Nguyệt cung chỉ nghe danh không thấy mặt. Gã thị vệ kia nhìn cô một cái, tưởng là thị nữ mới tới từ cung khác, liền nhíu mày xua tay:"Đi đi, nơi này là đại điện Nguyệt cung, người không phận sự cấm lại gần!"Khúc Kỳ ngơ ngác:
"Ủa? Ta cũng đâu nói là muốn vào trong đó đâu mà?"Ngay lúc ấy, một đoàn thị nữ mặc lụa trắng giống cô từ hành lang khác đi tới, tay bưng đầy món ngon rượu ngọt, lướt qua cô như mây trôi nước chảy. Dẫn đầu là một cô thị nữ xinh đẹp, vừa nhìn thấy Khúc Kỳ liền trừng mắt:"Ngươi còn đứng ngốc ở đây làm gì? Yến hội mùa xuân sắp bắt đầu rồi, mau theo sau mang đồ!""Hả?!"Khúc Kỳ còn chưa kịp phản ứng, tay đã bị nhét một khay đầy hoa quả lấp lánh như ngọc, sau đó bị đẩy thẳng vào đại điện.Cô đảo mắt nhìn quanh, trong điện đèn hoa rực rỡ, nhạc múa ca vang, một cảnh tượng huyên náo như lễ hội. Rất nhiều Ma tộc ngồi đầy hai bên, ăn uống vui vẻ, không khí hòa thuận hiếm thấy.Trên cao tọa có hai người: một là đương kim Nguyệt cung Lĩnh chủ, còn người kia, chính là mỹ nhân nhà nàng, Thịnh Tây Chúc.Thịnh Tây Chúc mặt không biểu cảm ngồi ở đó, toàn thân toát ra khí thế "ngàn dặm chớ lại gần", mà bên cạnh lại có một tiểu cô nương xinh xắn, đang ríu rít nói không ngừng.Khúc Kỳ chưa kịp lên tiếng chào hỏi, đã bị thị nữ bên cạnh nhỏ giọng nhắc nhở:"Cúi đầu xuống! Không được nhìn thẳng Tôn Thượng và Ma Tôn!"Khúc Kỳ:
"...Cái gương mặt kia ta ngày nào chẳng nhìn, ngày nào chẳng hôn. Các ngươi tin không?"Dưới sự hướng dẫn của đoàn thị nữ, từng bàn trái cây, món ngon, rượu quý được bày lên trước mặt các Ma tướng. Mọi người đều hành động chuẩn mực, nhịp nhàng, ưu nhã.Đến lượt Khúc Kỳ bước tới, cô tình cờ đứng cách tiểu cô nương bên cạnh Thịnh Tây Chúc chỉ chừng hai ba bước chân. Và đúng lúc ấy...Cô nương kia nhìn Thịnh Tây Chúc, miệng ngọt như mía lùi:"Đại mỹ nhân, ngươi thật sự không muốn làm ái phi của ta sao? Cánh cửa Ma giới luôn rộng mở vì ngươi..."Nghe tới đây, Khúc Kỳ lập tức nổi giận!Cái gì mà đào góc tường trắng trợn vậy? Trước mặt bản phi mà dám tán tỉnh Ma quân của ta? Có lý không?!Không đợi Thịnh Tây Chúc phản ứng, Khúc Kỳ xèo một cái đứng phắt dậy, bước nhanh tới trước mặt tiểu cô nương kia, giơ bàn trái cây trong tay lên, "phịch!", đặt cái rầm xuống bàn trước mặt đối phương!Âm thanh va chạm giòn giã vang lên, tất cả ánh mắt trong điện lập tức đổ dồn về phía nàng.Các Ma tướng ồ lên, lập tức rút vũ khí chuẩn bị xông lên, thị nữ bên cạnh thì mặt cắt không còn hột máu.Cái này là ở đâu chui ra heo đồng đội, lại can đảm dám bất kính với Ma Tôn?!Tiểu cô nương cũng sững người, kinh hãi nhìn Khúc Kỳ.Khúc Kỳ không né tránh ánh mắt nàng, chỉ đối diện nhìn lại. Khoé môi cong cong, nhưng ý cười không hề chạm đến đáy mắt:"Ta không đồng ý cuộc hôn sự này."